Tiền kiếp và luân hồi có thật không?- Chương 09 part 1
CHƯƠNG CHÍN
Mỗi
tuần một lớp sợ hãi và lo âu tác động đến thần kinh lại được bóc đi khỏi
Catherine. Mỗi tuần cô dường như thanh thản nhiều hơn một chút, nhẹ nhàng hơn,
và một chút kiên nhẫn hơn. Cô tự tin hơn, và người ta bị cô lôi cuốn. Catherine
cảm thấy nhiều yêu thương hơn, và những người khác trở lại thương yêu cô. Viên
kim cương nội tâm là cá tính thật sự của cô đang lấp lánh rực rỡ cho tất cả mọi
người thấy.
[
Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Những
buổi thôi miên lùi về dĩ vãng của Catherine bắc nhip cầu hàng ngàn năm. Mỗi khi
cô đi vào hôn mê thôi miên, tôi không biết những dòng đời về các kiếp sống của
cô xuất hiện ở chỗ nào. Từ những hang động thời tiền sử đến Ai Cập cổ đại , đến
thời hiện đại - Cô đã ở đấy. Và tất những kiếp sống của cô đều được quan sát
một cách trìu mến, ở nơi nào đó vượt qua thời gian, bởi những Bậc Thầy. Trong
buổi điều trị hôm nay cô xuất hiện vào thế kỷ thứ hai mươi, nhưng không phải là
Catherine.
"Tôi
nhìn thấy một thân máy bay và đường băng, một loại đường băng cho máy
bay", cô thì thào dịu dàng.
"Cô
có biết đấy là đâu không?"
"Tôi
không thể nhìn thấy ... Alsatian? Rồi quả quyết hơn, Alsatian."
"Ở
Pháp"
"Tôi
không biết, chỉ biết Alsatian ... Tôi thấy tên Von Marks, Von Marks (theo ngữ
âm) . Một loại mũ sắt nâu hay một cái mũ ... một cái mũ có những kính bảo hộ.
Quân đội đã bị hủy diệt. Chỗ này dường như là một nơi hẻo rất hẻo lánh. Tôi
không nghĩ rằng có một thành phố gần đây."
"Cô
nhìn thấy gì?"
"Tôi
nhìn thấy những tòa nhà bị phá hủy. Tôi nhìn thấy những tòa nhà ... Đất bị cày
tung lên bởi ... bom đạn. Có một nơi rất tốt để ẩn trốn."
"Họ
đang làm gì?"
"Tôi
đang giúp họ với những người bị thương. Họ đang mang những người bị thương đi
khỏi."
""Hãy
nhìn vào chính cô đi. Hãy mô tả chính cô. Hãy nhìn xuống và xem cô đang ăn mặc
gì."
"Tôi
mặc một loại áo khoác (jacket). Tôi có mớ tóc vàng hoe. Mắt
tôi xanh. Áo jacket của tôi rất bẩn. Có rất nhiều người bị thương."
"Cô có được huấn luyện để giúp đỡ các thương
binh không?"
"Không"
"Cô sống ở đấy hay được người ta mang cô
đến đấy? Cô sống ở đâu?"
"Tôi không biết"
"Cô khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi lăm tuổi". Catherine hai
mươi chín tuổi, mắt nâu chứ không xanh. Tôi tiếp tục hỏi.
"Cô có tên không, " Tên trên áo
jacket ấy không?"
"Có những cái cánh trên áo jacket. Tôi
là một phi công... một loại phi công."
"Cô lái máy bay?"
"Vâng, tôi phải lái."
"Ai bắt cô bay?"
"Tôi phục vụ bay. Đó là công việc của
tôi."
"Cô cũng phải bỏ bom chứ?"
"Chúng tôi có người bắn súng trên máy
bay. Có một hoa tiêu."
"Cô lái loại máy bay nào?"
"Loại
máy bay trực thăng. Nó có bốn cánh quạt. Đó là cánh cố định". Tôi rất ngạc
nhiên vì Catherine không biết gì về máy bay cả. Tôi băn khoăn cô nghĩ thế nào
về "cánh cố định" . Nhưng giống như làm bơ hay ướp xác người chết,
khi bị thôi miên cô có cả kho hiểu biết rộng lớn. Tuy nhiên chỉ một phần hiểu
biết này sẵn sàng cho cô sử dụng hàng ngày, tâm thức. Tôi thúc giục.
"Cô
có gia đình không?"
"Họ
không ở đây với tôi."
"Họ
có an toàn không?"
"Tôi
không biết. Tôi e rằng... e rằng họ sẽ trở lại. Bạn bè tôi sắp chết."
"Cô
sợ ai sẽ quay trở lại?"
"Kẻ
thù."
"Họ
là ai?"
"Người
Anh ... Quân Đội Mỹ ... người Anh."
"Phải.
Cô có nhớ gia đình không?"
"Nhớ
gia đình ư? Có quá nhiều bối rối".
"Hãy
trở lại vẫn kiếp này, trở lại thời gian sung sướng trước chiến tranh, thời gian
với gia đình ở nhà. Cô có thể thấy cái đó. Tôi biết là khó khăn, nhưng tôi muốn
cô thư giãn. Cố gắng nhớ lại"
Catherine
ngưng, rồi thì thào "Tôi nghe thấy cái tên Eric... Eric. Tôi thấy đứa bé
tóc vàng hoe, một bé gái."
"Có
phải nó là con cô không?"
"Phải,
hẳn là ... Margot."
"Nó
có gần gũi với cô không?"
"Nó
ở với tôi. Chúng tôi đang đi pic nic. Ngày thật đẹp."
"Có
ai ở đấy với cô không? Ngoài Margot?"
"Tôi
nhìn thấy một người đàn bà tóc nâu ngồi trên cỏ".
"Có
phải bà ấy là vợ không?"
"Phải
... Tôi không biết bà ấy" cô nói thêm, ám chỉ việc xác nhận một người nào
đó trong hiện kiếp của Catherine.
"Cô
biết Margot chứ? Hãy nhìn kỹ Margot. Cô biết nó chứ?"
"Vâng,
nhưng không chắc chắn làm thế nào ... tôi biết nó từ nơi nào đó."
"Cô
sẽ nhớ mà. Hãy nhìn vào mắt nó"
Cô
trả lời, "Đó là Judy". Judy hiện nay là người bạn tốt nhất của
Catherine. Có một sự quan hệ tức khắc ở cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, và họ đã
trở thành bạn thân, tin cẩn lẫn nhau, biết suy nghĩ và nhu cầu của nhau trước
khi nói ra.
"Judy?"
Tôi nhắc lại.
"Phải,
Judy. Trông giống Judy, ... cười giống như Judy"
"Được,
rất tốt. Thế ở nhà cô có hạnh phúc không hay có những khó khăn không".
"Không
có khó khăn gì" (Ngưng lâu ). Vâng, đúng đó là thời gian bất ổn. Có một
khó khăn lớn trong chính phủ Đức, cấu trúc chính trị. Quá nhiều người muốn đi
theo quá nhiều hướng. Cuối cùng sinh ra chia rẽ ... Nhưng tôi chiến đấu cho xứ
sở của tôi."
"Cô
có cảm nghĩ vững vàng về đất nước cô không?"
"Tôi
không thích chiến tranh. Tôi cảm thấy giết chóc là sai trái, nhưng tôi phải làm
nhiệm vụ của tôi."
"Bây
giờ hãy quay về, quay về chỗ của cô ở, nơi có cái máy bay trên mặt đất, bỏ bom,
và chiến tranh. Chậm rồi, chiến tranh đã bắt đầu. Anh và Mỹ đang ném bom xuống
bên cạnh cô. Hãy quay về. Có nhìn thấy máy bay nữa không?"
"Có"
"Vẫn
còn có những cảm nghĩ như vậy về bổn phận và giết chóc, chiến tranh?"
"
Vâng, chúng tôi sẽ chết vô ích "
"Cái
gì?"
"Chúng
tôi sẽ chết vô ích" cô nhắc lại bằng một giọng to hơn.
"Vô
ích? Tại sao lại vô ích? Không có vinh quang trong đó sao? Không phải là bảo vệ
quê hương hay những người thân của mình sao?"
"Chúng
tôi sẽ chết để bảo vệ lý tưởng của một ít người".
"Dù
đây là những nhà lãnh đạo đất nước? Họ có thể sai lầm ." Cô nhanh chóng
cắt ngang lời tôi .
"Họ
không phải là những nhà lãnh đạo. Nếu họ là những nhà lãnh đạo, thì đã không có
nhiều xung đột nội bộ ... trong chính phủ."
"Một
số người gọi họ là những người điên cuồng - Việc này có ý nghĩa với cô không?
Tất cả chúng ta hẳn là rồ dại mới bị họ sai khiến, để họ dẫn dắt chúng ta ...
để giết người . Và giết chính chúng ta ..."
"Điên
Cuồng Quyền Lực?"
"Cô
có người bạn nào còn lại không?"
"Có,
có một số hãy còn sống."
"Có
người nào thân thiết với cô không? Trong phi hành đoàn của cô, người bắn súng
và hoa tiêu còn sống không?"
"Tôi
không thấy họ, nhưng máy bay của tôi không bị phá hủy."
"
Cô có lại bay với máy bay này không?"
"Vâng,
chúng tôi phải vội vàng lấy chiếc máy bay còn lại cất cánh khỏi đường băng
trước khi họ trở lại."
"Hãy
vào máy bay đi."
"Tôi
không muốn đi". Như thể là cô muốn điều đình với tôi.
"Cô
phải cất cánh ngay đi"
"Không
có nghĩa lý gì ...
"Cô
làm nghề gì trước khi có chiến tranh.? Có nhớ không? Eric làm gì?"
"Tôi
là cấp chỉ huy thứ hai... trên một máy bay nhỏ, một số máy bay chở hàng."
"Vậy
cô cũng là một phi công phải không?"
"Phải"
"Phải
xa nhà nhiều phải không?"
Cô
trả lời một cách dịu dàng buồn bã . "Vâng"
Tôi
chỉ dẫn, "Hãy đi vào chuyến bay kế tiếp. Có thể làm được không?"
"Không
có chuyến bay kế tiếp"
"Có
việc gì xẩy ra thế?"
"Có"
Hơi thở của cô dồn dập, và cô trở nên khích động. Cô đã tiến đến ngày chết.
"Cái
gì xẩy ra thế?"
"Tôi
đang chạy ra khỏi một đám cháy. Toán của tôi tan rã vì đám cháy này."
"
Cô sống sót chứ?
"Không
ai sống sót... không ai sống sót qua chiến tranh. Tôi đang chết".
Hơi
thở của cô nặng nề. "Máu! Máu khắp nơi! Tôi thấy đau ngực. Tôi bị bắn ở
ngực... và cẳng chân... và ở cổ. Đau nhiều quá..." Cô đang trong cơn hấp
hối, nhưng không bao lâu, hơi thở của cô chậm lại và trở nên điều hòa hơn; Cơ
mặt cô dịu lại, và vẻ an bình đến với cô. Tôi công nhận ra cái bình tĩnh trong
trạng thái chuyển tiếp. Cô trông thoải mái hơn. Chấm dứt rồi phải
không?"Cô tạm dừng rồi trả lời dịu dàng.
"Tôi
đang lơ lửng ... ra khỏi xác thân. Tôi không có xác thân. Tôi lại ở trong tinh
thần."
"Tốt,
Hãy nghỉ ngơi. Cô đã có một kiếp sống khó khăn. Cô đã đi qua một cái chết khó
khăn. Cô cần nghỉ ngơi. Hãy tự phục hồi lại. Cô đã học được gì ở kiếp sống này?"
"Tôi
học được hận thù... giết người không cảm giác ... hận thù không đúng ... người
ta hận thù và họ không biết tại sao. Chúng tôi bị lôi kéo vào đó ... bởi ma quỷ
khi chúng ta ở trong trạng thái thể chất... "
"Có
bổn phận nào cao hơn bổn phận đối với đất nước? Cái gì đó có thể ngăn chận cô
không giết? Cả đến khi cô được lệnh? Bổn phận đối với chính cô?"
"Có
..." Nhưng cô không nói cụ thể.
"Có
phải cô đang đợi chờ cái gì đó bây giờ phải không?"
"
Phải... Tôi đang chờ đợi đi vào trạng thái tái sinh. Tôi phải chờ. Họ sẽ đến
với tôi... họ sẽ đến..."
"Tốt.
Tôi muốn nói với họ khi họ đến."
Chúng
tôi chờ đợi ít phút nữa. Rồi đột nhiên giọng cô to lên và khàn khàn, và Thần
Linh Bậc Thầy đầu tiên, không phải Bậc Thầy thi nhân, đang nói.
"Ông
thật là đúng khi cho rằng việc này là cách đối xử thích hợp cho những người
trong trạng thái thể chất. Ông cần phải trừ tiệt những sợ hãi trong tâm trí họ.
Thật là phí phạm năng lượng lớn khi sợ hãi hiện diện. Nó kìm hãm họ không thực
hiện được điều mà họ được gửi đến đây để thực hiện. Hãy đi theo tín hiệu từ môi
trường chung quanh ông. Họ phải cố gắng ở vào mức độ rất, rất sâu sắc ... nơi
không còn cảm thấy xác thân của họ nữa. Lúc ấy ông có thể ảnh hưởng tới họ. Nó
chỉ là bề ngoài ... mà những khó khăn phơi bầy. Sâu thẳm trong linh hồn của họ,
nơi những ý niệm được sáng tạo, đó là nơi mà ông phải ảnh hưởng tới họ.
"Năng
lượng... mọi thứ đều là năng lượng. Quá nhiều bị phí phạm. Những quả núi...
trong quả núi rất yên tĩnh; rất tĩnh ở trung tâm. Nhưng bên ngoài là nơi đầy
rẫy khó khăn. Con người chỉ nhìn thấy bên ngoài, nhưng ông có thể đi sâu hơn
nhiều. Ông phải nhìn thấy núi lửa. Muốn làm như vậy ông phải đi sâu vào bên
trong.
"Ở
trong trạng thái thể chất là bất bình thường. Khi ông ở trong trạng thái tinh
thần, đó là điều tự nhiên đối với ông. Khi chúng tôi được phái về, giống như
được gửi tới một cái gì đó mà chúng tôi không biết. Chúng tôi mất nhiều thì giờ
hơn. Trong thế giới tinh thần, ông phải chờ đợi, và rồi ông sẽ được tái sinh.
Có trạng thái tái sinh. Đó là một phương chiều giống như các phương chiều không
gian khác, và ông hầu như thành công trong việc tiến tới trạng thái ấy..."
Việc
này khiến tôi ngạc nhiên. Làm sao tôi có thể tiếp cận trạng thái tái sinh?
"Tôi đã gần như tiến tới đó?", tôi hỏi một cách ngờ vực.
"Phải.
Ông biết nhiều hơn người khác nhiều. Ông hiểu hơn nhiều. Hãy kiên nhẫn với họ.
Họ không có kiến thức mà ông có. Những thần linh được phái về để giúp đỡ ông.
Dù sao ông cũng rất đúng trong việc ông đang làm ... hãy tiếp tục. Không được
lãng phí năng lượng này. Ông phải loại bỏ sợ hãi. Đó là vũ khí giới lớn lao
nhất mà ông có ..."
Thần
Linh Bậc Thầy yên lặng. Tôi cân nhắc ý nghĩa của lời phán truyền lạ thường này.
Tôi biết tôi đã thành công trong việc loại bỏ sợ hãi cho Catherine, nhưng lời
chỉ dạy này có ý nghĩa toàn cầu nhiều hơn. Đúng là nhiều hơn cả sự xác nhận
hiệu quả của thôi miên là một công cụ chữa bệnh. Nó dính líu nhiều hơn đến thôi
miên lùi về dĩ vãng, rất khó áp dụng cho đại chúng, từng người một. Không, tôi
tin nó liên quan đến nỗi sợ hãi cái chết, nỗi sợ hãi sâu xa trong lòng núi lửa.
Sợ hãi cái chết, được dấu kín, luôn sợ hãi không có tiền bạc hay quyền lực nào
có thể vô hiệu hóa nó - Cái này là cái cốt tủy. Nhưng nếu con người biết rằng
đời sống vô tận, vậy chúng ta không bao giờ chết; chúng ta cũng chẳng bao giờ
thực sự sinh ra, thì cái sợ hãi này sẽ tan biến. Nếu họ biết họ đã sống nhiều lần
không kể xiết trước đó và sẽ phải sống nhiều lần không kể xiết nữa, họ sẽ cảm
thấy an tâm biết bao nhiêu. Nếu họ biết các thần linh ở khắp nơi để giúp họ
trong khi họ ở trạng thái thể chất và sau khi chết, trong trạng thái tinh thần,
họ sẽ theo các thần linh, kể cả những người thân yêu đã chết, họ sẽ được an ủi
đến nhường nào. Nếu họ biết những "thiên thần" bảo vệ thực sự hiện
hữu, họ cảm thấy an toàn đến nhường nào. Nếu họ biết những hành động bạo lực và
bất công chống lại con người không phải là không đáng kể, mà phải trả vào những
kiếp khác, thì họ sẽ nuôi dưỡng sự giận hờn và sự mong muốn trả thù ít đi
nhường nào. Và nếu quả thực "bằng kiến thức chúng ta tiếp cận Thượng
Đế" thì tài sản vật chất, hay quyền thế có gì hữu ích khi chúng là cứu cánh
trong chính chúng và không phải là phương tiện đi đến sự tiếp cận đó? Tham lam
và thèm khát quyền thế không còn giá trị gì nữa.
b�9gmxMe
hd
�ng thì thào dịu dàng . "Tôi nhìn thấy người và các tòa nhà. Tôi nhìn thấy
dép, dép. Có vải thô, loại vải thô."
"Cái gì
xẩy ra? Bây giờ hãy tiến tới lúc sắp chết. Cái gì đã xẩy ra cho cô? Cô có thể
thấy mà ."
"Tôi
không thấy ... Tôi không nhìn thấy tôi nữa."
"Bây
giờ cô ở đâu? Cô nhìn thấy gì?"
"Không
thấy gì. . chỉ tối om ... Tôi nhìn thấy ánh sáng, một ánh sáng ấm áp". Cô
đã chết rồi, đã chết và đi vào trạng thái tinh thần. Hiển nhiên, cô không cần
phải trải nghiệm cái chết thực sự của cô nữa.
Tôi
hỏi, "Cô có thể đến với ánh sáng chứ?"
"Tôi
đang tới đây" Cô đang nghỉ ngơi thanh thản lại chờ đợi.
"Cô
có thể nhìn lại về những bài học trong kiếp sống đó không? Cô có ý thức được
những bài học này không?"
Cô
thì thào, "Không". Cô tiếp tục chờ đợi. Đột nhiên, cô dường như tỉnh
táo tuy mắt cô vẫn nhắm như thường lệ khi đi vào trạng thái hôn mê thôi miên.
Đầu cô trăn trở bên này bên kia.
"Bây
giờ cô nhìn thấy gì? Cái gì đang xẩy ra?"
Giọng
cô to lên. "Tôi cảm thấy ... người nào đó nói với tôi!"
"Họ
nói gì?"
"Nói
về kiên nhẫn. Người ta phải có kiên nhẫn..."
"Vâng,
tiếp tục"
Câu
trả lời từ nơi Bậc Thầy thi nhân. "Kiên nhẫn và đúng lúc ...mọi thứ sẽ đến
khi nó phải đến. Đời sống không thể vội vàng, không thể hoạt động dựa vào thời
khóa biểu như mọi người mong muốn. Chúng ta phải chấp nhận những gì đến với
chúng ta vào lúc nhất định, và đừng đòi hỏi gì thêm nữa. Nhưng đời sống là vô
tận, cho nên chúng ta không bao giờ chết, chúng ta chưa bao giờ thực sự được
sinh ra. Chúng ta chỉ đi qua những giai đoạn khác nhau. Không có chung cuộc.
Con người có nhiều phương chiều. Nhưng thời gian không phải như chúng ta thấy,
mà đúng hơn là trong những bài học được học."
Ngừng
lại khá lâu. Bậc Thầy thi nhân tiếp tục.
"Mọi
việc sẽ sáng tỏ đúng lúc đối với bạn. Nhưng bạn phải có may mắn để hấp thụ kiến
thức mà chúng tôi đã cho bạn." Catherine im lặng.
Tôi
hỏi, "Có gì hơn nữa mà tôi phải học không?
Cô
thì thào dịu dàng, "Họ đi rồi, tôi không nghe thấy ai nữa."
-ooOoo-
to; w�}sahd
�f
; -webkit-text-stroke-width: 0px;">Về cha tôi và con tôi thì thế nào? Trong
một ý nghĩa nào đó, họ vẫn còn sống, họ không bao giờ thực sự chết cả. Họ đang
nói chuyện với tôi, nhiều năm sau khi được chôn cất, và chứng minh bằng cách
cung cấp tin tức rất bí mật và rõ ràng. Và vì tất cả đều đúng, phải chăng con
tôi đã tiến bộ về tinh thần như Catherine đã nói? Phải chăng nó đồng ý để chúng
tôi sinh ra nó rồi nó chết 23 ngày sau để giúp tôi trả nợ nghiệp của chúng tôi,
hơn nữa dạy tôi về y khoa và nhân loại, thúc đẩy tôi quay về với nghề nghiệp
chữa bệnh tâm thần? Tôi rất phấn khởi bởi những tư tưởng ấy. Nằm dưới sự lạnh
lùng, tôi cảm thấy lòng thương yêu mãnh liệt đang khuấy động, một cảm nghĩ mạnh
mẽ về sự đồng nhất và liên hệ với thiên đường và trái đất. Tôi nhớ cha tôi và
con tôi. Thật là tốt lại nhận được tin của họ.
Cuộc đời của
tôi sẽ không bao giờ giống như thế nữa. Có một bàn tay nào đó đã tham gia và đã
biến đổi không thể đảo ngược lại dòng đời của tôi. Tất cả sự hiểu biết của tôi
đã được thực thi cẩn thận cùng với lối suy nghĩ có tính chất hoài nghi, bắt đầu
có ý nghĩa. Những ký ức và thông điệp của Catherine đều rất đúng. Trực giác của
tôi về tính đứng đắn trong các sự việc của Catherine là đúng. Tôi có những sự
việc có thật. Tôi có bằng chứng.
Tuy nhiên,
ngay cả trong lúc vui sướng và sự hiểu biết đó, cả lúc trải nghiệm huyền bí,
phần tâm trí ngờ vực và lo gic cũ kỹ của tôi đã chứa đựng sự phản đối. Có lẽ đó
là ESP (tri giác ngoại cảm) hay khả năng tâm linh nào đó. Cứ cho là như vậy, đó
đúng là một khả năng, nhưng nó không chứng minh luân hồi hay các Bậc Thần Linh
Bậc Thầy. Nhưng lần này tôi hiểu biết hơn. Cả ngàn trường hợp được ghi trong
tài liệu khoa học, nhất là những trẻ em nói tiếng ngoại quốc mà các em chưa bao
giờ ở đó, có những vết chàm ở chỗ những vết tử thương trước đây, về những trẻ
em biết chỗ những đồ vật quý giá được chôn dấu ở xa hàng ngàn dậm và hàng thập
kỷ hay ở thế kỷ trước đó, tất cả vang vọng trong lời truyền lại của Catherine.
Tôi biết cá tính của Catherine và tâm trí cô. Tôi biết rõ cô như lòng bàn tay.
Không, tâm trí tôi không thể đánh lừa tôi lúc này. Chứng cớ quá rõ ràng và tràn
đầy. Đó là sự thực. Cô sẽ xác minh ngày càng nhiều khi các buổi thôi miên tiến
triển.
Đôi khi trong
những tuần lễ liên tiếp tôi có thể quên đi sức mạnh và tính cấp thiết của buổi
thôi miên này. Đôi khi tôi rơi trở lại lối mòn của dòng đời thường nhật, lo
lắng về mọi sự việc bình thường. Nghi ngờ lại nổi lên. Dường như thể tâm tôi
khi không tập trung, có khuynh hướng trở về với những mô hình, niềm tin, và
hoài nghi cũ. Nhưng lúc ấy tôi tự nhắc nhở - điều này đã thực sự xẩy ra ! Tôi
hiểu thật khó khăn làm sao để tin vào những khái niệm ấy khi không có những
kinh nghiệm cá nhân. Kinh nghiệm rất cần để thêm niềm tin tình cảm vào sự hiểu
biết tinh thần. Nhưng tác động của kinh nghiệm bao giờ cũng mờ nhạt tới mức độ
nào đó.
Trước nhất,
tôi không ý thức được tại sao tôi thay đổi quá nhiều. Tôi biết tôi bình tĩnh và
kiên nhẫn hơn, và những người khác nói trông tôi thật an bình, tôi dường như
thoải mái và hạnh phúc hơn. Tôi cảm thấy hy vọng hơn, niềm vui hơn, quả quyết
hơn, và thỏa mãn hơn trong cuộc sống. Tôi thấy rõ ràng là tôi không còn sợ
chết. Tôi không còn sợ chết hay sự không tồn tại. Tôi ít sợ mất những người
khác mặc dù chắc chắn là tôi sẽ mất họ. Sợ chết mạnh xiết bao. Người ta đã làm
tất cả những gì để tránh sợ hãi : khủng hoảng giữa cuộc đời, yêu đương người
trẻ tuổi, giải phẫu thẩm mỹ, tự kỷ ám thị, tích lũy của cải vật chất, sinh ra
để tiếp tục có danh tiếng, tranh đấu để ngày càng trẻ và vân vân...
Chúng ta hết
sức lo lắng về cái chết của chính chúng ta, đôi khi quá lo lắng đến nỗi quên cả
mục đích thực sự của cuộc đời.
Tôi cũng trở
nên ít bị ám ảnh hơn. Tôi không cần lúc nào cũng phải canh chừng. Mặc dầu tôi
đang cố gắng trở nên ít nghiêm nghị, nhưng sự thay đổi này thật khó đối với
tôi. Tôi vẫn còn phải học nhiều.
Quả thực tâm
trí tôi giờ đây sẵn sàng tiếp nhận khả năng này, thâm chí khả năng xảy ra mà
những lời nói của Catherine là thực. Những sự thật không thể tin được về cha
tôi và con tôi, không thể nào đạt được bằng giác quan thông thường. Kiến thức
và khả năng của cô chứng minh chắc chắn một khả tâm linh nổi bật. Thật khôn
ngoan để tin cô, nhưng tôi vẫn giữ cẩn trọng và hoài nghi về cái tôi đọc trong
tài liệu phổ cập. Ai là những người thuật lại hiện tượng tâm linh, đời sống sau
khi chết, và những biến cố huyền bí lạ lùng? Họ có được huấn luyện theo phương
pháp quan sát khoa học và đánh giá không? Mặc dầu có kinh nghiệm tràn đầy và
tuyệt vời với Catherine, tôi biết tâm trí phê phán tự nhiên chống đối của tôi
vẫn tiếp tục xem xét kỹ lưỡng mỗi dữ kiện mới, từng mẩu tin tức. Tôi phải kiểm
tra để xem nó có phù hợp với khuôn khổ được xây dựng với mỗi buổi thôi miên
không. Tôi sẽ xem xét nó dưới một góc độ, với một kính hiển vi của nhà khoa
học. Và tuy nhiên tôi không còn phủ nhận khuôn khổ làm việc đã có rồi.
-ooOoo-