Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 023-024

Chương 23: Lần đầu gặp mẹ chồng
Editor: Violetin_08
“Tô Dịch Thừa, sao anh lại ở đây!”
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, tất cả ý thức đều
trở về, tất cả ký ức tối hôm qua đều như mới, mặt ửng đỏ, kéo chăn nắm trước ngực,
cô nhớ rõ là tối hôm qua anh bảo anh ngủ ở thư phòng, làm sao bây giờ lại ở
đây!
“Đây là phòng của anh, anh không ở đây thì ở
đâu?” Tô Dịch Thừa có chút vô tội hỏi ngược lại.
“Anh … rõ ràng anh nói anh đi thư phòng!” An
Nhiên phân trần, nếu không phải anh chủ động nói đi thư phòng, cô sẽ không an
tâm ngủ ở đây như vậy.
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không phủ nhận nói: “ừ,
đúng là anh nói muốn đi thư phòng.”
“Vậy, vậy sao nửa đêm anh lại trở lại.” An Nhiên
oán hận nhìn anh, vốn tưởng anh là chính nhân quân tử, sao lại có thủ đoạn tiểu
nhân như vậy!
“Anh đi thư phòng là vì phải xử lý chút ít công
việc, cũng không nói là muốn ngủ ở thư phòng.” Tô Dịch Thừa nói đúng sự thật,
anh tự nhận là không nói dối nửa câu.
“Anh…” An Nhiên bực bội, sững sờ nhìn chằm chằm
anh không nói ra được nửa chữ.
Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, vén chăn bên kia lên,
xuống giường, nói: “Em thay quần áo trước đi, anh đi mở cửa.” Nói xong liền mở
cửa đi thẳng ra ngoài.
An Nhiên ảo não trợn mắt nhìn cửa phòng một lúc
lâu, rồi mới vội vàng lấy quần áo ngày hôm qua của mình đi thay.
Tô Dịch Thừa vừa mới mở cửa ra, thì thấy Tần Vân
cười mị mị đi vào, rồi quan sát con trai từ trên xuống dưới một phen, sau đó rướn
cổ lên nhìn vào phòng ngủ một chút giống như đang tìm cái gì.
“Mẹ, sáng sớm tới đây để tìm cái gì?” Tô Dịch Thừa
khoanh hai tay trước ngực, buồn cười nhìn mẹ, anh biết mẹ nóng lòng nhưng không
nghĩ tới bà sốt ruột đến mức này, sáng sớm đã tới nhà anh, bây giờ mới 7 giờ,
phải biết rằng lái xe từ đại viện quân khu đến đây ít nhất phải mất một tiếng,
bà dậy thật sớm a!
Tần Vân cười cười quay đầu lại, đến bên cạnh con
trai, nhỏ giọng hỏi: “A Thừa, mẹ có phải đến sớm không a?”
“Mẹ nói xem có phải không? Hôm nay mẹ theo cha
con luyện tập a, dậy sớm như thế.” Tô Dịch Thừa hỏi.
“Thôi đi, hôm nay mẹ còn dậy sớm hơn cha con.” Tần
Vân có chút đắc ý nói, rồi quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt kia, hỏi:
“Cô gái kia còn chưa dậy?”
Tô Dịch Thừa nhìn mẹ một cái, lắc đầu cười có
chút bất đắc dĩ, đi về phía phòng bếp, nhưng không trả lời vấn đề của bà mà hỏi:
“uống nước hoa quả hay nước lọc?”
“Uống nước hoa quả cái gì, mẹ mua bữa ăn sáng ở
cổng tiểu khu của các con, bây giờ sữa đậu nành và bánh bao vừa mới ra lò, con
đi gọi người ta ra ngoài ăn điểm tâm, nếu không sẽ nguội.” Nói xong, Tần Vân trực
tiếp vào phòng bếp, lấy bát ra đựng.
“Mẹ, mẹ như vây sẽ hù dọa người ta.” Thế này
cũng quá đột ngột rồi, cô bé kia còn chưa chuẩn bị chút nào.
Tần Vân tức giận lườm con trai một cái, nói:
“Làm sao mà hù dọa, mẹ con cũng không phải là bà mẹ chồng hung ác gì, không thể
không gặp.”
Đang nói chuyện, thì cửa phòng đột nhiên mở ra,
An Nhiên đã thay đổi quần áo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Vân đứng trong
phòng bếp, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu với bà.
Thấy cô đi ra, Tần Vân cũng rất vui mừng, lấy bữa
sáng trong tay nhét thẳng vào tay Tô Dịch Thừa, vội vàng từ phòng bếp đi ra
ngoài, cười cười nhìn An Nhiên, bà bước lên, một tay cầm tay An Nhiên, chăm chú
quan sát từ trên xuống dưới, trong miệng không nhịn được nói: “Thật xinh đẹp,
dáng dấp này thật là thanh tú.”
An Nhiên có chút không rõ tình huống, chẳng quả
là đỏ mặt, vội vàng nhìn về phía Tô Dịch Thừa.
Như là cảm nhận được tia cầu cứu của An Nhiên,
Tô Dịch Thừa đi về phía này, nắm tay An Nhiên từ trong tay mẹ, nói: “Mẹ, chúng
ta ra phòng khách ngồi đi.”
Tần Vân nhìn bọn họ nắm tay, miệng cười đến mức
không thể khép lại rồi, lập tức gật đầu nói được.
“A Thừa, giới thiệu cho mẹ một chút, cô gái này
là ai a.” Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Tần Vân không ngừng nhìn chăm chú
vào An Nhiên, nói với Tô Dịch Thừa.
“An Nhiên, đây là mẹ, mẹ, đây là An Nhiên.” Tô Dịch
Thừa giới thiệu đơn giản.
An Nhiên đỏ mặt, cười cười với Tần Vân, gọi nhỏ:
“Mẹ.” Vẫn hơi bất ngờ lại lần đầu ra mắt mẹ chồng như thế này, nói thật, cô
cũng chưa chuẩn bị xong.
Lần này đến lượt Tần Vân sửng sốt một chút, đã đến
mức gọi mẹ như thế này thật hù dọa bà rồi. Sững sờ quay đầu nhìn con trai một
chút: “A Thừa?”
Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, ho nhẹ, nói: “Mẹ, cuối
tuần vừa rồi con và An Nhiên đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Nghe vậy Tần Vân lại sửng sốt, một lúc lâu cũng
không kịp phản ứng, rồi nhìn An Nhiên một chút, lại quay đầu nhình con trai một
chút, có phần không dám tin hỏi: “thật?”
“Thật.” Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, nghĩ có
nên cầm giấy kết hôn ra cho mẹ xem một chút không, để bà tin anh không hề lừa gạt
bà.
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Vân mới oán hận mở miệng:
“Thằng bé này cũng thật là, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói một tiếng
với cả nhà, đến lúc này mẹ làm sao thông báo với bạn bè thân thích a!”
Tô Dịch Thừa cười, không nhanh không chậm nói:
“Vậy hiện tại mẹ thông báo đi, thông báo cho từng người từng người là được.”
“Thật là, nhiều chuyện cần phải chuẩn bị cho
chuyện kết hôn lắm, cũng không chịu nói sớm cho mẹ một chút.” Tần Vân tức giận
nhìn con trai một cái, nói xong, liền đứng dậy, “Không được, mẹ phải nhanh
chóng trở về thông báo chuyện này cho cha con biết, đoán rằng ông ấy cũng phải
giật mình.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn An Nhiên, trên mặt cười vui tươi hớn hở,
giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiềui: “An Nhiên a, buổi tối cùng Dịch Thừa về
nhà ăn cơm nhé?”
“Ách.” An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa một chút,
không nói gì mà chỉ cười khan.
“Con đồng ý với cha mẹ vợ rồi, tối nay con và An
Nhiên qua đó ăn cơm.” Tô Dịch Thừa nói đúng sự thật.
“Nga, như vậy a.” Tần Vân gật đầu, lại nói: “Vậy
ngày mai, ngày mai hai con đến đây, con gọi con bé Dịch Kiều kia về, mọi người
họp mặt.” Nói xong, như nghĩ đến cái gì, liền dặn dò Tô Dịch Thừa: “Con sắp xếp
thời gian, hẹn bên thông gia đi ăn một bữa cơm, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ
cùng bàn bạc chuyện hôn lễ của các con.”
“Vâng, con biết rồi.” Tô Dịch Thừa gật đầu đồng
ý.
Hai người tiễn Tần Vân ra ngoài, đợi bà vào
trong thang máy hai người mới xoay người trở về nhà.
An Nhiên nhìn anh, trên mặt còn hơi đỏ ửng, rút
tay từ trong tay anh ra, làm không khí có phần lúng túng.
Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, tự nhiên, cười
khẽ nhìn cô, nói: “Ăn điểm tâm đi, mẹ vừa mang đến, ăn xong anh đưa em về thay
quần áo.”
An Nhiên gật đầu, không có ý kiến, đột nhiên như
nghĩ đến cái gì, liền nhìn anh, cân nhắc mở miệng: “cái kia…”
“Ừ?” Tô Dịch Thừa ngoảnh đầu, dò xét nhìn cô.
“Cái kia, hôn lễ…hôn lễ có thể không tổ chức
không?” An Nhiên nhìn anh nói.
Thật ra từ nhỏ cô cũng có giấc mơ công chúa, tưởng
tượng ngày nào đó bạch mã vương tử thuộc về cô sẽ cầm bó hoa tươi tới cưới cô,
sáu năm trước bạch mã hoàng tử là Mạc Phi, khi yêu anh ta, cô đã từng mong đợi
ngày anh cầm bó hoa tươi đến cưới cô, nhưng cuối cùng không đợi được lúc đó,
sau ba năm yêu thương bọn họ đi mỗi người một ngả. Hôn nhân của cô và Tô Dịch
Thừa thật ra chỉ có thể coi là một thỏa hiệp, thực tế, cô đến tuổi không thể
không cưới, anh cũng đến tuổi cưới vợ sinh con, nói thật ra cuộc hôn nhân này
chẳng qua chỉ là cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô cũng được, anh cũng thế.
Hôn lễ phải thiêng liêng, hôn lễ mà không có tình yêu, cô sợ đến lúc đó cô
không nói được ba chữ trái lương tâm kia.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, chăm chú hỏi: “Tại sao không
muốn tổ chức hôn lễ?”
“Tôi, tôi sợ phiền phức.” An Nhiên quay đầu,
tránh ánh mắt của anh.
Im lặng hồi lâu, Tô Dịch Thừa cũng không nói gì
nhiều, chỉ gật đầu, nói: “Được.”

Chương 24: Kề cận người giàu có
Editor: Violetin_08
Ăn sáng xong, Tô Dịch Thừa trực tiếp lái xe đưa
An Nhiên về nhà, hai người cùng nhau về, và Cố Hằng Văn ra mở cửa, nhìn thấy
hai người, khóe mắt tràn đầy ý cười, vội vàng nghiêng người để bọn họ đi vào,
Lâm Tiểu Phân đang chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo và hấp bánh bao trong phòng bếp,
thấy họ về, vội vàng ló đầu ra bảo họ chờ một lát, mấy phút nữa bánh bao mới
chín.
An Nhiên nói đã ăn ở chỗ Tô Dịch Thừa rồi, để mẹ
không cần gấp rút, sau đó xoay người vào phòng mình, đi thay quần áo, buổi sáng
hôm nay dự tính phải tổ chức hội nghị về sự cố trên công trường ngày hôm qua,
cô cũng muốn nhanh chóng biết nguyên nhân.
Đến khi An Nhiên trở ra, đã thấy Tô Dịch Thừa và
cha mẹ Cố gia đang ngồi quanh bàn ăn vừa cười vừa ăn cháo, cắn bánh bao, thấy
cô đi ra ngoài, anh ngoảnh người cười nói với cô: “An Nhiên, đến đây ăn thêm
chút nữa, mẹ làm bánh bao ngon hơn nhiều so với bánh bao vừa mua.”
“Đúng vậy a, An Nhiên, đến đây cùng ăn một
chút.” Lâm Tiểu Phân cũng nói.
An Nhiên nhìn đồng hồ, lắc đầu, nói: “Không được,
mọi người ăn đi, con phải đi công ty luôn.” Nói xong liền cầm túi trên ghế sô
pha chuẩn bị ra ngoài.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa cũng để bát đũa trong tay
xuống, đứng dậy cười nói với cha mẹ Cố gia: “Con đưa An Nhiên đi trước, nếu
không mẹ cứ để lại bánh bao cho con đi, buổi tối con đến ăn nữa.”
Nghe những lời này khiến Lâm Tiểu Phân vui mừng,
vội nói: “Nếu Dịch Thừa thích ăn, sau này ngày nào mẹ cũng làm cho con.” Trong
lòng bà cảm thấy người con rể này không tệ, đối xử tốt với An Nhiên, lại biết
nói chuyện, càng nhìn càng thích.
Hai ông bà tiễn bọn họ rời đi, nhìn bọn họ vào
thang máy mới đóng cửa lại.
“Tôi thấy Tô Dịch Thừa này thật không tệ.” Lâm
Tiểu Phân nhìn chồng nói.
Cố Hằng Văn ôm bả vai vợ đi vào trong, ông không
nói gì, nhưng khóe miệng nở nụ cười, hiển nhiên là đồng ý câu nói của vợ.
Ngồi trong xe, lần này An Nhiên nghiêm túc đánh
giá chiếc xe này, thật ra thì cũng chẳng đánh giá cái gì, An Nhiên thẳng tắp
nhìn chằm chằm vào ký hiệu trên tay lái, hơi há hốc mồm, không phải là lần đầu
tiên ngồi nhưng là lần đầu tiên cô nhìn chăm chút dấu hiệu trên đó, cô cũng
không biết nhiều hãng xe, trừ những hãng xe nổi tiếng như BMW và Audi, cô còn
biết Porsche và Bingley mà lúc này cô mới ý thức được, chính mình đang ngồi
trên Porsche!
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, thấy cô ngây ngốc
nhìn chằm chằm tay lái, có chút khó hiểu hỏi: “sao thế?”
“Lâm Lệ nói không sai.” An Nhiên chậm rãi mở miệng.
Tô Dịch Thừa cười, hỏi: “Cô ấy nói gì?” Lại nghe
cô nhắc đến cái tên này, anh bắt đầu có chút hiếu kỳ người này là người như thế
nào!
“Nó nói tôi kề cận người giàu có rồi.” An Nhiên
nói thật, nghĩ thầm, Lâm Lệ thật sự là nhất ngữ thành chân. (một câu nói trở
thành sự thật)
Tô Dịch Thừa không khỏi ngẩn người, ngay sau đó
cười nói: “Em là nói xe của anh sao?”
An Nhiên nhìn anh, không đáp chỉ hỏi ngược lại:
“Tại sao anh đồng ý kết hôn với tôi?” Với điều kiện của anh, hẳn chỉ cần anh muốn,
nhất định là muốn bao nhiêu đàn bà là có bấy nhiêu mới đúng! Nhưng lại đồng ý kết
hôn với cô như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi rồi, bây giờ nghĩ lại
chính mình cũng thấy có chút khó tin.
“Vậy em thì sao lại quyết định kết hôn với anh?”
Tô Dịch Thừa cũng không đáp mà hỏi ngược lại cô.
An Nhiên suy tư, nhìn anh hồi lâu, nói: “thích hợp!”
Ban đầu chỉ cảm thấy điều kiện của anh không tệ, tìm anh làm chồng thích hợp cực
kỳ, chỉ là không ngờ cô nhận sai người, bày ra cuộc hiểu lầm dở hơi.
“Anh giống em.” Tô Dịch Thừa cười, đánh tay lái,
xe vững vàng dừng lại trước cổng công ty An Nhiên.
Ngồi trên xe, An Nhiên nhìn chăm chú vào mắt anh
hồi lâu, cuối cùng nói câu cảm ơn rồi xuống xe.
Tô Dịch Thừa vốn cũng định xuống xe, đúng lúc
này thì điện thoại để trong túi áo vang lên, là điện thoại của thư ký Trịnh,
đoán là anh từ S thị đã trở về, có việc muốn báo cáo với anh.
An Nhiên xuống xe, liếc nhìn Tô Dịch Thừa trên
xe, rồi gật đầu, xoay người đi vào tòa nhà.
Xách cặp giấy tờ đứng chờ trước thang máy, trong
đầu nghĩ đến cái câu trước khi xuống xe kia ‘ anh giống em.”
“Hắc, An Nhiên.”
Bất thình lình có người vỗ vỗ bả vai, cô đột
nhiên hoàn hồn, thấy Tiếu Hiểu cùng phòng làm việc đã đứng sau lưng cô không biết
từ khi nào.
“Nghĩ gì thế, gọi chị hồi lâu cũng không phản ứng
gì.” Tiếu Hiểu hỏi, vừa nói vừa không ngừng đưa tay ra vén vén lọn tóc lòa xòa.
Rõ ràng là kém cô hai tuổi, nhưng thấy thế nào cũng có ý vị phụ nữ hơn cô.
“Không có gì.” An Nhiên cười cười, lắc đầu. Đừng
nói Tiếu Hiểu nhỏ tuổi hơn cô, tính đúng ra Tiếu Hiểu và cô gia nhập công ty
cùng lúc, cô ấy vốn không phải là kiến trúc sư chuyên ngành, nhưng từ khi còn
chưa tốt nghiệp đại học, đã bắt đầu đến làm việc lặt vặt ở công ty, rồi từng bước
một tiến lên địa vị kiến trúc sư ngày hôm nay, cô ấy đã phải trả giá nhiều hơn
người khác, ít nhất theo An Nhiên biết, trừ tổng giám đốc ra, thì cô ấy vĩnh viễn
là người đi làm muộn nhất.
Tiếu Hiểu quay đầu nhìn bên ngoài một chút, chỉ
thấy một cỗ xe Porche đẹp mắt đang quay đầu xe, sau đó dứt khoát rời đi. Xoay
người lại mập mờ chớp mắt với An Nhiên vài cái, hỏi: “Vừa rồi có ông chủ lớn
đưa chị đến đây hả?”
An Nhiên ngẩn người, sau đó mới phản ứng được cô
ấy đang nói đến Tô Dịch Thừa, nghĩ đến lúc xuống xe bị cô ấy nhìn thấy. Nên mặt
đỏ hồng, liếc nhìn phía cửa, phủ nhận: “Cô nói linh tinh gì đó a!”
“Đinh—“
Lúc này thang máy mở ra, hai người sóng vai đi
vào, bởi vì để kịp quét thẻ, nên có nhiều người ở trong thang máy.
Tiếu Hiểu chưa từ bỏ ý định, tiếp đến bên tai An
Nhiên hỏi: “ôi chao, bạn trai hả, hắn có gia đình chưa?”
“Không phải như cô nghĩ.” An Nhiên tức giận nhìn
cô, cô cho rằng chuyện kết hôn là chuyện hai người, bạn bè thân thích mình biết
là được rồi, cô không định chuẩn bị hôn lễ nên không muốn rêu rao cho những người
không có giao tình gì.
Không hỏi ra kết quả gì, Tiếu Hiểu có phần không
vui, vô vị, bĩu môi, nói: “Hẹp hòi như vậy làm gì, sợ em đoạt của chị hả!”
An Nhiên cũng không giải thích nhiều, im lặng chờ
thang máy lên.
Cùng Tiếu Hiểu vào công ty, An Nhiên rõ ràng có
cảm giác không khí có chút không bình thường, hỏi mấy sinh viên làm công ở tiền
sảnh mới biết người nhà của người hôm qua bị đè chết đến công ty ầm ĩ, có mấy
người đàn ông thô lỗ hiện tại đang chờ trong phòng họp, nói muốn công ty cho một
lời giải thích.
Trái tim An Nhiên chùng xuống, cầm túi đi vào
trong công ty. Lúc mới vào, đột nhiên một người đàn ông từ trong phòng họp lao
ra, chỉ vào An Nhiên kêu to: “Chính là cô ta, chính là người đàn bà này, đốc
công nói cô ta chính là kiến trúc sư của tòa nhà, chính là cô ta thiết kế tòa
nhà không đúng tiêu chuẩn mới đè chết người!” Vừa nói vừa xông về phía An
Nhiên, sau đó, hai người đàn ông cao lớn trong phòng họp kia nghe thấy thế cũng
chạy ra, nổi giận đùng đùng chạy về phía An Nhiên, các nam đồng nghiệp có mặt
thấy tình huống không ổn vội bước lên ngăn cản bọn họ.
“Các anh có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, có
gì từ từ nói, nguyên nhân sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, còn chưa biết
trách nhiệm của ai, chưa chắc là bản thiết kế của kiến trúc sư Cố có vấn đề.” Một
nam đồng nghiệp giải thích với bọn họ.
“Không phải cô ta! Không phải trách nhiệm của cô
ta thì cũng là của công ty các người, hiện tại anh em chúng tôi đã chết, trong
nhà còn có già có trẻ, hôm nay dù như thế nào, các người cũng phải cho chúng
tôi một lời giải thích thỏa đáng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3