Đừng trốn , lão bà - Chương 03
Hôm
sau mười giờ sáng, tại công ty quảng cáo Hoàng Gia.
“Tôi
đi ra ngoài một chút, ai có việc tìm tôi thì gọi di động cho tôi.” Sở Tiểu Tinh
phải đem trả số lượng khoản dư viết ở trên chi phiếu cho anh rể, tính cả chi
biểu cùng nhau bỏ vào túi giấy da, cô phải tự mình đi một chuyến tới tập đoàn
tài chính Long Thị.
Vừa
ra đến trước cửa còn chưa có yên lòng nên cô đành dặn dò công nhân viên.
“Dạ”
Tiểu Phương hời hợt trả lời.
Sở
Tiểu Tinh phất phất tay, xoay người rời đi.
“Trinh
tiết liệt nữ (cô gái cương trực) đi rồi, chúng ta có thể thở xả hơi rồi.” So
với Sở Tiểu Tinh ở công ty quảng cáo lưu lại đã lâu lâu, đại tỷ thâm niên nhất
quẳng con chuột trên tay, tạm dừng công việc vẽ bản đồ trên máy tính, nhấp một
hớp cà phê tự chuẩn bị của mình.
“Đúng
vậy! Mệt chết người, trước kia lúc tiểu quản ở cũng không có khắc nghiệt như
vậy, không chỉ phải tăng ca đi ra ngoài kiếm khách, còn phải đi hỗ trợ thay chị
gái cô ấy bố trí sảnh tiệc cưới, hiện tại chúng ta ngay cả đồ uống đều phải
chính mình mua vào, công ty cũng không cung ứng trà cùng cà phê, thực làm cho
người ta chịu không nổi.”
Một
gã nghiệp vụ thâm niên quảng cáo khác cũng bất mãn nói.
“Ai
ai! Mọi người im lặng, công tỷ quảng cáo đối diện chúng ta hợp lại, Tiểu Tinh
cũng là sợ khách hàng bỏ đi a! Cô ấy cũng không phải chưa trả phí tăng ca, hơn
nữa mọi người tốt xấu cũng đồng tình cảnh ngộ của cô ấy, cô ấy thực đáng
thương, tiểu quản đã chết, cô tuân thủ sống quả(sống góa chồng), thay tiểu quản
chống đỡ công ty, nếu không có sự cố gắng của cô ấy, sợ rằng chúng ta cũng
không được chỗ tốt như bây giờ, nên thông cảm cho cô ấy một chút đi!” Công nhân
phụ trách chạy in ấn thay Sở Tiểu Tinh lấy lại công đạo nói.
Mọi
người cảm thấy lời này thực có đạo lý, không ai dám phủ định sự cố gắng của Sở
Tiểu Tinh, mọi người cuối cùng im lặng lại, thoáng lấy hơi tiếp tục an phận làm
việc.
Sở
Tiểu Tinh đi ra đến ngoài cửa công ty quảng cáo, công ty được thiết lập ở lầu
một, bên ngoài chính là đường lớn rất náo nhiệt, xe của cô ngay tại đó cách bãi
đỗ không xa.
Cô
vừa đi vừa nhìn công ty quảng cáo, gần đây phía đối diện có mở một công ty
quảng cáo mới, lấy giá thấp hơn cùng cô tranh đua doanh thu, lấy đi không ít
khách hàng, khiến cho công ty của cô doanh thu trượt dốc không ít, trước mắt
tình trạng tài chính của công ty chính là miễn cưỡng chống đỡ.
Cô
nghĩ tới chính sách lấy giá thấp cùng đối phương cạnh tranh, nhưng cách này sẽ
tạo thành lưỡng bại câu thương(cả hai bên cùng thiệt), cũng không phải phương
pháp tốt.
Cô
cũng muốn sa thải hai công nhân, giảm bớt chi phí, nhưng chính là tất cả mọi
người đều so với cô thâm niên lâu hơn, từng theo Quản Chí Viễn cùng nhau dốc
sức làm việc, cô thật sự không thể thay đổi được những người ấy.
Có
lẽ cô phải lo lắng nghĩ tới việc chuyển đến khu vực thuận lợi, nhưng địa điểm
thích hợp cũng tìm rất khó.
Ai!
Nếu có khách hàng lớn tới cửa thì tốt rồi, cô thiếu khách hàng lớn, thực sợ đến
lúc đó nếu làm ăn không được, thực có lỗi với Quản Chí Viễn.
Cô
phiền lòng trên cả quãng đường đi, phía trước là vị trí đôn hóa ở phía nam tổng
công ty tập đoàn tài chính Long Thị,vừa lái xe vừa nghĩ phương pháp cứu
vãn doanh thu công ty, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng trong lòng cô vẫn không có
mưu lược hữu dụng.
Nửa
giờ sau, cô tới tập đoàn tài chính Long Thị, ở ven đường dừng xe lại, cô đi
xuống xe nhìn phong cách bên ngoài cao ốc này, toàn bộ công trình kiến trúc này
chính là tập đoàn tài chính tổng bộ, vẻ ngoài công ty quảng cáo của cô cũng chỉ
là tiểu bất điểm(điểm nhỏ) mà thôi.
Bình
thường tập đoàn tài chính lớn có những nhà đầu tư tài chính hùng hậu làm hậu
thuẫn, công ty quảng cáo nhỏ bé của cô toàn bộ dựa vào kinh doanh vất vả, khi
nào mới có quy mô lớn mạnh đến như vậy? Tư bản chủ nghĩa thật sự là không thể
ngang hàng.
Cô
thở dài, bước vào trong đại sảnh, đại sảnh lầu một rộng lớn hai bên bố trí các
ngân hàng, cô đi tới phía trước thang máy, nhìn thấy bảng giới thiệu rõ ràng
các tầng lầu tập đoàn tài chính, cô mới phát hiện tập đoàn tài chính này thật
sự có quy mô, các sản phẩm liên quan tới tài chính tất cả đều có.
Cô
tìm được phòng xử lý mọi việc ở tầng mười chín, ấn hạ thang máy, cô đi vào, ở
cuối tầng mười chín tìm được văn phòng của anh rể Long Tuấn Lỗi .
“Tiểu
thư, xin hỏi cô có chuyện gì vậy?” Cô thư kí ngồi bên ngoài văn phòng nhìn thấy
cô, đứng dậy hỏi.
“Tôi
họ Sở, tới tìm tổng tài.” Sở Tiểu Tinh nói.
“Sở
tiểu thư, tổng tài cùng phu nhân xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, hiện không có
ở công ty.” Thư kí nói.
“Cái
gì?” Cô như thế nào lại không biết?
“Tổng
tài là ngày hôm qua sau tiệc cưới đột nhiên quyết định, hôm nay sáng sớm nay đã
lên đường rồi.”
“Thì
ra là như vậy.”
“Cô
là người nhà phu nhân tổng tài sao?” Cô thư kí phát hiện cô với phu nhân cùng
họ, đoán hỏi.
“Tôi
là em gái của Sở Mặc Vũ.” Sở Tiểu Tinh nói ra thân phận chính mình. Thư kí chần
chờ hỏi: “Vậy cô sao lại không biết bọn họ xuất ngoại ?”
Sở
Tiểu Tinh trầm mặc, cô. . . . . . Ngày hôm qua bề bộn nhiều việc, nhanh chóng
rời khỏi tiệc cưới, chị dù có muốn nói với cô cũng không có cơ hội!
“Hiện
tại khoản dư kia phải xử lý như thế nào? Anh rể giao cho tôi tính toán tiền
tiệc cưới, phiếu này phải giao cho ai? Cô có thể xử lý không?” Sở Tiểu Tinh
trông mong hỏi.
“Nếu
cô ban đầu được tiếp nhận tài khoản mở chi phiếu cá nhân của tổng tài, tổng tài
không có ở đây, toàn bộ công ty cũng chỉ có phó tổng tài có thể thay anh ấy xử
lý công việc cá nhân, tôi chỉ là thư kí, chưa được trao quyền không dám xử lý!”
“Phó
tổng tài?” Long Kình Vũ sao? Cô có thể nào gặp lại anh, cô tình nguyện chờ anh
rể và chị cô đi hưởng tuần trăng mật trở về, cũng không muốn đến gặp anh.
“Cô
muốn hay không chờ anh ấy một chút? Hôm nay anh ấy sẽ ở văn phòng tổng tài,
tổng tài không có ở đây, anh ấy nhất định sẽ đến . . . . . . A, anh ấy đến
rồi!” Cô Thư kí phát hiện bóng dáng anh tuấn của Long Kình Vũ, anh đang từ
thang máy đi ra.
Không!
Sở Tiểu Tinh ở trong lòng đau xót.
“Vị
tiểu thư này có chuyện gì?” Long Kình Vũ đi ra liền thấy Sở Tiểu Tinh đang ở
ngoài văn phòng, nói thực ra, anh thực kinh ngạc, cô tới làm cái gì? Tại sao
lại đến?
Sở
Tiểu Tinh phát hiện chính mình trốn không thoát, đành phải cắn chặt răng đối
diện với anh, khi anh đến gần, đem chi biểu cùng dư khoản chi phiếu từ túi da
giao cho anh.
“Đây
là chi biểu cùng khoản dư của tiệc cưới mà anh rể muốn tôi làm, khoản dư tôi mở
chi phiếu cá nhân trả lại cho anh ấy, mời anh thay mặt thu.”
Long
Kình Vũ tiếp nhận túi to cô mang tới, còn chưa có mở ra xem, cô liền xoay người
rời đi.
Đáy
mắt anh có chút thất vọng, cô không xin lỗi, không giải thích, cái gì cũng đều
không có, như vậy sao được?
“Sở
tiểu thư xin dừng bước.” Anh dáng vẻ lão bản đứng đắn gọi cô lại.
Sở
Tiểu Tinh không muốn quay đầu lại, nhưng cô thư kí ở đây, nếu cô không lễ phép
tiêu sái quay lại cũng không hợp lễ nghĩa.
Cô
không tình nguyện quay đầu lại, dừng lại ở đằng xa hỏi: “Chuyện gì, phó tổng
tài Long?”
“Như
vậy không được.” Long Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Làm
sao không được?” Trái tim cô rung động.
“Cùng
tôi đối mặt trả lời, xác nhận không có sai lầm đi.”
”
Chuyện này. . . . . .” Anh rõ ràng là muốn cô cùng anh tiến vào văn phòng.
Cô
không muốn cùng anh ở chung một chỗ, anh rất nguy hiểm, mà cô chịu không nổi
thử nghiệm, nhưng là anh nói không sai, hẳn là đối mặt trả lời tốt mới rõ ràng
được.
“Tôi
chỉ có mười phút đồng hồ, tôi còn có việc.” Cô báo trước cô rõ ràng phải nhanh
chóng rời đi.
Là
có chuyện gì nữa? Long Kình Vũ dưới đáy lòng nguyền rủa, mở cửa văn phòng,
thẳng tiến vào.
Sở
Tiểu Tinh tình thế bất đắc dĩ,đi vào.
Cô
thư kí thấy sự tình có thể giải quyết,trở lại vị trí ngồi làm việc.
Long
Kình Vũ ngồi vào ghế lớn, hướng về gói túi mở ra, một tờ hóa đơn cùng một tờ
đối chiếu kiểm tra.
Sở
Tiểu Tinh đứng ngồi không yên, ở trước mặt anh, nhìn anh giống như công nhân
viên.
“Anh
không thể mau một chút?” Cô thiếu kiên nhẫn thúc giục.
“Tôi
vì cái gì phải nhanh một chút?” Anh ngẩng lên bỡn cợt hai mắt nhìn cô.
“Tôi
nói rồi, tôi còn có việc.” Cô thấp giọng nói, ánh mắt trước sau không cùng anh
tiếp xúc.
“Ứng
phó tôi, còn phải ứng phó người khác?” Hắn cố ý làm khó cô.
Đôi
mắt xinh đẹp của cô bị che phủ một tầng sương mù, tâm tư hỗn loạn, hai tay nắm
chặt, cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, hai mắt ngẩng lên nhìn thẳng anh,
lạnh nhạt nói: “Tóm lại anh chấm dứt nhanh lên .”
“Ngày
hôm qua em tại sao không bảo tôi chấm dứt nhanh lên?” Anh nghênh ngang đả
thương lòng cô, mắt thấy cô sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, vẫn một bộ nghiêm
nghị chất vấn, anh trong lòng vừa hận vừa giận.
Hung
hăng cúi đầu, anh không chịu cho cô một chút thương tiếc, cô giống loại phụ nữ
chỉ biết làm bộ làm tịch, anh thật sự không cần lãng phí cảm tình của mình.
Sở
Tiểu Tinh cố gắng chịu đựng trong lòng, cô tự nói với chính mình phải giống như
không có việc gì mà đối diện anh, cho dù anh giễu cợt cô, cô cũng không để ở
trong lòng, bởi vì cô không thể để ý anh, nếu để ý chứng tỏ cô đã bị anh trói
buộc .
Cô
là người đã trưởng thành, cho dù đã làm chuyện không nên làm, cũng phải dũng
cảm nhận trách nhiệm, hắn anh có sai, sai ở cô, cô đã lĩnh ngộ sâu sắc được
điều này.
“Trước
mắt toàn bộ phù hợp.” Long Kình Vũ không tình nguyện đem hóa đơn thu
xong, tính cả chi phiếu bỏ vào trong túi.
“Tôi
có thể đi rồi chứ?” Cô may mắn có thể chấm dứt sự đau khổ này rồi.
“Tôi
với em còn chưa có tính toán rõ ràng.” Long Kình Vũ dùng ánh mắt sâu không
lường được nhìn cô hỏi: “Em kết hôn từ khi nào ?”
“Anh
như vậy có hứng thú muốn biết?” Anh rõ ràng có ý định đập phá.
“Đúng!“
Cho dù lầm đường làm người thứ ba anh cũng muốn được hiểu rõ ràng.
Sở
Tiểu Tinh hít vào một hơi thật sâu, nghĩ thầm thay vì dây dưa không rõ, đơn
giản làm cho hắn chặt đứt ý niệm trong đầu.
“Đã
lâu rồi“ Cô cắn răng nói.
“Nhẫn
cưới của em đâu?” Anh lợi hại nhìn thẳng tay cô chỉ.
“Tôi
không có thói quen đeo.” Cô kỳ thật không có nhẫn cưới, đó chính là tổn thương
của lòng cô.
“Em
so với chị mình tảo hôn(kết hôn sớm)? Hai mươi hai tuổi làm lão bản, chính là
làm lão bản trước khi kết hôn sao? Còn có, nếu đã kết hôn, sao lại có thể vẫn ở
tại nhà mẹ đẻ? Người đàn ông kia chẳng lẽ là ở rể?” Long Kình Vũ càng hỏi càng
cảm thấy không hợp lý.
Sở
Tiểu Tinh cổ họng nghẹn lại, đáp không được, duy nhất có thể qua loa nói chính
là một câu ……… “Tôi không cần phải … Nói cho anh biết việc riêng của tôi.”
“Đừng
nghĩ lảng tránh vấn đề của tôi, hơn nữa ngươi nếu đã kết hôn, như thế nào còn
có thể làm phù dâu của chị gái em?” Anh đột nhiên trừng mắt nhìn cô, lại tìm
được điểm đáng ngờ kỳ quái.
“Không
thể thay đổi quy định cứng nhắc đó sao? Anh trai anh cũng không theo quy củ tự
mình sai anh tới cửa đón chị của tôi.” Cô trong lòng tràn ngập cảnh giác, câu
hỏi của anh làm cô khó chịu.
Cái
này đối với Long Kình Vũ hết chỗ nói rồi, chị dâu quả thật là anh thay anh trai
đi cưới vợ. Trên thực tế anh cũng không hiểu truyền thống tục lệ phụ nữ đã kết
hôn của Trung Quốc có thể làm phù dâu hay không, chuyện này đối với anh mà nói
thật rườm rà, nhưng anh căn cứ suy đoán lời của cô chính là có vấn đề, huống hồ
anh cũng không có nghe chị dâu đề cập qua chuyện Tiểu Tinh đã kết hôn.
Anh
không nên hỏi lại cô, lời của cô có nhiều điểm rất đáng ngờ.
“Em
đi đi!” Anh muốn điều tra rõ ràng rất đơn giản, hỏi chị cô Sở Mặc Vũ không phải
được rồi? Chị ấy là chị của Tiểu Tinh, nhất định biết tất cả chuyện của cô.
Sở
Tiểu Tinh lập tức rời đi.
Anh
khẽ cắn môi, cô một câu hẹn gặp lại cũng chưa nói.
Cửa
văn phòng đóng lại, anh bất chấp việc chị dâu cùng anh trai đang ở Nhật Bản ân
ái hưởng tuần trăng mật, anh gọi di động cho anh mình.
“Đại
ca, đến Nhật Bản chưa?”
“Mới
vừa ở sân bay Tô-ki-ô xuống, có chuyện gì sao?”
“Em
muốn tìm chị dâu hỏi chút chuyện của em gái chị ấy.”
“Em
gái cô ấy làm sao vậy?” Long Tuấn Lỗi cười hỏi, trong lòng biết em trai sẽ
không tự dưng gọi điện thoại, anh đã sớm nhìn ra tình cảm của Kình Vũ đối với
Tiểu Tinh.
“Anh
đừng quan tâm, chuyển máy lại cho chị dâu.” Long Kình Vũ nói, từ di động nghe
thấy anh trai gọi chị dâu……. “Mặc Vũ, Kình Vũ nói em phải nghe, nó muốn tìm em
hỏi chuyện của Tiểu Tinh. . . . . .”
Rất
nhanh di động liền thay đổi người nghe.
“Kình
vũ, chuyện gì thế?” Tiếng nói dịu dàng của Sở Mặc Vũ truyền đến.
“Chị
dâu, Tiểu Tinh kết hôn lúc nào thế?” Long Kình Vũ không chút ngại ngùng hỏi.
“Nó.
. . . . . Nói với cậu nó kết hôn sao?” Sở Mặc Vũ có chút kinh ngạc.
“Đúng
vậy! Chồng cô ấy tên Quản Chí Viễn sao?”
“Việc
này. . . . . .” Sở Mặc Vũ cùng ba mẹ đều biết Tiểu Tinh yêu Quản Chí Viễn,
nhưng bọn họ cũng không có hôn ước, càng không có kết hôn, Tiểu Tinh nói như
vậy, nhất định là chính nó trong lòng nhận định nó đã gả cho cậu ta, em gái
đáng thương này, còn trẻ như vậy, hẳn là lại có người hảo hảo yêu nó, nhưng nó
lại không chịu bỏ qua quá khứ.
“Cậu
vì cái gì đột nhiên hỏi cái này?” Sở Mặc Vũ trước hết muốn tìm hiểu một chút.
“Em
yêu cô ấy .” Long Kình Vũ không nghĩ những lời này một ngày kia từ trong miệng
anh nói ra, trong lòng anh xác định có tình cảm với Sở Tiểu Tinh, theo từ lúc
vừa thấy cô liền đối với cô chung tình.
Mà
nói cũng đã nói rồi, anh không muốn giấu giếm, đây là sự thật.
Đầu
bên di động kia Sở Mặc Vũ vui mừng, Long Kình Vũ là người đàn ông tốt, nếu có
cậu ta yêu Tiểu Tinh, khẳng định nó có thể được hạnh phúc .
Tiểu
Tinh phải quên đi quá khứ, đón nhận tình yêu mới. Nó là cô gái tốt, nên có một
người yêu thương.
“Nó
không để cho cậu có cơ hội đúng không?”
“Đúng,
cô ấy thật sự đã kết hôn sao?” Anh không biết chị dâu có thể hay không cho anh
một đáp án ngoài ý muốn, lòng anh nóng như lửa đốt.
“Nó
không có, Quản Chí Viễn là mối tình đầu của Tiểu Tinh, khi cậu ta qua đời, đem
công ty để lại cho nó. . . . . .” Sở Mặc Vũ đem tình yêu thương tâm của Tiểu Tinh
đã trải qua toàn bộ nói cho Long Kình Vũ.
Long
Kình Vũ mãi đến khi chấm dứt điện thoại, nội tâm đều rất rung động, thì ra bị
thương không phải anh, mà là cô.
Nên
xin lỗi cũng là anh, anh chẳng những không có an ủi cô, đồng tình với cô, vừa
mới còn nhục nhã cô, lòng của cô cũng đã vết thương chồng chất rồi . . . . . .
Anh thật sự là đáng chết.
Khó
trách tối hôm qua cô lại khóc.
Nhưng
cái khó nói nhất là cô đối với anh không có chút động tâm nào sao? Nếu không cô
làm sao để anh động vào cô?
Hiện
tại quản không được chuyện dĩ nhiên đã phát sinh kia, điều anh nên làm là sao
làm cho cô đối với anh sinh ra tin cậy, làm cho cô cảm thấy tình yêu của anh
rất ấm áp, làm cho lòng của cô có hắn, không hề lưu luyến Quản Chí Viễn đã qua
đời.
Trời
ơi! Anh nghĩ hiện tại khiến cho cô biết lòng anh có bao nhiêu đau đớn, che chở
cô thật nhiều. Yêu thương cô.
Anh
sẽ đi tìm cô, anh phải thay đổi tình thế, cô không thể lại lần nữa trốn anh.
Sở
Tiểu Tinh từ lúc trở lại công ty quảng cáo cả ngày liền nội tâm không yên,
trong lòng cô xuất hiện hình ảnh Long Kình Vũ dùng ánh mắt một mặt nghi ngờ,
làm cô khó khăn.
Anh
rõ ràng không tin chuyện cô kết hôn, nếu anh đi hỏi ba mẹ hoặc chị cô, rất
nhanh sẽ phát hiện cô căn bản là chưa có kết hôn.
Cô
rất sợ anh chính xác đến hỏi, trực giác nói cho cô biết, một khi cùng anh dây
dưa, anh chính là gánh nặng cô muốn bỏ cũng không xong .
Anh
đem tới tình yêu rạt rào làm cô nhát gan.
“Tiểu
Tinh, tôi đã đem cửa sắt kéo xuống.” Bảy giờ, công nhân cuối cùng rời đi nhấn
chốt cửa sắt đóng lại, cửa chậm rãi hạ xuống.
“Chị
Tiểu tinh, em đi trước, gặp lại sau.” Tiểu Phương phát hiện Sở Tiểu Tinh ngồi
trên ghế sững sờ, căn bản không có nghe tiếng cô nói.
“Ngô.
. . . . . Hẹn gặp lại.” Sở Tiểu Tinh thật lâu mới hoàn hồn, hướng Tiểu Phương
gật đầu.
Tiểu
Phương cười cười, từ cửa đi ra ngoài, tan tầm.
Sở
Tiểu Tinh tắt máy tính, không lòng dạ nào tăng ca, thu thập xong, cũng đi ra
ngoài cửa.
Cô
kéo cửa sắt khóa kỹ, hướng về phía xe, lái xe ở trên đường đi dạo, cô không
muốn về nhà, lại không biết nên đi nơi nào mới tốt?
Khoảng
hai mươi phút sau, cô phát hiện trong con hẻm nhỏ có quán rượu bình dân, cô rất
muốn một nơi im lặng, liền đem xe tiến vào hẻm ngõ, xuống xe, không lưu ý phía
sau xe của cô trước sau đều có người đi theo.
Long
Kình Vũ chậm rãi đem xe dừng ở chỗ rẽ, nhìn chằm chằm cô xuống xe đi vào quán
rượu, nghĩ qua cũng biết cô là muốn một mình uống rượu giải buồn.
Anh
đã sớm chờ cô ở bên ngoài công ty quảng cáo, cô vừa xuất hiện, anh liền đi theo
cô, giống như có dấu hiệu lạc hướng, anh phát hiện cô ở trên đường đi lòng
vòng, nghiễm nhiên là không hiểu được chính mình cuối cùng muốn đi đâu? Cô gái
đáng thương.
Anh
chờ cô đi vào quán rượu, hắn cũng đỗ xong xe, tính đi theo cô uống hai chén.
Bên
trong quán rượu nhỏ có ngọn đèn mờ nhạt, âm nhạc hòa hợp.
Sở
Tiểu Tinh một mình đều đều uống rượu, vốn cảm giác trong ngọn đèn mờ ám. Có một
đôi mắt nóng như lửa, trực tiếp nhìn cô chằm chằm.
Ở vị
trí đối diện bốn mươi lăm độ, cô liếc mắt một cái, thấy Long Kình Vũ, anh an vị
bên trái mặt tường vị trí thứ hai, dưới ngọn đèn mờ nhạt, anh bộ dáng tuấn tú,
kiểu tóc tiêu sái bị nhiễm bởi vòng sáng dịu nhẹ, tựa hồ cảm thấy có một tầng
nhàn nhạt không chân thật.
Anh
lam sao lại ở trong này? Cô bình tĩnh nhìn lại rõ ràng, quả thật là anh, anh
cũng liếc cô một cái, hướng cô giơ giơ chén rượu.
Cô
đột nhiên quay đầu lại, làm như không phát hiện.
Long
Kình Vũ chờ chính là giờ khắc này, anh không có vừa vào tửu quán đã tìm cô, anh
chờ cô phát hiện ra anh, tựa như trùng hợp gặp gỡ, lộ ra vẻ tự nhiên chút, anh
cố gắng không tạo áp lực cho cô.
Anh
thật cẩn thận, đều chỉ vì anh yêu cô, anh muốn cứu giúp trái tim tổn thương của
cô.
“Không
ngoan đó! Tiểu nữ sinh, cẩn thận anh nói với mẹ em là em chạy đến quán rượu
uống rượu.” Long Kình Vũ đi tới chỗ cô, cầm trên tay cây thùa rượu đặt ở
trên bàn tròn nhỏ của cô, hai tay vịn ở cạnh bàn, cúi mắt nhìn cô.
“Anh
muốn làm gì?” Sở Tiểu Tinh nâng mắt trừng lên nhìn anh, anh lại cười hòa ái dễ
gần như vậy, tùy tiện kêu cô là tiểu nữ sinh, đây là ý gì? Khi ở công ty anh,
anh cũng không khách khí như vậy.
“Có
thể ngồi xuống không?”
“Không
được.”
Anh
vẫn ngồi xuống.
Cô
trơ mắt nhìn anh ngồi xuống, lập tức phản xạ từ trên ghế đột nhiên đứng lên,
không muốn cùng anh ngồi chung.
“Sợ
cái gì?” Anh cầm tay cô.
“Ai
sợ anh ?” Cô kinh hãi.
“Không
sợ thì ngồi xuống.” Hắn giương mắt nói: “Có chuyện muốn nhờ em giúp.”
“Chuyện
gì?”
“Công
ty của anh hàng năm ở các nhà ga liền thuê công ty quảng cáo để xây dựng hình
tượng công ty, bốn mùa luân phiên làm, lần này mời công ty quảng cáo của em đến
giúp anh thiết kế, em thấy như thế nào?”
“A.
. . . . .” Cô thân mình lung lay, anh muốn cùng cô bàn chuyện làm ăn, cô nên cự
tuyệt sao? Công ty của cô là thực cần khách hàng tới cửa.
“Làm
chứ! Bảng giới thiệu có thể thảo luận, anh sẽ không chém lung tung.” Anh lộ ra
nụ cười, đợi cô.
Đầu
cô cháng váng bất tỉnh, thực xác định không phải bởi vì say rượu, vừa mới chút
rượu cô mới uống một ngụm mà thôi.
Là
khuôn mặt tươi cười của anh, anh cười mê người như vậy làm cái gì? Hay là trong
đó có dối trá?
“Giá
muốn yêu cầu quảng cáo trên trang báo lớn nhỏ, tổng số lượng nhiều ít mới có
thể quyết định.” Trong lúc đó lòng của cô đang lưỡng lự miễn cưỡng cùng nghĩ
muốn làm ăn. . . . . . Cuối cùng, cô thực cũng thỏa hiệp rồi, ngồi xuống.
Cô
cần khách hàng lớn, cô cũng chỉ coi anh là khách hàng.