Nhân Duyên- Chương 32

Chương 32

Lý Vi Nhiên vài lần có ý
đồ muốn đi đầu xông vào, đều không vác nổi mưa rền gió dữ bên trong, bị tha đi
ra ngoài. Trong nhà lính cần vụ

( phục vụ trong quân đội
)

càng không có cách. Cuối
cùng cả đội lính gác đến đây, tập thể vọt vào, mới miễn cưỡng đem hai người kia
kéo ra.

Trong phòng giống như
vừa trải qua một trận lốc xoáy, ngay cả rượu hoa điêu cạnh cửa sổ đều bị vỡ tan
tành, chung quanh là mảnh nhỏ thủy tinh cùng phần còn lại của chân tay đã bị
cụt, đã nhìn không ra bộ dáng các nơi bài trí.

Trần Dịch Phong hơi thở
hổn hển, đứng ở nơi đó sửa sang lại ống tay áo mà bản thân mình vén lên khi
nãy. Trừ bỏ lúc trước trên mặt ai kia hưởng hai quyền, bên ngoài trông anh
giống như không có chịu cái trọng thương gì qua.

Tần Tống khuôn mặt tuấn
tú cũng đổi màu, cổ tay sưng phù nhô lên cao, dọa Trương tư lệnh phu nhân nhìn
sang một cái muốn mắng Lý Vi Nhiên: “Tiểu Ngũ ngươi nhẹ một chút! Xem nó bị đau
kìa!”

Trương tư lệnh thong thả
bước đến, chắp tay sau lưng đứng ở giữa một mảnh đống hỗn độn mà hai người tạo
ra, bình tĩnh mặt hỏi: “Ai động thủ trước?”

Tần Tống tiếp nhận khăn
mặt, che miệng vết máu, kiêu ngạo ương ngạnh như trước : “Tôi!”

Trần Dịch Phong theo dõi
anh, lạnh lùng cười, khụ một tiếng chính là bộ dạng muốn nói gì, Hàn Đình Đình
bước lên phía trước lôi kéo anh: “Thật sự không phải —— “

“—— Tê…” Tần Tống bỗng
nhiên ôm lấy cánh tay trước đó không lâu vừa mới tháo bỏ đi thạch cao, vẻ mặt
đau đớn không chịu nổi hạ thắt lưng đi, dọa mọi người đều vội vàng chạy tới dìu
anh, anh mượn cơ hội cắn lỗ tai Hàn Đình Đình, nhỏ giọng mang theo hơi thở dồn
dập đối với cô nói câu: “Không cần nói —— em đưa anh đi đi !”

Tần Tống luôn luôn là
tâm can bảo bối cả nhà, ở trong nhà chính mình đánh nhau bị thương, lại động
thủ trước vợ chồng họ Trương tuy rằng khó mà nói mà cái gì, trong lòng sớm đau
không biết cái dạng gì.

Nếu hai nam nhân đơn
thuần vì công việc phát tiết cũng liền thôi, thế nhưng nếu để bị biết là vì cô,
như vậy về sau cô ở nhà trước mặt thân thích sẽ rất khó làm người, lại rơi vào
lỗ tai ba cô, thiên hạ lại muốn đại loạn.

Tần Tống vì nghĩ như vậy
mới ngăn trở, Trần Dịch Phong cũng lập tức nghĩ tới điểm ấy, anh không nói thêm
gì khác nữa, mà lúc này hướng Trương tư lệnh xin lỗi: “Hôm nay thật sự quá thất
lễ, ngày khác cháu nhất định tới cửa bồi tội.”

Trương tư lệnh vỗ vỗ bờ
vai của anh, cái gì cũng đều không có nói. Trương Phác Ngọc lúc này vô cùng lo
lắng mang bác sĩ đi vào, tập trung trên người đang giả bộ kêu đau Tần Tống, Hàn
Đình Đình thừa dịp một mảnh hỗn loạn phụ giúp Trần Dịch Phong chạy nhanh ra bên
ngoài.

Trần Dịch Phong ngày hôm
qua trước mặt mọi người cùng Hàn Đình Đình tỏ ra nhận thức, lúc này thấy cô đưa
anh đi ra ngoài, người nhà Tần Tống thấy được cũng không có gì kỳ quái, ngược
lại trong lòng đều cảm thấy con dâu này thức thời lại hiểu tình thế.

**

Đến gara, cô vào trong
xe Tần Tống, quen thuộc lái ra, khi đi qua dừng ngay bên người Trần Dịch Phong,
hạ cửa kính xe xuống đến đối anh vẫy tay động tác chuẩn xác xinh đẹp: “Mau lên
đây a, em đưa anh đi ra ngoài!”

Trần Dịch Phong tay phải
chỉ các đốt ngón tay bị thương, tùy tiện liền quấn cái khăn mặt, anh dùng tay
trái mở cửa xe, ngồi trên sau xe, vẫn nhìn cô cười.

Hàn Đình Đình bị anh
cười có điểm sởn gai ốc, hỏi anh: “Làm sao vậy?”

“Khi nào thì tự mình lái
xe?” Trần Dịch Phong nhìn cô lái xe quyết đoán thuần thục, nhớ tới bộ dáng
trước kia khi cô nhát gan kinh hoảng nắm lấy bàn tay anh, trong khoảng thời
gian ngắn trong lòng anh âm thầm cảm thán: Quả thật là thế sự khó lường.

“A… Bởi vì Tần Tống lúc
trước có một đoạn thời gian tay bị thương, em đành phải lái a.” Hàn Đình Đình
ngượng ngùng cười cười, “Kỳ thật em đều đã làm hỏng mấy chiếc xe của anh ấy
rồi.”

Trần Dịch Phong trầm mặc
vẫn là trầm mặc, ánh mắt nhìn vào khoảng kí ức xa xưa bật cười, “Sớm biết như
thế, lúc trước anh cũng không cần mỗi ngày cẩn thận làm huấn luyện.”

Anh nói như vậy, như vậy
ôn nhu mà mang theo hơi chút tiếc nuối cười, làm cho người ta cảm thấy anh tựa
hồ ẩn ẩn có chút bi thương. Thật giống như có chuyện anh từng che giấu.

Mà kỳ thật, Hàn Đình
Đình trong lòng suy nghĩ: Thời gian dài ấy, bọn họ cuối cùng bỏ qua những năm
tháng khi xưa, anh vẫn là chúa tể của hết thảy mọi thứ, anh cười cô liền cảm
thấy vui vẻ, anh mỗi một câu bên trong dấu ngắt câu đều có thể làm cho cô đêm
không thể ngủ, tinh tế cân nhắc.

Cho tới bây giờ ôn nhu,
tiếc nuối, bi thương đều là cô, nếu anh thật sự có cái gì giấu diếm, khả năng
duy nhất chính là phần tình cảm mà cô lúc trước kia thật cẩn thận mà lại toàn
tâm toàn ý yêu.

Trần Dịch Phong cùng Tần
tống rất bất đồng: Tần Tống cùng cô trong lúc đó phần lớn thời gian đều là gây
chuyện, cùng một chỗ hoặc là giận dỗi, cãi nhau hoặc là giúp đỡ lẫn nhau. Mà
Trần Dịch Phong vĩnh viễn chỉ cần cô đi yên lặng nhìn, cũng vĩnh viễn không thể
cùng anh vai sánh vai.

Cho nên anh như thế nào
huấn luyện cũng không thể làm cho cô thoát khỏi sợ hãi của chính mình, mà Tần
Tống lại dùng mấy cái chìa khóa xe, thoải mái hoàn toàn dạy cô như thế nào độc
lập.

Có lẽ như bây giờ mà nói
vậy, cũng có chút vô tình hoặc là có chút vong ân phụ nghĩa: Thế nhưng Hàn Đình
Đình thật sự may mắn lúc trước chính là yên lặng không tiếng động yêu Trần Dịch
Phong, vì thế hiện tại cái gì cũng không có phát sinh qua, anh gần như chính là
đại ca ca nhà bên nhìn cô lớn lên, giống một người thân nhà mẹ đẻ không cần hỏi
rõ trắng đen mọi chuyện luôn chuyên tâm bảo hộ cô.

“Chuyên tâm lái xe.” Anh
bỗng nhiên lên tiếng.

Hàn Đình Đình “Nga” một
tiếng. Anh nhìn cô một cái, lại cười rộ lên: “Lo lắng cho Tần Tống?”

Cô thật không có phủ
nhận, “Trên tay anh ấy có thương tích, tuần trước vừa mới tháo thạch cao.”

“Phải không?” Anh đè vết
thương trên mặt đã muốn sưng lên, “Anh như thế nào lại không biết?” Rút khăn
mặt, ngón tay đã muốn sưng đỏ không thể nắm được thành quyền .

Cô nhìn qua vài lần, lập
tức cảm thấy lo lắng hỏi: “Muốn đi bệnh viện xem qua hay không?”

“Việc nhỏ. Chuyện của em
?.” Anh chỉa chỉa xương gò má chỗ ứ thanh của cô kia, “Mắt nếu cảm thấy mơ hồ
nhìn không rõ, phải lập tức nói.”

Hàn Đình Đình vì thế đem
chuyện ô long tối hôm đầu đuôi tai nói cho anh, đương nhiên chuyện cô xem Tần
Tống chụp ảnh không có nói. Nhưng là Trần Dịch Phong vừa nghe cũng đã đoán
được, thản nhiên nói câu: “Tần tiểu Lục so với trong tưởng tượng tôi còn muốn
ngây thơ.”

“… Anh rất tốt.” Cô nhỏ
giọng phản bác, “Hơn nữa anh cũng chưa có nghe em nói rõ ràng liền động thủ …”
Điểm ấy so với A Tống còn muốn nhiệt huyết ngây thơ hơn đi…

Trần Dịch Phong khép mắt
lại, tay đặt trên cái trán, thở dài, “Con gái lớn đều hướng người bên ngoài a…
Anh thế nhưng thật lo lắng, về sau tiểu Đổng chúng ta có người trong lòng, nếu
cũng giống như em hiện tại, anh nhất định sẽ bị tức chết.”

Cô nhịn không được cười
rộ lên, “Vốn chính là anh hiểu lầm A Tống .”

“Không sao cả. Dù sao
anh sớm đã muốn đánh cậu ta .” Anh đơn giản đóng mắt dưỡng thần, chậm rãi nói.

“Bởi vì em sao?” Cô bỗng
nhiên nhẹ giọng hỏi.

Anh mở to mắt, nhìn cô
một cái, nói không rõ ràng là cái thần sắc gì, sau đó lại nhắm lại, “Chuyên tâm
lái xe.” Anh thản nhiên nói.

 

____*^__^*____

“Có thể ăn gì đó, càng
sớm ăn đến trong bụng chính mình đi, càng sớm an tâm.”

Đỡ kính mắt, Trần Ngộ
Bạch cười thực nhã nhặn. Tần Tống ngẩn người, sau đó ánh mắt dần dần mị lên…

Hôm sau đi làm, tất cả
mọi người trong “Lương thị” từ trong miệng Lý Vi Nhiên biết được sự tích Tần
lục thiếu PK Trần Dịch Phong lừng lẫy.

Kỷ Nam không ngoài
dự đoán, lôi kéo Tần Tống khoa tay múa chân, muốn anh tái diễn một lần chiêu
thức lúc ấy với Trần Dịch Phong: “Đến đi! Ngươi diễn Trần Dịch Phong! Công kích
tôi! Mau! Tôi đến diễn cậu!” Nói xong cô uất ức ôm lấy đầu.

Dung Nham vỗ về khóe mắt
cười rộ lên: “Cậu nếu có thể diễn ra Trần Dịch Phong, sẽ không sẽ bị đánh thảm
như vậy.”

“Hỗn đản!” Tần Tống nhất
thời đen mặt, “Tôi cùng anh ta là ngang tay!”

Mọi người đối với lời
nói của anh tỏ vẻ hoài nghi, đại BOSS ngồi đây là người duy nhất trong suốt một
năm vừa mới cùng Trần Dịch Phong giao thủ, bọn họ đều nhìn về phía anh.

Chỉ thấy đại BOSS cuốn
tạp chí trong tay đặt lên bàn, đứng dậy bắt đầu nhìn nhìn đến vết thương Tần
Tống, sau đó “Ân” một tiếng, “Trần Dịch Phong thật sự là để mặt mũi lại cho tôi
rất lớn a.”

Tần Tống khuôn mặt bởi
vì phẫn nộ mà trướng thành màu tím.

Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên
mở miệng hỏi: “Cái dự án hợp tác kia, Trần Dịch Phong còn nắm trong tay sao?”

Lý Vi Nhiên gật gật đầu,
chuyển hướng sang đại BOSS: “Đại ca, anh có phải nên ra mặt can thiệp chút hay
không? Về điểm này trước đối với Trần Dịch Phong mà nói lại không tính là
nhiều, làm gì để cho tiểu Lục họa vô đơn chí

 ( liên tiếp gặp
nạn )

chứ?”

Đại BOSS còn chưa nói ra
lời, Tần Tống đã nhảy dựng lên : “Đừng! Tôi cùng anh ta nói chắc chắn đánh tay
đôi! Các người không thể nhúng tay!”

” Cậu đánh thắng được
sao?” Dung Nham mắt hoa đào tà tà nhìn anh.

“Anh ta có thể đi đến
cùng, tôi lại không thể tìm người cùng anh ta sao?” Tần Tống đắc ý, “Các người
chờ xem đi, lúc này tôi làm cho anh ta ăn không hết đi!”

“Còn có vị kia nhà cậu
đâu.” Dung Nham nhíu mày, “Muốn hay không, tôi sẽ dạy cậu hai chiêu?”

Tần Tống hừ lạnh một
tiếng, dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu tâm khinh thường từ trên xuống dưới quét anh
một lần.

Một bên Trần Ngộ Bạch
đang ở dùng dao nĩa lóe ánh sáng lạnh tách rời một trứng gà nho nhỏ mềm mềm
thơm tho, lúc này mỉm cười, “Tiểu Lục, tôi nói cho cậu một chiêu thế nào?”

Anh xén một khối trứng
gà trắng noãn mềm mềm đầy nhiệt khí đưa vào miệng, tinh tế nhấm nuốt một phen,
không nhanh không chậm nói: “Có thể ăn gì đó, càng sớm chính mình ăn đến trong
bụng đi, càng sớm an tâm.”

Đỡ kính mắt, Trần Ngộ
Bạch cười thực nhã nhặn. Tần Tống ngẩn người, sau đó ánh mắt dần dần mị lên…

**

Buổi tối trở về, người
nào đó tồn tại tâm tư gây rối một đường lái xe một đường vặn vẹo nhộn nhạo.

Tiểu Bạch bánh bao… Hẳn
là sẽ thực ngon miệng đi?

Muốn từ nơi nào hạ thủ,
miệng sao? Nhiều nhất có thể ăn mấy lần? Ngày mai muốn hay không xin phép? Ngô,
ít nhất nên mời cho cô một…

Nhộn nhạo về nhà, khi mở
cửa lại nghe thấy Tiểu Bạch bánh bao đang thực thương tâm khóc.

Tần Tống hoảng sợ, ngay
cả giầy đều chưa kịp đổi, nhào vào hỏi không dứt: “Bệnh viện điện báo nói ? Ba
anh làm sao sao?”

Hàn Đình Đình bị anh làm
cho thất điên bát đảo, mơ mơ màng màng : “Không có a… Ba ba làm sao vậy sao?”

Hô… tâm Tần Tống buộc
thật cao lập tức buông lỏng ra, Tần Uẩn hai ngày trước vừa tiến hành lần giải
phẫu thứ hai, kết quả cho thấy tình huống không được tốt cho lắm, trong lòng
anh vẫn ẩn ẩn lo lắng, càng sinh ra dự cảm giống như không thể tưởng tượng
được.

“Vậy em làm sao vậy?
Khóc cái gì?” Anh chạy tới cửa đổi giày, ló đầu lớn tiếng hỏi vào trong phòng
cô.

Cô khóc càng lớn hơn
nữa: “A Tống… em lần này gây ra đại họa !”

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3