Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 031-032

Chương 31: Chẳng qua chỉ ôm em
“Vì sao bị thương?” Tô Dịch Thừa nghiêm mặt hỏi,
vẻ mặt kia không có vẻ ôn nhuận bình thường mà có nhiều phần nghiêm nghị hơn,
thấy thế An nhiên không khỏi có phần sợ hãi.
An Nhiên chợt rút tay lại, cố gắng ngồi dậy,
nhìn anh, ngượng ngùng đáp: “Không, không cẩn thận va đập.” Cô mới không dám
nói cho anh biết, thật ra là vì sợ anh đến đây làm gì cô cho nên mới giả bộ ngủ,
mà trong quá trình giả vờ ngủ này, rất bi kịch là tay đập vào góc tủ để lại khối
sưng đỏ và máu ứ đọng này.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói
gì, An Nhiên bị nhìn có chút đứng ngồi không yên, định mở miệng nói gì thì anh xoay
người một cái, vén chăn lên xuống giường. Để lại An Nhiên một mình sững sờ ngồi
đó, trong chốc lát không hiểu tình hình như thế nào.
Đến khi Tô Dịch Thừa quay về, trên tay có thêm một
lọ thuốc mỡ, vẫn vẻ mặt không có gì thừa thãi như trước, một mạch kéo cái ghế
trong phòng đến đầu giường, ngồi xuống, đưa tay kéo tay cô đến, sau đó nhẹ
nhàng bôi thuốc mỡ lên khối sưng tấy trên tay cô.
Có lẽ không khống chế được sức lực, dù động tác
của Tô Dịch Thừa rất nhẹ nhàng, nhưng khi đụng vào An Nhiên vẫn bị đau, tay bị
anh nắm vô ý thức khẽ run lên, “a—!” bậc ra tiếng xong, liền cắn chặt răng.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, hỏi: “Đụng đau?”
An Nhiên mím môi, cực lực lắc đầu, gương mặt khẽ
đỏ lên.
Tô Dịch Thừa thu hồi ánh mắt, lại bóp thêm một
chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lần này động tác của anh càng nhẹ hơn, vẻ mặt
càng chăm chú.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, bỗng An Nhiên thấy
hình ảnh có chút lẫn lộn, hình ảnh lúc này và hình ảnh trong trí nhớ đột nhiên
chồng chéo lên nhau, cô còn nhớ rõ sáu năm trước cũng từng có một người thiếu
niên chu đáo thoa thuốc cho cô như vậy, nhưng mà cô không cứng rắn cắn răng chịu
đựng nói không đau như hiện tại, mà làm nũng, khóc lóc kể lể mình đau như thế
nào, thảm như thế nào với người thiếu niên đó, rồi đổi lại ánh mắt đau lòng yêu
thương của người đó, sau đó trong lòng cô sẽ chê cười anh ngu ngốc, dễ mắc lừa
như vậy.
Tô Dịch Thừa bôi xong thuốc mỡ, sau đó đậy nắp lại,
để sang một bên, quay đầu lại thấy An Nhiên đang cúi đầu ngây ngốc nhìn tay
mình, ánh mắt mờ mịt, như là đang suy nghĩ cái gì.
“An Nhiên?” Tô Dịch Thừa khẽ gọi, chỉ thấy cô vẫn
duy trì tư thế đó, như là không nghe được.
“An Nhiên?” Tô Dịch Thừa nhìn cô gọi lần nữa, lần
này An Nhiên nghe thấy, cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh, trong hốc mắt còn hàm
chứa nước mắt do vừa nhớ lại quá khứ.
“Sao vậy?” Tô Dịch Thừa bị nét mặt của cô dọa sợ,
rõ ràng anh thấy động tác của anh đã rất nhẹ rồi, chẳng lẽ lại làm cô đau rồi?
An Nhiên lấy lại tinh thần, giơ tay lên lau nước
mắt, lắc đầu: “Không có gì, cảm ơn.”
Tô Dịch Thừa nhìn ra là cô có tâm sự, đoán là
nghĩ đến điều gì không nên nghĩ đến, nhưng cô không nói anh sẽ không hỏi, có những
vết thương mà phải đợi thời gian chậm rãi làm lành, đạo lý này anh hiểu rõ.
Ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, Tô Dịch
Thừa mới mở miệng: “An Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút.”
An Nhiên nhìn anh, hỏi: “Nói chuyện gì?”
“An Nhiên, anh muốn nói cho em rõ, anh cũng là một
người đàn ông bình thường, có dục vọng cũng là bình thường, điều này em hiểu chứ?”
Tô Dịch Thừa nhìn vào mắt cô nói.
Mặt An Nhiên bỗng đỏ rực, tất nhiên cô hiểu dục
vọng kia có nghĩa là gì, cô cũng biết đây là nghĩa vụ vợ chồng mà cô nên ra sức
hoàn thành, anh có yêu cầu cũng không quá đáng. Lúc này nếu anh đã nói ra rồi,
như vậy sẽ không có chuyện cô còn tiếp tục từ chối, nhưng mà… Nhưng mà cô thật,
thật sự chưa chuẩn bị xong!
Nghĩ thế, thân thể An Nhiên bất giác nghiêng đi.
Tô Dịch Thừa nhìn gương mặt cô hồng như quả cà
chua, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, hình tượng của anh thật xấu xa thế
sao, mà làm cô hoang mang và sợ sệt như vậy.
Bất đắc dĩ khẽ thở dài, đột nhiên anh thấy không
biết nên tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, rõ ràng là nói chuyện là công việc
anh chạm trán nhiều nhất, nhưng lúc này anh có phần không biết làm sao để mở miệng.
Có lẽ anh thật nên đi tìm người cha là ủy viên chính ủy của anh để ông truyền
thụ mấy kỹ xảo nói chuyện.
Cuối cùng anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên
đi, không sao cả.” Đứng dậy cất cái ghế vào chỗ cũ, sau đó vòng sang bên kia
giường vén chăn, lên giường. An Nhiên sững sờ nhìn một loạt động tác của anh,
trong lòng thấy có chút áy náy, muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại không biết nói
như thế nào, cuối cùng cô thầm hạ quyết tâm, lần sau, nếu lần sau anh có đòi hỏi,
dù bản thân mình chuẩn bị chưa xong thì cô cũng sẽ không từ chối, né tránh nữa.
“Ngủ đi.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, sau đó tắt
đèn nằm xuống. An Nhiên gật đầu, cũng nghiêng người nằm xuống.
Trong bóng tối, hai người nằm hai bên giường, ở
giữa chừa ra một khoảng trống lớn.
An Nhiên nắm góc chăn ở mép giường, mở to mắt,
không ngủ được. Ngủ cùng người xa lạ, cô vẫn hồi hộp. Đương nhiên trừ hôm qua
ra, vì lúc đó cô ngủ say rồi nên không biết rõ.
Nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông bên
kia giường dần dần ổn định. Lòng bất an của An Nhiên cũng dần yên tâm lại, cô
buồn ngủ, ánh mắt cũng từ từ khép lại, hô hấp cũng từ từ nhẹ nhàng.
Vào thời điểm An Nhiên suýt chút nữa là ngủ, đột
nhiên Tô Dịch Thừa ở bên cạnh xoay người một cái, nhẹ tay khoác ngang lên hông
cô, một tay khác vắt qua cổ cô để cô gối đầu lên cánh tay của anh.
Vì một loạt động tác này của anh, mà theo bản
năng thân thể An Nhiên cứng đờ, ý niệm buồn ngủ cũng dần tiêu tan, cả người giật
mình một cái, không dám nhúc nhích, nhắm mắt lại, khi đang chuẩn bị ‘xả thân vì
nghĩa’ thì nghe bên tai là hơi thở ấm áp của anh, sau đó tiếng nói ôn nhuận
vang lên bên tai cô.
“An Nhiên, nếu em không muốn anh sẽ không ép buộc,
anh chẳng qua chỉ muốn ôm em ngủ, yên tâm đi.”
Trong bóng tối, An Nhiên mở mắt ra, sững sờ, vì
lời nói của anh mà không khỏi cảm động, trong lòng càng có cảm giác áy náy, một
lúc lâu sau mới ấp úng mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, ôm chặt người cô hơn nữa,
“Anh biết, anh biết, không vội, anh không ép em, chờ em chuẩn bị xong thì nói
cho anh là được rồi, không sao cả.”
“Vâng…” An Nhiên ấp úng đáp lại, thân thể trong
lòng anh cũng từ từ thả lỏng.
Tô Dịch Thừa ôm cô, chỉ thấp giọng nói: “Ngủ
đi.”
Ý niệm buồn ngủ vây lấy, không bao lâu sau, An
Nhiên ngủ ngon lành trong lòng anh.

Chương 32: Anh ta kiên quyết
Hôm sau khi An Nhiên tỉnh lại, Tô Dịch Thừa đã rời
đi, nửa giường bên cạnh trống rỗng.
An Nhiên nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cái gối
khác, khuôn mặt khẽ phiếm hồng, cô nghĩ là cô sẽ không có quen, không có thói
quen bị một người đàn ông xa lạ ôm ngủ, nhưng xem ra, hiện tại sự việc hình như
không hoàn toàn như vậy, cô cũng không chán ghét cái ôm của anh, thậm chí có cảm
giác an toàn, tĩnh lặng chưa từng có.
Đến khi An Nhiên làm vệ sinh xong, thay quần áo
đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy một làn hương thức ăn thơm nức.
Quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thì thấy Tô Dịch
Thừa mặc tạp dề đưa lưng về phía cô đang chiên cái gì đó, lò nướng bên cạnh
đang có hai miếng sandwich đã nướng xong. An Nhiên sững sờ nhìn một cái, rồi
không tự giác mà đi đến phòng bếp, nhìn thấy trên bàn ăn đã bày hai phần trứng ốp
lết, bộ dáng đã chín năm phần, lòng đỏ lòng trắng phân biệt rõ ràng.
Vào lúc An Nhiên thất thần, thì Tô Dịch Thừa nhấc
nồi xoay người, gặp ánh mắt của An Nhiên, anh khẽ cười: “Dậy rồi à, vừa vặn ăn
sáng.” Nói xong, anh đặt nồi giò chiên lên mâm.
“Anh…” An Nhiên nhìn anh, mở miệng định nói gì
đó lại không biết nói gì.
“Muốn uống sữa tươi hay nước hoa quả?” Tô Dịch
Thừa hỏi, rồi xoay người đi mở tủ lạnh lấy đồ uống, vừa nói: “Hay là uống sữa
tươi đi, buổi sáng uống sữa tươi rất tốt.” Anh xoay người nhìn lại An Nhiên, chỉ
thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, liền khó hiểu hỏi: “sao vậy?”
An Nhiên lắc đầu, vòng qua tường bếp, sau đó ngồi
xuống trước bàn ăn.
Tô Dịch Thừa đưa sữa tươi đã hâm nóng cho cô,
còn rót cho mình ly nước hoa quả, ngồi xuống ở đối diện cô, đưa bữa ăn sáng cho
cô xong, nói: “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Nghe thế, An Nhiên gật đầu, miệng cắn miếng trứng
ốp lết, cười cười với anh, “ăn ngon.”
Tô Dịch Thừa mỉm cười, cắn miếng bánh sanwich, uống
ly nước hoa quả. “Ăn xong anh đưa em đi làm, hôm nay anh phải đi công tác ở huyện
Quế Châu, chắc buổi tối không về được, buổi tối tự em lái xe về không có vấn đề
gì chứ.”
An Nhiên nhìn anh, tức giận thì thầm: “Tôi cũng
không phải trẻ con.” Năm nay cô đã 28 tuổi rồi, đã ra xã hội độc lập trên dưới
sáu năm, toàn là về nhà một mình a!
Tô Dịch Thừa liếc nhìn cô một cái, rồi cười cười,
lấy ra một cái chìa khóa từ trong ví tiền đặt trên bàn ăn, “Đây là chìa khóa
nhà, hôm qua anh đã làm thêm một cái nhưng quên đưa cho em.”
An Nhiên gật đầu, bỏ cái chìa khóa vào trong túi
áo.
Ăn sáng xong Tô Dịch Thừa khăng khăng đưa An
Nhiên đi làm, An Nhiên từ chối không được, đành để anh đưa đi, nhưng cách công
ty một ngã rẽ thì bảo anh dừng lại, cô không muốn lại bị người cùng công ty bắt
gặp, nếu mỗi người đều nghĩ như Tiếu Hiểu thì cô thật không có cách nào sống nổi.
Chẳng qua là An Nhiên không ngờ Mạc Phi lại chờ ở
cửa công ty, đứng trước cửa, gương mặt tuấn tú, vóc người có tỷ lệ hoàn mỹ, tựa
như là chiếc xe sang trọng bắt mắt, thường thu hút ánh mắt của không ít cô gái
trẻ của công ty An Nhiên cùng những công ty khác.
An Nhiên vẫn biết Mạc Phi là người đàn ông đẹp
trai hơn người, điều này từ khi mới vào đại học cô đã biết rõ, nếu không thì
anh sẽ không chiếm lấy danh hiệu gương mặt điển trai nhất trường Đại Liên trong
bốn năm liền, mà Trình Tường nhà Lâm Lệ chỉ có thể đứng thứ hai. An Nhiên thừa
nhận từng có thời gian ngắn cô bị gương mặt tuấn tú này mê hoặc, nhìn thế nào
cũng không chán ghét, nhìn thế nào cũng đẹp đẽ. Nhưng mà chính gương mặt này từng
mang đến cho cô tổn thương sâu sắc nhất.
An Nhiên hít sâu, cứ gặp hết lần này đến lần
khác, khiến lòng cô từ kích động ban đầu, đến ngày hôm qua giả vờ bình tĩnh, đến
giờ phút này lại đối xử với anh như không có gì, cô tin mình sẽ rời bỏ tình yêu
bốn năm, cùng với sáu năm chưa quên được, từ từ quên lãng những vướng mắt suốt
mười năm với người đàn ông này.
Chia tay gặp lại vẫn làm bạn bè, lời này rất khó
áp dụng vào trường hợp của An Nhiên, cô không có cách nào đối xử với Mạc Phi
như đối với Lâm Lệ, cũng không thể coi anh như đồng nghiệp trong công ty, cuối
cùng lựa chọn duy nhất chính là làm người xa lạ.
Hít sâu một hơi, cô đi về phía trước, mắt nhìn
thẳng phía trước, ánh mắt không hề dừng lại trên người anh, dù chỉ 0.01 giây. Nếu
đã không có cách nào trở thành người thân thiết nhất, cũng không muốn trở thành
người đáng hận nhất, có lẽ, chỉ có thân phận người xa lạ mới thích hợp cho nam
nữ đã chia tay.
Mạc Phi nhìn cô từ từ đi qua trước mặt mình, ánh
mắt kia không hề nhìn anh lấy một cái, trái tim anh giống như là thủy tinh rơi
xuống nát vụn.
“An Nhiên.” Đúng là vẫn không chịu được, khi cô
đi qua anh đưa tay ra nắm tay cô thật chặt.
An Nhiên không xoay người, không nhìn anh một
cái, chỉ nói: “Làm phiền anh buông tay.” Là ngữ điệu của người xa lạ, không hề
pha trộn cảm xúc gì.
“An Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút, anh có
lời muốn nói với em.” Mạc Phi nắm tay cô chặt hơn nữa, anh không dám buông tay,
dù biết mình đã không có tư cách nắm tay cô, nhưng anh biết, nếu lúc này anh
buông tay, anh thật sự không giành được cô nữa, người đàn ông xuất sắc ngày hôm
qua khiến anh có phần sợ hãi.
An Nhiên nhắm mắt lại, cô thật sự không có ý định
khiến tình huống quá ồn ào, khó xử. Hít một hơi thật sâu, xoay người, cố gắng
khiến mình thật bình tĩnh nhìn anh ta, rồi nói: “Nếu anh thật có gì cần nói vậy
thì chúng ta nói rõ ràng ở đây, nhưng mà, trước tiên buông tay tôi ra.”
Mạc Phi không buông tay, nhìn cô thật sâu, nói:
“Chúng ta đổi chỗ nói đi.” Anh có lời nói với cô, nhưng mà tất nhiên sẽ không ở
đây, nhiều người đi lại không phải là địa điểm thích hợp.
“Xin lỗi, đến giờ tôi phải đi làm rồi.” Mặt
không có biểu tình gì, An Nhiên nói xong liền muốn rút tay ra, nhưng bị anh nắm
chặt, làm thế nào cũng không rút ra được. An Nhiên có chút bực bội, tức giận
nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng hỏi: “Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì!”
“Anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em một
chút.” Mạc Phi nhìn cô chằm chằm, nhưng cũng không buông tay.
“Chị Cố?” Phía sau, Lăng Lâm mặc một bộ đồ công
sở thời trang Channel màu hồng cùng một túi xách đồng màu, nhìn An Nhiên và Mạc
Phi, cười cười có phần mờ ám: “Chị Cố, bạn trai chị hả, rất đẹp trai.” Nói
xong, cản bản không đợi An Nhiên trả lời đúng hay không, liều nghiêng đầu chào
hỏi Mạc Phi: “Xin chào, em tên là Lăng Lâm, là thực tập sinh của chị Cố.”
Mạc Phi chỉ cười cười với cô ta, nhưng không giải
thích nhiều cũng không muốn giải thích. Tay vẫn nắm chặt An Nhiên, hôm nay, anh
phải nói rõ với cô, nếu không, anh sợ anh thực không còn cơ hội.
“Lăng Lâm, cô giúp tôi xin tổng giám đốc cho nghỉ
một tiếng.” An Nhiên nói với Lăng Lâm xong, rồi quay đầu nói với Mạc Phi: “Quán
cà phê đối diện, tôi chỉ có một tiếng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3