Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 009-100

Chương 09: Phụ nữ đã có chồng
Editor: Violetin_08
An Nhiên cảm thấy bản thân mình thật bất hạnh,
xem mắt nhầm người nói ra đã đủ để người cười chết rồi, mà cô lại trực tiếp cho
ra kết quả lấy người ta làm chồng nữa!
Đứng ở cửa cục dân chính, An Nhiên cúi đầu nhìn
giấy chứng nhận kết hôn trong tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa
nói: “Vậy hiện tại chúng ta vào trong ly hôn đi.” Trước đây xem tivi, đọc báo
chí nói gì mà cưới nhanh, ly nhanh, còn cảm thấy không thể tin được, không hiểu
được, không ngờ mình cũng có một ngày như thế, còn chưa cầm giấy chứng nhận này
về nhà mà đã muốn đổi lại quyển khác rồi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, hỏi: “Cô nhất định phải lấy
Mộ Phong kia sao?”
An Nhiên sửng sốt, vô thức lắc đầu, sao cô nhất
định phải lấy Mộ Phong!
“Vậy cô từng gặp anh ta, nhận biết sao?” Tô Dịch
Thừa lại hỏi.
An Nhiên cau mày, lại lắc đầu lần nữa, sao cô có
thể đã gặp Mộ Phong, nếu đã gặp, cô sẽ không nhận nhầm anh ta thành Mộ Phong,
gây ra chuyện buồn cười lớn như thế.
“Như vậy nói cách khác, hôm nay, dù đối tượng
xem mắt không phải là Mộ Phong, nếu cô cảm thấy thích hợp, cô cũng sẽ đưa ra đề
nghị kết hôn, cũng không phải là cô muốn đi đăng ký kết hôn với người đàn ông
tên Mộ Phong kia phải không?” Tô Dịch Thừa cười, lại hỏi.
An Nhiên ngẩn người, cuối cùng gật đầu.
“Vậy sao lại không được, hôm nay cô và tôi xem mắt,
rồi cô cảm thấy tôi thích hợp, như vậy chúng ta sao lại không thể kết hôn?” Tô
Dịch Thừa dứt khoát đưa ra kết luận hỏi ngược lại.
An Nhiên có phần bị luẩn quẩn, nhìn anh nửa ngày
cũng nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu, quả thật là không có gì khác nhau cả,
có gì không thể.
Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng cô sững sờ còn chưa phản
ứng kịp, chỉ cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thấy thư ký Trịnh xuống xe, giơ
đồng hồ đeo tay lên ý nhắc anh đã đến giờ rồi, cúi đầu nhìn lại thời gian, quả
thật vậy, xế chiều anh còn có cuộc hội nghị, phải về thị ủy một chuyến. Quay đầu
nói với An Nhiên: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Ách…” An Nhiên sửng sốt, mặc dù không biết anh
ta cần lấy điện thoại di động của mình làm gì nhưng vẫn lấy điện thoại trong
túi ra đưa cho anh.
Tô Dịch Thừa cầm lấy, ấn phím mở điện thoại,
nhanh chóng nhấn mấy nút, sau đó điện thoại trong tay anh vang lên khúc piano
du dương, tinh tế. Rồi trả lại điện thoại cho An Nhiên, nói: “Tôi đã lưu số của
tôi vào rồi, bây giờ tôi có việc phải đi trước, buổi tối mấy giờ cô tan ca?”
“Năm giờ rưỡi.” An Nhiên vô thức trả lời.
“Tốt, buổi tối tôi đón cô, chờ điện thoại của
tôi.” Tô Dịch Thừa gật đầu, nói xong liền quay đầu đi đến chỗ thư ký Trịnh.
Mãi đến khi Tô Dịch Thừa lên xe rời đi, chiếc xe
chạy càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, An Nhiên mới kịp phản ứng,
thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn bị mình nắm trong tay, lại
mở điện thoại di động nhìn họ tên anh ta, lúc này mới muộn màng ý thức được
mình thật sự kết hôn, mà chỉ biết chồng mình tên là Tô Dịch Thừa, thậm chí
không biết tuổi tác, công việc của anh ta!
Nhưng mà cô cũng chưa kịp nghĩ nhiều thì điện
thoại như truy hồn đoạt mệnh của Lâm Lệ vang lên, An Nhiên nhìn cái điện thoại
đang không ngừng ầm ĩ kia, hít sâu một hơi, trốn tránh không được rồi, chuyện
này cũng không giấu giếm được, cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, quả
nhiên, trong nháy mắt tiếp điện thoại, bên kia truyền đến tiếng quát tháo của
Lâm Lệ đang nổi giận: “Cố An Nhiên, mi muốn chết phải không, cúp điện thoại, lại
còn tắt máy, sao mi không tắt cả đời đi, đừng mở nữa a, tắt năm, mười phút đồng
hồ tính gì là anh hùng!”
“Ta không muốn làm anh hùng…” An Nhiên cố gắng để
điện thoại cách xa lỗ tai một chút, tiếc rằng Lâm Lệ kia, trời sinh lớn tiếng,
dù cách xa vẫn nghe rõ cô ấy gầm thét.
“Anh hùng, hừ, ta thấy mi khỏi phải nghĩ đến rồi,
cả đời mi đoán chắc chỉ sống vô dụng.” Lâm Lệ không chỉ lớn tiếng, mà thính
giác cũng tốt kinh người, dù An Nhiên nghĩ tiếng mình không to, nhưng dù cách
điện thoại, vẫn lọt vào tai Lâm Lệ.
An Nhiên xấu hổ, nhưng biết là Lâm Lệ mới chỉ
đang mở đầu thôi, nên cũng chỉ có thể cố gắng cười lên, thuận theo lời cô ấy
nói: “dạ dạ dạ, ngài nói cái gì thì là cái đó.”
“Hừ.” Lâm Lệ hừ lạnh, nhưng mà thấy An Nhiên nhận
sai rồi, lửa giận rõ ràng cũng giảm bớt rất nhiều, nhớ đến câu nói trước khi
cúp điện thoại, hỏi; “mi vừa mới nói chứng nhận, cái gì chứng nhận a? chứng nhận
bản vẽ hay là chứng nhận tốt nghiệp a!”
An Nhiên nhìn giấy chứng nhận kết hôn có phần
chói mắt trong tay, nuốt nuốt nước miếng, nói: “không phải chứng nhận bản vẽ,
cũng không phải chứng nhận tốt nghiệp, Lâm Lệ, ta …ta vừa kết hôn, vừa mới lĩnh
giấy chứng nhận kết hôn.”
Bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, im lặng khiến
lòng An Nhiên có chút sợ hãi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng đang
phát điên của Lâm Lệ bây giờ.
“Cố An Nhiên, bây giờ mi đang ở đâu!” Bất thình
lình, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh giận dữ, suýt chút nữa làm thủng
màng nhĩ An Nhiên, rồi sau đó cô nghe thấy tiếng Trình Tường, nhìn như đang trấn
an Lâm Lệ, bảo cô ấy kiêng dè đứa con trong bụng, tiếp đó dập điện thoại chỉ để
lại tiếng tút tút tút. Cô cũng không lo lắng cho Lâm Lệ, vì cô biết Trình Tường
sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
An Nhiên thở dài, cất điện thoại vào trong túi,
sau đó lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên tay, ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới
bỏ vào túi. Trở lại công ty đã gần ba giờ rồi, mới ngồi trong phòng làm việc
không lâu, tổng giám đốc trực tiếp gọi điện tới bảo cô vào phòng, đến khi cô đi
ra từ phòng tổng giám đốc, trên tay ôm một chồng tài liệu, hơn nửa là tiếng Nhật,
nói là gần đây chuẩn bị xây dựng một hệ thống cao ốc khổng lồ, lần này là đấu
thầu công khai, đương nhiên công ty cũng muốn giành được dự án này.
Cả buổi chiều, An Nhiên ngồi nghiên cứu, xem xét
phong cách thiết kế các công trình cao ốc chính phủ từ trước đến giờ, nhưng bởi
vì trong lòng buồn bực nên không xem được nội dung gì vào đầu cả.
Nhắm mắt ngửa đầu tựa vào lớp da thật trên ghế
xoay, hai tay khẽ vuốt hai bên thái dương, đột nhiên, điện thoại trên bàn vang
lên, híp mắt chưa mở ra, liền với tay tìm tóm được điện thoại, nhấn nút nghe,
có chút uể oải nói: “Alo…” thanh âm kèm theo vẻ mỏi mệt.
“Tan việc chưa?” Giọng nói bên kia điện thoại vừa
xa lạ lại có chút quen thuộc, An Nhiên đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại đặt trước
mắt nhìn một chút, —-Tô Dịch Thừa, khẽ sửng sốt một giây mới phản ứng lại, hơi
thận trọng có chút mất tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Buổi tối cùng anh về nhà được chứ, anh dẫn em đến
gặp cha mẹ.” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa nói.
“Ách, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, cả nhà chúng
tôi đã đặt một chỗ tốt ở bên ngoài ăn cơm rồi.” An Nhiên đáp, thực ra thì nghe
anh nói cùng anh về nhà gặp cha mẹ, cô vẫn có chút không thích ứng được thân phận
của mình bây giờ, chủ yếu là chuyển biến quá nhanh, buổi sáng vẫn còn độc thân,
hơn nữa còn là thặng nữ, chớp mắt một cái bây giờ đã tiến vào hàng ngũ phụ nữ
có chồng rồi.
“Nga, như vậy a.” Tô Dịch Thừa nói, âm cuối kéo
dài một chút.
An Nhiên gật đầu, đột nhiên nhớ tới cách điện
thoại, nên vội vàng “ừ”.  Lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “cái kia, cái
kia ngày mai anh có thời gian rảnh không, tôi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện
một chút?”
“Ngay mai anh phải đi công tác, buổi tối chúng
ta nói chuyện đi, hiện tại anh đang nghĩ đến một chuyện, như vậy đi, tan việc
chờ anh ở cửa công ty, anh đi đón em.” Nói xong, không đợi An Nhiên mở miệng,
liền cúp điện thoại.
An Nhiên sững sờ nhìn, không khỏi nghi ngờ nghĩ,
đón cô, anh ta biết công ty cô ở đâu sao?

Chương 10: Nụ hôn bất ngờ
Editor: Violetin_08
Mặc dù không biết Tô Dịch Thừa có biết chỗ để đến
đón mình không, nhưng tan việc An Nhiên vẫn đặc biệt chạy đến cửa công ty nhìn
xem, đương nhiên không thấy cái xe nào lạ, cũng không thấy anh ta. Xoay người
chuẩn bị vào nhà xe công ty để lái xe về, mới bước được hai ba bước, cuối cùng
vẫn thở dài lấy di động ra gọi cho anh.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, thậm chí An
Nhiên còn chưa mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng anh, nói:
“Đứng ở cửa, anh lập tức tới ngay.”
“Anh, anh biết tôi đi làm ở đâu sao?” An Nhiên
không khỏi hoài nghi hỏi.
Bên kia Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói gì, cứ
yên lặng mười giây, lại nghe anh nói: “Anh đến rồi, An Nhiên, em ra chưa? Anh
không thấy em.”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, sau đó xoay người chạy
đến cửa lớn công ty, quả nhiên thấy anh ta đang xuống xe, cầm điện thoại di động,
nhìn cô cười.
An Nhiên cúp điện thoại, sững sờ đi đến chỗ anh,
chăm chú nhìn thẳng anh một lúc lâu, mới bật thốt lên hỏi: “Làm sao anh biết
tôi làm ở đây!”
Tô Dịch Thừa cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc
lộn xộn trên trán cô, nói: “Em là bà xã của anh, đương nhiên anh phải biết em
đi làm ở đâu rồi.”
“Nhưng là tôi không nói a!” Đây mới là trọng điểm,
cô chưa nói gì, thậm chí nhà mình ở đâu, nghề nghiệp là gì cũng không nói, rốt
cuộc anh ta làm sao mà biết được?
“Anh tự nhiên có cách.” Tô Dịch Thừa cười nhẹ,
thật ra với vị trí của anh bây giờ muốn điều tra một người cũng không khó, anh
đưa tên của cô cho thư ký Trịnh, bảo cậu ta điều tra hồ sơ của cô thông qua bộ
quản lý nhân sự, cho nên anh muốn biết cô làm việc ở đâu căn bản không thành vấn
đề.
Tô Dịch Thừa đưa tay cầm túi sách của cô, nói với
An Nhiên: “Đi thôi, buổi tối em đặt chỗ ở đâu, bây giờ anh đi đến đó, thuận tiện
ăn một chút.”
Động tác của anh rất tự nhiên, giọng nói cũng rất
đương nhiên, An Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một chút mới kịp
phản ứng, vội vàng đoạt lại túi sách trong tay anh, mặt cũng hơi đỏ ửng, nói:
“ách, cái kia, cái kia tôi tự lái xe đến đây.”
Tô Dịch Thừa thu hết vào mắt sự thẹn thùng và
không được tự nhiên của cô, ngược lại nụ cười trên mặt càng đậm, nói: “Không
sao, ngày mai cuối tuần em không cần đi làm, nếu có chuyện gì có thể lái xe của
anh, sau đó thứ hai anh đưa em đi làm.”
“Ách…” An Nhiên nghe anh nói thì sửng sốt, có
chút không phản ứng kịp, ngày mai, ngày kia, thứ hai, ý của anh là từ nay về
sau, mỗi ngày họ cũng sống cùng một chỗ sao? có phải là quá nhanh không! Cô còn
chưa nói chuyện với anh ta về vấn đề sống chung của hai người, dù sao cuộc hôn
nhân này có chút đặc thù, “cái kia, tôi, tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên nói chuyện
rõ ràng một chút.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhìn cô, hỏi:
“Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện sau này chúng ta sống chung như thế
nào.” An Nhiên nói.
Tô Dịch Thừa cười cười, nhìn đồng hồ trên tay một
chút, hỏi ngược lại: “buổi tối em đặt chỗ ở đâu, mấy giờ?”
“Du Nhiên Cư, sáu giờ rưỡi, sao vậy?” Theo bản
năng, An Nhiên trả lời.
Tô Dịch Thừa chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, nói:
“Hiện tại là năm giờ bốn lăm, từ đây đến Du Nhiên Cư đại khái mất khoảng hơn
hai mươi phút đi đường, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, khó đảm bảo
không bị tắc đường, cho nên em cảm thấy chúng ta còn thời gian để thảo luận
phương thức sống chung sao?”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, nhìn điện thoại di động
một chút, đúng như anh nói, quả thực cô không còn nhiều thời gian, ngẩng đầu định
hỏi anh ta lúc nào có thời gian, bọn họ hẹn nhau nói chuyện rõ ràng một chút, lại
thấy anh ta mở cửa xe, nhìn cô mỉm cười: “lên xe đi.”
Nụ cười của anh thân thiết và có chút mị hoặc
lòng người, làm người ta có cảm giác thoải mái như được tắm gió xuân.
Thấy cô chậm chạp không động đậy, Tô Dịch Thừa
khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”
“Anh …cũng muốn đi cùng?” An Nhiên hỏi, cô không
biết cha mẹ biết cô kết hôn nhanh chóng như thế sẽ kinh ngạc thế nào, thật ra
thì cô muốn trong hai ba ngày này thăm dò ý của cha mẹ trước rồi sau một thời
gian ngắn nữa mới sắp xếp cho bọn họ gặp mặt.
“Có vấn đề?” Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi ngược lại.
An Nhiên há miệng, thật ra cô muốn nói không cho
anh ta đi, dù sao đây là một cuộc gặp gia đình, một người ngoài như anh ta xuất
hiện cũng không thích hợp, nhưng mà lời đến miệng lại nghẹn lại, An Nhiên nhớ tới
tờ giấy chứng nhận kết hôn, từ ‘người ngoài’ này so với tờ giấy kia hình như
không hề thích hợp, mà trong trường hợp này, với thân phận của anh ta bây giờ
đúng là nên tham dự.
“Ừ?” Tô Dịch Thừa quan tâm nhìn cô.
An Nhiên đột nhiên nhớ ra lúc cùng anh ta xem mắt
buổi trưa nay, nghe thấy anh ta nói tối nay phải về nhà gì đó, vội vàng hỏi:
“Anh, không phải buổi trưa anh gọi điện thoại nói buổi tối phải về nhà đấy sao?
Cho nên, buổi tối anh hẳn là không có thời gian rồi.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười nói: “Anh biết phân
chia nặng nhẹ, về nhà ngày nào cũng được, hôm nay là sinh nhật của mẹ vợ, tất
nhiên anh phải đến rồi. Được rồi, lên xe đi, chậm trễ nữa có lẽ thật sự không kịp
rồi.” Vừa nói vừa trực tiếp đẩy An Nhiên lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó mới
vòng qua đầu xe lên một bên khác.
Liếc nhìn An Nhiên, cô hình như vẫn ở trạng thái
lơ lửng, sững sờ nhìn anh ngay cả dây an toàn cũng chưa thắt. Tô Dịch Thừa bật
cười lắc đầu, khom người giúp cô thắt dây an toàn.
Khi anh tới gần, An Nhiên mới phục hồi tinh thần
lại, thân mật như thế cô còn chưa thích ứng được, hơi ngượng ngùng muốn đẩy anh
ra, vội nói: “tôi tôi tôi, tôi tự mình làm, tự mình là được rồi.”
“Đừng động đậy.” Thanh âm trầm thấp của Tô Dịch
Thừa vang lên bên tai An Nhiên.
Hai người kề sát gần nhau, Tô Dịch Thừa có thể
ngửi thấy mùi thơm ngát tự nhiên, không có bất kỳ nước hoa nào trên người cô,
anh còn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng mà anh thấy
bộ dạng thẹn thùng của cô lúc này càng vô cùng đáng yêu, cũng đặc biệt mê người.
An Nhiên thực sự cũng không dám động đậy, ngồi
nghiêm chỉnh, nín thở nhìn anh, chỉ mong anh nhanh chóng thắt xong rồi xoay người
sang chỗ khác.
Bộ dáng cô thận trọng không dám nhúc nhích đã chọc
cười Tô Dịch Thừa, nhưng mà cô như vậy lại hình như hấp dẫn anh hơn, sự tự chủ
rất tốt của anh lúc này lại hoàn toàn tan rã, nghiêng người lên trước, đôi môi
thoáng cái chuẩn xác phủ lên môi cô, môi cô rất mềm mại, hôn lên còn mang theo
vị ngòn ngọt, anh không biết trước đấy cô có ăn đường hay không, nhưng mà anh
thích mùi vị như vậy.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, khi Tô Dịch Thừa
buông cô ra thì An Nhiên vẫn còn u mê vì cái hôn vừa rồi, ánh mắt trợn to, vẻ mặt
sững sờ như khúc gỗ.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Tô Dịch Thừa
không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu, xoay người dứt khoát khởi động xe rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3