Tiền kiếp và luân hồi có thật không?- Chương 06 part 1
CHƯƠNG SÁU
Bây giờ tôi ấn
định các buổi thôi miên hàng tuần cho Catherine vào cuối ngày vì các buổi này
phải mất chừng vài tiếng. Cô vẫn có bề ngoài thanh thản khi cô đến vào tuần kế
tiếp. Cô đã nói chuyện bằng điện thoại với cha cô. Không cho cha cô biết chi
tiết nào, cô đã tha thứ cho ông theo cách của cô. Tôi chưa bao giờ thấy cô
thanh thản như thế. Tôi kinh ngạc về sự tiến bộ nhanh chóng của cô. Rất hiếm có
một bệnh nhân với nỗi lo âu kinh niên và sợ hãi thâm chí thâm căn cố đế chuyển
biến quá đột ngột như vậy. Mặt khác, dĩ nhiên Catherine không phải là một bệnh
nhân thường, và tiến trình chữa trị cho cô là duy nhất.
"Tôi nhìn
thấy một con búp bê sứ để trên mặt loại lò sưởi nào đó." Cô đã rơi nhanh
vào hôn mê sâu. "Có những cuốn sách ở cả hai bên gần lò sưởi. Đó là một
căn phòng trong một ngôi nhà nào đó. Có những cây đèn nến gần con búp bê và một
bức tranh chân dung ... một bộ mặt, mặt của một người đàn ông... Đó là ông
ta..." Cô đang quan sát căn phòng. Tôi hỏi cô, cô nhìn thấy gì.
"Một loại
thảm phủ sàn nhà. Nó xù xù giống như ... đó là da thú... phải một loại da thú
phủ sàn nhà. Bên phải có hai cửa kính... dẫn ra ngoài hành lang. Có bốn bậc -
những cái cột ở mặt tiền - Có bốn bậc thềm đi xuống. Những bậc này dẫn ra một
con đường. Nhiều cây to bao chung quanh... Có một vài con ngựa bên ngoài. Những
con ngựa được buộc vào .... mấy cái cọc ở phía trước".
Tôi hỏi ,
"Cô có biết chỗ ấy ở đâu không?" Catherine hít một hơi dài.
"Cô thì
thào, "Tôi không biết địa điểm", "nhưng năm, năm phải ở đâu đây.
Đó là thế kỷ thứ mười tám, nhưng tôi không biết ... có cây cối và hoa vàng,
những bông hoa vàng rất đẹp". Cô bị xao lãng bởi những bông hoa này.
"Mùi hoa tuyệt vời; ngọt ngào, những bông hoa... những bông hoa kỳ lạ,
những bông hoa to lớn... những bông hoa vàng nhị đen ở giữa hoa". Cô tạm
ngừng, vẫn còn ở giữa những bông hoa. Tôi nhớ đến những cánh đồng hoa hướng
dương ở miền nam nước Pháp. Tôi hỏi cô về khí hậu tại đấy.
"Rất ôn
hòa, không gió nhiều. Không nóng mà cũng chẳng lạnh". Chúng tôi không đạt
được sự tiến triển nào trong việc nhận dạng ra nơi nào. Tôi đưa cô trở lại ngôi
nhà, xa rời những đóa hoa vàng quyến rũ, và tôi hỏi cô chân dung để trên lò
sưởi.
"Tôi
không thể ...Tôi vẫn nghe Aaron... tên ông đó là Aaron." Tôi hỏi liệu ông
ta là chủ nhà không. "Không, con ông ta mới là chủ nhà. Tôi làm việc ở
đấy". Lại một lần nữa cô được phân vai là người hầu. Cô chưa bao giờ được
đến gần tượng của Cleopatra hay Napoleon. Những người nghi ngờ về đầu thai luân
hồi, kể cả bản thân tôi được huấn luyện khoa học cho đến tận hai tháng vừa qua,
thường trông đợi vào tình trạng hay xảy ra về hóa thân hơn của những người nổi
tiếng rất nhiều. Bây giờ tôi thấy mình đang ở một vị thế bất thường nhất vì đã
chứng minh được luân hồi bằng khoa học ngay tại văn phòng của Khoa Tâm Thần. Và
hơn thế nữa, luân hồi đang được khám phá.
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
"Cẳng
tôi rất ..." Catherine tiếp tục, "rất nặng. Nó bị đau. Hầu như là nó
không ở đấy... Chân tôi đau. Ngựa đá tôi". Tôi bảo cô hãy nhìn vào chính
mình.
"Tôi có
tóc mầu nâu, tóc nâu xoắn. Tôi mang một loại mũ bê rê, một loại mũ bê rê trắng
... một bộ đồ xanh với một loại tạp dề bên ngoài ... tạp dề. Tôi trẻ nhưng
không phải là đứa trẻ con. Nhưng chân tôi đau. Việc mới xẩy ra, tôi bị đau kinh
khủng". Trông cô thấy rõ là rất đau. " Móng ngựa... móng ngựa. Nó đá
tôi bằng móng của nó. Con ngựa này thật hắc búa". Giọng cô trở nên dịu hơn
vì cuối cùng cơn đau đã giảm. "Tôi có thể ngửi thấy mùi cỏ khô, cỏ khô
trong chuồng. Có người đang làm việc trong khu chuồng ngựa". Tôi hỏi về
nhiệm vụ của cô.
"Tôi có
bổn phận hầu hạ ... hầu hạ trên nhà lớn. Tôi cũng phải làm việc vắt sữa
bò". Tôi muốn biết nhiều hơn về những người chủ.
"Người vợ
khá tròn trĩnh, trông rất vụng về. Có hai đứa con gái... Tôi không biết
chúng". Cô nói thêm, đoán trước câu hỏi tiếp theo của tôi là liệu có người
nào đã hiện thân trong đời sống hiện tại của Catherine không. Tôi hỏi về gia
đình cô ở thế kỷ thứ mười tám.
"Tôi
không biết, Tôi không nhìn thấy họ, Tôi không thấy ai ở với tôi. Tôi hỏi có
phải cô sống ở đấy không. "Vâng tôi sống ở đấy, nhưng không phải ở tòa nhà
chính. Một cái nhà rất nhỏ ... họ cho chúng tôi. Có những con gà. Chúng tôi
nhặt trứng. Trứng gà màu nâu. Nhà tôi rất nhỏ ... và trắng... một phòng. Tôi
thấy một người đàn ông. Tôi sống với người này. Anh ta có bộ tóc xoắn và mắt
xanh". Tôi hỏi phải chăng họ là vợ chồng.
"Không
phải trong nghĩa vợ chồng, không." Có phải cô sinh ra ở đấy không? Không,
Tôi được mang về vùng này khi tôi còn rất trẻ. Gia đình tôi rất nghèo".
Người đàn ông của cô dường như không thân thuộc. Tôi bảo cô đi xa hơn nữa trong
đời sống này để tìm ra biến cố có ý nghĩa hơn.
"Tôi nhìn
thấy cái gì đó trắng... trắng với nhiều dải trên đó. Phải là một cái mũ. Một
loại mũ bê rê, với những lông vũ và dải trắng."
"Ai đội
mũ ấy. Có phải - Cô ngắt lời tôi.
"Bà chủ
ngôi nhà này, dĩ nhiên". Tôi cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Đó là đám cưới của một
trong hai người con gái. Toàn bộ cơ ngơi này tham gia lễ cưới." Tôi hỏi cô
báo chí có nói gì về đám cưới này không. Nếu có tôi muốn cô nhìn vào ngày tháng.
"Không,
tôi không tin là có báo chí tại đấy. Tôi không thấy cái gì như thế. Khó mà tìm
được tài liệu để chứng minh ở kiếp sống này". " Cô có thấy cô trong
đám cưới này không?" Tôi hỏi. Cô to tiếng trả lời nhanh chóng.
"Chúng
tôi không dự đám cưới. Chúng tôi chỉ nhìn thấy người ta ra vào. Những người đầy
tớ không được phép".
"Cảm nghĩ
của cô thế nào?"
"Ghét".
"Tại sao?
Họ đối xử với cô không tốt ư?"
Cô trả lời dịu
dàng, "Vì chúng tôi nghèo, và chúng tôi bị ràng buộc với họ. Chúng tôi
không thể sánh với những gì họ có".
"Cô có
bao giờ ra khỏi cơ ngơi này không? Hay cô ở đấy suốt đời?"
Cô trả lời có
vẻ đăm chiêu. "Tôi ở đấy suốt đời". Tôi cảm thấy nỗi buồn của cô.
Cuộc đời của cô vừa khó khăn vừa vô vọng. Tôi bảo cô tiến tới ngày chết.
"Tôi thấy
một ngôi nhà. Tôi thức dậy muộn, đang nằm dài trên giường. Họ cho tôi uống một
thứ gì đó, một thứ gì ấm. Có mùi bạc hà. Lồng ngực tôi rất nặng nề. Rất khó thở
... Tôi đau nơi ngực và lưng... Đó là một nỗi đau tồi tệ ... rất khó diễn
đạt". Cô thở nhanh và thở hắt ra, trong nỗi đau ghê gớm. Sau ít phút hấp
hối, mặt cô dịu lại và thân thể cô giãn ra. Hơi thở của cô trở lại bình thường.
"Tôi đã
rời khỏi thân xác". Giọng cô to và khàn khàn. "Tôi nhìn thấy một ánh
sáng tuyệt vời ... Có người lại với tôi. Họ đến để giúp tôi. Những người tuyệt
vời. Họ không sợ hãi... Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng..." Ngưng khá lâu.
"Cô có
suy nghĩ nào về kiếp sống mà cô vừa bỏ đi không?"
"Đó là
sau này. Bây giờ, tôi cảm thấy an bình. Đây là lúc an ủi. Người tham dự phải
được giải khuây. Linh hồn ... linh hồn tìm thấy an bình nơi đây. Bạn để lại tất
cả đau đớn thể xác sau bạn. Linh hồn của bạn an lạc và thanh thản. Đó là một
cảm giác tuyệt vời... . tuyệt vời, như thể mặt trời luôn luôn chiếu sáng vào
bạn. Ánh sáng thật rực rỡ ! Mọi thứ xuất phát từ ánh sáng ! Năng lượng xuất
phát từ ánh sáng. Linh hồn của chúng ta đi ngay đến đó. Nó hầu như giống một
lực từ trường lôi cuốn chúng ta vào. Thật là tuyệt vời. Nó giống như nguồn sức
mạnh. Nó biết cách chữa lành."
"Nó có
mầu sắc không?"
"Nó nhiều
mầu sắc." Cô ngưng lại và nghỉ ngơi trong ánh sáng này.
Tôi đánh bạo
hỏi, "Thế cô đang kinh qua cái gì?"
"Không có
gì cả... chỉ là sự an bình mà thôi. Bạn đang ở giữa đám bạn bè. Họ đều ở đây.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người. Một số người rất quen, một số người không quen.
Nhưng chúng tôi ở đấy, chờ đợi". Cô tiếp tục đợi và ít phút chậm chạp trôi
qua. Tôi quyết định đẩy nhanh nhịp độ.
"Tôi có
câu hỏi"
"Về
ai" Catherine hỏi.
"Một
người nào đó - cô hay các Bậc Thầy", Tôi quanh co, " Tôi nghĩ rằng hiểu
biết điều này sẽ giúp chúng tôi. Câu hỏi như thế này : Chúng ta chọn thời điểm
và cách sinh ra, cách chết không? Chúng ta có thể chọn tình thế không? Có thể
chúng ta chọn thời điểm né tránh nữa không? Tôi nghĩ hiểu được việc đó thì sẽ
giảm nhiều sợ hãi. Có người nào ở đấy có thể trả lời câu hỏi này không?"
Căn phòng hình như lạnh lẽo. Khi Catherine nói lại, giọng cô sâu hơn và âm vang
hơn. Đó là một giọng nói mà tôi chưa từng nghe trước đây. Đó là giọng nói của
một thi nhân.
"Vâng,
chúng ta chọn khi chúng ta nhập vào trạng thái thể chất của chúng ta, và khi
chúng ta rời bỏ. Chúng ta biết khi chúng ta đã hoàn thành cái mà chúng ta được
gửi xuống nơi này để hoàn tất. Chúng ta biết khi nào thời điểm đến, và bạn sẽ
phải chấp nhận cái chết của bạn. Vì bạn biết là bạn chẳng kiếm được gì nữa
ngoài kiếp sống này. Khi bạn có thời gian, khi bạn đã có thời gian để nghỉ ngơi
và tiếp sinh lực lần nữa cho linh hồn của bạn, bạn được phép tái nhập lại trạng
thái vật chất. Những người do dự, những người không chắc chắn quay về nơi đây,
họ có thể mất cơ may cho họ, cơ may để chu toàn điều họ phải làm khi họ ở trong
trạng thái vật chất".
Tôi hoàn toàn
biết ngay đó không phải là Catherine nói. "Ai là người đang nói với
tôi," tôi cầu khẩn; "Ai đang nói"
Catherine trả
lời với giọng thì thào quen thuộc . "Tôi không biết. Giọng nói của một
người nào đó ... . chính người kiểm soát sự việc, nhưng tôi không biết là ai.
Tôi chỉ có thể nghe tiếng người ấy và cố gắng nói cho ông biết người ấy nói gì."
Cô cũng biết
kiến thức này không bắt nguồn từ nơi cô, không phải từ tiềm thức, cũng không
phải từ vô thức. Thậm chí không phải từ cái ngã siêu thức của cô. Bằng cách này
cách khác cô đã nghe được và truyền đạt cho tôi, những lời nói và tư tưởng của
một người nào đó rất đặc biệt, một người nào đó "kiểm soát sự việc."
Bởi vậy một Bậc Thầy khác đã xuất hiện, khác hẳn vị thầy hay một số thầy từ
những lời phán truyền đầy thông thái trước đây. Đó là một thần linh mới, với
một giọng nói và kiểu cách tiêu biểu, rất nên thơ và thanh thản. Đó là Bậc Thầy
nói về cái chết không chút lưỡng lự, tuy giọng nói và tư tưởng thấm đượm tình
thương yêu. Tình thương yêu dường như nồng ấm và thiết thực, tuy vô tư và phổ
quát. Tình thương đó dường như hạnh phúc tột đỉnh, nhưng không che giấu, hay
xúc động hay trói buộc. Nó tiếp sức cho cảm nghĩ về tình thương vô tư, hay lòng
trìu mến vô tư và nó hình như thân thuộc xa xôi.
Giọng thì thào
của Catherine trở nên lớn hơn."Tôi không có niềm tin vào những người này."
"Không có
niềm tin vào những người nào" Tôi chất vấn.
"Vào
những Bậc Thầy."
"Không có
niềm tin?"
"Không,
tôi không có niềm tin. Đó là lý do tại sao đời tôi quá khó khăn. Tôi đã không
có niềm tin ở trong kiếp sống đó." Cô bình tĩnh đánh giá cuộc sống của cô
ở thế kỷ thứ mười tám. Tôi hỏi cô đã học hỏi được gì trong kiếp sống đó.
"Tôi biết
nóng giận và hận thù, biết nuôi dưỡng cảm nghĩ của tôi đối với người ta. Tôi
cũng biết là tôi đã không kiểm soát được đời tôi. Tôi muốn kiểm soát nhưng tôi
không có gì. Tôi phải có niềm tin ở các Bậc Thầy. Các Thầy sẽ hướng dẫn tôi
thông suốt. Nhưng tôi lại không có niềm tin . Tôi cảm thấy như thể là bị thất
bại ngày từ lúc đầu. Tôi không bao giờ nhìn vào sự việc một cách vui vẻ. Chúng
ta phải có niềm tin ... chúng ta phải có niềm tin. Nhưng tôi lại nghi ngờ. Tôi
chọn nghi ngờ thay vì tin tưởng". Cô ngưng lại.
"Cô nên
làm gì, và Tôi làm gì để làm cho chúng ta tốt hơn? Phải chăng con đường của
chúng ta vẫn như thế?" Tôi hỏi. Câu trả lời của Bậc Thầy tuần trước đã nói
về sức mạnh trực giác và sự trở về từ hôn mê bất tỉnh. Giọng nói, kiểu nói, âm
thanh, tất cả đều khác với Catherine lẫn vị Thầy phái nam, thi nhân vừa mới nói.
"Con
đường của mỗi người trên cơ bản là giống nhau. Tất cả chúng ta phải học hỏi một
số thái độ trong khi chúng ta ở trong trạng thái vật chất. Một số người trong
chúng ta chấp nhận chúng nhanh hơn những người khác. Lòng nhân từ, hy vọng,
niềm tin, tình thương ... tất cả chúng ta phải biết và biết rõ những điều này.
Không phải chỉ có một hy vọng, một niềm tin, và một tình thương - có nhiều thứ
nuôi dưỡng một trong những thứ này. Có rất nhiều cách để diễn tả chúng. Và tuy
vậy chúng ta chỉ mới kết nối một chút vào mỗi một...
"Người
của những đoàn thể tôn giáo đã tới gần hơn bất kỳ ai ở trong số chúng ta vì họ
đã có những lời nguyện và sự tuân theo. Họ nhượng bộ nhiều mà không đòi hỏi gì
trở lại. Phần còn lại của chúng ta tiếp tục đòi hỏi ân huệ - giải thưởng và sự
liên hệ cho cách ứng xử của chúng ta ... khi không có giải thưởng mà chúng ta
muốn. Giải thưởng nằm trong việc làm, nhưng việc làm mà không trông đợi gì, làm
một cách không vị kỷ.