Chỉ Là Thói Quen - Chương 05

Năm phút này là lúc nói những lời lúc tạm biệt.

Mạc Nhan nghĩ hết sức, cuối cùng cũng nghĩ ra được
câu:

- À, …anh không phải là bị đau dạ dày sao, nhớ chú ý
sức khỏe.

Nghiêm Tiêu cười mỉm:

- Được.

Mạc Nhan lại nghĩ:

- Nghe nói người Mỹ ăn không nhiều, một dĩa cà tím
xào trứng cũng có thể làm no bụng họ.

Nghiêm Tiêu chau mày.

Mạc Nhan lại nghĩ một chút nói:

- Vậy dịp tết Trung thu, có cần phải gửi bánh trung
thu cho anh không? Anh thích loại bánh nào?

Nghiêm Tiêu xách vali lên, do dự một chút, quay người
lại cười nói:

- Nào, ôm một chút.

Mạc Nhan ngơ ngác, sau đó giơ cánh tay ôm chặt đối
phương một cách cởi mở. một cái ôm ấm áp và yên bình. Hết thời gian kiểm tra
hành lý, dòng người lướt qua bên cạnh họ.

Nghiêm Tiêu đưa tay ôm chặt thân hình cô, trong ánh
mắt mang nụ cười hiền lành, cúi đầu vừa cười vừa nói nhỏ vào tai cô:

- Dùng trí não nhiều hơn, đừng có chỉ lo trốn tiết.
Em có thể đậu vào đại học Z, đó đã không dễ dàng gì rồi.

Mạc Nhan trong chốc lát đã bị đóng băng tại chỗ.

Nghiêm Tiêu để vali vào trên giá, thuận tay giúp người
già bên cạnh bỏ lên cùng nhau.

Anh ngồi vào chỗ của mình.

Cô tiếp viên hàng không mang theo nụ cười nghề nghiệp
nhắc đi nhắc lại hành khách đừng quên đeo dây an toàn, còn hướng dẫn một cách
nhiệt tình.

Ông già ngồi bên cạnh nhìn anh một lúc rồi cười nói:

- Mấy cô cậu trẻ như các cháu tách nhau ra mấy ngày
là không chịu nổi nhỉ?

Nghiêm Tiêu nhớ lại cái biểu cảm ôm chặt của Mạc
Nhan lúc đó, sau đó lại không chút khách khí đưa tay bấu mạnh cánh tay anh, hết
sức hung dữ. Anh lễ phép mỉm cười với ông già.

Mạc Nhan đứng trước cửa kính dưới phòng chờ, nhìn
máy bay bay một đường lên cao, trong lòng thầm trách: Bố mẹ hôm nay đi chơi nghỉ
mát, ngày mai lại phải đi công tác ở bên ngoài, đều xem cô như một người vô
hình chỉ để lại một tờ giấy thì đi; tình cảnh của nhà Nghiêm Tiêu cũng không
kém là bao, đó vốn là đồng minh cùng cảnh ngộ, lại hoài nghi trí lực của minh.

Hai bên đều không xem cô là người bình thường, đó quả
thật là quá bi ai.

Đại học, ngoài lên lớp, ăn, ngủ, chơi ra, việc có sức
hấp dẫn nhất là phát triển tình yêu sinh viên.

Anh mập định nghĩa việc này hết sức chuẩn xác rằng:
Cuộc sống sinh viên không có tình yêu là không hoàn chỉnh, cuộc đời không tu
xong giáo trình tình yêu là hoang phế.

Sau đó, vào học chưa đầy một tháng, đã xảy ra hai
chuyện lớn làm anh lo sợ.

Chuyện thứ nhất là, hoa khôi Lý Nhiễm Nhã của khoa
Ngoại ngữ ngả vào cánh tay của người khác, cười rất chi là ngọt ngào. Nhân vật
chính Nghiêm Tiêu, vốn chỉ là mỗi năm có học bổng loại một, từng làm phó chủ tịch
hội sinh viên trường, ở khoa Văn học không nổi tiếng gì, lần này lại triệt để
vang danh.

Có tin đồn, người nào đó vì tình mà đau, âm thầm xa
khỏi thành phố, ở phương xa để quên đi.

Anh mập càng là một cây bút xuất sắc giữa các anh em
khoa tiếng Trung, đăng tải truyện mấy vạn từ ở tạp chí khoa, khi ca ngợi tình
yêu đồng thời cũng xây dựng nhân vật nam chính tình cảm sâu đậm, đều là làm người
nghe người thấy đau lòng rơi lệ.

Anh mập vừa lật tạp chí vừa cười:

- Thiện tai! Bạn Nghiêm Tiêu là một nhân vật nam
chính phái phản diện chuyên phá hoại tình cảm của nhân vật nam nữ chính, có thể
nhắm mắt xuôi tay rồi.

Lời nói vừa dứt, bạn cùng phòng đứng ở phía đối diện
đang vẽ vẽ viết viết tức tối nói:

- Đừng có điên điên nữa, kết quả mà bố anh là tôi
đây tính sắp ra thì bị anh cười cho bay mất rồi nè!

Bất kể là số buổi kiểm tra hay số lượng tiết học,
khoa tiếng Trung luôn không thể so với khoa Tin học, vì thế anh mập mới có thời
gian rảnh rỗi xem những câu chuyện tình cảm như chuyện tiếu lâm. Anh cảm thấy lựa
chọn lúc đầu đổi chuyên ngành là rất sáng suốt.

Còn chuyện thứ hai, đơn giản mà nói, đó là một buổi
chiều tà bầu trời đỏ ửng, anh mập đang lúc đưa đống sách cũ lấy từ thư viện về
phòng ký túc, dự định tìm sách biện luận. Mạc Nhan đúng lúc này đi đến, tay phải
dắt tay một sinh viên nam.

Đại khái là lúc trước gặp gỡ để lại ấn tượng, lúc
anh mập nhìn thấy Mạc Nhan cười chào hỏi với anh, lại nổi da gà.

Anh mập thảo luận với Nghiêm Tiêu trên MSN
(messenger) với thái độ nghiêm túc về học thuật:

- Tình yêu là tác nhân biến đổi nhân tính.

Đặc biệt là dùng ví dụ Mạc Nhan:

- Tôi từ trước đến nay chưa phát hiện ra sư muội Mạc
Nhan lại có thể thục nữ đến mức đó, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ gọi tôi là sư huynh. Tôi mà
biết em ấy khi yêu sẽ dịu dàng như thế thì đã sớm theo đuổi em ấy rồi, lúc này
đúng là lỗ, lỗ lớn…

Một lúc lâu sau, anh mập mới nhận được tin nhắn lại
của đối phương:

- Cô ấy chưa thục nữ trước mặt cậu tức là cô ấy chưa
để cậu vào danh sách phát triển mối quan hệ sâu hơn.

Anh mập trách:

- Tại sao không có nữ sinh nào có mắt phát hiện ra
anh mập ta tuy không tuấn tú nhưng đáng để yêu?

Người nào đó bị lấy làm bia đỡ đạn đang viết trình tự
máy tính, có người đang không ngừng không biết ý, không ngừng dùng những vấn đề
nhỏ nhặt này làm phiền tư duy của anh.

- Bởi vì cậu chưa đạt được cái mức độ là chí khí nổi
hơn ngoại hình, sau đó để người khác thích cậu.

Anh mập vốn muốn tìm sự an ủi, lại không ngờ chịu
thêm sự đả kích, chỉ có thể là ngồi vắt thừ ra ở ghế như xác chết.

Câu chuyện này nói với chúng ta rằng, sức mạnh vĩ đại
của ngôn ngữ có lúc có thể giết chết người.

- Nữ sinh sẽ thích nam sinh như thế nào?

Mạc Nhan dùng muỗng múc đậu trong chén, có chút cố
làm ra vẻ cao thâm:

- Nhưng mà, nam sinh mà mỗi nữ sinh thích và không
thích đều không giống nhau…

Anh mập hỏi nghiêm túc, hư tâm cầu cứu:

- Vậy em cảm thấy đa số đều thích loại như thế nào?

Mạc Nhan nghĩ một chút rồi trả lời:

- Chín chắn một chút, nhưng đừng có quá già, thông
minh một chút, nhưng đừng có khôn vặt, cần phải tuấn tú, nhưng đừng có quá tuấn
tú, cần phải có tiền đồ có lý tưởng, nhưng đừng có chỉ quan tâm đến tiền đồ với
lý tưởng, phải đối tốt với bạn gái, nhưng không phải là tốt hết với tất cả các
nữ sinh… nói chung không phải là loại như sư huynh mập. Sư huynh anh cần phải cố
gắng nhiều.

Anh mập tức giận nói:

- Em với Nghiêm Tiêu đúng là cùng một cái giọng ấy!

Mạc Nhan hiếu kỳ hỏi:

- Anh Nghiêm nói thế nào?

Anh mập ngồi thừ ra lúc lâu, nói một cách không tình
nguyện:

- Cậu ta nói, anh còn chưa đạt đến cái mức lấy chí
khí bù đắp ngoại hình.

Mạc Nhan vui vẻ nói:

- Nói như vậy à, em lại không nghĩ ra. Bây giờ là xã
hội mới, nam và nữ đều có vị trí như nhau. Anh biết tại sao tiểu thuyết mạng lại
lưu hành rộng rãi như vậy không?

- Đó chính là sự mất đi của văn học chính thống
Trung Quốc.

Anh mập càng tức:

- Đây là sự xâm thực đối với văn hóa chính thống, những
thứ không phù hợp với quỹ đạo lịch sử, không phù hợp với văn học chính quy quả
là quá nhiều, không ngờ em lại thích loại sách đó!

- Nhưng đó cũng là từ phương diện bầy tỏ một sự việc,
mọi người lại thích người đàn ông như thế. Là loại cao to mạnh mẽ, có nhiều cơ
bắp và đen đều đã lạc hậu rồi, sư huynh.

Mạc Nhan dùng muỗng quấy kem,

- Bây giờ trong tiểu thuyết mạng đều lưu hành người
đàn ông luôn cao đẹp nho nhã, có một quá khứ đau buồn, đều không quan tâm đến bất
cứ việc gì, có lúc còn để lộ ra sự yếu đuối… phải yêu sâu sắc, không quan tâm một
ai ngoài nhân vật nữ chính, mặc dầu đối phương có xuất sắc bao nhiêu đẹp bao
nhiêu dịu dàng bao nhiêu, hoa lệ bao nhiêu…

Anh mập chết đứng.

Ai có thể bảo anh làm sao để những miếng mỡ đầy mình
biến thành đẹp đẽ tuấn tú, làm sao mới có thể biến nhạt nhẽo thành hoa lệ?

Anh nghĩ đến giáo viên già tóc hoa râm khi dạy văn học
cổ điển, cái bộ dạng phẫn nộ đó, từng từ từng từ một lên án cái bi kịch bị chiếm
lĩnh của kho tàng văn học chính thống. Bây giờ anh hiểu rõ rồi…

Hai ngày trước tết Trung thu Nghiêm Tiêu nhận được
bánh trung thu. Đó không phải là điều quá bất ngờ.

Bởi vì trước khi bánh được gửi đến, Mạc Nhan đã
trách móc với anh trong mail, bánh trung thu gửi ra nước ngoài cần phải được kiểm
tra, chỉ có thể gửi được hai loại bánh. Bánh trung thu bố mẹ Nghiêm Tiêu nhờ Mạc
Nhan mang theo đi gửi đa phần đều không hợp lệ, cuối cùng loại bánh vị sen mà
nhà trường phát rộng rãi cho giáo viên cán bộ nhân viên trường lại thông qua kiểm
tra.

Nghiêm Tiêu nhớ lại vị ngọt của bánh trung thu vị
sen, thật là có chút chịu không nỗi.

Thật ra, ở Mỹ không phải là không mua được đồ trong
nước, trên phố cũng có những khu chợ của người Hoa.

Lúc đầu mới đến xứ lạ, có chút không thoải mái không
biết làm sao mà điều chỉnh. Trở ngại ngôn ngữ, chủng tộc khác biệt, phong tục
khác nhau, không cách nào hòa nhập vào cái xã hội phức tạp thế này, cuối cùng
cũng chỉ hạn chế ở trong vòng những người Hoa ở đây.

Nghiêm Tiêu trở về phòng, thuận tay mở máy tính.

Một hàng chữ được gửi đến từ Mạc Nhan hiện trên MSN:

- Nhận được bánh trung thu chưa? Ngon không? Hàng tồn
động mỗi năm đều gửi cho anh, giảm gánh nặng cho mọi người rồi.

Nghiêm Tiêu gõ bàn phím với những ngón tay dài nhỏ:

- Chat voice nhé, đánh chữ quá phiền phức.

- Á? Ừ, anh chờ chút, em tìm tai nghe.

Có thể tưởng tượng ra, nhất định là cô đang lật
dương lật tủ tìm đồ. Nghiêm Tiêu dựa vào ghế, mặc dầu những dòng chữ trên màn
hình có chút ấm áp, nhưng cũng chỉ là sự ấm áp bị cách ngăn bởi cái lạnh lùng của
màn hình hiển thị và tia sáng mà thôi.

- Ê… anh nghe được không?

Giọng của Mạc Nhan thực ra cũng rất dịu dàng.

- Nghe không rõ thì tự điều chỉnh âm thanh to một
chút, em không thể hét mà nói chuyện với anh…

Nghiêm Tiêu trầm lặng một chút:

- … Nghe rất rõ.

Mạc Nhan vui mừng:

- Trước đó gửi trái cây khô cho anh ăn ngon chứ?
Nghe nói những thứ đồ khô có thể tốt cho phát triển trí lực.

Xem ra người nào đó còn nhớ rất rõ những lời lúc đưa
tiễn ở sân bay anh đã nói.

- Chỉ là trọng lượng của trái cây khô không nặng lắm,
lãng phí cả cước gửi, nhân viên bán hàng giới thiệu loại chân gà Pickle cũng rất
ngon…

Trong phòng Mạc Nhan gần đây nổi lên trào lưu mua
hàng trên mạng. Bốn cô gái chụm lại mua đồ, gần đây toàn mua thức ăn vặt trên mạng,
sau khi mua mấy hộp chân gà nướng, tiện tay còn gửi cho Nghiêm Tiêu một hộp.

Việc đó cũng là do sai sót của Nghiêm Tiêu.

Anh và một du học sinh khác tìm nhà trọ bên ngoài
trường, cùng sống dưới một mái nhà còn có hai sinh viên quốc tịch nước ngoài.
Anh không nên mở gói quà ngay ở phòng khách chung, kết quả là để lộ hai cái
móng làm cho mấy người nước ngoài đều sợ chết khiếp.

Mạc Nhan đang ngồi trước máy tính gặm chân gà, sau
khi nghe xong câu chuyện không chút đồng cảm nói:

- Chỉ là mấy cái móng chân gà, có gì đáng sợ chứ?

Đáng sợ…

Nghiêm Tiêu đổi tư thế ngồi ngay thẳng một chút, mỉm
cười, ngữ điệu ôn hòa:

- Mùi vị của “phượng trảo” không tệ, chỉ là hơi nhiều
chất bảo quản và chất tẩy trắng.

Mạc Nhan ngạt thở một lúc, do dự hồi lâu, lặng lẽ
ném cái gói ở trên tay vào sọt giấy bên bàn.

- Nghiêm Tiêu, anh có từ điển công nghiệp không?

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Tào nửa người bước vào,
đưa tay hất gọng kính trên mũi. Tiểu Tào là nhân vật mà tất cả mọi môn học đều
đạt điểm tuyệt đối, chiếm vị trí quý báu số một trong khoa, còn vượt xa người đứng
thứ hai. Có người suy đoán nói, chỉ số IQ của cậu ta tiếp xúc gần nhất với
Einstein trong những sinh viên đang học đại học Z hiện nay.

Nghiêm Tiêu lật đống tài liệu và sách, tìm được một
quyển từ điển màu đen dày nặng.

Tiểu Tào nói tiếng cảm ơn, đi ra cửa rồi lại quay
người lại nhìn Nghiêm Tiêu một cách hoài nghi, hỏi:

- Nghiêm Tiêu, cậu đang yêu à?

Lúc đó vốn cần phải cắt chat voice thì đã không kịp
rồi.

Nghiêm Tiêu không nói gì.

- Nghe người khác nói, cậu và Quý Nhiễm Nhã khoa Ngoại
ngữ từng có thời gian tiến tới với nhau, là cô ấy à?

Thì ra thần đồng cũng thích hóng chuyện phiếm.

Mạc Nhan phảng phất cũng nghe được cuộc nói chuyện của
họ, do dự nói:

- Sư huynh, thật ra…

- Ừ?

- Chị Quý cô ấy…Nói thế nào nhỉ?

Mạc Nhan thầm thì trong bụng, khó trách có câu nói,
thời khắc mà người trong cuộc biết tin luôn là muộn nhất. Thấy cảnh này, chứng
tỏ anh mập còn chưa nói gì với anh.

- Hey, tuy sư huynh lần này thua bởi tay người khác,
nhưng em sẽ không coi thường anh đâu, yên tâm nhé…

Nghiêm Tiêu có chút khó hiểu:

- Anh không giống em, mối tình đầu là ai cũng không
nhớ.

Hết Trung thu, ngày tháng nhanh chóng trôi qua. Lễ
Giáng sinh tuyết rơi nhiều, một màu trắng bao phủ, dậm chân xuống là tạo thành
một cái hố. Sau khi hết giáng sinh, cách Tết cũng không xa. Những ngày Tết náo
nhiệt hạnh phúc trước thềm năm mới, ở nước ngoài thì khó mà thưởng thức được.

Nghiêm Tiêu nhận được điện thoại của giáo sư, nói là
sau mấy ngày nữa sẽ có hội nghị liên quan đến phương diện IT, có thể dắt mấy
sinh viên qua nghe giảng, hỏi anh có muốn đi không. Cách một ngày sau, lại còn
nhận được thư mời chính thức, ngôn từ trên thư hết sức lễ phép.

Cùng nhận được thư còn có Tiểu Tào, ngôn từ sục sôi:

- Cuối cùng cũng đến thời khắc báo quốc rồi.

Địa điểm mở hội nghị là ở trong rừng, vùng lân cận
không có người, môi trường sinh thái cực kỳ tốt.

Tiểu Tào dùng tiếng Trung nói một cách uể oải

- Đây đúng là nơi mà chim còn không thèm đi tiểu.

Đồng hành còn có một vị Hoa kiều đời thứ hai, tuy có
khuôn mặt của người da vàng, nhưng nếu để cậu ta đứng quay lưng lại mà chỉ nghe
giọng nói, sẽ cho rằng cậu ta là người ở đây. Hoa kiều nghe hiểu tiếng Trung,
tiếp lời nói:

- Đây đâu là nơi chim không đái, chim ở đây vừa nhiều
vừa thích đái, tôi vừa mới ra khỏi cửa đi bộ, trên đầu đã có hai con chim đang
đái…

Lò sưởi cũ trong phòng hội đang phát nhiệt, bên má mỗi
người đều có chút ửng hồng. Bên ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi phất phới bên
ngoài, trong nháy mắt bị gió lạnh thổi tạt.

Đó là hai thế giới, một bên là lạnh, một bên lại
nóng.

Giọng thê thảm Mạc Nhan thông qua mạng vô tuyến, có
chút mơ hồ, có chút rối rắm, như đang tủi thân mà làm nũng:

- Anh Tiêu, em chết rồi…Em rớt môn chuyên ngành.

Trong chốc lát, tuyết rơi khẽ khàng.

Nghiêm Tiêu không chút đồng cảm, tàn nhẫn cười nói:

- Ngoan, nói với ca ca, đúp mấy môn?

Người nào đó bị nói đúng chỗ đau nổ tung:

- Một môn, thì là một môn! Đều là tại cái người từ
nước ngoài về đó, đúng là quỷ giả Tây, em chỉ thiếu có nửa điểm, chỉ có nửa điểm
mà cũng không chịu bỏ qua cho em..

- Là giáo viên dạy môn Tài chính quốc tế đó à?

- Hey, là ông ta, tức chết mất!

Vị phó giáo sư trẻ tuổi dạy Tài chính quốc tế đó được
liệt vào hàng số một trong “Tứ đại danh bổ”, giáo trình được chọn là nguyên văn
sách giáo khoa, lúc cho điểm là không bao giờ mềm tay, chỉ có trừ phi ông ấy
không cẩn thận quên mất, chứ không là tuyệt đối sẽ không có sinh viên nào là
không bị đúp môn, lời mở đầu tiết đầu của mỗi học kỳ nhất định sẽ là:

- Tôi thích nhất là nhìn thấy những gương mặt quen
thuộc khi lên lớp.

- Chuẩn bị nộp phí học lại đi, nghe nói có người học
lại hai năm mà vẫn chưa qua.

Nghiêm Tiêu không để ý nếu không chắc cũng muốn bả một
tát vào đối phương.

Mạc Nhan nói:

- Năm nay học viện chúng ta đổi phó viện trưởng, cô ấy
tập trung tất cả các sinh viên bị đúp môn lại với nhau, đúp một môn thì nghe huấn
luyện nửa tiếng, còn mệt… lần này mặt mũi không có chỗ nào mà chui luôn…

Lúc đó Nghiêm Tiêu bỗng cảm thấy rất đáng tiếc, thầm
nghĩ sau này đến chết cũng sẽ không lặp lại sai lầm, chỉ vì một câu hỏi mà mất
đi cả bầu không khí lãng mạn…

Trên cửa sổ bằng kính những đám mây trắng chầm chậm
lướt qua. Còn bên ngoài cửa, tuyết vẫn rơi khẽ khàng.

Kỳ nghỉ bắt đầu.

Mạc Nhan kéo theo Y Liễn đi tìm đơn vị thực tập.

Từng có người nói một câu kinh điển, điểm khác biệt
giữa phụ nữ và đàn ông là ở chỗ, phụ nữ là động vật quần cư, còn đàn ông thường
thích hành động độc lập. từ tiểu học đến đại học, bạn có thể thấy đa số nữ sinh
từng tốp hai ba người đi với nhau, bất luận là lên lớp hay là đi ăn, chỉ sợ là
đi nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ.

Mạc Nhan và Y Liễn kết bạn đi thực tập, coi như là
“Thêm một người thêm một lá gan”.

- Thực ra thực tập sinh là khổ nhất, đơn vị không ký
hợp đồng với bạn, chuyên chờ đến kỳ thực tập bóc lột bạn, chờ kỳ thực tập kết
thúc lại một chân đẩy bạn ra – lao động miễn phí ai không thích?

Nói đến thực tập, Y Liễn oán thán:

- Bây giờ công ty tốt, bạn muốn thực tập ngoài bỏ tiền
ra còn phải quen biết, nếu là loại không ra gì, cũng đừng nghĩ có lương, cho
cơm trưa đã là không tồi rồi…

Mạc Nhan hiểu ra:

- Xin đừng dùng chủ ngữ “bạn” này, cảm ơn.

Y Liễn thở dài một cách bi quan:

- Tớ cảm thấy chúng ta là con la, trước khi bị đưa
đi giết còn phải làm việc.

Mạc Nhan cười khì:

- Không những làm việc, còn không được làm mất thịt,
như thế mới được đưa đi giết.

- Chuyện cười của cậu thật nhạt.

- Như nhau cả.

- Đâu có đâu có.

- Còn thua xa, phải nỗ lực nhiều.

- Quá khiêm tốn là giả tạo đó.

…… ……

Thành phố này, không thiếu nhất là xí nghiệp tư nhân
nhỏ, số lượng nhiều, sản lượng chiếm cứ đầy đủ, hầu như cấu thành thị trường cạnh
tranh hoàn toàn.

Dùng quan điểm của bản thân Mạc Nhan mà nói, thị trường
đó là sự mua bán giữa hai bên.

Hai người ngồi bên ngoài chờ gần hơn một tiếng đồng
hồ, đông cứng cả hai tay, sắc mặt trắng bệch, mãi mới có người quan tâm tới họ.
Có thể thấy, vô nhân đạo biến người đi xin việc thành vật phẩm, bây giờ là thời
buổi cung vượt cầu, hoàn toàn do bên mua nắm giữ thị trường.

Điều hòa trong phòng làm việc rất ấm áp.

Mạc Nhan tháo khăn để lộ mặt, đứng thẳng, lộ ra nụ
cười cởi mở:

- Chào giám đốc.

Y Liễn cũng làm như thế, chỉ là giống với Mạc Nhan
nhưng giọng điệu có chút thay đổi.

Giám đốc bộ phận nhân sự chỉ ừ hai tiếng, vuốt hai bộ
hồ sơ, cũng không có ý mở ra xem:

- Hai bạn thành niên chưa?

Hai người tạm thời như bị sét đánh mà thốt lên:

- Thành niên rồi.

Vấn đề này, đáp lại chỉ có cảm giác thất bại. Mạc
Nhan rờ rờ mặt, cô biết gương mặt của mình nhìn tương đối non, còn Y Liễn thì
càng khoa trương hơn. Cô ấy còn tương đối giống một người mới lớn.

- Ừ, vậy học lực? Biết những cái gì?

Đối phương ném hồ sơ sang một bên, khép hai chân lại.

Mạc Nhan chỉ biết an ủi trong lòng: Đây là công ty
nhỏ, đương nhiên không giống hội tuyển dụng chuyên nghiệp. Sau đó thực thà trả
lời:

- Còn học năm ba, chuyên ngành Tài chính.

- Tôi học Tài nguyên nhân lực, cũng là năm ba.

Giọng của Y Liễn rất lạnh lùng.

- Oh, được… vậy làm sao chứng minh? Thẻ sinh viên và
chứng minh của các bạn đâu? Đem ra đây xem.

Đây đúng là quá làm người ta tức giận! Mạc Nhan chỉ
có thể giấu tức giận trong bụng:

- Bản photo đều có ở trong hồ sơ.

Những tập đoàn công ty xuất hiện trong phim đều quá
hoàn mỹ, mới có thể làm nổi bật chỗ thiếu sót của hiện thực.

Lúc này, cánh cửa bên ngoài phòng làm việc mở ra, một
phụ nữ đi tới:

- Hai người các bạn đến tuyển dụng à? Có bằng nghiệp
vụ kế toán không?

Thường là sinh viên chuyên ngành học kinh tế, cơ bản
kế toán đều là môn bắt buộc. Mạc Nhan vừa định gật đầu thì bị đối phương chặn lại:

- Tốt quá rồi, kế toán cũ của chúng tôi mấy ngày này
ốm xin nghỉ, không đủ người, chỉ sợ cuối năm làm không kịp báo cáo và dự toán.

Cô chỉ kịp nháy mắt với Y Liễn thì đã bị kéo đi rồi.

Mạc Nhan vốn muốn nói rõ, cô tuy có chứng nhận nghiệp
vụ kế toán, nhưng bản thân học không phải là chuyên ngành kế toán, chỉ biết
chút lý luận mà không có kinh nghiệm thực tế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3