Nhân Duyên- Chương 37

Chương 37

Buổi tối khi bôi thuốc,
Hàn Đình Đình nghi hoặc phát hiện trên mặt Tần Tống ửng hồng quái dị ban đầu
tựa hồ không giống như lời bác sĩ nói, rất nhanh biến mất.

“Như thế nào vẫn là có
vết sưng ?” Cô thật cẩn thận cầm bông vải thoa nhẹ ở trên mặt anh, có chút buồn
bực.

Tần Tống ôm thắt lưng
cô, không thành thật sờ tới sờ lui, “Cùng ‘hít nguyên liệu có tính dị ứng cùng
một chỗ cả một ngày, anh nín thở nghẹn sắp té xỉu.”

Anh là dùng ngữ khí làm
nũng than thở, Hàn Đình Đình nghe xong cũng bị kiềm hãm, sau một lúc lâu mới
rầu rĩ hỏi: “Là khách hàng nữ sao? Nước hoa nặng như vậy a?”

“Không tính là nồng lắm,
có chút đặc biệt đi, người cũng rất đặc biệt .”

—— Đặc biệt đáng ghét.

Tần Tống nghiêm túc nâng
khuôn mặt cô ở trên mặt hơi lạnh dự định quẹt tới, rất là hưởng thụ từ từ nhắm
hai mắt, lòng tràn đầy hình ảnh đều là vợ đáng yêu của anh, miệng liền không
cần nghĩ ngợi trả lời .

Khách hàng nữ đặc biệt
sao… Hàn Đình Đình nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, không thèm nhắc lại.

Thoa thuốc xong rồi Tần
Tống lại đi vào thư phòng, anh gần đây toàn tâm toàn ý nhào đầu vào dự án ba
phía hợp tác, cơ hồ là mất ăn mất ngủ, cô hiểu anh một mình một người chống đỡ
cục diện gian nan này, cũng không chút oán giận, nhưng là hiện tại trong lòng
cô càng ngày càng không nỡ.

Ôm Phốc Phốc ngồi ở trên
giường cùng Trì Trì nói chuyện phiếm, Trì Trì khuyên cô: “Tên kia nhà cậu mang
khuôn mặt đầu heo tiểu cầm thú tuy rằng ngây thơ không được tự nhiên lại dễ
dàng dựng lông mao, nhưng thật đúng không giống như người lạm tình.

Công việc buôn bán của
hắn cũng không phải một năm hai năm, thế giới bên ngoài cái dạng dụ hoặc gì
không trải qua? Nhiều năm như vậy hắn đều kiên định giữ gìn trinh tiết không có
thất thân, hiện tại có vợ là cậu tốt như vậy, còn lo lắng cái quỷ gì a!”

Đình bảo tối nghe lời:
“Nhưng là anh ấy chính mồm nói khách hàng nữ kia thực đặc biệt
~~o(>_<)o~~ “

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Thế giới này mỗi người đều là tồn tại độc lập, ai so với ai mà không đặc
biệt a? Khách hàng không phải là nam nhân thì chính là nữ nhân, có thể có nhiều
đặc biệt a

(

_

)

Đình bảo tối nghe lời:
 “Thời điểm bác sĩ hỏi anh nguyên nhân dị ứng, anh nói là nước hoa một
khách nữ gây nên, hôm nay mình nhìn trên mặt anh ấy còn không chuyển biến tốt
liền hỏi vài câu, anh còn nói là cùng cái nữ khách hàng dùng loại nước hoa kia
cùng nhau cả một ngày. Biết rõ dị ứng còn lại gần như vậy sao? Mà là cả một
ngày!”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Oán phụ…”

Đình bảo tối nghe lời:
“Cái nữ nhân kia hại anh ấy dị ứng thế nhưng anh ấy còn khen cô ta đặc biệt,
bọn họ quan hệ nhất định tốt lắm ~~~~(>_<)~~~~ “

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Cậu hại anh ta liếm một miệng lông mao trên mặt, sưng giống như đầu heo,
anh ta không phải yêu câu, yêu đến phát cuồng đi ~ “

Đình bảo tối nghe lời:
“Cậu không biết anh ấy ! Anh đối với người một nhà là tốt lắm luôn thực nhiệt
tình vậy, nhưng đối những người khác đều là rất lãnh đạm thực kiêu ngạo !”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Chặn ngay ý nghĩ ấy đi: ‘tên đầu heo nhà cậu khuôn mặt tiểu cầm thú kia
tuy rằng ngây thơ không được tự nhiên lại dễ dàng dựng lông mao’ —— tôi thực
hiểu biết anh ta được không

(

_

)

Đình bảo tối nghe lời:
“rất buồn bực ~~o(>_<)o~~ không vui “

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Địa chỉ 1:, địa chỉ 2:, địa chỉ 3: … Đến chọn một món mua đi!”

Đình bảo tối nghe lời:
“Này… Chíp bông khẩu vị của cậu thật nặng a…”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Lật bàn! Phải nói mấy vạn lần đây ! Không được lại bảo tôi là chíp
bông!”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “XXOO là tiêu chuẩn tốt nhất để kiểm nghiệm mức độ nhiệt tình anh ta đối
với cậu, cậu lo lắng anh ta nên mượn cái này dùng thử một lần đi ~ Nói sau cũng
không phải cho cậu mặc đi dạo phố, cậu đều đã bị anh xem qua sạch sẽ, vải dệt
thiếu một chút có cái quan hệ gì đâu

(

_

)

Đình bảo tối nghe lời:
“Phải không…”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Không phải sao? !”

Đình bảo tối nghe lời:
“Vậy được rồi…”

**

Trì Trì ngày đó gửi
chuyển phát nhanh đến, Hàn Đình Đình đang ở Tần gia cùng Tần Uẩn cùng Trương
Phác Ngọc ăn cơm, khi nhận được điện thoại của chuyển phát viên cô có tật giật
mình khuôn mặt ửng đỏ một mảng.

“Đình Đình.” Trương Phác
Ngọc tò mò nhìn cô sắp sửa đưa mặt vùi vào bát cơm đi, “con làm sao vậy?”

“Không có… Không sao ạ.
” Hàn Đình Đình cắn đầu lưỡi, “Có chút nóng…”

Cô đối với bộ váy voan
tơ mỏng thật sự hoa cả mắt này thủy chung không hạ thủ được, không biết cuối
cùng Trì Trì làm chủ chọn cho cô cái dạng gì … Ông trời phù hộ không cần là cái
bộ kia chỉ có mấy sợi …

“Có phải không thoải mái
hay không? Gọi cuộc điện thoại kêu Tần Tống trở về?” Tần Uẩn ngữ khí có chút
chậm rãi, từ lần giải phẫu thứ hai trở về sau đó ông liền thủy chung không thể
hoàn toàn khôi phục trở lại.

“Không cần! Con không có
không thoải mái.” Hàn Đình Đình buông bát đũa, “A Tống anh ấy đêm nay có xã
giao, nói khuya mới có thể về nhà, không cần khiến anh ấy lo lắng ạ, con chính
mình tự lái xe trở về.”

Tần Uẩn cười nhẹ: “Phác
Ngọc, em xem xem con dâu…Anh trước kia chỉ cần nói đi ra ngoài xã giao, tăng ca
chậm trở về một chút em đều phải giả trang bị bệnh hù dọa người.”

Lời tuy như thế, khi ông
nhìn về phía Trương Phác Ngọc vẫn là cười cực sủng nịch. Trương Phác Ngọc làm
nũng trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái.

Tình cảnh này làm cho
Hàn Đình Đình trong lòng càng thêm tư vị không phải, buông bát nói chuyện một
lát, sau đó cô rầu rĩ không vui trở về nhà của cô với Tần Tống.

Từ chỗ bảo vệ lấy túi
đồ, cô dừng xe ở gara sau đó vụng trộm mở ra nhìn nhìn: Hô! Hoàn hảo, này không
phải khẩu vị nặng vải voan mỏng màu đen kia.

Vừa mở hộp giấy tinh xảo
ra còn kèm theo một cỗ hương thơm ôn nhu xông vào mũi, một mùi hương hoa hồng
rõ ràng là tấm thiệp lẳng lặng nằm ở trên cùng, bên cạnh hé ra tờ giấy nhỏ màu
phấn hồng: “Thân ái : Chọn đến chọn đi vẫn là một bộ này thích hợp với cậu
nhất, mong là anh ta sẽ thích \(^o^)/

PS: Đã thay các cậu ôn
nhu dùng nước tẩy sạch cẩn thận làm nóng qua, xin yên tâm sử dụng, tặng cho tri
kỷ ngàn lời khen ngợi.”

Có cái gì ngạc nhiên cổ
quái này nọ đều bán cho bạn tốt, ngẫu nhiên thật đúng là một chuyện tốt đẹp a…
Hàn Đình Đình vui vẻ đứng lên, đem quần áo lấy ra một nữa xem xét, chỉ thấy một
bộ quần áo học sinh áo trắng váy lam, áo sơmi màu trắng kia bụng chỉ có một cúc
áo, váy lam chiều dài cũng là cực ngắn làm cho người tôi đỏ mặt.

Thường thường không chút
đặc sắc như cô, nói vậy sau khi mặc vào thị giác cũng có thể biến thành tạc
nhũ, vưu vật chân dài đi… Khụ khụ! Tỉnh tỉnh! Đứng đắn một chút!

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

**

Một đường đỏ mặt vùi đầu
trở về, Tần Tống thế nhưng ở nhà. Hàn Đình Đình còn chưa kịp vui vẻ, tâm liền
“Đông” một cái trầm xuống —— Trước cửa nằm đó một đôi giày cao gót nữ tinh xảo,
cực kỳ lóng lánh rúc vào bên cạnh giày da của Tần Tống, hai đôi giày đều ném
nghiêng ngả trong nhà, từ đó có thể thấy được chủ nhân khi cởi chúng nó động
tác thập phần cấp bách.

Hàn Đình Đình sững sờ
ngay tại chỗ, nước mắt “Xoát” một tiếng đã đi xuống.

Tần Tống lúc này từ trên
lầu đi xuống dưới, mặc quần áo ở nhà, một bộ dáng vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn
còn ướt sũng .

“A? Em như thế nào sớm
như vậy đã về ?” Anh thấy Hàn Đình Đình đứng ở trước cửa, kinh ngạc hỏi, “… Như
thế nào lại khóc!”

Thấy vẻ mặt cô nước mắt,
anh hoảng sợ, vội vàng qua đây nâng lên khuôn mặt của cô xem xét, “Làm sao vậy?
Là ba mẹ anh nói cái gì với em? !”

Cô tránh tay anh ra thối
lui hai bước, đá đá cặp giày cao gót kia, liền như vậy chảy nước mắt mà nhìn
anh.

“Tần Tống?” Lầu một cửa
phòng khách lúc này vừa mở, một nữ nhân tóc dài tới thắt lưng xinh đẹp thoải
mái đứng ở nơi đó, toàn thân chỉ vây quanh một cái khăn tắm màu trắng.

Thế nhưng ngay cả như
vậy, cô vẫn là không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại tươi cười xinh đẹp làm
cho Hàn Đình Đình cả người phát run.

Tần Tống hút một ngụm
khí lạnh, ôm cổ Hàn Đình Đình đang xoay người muốn đi, dựng thẳng mi hung tợn
hướng về phía cái đại mỹ nữ kia mắng: “Cô bị điên à! Đây là vợ của tôi!”

Uyển Phi Phi trấn định
nhún nhún vai, xương quai xanh theo động tác này tựa như con bướm xinh đẹp linh
động, “Tôi đang muốn hỏi, có thể hướng phu nhân anh mượn một bộ quần áo mặc hay
không?”

Tần Tống tùy tay cầm lấy
bộ áo trong tay Hàn Đình Đình kia, vội vàng cuộn thành một đống ném cho cô.

Uyển Phi Phi cánh tay
ngọc mở ra lưu loát tiếp nhận, mắt nhìn thấy tiểu nữ nhân bị Tần Tống vòng ôm
vào trong ngực gắt gao bảo hộ, mỉm cười, “Tôi đây liền đi vào trước.”

Uyển Phi Phi một bước
vừa vào cửa phòng, Tần Tống vội vàng thấp giọng dồn dập đối với người trong
lòng nói: “Anh đây là trong sạch ! Ai cùng cô ta có nửa điểm ái muội lui tới
liền không chết tử tế được!”

Hàn Đình Đình rầu rĩ đẩy
anh, “Anh buông ra !”

“Buông ra em sẽ không
chạy chứ?” Tần Tống một ngày này trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, chậm rãi
buông cô ra. Ai ngờ vừa buông lỏng tay cô liền hướng phòng trong đi tới, anh
vội vàng giữ chặt lại, thu vào trong lòng ôm gắt gao .

“Em nghe anh giải thích
a!” Anh nóng nảy.

Hàn Đình Đình trong lòng
muốn đá cong tường —— Tạc nhũ chân dài của cô a a a a a!

 

[TNN: =.,=]

“Cô ta là người lần này
cùng anh hợp tác, thời điểm vừa rồi bọn anh đi hiện trường xem xét một hạng mục
gặp chút chuyện, trang thiết bị bị cháy khiến anh cùng cô ta toàn thân đều bị
ẩm ướt, anh trở về tắm rửa thay quần áo!

Cô ta không có lái xe,
trời lạnh như thế cũng không thể để cho cô ta ướt đẫm ở trên đường gió thổi chờ
xe đón? Anh chỉ hảo tâm đem cô ta mang về a!” Tần Tống ảo não ôm chặt cô, “Vợ,
em tin anh tin anh đi a!”

“Cô ta chính là nữ khách
hàng ‘Thực đặc biệt’ kia hả ? Nguyên nhân hít vào bị dị ứng của anh ?” Hàn Đình
Đình ngừng khóc, sâu kín hỏi.

“Uh.” Tần Tống ngoan
ngoãn thừa nhận, trong chốc lát, lại ủy khuất giải thích: “Anh nói ‘đặc biệt’
là chỉ đặc biệt đáng ghét a! Em xem cô ta đem mặt anh biến thành như vậy!”

Anh dựa thế nắm chặt lấy
tay cô đặt lên ở trên mặt chính mình cọ xát, đáng thương hề hề cười làm lành:
“Khuôn mặt của anh chỉ có thể vì vợ của anh dị ứng! Vợ, anh mua cho em con mèo
nhỏ được không? Em tức giận lấy lông mèo thổi vào cái mũi anh! Cào anh cũng
được!”

Hàn Đình Đình tránh anh
ra, nhéo anh một chút, không biết nói thế nào mới tốt nữa: “… Em đi nấu trà
gừng cho 2 người uống.”

“Vợ thật tốt! Hôn một
chút đi…” Tần Tống trơ mặt ra dán lại đây, không đầu không đuôi hôn cô, “Vợ… Em
bộ dáng ghen thật đáng yêu a! Tâm của anh  đều phải say… Sao sao sao…”

“Phốc…” Một tiếng cười
rốt cuộc nhịn không nổi khẽ vang lên, Uyển Phi Phi từ trong phòng ló nửa thân
mình đến, “Thật có lỗi làm phiền một chút —— Cái kia, trợ lý của tôi tới đón
tôi .”

Tần Tống vội vàng ôm vợ
anh thật chặt, ý bảo cô đi nhanh đi chạy nhanh đi.

Thế nhưng Uyển Phi Phi
thật sự đi ra, anh lại trợn tròn mắt.

Chỉ thấy thân cao 1m7,
Uyển đại mỹ nhân váy màu lam phía dưới hai đùi dài xinh đẹp khó khó khăn khăn
chỉ che khuất cái mông vừa tròn vừa vểnh thẳng, khêu gợi làm cho người ta thẳng
nuốt mấy ngụm nước miếng.

Trên thân áo sơmi trắng
kia chiều dài chỉ có thể che đến xương sườn, cô đơn giản liền đem góc áo đánh
cái kết, chỉ mặc một nửa, mà nửa kia sạch… Tần Tống trung trinh lần đầu tiên mở
sáng mắt.

Uyển Phi Phi cho tới bây
giờ thậm chí thắt lưng đều bình tĩnh tự nhiên, bộ dáng thanh thuần đáng yêu lại
diêm dúa trêu người, đồng phục dụ hoặc bên dưới cũng có chút không được tự
nhiên, cô miễn cưỡng một tay lôi kéo vạt áo bộ ngực nổ tung, cười đối với Hàn
Đình Đình nói: “Rất hân hạnh được gặp, tôi là Uyển Phi Phi.”

Ngô… Kỳ thật làm sao là
cái gì hân hạnh nha?

Là ngưỡng mộ đã lâu đó,
tiểu cô nương!

Hàn Đình Đình lúc này
xấu hổ thầm nghĩ muốn ngất xỉu đi cho xong, “Xin chào… Tôi gọi là Hàn Đình
Đình…”

“Tôi biết.” Uyển Phi Phi
tươi cười đến mức sáng rọi động lòng người, bên kia một cái nháy mắt quá ngắn
tối sầm lại, thế nhưng rất nhanh bên môi ý cười kia lại là như trước xinh đẹp.

“À tôi đi trước, ” Điện
thoại của cô vang lên, trợ lý đã chạy xe tới ngoài cửa khu, “Cám ơn quần áo của
cô” cô đối với Hàn Đình Đình nháy mắt mấy cái, “Tôi thực thích.”

“Khụ…” Một bên Tần Tống
nhịn không được dùng thanh âm ho khan một cái thật thấp che dấu một tiếng cười,
mà Hàn Đình Đình đã xấu hổ đến khó thở, thầm nghĩ che kín mặt vào trong phòng,
không bao giờ đi ra ngoài gặp người nữa!

Cô vừa ly khai một bước,
trên lưng liền đột nhiên căng thẳng, chỉ nghe anh cười khẽ một tiếng: “Đi chỗ
nào vậy ? Vị bạn học này?”

“Em… Tôi nấu trà gừng
cho anh uống!” Cô tiếp tục vô dụng phủi tay bắt chân vào việc.

“Anh còn cần uống trà
gừng sao?” Anh cả người từ phía sau lưng dán lên, một ngụm cắn ở lỗ tai cô, ôn
nhu lại dẫn theo chút mờ ám lực đạo cắn xuống, nóng cháy hô hấp gấp gáp nhào
vào vành tai nơi làn da vô cùng cô non mềm mẫn cảm kia: “Anh hiện tại cả người
đều cháy, nóng quá… Đình bảo của anh nóng hay không nóng?”

Anh thanh âm lộ ra hơi
thở nguy hiểm chưa từng có, ý tứ hàm xúc không đem cô ăn vào bụng tuyệt không
bỏ qua.

Hàn Đình Đình cả người
khí lực đều bị cỗ hơi thở này rút đi rồi, đưa lưng về phía anh xụi lơ ở trong
lòng người ta, chỉ có thể dựa vào cánh tay anh vòng qua thắt lưng dựa vào lực
đạo của anh chống đỡ mà đứng.

“Nóng…” Cô là người một
chút tâm tư đều rất chi là thành thật trả lời.

“Thực ngoan!” Anh nói
xong ở trên cổ cô hung hăng cắn một ngụm, như thế ôn nhu khiêu khích, lực đạo
như vậy cũng là phần thưởng tốt nhất đối với cô.

Cô nhịn không được rên
khẽ “Ân…” Một tiếng rất nhỏ.

“Học trò tốt nên được
thưởng có phải hay không?” Tần Tống ôn nhu nói, từ phía sau ôm lấy cô, ngón tay
thon dài linh hoạt ở trước người cô không biết như thế nào động vài cái, liền
đem quần áo không chỉnh tề của cô trút bỏ.

Anh mang theo cô hướng
vào trên sô pha dài ở phòng khách, từng bước một, cô ngoan ngoãn tiêu sái từng
bước, anh liền thưởng cho cô một cái hôn cắn thật mạnh tựa như uống rượu độc giải
khát.

“Đình bảo chúng ta muốn
học cái gì?” Anh đem cô đặt ở trên sô pha, hưng phấn khó nhịn thấp giọng thở
gấp hỏi.

“Cùng cô giáo nói… Làm
sao thì tốt?” Một bên hỏi, anh một bên kéo vô số quần áo trên người cô, sau đó
một tay khống chế cô, một tay nhanh chóng đem chính mình bóc trần sạch sành
sanh, nóng bỏng đi lên.

“Thực đáng tiếc… Đồng
phục bị quái a di mặc đi rồi còn đâu. ” Anh nóng bỏng môi từ bên gáy cô lưu
luyến dao động đi xuống.

“Bất quá không quan hệ,
dù sao cho dù mặc… Cũng là đồ của cô giáo, tất cả đều bị thoát ra trống trơn
!”  quần áo cuối cùng bên người cô bị anh bạo lực lên tiếng xé mở, “Ân”
anh ngữ khí ôn nhu đến run rẩy: “Chúng ta bắt đầu học tập được không?”

Vú nóng bỏng bị xoa nắn,
anh trạng thái phấn khởi trước nay chưa có làm cho Hàn Đình Đình cả người tê
dại ý thức được: Tử kỳ của cô đến rồi, anh đã muốn hoàn toàn không khống chế
được …

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3