Điệp viên 007 ( Tử chiến với gã NO ) - Chương 04 - 02
Rồi hai người xuôi theo bờ dốc thoai thoải của con đường đầy bụi, quẹo trái dọc bờ cảng. Thấp thoáng vài nhà hàng, hộp đêm hiện ra với tiếng nhạc xập xình. Kế tiếp là dãy nhà nghỉ, các cửa hàng tạp hoá, những lán trại cũ kỹ. Cứ như thế, con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một vùng đèn điện sáng trưng phát ra từ một nhà hàng có hình dáng như chiếc tàu chiến của Tây Ban Nha. Bảng hộp đèn lấp lánh với dòng chử: Joy Boat.
Khi xe vào bãi, James bước theo Quarrel vào một khu vườn nhỏ đầy hàng cọ vươn mình trên thảm cỏ xanh. Phía trong cùng là bãi biển sóng gợn lăn tăn. Những chiếc bàn nằm nép dưới gốc cọ cành lá lay động. Ngay giữa nhà hàng là một sàn nhảy vắng tanh. Về một phía, ban tam ca trong bộ áo đỏ chả biết tên gì đang rên rỉ bài: Hãy mang cô ta tới Jamaica. Tiếng trống vỗ ầm ĩ, điếc cả lổ tai. Đám thực khách toàn dân da màu, chiếm gần nửa số bàn. Lẫn trong ấy, vài ba anh chàng thủy thủ người Mỹ hay Anh đang ve vãn mấy con gơ.
Vừa thấy hai người, một gã da đen béo núc ních trong bộ đồ trắng lịch lãm bước tới:
- Xin chào Quarrel. Lâu quá không gặp. Một bàn hai người nhé?
- Này Pus-Feller. Chọn cái bàn xa sàn nhảy một chút.
Pus-Feller mỉm cười.
Rồi gã dẫn hai người xuôi theo bãi biển, đến một bàn ngay dưới cây cọ xa phần còn lại của nhà hàng.
- Uống chút rượu nhé?
James gọi ly gin, nước khoáng và chanh. Còn Quarrel khoái dùng loại bia Red Stripe.
Liếc qua bảng thực đơn, hai người kêu món sò nướng bít tếch tái cùng với rau trộn. Một lát sau thức uống mang tới. Hơi lạnh bốc ra từ ly đá rồi đọng lại thành giọt chảy ròng ròng.
Cách đó vài thước, làn sóng nhấp nhô vỗ vào bờ cát trắng. Băng nhạc ba con mèo, con chó gì đó đang nức nở bài Kitch. Phía trên đầu hai người, đám lá cọ xào xạc qua lại. Rồi tiếng tắc kè tặc lưỡi từ cái xó xỉnh nào làm anh chàng nhớ lại London phủ đầy tuyết trắng.
Quay sang Quarrel, anh chàng thốt lên:
- Tôi thích nơi này.
Vẻ mặt hắn hí hửng lắm:
- Pus-Feller là thằng bạn chí cốt của tôi. Chuyện gì ở Kingston, gã cũng rành sáu câu. Ngài có thể hỏi gã. Gã cũng là người Cayman. Trước đây tôi và gã dùng chung một chiếc xuồng. Rồi một hôm gã lẻn ra đảo Crab Key tới một bờ đá trộm trứng rắn. Rắn biển ở đấy nhiều vô cùng. Nhưng chỉ toàn những loại bé xíu. Đôi khi có những con khổng lồ. Có lẽ chúng đến từ vùng biển sâu của Cuba. Thế là gã đụng nhằm một con hung tợn. Trận chiến quả là không cân sức. Mình mẩy gã te tua. Một bên phổi sém chút phải cắt bỏ. Hoảng sợ, gã bán lại một nửa chiếc thuyền cho tôi rồi dọn đến Kingston. Lúc ấy trước thời gian chiến tranh. Giờ gã thành một ông chủ to, còn tôi vẫn tiếp tục câu cá.
Giọng Quarrel trầm xuống. Dường như hắn suy tư về số mạng. Nghe tới hai chữ Crab Key, anh chàng làm ra vẻ nhớ đến điều gì, liền hỏi:
- Crab Key à? Nó ở đâu vậy?
Nhìn thẳng vào mặt anh chàng, Quarrel có vẻ ngạc nhiên:
- Thưa Đại tá, đó là hòn đảo xúi quẩy. Một tay người Hoa mua nó trong thời gian chiến tranh. Rồi nó thuê người tới đấy đào phân chim. Nó không cho bất cứ ai léo hánh lên đảo. Cũng không cho ai trên đó rời đảo. Người dân chúng tôi tránh xa chổ này.
- Sao vậy?
- Nó cho nhiều tay chân rình rập quanh đó. Chúng có cả súng máy, đài ra đa, máy bay do thám. Mấy thằng bạn của tôi có lần đến đấy rồi mất tiêu. Chả thấy tên nào quay trở lại. Có lẽ chúng bị giết chết. Tên Tàu ấy luôn cho người canh phòng cẩn mật. Tôi không có xạo đâu, thưa ngài. Nghe tới tên Crab Key, tôi sợ hết hồn.
Vẻ mặt James trầm ngâm:
- Ừ, có lẽ thế.
Bồi bàn mang thức ăn đến. Anh chàng gọi thêm thức uống. Trong lúc dùng bữa, James kể cho Quarrel nghe sơ lược vụ án của Strangsway. Hắn chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng hỏi đôi điều gì đấy. Hình như hắn đặc biệt quan tâm đến chuyện lũ chim trên đảo, lời trăn trối của tên giám sát, chiếc máy bay bị rơi. Khi cái đĩa của hắn sạch trơn, Quarrel đưa cạnh bàn tay chùi miệng rồi hắn đốt một điếu thuốc.
Nghiêng người về phía trước một chút, hắn cất giọng nhỏ nhẹ:
- Thưa Đại tá, tôi chẳng màng chim chóc, ruồi nhặn hay ong bướm gì cả. Nếu như đó là đảo Crab Key và ông Strangsway dính líu vào đó, tôi dám cá với ngài một điều: Ông ta và cô gái bị giết. Bọn chúng giết người để giữ bí mật.
Anh chàng nhìn thẳng vào đôi mắt xám mang vẻ chắc chắn:
- Điều gì làm anh cả quyết như thế?
Giơ lòng bàn tay ra, hắn trả lời ngay không do dự:
- Câu trả lời thật đơn giản thưa ngài. Tên Tàu đó không muốn ai quấy rầy hòn đảo. Nó có âm mưu gì tôi không biết. Nhưng nó đã giết chết mấy người bạn của tôi khi họ đến gần đảo. Nó sẽ giết bất cứ ai chõ mũi vào chuyện làm ăn của nó.
- Tại sao vậy?
- Tôi không rõ nguyên nhân. Thế gian lúc nào chả có những tên đồi bại, xấu xa. Giết người bịt miệng, đại loại là như vậy.
Đột nhiên James cảm thấy có ai đó nhìn lén. Không chút chần chừ, anh chàng quay đầu lại.
Ngay chỗ bóng tối gần đó, con ả ban chiều ở sân bay giờ đang có mặt. Cha, ả trông điệu đàng với bộ xường xám đen, trên tay cầm sẵn cái máy ảnh Leica có gắn đèn nháy. Tay còn lại ả xách một túi da. Hình như ả đang thay bóng đèn nháy.
- Ả ban chiều kìa - James nói ngay.
Nhanh như cắt, Quarrel sải mấy bước chân tới ngay chổ ả. Chìa tay ra, giọng hắn nhỏ nhẹ:
Xin chào cô em.
Ả nhoẻn miệng cười khiêu gợi rồi treo sợi dây da của cái Leica vào cổ. Khi ả chìa tay ra bắt lại, Quarrel quay ả một vòng như một điệu van. Ngay lập tức, tay ả bị khoá chặt từ phía sau.
Ngước mắt lên nhìn Quarrel giận dữ, ả cố chịu đau:
- Xin đừng. Ôi, đau quá.
Ánh mắt hắn như mỉm cười chế nhạo. Còn ả, vẻ tức giận phát ra từ đôi mắt đen trên gương mặt trái xoan nhợt nhạt. tỉnh bơ, miệng hắn vẫn ngọt ngào:
- Đại tá muốn cô em đến ngồi uống chút nước.
Vừa dứt lời, hắn đẩy ả về phía bàn. Dùng chân kéo chiếc ghế gần đó, hắn ấn ả ngồi xuống. Tay Quarrel vẫn nắm chặt cổ tay ả từ phía sau. Lưng cả hai cùng thẳng, mắt gườm nhau như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngó vào gương mặt kháu khỉnh, bực dọc của ả, James lên tiếng:
- Xin chào. Cô em làm gì ở đây? Muốn kiếm thêm một bức hình nữa à?
- Tôi làm việc cho các hộp đêm. Bức hình của ông vẫn còn đây. Bảo hắn buông tôi ra.
- Cô làm việc cho tờ Gleaner? Tên cô em là gì?
- Tôi sẽ không nói.
Anh chàng nhướng mày về phía Quarrel. Nheo mắt lại, tay của hắn xoay chầm chậm. Ả uốn éo người như con lươn. Hàm răng ả cắn chặt vào môi dưới. Tay Quarrel vẫn tiếp tục xoay ...
AHHHHHH ...
Ả hét lên. Hơi thở ả dồn dập:
- Để tôi nói.
Tay Quarrel nới đôi chút. Ánh mắt cuồng nộ của ả quét vào mặt anh chàng:
- Annabel Chung.
Chả thèm để ý, James bảo Quarrel:
- Anh hảy gọi Pus-Feller.
Dùng bàn tay còn lại, hắn lấy cái nĩa gõ vào thành ly. Ngay lập tức, gã chủ quán bước tới. Ngước lên nhìn gã, anh chàng hỏi:
- Ông từng gặp cô em này chưa?
- Vâng, thưa ngài. Thỉnh thoảng cô ta có đến đây. Cô ta làm phiền à? Hay để tôi đuổi đi.
- Thôi được rồi. Cô ta muốn chụp một bức hình của tôi. Tôi chẳng hiểu nổi. Chụp để làm gì? Kiếm được bao nhiêu tiền. Phiền ông hỏi giùm tờ Gleaner xem có phóng viên ảnh nào tên Annabel Chung? Nếu đúng như thế, chúng tôi sẽ không làm khó dễ.
- Vâng, thưa ngài.
Ba chân bốn cẳng, tên chủ quán chạy một mạch.
Mỉm cười nhìn con ả, James hỏi:
- Sao cô em không nhờ ông ta giải thoát?
Trừng mắt với anh chàng, mặt ả đỏ gay. Làm bộ tỉnh bơ, anh chàng nói tiếp:
- Thành thật xin lỗi. Biện pháp mạnh với cô em xinh đẹp như thế này quả là không phải. Nhưng trước khi tới đây, sếp của tôi ở công ty xuất nhập khẩu tại London có cảnh báo. Kingston lúc này đầy rẫy bọn bất lương. Không thể xem thường. Có lẽ cô em không thuộc loại như thế. Thế tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, tại sao cô em quá sốt sắng săn lùng bức ảnh của tôi?
Giọng ả sưng sĩa:
- Đó là nghề nghiệp của tôi.
James hỏi thêm vài câu. Ả chẳng thèm trả lời. Vài phút sau, Pus-Feller xuất hiện:
- Đúng rồi thưa ngài. Annabel Chung. Một phóng viên tự do. Cô ta từng chụp vài tấm có giá trị. Ông cứ yên tâm - Giọng nói của gã ôn tồn.
- Cám ơn ông.
Khi gã quay đi, anh chàng nói với ả:
- Phóng viên tự do à? Nhưng đó chẳng phải là lý do chính đáng. Nào cô em, tại sao thế?
- Không. Đừng hỏi nhiều - Ả vẫn ngoan cố.
- Quarrel, cứ tiếp tục đi.
Tựa lưng vào ghế, đầu anh chàng nhẩm tính. James biết đây là một câu hỏi đáng giá. Từ câu trả lời của ả anh chàng đỡ phải tốn mấy tuần vừa chạy đi chạy lại, vừa suy nghĩ nát óc. Nhưng có chắc moi được điều gì từ con ả cứng đầu này không? Ả chả phải là thứ phóng viên bình thường. Phong cách này, thái độ này, dứt khoát ả quá dạn dày với trò bạo lực.
Vai phải của Quarrel bắt đầu di chuyển thấp xuống. Ả thấp người theo để tránh bớt áp lực. Từ từ, mặt ả xoay thẳng về phía Quarrel. Ngay lập tức, ả phun một bãi nước miếng rõ to vào mắt hắn ta. Nhằm nhò gì thứ vũ khí của con nít. Quarrel toét miệng cười. Tay hắn siết mạnh hơn. Bàn chân ả quờ quạng liên tục bên dưới chiếc ghế.
- Tiểu nả má.
Ả văng tục mấy câu tiếng Hoa. Mồ hôi tươm ra từ trán ả.
Giọng James vẫn ôn tồn:
- Có gì đâu cô em phải khổ sở đến thế. Thẳng thắn nói ra. Giấu giếm mà làm gì. Có nỗi khổ nào sao? Hay có âm mưu gì chăng?
Cứ cái đà này, tay phải ả sẽ bị gãy mất. Quả là con ả lì đòn. Một tay chân được huấn luyện chu đáo của một tổ chức nào đấy. Đến nước này thì rõ mười mươi rồi. Chả cần phải đoán hươu, đoán vượn nữa.
- Đồ chó chết.
Vừa chửi xong, tay trái ả vung lên xáng vào mặt Quarrel.
BỐPPP!
Trời, anh chàng quá hơ hỏng. Chặn bàn tay ả lại, không còn kịp nữa.
Có tia sáng loé lên. Một tiếng nổ sắc gọn.
Vươn người tới trước James chộp nhanh vào cánh tay ả. Máu tuôn ròng ròng trên gò má Quarrel. Mảnh thuỷ tinh và kim loại rơi loảng xoảng trên mặt bàn. Ả đập bóng đèn nháy váo mặt Quarrel. Cũng còn may. Nếu ả giơ tay cao một chút, hắn trở thành tên mắt chột.
Ngay lúc ấy, hắn đưa tay còn lại lên sờ chổ vết thương rồi đưa ngón tay ra gã nhìn. Máu à? Cũng không đến nổi nào, chỉ trúng ngay phần mềm.
Giọng của hắn vẫn trầm tĩnh:
- Nói chuyện tay đôi không ăn thua gì với con ả này đâu. Ngài có muốn tôi bẻ gãy một tay ả không?
- Không cần thiết, Ả chỉ là một đứa sai vặt. Cứ tha cho ả đi.
Anh chàng thầm trách mình. Mạnh tay thế mà chẳng được tích sự gì. Cái tổ chức đằng sau con ả ngoan cố này hẳn là gay lắm. Nếu tiết lộ bí mật, một hình phạt khủng khiếp chờ đợi ả? Mất mạng cũng không chừng.
Vẫn nắm chặt cổ tay phải của ả. Quarrel kéo sát về mình. Dùng tay còn lại mở lòng bàn tay ả ra, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen hung dữ. Giọng hắn rít lại:
- Này cô em. Em vừa xin anh tí huyết. Được thôi, anh gởi cho em chút kỷ niệm làm quà.
Với ngón tay cái và ngón trỏ, hắn nhéo mạnh vào gò Vệ nữ nhô ra trên lòng bàn tay ả.
Nhéo mạnh ...
Những khớp xương tay Quarrel kêu răng rắc.
Ả vẹo người chịu đựng. Chừng không thấu, ả rống lên:
AHHHHH ...
Tay trái ả tát lia lịa vào mặt hắn. Nhằm nhò gì, giống như phủi bụi.Toét miệng cười, tay hắn nhéo mạnh.
Ả sụp xuống tuyệt vọng. Đột nhiên, hắn thả tay ra. Ả té nhào xuống cát.
Bò lăn dưới đất một vòng, ả đứng lên, đưa bàn tay tím bầm vào miệng mút. Vài phút sau chừng như bớt đau, miệng ả bắt đầu tru tréo:
- Nhớ nghe con, tên khốn kiếp. Sếp tao sẽ giết chết mày.
Vừa dứt lời, ả vọt ngay.
Quarrel nhoẻn miệng cười. Lấy từng chiếc khăn ăn, hắn đưa lên má chùi máu rồi liệng xuống đất.
- Vết bầm trên tay ả cũng cỡ như vết thương của tôi. Không dễ gì mất dấu đâu. Một con cọp cái đúng nghĩa. Loại phụ nữ thế này, ngài có thích không?
- Không. Lần đầu tiên tôi mới gặp một ả như vậy.
- Ngài có điều gì bận tâm? Tôi sẽ theo dõi nó.
Hắn cố dò xét nét mặt của anh chàng. Ngay lúc ấy, băng nhạc chuyển sang bài: Đừng chạm vào người tôi.
Giọng James từ tốn:
- Đã đến lúc anh phải có một gia đình. Cứ mặc xác con ả. Nếu không anh sẽ lãnh một dao vào bụng đấy. Thôi nào, tính tiền xong chúng ta đi về. Sáng nay lúc 3 giờ ở London, tôi đã dậy rồi. Tôi cảm thấy buồn ngủ quá. Anh phải huấn luyện cho tôi, nhớ không? Tôi cần có thêm chút cơ bắp mới được. Vả lại, phải để vết thương trên mặt lành lại. Ả hun anh một cái quá mạng.
Quarrel bật cười ồ:
- Con cọp cái xổng chuồng. Vừa nói xong, hắn gõ cây nĩa vào ly.
Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ...