Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 098-P1

Chương 98: Chưa đủ cố gắng

"Cốc cốc cốc . . . ."

Sau khi nghỉ trưa vào làm không bao lâu, cửa phòng An Nhiên
được gõ vang, cô không ngẩng đầu, nói luôn: "vào đi."

Trần Trừng đẩy cửa đi vào, đứng lại trước mặt cô, đặt bản thảo
thiết kế lên bàn An Nhiên, mở miệng nói: "nếu đây để sát hạch em, thì đề
bài như vậy quá dễ đối với em, chỗ sai trong đó em đều đã tìm ra và sửa chữa lại
rồi, ngoài ra em còn sửa đổi một chút bản thiết kế gốc, em cho là thiết kế như
thế có thể lấy được nhiều ánh sáng hơn cho phòng ngủ."

An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, đưa tay cầm lấy giấy tờ trên
bàn, liếc nhìn, quả thật đã đánh dấu những chỗ cô cố ý tính sai, hơn nữa còn sửa
lại tỉ lệ thiết kế của phòng ngủ và phòng khách.

Xem ra lần này Hoàng Đức Hưng không hề nói quá lên, chí ít
Trần Trừng này không phải là một gối thêu hoa(1) như Lăng Lâm lần trước, trông
thì khá nhưng không dùng được. Xem ra mấy cái gọi là giải thưởng cô ta nhận được
cũng không phải là nói khoác, có điều là người hơi quá tự phụ rồi, tự tin đúng
là rất tốt, nhưng mà quá tự tin không phải lúc nào cũng là chuyện tốt.

Một lần nữa đặt bản vẽ trong tay lên trên bàn, nhìn cô ta,
An Nhiên nhàn nhạt mở miệng: "cô sửa thế này quả thật có thể lấy nhiều ánh
sáng hơn cho phòng ngủ."

Nghe vậy, Trần Trừng tự tin cong cong khóe miệng, như là câu
trả lời của An Nhiên nằm trong dự đoán của cô ta.

"Nhưng mà." Không đợi ý cười trên khóe miệng cô ta
hoàn toàn lộ ra, An Nhiên chỉ chỉ bản vẽ trên bàn, nói tiếp: "cấu tạo thế
này, phòng ngủ lấy ánh sáng tốt rồi, nhưng mà độ sáng toàn bộ phòng khách chỉ đạt
khoảng sáu mươi phần trăm, mà phòng khách là một phần mặt tiền của căn nhà, mặt
tiền mà lờ mờ tối tăm thì nhìn căn nhà thể nào cũng không sáng sủa được, còn bản
thiết kế trước của tôi, mặc dù phòng ngủ hơi lờ mờ, nhưng chỉ tối hơn so với
thay đổi của cô ba mươi phần trăm, như vậy cân nhắc lại, cô thấy cách nào tốt
hơn."

Trần Trừng bị nói sửng sốt, một lần nữa xem lại bản vẽ trên
bàn, nhìn chăm chú, không thể phủ nhận, An Nhiên nói không sai, hiện tại mặc dù
không thể đạt được độ sáng cao nhất cho phòng ngủ, nhưng mà tỷ lệ thiết kế như
vậy đặt trên tổng thể có hiệu quả tốt nhất.

"Còn có vấn đề sao?" An Nhiên hỏi.

Trần Trừng ngước mắt, liếc nhìn cô, mím môi, lắc đầu.

An Nhiên gật đầu, nói: "nếu không có vấn đề thì cầm bản
vẽ sửa lại này, đến công trường xem xét tiến độ công trình."

"Em biết rồi." Trần Trừng gật đầu đồng ý, sau đó
xoay người đi ra ngoài.

Bây giờ chuyển nhà rồi, cách công ty quả thật gần hơn rất
nhiều. Buổi tối không cần Tô Dịch Thừa tới đây đón, đi bộ trở về, chỉ mất có
năm phút đồng hồ đi đường, ngoài ra gần khu cư xá còn có một siêu thị cỡ lớn,
tan việc trước khi về nhà đi siêu thị một chuyến, mua đồ ăn cho buổi tối, rất
thuận tiện.

Xách đồ ăn về nhà, cầm thẳng vào bếp, lúc vừa định vào phòng
ngủ thay bộ đồ công sở mặc hôm nay, vừa mở tủ quần áo trong phòng thay đồ ra, mới
thấy bên trong rỗng tuếch. Giờ mới nhớ tối qua bọn họ mới mang đồ đạc để vào
phòng khách, căn bản là chưa hề lấy ra, sau đó …

Nhớ tới tối hôm qua, mặt An Nhiên không chịu thua kém lại đỏ
bừng lên.

"Thối Tô Dịch Thừa." Thấp giọng khẽ mắng một câu,
trên khóe miệng lại ẩn hiện nụ cười khó che giấu.

Xách cái túi hành lý hai người từ phòng khách vào, sau đó xếp
quần áo hai người vào tủ quần áo. Tủ quần áo ở đây còn rộng gấp đôi bên kia, quần
áo vốn không nhiều của hai người khiến cho cái tủ càng thêm trống trải.

Trong lúc An Nhiên thu dọn sắp xong, đột nhiên lần tìm được
một vật bằng vải lụa rất đẹp dưới đáy túi chính là bộ đồ ngủ gợi cảm thiếu vải,
khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên thoáng cái đỏ bừng. Lại nhìn mảnh vải trong
tay, có chút kích động muốn vỗ trán, Tô Dịch Thừa thế mà lại mang theo cái nội
y gợi cảm này! Nhìn cái này, cô không kiềm chế được nhớ lại lần đầu tiên của bọn
họ.

An Nhiên đỏ mặt như cà chua sốt vậy, cả người bỗng chốc nóng
ran lên.

"Đang nhìn cái gì?" Phía sau, không biết từ lúc
nào Tô Dịch Thừa đã đứng ở cửa, cười nhạt nhìn cô.

"Hả! Anh, anh về khi nào!" An Nhiên bị anh dọa sợ
hết hồn, vô ý thức nhét bộ nội y gợi cảm lên trên giường, dùng cái chăn mỏng đắp
lên.

"Mới vừa về." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, nhìn ra
phía sau cô một chút, hỏi: "phía sau giấu thứ gì vậy?"

"Không có, không có." An Nhiên vội nói, vô thức chột
dạ. Vội vàng đứng dậy đi về phía anh, nói: "cái kia, cái kia lúc tan việc
em đã mua thức ăn rồi, nhưng mà em không làm được, cơm cơm tối anh làm
nhé." Vừa nói, vừa đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.

Tô Dịch Thừa cười, anh cũng bỏ sót một góc màu đo đỏ tươi đẹp
lộ ra khỏi chiếc chăn mỏng, nhưng mà anh cũng không có ý định vạch trần cô.
Theo lực đẩy của cô đi vào bếp, quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ chỉ bộ
âu phục trên người mình, nói: "An Nhiên, dù sao em cũng phải để anh thay
quần áo trước chứ."

An Nhiên ngó bộ âu phục kia một chút, rất lâu mới ngước mắt
nhìn anh, hơi làm nũng nói: "em đói."

Tô Dịch Thừa thật sự bị cô đánh bại, sủng nịch sờ sờ đầu cô,
cởi áo khoác trên người xuống cho cô cầm, sau đó buộc cái tạp dề treo trong bếp
lên, nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn đá mà An Nhiên mua trong siêu thị sau
khi tan việc, nhanh chóng phân chia trong đầu, nghĩ kĩ những món định làm cho bữa
tối, sau đó rửa nồi, làm công tác chuẩn bị, động tác thành thạo mỗi một việc đều
rất lưu loát.

An Nhiên khẽ thở dài, đi ra khỏi phòng bếp, khi đi tới phòng
khách, vừa lúc liếc thấy hòm lớn tài liệu và văn kiện, đó những sách và tài liệu
cần thiết của hai người mà hôm qua Tô Dịch Thừa đã thu dọn từ bên kia. Quay đầu
nhìn Tô Dịch Thừa đang bận rộn trong bếp một chút, liền muốn nhân lúc anh đang
làm cơm tối này sắp xếp theo trật tự tài liệu của hai người vào trong thư
phòng, như vậy sau này tìm đến sẽ không lộn xộn.

Thấy An Nhiên ở trong phòng khách tìm cách chuyển chiếc hòm
sách và tài liệu kia, Tô Dịch Thừa nhô đầu ra khỏi phòng bếp nói: "An
Nhiên, em cứ để đấy đi, chờ anh làm xong sẽ đem vào thư phòng."

"Không sao, em có thể làm." An Nhiên từ chối,
không thể chuyện gì cũng đến tay anh, như thế cô sẽ cảm thấy mình rất vô dụng,
không làm được gì cả.

Cái hòm này đúng là đừng nói, quả thật hơi nặng, An Nhiên mất
rất nhiều hơi sức mới kéo được từ phòng khách vào thư phòng.

Thở hổn hển, rất lâu mới hồi phục lại, An Nhiên lấy toàn bộ
sách trong hòm ra đặt trên bàn sách, sau đó lại phân loại từng quyển từng quyển
lên cái giá sách to lớn phía sau.

Sau đó là một số bản thiết kế trước đây của cô, từng cuộn từng
cuộn được đặt gọn gàng, không bị cong vênh hay rách nát gì. Xếp bản thiết kế
vào trong một cái ống hình trụ, dưới đáy hòm là một số văn kiện và tài liệu, có
của cô, có của anh. Sắp xếp đồ của hai người xong, lúc này mới chia ra đặt lên
trên bàn công tác hai người. Tài liệu của cô chủ yếu là một số công trình thiết
kế đoạt giải trong và ngoài nước, những thứ này đều rất đáng giá cho cô tham khảo
và nghiên cứu.

Mà phần lớn giấy tờ của Tô Dịch Thừa là công văn nhà nước,
thông báo, đề xuất gì đó, chi chít chữ, nhìn mà khiến người ta vô cùng vô cùng
không muốn nhìn tiếp nữa. An Nhiên thu dọn đồ đặt lên bàn làm việc của anh,
không ngờ mấy cái đồ lộn xộn gì đó vẫn còn rất nhiều. Cuối cùng lấy ra một túi
đã ố vàng từ trong thùng giấy, miệng dán chưa được kín, thế nên lúc An Nhiên cầm
không hề chú ý, không cẩn thận cầm ngược, thế nên giấy tờ bên trong rơi hết ra
ngoài, rơi lả tả xuống đất.

Thật ra thì nói rơi lả tả xuống đất thì hơi quá, bên trong
chẳng qua chỉ có bốn năm tờ giấy A4. Khom lưng chuẩn bị nhặt giấy tờ trên mặt đất
lên, cầm lên mới thấy rõ nội dung. Là hồ sơ của một người, hơn nữa người này cô
cũng quen biết, là Đồng Văn Hải!

Phía trên ghi rõ tình hình sau khi Đồng Văn Hải vào nghề,
cũng có tư liệu ghi lại sơ lược trước khi ông ta vào công tác. Hóa ra là ông ta
không phải là người Giang Thành, mà sau khi kết hôn mới chuyển tới Giang Thành,
nguyên quán của ông ta ở một huyện nhỏ phía nam Chiết Giang, mà huyện đó chính
là nguyên quán của Lâm Tiểu Phân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3