Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 043-044

Chương 43: Một bài thơ nhỏ
Bữa cơm tối này cũng không nghiêm túc như An
Nhiên nghĩ, hình như mọi người đều nhìn thấu sự căng thẳng của cô, nên cả một bữa
cơm miệng Tô Dịch Kiều không hề dừng lại, bầu không khí được điều hòa vô cùng
thoải mái. Tần Vân gắp thức ăn cho cô không ngừng, chỉ sợ cô ăn không đủ no lại
không dám ăn. Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên cũng chỉ từng người hỏi thăm hoàn cảnh
gia đình An Nhiên, biết được cha An Nhiên, Cố Hằng Văn là giáo viên cao trung,
còn đam mê thư pháp, thì Tô Văn Thanh liền mong mỏi hôm nào cùng ông thảo luận
những tâm đắc trong nghiên cứu thư pháp. Tô Hán Niên vốn là quân nhân nghiêm
túc, nhưng mà hôm nay đặc biệt cười nhiều hơn, sợ mình nghiêm túc quá làm cháu
dâu sợ hãi.
Tối hôm đó, cả nhà vui vẻ uống chút rượu, tửu lượng
An Nhiên không tốt nhưng cũng cùng uống một chút. Sau đó dưới sự kiên trì của Tần
Vân, đêm đó Tô Dịch Thừa và An Nhiên phải ở tại trong đại viện.
Ăn xong cơm tối Tô Dịch Thừa được ông nội Tô gọi
đi đánh cờ tướng, mà cha Tô thì theo thói quen vào thư phòng luyện bút pháp,
còn Tần Vân thì cùng cô giúp việc bận rộn trong phòng bếp, Tô Dịch Kiều vốn dẫn
theo An Nhiên tham quan đại viện này một lần, lại không ngờ giữa chừng thì ‘Du
Nhiên Cư’ gọi điện đến, nói là có người gây chuyện, cô phải chạy đến xử lý một
chút. Cho nên chỉ còn lại một mình An Nhiên đứng trong phòng Tô Dịch Thừa.
Gian phòng của Tô Dịch Thừa được bài trí đơn giản,
gần như cùng thiết kế với khu nhà trong thành thị, chỉ khác là phòng trong đại
viện này nhiều giá sách, một cái giá sách trúc cũ kỹ cũng không lớn, mỗi tầng đều
đầy sách, anh đọc rất nhiều loại sách, từ tri thức tác phẩm đến danh ngôn, tiểu
sử danh nhân, từ tác phẩm cổ văn thưởng thức đến tiểu thuyết thịnh hành bán chạy
ở nước ngoài, từ tạp san quân sự khô khan, cứng ngắc, đến những tạp chí thời thượng
trào lưu hiện hành, gần như thu thập được nội dung mọi phương diện.
An Nhiên tiện tay cầm một tập thơ liếc nhìn, là
bài Một đêm ở Firenze* của Từ Chí Ma, liếc nhìn qua loa, sao đó cô đưa tay vốn
muốn để thơ lại chỗ cũ, không ngờ có một tờ giấy từ trong trang sách rơi xuống.
An Nhiên khom lưng nhặt lên, là một đoạn thơ ngắn viết tay ‘Bài thơ nhỏ’ của Biện
Chi Lâm. (Firenze*: địa danh gọi theo tiếng Ý, tiếng Anh là Florence)
“Em đứng trên cầu ngắm cảnh 
Người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em 
Ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng em 
Giấc mộng ai kia lại được em tô điểm.”
Nét chữ rất xinh đẹp, tinh tế nhỏ nhắn, hẳn là
chữ con gái.
“An Nhiên.”
An Nhiên đang xem, thì cửa được đẩy ra, Tần Vân
cười híp mắt  đi vào.
Cô bỏ vật trong tay xuống, mỉm cười gọi bà: “Mẹ.”
An Nhiên nhìn bà, giờ phút này thật ra thì trong lòng cô vẫn còn căng thẳng,
nhưng mà đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa tới.
“Đến đây, hai mẹ con chúng ta ngồi xuống trò
chuyện.” Tần Vân kéo An Nhiên để cô ngồi với mình ở trên giường của Tô Dịch Thừa.
Vỗ nhẹ tay An Nhiên, Tần Vân hỏi: “Nói cho mẹ một
chút, con và a Thừa nhà chúng ta quen biết như thế nào?”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, có chút khó có thể mở
miệng, cô cũng không thể nói là cô xem mắt nhầm, sau đó hai người cứ mơ mơ hồ hồ
như vậy mà đi cục dân chính được.
Nhìn điệu bộ của cô, Tần Vân cho là cô thẹn
thùng, xấu hổ không muốn mở miệng, chỉ cười nói: “Vẫn còn xấu hổ a.”
An Nhiên đỏ mặt, chẳng qua là cười.
Tần Vân cũng không ép cô, vốn cũng chỉ là thuận
miệng hỏi một chút, dù sao hôm nay coi như là lần đầu tiên gặp con dâu, bà cũng
không thể hù họa người ta được. Cười, bà lấy ra một hộp gấm tinh sảo từ trong
túi, đưa cho An Nhiên, “Cầm lấy, mở ra xem một chút.”
An Nhiên sững sờ nhận lấy, cô nghe lời bà mở hộp
gấm ra, bên trong có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xinh xắn, màu sắc, ánh sáng rất
xinh đẹp, có thể nhìn ra là loại hảo hạng.
“Mẹ, đây là?” An Nhiên nghi hoặc nhìn bà, không
hiểu rõ ý của bà.
Tần Vân cười, đưa tay lấy chiếc vòng ngọc kia
ra, sau đó đeo lên cho An Nhiên, vừa nói: “Cái vòng ngọc này khi xưa mẹ chồng
ta cũng chính là bà nội của a Thừa cho ta, sau khi ta vào cửa, hiện giờ rốt cuộc
a Thừa cũng kết hôn, vòng tay này a cũng nên truyền cho con rồi.” Nhìn cánh tay
nhỏ bé trắng ngần của cô khi đeo chiếc vòng phỉ thúy này lên thật là đẹp mắt.
Nghe vậy, An Nhiên muốn tháo chiếc vòng ngọc ra:
“Mẹ, cái này quá quý giá rồi, con, con không thể nhận.” Vòng tay được truyền từng
đời từng đời như thế, giống như là bảo vật gia truyền, làm sao cô tiếp nhận được!
“Đeo.” Tần Vân nghiêm mặt, thật tình nói: “Làm sao
không thể nhận, đây chính là cho con dâu Tô gia, chẳng lẽ con không phải con
dâu của Tô gia chúng ta sao?”
“Con…” An Nhiên cứng họng, bây giờ cô là con dâu
Tô gia không sai, nhưng là sau này thì sao, cô không dám xác định, dù sao hôn
nhân của cô và Tô Dịch Thừa  cũng không phải là kết quả của tình yêu bình
thường.
Bộ dạng không nói ra lời của An Nhiên chọc cười
Tần Vân rồi, bà lôi kéo tay cô khẽ cười nói: “Các con ở trong khu vực thành thị,
cuộc sống sau này của a Thừa cần con chăm sóc, dĩ nhiên nếu a Thừa khiến con tủi
thân, con có thể trực tiếp tới tìm ta, mẹ làm chủ cho con.”
An Nhiên nghe, liền cười nhạt gật đầu.
Hai mẹ chồng con dâu lại nói thêm một số chuyện
khác, nhưng mà toàn là Tần Vân nói, An Nhiên chỉ cười nhạt gật đầu nghe, vì ‘lấy
lòng’ con dâu mới, Tần Vân nói rất nhiều chuyện khi còn bé của Tô Dịch Thừa,
nghe thấy được khiến An Nhiên cảm thấy bất ngờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới Tô
Dịch Thừa ôn nhuận nho nhã bây giờ cũng có tuổi thơ nghịch ngợm như vậy, cũng sẽ
leo cây trèo tường, cũng sẽ chọc giận cha đến mức bị phạt đứng quân tư. (tư thế
quân nhân)
Vào thời điểm hai người đang vừa nói vừa cười, cửa
phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa nhìn bà xã và mẹ mình, cười nói: “Nói cái gì đó,
ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng.”
“Chuyện riêng tư của mẹ chồng con dâu, không nói
cho con.” Tần Vân buồn cười đứng lên chuẩn bị rời đi, nói: “Được rồi, thời gian
cũng không còn sớm, các con sáng sớm mai còn phải đi làm, buổi tối tắm rửa nghỉ
ngơi sớm một chút.” Nói xong, bà xoay người đi ra ngoài.
Tô Dịch Thừa đóng cửa phòng lại, quay đầu thấy
An Nhiên tay trái nắm tay phải, có chút mất tự nhiên bất an đứng ở đó.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”
An Nhiên nhìn anh, vội lắc đầu, chỉ nói: “em, em
đi tắm.” Thật ra thì đến bây giờ khi chỉ còn hai người bọn họ, An Nhiên mới nhớ
tới tất cả chuyện tối qua, lúng túng xấu hổ từng chút dâng lên, thậm chí căng
thẳng đến không biết đối mặt với anh như thế nào.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười như
có như không, chỉ thấy người vốn đang chạy tới cửa phòng tắm đột nhiên dừng lại,
sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn anh, nói, “còn, vậy thì anh đi tắm trước
đi.”
Tô Dịch Thừa nhướng mày, hỏi cô: “tại sao?”
Tránh ánh mắt anh, An Nhiên chỉ nói: “em, hôm
nay em không định tắm.” Nói xong thì đi đến cái giường cũng không tính là lớn.
Cô mới không muốn nói là vì không có quần áo ngủ mà không tắm, hiện giờ cô sợ
nhất chính là hai chữ ‘đồ ngủ’ này.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, nhìn thấu tâm tư
nhỏ bé của cô. Anh xoay người lấy cái áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo trong
phòng ra, mỗi tháng cũng về ngủ mấy đêm cho nên trong phòng còn giữ mấy bộ đồ
anh thường tắm rửa.
Xoay người đưa áo sơ mi trắng cho An Nhiên, nói,
“Đi đi.”
An Nhiên sững sờ nhìn anh một chút, rồi lại nhìn
cái áo sơ mi trong tay anh, một lúc lâu mới hơi đỏ mặt nhận lấy, sau đó cũng
không quay đầu lại bước nhanh vào phòng tắm.

Chương 44: Dấu hôn trên cổ (1)
Khi An Nhiên tắm xong mặc áo sơ mi trắng của anh
đi ra thì Tô Dịch Thừa đang đứng trước giá sách đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa
phòng tắm, anh quay đầu, thấy An Nhiên mặc áo sơ mi trắng của anh, hai chân
thon dài thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn sau khi tắm rửa. Tô Dịch Thừa
thoáng cái không khỏi có chút ngây dại, anh từng nghe nói khi con gái mặc áo sơ
mi trắng nam giới là xinh đẹp nhất, thì ra là không phải là giả, hết thảy đều
là thật.
An Nhiên bị nhìn đến có chút ý xấu hổ, không dám
nhìn anh, chỉ nói câu, “Em xong rồi, anh đi tắm đi.” Sau đó nhanh như chớp vọt
lên trên giường, kéo chăn bọc mình kín mít, chỉ chừa một đôi mắt to.
Tô Dịch Thừa bị cử động của cô khiến cho vừa bực
mình vừa buồn cười, cô đang phản động sao.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, An Nhiên có chút
căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nói, “em, em mệt mỏi, trước, ngủ trước, ngủ
ngon.” Nói xong liền lấy chăn bịt kín đầu rồi.
Tô Dịch Thừa buồn cười lắc đầu, sau đó xoay người
lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
An Nhiên che đầu trốn trong chăn đếm cừu, một
con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Khi đếm đến ba trăm hai mươi lăm con cừu, thì cửa
phòng tắm được mở ra, Tô Dịch Thừa bước từ bên trong ra ngoài, mà lúc này An
Nhiên vẫn không có ngủ, hơn nữa còn không buồn ngủ chút nào, mắt mở thật to .
Tô Dịch Thừa nhìn một đống trên giường, có chút
buồn cười lại có chút ít bất đắc dĩ. Bọn họ là vợ chồng, trải qua tối hôm qua,
bọn họ còn cần thiết phải như thế sao?
Vén chăn ngồi lên giường, thấy người bên cạnh nằm
không nhúc nhích, Tô Dịch Thừa buồn cười lắc đầu, tắt đèn đầu giường, nằm xuống
cạnh người cô.
Trong bóng tối, dưới chăn, Tô Dịch Thừa quen đường
đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.
An Nhiên cả người cứng ngắc, nhắm mắt thật chặt,
ra vẻ bộ dáng đã ngủ rồi.
Tô Dịch Thừa nén cười, ôm cô xong, chẳng qua là
tư thế nằm ngay đơ của cô không khỏi mệt mỏi khiến anh nhìn cũng thấy mệt người,
cho nên trong đầu hiện lên trò đùa dai, đưa tay có ý xấu chạy trên người cô,
anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng vì tay anh mà thân thể cô không khỏi cứng
đờ.
Thấy cô vẫn không tính mở mắt nói mình còn tỉnh,
cánh tay làm chuyện xấu của Tô Dịch Thừa kia lại từng điểm từng điểm tìm tòi xuống,
vốn chỉ nghĩ muốn đùa dai, trêu chọc, nhưng mà khi tay anh tìm tòi trên da thịt
trắng mịn như tơ của cô thì thân thể anh cũng dần dần nổi lên phản ứng, nhớ tới
tối hôm qua, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
An Nhiên nhắm mắt thật chặt, thân thể không ngừng
run rẩy, nàng cũng nhớ tới tất cả việc hôm qua, nhớ tới nhiệt độ được anh ôm
trong ngực, nên cảm thấy cả người nóng lên như lửa đốt.
“An Nhiên…” Phía sau thanh âm Tô Dịch Thừa đã có
chút ám ách, chưa thỏa mãn đưa tay thăm dò, hôn nhẹ nhàng vào gáy cô, sau đó nhẹ
giọng hỏi vào lỗ tai của cô: “Em là đang quyến rũ anh sao?”
“Không có.” An Nhiên lắc đầu theo bản năng, quyến
rũ anh, làm sao có thể! Giờ phút này cô hoàn toàn đã quên mất, mình lúc này hẳn
đang ngủ rồi.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai
của cô, tay vẫn thăm dò như cũ, “không phải em đã ngủ sao?”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng
là mình mắc bẫy của anh, chỉ ngượng ngùng nói: “em, em vốn đã ngủ rồi, nhưng
mà, nhưng mà bị, bị anh làm tỉnh rồi.”
Tô Dịch Thừa buồn cười, chỉ cảm thấy người trong
ngực  thật là đáng yêu, đột nhiên chợt xoay mình một cái, đặt cô ở dưới, cặp
mắt phát sáng không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng cười mị hoặc
lòng người, hỏi: “Nếu tỉnh, vậy có muốn cùng nhau vận động một chút không?”
Chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy a, huống chi
tối hôm qua bọn họ đã ăn xong ‘ thịt heo ’ rồi, tất nhiên An Nhiên biết cái mà
anh gọi là vận động là chỉ cái gì.
Trong bụng cả kinh, vội lắc đầu nói: “em em em
có chút mệt mỏi.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô cười, cúi đầu tiến tới bên
tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì em đừng động, anh động là tốt rồi.”
“Em —— ngô ——”
Tô Dịch Thừa cũng không cho cô cơ hội mở miệng lại,
vào lúc cô há mồm  nhanh chóng lấp kín miệng cô, dùng phương pháp nguyên
thủy nhất.
Người đang ngủ say bị thức tỉnh là loại kinh
nghiệm đáng sợ nhất, đại viện quân khu mỗi ngày đều tham gia thể dục buổi sáng,
tiếng chuông vang lên lúc năm giờ sáng, khắp ngõ ngách đều có thể nghe rõ. An
Nhiên chỉ cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt, tiếng chuông lần này vang lên phảng
phất như trở lại thời thơ ấu, tiếng chuông trong trường học cũng như thế, vô
cùng đinh tai nhức óc, đặc biệt làm cho người ta hoạt bát, tỉnh táo.
Cô không biết tối hôm qua mấy giờ cô mới ngủ, chỉ
biết mình đã mệt đến không nhúc nhích được, tùy ý Tô Dịch Thừa ôm lấy đi vào
phòng tắm rửa sạch, hoàn toàn không có sức phản kháng, nhắm hai mắt mơ mơ màng
màng  ngủ thiếp đi, không cần đếm số, cũng không cần đếm cừu.
Bị kia tiếng chuông đánh thức, An Nhiên mơ hồ mạnh
mẽ muốn ngồi dậy, ánh mắt thậm chí cũng chưa mở thật, liền hỏi: “Sao, làm sao?
Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ
nhàng nói ở bên tai cô: “Không có chuyện gì, tiếp tục ngủ đi, vẫn còn sớm.”
An Nhiên thật sự là mệt mỏi, cứ như thế mơ mơ
màng màng ngủ tiếp.
Tô Dịch Thừa nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, cúi đầu
nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán cô. Sau đó xoay người vén chăn xuống giường, lấy bộ
đồ thể thao từ trong tủ quần áo đi thay, rồi sau đó xoay người trực tiếp ra khỏi
cửa phòng.
An Nhiên tỉnh lại lần nữa đã là 7 giờ, ngoài
phòng từng tiếng khẩu lệnh đều đặn truyền vào, nhìn lại bên kia giường sớm đã
không có độ ấm, cô chỉ nhớ loáng thoáng anh nói với cô thời gian còn sớm, ngoài
ra không có ấn tượng cái gì khác, mở mắt nhìn đèn trần nhà, lúc này mới nhớ nơi
này không phải là nhà trong thành thị của Tô Dịch Thừa.
Với lấy cái điện thoại đầu giường xem giờ, đúng
7 giờ, buổi sáng cô còn phải đi công trường, từ đây đến thành phố đại khái mất
một tiếng, như vậy, trừ thời gian rửa mặt, thay quần áo, cô cũng không còn nhiều
thời gian nữa.
Nghĩ như thế, An Nhiên vội vàng rời giường, chuẩn
bị tức tốc tẩy rửa. Vừa mới nhích người, thì toàn thân đau nhức như vừa bị vắt
kiệt, đã nhắc nhở cô sự điên cuồng của đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ
bừng lên.
“Thối Tô Dịch Thừa.” Mắng có chút giận rỗi, cuối
cùng lê thân thể cực kỳ đau nhức vào trong thay quần áo.
Khi từ trong phòng đi ra phòng khách, cô giúp việc
đang bày biện bát đũa lên bàn, Tần Vân đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
Thấy thế An Nhiên bước lên hỗ trợ, bưng thức ăn đã được chuẩn bị từ trong phòng
bếp ra bên ngoài.
Tần Vân tưởng là cô giúp việc nên bảo cô bê cả nồi
cháo trắng ra nữa, An Nhiên thưa, tiến lên muốn bưng cháo, thì Tần Vân cũng là
nghe ra thanh âm không đúng, quay đầu thì thấy An Nhiên đang đứng liền tươi cười
nhẹ nhàng.
“An Nhiên, làm sao dậy sớm như thế.” Tần Vân kéo
tay cô nói: “A, có phải là không quen ở trong đại viện không, việc tập thể dục
bên ngoài ầm ĩ đến con à.”
An Nhiên lắc đầu, “Không có, buổi sáng còn phải
đi làm, cho nên con phải dậy sớm một chút.”
Tần Vân gật đầu, ánh mắt đột nhiên liếc thấy vết
đỏ nhàn nhạt trên cổ cô, rồi nhìn cô cười mập mờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3