Tiền kiếp và luân hồi có thật không?- Chương 10 part 2

Tôi nói với
Catherine."Kiến thức mà cô có bây giờ, tin tức này, trí tuệ này, cái nào
quan trọng... tại sao cô không có chúng khi cô tỉnh và trong trạng thái thể
chất".

"Tôi chắc
là tôi không thể hiểu điều đó. Tôi không đủ khả năng để hiểu."

" Vậy
thì, có lẽ tôi sẽ dạy cô để cô hiểu điều đó, do đó nó không làm cô sợ hãi, và
vì thế cô sẽ học hỏi."

"Vâng"

"Khi cô
nghe tiếng nói của các Bậc Thầy, họ nói những điều giống như cô đang nói với
tôi bây giờ. Cô phải chia sẻ rất nhiều tin tức". Tôi quan tâm đến sự thông
thái mà cô có khi cô ở trong trạng thái này.

Cô chỉ trả
lời, "Vâng"

"Và điều
đó đến từ tâm trí riêng của cô phải không?"

"Nhưng họ
đã đặt nó vào đấy" Cho nên cô tin các Bậc Thầy.

Tôi thừa nhận
"Phải", "Làm sao tôi có thể truyền điều đó tốt nhất cho cô để cô
phát triển và làm cô không còn sợ hãi?"

"Ông đã
làm điều đó rồi", cô trả lời dịu dàng. Cô đúng, những sự sợ hãi của cô hầu
như không còn nữa. Một khi những buổi thôi miên lùi về quá khứ bắt đầu, tiến bộ
về chữa trị nhanh không thể tưởng được.

"Bài học
nào cô cần phải học bây giờ? Cái gì quan trọng nhất cô có thể học được trong
kiếp sống này để cô có thể tiếp tục phát triển và thành công?"

Cô trả lời
nhanh, "Lòng Tin". Cô đã biết nhiệm vụ chính của cô là gì.

Ngạc nhiên về
sự trả lời nhanh chóng của cô, tôi nhắc lại, "Lòng tin"

"Đúng,
tôi phải học để có niềm tin, đồng thời cần phải tin vào con người. Tôi không
tin vào con người. Tôi nghĩ mọi người đang cố gắng làm điều xấu xa cho tôi.
Điều đó làm tôi xa lánh mọi người và những hoàn cảnh mà có lẽ tôi không nên
cách xa. Điều đó làm tôi giữ được quan hệ với những người khác mà tôi nên cắt
đứt mối quan hệ."

Nhận thức thấu
đáo của cô thật kỳ lạ khi cô ở trong trạng thái siêu thức. Cô biết điểm yếu và
điểm mạnh của cô. Cô biết những lĩnh vực cần phải lưu ý và thi hành, và cô biết
làm gì để cải thiện vấn đề. Vấn đề duy nhất là nhận thức thấu đáo này cần phải
nhập vào tâm thức của cô và cần được áp dụng vào đời sống lúc cô đang thức.
Nhận thức thấu đáo siêu thức tự nó rất quyến rũ, nhưng tự nó lại không đủ để
biến đổi đời cô.

Tôi hỏi,
"Ai là những người cô nên cắt đứt quan hệ?"

Cô ngưng rồi
nói, "Tôi sợ Becky, Tôi sợ Stuart... bằng cách nào đó tai hại sẽ đến với
tôi ... từ họ. "

"Cô có
thể chấm dứt mối quan hệ với họ?"

"Không
hoàn toàn, nhưng với một vài ý kiến của họ, phải. Stuart đang cố gắng giữ tôi
trong tù, và anh ta đang thành công. Anh ta biết tôi sợ hãi. Anh biết tôi sợ
cách xa anh, và anh sử dụng hiểu biết đó để giữ tôi với anh."

"Còn
Becky"

"Cô ấy
luôn luôn cố gắng phá vỡ niềm tin của tôi với những người mà tôi tin cẩn. Khi
tôi thấy là tốt thì cô ấy thấy là xấu. Và cô ấy cố gắng trồng những hạt giống
này vào tâm trí tôi. Tôi đang học hỏi để tin vào ... những người tôi nên tin,
nhưng cô ấy lại nhồi đầy đầu óc tôi những ngờ vực về họ. Và đó là vấn đề của cô
ấy. Tôi không thể để cô ấy bắt tôi suy nghĩ theo cách của cô ấy."

Trong trạng
thái siêu thức, Catherine đã có thể vạch ra thói xấu chính của cả Becky và
Stuart. Catherine được thôi miên có thể làm chuyên gia tâm thần học tuyệt vời,
trực giác rõ ràng và chính xác. Catherine tỉnh thức không có những thuộc tính
này. Nhiệm vụ của tôi là bắc cầu qua vịnh. Bệnh tình thuyên giảm nhanh của cô
có nghĩa là một số việc này đang thấm vào. Tôi muốn xây nhiều cầu hơn nũa.

Tôi hỏi,
"Cô tin ai?. Hãy nghĩ về việc này. Ai là người cô có thể tin cẩn, học hỏi
và để gần gũi hơn. Họ là ai?"

Cô thì thào,
"Tôi có thể tin ông". Tôi biết việc này, nhưng tôi biết cô cần tin
vào những người trong đời sống hàng ngày của cô nhiều hơn nữa.

"Phải, cô
có thể. Cô gần gũi tôi nhưng cô cũng phải gần gũi hơn với những người khác ở
với cô trong cuộc sống nhiều hơn là tôi có thể." Tôi muốn cô hoàn toàn độc
lập, không ỷ lại vào tôi.

"Tôi có
thể tin chị tôi. Tôi không biết những người khác. Tôi có thể tin Stuart, nhưng
chỉ ở một mức độ nào thôi. Anh ấy không quan tâm đến tôi nhưng anh ấy bối rối.
Trong cái bối rối của anh ấy, anh ấy vô tình làm hại tôi."

"Đúng, đó
là sự thật. Có người nào khác mà cô tin không?"

"Tôi có
tin Robert", cô trả lời. Ông ấy là một bác sĩ khác trong bệnh viện. Họ là
những người bạn tốt.

"Vâng, có
lẽ có những người khác nữa mà cô sẽ gặp trong tương lai"

"Vâng,"
cô thừa nhận.

Ý kiến về hiểu
biết tương lai hết sức đáng quan tâm. Cô đã rất chính xác về quá khứ. Qua các
Bậc Thầy, cô biết những sự việc đặc biệt, bí mật. Có thể họ cũng biết những sự
việc về tương lai? Nếu vậy chúng tôi có thể chia sẻ kiến thức biết trước này
không? Cả ngàn câu hỏi tràn vào tâm trí tôi.

"Khi cô
tiếp xúc với tâm siêu thức của cô như bây giờ, và có trí tuệ này, cô có phát
triển khả năng trong lĩnh vực tâm linh phải không? Cô có thể nhìn vào tương
lai? Chúng ta đã làm nhiều về quá khứ rồi".

Cô thừa nhận,
"Có thể được, nhưng tôi không thấy gì bây giờ."

Tôi lặp lại,
"Có thể?"

"Tôi tin
như vậy."

"Cô có
thể làm việc này mà không sợ hãi không? Cô có thể đi vào tương lai và lấy được
tin tức của một người trung lập mà không làm cô sợ hãi không?Cô có thể biết
tương lai không?"

Cô trả lời rất
nhanh. "Tôi không thấy điều đó. Họ không cho phép". Tôi biết cô có ý
nói các Bậc Thầy.

"Họ có ở
chung quanh cô bây giờ không?"

"Có"

"Họ đang
nói chuyện với cô à?"

"Không.
Họ giám sát mọi thứ" Vì bị giám sát, cô không được phép nhìn ngó vào tương
lai. Có lẽ chúng ta không đạt được gì cho cá nhân từ một cái nhìn thoáng qua
như vậy. Có lẽ cuộc phiêu lưu đã làm cho Catherine quá lo lắng. Có lẽ chúng tôi
chưa sửa soạn để đương đầu với thông tin này. Tôi không thúc đẩy việc này.

"Vị thần
linh ở gần cô trước đây, Gideon ..."

"Phải"

"Ông ấy
cần gì? Tại sao ông ấy ở gần? Cô có biết ông ta không?"

"Không,
Tôi không tin như vậy"

"Nhưng
ông ta bảo vệ cô khỏi nguy hiểm?"

"Phải"

"Các Bậc
Thầy ..."

"Tôi
không nhìn thậy họ"

"Đôi khi
họ có những thông điệp cho tôi, những thông điệp giúp ông và tôi. Những thông
điệp ấy có sẵn có cho cô không kể cả khi họ không nói? Có phải họ đặt tư tưởng
vào tâm trí cô không?"

""Phải"

"Họ có
giám sát được đi xa đến đâu không? Cô có thể nhớ được gì?"

"Phải"

"Vậy là
có một mục đích trong sự giải thích các kiếp sống ..."

"Phải"

"... Cho
cô và tôi ... để dạy chúng ta. Để làm cho sợ hãi biến mất khỏi chúng ta."

"Có nhiều
cách truyền thông. Họ chọn nhiều cách ... để chứng tỏ họ hiện hữu. Liệu
Catherine có nghe giọng nói của họ, mường tượng những hình ảnh quá khứ và những
viễn cảnh, trải nghiệm những hiện tượng tâm linh, hay có những tư tưởng và ý
niệm đặt vào tâm trí cô, mục đích cũng giống nhau - để chứng tỏ họ hiện hữu và
thậm chí hơn thế, giúp chúng ta, trợ giúp chúng ta trên con đường của chúng ta
bằng cách cung cấp cái nhìn thấu đáo và kiến thức, giúp chúng ta thánh thiện
qua sự thông thái".

"Cô có
biết tại sao họ chọn cô không?"

"Không"

"... đã
trở thành một kênh thông tin?"

Đây là một câu
hỏi tinh tế, vì Catherine lúc tỉnh không thể nghe những băng thâu.
"Không", cô thì thào dịu dàng.

"Việc này
làm cô sợ hãi?"

"Đôi
khi"

"Những
lúc khác thì không sợ hãi?"

"Phải"

Tôi thêm,
"Có thể đoan chắc rằng bây giờ chúng ta biết chúng ta bất diệt, cho nên
chúng ta mất sự sợ hãi về cái chết."

"Vâng"
cô đồng ý. Cô ngưng lại. " Tôi phải học cách tin" Cô đã trở về với
bài học chính của kiếp sống."Khi tôi được bảo cái gì đó, tôi phải học cách
tin vào điều được bảo ... khi người ấy có kiến thức."

Tôi thêm,
"Chắc chắn có những người không tin"

"Vâng,
nhưng tôi bối rối. Và người mà tôi biết, tôi phải tin, tôi phấn đấu chống lại
cảm nghĩ đó. Và tôi không muốn tin bất cứ người nào." Cô im lặng trong khi
tôi lại ngưỡng mộ sự hiểu biết thấu đáo của cô.

"Lần
trước, chúng ta có nói chuyện về cô khi là một em nhỏ, trong vườn với ngựa. Cô
còn nhớ không? Đám cưới của chị cô?"

"Một chút
thôi"

"Có còn
gì để kết luận về thời gian đó không? Cô có biết không?"

"Có"

"Liệu cô
đáng quay trở về và thám hiểm việc này không?"

"Không
thể trở lại bây giờ được. Có nhiều sự việc trong một kiếp sống ... có quá nhiều
kiến thức để đạt được... từ mỗi kiếp sống. Phải, chúng ta phải khám phá nhưng
không thể trở về bây giờ."

Cho nên tôi
lại quay về mối quan hệ rắc rối của cô với cha cô. "Quan hệ của cô với cha
cô là một lĩnh vực khác, một lĩnh vực đã ảnh hưởng sâu xa đến cô trong kiếp
sống này."

Cô chỉ trả lời
"Phải"

"Còn có
một lĩnh vực khác chưa thăm dò. Cô có nhiều điều để học hỏi trong mối quan hệ
này. Hãy so sánh việc này với đứa bé trai ở Ukraine bị mất cha lúc còn thơ dại.
Và sự mất mát này không xẩy ra cho cô lần này. Và tuy, có cha cô ở đây, mặc dù
khó khăn gian khổ ít hơn..."

Cô kết luận ,
"Còn hơn là một gánh nặng", cô nói thêm những tư tưởng,"tư
tưởng".

"Tư tưởng
gì?" Tôi cảm thấy cô đang ở một lĩnh vực khác.

"Về trạng
thái và cảm giác. Khi người ta gây mê, ông có thể nghe thấy gì không? Ông vẫn
còn nghe thấy !" Cô tự trả lời câu hỏi của cô, bây giờ cô thì thào nhanh,
trở nên sôi nổi. " Tâm của ông biết rõ về cái gì đang tiếp diễn. Họ đang
nói về sự nghẹt thở của tôi, về khả năng nghẹt thở khi họ giải phẫu họng của
tôi."

Tôi nhớ lại
việc giải phẫu dây âm thanh được thực hiện chỉ ít tháng trước lần hẹn đầu tiên
với tôi. Cô đã rất lo âu trước khi giải phẫu, nhưng cô hết sức kinh hoàng sau
khi tỉnh lại tại phòng hồi sức. Nhân viên chăm sóc đã phải mất hàng giờ để trấn
an cô. Bây giờ có vẻ là những gì mà các bác sĩ phẫu thuật nói trong lúc giải
phẫu, khi cô được đánh thuốc mê, đã thúc đẩy nỗi kinh hoàng của cô. Tâm trí tôi
vụt quay trở lại trường y khoa và phiên giải phẫu của tôi. Tôi nhớ lại những
chuyện tình cờ trong lúc giải phẫu trong khi gây mê cho bệnh nhân. Tôi nhớ lại
những chuyện đùa, lời chửi rủa, tranh luận và những cơn thịnh nộ cáu kỉnh của
những nhà giải phẫu. Những bệnh nhân đã nghe thấy gì ở mức tiềm thức? Bao nhiêu
cái đã bị lưu lại để ảnh hưởng đến tư tưởng và cảm xúc, sợ hãi và lo âu của họ,
sau khi họ tỉnh lại? Tiến trình sau giải phẫu, sự hồi phục của bệnh nhân sau
giải phẫu, đã có ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực bởi những nhận xét trong cuộc
giải phẫu? Có ai bị chết vì những khả năng tiêu cực nghe lỏm được trong lúc
giải phẫu? Cảm thấy vô vọng, họ đành chịu thua?

Tôi hỏi,
"Cô có nhớ họ nói gì không?"

"Họ nói
rằng họ đưa cái ống vào. Khi họ lấy cái ống ra, cuống họng tôi có thể xưng lên.
Họ không nghĩ là tôi nghe được."

"Nhưng cô
nghe được."

"Đúng. Đó
là lý do tại sao tôi có tất cả những khó khăn". Sau hai buổi thôi miên hôm
này, Catherine không còn sợ nuốt hay nghẹn. Đơn giản là như vậy. " Cô tiếp
tục, "Tất cả những lo âu , tôi nghĩ là tôi có thể nghẹn."

Tôi hỏi.
" Cô có cảm thấy thoải mái không?"

"Có. Ông
có thể đảo ngược lại cái họ đã làm."

"Tôi có
thể không?"Được. ông là ... Họ phải rất cẩn thận về điều họ nói. Bây giờ
tôi nhớ lại điều đó. Họ đưa cái ống vào cuống họng tôi. Và rồi tôi không thể
nói được để bảo họ điều gì."

"Bây giờ
cô cứ tự nhiên ... Cô đã nghe được họ nói".

"Phải,
tôi nghe họ nói ... " Cô lại rơi vào im lặng độ một hay hai phút, và bắt
đầu quay đầu từ phía này sang phía kia. Dường như cô đang nghe cái gì.

"Hình như
cô đang nghe thông điệp. Cô có biết những thông điệp ấy từ đâu đến? Tôi hy vọng
các Bậc Thầy xuất hiện."

""Ai
đó nói với tôi" đó là câu trả lời khó hiểu của cô.

"Người
nào đó nói chuyện với cô?"

"Nhưng họ
đi rồi". Tôi cố mang họ trở lại.

"Xem nào
liệu cô có thể mang những thần linh quay về với những thông điệp cho chúng ta
... để giúp chúng ta ra không?"

" Họ đến
chỉ khi họ muốn, không phải là lúc tôi chọn," cô trả lời một cách quả
quyết.

"Cô không
làm chủ được việc ấy ư?"

"Không"

"Được
rồi", tôi thừa nhận nhưng thông điệp về vụ thuốc mê rất quan trọng với cô.
Đó là nguồn gốc cô bị nghẹn".

"Việc đó
quan trọng cho ông chứ không phải cho tôi" Cô phản bác lại. Câu trả lời
của cô vang lên qua tâm trí tôi. Cô sẽ được chữa trị về nỗi sợ bị nghẹn, tuy sự
tiết lộ này quan trọng cho tôi hơn là cho cô. Tôi là người chữa bệnh. Câu trả
lời đơn giản của cô chứa đựng ý nghĩa ở nhiều mức độ. Tôi cảm thấy nếu tôi hiểu
thực sự những mức độ này , những quãng tám cộng hưởng của ý nghĩa , tôi sẽ tiến
tới một cú nhẩy lượng tử vào sự hiểu biết những mối quan hệ của con người. Có
lẽ sự giúp đỡ còn quan trọng hơn việc chữa lành bệnh.

Tôi hỏi,
"Cho tôi giúp cô?"

"Phải.
Ông có thể không làm những điều họ làm. Ông đang không làm những điều họ đã làm
...". Cô nghỉ ngơi. Cả hai chúng tôi đều học được một bài học lớn.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Ít
lâu sau ngày sinh nhật thứ ba của con gái tôi, Amy chạy đến tôi và ôm ghì cẳng
chân tôi. Nó nhìn lên và nói, "Thưa cha, con yêu thương cha đến bốn ngàn
năm". Tôi nhìn xuống bộ mặt nhỏ nhắn của nó, tôi cảm thấy quá sung sướng.

-ooOoo-

 th��&t�xMe hd . Nhưng chúng ta chọn những gì chúng ta cần học. Nếu chúng ta cần phải
trở về để thực hiện qua một mối quan hệ, chúng ta trở lại. Nếu chúng ta đã hoàn
thành việc đó, chúng ta tiếp tục. Trong dạng thức tinh thần bạn thường có thể
tiếp xúc với những người trong trạng thái thể chất nếu bạn chọn lựa. Nhưng chỉ
khi có sự quan trọng... nếu bạn phải nói cho họ biết điều gì đó mà họ phải biết.

 "Làm sao
để tiếp xúc? Làm sao để thông điệp có thể truyền đạt?"

Trước sự ngạc
nhiên của tôi, Catherine trả lời. Tếng thì thào của cô nhanh hơn và mạnh mẽ
hơn. "Đôi khi bạn có thể hiện thân trước người ấy ... và trông bạn vẫn vậy
khi bạn ở đây. Có những lúc khác, bạn chỉ phải tiếp xúc bằng tinh thần. Đôi khi
những thông điệp khó hiểu, nhưng thường thường người ấy hiểu nó liên quan đến
cái gì. Họ hiểu. Đó là sự tiếp xúc tâm với tâm."

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3