Airhead 2 - chương 17

MƯỜI BẢY

Felix không để phí thời gian
thêm một giây nào nữa. Ngay lập tức cậu ấy chúi đầu vào cái máy tính, lạch cạch
gõ lên bàn phím.

“Và mật mã của cô ấy” – mình
nhắm mắt nhớ lại vị trí các ngón tay của bác sỹ Higgins trên bàn phím tối hôm
trước – “Là Miss Kitty, một từ liền, không viết hoa.”

“Ôi… nhí nhảnh” – Felix tủm
tỉm, tay thoăn thoắt gõ máy tính.

“Cái đó” – anh Steven dợm
tiến lên vài bước dòm vào màn hình trước mặt Felix – “Có liên qua

n gì tới người mẹ đã mất tích
của anh?”.

“Chỉ là” – mình nói – “Điều
em phải làm để họ đồng ý tìm giúp mẹ anh”.

“Và tụi em là những người
biết giữ chữ tín” – Felix nói – “Đây rồi…” – Felix nhấn nút in, sau đó giơ lên một
tập giấy vừa mới chui ra từ máy in – “Thông tin cuối cùng xuất hiện của Dolores
Howard, hay còn gọi là Dee Dee, tức mẹ của anh”.

Anh Steven nhào vội tới chụp
lấy mấy tờ giấy trên tay của Felix, trong khi Christopher bước tới xem Felix –
người không còn chút hứng thú nào với tụi mình – nhập các thông tin mà mình vừa
cung cấp.

“Có được không?” –
Christopher sốt sắng hỏi cậu em họ – “Chúng ta vào được chưa?”

“Ten ten” – giọng Felix lộ rõ
vẻ mãn nguyện – “Chúng ta đã vào trong”.

“Ê” – anh Steven lật đi lật lại
các trang giấy trên tay, chăm chú đọc từng tờ một – “Trong này không hề ghi rõ
mẹ anh đang ở đâu. Nó chỉ thể hiện là số An ninh Xã hội của bà chưa hề được
dùng để đăng ký xin việc mới hay làm thẻ tín dụng mới hay thuê chỗ ở mới, kể từ
khi mất tích”.

“Ông anh nói chính xác” –
Felix lướt ngón tay trên bàn phím một cách điệu nghệ, đồng loạt các màn hình
máy tính trên tường hiện lên một loạt các con số và dữ liệu dày đặc.

“Nhưng” – máu trong đầu mình
chảy rần rật, thay cho anh Steven – “Christopher, chính cậu nói Felix sẽ tìm
được bà ấy mà”.

“Trừ phi bác ấy đã qua đời” –
Christopher không buồn quay đầu lại nhìn mình. Cậu ấy thản nhiên chỉ vào một
trong mấy cái màn hình vi tính và nói với Felix: “Nhìn này. Nhìn này”.

“Em biết rồi” – Felix gật gù
phụ họa.

Tiếng đế giày cao gót của
Lulu cồm cộp trên sàn xi măng, tiến về phía anh Steven đang đứng. Cậu ấy nắm
lấy tay anh Steven. Không nói thêm một lời nào hết. Cậu ấy chỉ nắm lấy tay anh
ấy và bóp nhẹ.

Nhưng anh Steven dường như
không hề để tâm.

“Vậy cậu nghĩ mẹ anh ấy đã
chết rồi sao?” – mặc dù mình không cố ý cao giọng nhưng thực sự mình đang rất
tức giận. Mình không giận Felix bởi xét cho cùng dù nó có là thiên tài máy tính
hay thông minh đến mấy rút cuộc nó vẫn là một đứa trẻ con tự cho mình là dân
anh chị, không hơn không kém. Người mình giận là Christopher kìa. Bản thân cậu
ấy phải hiểu chuyện hơn chứ – ít ra cũng nên thể hiện một chút quan tâm tới anh
Steven chứ.

Vậy mà toàn bộ mọi chú ý của
cậu ấy lúc này dồn hết vào mấy cái màn hình vi tính cũ nát kia. Không còn nghi
ngờ gì nữa, cậu ấy giờ đang nung nấu trong đầu một kế hoạch tàn khốc để tiêu
diệt Stark Enterprises và trả thù cho cái chết oan uổng của Emm Watts… đứa con
gái mà khi còn sống cậu ta không buồn để ý tới một phút nào.

Nhưng chí ít cậu ấy cũng nên nhìn
về phía bọn mình dù chỉ một lần. Hoặc nói một câu động viên, an ủi. Nói gì thì
mẹ của một người vừa mới chết cơ mà!

“Cái gì?” – Christopher d cảm
nhận được cơn nóng giận của mình nên cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn –
“Cậu đang nói cái gì thế?”

Felix cũng quay ra nhìn tụi
mình.

“Chết á?” – nó thộn mặt ra
hỏi – “Em đâu có nói là bác ý chết. Ơ thế em có nói là bác ý chết à? Không hề.
Trong mấy tuần qua không hề có xác chết vô thừa nhận nào có mô tả giống với
tuổi tác, hình dáng, và mẫu răng của bác Dee Dee hết. Em đã kiểm tra ở tất cả
các nguồn mà em có rồi… yên tâm, không thể còn sót nguồn nào mà em chưa kiểm
đâu” – Felix nhún vai nói, trước khi quay trở lại với cái bàn phím – “Tất nhiên
cũng có khả năng là có ai đó ám sát bác ý và vứt xác xuống hồ. Thường thì phải
tới mùa Xuân – khi nhiệt độ đã tăng lên thì mấy cáo xác đó mới nổi lên cơ, vì
khi đó quá trình phân hủy xác mới bắt đầu…”

“Thôi đi nhóc” – Christopher
đập vào vai cậu em họ – “Không hay ho gì đâu”.

Felix lắc lắc đầu lè lưỡi:
“Xin lỗi. Chúng ta đều biết chuyện đó không hề xảy ra mà”.

Mình ngây người ra nhìn anh
em nhà họ, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là không nữa.

“Thật sao?”.

“Thật” – Felix nói – “Hãy đọc
cái trang thứ tư”.

Steven luống cuống giở sang
trang thứ tư: “Đây là thống kê về tài khoản của mẹ anh ở ngân hàng. Làm sao em
có thể…”

Nhưng Felix đã xen ngang
trước cả khi anh Steven kịp nói hết câu: “Hãy xem ngay trước khi mấy cuộc gọi
cuối cùng được gọi đi, mẹ anh đã rút bao nhiêu tiền?”

“Có thống kê cuộc gọi của mẹ
anh ở đây à? Làm thế nào…” – giọng anh Steven càng lúc càng lộ rõ vẻ thán phục.
Mắt anh ấy trợn tròn khi nhìn vào con số mà Felix bảo anh ấy tìm và sửng sốt
hỏi lại : “9000 đô lá á? Mẹ anh rút 9000 đô la khỏi tài khoản tiết kiệm ngay
trước khi biến mất thật à? Vậy mà đám cảnh sát không hề đả động gì tới chuyện
này với anh”.

Felix đã quay lại với cái bàn
phím từ đời nào rồi.

“Nếu không tìm thấy chứng cứ
gì về án mạng” – Christopher mắt vẫn không rời khỏi màn hình thủng thẳng nói –
“Thường thì cảnh sát sẽ không tỉ mỉ điều tra tới tận chi tiết đó đâu. Kể cả khi
họ có đủ nhân lực để làm điều đó, mà thường thì không”.

“Và đây cũng là một hành động
rất bình thường” – Felix thêm vào – “Khi một người quyết định mai danh ẩn tích,
họ thường sẽ rút một khoản tiền lớn. Nếu anh muốn lặn một hơi, anh không thể
vung vẩy cái thẻ tín dụng khắp nơi hoặc ra bốt rút tiền tự động được. Họ sẽ lập
tức tìm ra anh chỉ sau một giây. Nói chung dù mẹ anh đang trốn chạy khỏi ai đi
chăng nữa, rõ ràng bác ý không muốn bị phát hiện ra. Bác ý đang chi trả mọi thứ
bằng tiền mặt hoàn toàn”.

Anh Steven lật lại mấy trang
giấy trên tay mình, bần thần nói: “Mẹ anh sở hữu một tiệm chó cảnh. Cả đời chưa
bao giờ gặp rắc rối với cảnh sát. Thử hỏi bà biết chạy trốn khỏi ai?”.

“Stark” – Christopher đáp gọn
lỏn, giống như người ta vẫn hay thường nói về cái chết.

“Stark á?” – anh Steven liếc
sang nhìn Christopher hất hàm về phía mấy cái máy tính – “Bọn em sẽ tìm ra tại
sao”.

“Và tiêu diệt bọn họ” – Felix
chêm vào một cách hung hồn, giơ bàn tay lên ăn mừng với Christopher. Nhưng cậu
ấy lờ đi như không thấy, làm cậu nhóc ngượng quá đành bỏ tay xuống.

“Vậy ra mọi chuyện là như
thế” – anh Steven nói. Giọng anh ấy tỏ rõ sự không hài lòng, nếu không muốn nói
là khinh bỉ – “Hai đứa sẽ hack vào hệ thống máy tính của họ và “tiêu diệt”
Stark Enterprises sao?” – nói xong anh quay sang nhìn mình – “Và em đã biết
trước chuyện này?”.

“Đó là điều họ muốn” – mình
nói. Tại sao anh ấy cứ muốn làm cho mình cảm thấy tội lỗi với mỗi quyết định
của mình thế nhỉ? Rõ ràng mình đang giúp đỡ anh ý cơ mà. Không phải đó là điều
anh ý muốn sao? – “Để đổi lại thông tin về mẹ anh. Một tên người sử dụng và mật
mã của một nhân viên hành chính của Stark.”

“Tuyệt” – anh Steven nhìn
xuống đống giấy trên tay – “Và chúng ta vẫn chưa có một chút manh mối nào về
chuyện mẹ anh giờ đang ở đâu” – mặt anh ấy hằm hằm nhìn sang Christopher và
Felix – “Làm sao họ có thẻ chắc chắn là mẹ anh vẫn còn sống? Nhỡ có ai đó gí
sung vào đầu bắt bà rút 9000 đôla đó ra, sau đó ném xác bà xuống hồ, giống như
cậu nhóc kia nói lúc nãy, thì sao?”.

“Không đâu” – mình nhẹ nhàng
nói – “Anh đã nói bà dắt theo mấy con chó nữa mà. Nếu ai đó bắt cóc bà thì hẳn
họ đã phải bỏ đám chó lại rồi. Christopher nói đúng. Mẹ anh đang bỏ trốn. Hẳn
là vậy.”

Mình liếc vội về phía
Christopher và Felix, cả hai không hề mảy may để ý đến tụi mình một tẹo nào
nữa. Hai anh em đang quá nhập tâm với kế hoạch tiêu diệt và trả thù – chí ít là
Christopher. Trong mắt họ, bọn mình giờ như không còn tồn tại, hoặc chưa từng
tồn tại thì đúng hơn, chỉ trừ lúc họ cần lợi dụng lấy thông tin.

“Bọn mình đi thôi” – mình nói
– “Đi nào”.

Ba anh em mình đi lên cầu
thang đúng lúc nhìn thấy một đôi Ugg nhái hiệu Stark lò dò bước xuống. Là cô
Jackie. “Yoo-hoo! Cô mang bánh xuống cho mấy đứa này! Còn nóng hổi từ trong lò
ra nhé! Nhìn xem cô tìm thấy ai ngoài kia này… Một cô bạn nhỏ của mấy đứa. Cô
bé nói rằng mấy đứa chạy đi nhanh quá, bỏ lại cô bé đằng sau”.

Líu ríu sau lưng cô Jackie,
trên tay bế một khay đầy cốc sô-cô-la nóng bốc hơi nghi ngút, là em gái mình,
Frida.

MƯỜI TÁM

“Chị đừng giận nữa mà” –
Frida nài nỉ.

Mình đang ngồi trong phòng
trang điểm của Hội trường Stark. Hy vọng buổi thử váy đêm nay sẽ suôn sẻ hơn
tối qua.

Tất nhiên vụ có em gái kè kè
bên cạnh như thế này không phải là một phần của kế hoạch.

“Tại em lo cho chị quá” –
Frida giải thích.

Chuyên viên trang điểm đang
gắn bộ mi giả cong vút và dày cộp cho mình. Mình ngồ

i im re, cố gắng không cử
động vì sợ nhỡ bị ăn cả cái nhíp vào mắt thì toi.

“Em không biết anh ta là ai”
– Frida ám chỉ anh Steven – “Em cứ tưởng anh ta đang bắt cóc hay khống chế
chị”.

“Bây giờ” – mình nói – “Không
phải là lúc thích hợp để nói chuyện này”.

“Nhưng khi nào chúng ta mới
có thể nói về nó chứ?” – Frida hỏi – “Suốt cả quãng đường trên xe taxi về
Manhattan cậy răng chị cũng chẳng thèm nói một câu nào cả. Tại sao chúng ta
không thể nói ở đây?”.

Bởi vì, mình chỉ muốn hét
thật to vào tai Frida, đây là trung tâm đầu não của Stark. Và mặc dù cái phòng
này không bị gắn máy nghe trộm (mình đã kiểm tra từ trước) nhưng tất cả mọi
người – ý mình là chị Jerri – đều đang dỏng tai nghe.

Giống
như tay tài xế suốt dọc đường từ Brooklyn về Manhattan đã làm.

Hơn nữa biết càng ít, Frida sẽ càng an toàn
hơn. Tất nhiên, nó không hề biết điều này. Và nếu có biết chắc gì nó đã đồng
quan điểm với mình.

Con nhóc phụng phịu ngồi phịch xuống cái ghế
bên cạnh mình, ôm chặt cái ba-lô D&G mình mới tặng (quà kỷ niệm từ phía
D&G dành cho mình do hôm trước mới thực hiện một show thời trang cho họ).
Mặt con bé ỉu xìu như thế cả buổi chiều nay rồi. Mặc dù mình cũng chẳng hiểu nó
xị ra vì cái gì. Hay là hôm nay có giờ kiểm tra ở trường và nó đã bỏ lỡ mất?

Khi nãy, lúc mình đang nổi khùng lên với
Frida vì tội bám theo tụi mình tới tận nhà Felix thì điện thoại của Nikki đổ
chuông. Là chị Rebecca gọi thông báo là mình đã bị muộn cho buổi tổng duyệt –
một lần nữa.

Mình chỉ có hai lựa chọn – một là bỏ mặc
Frida ở Brooklyn (sau khi trả tiền taxi lượt đi tới nhà Felix, trên người con
bé không còn một cắc), hai là mang nó theo. Mình đã tìm mọi cách bắt nó quay
trở lại trường học nhưng con bé nhất quyết không chịu xuống khỏi xe taxi. Nó
nhất quyết dính chặt như keo với mình.

Ví như keo vẫn còn là nhẹ.

“Tất nhiên em vẫy taxi và bảo tài xế bám theo
xe của anh chị sau khi chị lao ra khỏi trường đột ngột như thế” – Frida kể lể –
“Chú í còn tưởng em nói đùa cơ. Nhưng em đã nói với chú ý đây là vấn đề giữa
sống và chết, cực kỳ quan trọng. Nếu cái cô làm bánh quy đó không giữ rịt em
trong bếp lải nhải về chuyện có Nikki Howard đang ở dưới tầng hầm thăm con mình
thì em đã chạy xuống đó giải cứu cho chị sớm hơn nhiều rồi”.

“Frida” – mình hơi liếc về phía chị trang
điểm Jerri – “Chị không hề…”

“Hừm” – mặt con bé sưng lên – “Đâu phải lỗi
tại em. Ai mà biết là chị không cần giải cứu chứ. Hoặc đó là do chị bao biện
vậy thôi.”

“Em đã bỏ lỡ” – mình nhìn vào trong gương nói
chuyện với Frida, hy vọng có thể lái được sang chủ đề khác – “Bài kiểm tra cuối
kỳ của mình”.

“Thế chị thì sao?” – Frida cãi lại – “Chị
cũng bỏ lỡ còn gì. Để làm gì? Để chạy tới Brooklyn với một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Em thừa nhận anh ta trông cũng có nét dễ thương thật nhưng…”.

“Anh ấy không phải là một kẻ xa lạ” – mình
nói – “Anh ấy là anh trai của Ni… à, của chị”.

Frida hoảng hồn nhìn mình: “Anh trai của chị?
Nhưng chị làm gì ở dưới tầng hầm tít tận Brooklyn với Christopher, Lulu Collins
và anh trai của Nikki Howard thế?” – con bé tuôn ra một tràng đúng lúc anh
Gabriel Luna mở cửa bước vào.

Đúng lúc ghê.

“Xin lỗi?” – anh ý nói – “Anh có làm cắt
ngang câu chuyện của hai em không?”

“Ồ, xin chào, Gabriel” – chị Jerri hồ hởi
chào – “Em tới dặm lại phấn hử? Ngồi xuống đi.”.

“Ối không, cám ơn chị” – anh Gabriel xua tay,
nhìn đống cọ phấn trên bàn trang điểm một cách kinh hãi – “Chỉ là buổi tổng
duyệt, thử trang phục thôi mà”.

“Anh Gabriel Luna!” – Frida sững sờ nói không
ra hơi. Hai bên má đột nhiên ửng đỏ như hai trái cà chua – “Ôi… em chào anh!”.

Anh Gabriel quay sang nhìn Frida. Rõ ràng là
anh ấy phải nhận ra con bé. Hai người không những từng gặp nhau ở bệnh viện,
lại còn cùng nhau xuống căng-tin mua bánh cho mình còn gì. Hẳn anh ý vẫn nghĩ
con bé có quan hệ ruột thịt với mình, nhất là sau cái lần ghé thăm tại bệnh
viện mấy tháng trước.

“Anh khỏe chứ ạ?” – Frida hấp tấp hỏi, trước
cả khi anh Gabriel kịp chào lại. Mấy giây trước còn đang kể lể quan tâm lo lắng
cho sự an nguy của mình, thế mà vừa mới nhìn thấy chàng trai trong mộng một cái
là quên tiệt hết thảy mỏi thứ. Phòng của nó ở nhà không còn một kẽ hở nào không
có poster hình Gabriel Luna, giống y như tầng hầm nhà Felix được phủ kín toàn
hình Al Pacino vậy. Cứ về nhà một cái việc đầu tiên của cô nàng là bật máy Mac
lên, tìm kiếm trên Google mọi hành tung và tin tức về anh ta – “Lâu lắm rồi
không gặp”.

“Anh khỏe” – nói rồi anh ấy quay lại tập
trung mọi sự chú ý vào mình – “Vụ Brooklyn là sao? Là thật hả em?

“Ôi, chuyện dài lắm” – mình vừa nói vừa lừ
mắt nhìn Frida. Nhưng cô nàng nào có buồn chú ý tới mình, còn đang mải nghếch
mắt lên đắm đuối nhìn thần tượng cơ.

Mà cũng không trách được Frida bởi hôm nay
anh Gabriel đặc biệt bảnh trai trong bộ đồ diễn mà Stark đặt dành riêng cho anh
ấy: một bộ tuxedo bó sát, áo sơ-mi trắng hở cổ tới giữa ngực, hai bên tay áo
xắn lên trông rất chơi. Có ai nhìn thấy cảnh này mà không nuốt nước bọt cơ chứ…

À, nhưng với điều kiện bộ đồ như thế phải
được khoác lên người như anh Gabriel Luna, chứ không phải người nào mặc cũng
mang lại hiệu quả tương tự đâu. Điều đó được kiểm chứng bởi chính cái người vừa
đẩy cửa bước vào trong phòng – ngài Robert Stark, cũng đang mặc bộ đồ na ná
kiểu của anh Gabriel. Có điều khuy áo được cài lên tít tận nấc trên cùng, và
chính giữa cổ chí ngay một cái nơ lố bịch – lý do chính tạo nên sự khác biệt
giữa Gabriel Luna và Robert Stark.

Ối giờ mới để ý ngài Robert không phải chỉ đi
có một mình, sau lưng ông ta là cậu con trai – cũng đang mặc vest – mặt mày chù
ụ, đầy vẻ khó chịu, như thể cái phòng thay đồ trước giờ tổng duyệt show Thiên
thần của Stark này là nơi cuối cùng trên Trái Đất mà Brandon Stark muốn đặt
chân tới.

Nhất là khi nhìn thấy mặt mình. Từ sau nụ hôn
tại khách sạn ở St. John và chuyến bay trở về nhà sáng sớm hôm sau, mình và anh
Brandon không hề liên lạc với nhau.

Khi Brandon nhận ra người ngồi trên ghế cạnh
bàn trang điểm là mình thì sự cau có của anh ta càng trở nên kinh khủng hơn.

Không ngờ mình cũng có mặt ảnh hưởng với đám
con trai… Này nhé, Christopher thậm chí không buồn để ý tới sự tồn tại của
mình. Còn mặt Brandon Stark trông cứ như đâm lê khi nhìn thấy mình. Sau khi não
mình được ghép sang cơ thể của một siêu mẫu thì mấy chuyện lạ lùng này mới bắt
đầu xảy ra với đời sống tình cảm của mình.

“Nikki!” – ông Robert Stark hồ hởi kêu lên,
tay dang rộng đón chào mình làm mình giật mình không biết phải làm sao. Đây là
lần đầu tiên ông ta công khai để ý tới mình như thế. Kể từ lần cuối cùng gặp
ông ta ở buổi chụp hình cho tờ Vanity Fair – “Thật vui khi gặp cô ở đây! Hôm
nay trông cô thật kiều diễm!”.

Phải mất vài giây mình mới nhận ra lý do đằng
sau sự thân thiện một cách đáng ngờ này. Một dàn phóng viên ảnh đang bu kín
đằng sau hai người đàn ông Stark. Sáng mai, đảm bảo hình ảnh chụp mình và bố
con nhà đó sẽ xuất hiện ngập tràn trên các báo cho coi.

“Dạ, cám ơn ngài” – mình lịch sự cúi đầu cám
ơn.

“Và cậu nữa, Gabriel Luna” – sau khi buông
mình ra, ông ta bước tới chìa tay ra với anh Gabriel Luna. Tất nhiên, không tay
máy nào lại chịu bỏ qua bức ảnh Robert Stark và Gabriel Luna bắt tay nhau trong
phòng thay đồ của Nikki Howard. Điều nực cười nhất là những lúc đó, ông Robert
luôn quay mặt ra phía máy quay nhe răng cười rạng rỡ, thay vì thực tâm nhìn vào
người đối diện – “Rất mừng khi mời được cả hai cô cậu tham gia chương trình lần
này. Hy vọng cậu sẽ chơi tốt đêm nay. Tôi biết mới chỉ là buổi tổng duyệt nhưng
trong số khán giả có mặt tại đây hôm nay có rất nhiều nhà đầu tư lớn của tập
đoàn Stark. Họ tới tham dự buổi đại tiệc do công ty tổ chức tối nay, nhân thể
ghé qua đây xem. Ai cũng háo hức nóng lòng muốn xem”.

“Cám ơn ngài” – anh Gabriel nói. Trông anh ấy
có vẻ căng thẳng. Đâu phải ai cũng được đích thân ông chủ của mình, người đứng
đầu tập đoàn đích thân ra chào hỏi như thế? Trước giờ hẳn anh ấy chưa bao giờ
có được vinh dự này trong sự nghiệp ca hát của mình – “Cháu cũng hy vọng mọi
người sẽ thích”.

“Tôi đích thân tới đây vì muốn gửi lời cám ơn
sâu sắc” – ông Robert nói tiếp – “Tới hai ngôi sao lớn của công ty, để hai
người hiểu được tầm quan trọng của bản thân với cá nhân tôi và công ty như thế
nào. Và cũng để trao cho hai người cái này”.

Nói rồi ông ta búng ngón tay ra hiệu, làm cho
cậu con trai đứng bên cạnh quàu quạu hỏi: “Gì ạ”, giọng đầy khó chịu.

“Cái túi, Bran” – ông Robert Stark nói, miệng
vẫn cười tươi như hoa – “Cái túi”.

Brandon đảo mắt một vòng đầy ngao ngán, trước
khi uể oải chìa cho bố cái túi nhung to đùng màu đỏ chót mà nãy giờ anh ta phải
khệ nệ vác theo… một cách miễn cưỡng. Ông Robert Stark thò tay vào trong túi
rút ra một cái hộp cao độ 30 phân, đựng một chiếc Stark Quark màu đỏ và đưa cho
anh Gabriel.

“Chúc kỳ nghỉ vui vẻ” – ông ta nói – “Chiếc
đầu tiên trên thị trường đấy. Hy vọng là cậu sẽ thích”.

Anh Gabriel nhìn xuống cái máy tính, mặt khá
bình tĩnh: “Cám ơn ngài”. Thật khó để biết trong đầu anh ấy đang nghĩ gì. Nhưng
mình đoán rất có thể là: Tự dưng sao ông ta lại tặng cho mình thứ này?

 

Báo cáo nội dung xấu