Trọng sinh chu chỉ nhược - Chương 06

Chương 6: Hán thủy tìm bảo kiến Tiêu Diêu (Tìm báu vật trên sông gặp được Tiêu Dao)

Từ
ngày biết được mình chính là vật hi sinh Chu Chỉ Nhược, tâm tình của ta
thực khẩn trương, thậm chí có cảm giác như dao kề trên cổ, hơn một
tháng ròng ban đêm đều lặn ngụp trong nước, bởi vì sợ cha phát hiện lại
không dám rời đi quá xa, cho nên khi tìm kiếm càng thêm cố sức.
Lúc
này đã gần sang tháng năm, thời tiết nhiệt độ khá ấm áp, chỉ có đáy nước
còn lạnh lẽo, nhưng ta trong bảy năm này nhờ có tu luyện công hiệu, ta
chưa bao giờ cảm thấy được quá nóng hay quá lạnh, thời tiết đối với ta
không ảnh hưởng nhiều, không bị cái lạnh xâm nhập cũng không vì nóng
lạnh thay đổi đột ngột mà sinh bệnh.
Trong đêm đen, ta cảm giác được
cách vách cha đã ngủ say, hô hấp cùng tiếng tim đập đều đặn, nhẹ nhàng
đứng dậy ra ngoài mạn thuyền nhẹ nhàng xâm nhập vào trong nước. Đêm nay
ta lại một lần lặn xuống, tối hôm qua đã tìm hết trong phạm vi xung
quanh đây, đêm nay ta tiếp tục thay đổi vị trí tìm kiếm.
Ta lặn vào
trong nước một lúc, trực tiếp tìm kiếm. Áp lực nước không ảnh hưởng đến
ta nhiều, bởi vì cảm giác trong nước rất giống như khi còn trong bụng mẹ
khi là bào thai, ta dễ dàng nín thở duy trì trạng thái ngừng hô hấp,
không giống như người khác thỉnh thoảng phải trồi lên mặt nước đổi khí
một lần, ta giống như một người cá chân chính dưới đáy nước tuần du,
không có gì không ổn.
Đáy nước đen ngòm không khiến tầm mắt ta gặp
trở ngại. trong nước bất cứ thứ gì ta đều có thể nhận rõ, trước kia
chính bởi vậy mà ta có thể tìm thấy trong đáy nước những vàng bạc trang
sức , phỉ thúy ngọc thạch… Chính là về sau cảm nhận được nguy cơ sắp
tới, những thứ này không làm ta hấp dẫn mà trì hoãn tìm kiếm thứ mình
muốn nữa.
Thứ ta muốn duy nhất là túi da trâu cha cất giấu, không có
gì có thể khiến ta ngừng lại, có lẽ là ông trời cảm nhận được quyết tâm
của ta, có lẽ hôm nay là một ngày may mắn, đêm vốn đã qua quá nửa, thôn
trang phía xa đã có âm thanh gà gáy sớm, sắc trời đã biến chuyển, mọi
khi chính là thời điểm ta ngừng tìm kiếm trở về thuyền. Nhưng hôm nay,
ta không muốn rời đi mà cố tìm kiếm thêm một hồi nữa, thật may mắn tại
một hốc đá dưới đáy sông phát hiện ra túi da cha cất giấu. Thu hoạch bấy
lâu tìm kiếm khổ cực này khiến ta kinh hỉ một hồi, cực kỳ cao hứng ôm
túi da bơi trở về.
Khi ta trở về thuyền, sắc trời đã mờ mờ sáng, ta
nhanh chóng lau khô đầu tóc, thay quần áo, đem túi da giấu vào hòm y
phục của mình, cũng không kịp xem xét đồ vật mẹ để lại là gì, vội vàng
tiến đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Một lát nữa cha tỉnh dậy, trời
cũng vừa hửng, sáng sớm khách đi thuyền cũng không ít đâu.
Các nhà
thuyền khác đều là đem thuyền neo ở bến có người trông giữ, hầu hết đều
trở về thôn nghỉ ngơi, chỉ có số ít như nhà ta sinh sống luôn trên
thuyền, bởi vì trên sông lãnh khí và hơi ẩm quá nhiều người bình thường
không thể ở lâu dài, ta và cha không việc gì bởi vì ta có một vài phương
thuốc giải trừ phong thấp rất có hiệu quả, ta thường xuyên đem trộn lẫn
vào trong trà nầu lên cho cha uống, nhờ vậy mà lâu nay ta cùng cha đều
sống rất tốt mà không mắc bệnh gì.
Cả ngày bận rộn không được nghỉ
ngơi cho nên cũng không có thời gia xem xét trong túi có những gì khiến
lòng ta thực tò mò khó chịu, đồ vật trong tay cũng không thể mở ra xem.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến đêm, cha mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng
ngủ say. Ta đóng kín cửa, che kín các lỗ hổng, khêu nhỏ ngọn đèn nhẹ
nhàng cầm lấy túi da trong hòm cẩn thận đem ra.
Sau một lát, ta mở
dây túi ra, cố gắng trấn áp lòng hiếu kỳ mở miệng túi, lấy ra một chiếc
hộp nhỏ. Mẹ nói đó là thứ quý giá, thế nhưng lại không có khóa, thật sự
là kỳ quái, không phải đã mất? Ta miên man suy nghĩ, tay cũng mở ra nắp
hộp. Thật sự không có châu báu vàng bạc quý giá như ta tưởng tượng.
Trong
hộp chỉ có một phong thư, một viên ngọc màu đen lớn cỡ đầu ngón tay,
mấy bộ sách cũ, một cái trù cuốn không có chút độ bóng. Mấy quyển sách
bao gồm tám bản, không có tên sách, dấu niêm đã bị mở ra, sớm đã có
người xem qua, hẳn là không phải được để lại riêng cho ta, thế là ta bèn
cầm lấy phong thư.
Chỉ thấy phong thư tuy đã rất cũ nhưng giấy vẫn
mềm dẻo, hẳn đã được ngâm tẩm đặc biệt để không hư hao vì năm tháng.
Trên thư viết gửi cho hậu nhân Tiết thị, chắc chắn là cha mẹ ruột lưu
lại cho ta, ta vội lấy thư bên trong ra, may là giấy viết cũng là loại
đặc biệt, có điều chữ viết rất nhỏ, ta đem đến bên cạnh ngọn đèn, cẩn
thận đọc.
Tiết thị con cháu lãm chi:
Có thể đọc bức thư này hẳn là
con cháu Tiết thị. Nhà họ Tiết từ xưa tới nay, truyền đến đời ta đã
được bốn mươi ba đời, hoặc làm triều đình quan viên, hoặc làm buôn bán
phú hộ, hoặc bị tù đày đi lính, có lên có xuống. Ta may mắn sinh thời
thái bình thịnh thế, bái được danh sư, có một thân y thuật tuyệt kỷ,
tiếc rằng chưa bì kịp một phần mười sư tôn.
Sư tôn ta là chưởng môn
Tiêu Diêu phái, cầm kì thư họa, y bặc tinh tượng không gì không thông,
thu nhận tám huynh muội bọn ta làm đồ đệ. Ta đây tư chất bình thường,
tập môn nào cũng chẳng bằng được một phần mười, thật thẹn với ơn dạy bảo
của sư tôn. Ngày ấy võ lâm động loạn, sư môn bất hạnh có một nghịch đồ,
sư tổ, sư phó cùng bị trúng độc thủ của gã phản đồ ấy.
Sư huynh muội
chúng ta ngăn cản không kịp, thẹn với ân sư. Ta tuy có danh hào trong
chốn võ lâm, Nhân nghĩa Diêm vương địch, thế mà lại vô năng giải độc cho
sư tôn, thẹn với người trong thiên hạ, cùng đại nạn lúc sau mang người
nhà quy ẩn núi rừng, hàng ngày nghiên cứu y độc thuật, đáng tiếc tư chất
bình thường, tuy có tiền bối Tiêu Diêu phái giúp đỡ nhưng cũng chỉ được
chút thành tựu, chẳng thể thành công.
Thấm thoắt đã qua ba mươi năm,
sư huynh muội trước sau qua đời, ta cũng gần đến đại hạn chi niên, ta
không đành lòng để y thuật của mình cùng tuyệt kỷ của các sư đệ muội bị
thất truyền, đành đem thủ bút của tiền bối bản môn, y thuật của ta, cơ
quan thuật của lục đệ, thì hoa chi kĩ[1] của thất muội, dịch dung tuyệt
kỹ của bát đệ để vào trong hộp này, truyền thừa cho hậu bối con cháu, hy
vọng trong đám hậu bối có người tư chất tuyệt luân, truyền thừa tuyệt
kỷ của ta mà làm một lương y.
Hắc trân châu trong hộp là ta lấy ra từ
trong cơ thể dị thú ở một khu rừng cổ. Có điều ta tuổi già sức yếu, vô
lực nhìn xem nó có diệu dụng gì. Trong trù là tuyệt kỷ Bất lão Trường
xuân công của Tiêu diêu môn, là lão sư tổ Tiêu Diêu Tử tổng hợp đạo gia
tuyệt thế kì công, có điều hai vị sư bá tổ cùng sư tổ tư chất có hạn,
cùng không thể luyện thành.
Lão sư tổ đành phải căn cứ tư chất của ba
vị sư tổ, từ Bất lão Trường xuân công diễn hóa ra ba môn kì công là Bắc
Minh thần công, Tiểu vô tướng công, Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn
công. Sau khi lão sư tổ quy ẩn, ba vị sư tổ cũng cố nghiên cứu Bất lão
Trường xuân công, đáng tiếc không ngộ ra được huyền ảo trong đó, tuy
cũng tạo ra được mấy công phu kỳ môn, nhưng đều không thể so sánh với
thành tự như thần tiên của lão sư tổ, đây là sư môn bất hạnh.
Sau này
cháu gái của Lí sư bá tổ là Vương thị cũng trầm mê vào Bất Lão Trường
Xuân công, bôn ba tứ phương hòng tìm kiếm bí quyết trong đó, chưởng môn
cùng Đại Lí hoàng đế thấy nàng trầm mê quá mức, lại nghĩ chỉ có người y
thuật tinh thâm mới có thể tìm ra khúc mắc, bởi vậy bèn đem sao ra một
bản Bất Lão Trường Xuân công đưa tới cho ta, nhờ ta cẩn thận nghiên cứu.
Đáng
tiếc, ta chỉ có thể từ trong đó nhìn ra nhiều đạo gia huyền ảo, y đạo
cũng tăng lên không ít, võ công điều tức chi đạo thành hiệu, nhưng cho
đến hôm nay cũng không có bao nhiêu thành tựu. Con cháu hậu bối nếu ai
có chút thiên phú dị bẩm, y thuật thành tựu, có thể lý giải huyền ảo
trong đó, biết được bí quyết võ công, như có đem có lòng trở về Tiêu
Diêu môn thì hãy tới Thiên Sơn Phiếu Miểu Phong Linh Thứu cung, nhớ lấy
nhớ lấy.
Mộ Hoa công dặn dò hậu bối con cháu nghĩ đến truyền thừa
Chính cùng tám năm canh dần năm quý chưa nguyệt đinh hợi ngày.

Ta
đọc kỹ bức thư, đọc đi đọc lại mấy lần, kết hợp với trí nhớ kiếp trước,
tổ tiên viết thư này của ta, càng xem lại càng thấy giống nhân vật
trong Thiên long bát bộ thần y Tiết Mộ Hoa. Thứ nhất tên giống, thứ hai
hắn cũng là đệ tử Tiêu Diêu phái, thứ ba sư huynh muội của hắn gồm tám
người, từ từ, chính là tại sao lại có Bất lão Trường Xuân công ở đây, ta
nhớ võ công Tiêu Diêu phái hình như không có Trường Xuân công.
Ta
ngẫm nghĩ, nhớ rõ trước đây báo chí có nói Kim Dung đại hiệp đã từng sửa
lại Thiên Long bát bộ, nhớ đại khái là hình như quả thật có một đoạn
chi tiết Vương Ngữ Yên trầm mê Trường Xuân công, ông trời ơi! Ông làm
cho ta xuyên thành Chu Chỉ Nhược cũng đã quá đáng, thế nhưng lại xuyên
đến thế giới cải bản, ai biết được Ỷ Thiên Đồ Long ký có được bị ảnh
hưởng mà thay đổi hay không, vạn nhất kịch tình thay đổi lớn thì làm sao
bây giờ? Lần này cũng thực phiền toái, có lẽ Trương Vô Kỵ cũng không
có, có lẽ nhân vật chính sẽ là người khác chăng? Giây phút này trong
lòng ta thực sự có vạn phần oán niệm.
Nhưng dù sao thì cũng phải sống
sót, diễn viên là ai cũng không quan trọng, ta lại không ở trong võ lâm
hỗn loạn, chỉ muốn cùng cha sống một cuộc sống bình thường yên ổn,
tương lai bồi dưỡng một trượng phu có tình có nghĩa yêu thương ta, bình
bình tĩnh tĩnh sống hết đời này. Đáng tiếc trong hộp ngoại trừ y thư
cùng Bất lão Trường Xuân công xem không hiểu, dịch dung, cơ quan thuật..
không có lấy chút gì có giá trị thực tiễn một chút, xem ra nếu muốn rời
khỏi nơi này, ngoại trừ tiền cha chở đò kiếm được chỉ có thể dựa vào ít
đồ vật châu báu ta kiếm được, nhưng những đồ vật này, ta không có thực
lực đủ mạnh mẽ để dám mang chúng ra ngoài.
Tài vật không thể lộ ra,
nếu người Nguyên thấy được, mạng ta cùng cha đừng hòng giữ. Vị Tiết gia
tổ tiên này cũng thực ngốc, người khác đều lưu lại tuyệt thế thần công,
hoặc là Bắc Minh thần công, Lăng ba vi bộ, Tiểu vô tướng công, Thiên Sơn
lục dương chưởng, Thiên Sơn chiết mai thủ đẳng võ công thần kỳ, giúp
hậu bối có thể tự bảo vệ phòng thân. Hắn lại đi lưu lại cái công phu xem
không hiểu, làm cho nhà tan người chết, thật sự là tức muốn chết. Hừ!
Nếu có sách dạy độc cũng được, ít nhất có thể giúp ta tự phòng thân, y
thuật thì ta tin tưởng kiến thức y học hiện đại của mình sẽ không kém so
với thầy thuốc cổ đại, ta đối với cổ văn lại không tinh thông, những
sách này lật xem một lúc ta cũng không hiểu được bao nhiêu.
Ta lại
không bước chân vào giang hỗ, dịch dung thuật không cần dùng đến, cơ
quan thuật cũng chưa cần dùng, có lẽ sau khi chuyển nhà sẽ có thể tận
dụng một ít, bố trí các cơ quan phòng hộ , cần nghiên cứu cẩn thận một
chút, thuật gieo trồng này cũng nên học tập, tương lai có thể ở nơi
hoang dã, trồng ít hoa cỏ, làm thành một cái đào nguyên, hoặc tìm hoang
đảo tạo dựng một đảo đào hoa không có chiến loạn cũng tốt. Ta nhìn một
quyển cách dạy gieo trồng nghĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3