Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 114
Chương 114: Cảnh cáo
"Ting tong! ——" chuông cửa vang lên trong đêm đen,
mang theo mùi vị cô tịch.
Mãi lâu sau, cửa mở ra, nhìn Chu Hàn đứng ngoài cửa, Lăng
Nhiễm xoay người dựa lưng vào cánh cửa, cúi đầu nhìn cái móng xinh đẹp mình vừa
gọt rũa hôm qua. Màu sắc rực rỡ có vẻ đẹp diêm dúa. "Có chuyện gì
sao?"
Chu Hàn không nói lời nào, tiến lên, đưa tay bóp cằm cô ta,
hơi dùng sức, nhìn cô ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "cô muốn
làm gì tôi không ngăn cản được cô, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, đừng có lôi kéo tiểu
Bân, nó mới chỉ là một đứa trẻ!"
Lăng Nhiễm bị anh nắm như vậy, không thể không ngửa đầu nhìn
anh, hơi bị đau, đưa tay đập đập tay anh, nói: "tôi không biết anh đang
nói cái gì."
Chu Hàn không buông tay, càng tăng lực kiềm chế cô ta, tiến
tới gần cô ta, nói: "là cô bảo nó đẩy Cố An Nhiên !"
Lăng Nhiễm phát cáu hất tay anh ra, nhìn anh vẻ mặt đương
nhiên hùng hồn nói: "đúng thì thế nào, một đứa trẻ thì có bao hơi sức, cô
ta ngã là cô ta không đứng vững, trách được ai, hơn nữa, ngã một chút thì thế
nào, thật đúng là sẽ mất đi một miếng thịt hả!"
Chu Hàn nhìn cô ta, rất lâu mới lắc đầu nói: "cô thật hết
thuốc chữa!" Nghĩ đến cũng cảm thấy nực cười, hồi đó anh thế mà lại yêu
người phụ nữ này, thậm chí còn không tiếc phản bội anh em, bạn bè! (TT: haizz tội
nghiệp anh thật)
"A, tôi hết thuốc chữa, ha ha, tôi đã sớm hết thuốc chữa."
Lăng Nhiễm cười lạnh, đi thẳng tới, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tiện
tay cầm lấy hộp thuốc lá cho phụ nữ trên bàn trà, mở ra rút một điếu từ bên
trong, dùng bật lửa đốt, hung hăng hít vào, cười lạnh nói: "từ khi anh
khăng khăng ly hôn với tôi, tôi liền hết thuốc chữa."
Chu Hàn nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi nói: "không
một người nào, không một người đàn ông nào bằng lòng người phụ nữ của mình đồng
thời có nhiều người đàn ông!" Vừa nói chuyện, đồng thời tay hai bên sườn nắm
chặt lại, giống như đang cố gắng đè nén tâm tình nào đó. (TT: đến đoạn này thì
càng ném đá con này thêm)
Lăng Nhiễm đứng lên nhìn anh, từng bước từng bước đi đến chỗ
anh: "khi tôi cần anh anh ở đâu? Anh lúc nào cũng công việc công việc, anh
luôn luôn không hết tiệc tùng, trước đây anh nói yêu tôi thương tôi đều là vô
nghĩa." Lăng Nhiễm nhìn anh, kích động nói, "anh căn bản là không hiểu
sự cô đơn của tôi, khi tôi cần anh ở bên tôi, thì cả bóng dáng của anh cũng
không thấy, cho tới bây giờ, anh cũng không biết tôi chán ghét một mình đối diện
với căn nhà trống rỗng nhiều như thế nào!"
Chu Hàn chỉ cảm thấy buồn cười: "đây chính là lý do cô
phản bội tôi?" Nếu như tất cả đều dùng cô đơn để giải thích thì trên đời
này có bao nhiêu người vợ hoặc chồng ra ngoài vụng trộm!
"Trước kia tôi phải bội a Thừa không phải là vì lý do
này sao, anh không nhớ rõ à?" Lăng Nhiễm khiêu khích nói.
Thân thể Chu Hàn chợt cứng đờ, nhìn chằm chằm cô ta, hai
cánh tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không cảm
giác được.
Lăng Nhiễm không nhìn anh, giơ tay bỏ điếu thuốc lá vào
trong miệng, vừa hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "nếu như anh cảm thấy Tiểu
Bân theo tôi sẽ học cái gì xấu thì đừng để nó tới nữa."
Chu hàn nhìn cô ta một lúc lâu, mới cười lạnh nói: "tôi
căn bản là không nên ôm kỳ vọng gì với cô." Trước kia là anh mù quáng mới
yêu một người phụ nữ như vậy.
Lăng Nhiễm xoay người cũng không nhìn anh, tự mình hút thuốc,
hít sâu, sau đó từ trong miệng phun ra vòng khói màu trắng, từ từ bay lên, sau
đó phát tán ở trong không khí.
Lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ, nhìn cô ta một cái
cuối cùng, Chu Hàn xoay người ra cửa.
Khi An Nhiên tỉnh lại đã gần chin giờ đêm, mơ mơ màng màng mở
mắt ra, thấy Tô Dịch Thừa ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng, trên chiếc bàn
trà phía trước còn bày một đống công văn và tài liệu mà khi An Nhiên ngủ thư ký
Trịnh đã mang đến cho anh.
An Nhiên chống tay muốn ngồi dậy, lại không để ý chạm vào vết
thương chỗ khuỷu tay, không khỏi bị đau khẽ kêu lên "á!"
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, thấy cô đã tỉnh lại, vội
vàng bỏ giấy tờ trong tay xuống, đi về phía cô, đỡ cô ngồi dậy, lấy cái gối đặt
sau lưng cho cô dựa vào, đợi cô ngồi xong, mới ngồi xuống mép giường, kéo tay
cô, cẩn thận nhìn, chạm nhẹ vào, chân mày khẽ nhíu lại, hỏi: "còn đau
không?"
An Nhiên cười khẽ lắc đầu, "Không phải rất đau, vừa rồi
không cẩn thận mới đụng vào."
Tô Dịch Thừa vẫn còn có chút không yên, kéo tay cô đặt trên
miệng nhẹ nhàng hôn lên, lúc này mới hỏi: "Đã đói bụng chưa? Cả tối chưa
ăn gì. Vừa rồi Lâm Lệ mang cháo cho em, đặt trong bình giữ nhiệt, hẳn là còn ấm,
có muốn ăn một chút không?"
Nói đói bụng, thì thấy thật sự hơi đói, từ bữa trưa đến bây
giờ, không nhắc đến thì thôi, giờ nhắc tới, đúng là bụng trống rỗng, khó chịu,
nhìn anh một cái: "vâng."
Tô Dịch Thừa đứng dậy, lấy bình giữ nhiệt đặt trên tủ, đây
là Lâm Lệ đi về rồi lại vòng lại đưa tới, vì sợ An Nhiên ngủ lâu, đến lúc dậy
cháo đã nguội rồi.
An Nhiên đưa tay muốn nhận lấy, lại bị Tô Dịch Thừa từ chối,
"để anh." Vừa nói, vừa bưng bát cháo trong bình giữ nhiệt ra, mở ra,
hiệu quả giữ ấm rất tốt, bây giờ cháo vẫn bốc hơi nóng. Cầm thìa múc cho cô một
ngụm, đặt trước miệng thổi thổi, rồi mới đưa tới trước miệng cô.
Quả thực An Nhiên cảm thấy người đàn ông này quá chiều người
rồi, cô chỉ là đang mang thai, chỉ là trầy xước da một chút, đâu đến mức cần
anh tự mình bưng bát đút cho cô ăn thế này, trong lòng ấm áp, da mặt mỏng đỏ bừng
lên, nhìn anh bĩu môi nói: "em tự mình ăn."
Tô Dịch Thừa lắc đầu khăng khăng nói, "để anh đút cho
em."
An Nhiên bướng bỉnh cũng không thay đổi được sự khăng khăng
của anh, cuối cùng chỉ có thể há mồm để tùy anh đút từng thìa từng thìa cho cô,
hai má hồng rực lên, trái tim cũng thế, ấm áp đến kỳ diệu.
Ăn được hơn nửa bát cháo, lúc này An Nhiên mới thích ứng được,
nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "anh ăn chưa?"
Tô Dịch Thừa cười nhạt gật đầu, "ừ."
An Nhiên nhìn anh, nghi ngờ cau mày lại, khi Tô Dịch Thừa lại
múc thìa cháo nữa đưa lên, chỉ nhìn anh chằm chằm, nói: "căn bản là anh
còn chưa ăn, anh lừa em đúng không."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, hơi bất ngờ sao cô biết được, nhưng
cũng không thừa nhận, giơ cháo tới trước mặt cô dụ dỗ: "nghe lời, há mồm
ăn cháo xong đã, em bé đói."
An Nhiên lắc đầu, thái độ rất kiên quyết, "anh
ăn." Bây giờ đứa bé làm sao đã biết đói hay không, người đàn ông này coi
cô là đứa trẻ ba tuổi sao?
"Thật sự anh ăn rồi." Tô Dịch Thừa lừa gạt nói.
Hiển nhiên An Nhiên không tin lời anh nói, không nói gì, chỉ
nhìn anh chằm chằm, vẫn không há mồm.
Tô Dịch Thừa thật bị sự khăng khăng của cô đánh bại, thỏa hiệp
nói: "vậy chúng ta cùng nhau ăn, có được không?"
An Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, nói: "anh
ăn trước."
Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, há mồm nuốt thìa cháo kia,
sau đó lại múc một thìa khác, đưa tới trước mặt cô, nói: "tới lượt
em."
Quả nhiên An Nhiên nghe lời há mồm, sau đó khi Tô Dịch Thừa
múc miếng cháo thứ hai cho cô, chỉ nhìn chằm chằm anh, không há mồm. Tô Dịch Thừa
thật sự là bị sự kiên trì của cô hoàn toàn đánh bại, lắc đầu thả miếng cháo vào
trong miệng mình, cứ như vậy, hai vợ chồng người một ngụm ta một miếng, ăn hết
bát cháo không tính là nhỏ này.
Tô Dịch Thừa ân cần múc nước cho cô súc miệng, rồi cầm bát
đũa vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ. Lúc đi ra, thấy An Nhiên ngồi trên giường bệnh,
nhìn anh nhàn nhạt cười.
Lau lau tay đi về phía cô, ngồi ở mép giường, đưa tay vòng
qua lưng cô, để cô gối đầu lên bả vai mình, tựa vào lồng ngực mình, cẩn thận
tránh cánh tay bị thương của cô ra, bàn tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của
cô, ngón tay vẽ lòng vòng trong lòng bàn tay cô.
An Nhiên bị anh cù cù có chút ngứa ngáy, tựa vào lòng anh cười
khanh khách ra tiếng, ưỡn ẹo thân thể, liên tục nói: "thôi thôi, đừng cù nữa,
ngứa quá."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa không cù cô nữa, bàn tay nắm chặt tay
cô, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, hít sau mùi hương thơm thoang thoảng kia.
An Nhiên nhìn một bàn toàn giấy tờ và tài liệu kia, lại ngửa
đầu nhìn anh, hỏi: "chưa hết bận sao?" Cô biết trong khoảng thời gian
này hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố vừa mới mở, gần đây nhất định anh
vô cùng bận rộn. Mấy ngày hôm nay đều phải thức xem tài liệu đến nửa đêm là
minh chứng rõ nhất.
Tô Dịch Thừa ôm cô chặt hơn, lắc đầu, nói: "tối nay
không xem, ngủ cùng em và em bé." Nói xong, liền cởi giầy lên giường.
An Nhiên buồn cười xê dịch ra bên cạnh, nhường nhiều chỗ cho
anh, sau đó tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, thoải mái nằm, lỗ tai vừa vặn
kề sát vào lồng ngực anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Tô Dịch Thừa ôm cô, một tay xoa bả vai cô, một tay đặt trên
cái bụng còn bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
"Dịch Thừa, chúng ta đừng vội nói cho cha mẹ nhé."
Tựa vào trong lòng ngực của anh, An Nhiên khẽ nói. Không muốn nói, bởi vì không
muốn để bọn họ lo lắng, tất cả đợi cô xuất viện rồi báo cho bọn họ, nếu không,
bây giờ mà nói cho họ biết, đoán là hai ngày tới, phòng bệnh này sẽ vô cùng náo
nhiệt rồi, cho nên cứ đợi cô xuất viện rồi hẵng nói đi.
Tất nhiên là Tô Dịch Thừa hiểu băn khoăn của cô, thật ra thì
anh không biết Lâm Tiểu Phân có quá kịch động vì tin tức này hay không, nhưng
anh hiểu rất rõ mẹ mình, nếu như nói với mẹ, sợ là căn bản không đợi đến ngày
mai, chắc chắn bà sẽ lái xe cả đêm tới đây! Vả lại bác sĩ nói An Nhiên cần nghỉ
ngơi, không thích hợp ồn ào quá, nghĩ thế, gật đầu nói: "được, trước hết
chưa nói cho họ."
"Không làm việc thật không sao chứ?" An Nhiên sợ
mình làm lỡ dở việc của anh, tựa vào trong lòng ngực của anh, vẫn không yên tâm
hỏi.
"Không sao." Tô Dịch Thừa xoa nhẹ tóc cô, điều chỉnh
tư thế cho cô: "mệt không, mệt thì dựa vào lòng anh ngủ một lát."
An Nhiên lắc đầu, chu môi rù rì nói nói: "đâu có dễ mệt
như thế, em vừa mới tỉnh dậy đấy, cứ ăn, ngủ, ngủ ăn như thế, không đến mấy
ngày, em sẽ béo chết."
"Béo lên thì tốt, em gầy quá." Vừa nói, tay đặt
trên bụng cô dời sang bên sườn, nhéo nhéo thịt bên hông cô, nhíu nhíu mày, đột
nhiên nghiêm chỉnh nói: "quá gầy, sờ vào toàn là xương, quá gợn tay rồi!
Sau này ăn nhiều một chút, ăn cho béo chút."
"Đừng, béo lên anh sẽ ghét bỏ em mất, em mới không cho
anh có cớ đi tìm tiểu tam." An Nhiên trêu ghẹo nói.
Tô Dịch Thừa bật cười, tay lại trừng phạt nhéo nhéo thịt bên
hông cô, nói: "anh là hạng người như vậy sao? hử?" Vừa nói, không nhịn
được lại gãi gãi sống lưng cô, quả nhiên thấy người cô run lên, thấy thế Tô Dịch
Thừa lại phát huy bản năng hư hỏng, cố ý gãi gãi hông cô, gãi nách cô.
An Nhiên sợ ngứa, bị anh dày vò, vội vàng lấy lòng cầu xin
tha thứ: "ha ha, đừng, ngứa quá, em, em nói sai nói rồi, em không dám, ha
ha, không dám, không dám nữa."
Hai người cười đùa lăn lộn trên giường, đến lúc ngừng lại, vị
trí hai người đã sớm thay đổi so với vừa rồi, vốn là nửa nằm dựa vào đầu giường,
bây giờ trượt xuống nằm cả trên giường, thân thể chồng lên thân thể, trán chống
trán, không khí trở nên mập mờ.
Tô Dịch Thừa chăm chú nhìn người phía dưới, nhìn đôi mắt cô
vì hơi nước mà trở nên mờ mịt, còn có đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia, trong lòng
vừa động, rất muốn ôm hôn cô, tất nhiên anh không phải là một người chỉ biết
nghĩ, vừa suy nghĩ lập tức hành động, nhẹ nhẹ nhàng cúi đầu, môi che lên môi
cô, nhẹ nhàng cắn, sau đó cái lưỡi linh hoạt tiến đến hàm răng cô, cạy mở, mời
gọi cái lưỡi đinh hương của cô cũng anh nhảy múa, nhẹ nhàng trằn trọc, thỏa
thích mút lấy.
Hai người hiểu rõ lòng nhau, lại ôm nhau trong tư thế mập mờ
như thế, kích thích hôn thắm thiết nhiệt tình như vậy luôn khó có thể cứu vãn,
vừa hôn môi, nhiệt độ và nhiệt tình giữa hai người thoáng cái dâng lên, nhiệt độ
toàn bộ căn phòng cũng tăng lên theo, ngay cả không khí cũng mang hơi thở mập mờ.
Càng lúc càng muốn nhiều hơn, hôn bắt đầu không thể thỏa
mãn, bàn tay Tô Dịch Thừa bắt đầu thăm dò men theo thân thể duyên dáng của cô,
môi cũng không rảnh rỗi, từ môi cô, từ từ xuống cái cổ trơn bóng, tay linh hoạt
lại quen thuộc nhẹ nhàng đi vào trong quần áo của cô, sau đó lưu luyến di động
trên da thịt nhẵn mịn của cô.
An Nhiên từ từ nhắm chặt hai mắt, thân thể khô nóng động
tình dưới những nụ hôn và bàn tay anh, ngón tay nắm chặt đầu anh, hô hấp cũng bắt
đầu dồn dập.
Tô Dịch Thừa nhìn cô vì động tình mà đỏ mặt dưới thân mình,
cả người căng thẳng, thoáng cái dồn về một nơi nào đó, như muốn nổ tung. Hô hấp
bắt đầu dồn dập, đôi chân thon dài trượt vào giữa hai chân cô, tay bắt đầu thăm
dò xuống dưới, trong khoảng thời gian này vì chuyện hạng mục ban khoa học kỹ
thuật thành phố, anh vẫn luôn bận bịu, đã một thời gian bọn họ cũng không thân
mật như thế, nghĩ vậy, khát vọng càng mãnh liệt hơn, hai tay lần mò cởi ra vật
cản giữa hai người, dưới thân trầm xuống chuẩn bị kết hợp, đột nhiên tất cả ngừng
lại, như hình ảnh bị dừng. Cả người Tô Dịch Thừa vô cùng căng thẳng, không nhúc
nhích nhìn An Nhiên phía dưới mình, nín thở, như là đã quên làm thế nào để hô hấp.
Khuôn mặt An Nhiên vẫn ửng hồng vì động tình, hai mắt mờ mịt
mở ra, hai mắt vì chứa hơi nước mà trở nên mông lung, nhìn anh, không khỏi nhẹ
giọng gọi: "Dịch, Dịch Thừa ..." Thanh âm kia đầy ắp nhu tình, dịu
dàng mềm mại, nghe càng động lòng người.
Dưới thân Tô Dịch Thừa căng thẳng, vùi đầu vào vai cô,
"ừ ..." Có chút đau đớn khẽ hô lên tiếng, thanh âm như là đang đau đớn
đè nén khát vọng nào đó trong lòng.
An Nhiên say mê đưa tay đặt lên đầu anh, ngón tay lồng vào
tóc anh, có chịu nức nở: "Dịch, Dịch Thừa. . . . . ." Thật ra cô cũng
muốn anh, nhất là sau khi bị anh trêu chọc đến thế này..
Tô Dịch Thừa ôm chặt thắt lưng cô, ngẩng đầu hôn mạnh lên
môi cô, có chút khó chịu cáu kỉnh cắn môi cô một cái.
"A!" An Nhiên bị đau kêu ra tiếng, trợn mắt nhìn
anh, khó hiểu, khó hiểu vì sao anh lại như thế!
Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy lúc này toàn thân mình đau đớn,
hơn nữa đau dữ dội, một tay ôm chặt cô, để cô cảm nhận rõ sự thay đổi của anh
lúc này, sau đó căng thẳng, như là nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô:
"đừng quyến rũ anh nữa! Anh không muốn làm tổn thương em và em bé!"
Anh cũng muốn, rất muốn rất muốn, nhưng mà không thể, lúc này An Nhiên khác rồi,
trong bụng cô còn có đứa con của họ, anh không thể ích kỷ chỉ vì ham muốn của
mình mà làm đứa bé gặp nguy hiểm, cho dù anh biết lúc này rõ ràng anh đau muốn
chết!
Tất nhiên là An Nhiên biết sự thay đổi của thân thể anh, sau
đó vì lời của anh mà thoáng chốc tỉnh táo lại, đúng vậy a, em bé, bọn họ có em
bé rồi! Đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, thân thể hai người
càng dính sát vào nhau hơn.
"Tô, Tô Dịch Thừa, không, không thể!" An Nhiên nắm
tay anh, muốn đẩy anh ra khỏi người mình!
Tô Dịch Thừa ôm cô càng sít sao hơn, giọng khàn khàn nói bên
tai cô: "đừng động, còn động đậy là anh thực sự không khống chế được nữa!"
Nghe vậy, An Nhiên thoắt cái dừng lại, để tùy anh ôm chặt,
không dám lộn xộn nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, ôm thật chặt, An Nhiên căn bản
là không dám lộn xộn dù chỉ một chút, sợ mình lộn xộn sẽ kích thích anh.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Dịch Thừa buông An
Nhiên ra, nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười khổ. Cô chưa từng ngoan
ngoãn như thế, nhưng mà cô có nghe lời nữa anh cũng chỉ có thể nhìn mà không thể
ăn, người đẹp trong lòng, nhưng mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, nghĩ cũng thấy
bức bối.
An Nhiên cũng bình tĩnh nhìn anh, thân thể hai người vẫn
dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng thay đổi của anh dần dần biến mất.
Nhìn tầng mồ hôi lạnh trên trán anh, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho
anh.
Tô Dịch Thừa trở mình từ trên người cô xuống, sau đó nghiêng
người ôm chặt cô. An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tùy ý để người nào
đó ôm.
Cũng không biết cuối cùng hai người ngủ thế nào, chỉ biết là
người người ôm chặt nhau. Khi tỉnh lại đã gần chín giờ, trong phòng bệnh đã sớm
không còn thân ảnh của Tô Dịch Thừa. Giấy tờ và tài liệu vốn đặt trên bàn trà tối
qua cũng không thấy.
Bóp bóp bả vai mỏi nhừ, vén chăn xoay người xuống giường, vừa
đi đến cạnh bàn trà, mới nhìn thấy tờ giấy đặt trên bàn, là Tô Dịch Thừa để lại
trước khi đi làm, trên đó có mấy chữ rồng bay phượng múa:
"Đi làm, tự chăm sóc mình, tối gặp. —— Dịch Thừa!"
An Nhiên mỉm cười, gấp tờ giấy kia cất vào trong túi áo rồi
mới xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi trở ra vừa vặn Lâm Lệ gõ cửa đi vào, nhìn An Nhiên có
chút mập mờ nói: "Tô lãnh đạo nhà mi đối xử với mi thật tốt, vừa sáng đã
đi tìm ta, bảo ta hôm nay có thời gian thì tới ở với mi. An Nhiên, mi nói xem
mi là trẻ vị thành niên hay cô gái vừa mười tám tuổi a! mi còn cần người khác
phải ở cùng mi sao?"
Nghe vậy, An Nhiên chỉ khẽ cười, cũng không nói chuyện, trên
mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Trước khi đi làm Tô Dịch Thừa đi thẳng đến tiểu khu trước
kia, nhưng mà không về nhà mình, mà đi thang máy lên tầng 18, sau đó đứng lại
trước cửa nhà 18B, đưa tay nhấn cái chuông cạnh cửa.
"Ting tong, ting tong ——"
Chuông cửa vang lên vài tiếng, mãi lâu sau bên trong mới
truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, sau đó cửa được mở ra, chỉ thấy Lăng Nhiễm hai
mắt còn nhập nhèm, vừa ngáp, vỗ vỗ, từ từ ngẩng đầu: "ai mà vừa sáng sớm
..." Có chút không thể tin được nhìn Tô Dịch Thừa đứng trước mặt, thật lâu
mới chậm rãi mở miệng: "a, a Thừa?" Giọng nói vẫn không xác định,
nhìn anh thậm chí không thể tin vào mắt mình.
Tô Dịch Thừa chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Nhiễm trước mắt, mặt
không chút thay đổi nói: "hôm nay tôi tới chỉ là muốn cảnh cáo cô một lần,
đừng có làm những chuyện vô nghĩa nữa, cho dù không có An Nhiên, tôi và cô cũng
không thể tiếp tục, tôi sẽ không tiếp nhận một người đã từng phản bội tôi! Hơn
nữa nếu còn để tôi biết cô giở trò với An Nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho cô! Cô biết tôi nói được làm được."
Lăng Nhiễm bị lời anh nói khiến cho sửng sốt, một lúc lâu mới
phản ứng lại, gượng cười nói: "a, a Thừa, anh nói cái gì a, sao em không
hiểu gì cả."
"Cô có hiểu hay không trong lòng cô, tôi và mọi người đều
rõ, đừng tưởng cô xui khiến trẻ con đẩy người là người khác không biết, cô có
thể chối bay trách nhiệm, lần này may mắn là An Nhiên và đứa bé không xảy ra
chuyện, nếu không, cô không thể gánh được trách nhiệm này!" Tô Dịch Thừa lạnh
lùng nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập chán ghét và không vui.
"Anh, anh nói cái gì?" Lăng Nhiễm mở to mắt nhìn
anh, anh nói đứa bé: "Cố An Nhiên có con?"
Tô Dịch Thừa lãnh đạm nhìn cô ta một cái, không nói thêm một
chữ vô ích với cô ta nữa, liền xoay người đi về phía thang máy, những gì muốn
nói anh đã nói, những cái khác chỉ là vô ích, anh cũng không muốn lãng phí nước
miếng với cô ta, nếu cô ta còn biết suy nghĩ, suy nghĩ những gì anh vừa nói,
như vậy cô ta liền biết rõ phải làm gì.
Phía sau Lăng Nhiễm nhìn anh đến lại đi, cắn chặt môi, hai
tay bên sườn bất giác nắm chặt lại, trong mắt lộ ra tia âm ngoan và tàn nhẫn!