Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 003-004

Chương 03: Cưỡng Hôn
 Editor: Violetin_08
Sáng ngày hôm sau, An Nhiên từ trong phòng đi ra
thì Lâm Tiểu Phân đã làm xong bữa sáng, thấy cô đi ra ngoài, liếc mắt một cái
bà nói: “Đến đây ăn sáng đi.” Giọng nói vẫn giống trước kia, không khác thường
tí nào, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
An Nhiên mấp máy môi đi tới phòng ăn, kéo cái ghế
ra ngồi xuống đối diện với Lâm Tiểu Phân, Lâm Tiểu Phân múc cho cô bát cháo.
An Nhiên cúi đầu húp cháo, vẻ mặt nhìn không ra
tâm tình.
Mặc dù Cố gia không phải là thư hương môn đệ gì,
nhưng Cố cha đã định ra “tiêu chuẩn cứng ngắc” – ăn không nói, ngủ không ngáy!
Ăn xong miếng cháo cuối cùng, An Nhiên để bát xuống,
ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiểu Phân, nói: “Mẹ, mẹ gọi điện cho bác Trương đi, con
đồng ý hẹn hò với Lâm An Kiệt.”
Lâm Tiểu Phân sửng sốt, Cố Hằng Văn ngồi cạnh
cũng ngừng ăn, hai người trao đổi ánh mắt, đồng loạt nhìn An Nhiên, Lâm Tiểu
Phân mở miệng, nói: “Nhiên Nhiên, mẹ không muốn ép con, nếu thằng bé kia chướng
mắt, chúng ta sẽ tìm mối khác là được, tối hôm qua là mẹ vội vàng quá.”
“Không phải, con nghĩ rồi, mẹ nói không sai, người
ta phải nhìn về phía trước, không thể sống trong quá khứ, tuổi con cũng không
còn nhỏ rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi, mà Lâm An Kiệt đúng là đối
tượng không tệ, cho nên con muốn thử một lần.” An Nhiên bình tĩnh nói.
Lâm Tiểu Phân không nói gì, ánh mắt nhìn cô, rõ
ràng có sự lo lắng, mặc dù bà muốn An Nhiên yêu đương, kết hôn, nhưng chung quy
cũng không muốn để cô làm qua loa đại khái.
Im lặng một lúc, khi bầu không khí trở nên có phần
lúng túng  thì Cố Hằng Văn mở miệng nói: “Con yêu đương với ai, cha mẹ
không phản đối, tự con hiểu trong lòng là được.”
An Nhiên gật đầu: “Con biết rồi, buổi sáng con
có cuộc họp, con đi làm trước đã.” Nói xong, liền đứng dậy về phòng lấy túi
sách, ra cửa đi làm.
Trong nhà, Lâm Tiểu Phân nhìn cửa nhà một lần nữa
mở ra rồi đóng lại, đặt đôi đũa trong tay xuống bát, có chút vô lực thở dài.
Bàn tay được một đôi tay khác ôm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy chồng mình đang nhìn
bà dịu dàng, khóe mắt mang theo nụ cười, nói: “Yên tâm đi, Nhiên Nhiên biết
mình đang làm gì mà.”
Gần đây An Nhiên bận rộn nhiều việc, dự án Bích
Hồ Viên lần lượt bị trả về, nàng lần lượt sửa đổi nhưng vẫn không đạt tới yêu cầu
của tổng giám đốc. Liên tục mấy ngày, mỗi ngày nàng đều chạy qua chạy lại giữa
công trường và công ty, tất cả buổi tối đều ở lại trong phòng làm việc quá mười
giờ mới được về nhà. Nhưng mà cũng may chiều hôm nay, tổng giám đốc đã mở miệng
vàng, rốt cục cũng thông qua bản vẽ, đồng nghĩa với việc rốt cục hôm nay nàng
có thể tan tầm đúng giờ.
Sau buổi xem mắt lần trước, cô vẫn không có thời
gian gặp lại Lâm An Kiệt, nhưng có trao đổi tin nhắn, Lâm An Kiệt coi như là
người tương đối biết chăm sóc người khác, quan hệ thăm hỏi bình thường và đúng
lúc khiến An Nhiên cảm thấy ở chung với anh ta thực ra cũng không khó khăn cho
lắm.
Hôm nay An Nhiên hẹn Lâm An Kiệt ăn cơm tối, cô
thực sự quyết định muốn thử tiếp nhận một cuộc tình mới, một cuộc tình lấy kết
hôn làm điều kiện tiên quyết.
An Nhiên là một người nghiêm túc, khi đã quyết định
làm gì thì cô sẽ nghiêm túc ra sức một trăm phần trăm đi làm, như là hôm nay vậy,
cô không lái xe mà trực tiếp thuê xe, cô đã chuẩn bị để Lâm An Kiệt đưa cô về
nhà.
Nơi dùng cơm là một quán cơm tây cỡ trung, vì
trên đường bị kẹt xe nên khi An Nhiên đến thì Lâm An Kiệt đã đến, anh ta đang
nhíu mày ngồi xem thực đơn.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” An Nhiên áy náy mở miệng,
không giải thích lý do, đã muộn là đã muộn, cô sẽ không tìm cách lấy cớ biện giải
cho sai lầm.
Để thực đơn xuống, Lâm An Kiệt cười cười, nói với
An Nhiên: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới.”
“Gọi thức ăn chưa?” An Nhiên để túi xuống, thuận
miệng hỏi.
“Cô gọi đi.” Lâm An Kiệt đưa thực đơn cho An
Nhiên.
An Nhiên không nghĩ nhiều, cầm tờ thực đơn trực
tiếp gọi nhân viên phục vụ, cô và đồng nghiệp cũng thường tới nhà hàng này, thịt
bò bít tết ở đây không tệ, salat cũng rất ngon, chủ yếu chính là giá tiền hợp
lý, chi phí không quá đắt so với bình thường.
“Anh có kiêng ăn cái gì không?” Gọi trước vài
món, An Nhiên đặc biệt hỏi anh ta có kiêng ăn cái gì không. Lâm An Kiệt lắc đầu,
nói tùy cô, cô gọi là được rồi.
Nghe thế An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, trực
tiếp gọi gan ngỗng dầm tương, thịt bò bít tết, canh nấm và salat xà lách, đồ ngọt
thì có một chút bánh kem, vì nghĩ đến việc anh ta phải lái xe nên cũng không gọi
rượu đỏ mà gọi cà phê.
Bữa cơm này hai người ăn tương đối vui vẻ, mỗi
người đều nói về công việc của riêng mình, những sở thích bình thường, nói
không nhiều lắm nhưng ít ra cũng không chán ngắt.
Đến thời điểm tính tiền, Lâm An Kiệt đột nhiên cảm
thấy đau bụng, không thoải mái nên đi phòng vệ sinh, An Nhiên biết rõ là anh ta
trốn tránh trả tiền, thực ra thì tối nay đến đây, cô cũng vốn không nghĩ để anh
ta mời, cho dù là trong nhà hàng anh ta trả tiền thì ra ngoài cô nhất định sẽ
trả tiền lại cho anh ta. Tuy nhiên hành động của anh ta hiện giờ rõ ràng làm
người ta chán ghét rồi.
An Nhiên trực tiếp đi thanh toán, ngồi ở chỗ cũ
đợi khoảng mười phút đồng hồ vẫn không thấy Lâm An Kiệt ra ngoài, cuối cùng
đành lấy điện thoại gọi, Lâm An Kiệt không nhận, nhưng mà không đến một phút
sau liền đi ra khỏi phòng vệ sinh, trở lại chỗ ngồi, nói với An Nhiên: “Thật ngại
quá, chờ lâu rồi sao.”
An Nhiên lắc đầu, hỏi: “Dạ dày không thoải mái
ư, có cần đi bệnh viện không?”
Lâm An Kiệt vội vàng giải thích: “Không cần
không cần, lúc vừa vào phòng vệ sinh, có cuộc gọi của lãnh đạo gọi tới cho nên
nói chuyện một lát.”
An Nhiên gật đầu, lấy túi, nói với anh ta: “Vậy
chúng ta đi thôi.”
“Được, tôi đi tính tiền trước.” Lâm An Kiệt gật
đầu, định đi đến quầy phục vụ.
“Không cần, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi.” An
Nhiên gọi lại hắn.
“Ách.” Lâm An Kiệt làm ra vẻ sửng sốt, sau đó
nói: “Sao có thể để con gái trả tiền, bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.” Vừa vừa
nói vừa định mở ví lấy tiền cho cô.
“Lần sau đi, lần sau đến anh mời tôi, có đi có lại
mà.” An Nhiên cười, nói như vậy.
Lâm An Kiệt cũng không cố chấp, gật đầu lia lịa
nói được.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Lâm An Kiệt đề nghị
cùng đi dạo một chút, thật ra thì anh ta không nói ra miệng là vì bên này đỗ xe
bị thu phí, anh ta dừng xe ở một con phố phía trước cách chỗ này khoảng mười
phút đi bộ.
An Nhiên gật đầu, buổi tối ăn hơi nhiều, cô có
thể xem như là vận động một chút sau khi ăn xong cũng thích hợp.
Hai người đi song song với nhau, không nói chuyện,
bầu không khí trở nên không tự nhiên. An Nhiên vốn là người tương đối bị động
trong chuyện tình cảm, việc tự tìm kiếm đề tài nói chuyện vốn không phải là điểm
mạnh của cô, trong lúc An Nhiên đang khổ não xem phải nói chuyện gì thì hai người
đã đi vào một con phố hơi tối tăm, tay đột nhiên bị nắm lấy, sức lực có phần mạnh
mẽ.
“Ách…” An Nhiên sững sờ ngẩng đầu, có phần không
kịp phản ứng. Chỉ thấy Lâm An Kiệt nhìn cô chằm chằm, sắc mặt có chút kì lạ.
“Lâm, Lâm … Lâm An Kiệt?” An Nhiên mở miệng gọi
anh ta, đưa tay muốn tránh thoát khỏi tay anh ta.
Lâm An Kiệt nhìn cô không nói tiếng nào, nuốt một
ngụm nước bọt, đột nhiên ôm An Nhiên, định tiến lên hôn cô.
An Nhiên sợ, dùng sức muốn đẩy anh ta ra nhưng bất
đắc dĩ không so được với sức lực của anh ta, đành tránh né, cái hôn của Lâm An
Kiệt cuối cùng vẫn rơi trên gương mặt An Nhiên, cảm giác tiếp xúc với đôi môi
kia chỉ khiến cho An Nhiên cảm thấy buồn nôn.
“Thả, thả tôi ra.” An Nhiên gấp rút đến muốn
khóc, tay không ngừng đập vào Lâm An Kiệt, thật ra thì đi giày cao gót, An
Nhiên cũng cao gần bằng Lâm An Kiệt, chẳng qua là sức lực con gái không bằng
con trai, cô không tránh thoát được anh ta.
“Thả cô ấy ra.” Đột nhiên một tiếng nói của đàn
ông trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau, ở con đường trong bóng tối này
thì có phần đột ngột.

Chương 04: Kẻ xấu cáo trạng trước
Editor: Violentin_08
Thanh âm lạnh lùng đều khiến An Nhiên và Lâm An
Kiệt sửng sốt.
Dưới ngọn đèn lờ mờ, An Nhiên chỉ nhìn thấy một
người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau
lưng anh ta lại sáng sủa, An Nhiên cũng không thấy rõ hình dáng của anh ta.
Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng, An Nhiên nhanh chóng ý thức được
hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Lâm An Kiệt ra, đứng cách xa anh ta vài
mét.
“Ai đó, tôi và bạn gái thân mật thì liên quan gì
đến anh.” Lâm An Kiệt xoay người, đi đến chỗ người đàn ông kia, giọng nói rất
hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của anh ta.
“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Ở một bên An
Nhiên vội vàng mở miệng giải thích, làm rõ quan hệ của cô và Lâm An Kiệt. Vốn
tính hẹn hò với anh ta một chút, nhưng bây giờ thật sự không cần thiết nữa.
Người đàn ông trong bóng tối nhìn về phía Lâm An
Kiệt, mở miệng nói: “Anh nghe thấy chứ?” Vừa nói, vừa lấy điện thoại di động,
đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.
“Chờ một chút.” Lâm An Kiệt cho là anh ta muốn
báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi lại, anh ta là nhân viên công vụ, nửa năm
sau chuẩn bị được thăng chức phó phòng, không thể chọc vào chuyện phạm pháp như
vậy. Sau đó quay đầu nhìn An Nhiên một cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ
đi.
Đợi khi Lâm An Kiệt đi, người đàn ông kia từng
bước đi đến chỗ An Nhiên.
Đến gần, An Nhiên mới nhìn thấy rõ gương mặt cực
kỳ anh tuấn của anh ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng,
môi rất mỏng, là một mỹ nam hiếm gặp.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông mở miệng,
thanh âm không lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm nhẹ nhàng, rất dễ nghe.
An Nhiên ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp,
vội lắc đầu, nói: “Không sao, không có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn anh!”
Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người
muốn đi, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: “Cần tôi đưa
cô về không?”
An Nhiên có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người,
nghe anh ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ chối, nói: “Không, không cần, tự tôi
có thể đi về.” Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi khiến cô có chút sợ, nhưng cô còn
không nhu nhược đến mức không thể tự về nhà, hơn nữa cô và anh ta vốn không
quen biết, làm sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền người ta.
Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của
cô, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói: “Người đàn ông kia không thích hợp với
cô.” Nói xong, cũng không đợi An Nhiên phản ứng gì thì đã xoay người rời khỏi
cái hẻm nhỏ u ám này.
An Nhiên sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, từ đầu
đến cuối cũng không hiểu ý tứ câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, rốt cục
cô lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp đón xe về
nhà.
Lâm An Kiệt có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm,
xem mắt dùng vé cà phê miễn phí, thanh toán tiền ăn cơm thì anh ta trốn đi vệ
sinh, ngay cả người xấu cáo trạng trước, anh ta cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Khi An Nhiên về đến nhà thì Lâm Tiểu Phân và Cố
Hằng Văn đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt rất khó chịu, thì ra trước khi An
Nhiên về thì Lâm An Kiệt kia đã là kẻ xấu tố cáo với dì Trương – đồng nghiệp của
Lâm Tiểu Phân, cằn nhằn nói bà giới thiệu loại con gái gì cho anh ta, hẹn ăn
cơm thì đi nhà hàng đắt tiền nhất, chọn món ăn đắt tiền nhất, cơm nước xong thì
cả cái nắm tay cũng không được, còn định báo cảnh sát nói anh ta vô lễ, anh ta
tức giận nên mắng cả dì Trương.
Dì Trương vốn muốn làm người mai mối chuyện tốt,
hiện tại ngược lại, làm chuyện tốt không thành, còn bị chửi loạn một trận, liên
lụy đến danh dự của mình. Càng nghĩ càng thấy tức giận, cho nên liền gọi điện
thoại đến vặn hỏi Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, bọn họ vừa cúp điện thoại thì
An Nhiên về nhà.
An Nhiên nhìn sắc mặt cha mẹ rõ ràng bất thường,
hỏi ra mới biết Lâm An Kiệt kia còn trơ tráo đến mức này, mệt cô còn định hẹn
hò với anh ta, bây giờ nhìn lại thật sự là nên sớm cắt đứt mới đúng.
“Nhiên Nhiên, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, mẹ
và cha con cũng không tin con là người không có đạo lý như vậy.” Lâm Tiểu Phân
nói, con gái bà thế nào bà biết rõ, nhưng dì Trương cũng không phải là người
nói bậy, thọc gậy bánh xe, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
“haiz, người đàn ông kia muốn cưỡng hiếp con,
may mà có người đi ngang qua ngăn lại, nhưng con không nói gì, thậm chí tiền ăn
cơm tối cũng là con trả.” An Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ gọi
điện cho dì Trương để con nói với dì.”
“Sao lại có chuyện đó!” Nghe con gái nói suýt nữa
là bị người kia làm nhục, Lâm Tiểu Phân nghĩ đến liền tức giận, “Nhiên Nhiên,
bây giờ mẹ liền gọi điện cho dì Trương, muốn giới thiệu người như thế cho ai chứ,
bà ấy nghĩ giới thiệu cho con gái mẹ là không được.”  Vừa nói vừa lấy điện
thoại muốn gọi điện cho dì Trương.
“Việc này không liên quan đến dì Trương, bà ấy
cũng chỉ là có lòng tốt nhưng trở thành chuyện xấu thôi, bà phải rõ ràng mọi
chuyện, Nhiên Nhiên nhà chúng ta cũng không phải như bà ấy nói, mà là đạo đức
thằng kia có vấn đề.” Cố Hằng ở Văn ở bên cạnh nói.
An Nhiên nhìn cha mẹ một chút, nhưng không nói
gì, xoay người vào phòng. Nằm trên giường, An Nhiên có chút buồn bực nhớ tới
tình cảnh buổi tối, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu người đàn ông kia không xuất hiện
thì không biết cô sẽ thế nào. Cô không biết sau này có thể gặp phải tình huống
như vậy nữa không, trước kia chưa bao giờ biết đi xem mắt, ăn bữa cơm cũng sẽ
nguy hiểm như thế, thế nhưng lại xảy ra ở tuổi này, hình như không có con đường
nào khác ngoài con đường này, chỉ trách mình ngu ngốc, một vết sẹo lại đau những
sáu năm.
Nghĩ đến lại thấy lòng khó chịu, bây giờ cô rất
muốn tìm một người nói chuyện tán gẫu một chút.
An Nhiên gọi điện thoại cho Lâm Lệ, rất nhanh có
người nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia, Lâm Lệ đột nhiên phát ra một câu tiếng
hàn kém cỏi: “Yeoboseyo” Âm cuối kéo thật dài ra, âm điệu kia có phần vui tươi,
ở cái tuổi này, tâm tình cô hình như vĩnh viễn đều tốt như vậy, An Nhiên có
chút ghen tỵ, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.
“Nói tiếng chim gì đấy.” An Nhiên tức giận nói.
“Hắc hắc, gần đây ta đang học Hàn ngữ, ta và
Trình Tường bàn bạc rồi, tuần trăng mật sẽ đi Hàn Quốc, Hàn Quốc nhiều mỹ nhân,
haha.” Lâm Lệ vui vẻ nói.
“Đi đi, cẩn thận Trình Tường của mi bị mỹ nữ cướp
đi, sau đó quên mất người phụ nữ lớn tuổi có chồng như mi.” An Nhiên nói xấu.
“Đi chứ, ai gia rất tin tưởng tiểu Tường tử nhà
ta, trong lòng tiểu Tường tử nhà ta chỉ có một mình ta.” Vừa nói, vừa quay qua
nói với người phía sau: “Đúng không, tiểu Tường tử.”
An Nhiên mơ hồ nghe được Trình Tường trả lời, rồi
sau đó thấy Lâm Lệ đắc ý nói: “thế nào, nghe thấy chứ.”
“Nghe được, nghe được, mi chính là ai gia lão phật
gia, Trình Tường nhà mi chính là tiểu Lý tử bên cạnh,” An Nhiên chọc ngoáy cười
nói.
“Đi chết đi, đừng có mà nguyền rủa người khác
như thế.” Lâm Lệ cười mắng: “Nói đi, tìm chị đây có chuyện gì.”
An Nhiên thở dài, kể sơ lược lại buổi xem mắt tối
nay.
Nghe xong, Lâm Lệ ở bên kia bùng nổ nói: “ta
kháo! Thật là cực phẩm a, sao lại có người trơ tráo như thế, có ảnh không, để
chị đây cúng bái một chút.”
“Nói mi a, sao có thể không giữ mồm giữ miệng
như thế, chú ý dưỡng thai nữa, đừng làm hư con gái của ta.” Bị Lâm Lệ ầm ĩ một
chút, tâm tình An Nhiên thư thái hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn bực khó
chịu nữa.
“Đi chết đi, làm sao mi biết là con gái, ta muốn
sinh con trai.” Lâm Lệ cười mắng.
Hai người cứ trêu đùa như vậy, đột nhiên Lâm Lệ
nghiêm túc nói: “ôi chao, nói cho mi biết, trên tay ta có hàng, có muốn không?”
“Cái gì hàng?” An Nhiên nghe không rõ, như lọt
vào trong sương mù.
“Đàn ông a, đồng nghiệp của Trình Tường, ta gặp
rồi, hơn chúng ta hai tuổi, dung mạo hạng nhất, bằng cấp hạng nhất, nghề nghiệp
hạng nhất, dù thế nào cũng tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, thế nào, nước
phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ta đồng ý thay mi?” Lâm Lệ nói.
“Đừng, ta sợ cực phẩm rồi, mi hãy tìm người bình
thường chút cho ta đi.”
“Đi đi, sao có thể so sánh cực phẩm này với ‘cực
phẩm’ kia được a, nói thật, điều kiện vô cùng tốt, gặp hay không gặp. Nếu không
phải ta đã có tiểu Tường tử nhà ta rồi, ta nhất định sẽ theo đuổi anh ta. Lâm Lệ
có chút mê gái nói.
An Nhiên toát mồ hôi: “Dường như tiểu Tường tử
nhà mi cũng là do mi mặt dày mày dạn theo đuổi đi!” Người này thật là giang sơn
dễ đổi, bản tính khó dời a!
“Hắc hắc, điều quan trọng nhất không phải là bắt
đầu thế nào mà là có kết quả, mặc dù lúc đầu là ta theo đuổi người ta rất cực
khổ nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai dám nói chúng ta không hạnh phúc.” Lâm Lệ rất
tự hào nói.
An Nhiên nghe xong, trong lòng suy nghĩ, đúng a!
Không cần quan tâm đã dùng biện pháp gì, bây giờ giữ được bên người mới là quan
trọng nhất, ai nói là sai đây.
Thấy cô không nói gì, Lâm Lệ nói: “An tử, mi
không trả lời ta coi như là mi đồng ý nhé, ngày mai ta bảo Tiểu Tường tử nhà ta
liên lạc, có tin gì sẽ gọi cho mi.”
Xem đi, vốn tốt không bằng mạnh mẽ. Không lấy được
người muốn lấy, thì là ai cũng có khác gì nhau đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3