Vô Sắc Công Tử - Chương 13

Chuyện đến nước này, không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Chuyện về Liên Binh phù? Mục đích chân chính hắn đến Nam Tuấn
quốc? Hay là nói xa hơn một chút, thân phận chân thật của hắn? Nói Oa Khoát quốc
ở phía bắc đã chỉnh đốn quân ngũ chuẩn bị xâm nhập Bắc Hoang, vùng biên giới
Anh Triêu quốc đang lâm vào rối loạn?

Mới vừa rồi vì quá xúc động mà quay trở lại, nhưng giờ Vân
vĩ lang lại không biết phải làm sao.

Vân Trầm Nhã biết rõ, những việc này hoàn hoàn liên quan chặt
chẽ với nhau như một chuỗi dây xích, trong đó, bất kỳ một mắt xích nào cũng đều
tuyệt đối không được lơi lỏng, nếu một khi sự tình bại lộ, tìm không thấy Liên
Binh phù, biên giới Anh Triêu quốc nhất định rơi vào nguy ngập.

Vân Trầm Nhã rũ mắt suy nghĩ sâu xa, đột nhiên người trong
lòng lại giật giật. Vân Trầm Nhã cả kinh, lúc này mới ý thức được mình đang còn
ôm lấy Thư Đường, vội buông lỏng tay ra. Thư tiểu Đường quay lại, trên mặt
không có lấy nửa điểm thẹn thùng.

Vẻ mặt nàng hồ nghi, kề sát vào xem sắc mặt Vân vĩ lang, bỗng
nhiên tỉnh ngộ, nói với hắn: "Vân quan nhân, đến bên này một chút."

Vân Trầm Nhã theo Thư Đường đi vào một con hẻm quanh co khúc
chiết sau hậu viện khách điếm Thư gia. Con hẻm nhỏ này không dài, hai bên có tường
cao, phía trước dường như có đường có thể đi tiếp nữa, phía sau là một khúc
quanh cũng là một cánh cửa gỗ.

Hai người đến chỗ này, Thư Đường nhìn nhìn xung quanh thấy
không có ai, mới nói với hắn: "Vân quan nhân, ta thấy hôm nay ngươi tâm thần
không yên, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Vân Trầm Nhã sửng sốt, nhưng không lên tiếng trả lời, chỉ
nhíu mày, cẩn thận đánh giá con hẻm này.

Thư Đường chớp chớp mắt nhìn hắn, qua một hồi sau, nàng lại
lặng lẽ cười rộ lên, nói: "Vân quan nhân, ngươi không cần làm bộ như không
có chuyện gì. Ở đây không có ai, ngươi có tâm sự gì cứ nói với ta đi."

Vân vĩ lang vẫn không đáp lại. Trong giây lát, ánh mắt của hắn
dừng lại trên cánh cửa gỗ ở khúc quanh trong con hẻm nhỏ, đồng tử đột nhiên co
rụt lại, bước vài bước lên phía trước. Thư Đường vội vàng đi theo hắn, thấy hắn
đang khom lưng xem xét lỗ khóa của cánh cửa gỗ, nàng vui tươi hớn hở nói:
"Sau cánh cửa này là một cái nhà kho bị bỏ hoang, lương thực tích trữ đều
được chuyển vào kho nhỏ trong nhà bếp, đây chỉ để chứa bàn ghế hư hỏng mà
thôi."

Vân Trầm Nhã nghe nàng nói như vậy, mới đứng thẳng dậy:
"Vậy chìa khóa của nhà kho này đâu?"

"Chìa khóa trong nhà đều do Thang Quy và phụ thân ta quản
lý." Thư Đường đáp, lại gãi gãi đầu, nghiêm mặt "Vì tính tình ta có
chút ẩu tả, phụ thân chỉ cho ta quản lý chìa khóa phòng riêng của ta mà thôi, hắc
hắc hắc."

Nghe giọng cười của Thư Đường, hai mắt Vân vĩ lang cũng chớp
chớp cong lên. Rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh lại, chỉ trong khoảng thời gian đủ uống
cạn một chén trà nhỏ, sự bối rối mới vừa rồi giờ đã sớm tan thành mây khói, lúc
này trong lòng hắn lại có chủ ý mới.

Vân Trầm Nhã lại rút cây quạt bên hông ra phe phẩy, tùy ý bịa
một câu chuyện, quanh co đủ mười tám vòng, sau khi làm Thư tiểu Đường hoàn toàn
mơ hồ mới vào vấn đề chính. Chuyện cũng nhẹ nhàng thôi, ý muốn hai ngày sau Thư
Đường đi miếu Bồ Tát ở phía tây xin cho hắn một lá bùa bình an, hắn nói mấy
ngày gần đây mọi việc không thuận lợi, tình cờ có một thầy tướng số đi ngang
nói hắn không thể đi về phía tây được.

Con hẻm Đường Hoa ở thành Đông, nhưng miếu Bồ Tát kia lại ở
thành tây. Cả nhà Thư gia là dân chúng bình dân, không thể so với Vân công tử hắn,
có xe ngựa, kiệu nâng... đầy đủ mọi thứ. Còn nữa, mấy ngày gần đây mặc dù thời
tiết có bớt nóng, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang cay nghiệt như cũ, làm phiền
một tiểu cô nương vì hắn mà chạy cả ngày dưới ánh nắng gay gắt, loại chuyện
này, cũng chỉ có Vân vĩ lang mới làm được.

Nhưng Vân Trầm Nhã cũng không suy nghĩ đến mấy chuyện này. Hắn
suy nghĩ là chuyện hai ngày sau, làm thế nào để Thư Đường đi chỗ khác, hắn sẽ
xuống tay bắt cho được Thang Quy. Về phần những người khác trong khách điếm, tự
lo mà cầu phúc đi.

Tiểu Đường Đường nghe xong chuyện bùa bình an, trong lòng
nóng như có lửa đốt, liên tục hỏi thăm: "Vân quan nhân, ngươi thực không
sao chứ?"

Vân vĩ lang trong lòng nổi lên ác ý, nhưng ngoài miệng vẫn
nói không sao, không sao, đôi chân mày nhíu lại ẩn chứa một chút miễn cưỡng mà
ai cũng có thể nhận ra.

Thư Đường nhìn điệu bộ này của hắn, hoàn toàn bị lừa bịp,
nàng trầm mặc trong chốc lát, nói con hẻm này nhỏ hẹp, ngột ngạt khó thở, lật đật
muốn dẫn Vân Trầm Nhã đi ra. Vân vĩ lang lại bày ra vẻ mặt ngơ ngẩn, ưu sầu tùy
nàng kéo đi, nhưng khi Thư Đường xoay lưng lại, hai mắt hắn nheo lại, lộ ra vẻ
đắc ý là âm mưu đã thành công như dự định.

Đến đầu ngõ, đột nhiên Thư Đường xoay người lại nhìn Vân Trầm
Nhã. Vân vĩ lang bất ngờ bị nàng nhìn, trong lòng sợ hãi, sợ rằng bị nàng nhìn
ra một chút gì đó, đang suy tư, lại thấy Thư tiểu Đường bước lên trước hai bước,
vòng tay qua siết lấy thắt lưng hắn, chôn đầu vào trong lòng hắn, lẳng lặng ôm
Vân Trầm Nhã trong chốc lát.

Lúc này mặt trời cũng không gay gắt lắm. Ánh nắng bị đám mây
che lại, tỏa bóng râm xuống trong con hẻm nhỏ. Không gian rõ ràng là chật hẹp,
phía trước không ai qua, phía sau không ai đến, chỉ có tiếng gió vi vu, người
trong lòng ấm áp như mùa xuân.

Tim Vân Trầm Nhã đập lỡ vài nhịp, mãnh liệt thình thịch, như
muốn vọt lên đến cổ họng của hắn. Cây quạt trong tay cầm không chặt, "Lạch
cạch" một tiếng rơi xuống đất, thanh âm như chấn động cả đất trời.

Đột nhiên ý nghĩ mờ ám như cỏ dại mọc lan tràn, vất vít, bủa
vây trói lấy từng sợi thần kinh trong đầu hắn, phải một lúc lâu sau, Vân vĩ
lang mới nghe được giọng nói có thể tạm xem là bình tĩnh của chính mình:
"Tiểu Đường?"

Thật ra Thư Đường chỉ ôm sơ hắn một chút, nhưng có đôi khi,
một khoảng thời gian trong nháy mắt này đối với người nào đó lại được xem như
trôi qua rất lâu, vì vậy trong hoảng hốt chợt nghĩ giây phút đó là vĩnh hằng.

Thư Đường buông Vân Trầm Nhã ra, lui lại hai bước, lặng lẽ
cười nói: "Cha ta nói với ta, phàm hễ gặp phải chuyện gì, mỗi người đều có
phản ứng khác nhau. Trong đó có một loại người, đem tất cả mọi chuyện chôn dưới
đáy lòng, không nói cho người khác biết."

"Cha ta nói, trên đời này, người đáng thương nhất, thật
ra không phải là những người yếu đuối tay trói gà không chặt, mà là những người
gặp chuyện gì khó khăn, đều cắn chặt răng thầm nuốt máu nuốt lệ."

"Ta nghĩ Vân quan nhân có lẽ là người như thế, tuy ta
đã hỏi ngươi mấy lần, nhưng ngươi cũng không nguyện kể với ta nỗi khổ mà ngươi
đang gánh chịu. Vừa rồi ngươi vội vàng gấp gáp quay lại, rõ ràng điệu bộ vô
cùng lo lắng. Cha ta nói trên đời này, không gì sánh bằng một vòng tay ôm ấp
chia sẻ khi người khác gặp phải ưu phiền. Ta nghĩ vậy nên mới ôm ngươi một lát,
ngươi cố gắng chịu đựng đi, hắc hắc hắc..."

Vân Trầm Nhã cũng không nhớ rõ hắn đã rời khỏi khách điếm
Thư gia như thế nào. Trong hoảng hốt mơ màng, hắn vuốt ve mái tóc của Thư Đường,
dường như đã nói gì đó với nàng, lại dường như chưa nói gì hết. Một lúc sau,
Thư Đường đưa hắn đến cửa khách điếm, như thường lệ đứng thẳng tắp vẫy vẫy tay
chào từ biệt hắn.

Đột nhiên Vân Trầm Nhã nở nụ cười nhẹ. Hắn nghĩ, tại sao cho
dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tiểu nha đầu ngốc này đều có thể duy trì thái độ
bình thường như vậy. Không hoảng hốt bấn loạn, lại càng không vội vàng. Mười một
năm trước như thế, mười một năm sau, nàng cũng không hề thay đổi một chút nào.
Dường như nàng vĩnh viễn sống trong lối suy nghĩ riêng của chính mình, có
nguyên tắc làm việc riêng của chính mình, luôn luôn vui vẻ như bản thân nàng
đang sống giàu có trong một khoảng trời riêng. Bề ngoài nàng trông mềm mại,
nhưng bên trong ẩn tàng một năng lực mạnh mẽ không thể phá vỡ.

Đột nhiên Vân Trầm Nhã cảm thấy vô cùng phiền muộn. Phiền muộn
qua đi, hắn tỉnh táo lại một cách dị thường. Ánh sáng phủ lên đôi mắt thâm thúy
đang nheo lại của hắn, đôi đồng tử đen tia ra một luồng ánh sáng lạnh trông hết
sức hung ác nham hiểm. Hắn nghĩ, sẽ có một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ phá vỡ
góc trời riêng này của Thư Đường, phải làm một cái gì đó hay ho chút. Không biết
khi nàng thật sự kinh hoàng, thật sự bi thương, bộ dáng thú vị cỡ nào.

Lại không biết, đến ngày đó, khi Thư tiểu Đường thật sự kinh
hoàng không biết xoay trở làm sao, một người xưa nay bình tĩnh cố chấp như hắn,
lại cũng bị chân tay rối loạn không biết làm thế nào, biết vậy đã chẳng làm.

Năng suất làm việc của Tư Không Hạnh không tệ. Từ sáng sớm
đã giăng bày thiên la địa võng bao vây khắp xung quanh khách điếm Thư gia.

Theo tin tức tình báo của Tư Không Hạnh, trong con hẻm nhỏ
Đường Hoa này cũng không có nhiều người của Phương gia ẩn nấp, nhưng bọn họ ai
nấy đều có khinh công rất cao. Một cái khó nữa là, người của Phương gia ai nấy
đều rất giỏi dịch dung, đến lúc đó, nếu tất cả bọn hắn đều dịch dung thành
Thang Quy, muốn bắt sống Thang Quy sẽ hết sức khó khăn.

Cũng may Vân Trầm Nhã tàn nhẫn, làm việc không chừa đường
lui, tự tay hạ bút trên tấm bản đồ da dê ba chữ: "Dùng thuốc nổ."

Lời này vừa ra, ngay cả tay của Tư Không Hạnh cũng run lên
như cầy sấy. Hắn do dự nửa khắc, không khỏi nói: "Đại công tử, con hẻm nhỏ
Đường Hoa này dù gì cũng chỉ là nơi dân chúng tầm thường ở, huống chi nơi này
cũng không phải là thành Vĩnh kinh, nếu dùng thuốc nổ..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, Vân Trầm Nhã đã lạnh lùng quét mắt
liếc hắn một cái. Tư Không Hạnh đành im bặt.

Vân Trầm Nhã đẩy đẩy tấm da dê đến trước mặt hắn, trên đó là
bản đồ toàn cảnh con hẻm nhỏ Đường Hoa. Hắn chỉ vào một chỗ mờ mờ không rõ,
nói: "Nơi này là một con ngõ hẹp sau hậu viện Thư gia, ngươi có biết
không?"

Tư Không Hạnh gật đầu một cái.

"Sau con ngõ hẹp này là một nhà kho bỏ hoang, đầu bên
kia của nhà kho này thông qua con hẻm Đường Hoa. Đến lúc đó nếu thật sự Thang
Quy muốn chạy trốn, các ngươi đem thuốc nổ chôn ở kho phế liệu này, tiền hậu
giáp kích bức Thang Quy và bọn người của Phương gia lại nơi này. Bọn họ không
phòng bị trước tất không thể toàn thân trở ra. Đến lúc đó cho nổ chết hết cũng
được, nhưng làm bọn chúng bị thương thì tốt hơn."

Nghe Vân Trầm Nhã nói xong, Tư Không Hạnh vẫn ngây người. Địa
hình con hẻm nhỏ này hắn đã sớm xem qua, nhưng lúc đó hắn thầm nghĩ muốn bức
Thang Quy đến nơi này thôi, không nghĩ đến việc chôn thuốc nổ. Dù sao trong
khách điếm Thư gia vẫn còn người ở, đến lúc đó, nếu có người nào vô ý đi ngang
nơi này, vậy thì nhất định là phải đi đời nhà ma.

Tư Không Hạnh bắt tay vào làm, không lên tiếng trả lời. Khi
hắn ngẩng đầu lên nhìn Vân Trầm Nhã, thấy Vân vĩ lang đã sớm rời khỏi, tiền sảnh
trống không le lói vài tia nắng chợt sáng chợt tối.

Hai ngày sau, sáng sớm, sắc trời vẫn còn đầy sương. Giờ Mẹo
chưa đến, Tư Không Hạnh đã phân công người lục tục lén bao vây con hẻm nhỏ Đường
Hoa.

Người bao vây khách điếm Thư gia rất dày đặc, đại khái là có
chừng hai, ba mươi người, ngoài ra còn khoảng hơn hai mươi người ẩn núp trong
con hẻm nhỏ Đường Hoa.

Người của bên phía Phương gia cũng không ngốc, bọn họ thấy
đã nhiều ngày nay, bất kỳ Thang Quy đi đến nơi nào cũng đều bị ngăn lại, chỉ có
thể ở lại khách điếm, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, hôm nay
liều một trận với người của Tư Không Hạnh, dốc lòng thoát khỏi vòng vây.

Vân Trầm Nhã đã báo trước cho Thư Đường, muốn nàng đến thành
Tây cầu bùa bình an cho hắn. Từ thành Đông đến thành Tây phải đi hơn phân nửa
ngày, Thư Đường lại là người hay làm việc sớm hơn dự định, theo lý khoảng giờ Mẹo
này là nàng sẽ xuất phát.

Quả nhiên, giờ Mẹo đến, cửa của khách điếm Thư gia khẽ động.
Tư Không Hạnh thấy thế, vung tay lên, tất cả sát thủ chung quanh đều tuân lệnh,
chuẩn bị hành động.

Nhưng cửa khách điếm Thư gia vừa mở, Tư Không Hạnh trông thấy
liền choáng váng, người đi ra không phải là Thư Đường, mà là tất cả mọi người
trong khách điếm Thư gia ngoại trừ Thư Đường. Nói cách khác, lúc này trong
khách điếm, chỉ sợ ngoại trừ Thang Quy, cũng chỉ có mỗi một mình Thư Đường.

Vân Trầm Nhã có cảm giác đối với Thư Đường, cũng không phải
Tư Không Hạnh không biết. Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra nếu hy sinh một mình Thư
Đường mà cứu được mạng của những người khác, cái giá như vậy cũng coi như là
không tệ. Còn nữa, dựa vào tính tình âm hiểm ngoan độc của Vân Trầm Nhã, cũng
tuyệt đối không thể chỉ vì một nữ tử, mà phá hỏng toàn bộ kế hoạch.

Nghĩ như vậy, nên Tư Không Hạnh không ra tay vào lúc này, mà
chỉ đứng trên mái hiên đối diện lẳng lặng xem xét. Vì sợ gây ra nhiễu loạn bốn
phía cho dân chúng, bọn sát thủ ra chiêu đều lặng yên không một tiếng động, chỉ
ngẫu nhiên có tiếng lợi khí va chạm nhau leng keng.

Ánh mặt trời lại chói mắt hơn trước, bên người Tư Không Hạnh
có tiếng gió vụt qua, ngay sau đó, bên cạnh hắn đã có thêm một người. Tư Không
Hạnh chắp tay gọi: "Đại công tử."

Vân Trầm Nhã khoanh tay sau lưng, ánh mắt dừng trên cửa
chính của khách điếm Thư gia, như nhẹ nhàng thở phào. Một lát sau, hắn cũng
không hỏi tình hình giao đấu hiện tại, chỉ nói: "Tiểu nha đầu ngốc kia đi
rồi phải không?” Trước đây Tư Không Hạnh còn có thể nói Vân Trầm Nhã cũng không
thèm để ý mấy việc này, giờ nghe gịong hắn hỏi, chợt đâm ra vô cùng sợ hãi,
không biết trả lời như thế nào.

Vân Trầm Nhã nhìn sắc mặt của hắn, từ từ, sắc mặt của bản
thân mình cũng trắng bệch không còn một chút huyết sắc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3