Tiền kiếp và luân hồi có thật không?- Chương 14-15
CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Ba tuần lễ trôi qua trước khi chúng tôi gặp lại nhau. Tôi bị bệnh qua loa và cô
đi nghỉ phép gây ra chậm trễ. Catherine tiếp tục thành công trong giai đoạn
này, nhưng khi chúng tôi bắt đầu buổi thôi miên, cô dường như lo lắng. Cô báo
rằng cô rất khỏe và cảm thấy khá hơn rất nhiều đến mức không còn cảm thấy thôi
miên có thể giúp gì hơn nữa. Đuơng nhiên cô đúng. Trong những trường hợp bình
thường, chúng tôi có lẽ đã ngưng sự chữa trị từ nhiều tuần qua. Tôi đã tiếp tục
một phần vì sự quan tâm của tôi đến những thông điệp của các Bậc Thầy và vì một
số vấn đề nhỏ vẫn còn dai dẳng trong đời sống hàng ngay hiện nay của Catherine.
Catherine hầu như khỏi hẳn, và những kiếp sống của cô đang tái diễn. Nhưng nếu
các Bậc Thầy muốn nói nữa với tôi thì sao? Làm sao chúng tôi có thể liên lạc
với nhau mà không có Catherine? Tôi biết cô sẽ tiếp tục các buổi thôi miên nếu
tôi năn nỉ. Nhưng tôi không cảm thấy việc năn nỉ này là đúng. Với một nỗi buồn,
tôi đồng ý với cô. Chúng tôi trò chuyện về những biến cố của ba tuần lễ qua, nhưng
tâm tư tôi không mấy chú ý.
Năm tháng trời
trôi qua. Catherine ngày càng khá lên. Sợ hãi và lo âu của cô còn chút ít. Chất
lượng đời sống và những mối quan hệ của cô cao được nâng cao mạnh mẽ. Bây giờ
cô đang hò hẹn với những người đàn ông khác, mặc dầu Stuart vẫn còn hiển hiện
trong sự việc này. Đây là lần đầu tiên từ khi cô còn là một đứa bé cô cảm thấy
niềm vui và hạnh phúc thực sự trong đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau ở
hành lang hay trong khi xếp hàng ở nơi bán Cà Phê trong bệnh viện, nhưng chúng
tôi không có những cuộc tiếp xúc bác sĩ - bệnh nhân chính thức.
Mùa đông qua
đi và mùa xuân bắt đầu. Catherine hẹn gặp tôi ở phòng mạch để khám bệnh. Cô lại
mơ trở lại, mơ về loại hiến tế nào đó dính líu đến những con rắn trong hang.
Người người, kể cả cô bị đẩy vào hang. Cô ở trong hang, cố gắng trèo ra khỏi
bằng cách lấy tay đào tường xây bằng cát. Những con rắn ở ngay bên dưới cô. Vào
lúc này cô tỉnh dạy, tim cô đập mạnh.
Mặc dù một
gián đoạn dài, cô vẫn rơi nhanh vào trạng thái thôi miên sâu. Không ngạc nhiên,
cô quay ngay về một tiền kiếp xa xưa.
"Trời rất
nóng tại nơi tôi đang ở", cô bắt đầu, "Tôi nhìn thấy hai người da đen
đứng gần những bức tường đá lạnh và ẩm ướt. Họ đội mũ sắt. Có một sợi dây chung
quanh cổ chân họ. Sợi dây được tết bằng hạt và tua rủ xuống. Họ đang làm một
cái nhà kho bằng đá và đất sét, để chứa lúa mì trong đó, một loại hạt đã được
xay. Những hạt lúa mì này được mang để vào một cái xe có bánh sắt. Những tấm
thảm dệt được để trên xe hay ở một phần xe. Tôi nhìn thấy nước, rất xanh. Một
người trông coi nào đó đang ra lệnh cho những người khác. Có ba bậc đi xuống
vựa lúa. Có một bức tượng của một vị thần ở bên ngoài. Vị thần này có đầu một
con thú, một con chim và một thân người. Vị thần này là thần mùa màng. Những
bức tường được gắn kín bởi một loại nhựa đường để không khí không lọt vào và để
giữ cho các hạt lúa mì được tươi. Mặt tôi ngứa ngáy... Tôi nhìn thấy những cái
bím tóc xanh trên tóc tôi. Có những con rệp và ruồi chung quanh làm mặt và tay
tôi ngứa. Tôi để một thứ gì dinh dính trên mặt tôi để chúng đừng đậu vào ...mùi
này thật ghê gớm, nhựa của một thứ cây nào đó.
"Tôi có
những bím tóc ở trên đầu và những tràng hạt ở bím tóc với những sợi dây vàng.
Tóc tôi đen sậm. Tôi là thành viên của gia đình hoàng gia. Tôi ở đây vì lễ hội.
Tôi đến để xem lễ xức dầu của các thầy tu ... một lễ hội dâng lên các vị thần
cho mùa tới. Chỉ có lễ hiến tế bằng súc vật, không phải bằng người. Máu của
những con vật tế thần chảy từ một cái giá trắng vào một cái chậu... rồi chảy vào
miệng một con rắn. Đàn ông đội những chiếc mũ vàng nhỏ. Ai nấy đều da sậm.
Chúng tôi có những người nô lệ từ những xứ khác, những xứ từ bên kia đại
dương..."
Cô rơi vào im
lặng, chúng tôi phải chờ đợi như thể hàng tháng không bao giờ hết. Cô dường như
trở nên thận trọng, lắng nghe một thứ gì đó.
"Tất cả
quá nhanh và phức tạp... những gì họ nói với tôi ... về thay đổi và phát triển
và những bình diện khác nhau. Có bình diện của tỉnh thức và bình diện của
chuyển tiếp. Chúng ta là sản phẩm của một kiếp sống, và nếu những bài học được
hoàn tất, chúng ta di chuyển tới một phương chiều khác, một đời sống khác.
Chúng ta phải hiểu biết đầy đủ. Nếu chúng ta không hiểu biết, chúng ta không
được phép đi qua... chúng ta phải làm lại vì chúng ta không học. Chúng ta phải
trải nghiệm mọi mặt. Chúng ta phải biết mặt thiếu sót, nhưng cũng phải biết cho
... Có nhiều điều để biết, có nhiều thần linh dính líu. Đó là lý do tại sao
chúng ta ở đây. Những Bậc Thầy chỉ là một trong bình diện này".
Catherine
ngưng, và nói với giọng của Bậc Thầy thi nhân. Ông đang nói với tôi.
"Điều
chúng tôi nói với ông là dành cho hiện tại. Ông phải học qua trực giác của
chính ông".
Sau một vài
phút cô lại nói với giọng thì thào dịu dàng của cô. "Có cái hàng rào đen,
bên trong là mộ chí. Mộ của ông ở đấy".
"Của
tôi?" tôi hỏi, ngạc nhiên về ảo giác này.
"Phải"
"Có thể
đọc chữ khắc trên bia không?"
"Tên là
Noble :1668-1724. Có hoa trên mộ... Đó là ở Pháp hay ở Nga. Ông mặc một bộ đồng
phục đỏ... và bị ngã ngựa ... Có một cái nhẫn vàng ... có một cái đầu sư tử...
được dùng như huy hiệu."
Không còn gì
nữa. Tôi giải thích câu nói của Bậc Thầy thi nhân có nghĩa là không còn gì được
tiết lộ do thôi miên Catherine và quả thật việc này là đúng. Chúng tôi không
còn những buổi thôi miên với Catherine nữa. Bệnh của cô đã lành hẳn, và tôi
phải học tất cả những gì tôi có thể do thôi miên lùi về dĩ vãng. Phần còn lại,
điều nằm ở tương lai, tôi phải học qua trực giác của chính tôi.
-ooOoo-
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
CHƯƠNG
MƯỜI LĂM
Hai tháng sau
buổi thôi miên cuối cùng, Catherine gọi điện thoại hẹn gặp tôi. Cô nói cô có
một chuyện rất lý thú muốn nói với tôi.
Khi cô bước
vào phòng mạch của tôi, đó là dáng điệu của một Catherine mới, hạnh phúc, tươi
cười, và rạng rỡ niềm an lạc bên trong làm cho cô hồng hào khiến tôi sửng sốt.
Một lúc, tôi nghĩ về Catherine trước đây, và có sự khác biệt lớn lao nhường nào
chỉ trong một thời gian ngắn như thế.
Catherine đã
đi gặp Iris Saltzman, một chiêm tinh gia tâm linh nổi tiếng chuyên xem về tiền
kiếp. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi hiểu sự tò mò của Catherine và nhu cầu của
cô muốn có thêm tin tức xác nhận điều cô đã trải nghiệm. Tôi mừng là cô đã có
niềm tin để làm việc này.
Catherine mới
nghe nói về Iris qua một người bạn. Cô đã gọi tôi lấy hẹn, mà không nói gì với
Iris về bất cứ cái gì đã diễn ra tại phòng mạch của tôi.
Iris chỉ hỏi
cô về ngày tháng, giờ sinh và nơi sinh của Catherine. Từ đó , Iris giải nghĩa
cho cô, cô phải xây dựng một cái vòng chiêm tinh, trùng hợp với năng khiếu trực
giác của Iris, làm cho cô có thể thấy rõ chi tiết từ những tiền kiếp của
Catherine.
Đây là kinh
nghiệm đầu tiên với một bà đồng và cô thực ra không biết mong muốn điều gì.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Iris đã công nhận giá trị hầu hết những gì
Catherine đã khám phá ra trong thôi miên.
Iris từ từ làm
tâm trạng chính bà thay đổi bằng cách nói và lập ký hiệu trên một đồ thị chiêm
tinh được xây dựng nhanh chóng. Ít phút sau khi bà đã đi vào trạng thái này,
Iris với tay tới cổ họng của bà và báo rằng bà đã bị bóp cổ và bị cắt cổ ở kiếp
trước. Việc cắt cổ này xẩy ra vào thời chiến, và Iris có thể nhìn thấy những
ngọn lửa và sự tàn phá trong làng nhiều thế kỷ trước. Bà nói là Catherine là
một người đàn ông trẻ vào lúc chết.
Cặp mắt của
Iris dường như đờ đẫn khi bà tiếp tục mô tả Catherine là một nam nhân trẻ mặc
đồng phục thủy quân với quần đen ngắn và giầy có những cái khóa kỳ quặc. Đột
nhiên Iris nắm lấy tay trái bà và cảm thấy đau nhói, kêu lên là vật gì sắc đâm
vào gây thương tật, để lại một vết sẹo vĩnh viễn. Có những trận thủy chiến lớn,
diễn ra ở ngoài bờ biển Anh Quốc. Bà tiếp tục mô tả cuộc đời thủy thủ.
Iris mô tả
nhiều quãng đời nữa trong những tiền kiếp. Có một kiếp sống ngắn ngủi tại Ba
Lê, nơi đây Catherine là một đứa con trai và chết yểu trong nghèo khổ. Một lần
khác cô là một người đàn bà Mỹ da đỏ ở bờ biển tây nam Florida. Trong kiếp này, cô là một bà lang
chân đất. Cô da sậm và có cặp mắt kỳ cục. Cô xức dầu vào vết thương và cho dược
thảo, và cô rất tâm linh. Cô thích đeo nữ trang bằng ngọc xanh, nữ trang mầu da
trời, có hạt ngọc đỏ quấn vào.
Ở một kiếp
khác, Catherine là một người Tây Ban Nha làm gái mãi dâm. Tên cô bắt đầu bằng
chữ L. Cô sống với một người đàn ông già.
Trong một kiếp
khác cô là con gái không chính thức của một người cha giàu có, có nhiều chức
tước. Iris trông thấy gia huy trên những cốc lớn trong ngôi nhà lớn. Bà nói
Catherine rất công bằng và có những ngón tay dài. Cô chơi đàn hạc. Đám cưới của
cô được tổ chức. Catherine yêu thú vật nhất là ngựa, và cô đối xứ với súc vật
tốt hơn những người chung quanh cô.
Trong một
quãng đời ngắn cô là một đứa con trai Ma Rốc chết vì bệnh trong lúc còn nhỏ.
Một lần cô sống tại Haiti,
nói thổ ngữ và tham gia vào thực hành quỷ thuật.
Trong một kiếp
xa xưa, cô là một người Ai Cập và tham gia vào những nghi thức chôn cất của văn
hóa đó. Cô là một phụ nữ có tóc bện lại.
Cô có một vài
kiếp sống tại Pháp và Ý. Trong một kiếp cô sống tại Florence và tham gia tôn giáo. Sau này cô di
chuyển về Thụy Sĩ, nơi đây cô đã vào một tu viện. Cô là phụ nữ và có hai đứa
con trai. Cô rất thích vàng và điêu khắc vàng, và cô đeo một cái thánh giá
vàng. Ở Pháp, cô bị bỏ tù ở một chỗ lạnh lẽo và tối tăm.
Trong một kiếp
khác, Iris thấy Catherine là đàn ông trong bộ đồng phục đỏ, liên quan đến ngựa
và lính. Bộ đồng phục đỏ và vàng, có lẽ là người Nga. Tuy trong một kiếp khác
cô là một nô lệ Nubian ở Ai Cập thời cổ. Có lúc, cô bị bắt và bị bỏ tù. Trong
một kiếp khác, Catherine là một đàn ông ở Nhật, liên can đến sách vở và dạy
học, rất uyên bác. Cô làm việc với các trường học và sống đến già.
Và cuối cùng,
có một kiếp mới đây là một người lính Đức bị giết trong trận chiến.
Tôi say mê bởi
những chi tiết trung thực về những biến cố ở tiền kiếp do Iris mô tả. Sự tương
đồng với ký ức riêng của Catherine trong lúc thôi miên lùi về dĩ vãng thật đáng
chú ý - Tay của Christian bị thương trong trận hải chiến và sự miêu tả quần áo,
giầy ; cuộc đời của Louisa là một gái mãi dâm Tây Ban Nha; Aronda và việc mai
táng Ai Cập; Johan , tên cướp trẻ tuổi hóa thân trước đây của Stuart cắt cổ
trong khi làng của Stuart bị cháy.; Eric, người phi công Đức bị kết tội, và vân
vân ...
Cũng có những
sự tương đồng với kiếp sông hiện tại của Catherine. Thí dụ như, Catherine thích
nữ trang ngọc xanh, nhất là mầu xanh da trời. Cô không đeo gì trong khi đi xem
bói với Iris. Cô luôn luôn yêu súc vật, nhất là ngựa và mèo, cô cảm thấy an
toàn với chúng hơn là người. Và nếu cô có thể chọn một nơi trên thế giới này để
tham quan, nơi đó phải là Florence.
Tôi không thể
gọi kinh nghiệm này là một thử nghiệm khoa học có giá trị. Tôi không có cách
nào để kiểm chứng những sự thay đổi. Nhưng việc đã xẩy ra, và tôi nghĩ rằng nó
rất quan trọng để nêu lên tại đây.
Tôi không chắc
chắn cái gì đã xẩy ra ngày hôm đó. Có lẽ Iris bằng vô thức đã sử dụng ngoại cảm
và "đọc" được tâm trí Catherine, vì những tiền kiếp đã sẵn có trong
tiềm thức của Catherine. Hay có lẽ Iris đã thực sự nhận rõ được thông tin tiền
kiếp bằng việc sử dụng khả năng tâm linh. Tuy nhiên điều đó đã xẩy ra, cả hai
đã có cùng thông tin bằng những phương tiện khác nhau. Cái mà Catherine tới
được qua thôi miên lùi về dĩ vàng thì Iris tới được qua kênh tâm linh.
Rất ít người
có thể làm được như Iris làm. Nhiều người tự gọi mình là những nhà tâm linh chỉ
lợi dụng sự sợ hãi của con người cũng như sự tò mò của họ về những cái không
biết. Ngày nay, "những kẻ giả mạo tâm linh" và bịp bợm "tâm
linh" dường như không còn gặp khó khăn nữa. Sự phổ biến rộng rãi những
cuốn như Out On A Limb (Chơi Vơi) của Shirley Mac-Laine đã sinh ra một dòng
"những ông đồng bà cốt" mới. Nhiều người lang thang đây đó, quảng cáo
sự hiện diện của họ tại địa phương, và ngồi "đồng" nói với cử tọa mê
tín và hãi hùng những lời nói tầm thường như " nếu bạn không hòa hợp với
thiên nhiên, thiên nhiên sẽ không hòa hợp với bạn" Những lời tuyên bố này
thường được phát ra bằng một giọng khác hẳn với giọng của "ông đồng bà
cốt" , thường có vẻ có một giọng xa lạ nào đó. Những lời nhắn nhủ mơ hồ và
có thể áp dụng cho nhiều người khác nhau. Thường thường những lời nhắn nhủ chủ
yếu là đề cập đến những khía cạnh tinh thần, rất khó đánh giá. Quan trọng là
loại bỏ cái sai ra khỏi cái thật để hoạt vi hoạt động không bị mất tín nhiệm.
Những khoa học gia nghiên cứu hành vi chân chính cần làm công việc quan trọng
này. Những nhà tâm thần học cần làm những nhận định chẩn đoán, để loại trừ bệnh
tâm thần, giả ốm (giả mạo), và những khuynh hướng lừa đảo kỳ quái. Những nhà
thống kê, tâm lý học và các nhà vật lý cũng rất quan trọng cho những đánh giá
này và cho sự thử nghiệm thêm nữa.
Những bước đi
dài đầy quan trọng sắp được thực hiện trong lĩnh vực này sẽ được làm bằng
phương pháp khoa học. Trong khoa học, môn thôi miên là giả định mở đầu về một
loạt quan sát, bước đầu tạo ra trước cách giải thích các hiện tượng. Từ đó môn
thôi miên phải được thử nghiệm dưới những điều kiện có kiểm soát. Kết quả của
những cuộc thử nghiệm này phải được chứng minh và được tái tạo trước khi một lý
thuyết có thể được hình thành. Một khi các khoa học gia có được cái họ nghĩ là
lý thuyết đúng, lý thuyết này phải được thử nghiệm nhiều lần bởi những nhà
nghiên cứu khác, và kết quả phải giống nhau.
Những nghiên
cứu khoa học chi tiết có thể chấp nhận được của Bác Sĩ Joseph B Rhine tại Đại
Học Duke, và của Bác Sĩ Ian Stevenson tại Đại Học Virginia, Viện tâm Thần, của
Bác Sĩ Gertrude Schneidler tại Trường Đại Học Thành Phố New York, và của nhiều
nhà nghiên cứu khác chứng tỏ việc này có thể làm được.
-ooOoo-