Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 084-P1

Chương 84: Kỳ Lạ

Để điện thoại xuống, An Nhiên khẽ thở dài ngã trên chiếc ghế
xoay.

Mới vừa cùng Lâm Lệ nói chuyện điện thoại, có thể nghe được
tâm tình của cô ấy cũng không tệ lắm, trong lúc nói chuyện đều mang theo nụ cười.
Hôn lễ của cô sẽ cử hành vào ba ngày sau, đó là ngày hai mươi tám tháng tư âm lịch,
và là ngày năm tháng sáu dương lịch, cha mẹ của Lâm gia đều đến, hai ngày nay
đã được sắp xếp ở trong khách sạn, Lâm lệ lấy cớ là muốn đi chiếu cố cha mẹ, đồng
thời cũng nói nam nữ hai bên trước khi làm lễ không nên gặp mặt, vì vậy cô cũng
dời sang khách sạn để ở.

Thật ra thì An Nhiên biết cô đang trốn tránh Trình Tường, cô
là người chưa bao giờ quan tâm ánh mắt thế tục, cho dù đến ngày kết hôn bắt cô
trực tiếp đến giáo đường mà không cần chú rể đón, thì cô cũng làm được.

Hiện tại cô làm như vậy chỉ là muốn cho mình cùng Trình Tường
một thời gian để bình tâm, có câu nói rằng 'tình cảm dù tốt đến đâu đi nữa cũng
không chịu nổi sự phản bội', quan hệ của đôi bên một khi có vết nứt rồi, thì rất
khó trở lại như lúc trước, cho dù Lâm Lệ có muốn và cố gắng vãn hồi mọi chuyện
đến đâu, thì đối với việc bị Trình Tường phản bội, cô cũng rất khó làm cho tim
mình không có vết nứt.

An Nhiên biết lúc này, mình cái gì cũng làm không được, bởi
vì đây là lựa chọn của Lâm Lệ, nên đều duy nhất cô có thể làm chính là chúc cô ấy
hạnh phúc.

Buông ra tiếng thở dài, một lần nữa đem thiết kế mới vẽ được
một nửa ở trên bàn lấy ra nghiên cứu. Dự án của công viên giải trí kia chỉ còn
mấy ngày nữa thôi thì cô phải hoàn thành bản thiết kế, bởi vì trong thời hạn một
tháng, cộng thêm thời gian bố trí bản mẫu mô hình, đã tiêu phí không biết bao
nhiêu thời gian rồi.

"Cộc cộc cộc. . . . . ."

Cửa phòng làm việc lúc này bị gõ vang, An Nhiên cũng không
có ngẩng đầu, mà trực tiếp cất giọng nói: "Đi vào."

Lăng Lâm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc, trực tiếp
kéo cái ghế phía trước bàn An Nhiên ra, ở đối diện An Nhiên mà ngồi xuống.

An Nhiên giương mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Có chuyện gì
sao?" Lại cúi đầu tiếp tục lật xem bản thiết kế trên tay, một vài tác
phẩm của các kiến trúc sư nước ngoài thật sự không tệ, mỗi một công viên giải
trí đều được thiết kế đặc biệt đặc sắc, không chỉ hấp dẫn trẻ nhỏ, cũng rất hấp
dẫn người trưởng thành để họ vào cửa.

"Cố An Nhiên, người cùng Dịch thừa ca ca kết hôn đúng
là cô?" giọng nói của Lăng Lâm có chút cao, vẻ mặt nhìn An Nhiên có chút
ít oán hận cùng bất mãn.

An Nhiên lấy làm kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn cô, còn có chút
ngoài ý muốn khi thấy Lăng Lâm vẫn không biết gì, chẳng lẽ Lăng Nhiễm chưa nói
với cô sao? Nhìn cô rồi gật đầu nói: "Phải, có vấn đề gì không?"

Lăng Lâm nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt to kia tràn đầy ủy khuất
cùng không cam lòng, từ nhỏ cô đã biết Tô Dịch Thừa, từ nhỏ anh chính là người
mà chị theo đuổi, ban đầu khi thấy anh và chị yêu thương nhau, cô chỉ có thể
đem tình cảm yêu thích của mình đối với anh dấu ở trong lòng, bởi vì cô biết
sau này anh sẽ trở thành anh rể của cô, mà cô vĩnh viễn chỉ là em gái hắn.

Nhưng mà sau này khi chị phản bội anh, bị anh bắt gian tại
chỗ cùng với Chu Hàn, lúc đó hôn lễ vốn nên đăng lên nhật báo đã bị hủy bỏ, ba
ba cùng chị thậm chí không tiếc chặt đứt quan hệ cha con, cuối cùng chị bị Chu
Hàn mang ra nước ngoài.

Khoản thời gian đó khi cô đi tìm anh, thì thấy anh tựa hồ
đem chuyện bị tỷ tỷ phản bội chuyển hóa thành sự bất mãn đối với mọi người của
Lăng gia, mỗi lần đều cự tuyệt gặp cô.

Cô biết, thân phận của mình khi đó rất lúng túng, đoạn thời
gian kia cô thậm chí từng hận chết chị, hận chị vì đã làm cho Dịch thừa ca ca
thương tâm như vậy, nhưng vừa căm hận đồng thời ở trong lòng cô vừa có sự mừng
thầm nho nhỏ, bởi vì bị chị phản bội thì anh sẽ không có khả năng trở thành anh
rể của cô nữa, đây cũng là đại biểu cô sẽ không có cơ hội làm em gái của anh,
nhưng mà có thể làm bạn gái anh ấy.

Tuy nhiên vì chuyện của chị nên anh không còn có đến Lăng
gia đi lại, thậm chí khi cô tìm đến anh cũng luôn lấy cớ bận rộn mà không muốn
gặp. Cô biết là chị đã đả thương sâu trái tim của anh, mà anh thì cần phải có
thời gian từ từ bình phục, cho nên cô nguyện ý chờ, chờ đến khi anh hoàn toàn từ
trong đau đớn của đoạn tình cảm kia mà đi ra ngoài.

Nhưng mà sau đó, bởi vì công việc, Dịch thừa ca ca lại một lần
nữa cùng Lăng gia gần gũi, tuy nhiên vẫn luôn đối với cô khách khách khí khí,
nên cô vẫn cho là anh còn đang để ý thân phận em gái Lăng nhiễm của mình, có lẽ
cần cho anh nhiều thời gian hơn, hơn nữa cô còn nghe nói anh vẫn cự tuyệt việc
má Tô giới thiệu các tiểu thư thiên kim cho anh, vì thế cô vẫn cảm thấy mình
còn có đầy đủ thời gian để chờ anh quay đầu lại chú ý tới mình.

Nhưng rồi có một ngày ba ba trở lại nói anh đã kết hôn,
không có hôn lễ, không có mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng đã đăng ký kết
hôn, đêm hôm đó cô khóc thật lâu. Cho đến tối ngày hôm qua, khi cô cùng ba ba
đi chúc thọ cho Tiêu Ứng Thiên, cô tìm thật lâu mới thấy được anh, nhưng cũng
đang lúc bọn họ rời đi, chẳng qua điều mà cô không nghĩ tới chính là, người
cùng anh đăng ký kết hôn lại là Cố An Nhiên!

"Tôi ghét cô, Cố An Nhiên!" Nhìn cô, Lăng Lâm gằn
từng chữ nói, vẻ mặt kia quả thực là căm thù cô đến tận xương tuỷ!

An Nhiên cau mày, chỉ cảm thấy có chút không giải thích được,
cô hình như không có làm gì cả, vậy cũng không đúng sao?

Lăng Lâm chợt đứng dậy, ngó chừng An Nhiên trịnh trọng nói:
"Sau này, tôi sẽ không đi theo cô nữa! Tôi sẽ tìm Tổng giám để cho ông ấy
đem tôi điều đến tổ của Tiếu Hiểu!"

An Nhiên nhìn cô, hoàn toàn không rõ cô ta đột nhiên không
nói không rằng mà kích động như thế là vì cái gì, bất quá về chuyện điều cô ta
đi, thì cô rất vui lòng , "Tùy cô, nếu như Tổng giám đồng ý, tôi không có
ý kiến."

Nếu như cô đoán không có sai, thì Lăng Lâm căn bản vì quan hệ
mới đi vào được cửa sau, cái gì mà sinh viên tài cao danh giá, cái gì mà tại thời
điểm ở trường học đã đạt được rất nhiều giải thưởng quan trọng trong nước, bất
quá chỉ là khoác lác lấy cớ, người có thể đạt nhiều giải thưởng kiến trúc trong
nước mà ngay cả tỷ lệ vẽ bản đồ cơ bản nhất cũng không hiểu sao? Nếu thật sự cầm
bản thiết kế của cô ta tới xây nhà cao tầng, đoán chừng chưa xây xong thì đã
sụp xuống!

Lăng Lâm phẫn hận trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó kéo cửa
đi ra ngoài.

Về chuyện này, An Nhiên chỉ cảm thấy có chút buồn bực, nhưng
cũng không có nhiều tâm tư mà đi để ý, vì cô không cho là tốn thời gian để suy
đoán tâm tư những người khác quan trọng hơn việc vẽ thiết kết.

Dùng cả một buổi trưa để xem xét bản thiết kế của công viên
giải trí nước ngoài tương đối thành công nhất, nên khi cô từ trong công ty đi
ra ngoài trời bắt đầu tốu một chút, trước khi tan việc mấy phút đồng hồ, Tô Dịch
Thừa gọi điện thoại nói là buổi tối có hội nghị, không thể tới đây đón cô, bảo
cô tự mình thuê xe trở về.

Xách cặp tài liệu từ cửa công ty đi ra ngoài, sắc trời mơ hồ
tối, báo hiệu trời sắp mưa, rồi một trận gió mạnh thổi qua, làm tung bay bụi
trên mặt đất, An Nhiên thấy vậy liền quay lưng đi, cũng trong nháy mắt xoay người
đó cô liền nhìn thấy Mạc Phi đứng ở phía sau mình.

Giờ phút này nhìn anh ta có chút chật vật, mái tóc cắt tỉa
chỉnh tề kia bị gió thổi có chút xốc xếch không chịu nổi. Trên cổ, cà vạt lỏng
loẹt hờ hững buộc lên, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng An Nhiên, há mồm muốn nói lại
thôi, cuối cùng chỉ cười cười khô khốc.

An Nhiên nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng hướng hắn gật đầu,
sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Đang lúc An Nhiên đi ra khoảng cách hơn mười bước, thì ở
phía sau Mạc Phi mạnh mẽ đem cô gọi lại, "An Nhiên!"

Dưới chân cước bộ dừng lại, giữa bọn họ hình như thật không
có cái gì để nói, cô không rõ vì sao mỗi lần gặp mặt, anh ta đều mang vẻ mặt
như vậy, tựa hồ cô đã nợ anh ta rất nhiều, nếu muốn tính toán nợ nần, thì cũng
là anh ta thiếu cô, chẳng lẽ không đúng sao?

Mạc Phi tiến lên, ở sau lưng cô nhẹ nhàng mở miệng nói:
"Hôm nay anh có về trường học."

An Nhiên bất động, không có quay đầu lại cũng không có mở miệng,
nhìn cái túi nhựa bị gió thổi đi, xoay tròn hướng bầu trời bay lên, những cây cổ
thụ cao ở hai bên đường phố đã được xanh hoá, lá cây bị gió thổi ào ào phát ra
tiếng vang.

Bầu trời càng lúc càng tối lại, cũng không phải là trời tối,
mà là điềm báo trước khi mưa gió đến.

"Đi qua con đường ban đầu chúng ta thường đi cùng
nhau." Mạc Phi tiếp tục nhàn nhạt chậm rãi nói, "Cái hồ nằm trong khu
rừng nhỏ trong trường cũng không thay đổi, hồ nước vẫn sạch sẻ thấy đáy như cũ,
dưới gốc cây trong khu rừng nhỏ, vẫn là chỗ đám tình nhân thích đi nhất, ta còn
nhớ được ——"

Không đợi hắn nói xong, An Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn hắn
nói: "Không thay đổi sao? Vậy thì do anh đã rời đi đã lâu, cho nên vốn
nhìn không ra sự khác biệt."

Mạc Phi sửng sốt, có chút không trả lời được. Hắn quả thật rời
đi đã lâu, hơn sáu bảy năm, xế chiều hôm nay lần đầu tiên trở về trường học, thật
buồn cười thậm chí ngay đường trở về cũng muốn tìm không được, còn phải nhờ hướng
dẫn.

"Rừng nhỏ không thay đổi sao? Ngay từ lúc ba năm trước
đây vì cánh rừng chiếm diện tích nên đã thu nhỏ hơn một trăm thước vuông, đốn
đi gần mười mấy gốc cây lớn." An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta, sau đó
cười ra tiếng, "Anh nói hồ nước kia không thay đổi, ha hả, chẳng lẽ anh
không có phát hiện kia quanh thân cái hồ đã xây lên rào chắn, thậm chí trong hồ
còn xây một cái đình nhỏ, những thứ này, ban đầu khi chúng ta ở đó đã có
sao?"

Mạc Phi á khẩu không trả lời được, nhìn cô, nhưng một câu
nói đều nói không ra lời. Thật sự là rời đi quá lâu, những thứ này, anh thật
không có chú ý, xế chiều hôm nay anh ở đó đợi đến trưa, nhưng nhiều nhất chỉ là
nhớ lại, nhớ lại ban đầu lúc hai người ở chung một chỗ, cái loại cảm giác này rất
đơn thuần rất tốt đẹp, nhưng mà, nhưng mà hình như đã không trở về được nữa,
anh không được, cô cũng không được.

An Nhiên nhìn anh ta cười, lắc đầu, nói: "Mạc tổng, nếu
không có chuyện gì nữa, tôi xin lỗi trước là không thể tiếp anh được nữa."

Thấy cô muốn đi, trước tình thế cấp bách Mạc Phi, chợt đưa một
tay ra kéo tay cô, nắm thật chặc, vì rất sợ cô quay người lại là đi mất.

An Nhiên quay đầu, nhìn cái tay đó một chút, rồi lại nhìn
anh ta, có chút bất đắc dĩ nói: "Mạc Phi, đừng làm trò ngây thơ như vậy nữa,
đừng để cho sau này ngay cả bạn học chúng ta đều không làm được." Có mấy lời,
dù nói nhiều, nhưng cũng không có gì vui vẻ, mà mình còn cảm thấy nhàm chán.

Mạc Phi vẫn nắm tay cô, cố ý không buông ra, chỉ nhìn chằm
chằm cô, nói: "Theo ta uống ly cà phê đi, chỉ một ly cà phê thôi."

An Nhiên thật không muốn cứ cùng anh ta dây dưa không rõ
mãi, giữa bọn họ căn bản không phải là vấn đề uống hay không uống cà phê
"Không được, Dịch Thừa còn đang chờ tôi, tôi muốn về nhà."

Mạc Phi nhìn nàng, vẻ mặt rất bị tổn thương, tay vẫn cố ý
không buông như cũ, cười khổ nói: "Có thể đừng nhắc cái tên này trước mặt
anh hôm nay không?"

An Nhiên liếc một cái.... không nhìn tới hắn.

Ầm ầm tiếng sấm đứt quãng từ trên không truyền đến, gió càng
ngày càng lớn hơn, những mảnh giấy cùng bao nhựa trên đường bị gió mạnh cuốn
lên không trung. Lá cây xanh um hai bên đường bị gió thổi càng phát ra thanh âm
xào xạc. Trời, hoàn toàn giống như đêm tối, mây đen đã che đi tất cả ánh sáng.

Hai người cứ như vậy đứng một lúc thật lâu, Mạc Phi mới nhàn
nhạt mở miệng, trong giọng nói hơi tự giễu: "An Nhiên, em đã quên ư, hôm
nay là sinh nhật của anh."

Lúc này An Nhiên mới nhớ tới thì ra là hôm nay là ngày hai
tháng sáu, thật sự là sinh nhật của Mạc Phi, cái ngày này mình đã từng nhớ
trong nhiều năm qua.

Trời mưa tới, mùa hè, các trận mưa luôn là như thế, tới rất
nhanh, hết cũng rất nhanh. Hạt mưa luôn to như hạt đậu từ trên cao nện xuống,
không có như nhẹ nhàng lất phất như mưa xuân, mưa mùa hạ rất là cuồng bạo.

Ngẩng đầu nhìn trời, Mạc Phi lôi kéo cô nói: "Lên xe
đi."

An Nhiên muốn cự tuyệt, nhưng vì mưa dường như càng ngày
càng lớn, nên cuối cùng cô gật đầu, chỉ đành phải cùng hắn lên cỗ xe việt dã lớn
màu đen dừng ở một bên cách đó không xa.

Trong xe, Mạc Phi đem khăn lông mà bình thường mình hay đặt ở
trong xe để dự bị đưa cho An Nhiên, để cho cô chà lau mái tóc hơi rối vì bị ướt.

An Nhiên đẩy tay của hắn ra, cự tuyệt khăn lông của hắn, trực
tiếp khom người tiến lên kéo khăn giấy đặt ở trước cửa sổ xe, nhẹ lau nước mưa
trên mặt và trên cánh tay.

Mạc Phi lăng lăng nhìn cô, một lúc lâu sau mới nghiêng
nghiêng khóe miệng cười khổ tự giễu, rồi liếc nhìn khăn lông trong tay, sau đó
giơ tay lên lung tung lau tóc của mình.

Bên trong xe, hai người cứ như vậy mà ngồi, An Nhiên nhìn cửa
sổ, Mạc Phi thì nhìn cô. Phía ngoài mưa trút xuống càng lớn, nện cửa sổ thủy
tinh ở phía trước xe, nước mưa theo thủy tinh chảy xuống, làm mơ hồ tất cả
phong cảnh ở phía ngoài.

Một lúc lâu sau, Mạc Phi mới đem ánh mắt thu hồi, khởi động
xe rời đi.

Bọn họ cũng không có phát hiện, lúc ô-tô của họ rời đi, thì
một chiếc màu đen lớn đã cùng bọn họ chạm mặt.

Mạc Phi đem xe lái đến quán cà phê ở gần trường đại học
Giang Thành thì dừng lại.

Mùa hè mưa gió là như thế, đến nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc
này chưa đến hai mươi phút đồng hồ, cơn mưa như trút nước kia đã ngừng lại, sắc
trời vốn mờ mờ nhàn nhạt vì mây đen đã tản đi, nên đã trong và sáng sủa lại.
Trong không khí còn mang theo sự mát mẻ sau cơn mưa, cùng mùi vị bụi đất trên
đường phố.

An Nhiên nhìn quán cà phê trước mặt, đây là quán cà phê được
xây khi bọn hắn còn học ở trường học. Thật ra thì hoàn cảnh cũng không tính là
tốt, trang trí thì cũng bình thường, nhưng mà ưu điểm ở chỗ là có giá tiền rẻ,
thích hợp với chi tiêu của học sinh, cho nên, làm ăn cũng rất tốt, mở ra nhiều
năm như vậy, mà làm ăn trước sau vẫn như một.

Nhìn mấy đôi tình nhân nắm tay, ôm sách giáo khoa hướng
trong quán cà phê đi vào, An Nhiên tựa hồ cảm thấy thời gian như quay trở lại
ngày xưa, trở lại cái thời còn là học sinh ngây ngô. Khi đó bọn họ cũng
thích tới đây ước hẹn, có đôi khi là ôm sách giáo khoa tới học tập, có đôi khi
vì nhàm chán mà hai người đã ở nơi này ngồi một chút. Thật ra khi đó tới quán
cà phê là một việc học theo phong cách tây phương, bởi vì khi đó ở Giang Thành
quán cà phê không được thịnh hành lắm, không giống hiện tại, đầy đường đều có,
khi đó đi quá cà phê là một chi tiêu hơi xa xỉ, mà một số học sinh tổng thì già
mồm cãi láo lại là vì ưu thích lãng mạn, cho nên, dù cô không uống cà phê, cũng
thích tới nơi này để vui vẻ uống một chén trà sữa hoàng gia.

"Theo ta đi vào uống một chén nhé?" Mạc Phi nhìn
cô, giọng nói giống như là cầu xin.

An Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu mở cửa xuống
xe.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3