Chỉ Là Thói Quen - Chương 03

Mạc Nhan đứng dậy pha một ly trà sữa, khi về chỉ thấy
bên đường đứng một dãy bóng màu xanh.

Người đó đứng dưới tán cây đầy hoa, tóc đen phất phới,
sau lưng có một cây kiếm đeo lệch, ẩn ẩn hiện hiện, lúc rõ lúc không.

Mạc Nhan nhìn tên trên đầu người đó thì bỗng sững lại.

Túy đạp thanh thu. Cái tên này rất quen, hình như đã
từng thấy ở đâu. Cô đến xem bảng danh sách cao thủ, xếp ở vị trí thứ năm quả là
Túy đạp thanh thu.

Cần biết là những cao thủ trong top 10 đều là nhân vật
xuất quỷ nhập thần, cô cũng chưa gặp qua mấy người.

Chỉ thấy Túy đạp thanh thu di chuyển một bước, trên
đỉnh đầu xuất hiện bốn chữ: Anh là Nghiêm Tiêu.

- …Oh!

Một ngụm trà sữa của Mạc Nhan trào ra máy tính.

Cô chết lặng.

Nghiêm Tiêu nheo mắt nhìn màn hình hiển thị, chỉ thấy
Mặc mặc khạp thụy đứng trơ ở đó, một chút phản ứng cũng không có. Đoán là chút
nữa thể nào cũng hỏi một đóng câu hỏi.

Nhưng anh đoán sai rồi.

Mặc mặc khạp thụy rất lâu mới nói một câu:

- Anh Tiêu, không bằng chúng ta kết hôn nhé?

Lần này thì đến lượt anh bị sặc.

Mất một Công tử vô đạo, lại nhặt được một Túy đạp
thanh thu, lời lỗ thế nào cũng quá rõ ràng rồi.

Mặc mặc khạp thụy vui mừng kéo anh chàng tuấn tú áo
xanh đến chỗ Nguyệt lão định ước, vì đường quá xa, chạy một lúc mà chưa tìm thấy
chỗ. Túy đạp thanh thu cuối cùng cũng không nhẫn nại được nói:

- Cưỡi ngựa đi, anh chở em.

Hình thức giao lưu giữa nam và nữ trong Kiếm vũ đều
có chút không khí bong bóng màu hồng, trong đó thích nhất là nam nữ cùng cưỡi
ngựa. con gái trong game được nhấc lên ngựa, giống như chú chim non ngồi trong
lòng người con trai.

Mạc Nhan gửi hình ảnh này cho Y Liễn xem, Y Liễn lập
tức hỏi:

- A..a…a…, đó không phải là cao thủ Túy đạp thanh
thu vang danh thiên hạ sao?! Cậu và anh ta có quan hệ này từ khi nào?! Trò chơi
này tớ chơi đã lâu như thế, đây mới là lần đầu gặp Thanh thu thật.

Mạc Nhan hết sức vui vẻ trả lời:

- Bởi vì chúng tớ sắp kết hôn mà.

- Mà tuy tớ cầu hôn nhưng người ta đồng ý rồi.

Thật ra thì Nghiêm Tiêu vẫn chưa trả lời Được hay
Không đươc, cơ mà theo một quy tắc nào đó, Mạc Nhan vẫn cảm thấy điều đó đại biểu
là anh đã chấp nhận trên một mức độ nào đó. Rốt cuộc có thể lấy một cao thủ
thiên hạ, chuyện này thực sự rất là có mặt mũi.

 

Hai người kết sợi tơ hồng ở chỗ Nguyệt lão, hợp nhóm
tăng cường mức độ tình cảm.

Mạc Nhan đang lúc đánh yêu quái thì hỏi:

- Sư huynh, tại sao anh lại đặt cái tên này? Đó
không phải là phong cách của anh chứ?

Đối phương không trả lời. Chỉ thấy tư thế diệt yêu
có chút hung dữ, ra hết mấy chiêu thức thì biến một vùng trở nên hoang sơ,
không có một tấc đất cho yêu quái sống sót.

Mạc Nhan hưởng thụ việc trốn đằng sau mà thu lấy điểm
kinh nghiệm, nhìn cột kinh nghiệm dần dần thay đổi.Thực sự bây giờ cấp bậc của
cô đã không còn thấp nữa, mỗi lần thăng cấp đều chầm chậm khiến người ta sốt ruột.

Bỗng nhiên, Túy đạp thanh thu thu kiếm:

- Còn lại cậu đánh đi, tôi nghỉ một lát.

Mạc Nhan tưởng rằng những lời này là nói với bản
thân, nhất thời rất bực bội. Địa điểm Nghiêm Tiêu chọn để luyện cấp bậc, đẳng cấp
của yêu quái còn cao hơn cô, căn bản là đánh không lại. Cô chưa kịp nói gì thì
đã thấy một người chơi đàn đi lại, áo bay phất phới, ngồi xuống, đặt đàn trên đầu
gối.

Khi Mạc Nhan thấy bốn chữ “Tiêu sương dạ vũ” trên đỉnh
đầu đối phương, một chút nữa thì rối loạn.

Túy đạp thanh thu xếp thứ năm trên bảng cao thủ
thiên hạ, mà Tiêu sương dạ vũ nhưng lại xếp thứ hai, mà còn là người chơi nữ
duy nhất trong số mười người.

Thực ra những cái này đều không tính là hiếm thấy nhất,
việc hiếm thấy nhất lại là Tiêu sương dạ vũ có mối quan hệ rất tốt với những
người chơi nam. Có một lần mấy người chơi nam có luận đàn bình luận về những
người chơi nữ nổi tiếng, dung từ đánh giá hết sức khắt khe nhưng duy nhất lại
khen ngợi Tiêu sương dạ vũ.

Tương truyền Tiêu sương dạ vũ là người vừa dịu dàng
vừa hào phóng, lại biết làm nũng đúng kiểu con gái, cũng có tính khí của trẻ
con, có khí chất cổ điển, tài năng xuất chúng, lại là người con gái thần bí đa
sầu đa cảm đối với nguyệt không vọng đối với hoa sinh tình. Nhưng thường là người
chơi nam, luôn một lòng có cảm tình với cô, cuối cùng dù bị hạ gục bởi Tiêu
sương MM, chết cũng không hối hận.

Mạc Nhan thấy cái dáng nhỏ nhắn của người chơi đàn
chỉ cảm thấy lạnh buốt ở dưới gót chân:

- Trừ phi, Tiêu sương dạ vũ chính là…

Nghiêm Tiêu đưa cho cô một đáp án khẳng định chắc chắn:

- Là Chư Việt Ninh.

Chư Việt Ninh, tức là anh mập người đã bị mọi người
quên tên thật từ lâu nay.

Mạc Nhan cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tay run
run gửi đi một hình đầu người đầy đường đen nghi vấn:

- Là anh mập…ồ không, sư huynh đồng tính chuyển giới.

Tiêu sương dạ vũ che mặt, nhẹ nhàng hất tay áo, thẹn
thùng nói:

- Đáng ghét, làm sao có thể nói người ta như vậy chứ?

Mạc Nhan một lần nữa làm một ngụm trà sữa phun ra
màn hình máy tính, rút mấy tờ giấy lau lau, cầm điện thoại gọi số của Nghiêm
Tiêu:

- Lẽ nào anh mập lại dùng phương pháp đó mê hoặc
không biết bao nhiêu người chơi nam.

Giọng của Nghiêm Tiêu nhẹ xuống từ trong điện thoại
chầm chậm truyền tới, nghe rõ là vừa nói vừa cười:

- Chính xác là có người thích như vậy.

Mạc Nhan lập tức hiểu ra vấn đề:

- Thì ra anh mập còn có thể mê hoặc nam giới.

Nghiêm Tiêu chỉ cười không nói gì.

Vừa rồi cô kích động mới gọi điện, bây giờ không thấy
động tĩnh gì của đầu dây bên kia, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể lắp bắp
hỏi:

- Thực tế là mấy anh chơi bao lâu?

- Nửa tháng.

Nghiêm Tiêu hơi dừng lại rồi lặng lẽ đáp.

- Quá nhanh.

Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái im lặng.
Đại khái là cô đã hồn lìa khỏi xác rồi, căn bản không thể nói chuyện. Về điểm
này mà nói, cô cũng tự khinh bỉ bản thân. Chỉ là thấy cô không nói gì, Nghiêm
Tiêu cũng không nói gì.

Trong lòng Mạc Nhan thấy lúng túng, tình trạng thế
này tiếp tục thì không phải là lãng phí tiền điện thoại sao?

Cô cất giọng:

- Sư huynh à, hôm nay em quên nộp tiền điện thoại…

Giọng Nghiêm Tiêu nhỏ nhẹ:

- Ừ?

- Thực ra hôm trước đã không đủ rồi..

- Vì vậy?

- Em …phải…cúp…điện thoại rồi!

Nghiêm Tiêu trầm xuống một chút rồi nói nhẹ nhàng:

- Oh, em cúp đi.

Mạc Nhan bỏ điện thoại xuống, bắt đầu nhìn lại màn
hình máy tính, chỉ thấy người đánh đàn xinh đẹp đó đã diệt hết tất cả những yêu
quái xung quanh, đang trong lúc cười một cách điên cuồng không chú ý đến hình
tượng:

- Ha ha ha ha ha ha, anh mập của em rất lợi hại nhé,
ha ha ha ha ha!

Mạc Nhan nghĩ, lẽ nào đó gọi là “Hào phóng như gió”…

Thế giới này hỗn loạn rồi…

Cô nói trái với ý mình nghĩ:

- Thật là lợi hại, lợi hại…

- A ha ha ha, không phải sùng bái anh đâu, đó chỉ là
một kỷ xảo nhỏ, không đáng cười, không đáng cười!

Mạc Nhan kịp thời cắt đứt lời của anh:

- Nhưng người chơi đàn là anh và đạo sĩ là sư huynh,
tên của hai nhân vật này quả là rất tương hợp à.

Anh mập rất đắc ý:

- Cái tên có đầy đủ khí chất cổ điển và nội hàm này
đương nhiên là anh đặt rồi. Như Nghiêm Tiêu đến Lý Hạ và Lý Thương Ẩn cũng
không phân biệt được, làm sao có thể biết đặt?

Mạc Nhan chống cằm suy nghĩ. Đại khái là Nghiêm Tiêu
không phân biệt được giữa Lý Hạ và Lý Thương Ẩn. Chỉ cần anh cảm thấy điều đó
không có tác dụng gì với anh thì anh không cần quan tâm. Hầu như từ rất lâu rồi,
anh muốn làm gì, muốn có được giải thưởng gì, đều không bỏ lỡ. Lúc lên cấp ba,
anh nói thích không khí trường cấp ba trọng điểm nào đó, sau đó anh quả nhiên
được chuyển thẳng đến đó. Anh nói, anh chỉ có thể đạt được vị trí thứ hai giải
nhảy cao nhảy xa hội khỏe phù đổng của trường, sau đó quả là cũng đạt vị trí thứ
hai.

Làm người, luôn không thể việc gì cũng như ý vậy?
Nhưng Nghiêm Tiêu lại thế.

Mạc Nhan có lúc cũng nghĩ, nếu có một ngày, khi kế
hoạch không kịp với biến số, anh sẽ dự định xử lý thế nào.

Đương nhiên, cô tuyệt đối không phải là hi vọng
trong vui mừng và tai họa.

Anh mập lại đắc ý nói:

- Lúc đầu anh đăng ký hai cái tên cao sang, một là
người chơi đàn, một là đạo sĩ. Căn bản là muốn chờ chúng lớn một chút, sau đó để
chúng kết hôn. Nhưng mới luyện được không bao lâu, anh lại cảm thấy chức danh đạo
sĩ này không phải là để chơi, xuất chiêu cũng đứng ở đó ngây ra rất lâu để tạo
pose (dáng), khi PK thật ai còn chờ bạn tạo dáng, cái thời gian này cũng đủ để
người khác chém vài nhát rồi. Vì vậy anh vứt cái nick này cho Nghiêm Tiêu.

Đối với việc đạo sĩ thích tạo dáng, Mạc Nhan cũng
tán đồng:

- Đạo sĩ ra chiêu thực sự là rất chậm, không đủ sức
công kích lớn.

Anh mập nói:

- Hơn nữa hai cây đao kỹ thuật của Nghiêm Tiêu, một
đao là chém người khác, một đao là kích thích bản thân, anh cũng không yên tâm
gả con của nhà anh cho cậu ta, thật là không biết cậu ta làm sao lại được xếp
vào bảng anh hùng thiên hạ…

Anh mập còn đang lên giọng khoe khoang, chỉ thấy một
đạo đao kiếm từ trên trời đưa xuống, chấn động từ cách ba bước tới người đánh
đàn, vết máu tuôn rơi. Tà áo xanh của Túy đạp thanh thu bay phấp phới, rút kiếm,
kiếm hoa sáng quắc hết sức xinh đẹp.

Mạc Nhan … họ không phải đang chuẩn bị PK ở cái chỗ
quái quỷ này chứ? Nhỡ hai bên đều bị thương, cô chỉ có thể dùng cái chết về tới
thành, sự chết chóc của người chơi sẽ khiến mất điểm kinh nghiệm.

Tiêu sương dạ vũ lấy ra Thất huyền cổ cầm:

- Có giỏi thì PK, ai sợ ai?

Người chơi đàn nói xong câu này thì lập tức ngồi xuống
nói:

- Tôi quên mang thuốc, chờ tôi chút rồi trả lời.

Mạc Nhan hiểu ra, lập tức đưa máu cho Tiêu sương dạ
vũ:

- Các anh đánh thật? Vậy em phải làm gì? Có phải là
chờ khi một người chết rồi cứu sống?

Nghiêm Tiêu nói:

- Em đứng sang một bên nhìn.

Mặc mặc khạp thụy ngoan ngoãn lui về một bên, xem
hai cao thủ chuyển sang trạng thái PK.

Theo lời của anh mập mà nói, đó là trận chiến giữa
những người đàn ông, chết thì chết một cách hoành tráng, đánh không ra gì thì
không cần đánh.

Mạc Nhan xem những tuyệt kỷ mà hai bên liên tiếp đưa
ra của môn phái mình, đẹp đẽ kỳ diệu đến tuyệt vời, những yêu quái xung quanh vừa
chạy đến chưa kịp hoạt động gân cốt đã bị giày xéo một cách vô tình. Chờ đến
khi người đánh đàn đàn một khúc ma âm cao, Mặc mặc khạp thụy cũng bị giật mình,
hầu như đến phản ứng gì cũng đều không kịp, trên giao diện trò chơi đã nhảy lên
câu: Bạn đã rơi vào tình trạng tử vong, hãy kích hoạt để xác định về thành.

Mạc Nhan thấy điểm kinh nghiệm giảm đi, cảm thấy đau
lòng vô cùng.

May mà đau lòng không được bao lâu, anh mập xuất hiện
một bên trong tình trạng thiếu máu, quát rằng:

- XXX, lại mất đi một cấp.

Thế giới này lập tức công bằng rồi.

Bọc trong chăn ngủ dưới khí lạnh của điều hòa đến
khi ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, đó đã là thói quen của Mạc Nhan rồi. Cũng như
thường ngày, cô mò điện thoại ở trên tủ đầu giường rất lâu mới được, trên màn
hình hiển thị hai tin nhắn.

Mạc Nhan mở ra xem, bỗng có chút bực bội. Bởi vì một
tin nhắn trong đó là người dùng XXXX tôn kính, thuê bao 13XXXXXXXX đã nạp cho
thuê bao của bạn XXX tệ, tài khoản hiện nay của bạn là XXXX tệ. Số điện thoại
đó chính là số của Nghiêm Tiêu.

Mạc Nhan nhanh chóng viết tin nhắn:

- Anh Tiêu, em chưa nghèo đến nỗi tiền điện thoại
cũng không có… hơn nữa hôm qua là nói đùa, anh sao đến cái tính hài hước cơ bản
cũng không có thế?

Lâu sau đó, Nghiêm Tiêu mới trả lời:

- Không sao, chờ sau khi vào học em lấy học bổng thì
giúp anh nộp tiền điện thoại ba tháng.

Mạc Nhan bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm
xuống hai độ. Thật ra Nghiêm Tiêu không phải là không có tính hài hước, chỉ là
chuyện cười của anh tương đối lạnh.

Điều hòa, vẫn là nên mở nhiệt độ cao hơn chút.

Tuy nhiên, mùa hè với ánh mặt trời sáng lạng là để cỏ
cây sinh trưởng.

Mạc Nhan thấy ánh nắng bên ngoài chói chang, nghe dự
báo thời tiết nói là hai ngày tới lại tăng thêm hai độ nữa, thì dứt khoát ở nhà
không ra ngoài.

Game Kiễm vũ bắt đầu vào giai đoạn không ngừng nâng
cấp thuộc tính để cân bằng những mâu thuẫn của người chơi, không ít người đã
rút lui. Nhưng sau khi Mặc mặc khạp thụy và Túy đạp thanh thu định hôn lễ xong,
sự hứng thú của cô với game mạng cũng dần dần tiêu hao đi nhiều, đưa số cho Y
Liễn, xóa đi trình tự trò chơi.

Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn của Mạc Nhan qua đi
trong một tháng thì bị một số điện thoại gọi đến làm đảo lộn tất cả. Trước khi
cô nghe điện thoại, xem số điện thoại hiển thị là số có mã vùng quen thuộc, muốn
hay không muốn cũng phải bấm nút nghe. Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến là
một giọng nữ sắc bén dứt khoát:

- Là sinh viên Mạc Nhan phải không? Cô là cô Giang
bên viện Lý học.

Trong lòng Mạc Nhan có chút dự cảm không tốt, điện
thoại vào lúc này, sợ là vì chuyện đó:

- Dạ, cô Giang, nhưng em ở khoa Kinh tế, không phải
viện Lý học…

- Cô biết, nhưng sinh viên bản địa của khoa Lý học
không đủ nên cô mới gọi cho em. Mấy ngày này em rảnh chứ?

Cô Giang căn bản không chờ cô trả lời đã nói tiếp:

- Là thế này, hai ngày sau là đợt huấn luyện quân sự
cho sinh viên, em không phải là sinh viên bản địa, thì đến để làm nhân viên phụ
đạo. Bảy giờ ngày mai đến phòng 1 lầu X để họp mặt, có những hạng mục huấn luyện
và sắp xếp cần nói.

Mạc Nhan không kịp phát biểu bất ký ý kiến gì thì đối
phương đã nói:

- Như vậy nhé, ngày mai đừng có đến muộn.

Sau đó thì cúp máy một cách nhanh chóng.

Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái phẫn nộ:

- Mình đến một câu cũng không nói được, không đến nỗi
như thế chứ.

Đây căn bản là hành vi ép bán ép mua làm rối loạn cơ
chế thị trường kinh tế.

Nếu toán học là ác mộng của sinh viên thì huấn luyện
quân sự là ác mộng trong ác mộng. Trường đại học Z sắp xếp huấn luyện quân sự
sau khi tân sinh viên vào trường một năm, mọi người sớm quen với việc để từ từ
qua đi rồi, cần phải ở với những em khóa dưới nhỏ hơn một hai tuổi thì hơi khó.

Ngày hôm sau, Mạc Nhan trong tình trạng ngủ gà ngủ gật
đến trường.

Mặt trời vẫn sáng chói như thế, ánh nắng chói mắt, cả
thế giới giống như đang biến thành một quả cầu lửa.

Những siêu thị và quán nước giải khát hai bên đường
mở cửa sớm, cách một lớp cửa kính nhưng vẫn cảm nhân được hơi lạnh.

Mạc Nhan bước vào phòng học, mấy sinh viên cùng năm
bị kêu đến cũng đã có mặt, nhìn bộ dạng tức giận của cô nên hỏi một cách đồng cảm:

- Bạn cũng bị buộc phải đến à?

Mạc Nhan không nói gì chỉ gật đầu.

- Cũng chẳng có cách nào, từ trước đến giờ làm phụ đạo
mỗi năm cho sinh viên tập quân sự đều không có ai tự nguyện làm cả.

Mạc Nhan bỗng cảm thấy nếu như có thể lấy một bối cảnh
nào đó miêu tả phù hợp với tâm trạng của họ lúc này thì đó chắc chắn là một màn
đêm.

Đúng bảy giờ, bên ngoài cửa phòng học là tiếng giày
cao gót nện vào nền đá hoa, giáo viên nữ tuổi đã có chút lớn bước vào phòng học,
dựa vào dãy bàn đầu:

- Người đã đến đủ rồi? Rất tốt, sau này khi huấn luyện
cũng phải như thế, không được đến muộn.

Mạc Nhan nghe giọng nói, nhận ra vị giáo viên nữ trước
mặt là người đã gọi điện cho cô ngày hôm qua.

- Năm nay chúng ta huấn luyện tiến hành ở trong trường.
Nguyên tắc là trong thời gian huấn luyện sinh viên không được ra khỏi trường. Về
điểm này, nhà trường sẽ phái người đến kiểm tra phòng đột xuất. Các bạn là phụ
đạo của sinh viên, cần phải giao lưu tốt với các em năm dưới, nếu như đến lúc
đó có vấn đề gì xảy ra, sẽ đổ trách nhiệm vào từng cá nhân.

Cô Giang dừng lại một chút rồi nhìn một lượt các
sinh viên, nói:

- Rõ chưa?

Mạc Nhan thực sự rất bực bội, nếu như có sinh viên
nào thật sự trốn ra ngoài, lẽ nào cô phải trực ở đó cả đêm để canh chừng sao?
Huống hồ những nơi mà có thể trèo trốn ra ngoài thực sự là rất nhiều, cô tính nếu
như phân thành mười người cũng không đủ.

Vì thế những buổi sáng tốt đẹp đã bị mất đi bởi việc
huấn luyện quân sự.

Viện Lý học phân thành ba đại đội, mỗi đại đội đều
có bốn trung đội, cô được phân về một trong bốn trung đội đó, toàn bộ đều là
sinh viên khoa Vật lý ứng dụng.

Mạc Nhan lật đi lật lại bảy tám lần danh sách, muốn
tìm ra số sinh viên nữ nhiều hơn, nhưng thất bại.

Dì quản lý ký túc xá sinh viên đưa chìa khóa cho cô:

- Phòng ngủ thứ nhất bên trái ở lầu hai vốn là để
cho trưởng lầu ký túc ở, là phòng đơn.

Nhà trường quả là chưa quên chủ nghĩa nhân đạo, ít
nhất là vấn đề chỗ ở được đảm bảo.

Mạc Nhan mở cửa phòng, đứng trước gương trong nhà vệ
sinh, lúc này mới nhận thức ra một vấn đề nghiêm trọng.

Ở trong gương là một khuôn mặt không có một chút vẻ
nghiêm túc gì đáng nói.

Cô dựa vào cái gì để có thể khiến mấy sinh viên nam
đó ngoan ngoãn nghe lời?

Vào buổi tối, trải qua cuộc sống một năm sinh viên
đã trở nên lão làng, lần lượt bước vào phòng học, tham gia hội nghị trước khi
huấn luyện quân sự.

Hội nghị kiểu này đều là thủ tục, còn thực tế thì lại
không cần thiết lắm.

Mạc Nhan đứng trên bục giảng, điều chỉnh micro một
chút, nói với các sinh viên phía dưới:

- Các bạn sinh viên thân mến, mình là sinh viên hướng
dẫn của khoa Vật lý ứng dụng các bạn trong lần huấn luyện này.

Ở phía dưới mọi người thầm thì to nhỏ với nhau, đúng
là đang bàn về cái gì đó rất sôi nổi.

Đó là thói quen. Bất kể là ở trường hợp nào, cũng sẽ
luôn có những người có một số lời nhịn không được cần phải nói với người khác.
Không kể là lớp có sinh viên nữ nhiều hơn hay sinh viên nam nhiều hơn, đều
không ngoại lệ.

Mạc Nhan căng thẳng, nhẫn nại mở lời:

- Mình là Mạc Nhan, là sinh viên khoa Kinh tế học lớp
OX, lớn hơn các bạn một khóa. Vì thế việc huấn luyện quân sự mà mọi người sắp
trải qua, mình cũng đã trải qua cách đây một năm trước.

Cô thở một hơi, nặng giọng nói:

- Việc huấn luyện quân sự, mình không nhắc lại nữa,
mọi người đều đã có cuốn quy tắc huấn luyện rồi, có gì chưa hiểu, ở đó cũng viết
rất rõ ràng rồi. Nhưng…

Phía dưới tiếng xì xầm nhỏ hơn, cô mỉm cười nói:

- Mọi người đều ở trong trường một năm rồi, vi phạm
quy định nào chịu trừ điểm gì, chắc hẳn cũng có sinh viên đã nếm qua, cho dù là
thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng ắt là có kiến thức lý luận phong phú rồi. Vì
vậy nếu mọi người vi phạm kỷ luật bị quản giáo bắt được, có hai còn đường có thể
lựa chọn.

Tiếng nói chuyện bên dưới cuối cùng cũng tạm dừng.

Mạc Nhan rất đắc ý, vui vẻ nói:

- Thứ nhất, PK với quản giáo, thắng, quản giáo cũng
không có mặt mũi nào mà trừ điểm bạn. Thứ hai, ngoan ngoãn bị trừng phạt, phạt
viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ, mỗi chữ đều viết bằng tay, không được copy.
Đương nhiên phải nhắc nhở với mọi người trước một câu, sinh viên chưa được đeo
đai đen võ thuật thì đừng tùy ý nếm thử biện pháp thứ nhất.

- Nếu như bị tổng phụ đạo của đại đội chúng ta, tức
là cô Giang bên văn phòng viện Lý học các bạn bắt được, thì xin lỗi, hãy trực
tiếp quỳ đến văn phòng viết bản kiểm ba mươi nghìn từ, bản kiểm điểm cuối cùng
gửi cho cô Giang bảo quản, sau khi tốt nghiệp sẽ để đính kèm vào hồ sơ tốt nghiệp
của mọi người.

- Đương nhiên, nếu bị mình bắt được, nể mặt mọi người,
mình nhất định sẽ bỏ qua. Vì vậy khi mọi người muốn làm trái quy định thì hãy
thông báo với mình một tiếng, ít ra thì khi sự việc xảy ra mình là người đầu
tiên biết đươc để trước khi tiếng xấu lan truyền thì xử lý gọn tất cả những
nhân chứng vật chứng.

Mạc Nhan ngừng lại, nụ cười ẩn trên gương mặt cjhơt
cứng lại, cái mấu chốt lúc này là cô lại quên mất phải nói gì.

Những sinh viên ngồi ở phía dưới nhìn cô, tất cả im
lặng chờ đoạn tiếp theo.

Trong đầu Mạc Nhan chợt nghĩ ra, nói:

- Được rồi, còn có một số việc vụn vặt, tôi sẽ nói với
các bạn mấy điều tương đối quan trọng.

Mạc Nhan lật lật túi xách, lấy ra quyển vở ghi chép,
mở ra đọc những chi tiết chủ yếu:

- Bây giờ là tháng 8, theo khí hậu của thành phố, số
liệu dự báo thời tiết tuy chưa đến 40 độ nhưng nhiệt độ trong quá trình huấn
luyện này sẽ không giảm.

- Huấn luyện quân sự là vất vả, mình rất hiểu tâm trạng
của mọi người. công việc hậu cần của trường chúng ta cũng rất đầy đủ, cho mỗi
trung đội một hộp thuốc y tế, thuốc say nắng rất nhiều, vì vậy mọi người không
cần phải lo lắng trời nắng ngất xỉu ở thao trường.

Mạc Nhan gấp vở ghi chép lại, nghiêm mặt nói:

- Sinh viên nào muốn giả ngất để khỏi tập luyện thì
về luyện tập nhiều vào, đừng cho giáo quan là ngốc. đến lúc đó bị phạt chạy
quanh thao trường thì không hay lắm đâu.

Mạc Nhan nói xong, ở phía dưới vẫn im lặng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3