Thịnh Thế Trà Hương, chương 183-184

Chương 183: Thần miếu Đan Chu

Đại thảo nguyên trải dài bát ngát, bất tận, tựa như tấm thảm lớn mà thần trời trải xuống. Mây trắng từ từ bay xuống, những đàn dê, đàn bò, đàn ngựa chạy loạn, hòa cùng thiên nhiên hùng vĩ bên ngoài

Lúc này đã là cuối thu, trên thảm cỏ xanh đã lấm tấm vàng, gió thổi qua, những đợt sóng vàng nổi lên, lại có một vẻ đẹp khác với khi cỏ xanh mơn mởn của mùa xuân.

Tần Thiên và Tạ Uyển Quân ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ, vui vẻ thưởng thức cảnh thu xinh đẹp nơi này

Trên đường gặp được rất nhiều đội xe ngựa. Có đoàn xe của người Khương, cũng có của người ngoài. Có đoàn khi khi đi qua xe bọn, Tạ Uyển Quân không dám lộ diện, lùi vào trong xe. Mà Tần Thiên vì tò mò mà lặng lẽ vén một góc rèm nhìn ra. Thấy những người Khương này bất kể làm nam hay nữ đều ngồi trên lưng ngựa, chỉ có người bế trẻ con hoặc người lớn tuổi sức khỏe kém mới ngồi trong xe ngựa.

Các nam nhân đều tóc dài xõa tung đầu đội mũ da gì đó, mặc trường bào bằng da, thắt lưng bằng đồng. Cũng có nam nhân mặc cẩm y. Tần Thiên đoán, đó nhất định là quý tộc người Khương. Nam nhi người Khương đều cao lớn cường tráng, khuôn mặt thô đen cứng cỏi, phàm là nam tử trưởng thành đều nuôi râu, nhìn qua trông rất thô dã. Mà nữ tử người Khương cũng rất oai hùng hiên ngang, mặc trường bào rực rỡ, trên người đeo đồ trang sức không biết là xâu từ hạt gì, tay vung roi ngựa. Tần Thiên nhìn mà mắt như đui mù. Mà đoàn xe của người bên ngoài đều là các thương gia gần Quy Phục, đều nhân cơ hội này tìm kiếm cơ hội làm ăn. Bọn họ và Tạ gia gặp nhau thì đều nhiệt tình chào đón

Cứ như vậy, đi mất mấy canh giờ ở đại thảo nguyên thì cũng đến đích cuối cùng, Thần miếu Đan Chu

Từ xa nhìn lại, thần miếu là một tòa kiến trúc màu đỏ, mái vòng bằng đồng phản chiếu lại ánh mặt trời khiến cho tòa kiến trúc không quá uy vĩ này lại có cảm giác thần thánh giữa đại thảo nguyên.

Lấy thần miếu là trung tâm, xung quanh có không ít các loại lều trại lớn nhỏ, đủ các màu sắc. Nhìn kĩ sẽ thấy, trong một cụm lều trại sẽ có một chiếc lều hoa lệ hơn hẳn, trên cắm cờ trước, xem ra là trại của các thủ lĩnh

Ngoài lều có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, nhìn phục sức thì cũng đại đồng tiểu dị với đám người Khương vừa gặp. Có nam có nữ, cũng ăn mặc hoa lệ, rất có không khí lễ hội

Mà chính giữa, có một chiếc lều trại lớn nhất nhưng lại không treo cờ xí gì, cũng không biết là lều trại của ai, hỏi Tạ Uyển Quân nàng thản nhiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.

-   Ngươi cả đường đều rầu rĩ không vui, có phải là không thoải mái?

Thấy Tạ Uyển Quân từ khi xuất môn đều tỏ vẻ buồn bực không vui thì Tần Thiên không nhịn được mà hỏi

-   Ta không sao.

Tạ Uyển Quân khẽ lắc đầu, nàng nhìn khuôn mặt hưng phấn, tỏa sáng của Tần Thiên lại càng khiến sắc mặt Tạ Uyển Quân lạnh lẽo

Tuy rằng cầu được ca ca mang nàng đến đây nhưng ca ca đã nói tuyệt không được để lộ chuyện Tư Mã gia cầu thân. Tạ Uyển Quân tuy không hiểu chuyện làm ăn nhưng cũng biết bảo vệ lợi ích gia tộc. Thấy ca ca nói nghiêm túc như vậy thì tuy cùng Tần Thiên chung xe mấy ngày nhưng cũng không để lộ một chữ.

Chỉ là dọc đường đi nhìn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ân ái ngọt ngào, nhớ tới hôn sự của mình mà như uống phải ly rượu đắng, vô cùng khổ sở. Mà những điều này không thể nói cùng ai

Đoàn xe dừng ở bên ngoài lều trại, mọi người đều xuống xe. Tần Thiên nhìn sắc mặt bọn Từ chưởng quầy, thấy ai nấy đều sợ hãi, vẻ mặt như được đại khai nhãn giới. Nhớ tới khi nãy mình cũng chẳng hơn bọn họ là bao thì phì cười

Bên người vang lên tiếng vó ngựa.

Tần Thiên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Trang Tín Ngạn cùng Tạ Đình Quân cưỡi ngựa một trước một sau chạy về phía nàng

Trang Tín Ngạn mặc trường bào màu trắng, cưỡi trên con ngựa lớn, theo vó ngựa tung mà tóc dài tung bay, tư thế đẹp không thể miêu tả. Toàn bộ tinh thần của Tần Thiên đều tập trung về phía hắn, vẫy tay cười với hắn mà không để ý cách đó không xa, Tạ Đình Quân mặc áo đen cưỡi ngựa đen từ sau đi tới, mặt sầm lại

Đợi ngựa đến gần, Trang Tín Ngạn cố ý bộc lộ trước mặt Tần Thiên, lập tức nhảy xuống, tư thế như nước chảy mây trôi, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng như ngọc, quả nhiên là như thiên tiên, khiến không ít cô nương người Khương vỗ tay

Tần Thiên cao hứng, như con chim nhỏ chạy đến bên hắn, kéo tay áo hắn khen hắn giỏi bản lĩnh cao cường khiến Trang Tín Ngạn như bay trên mây, hắn nhìn Tần Thiên cười vui vẻ, sự lạnh nhạt bình thản mọi ngày không biết chạy đi đâu. Nếu không vì chung quanh nhiều người thì hắn đã ôm nàng vào lòng mà hôn nàng

Hắn lúc này tựa như chim ưng giương rộng đôi cánh trên bầu trời, tự do tự tại

Tạ Đình Quân kéo cương ngựa đứng sau Trang Tín Ngạn không xa, từ góc độ này hắn vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn đáng yêu của Tần Thiên. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sùng bái nhìn Trang Tín Ngạn. Hai mắt nàng sáng trong, hai má ửng hồng. Vẻ mặt này khiến lòng hắn dâng lên tình cảm dịu dàng vô hạn nhưng nhớ lại nàng nhìn là một kẻ câm điếc thua kém hắn mọi mặt thì trong lòng vô cùng phẫn nộ. Mà Tạ Uyển Quân đúng sau Tần Thiên không xa, nhìn ánh mắt dịu dàng không chút che dấu của Trang Tín Ngạn dành cho Tần Thiên mà lòng đau khổ

Bên này, Tạ Văn Tuyển sai tùy tùng tìm chỗ dựng lều trại, những người khác thì dỡ hành lý xuống mà sắp xếp mọi thứ. Đương nhiên, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại bị Tạ gia tách ra. Tần Thiên và Tạ Uyển Quân ở chung lều, hai người mang theo nha hoàn ở trong trại dọn dẹp xong thì thấy bên ngoài ồn ào. Hai người tò mò đi ra thì thấy là người Tư Mã gia đến tìm

Tần Thiên đi đến bên Trang Tín Ngạn, thấy người của Tư Mã gia đến ngoài Tư Mã Xương và Tư Mã Hạo thì còn có một nam nhân cao gầy ước chừng hơn 50 tuổi. Hắn mặc cẩm bào xanh đậm, râu dài ba tấc, nhìn vẻ cung kính của mọi người thì chắc hẳn đó là Tư Mã Thuần, chủ nhân của Tư Mã gia

Dưới sự giới thiệu của Tạ Văn Tuyển, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn gặp gỡ Tư Mã Thuần. Thái độ bọn họ hòa khí, nói năng tự nhiên, rất có phong phạm của một đương gia.

Tần Thiên để ý đến ánh mắt Tư Mã Xương luôn đảo như rang lạc. Tần Thiên nhìn theo thì thấy hắn đang nhìn Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân phát hiện thì mặt tái nhợt, vội xoay người trở về lều trại, Tư Mã Xương nhìn bóng nàng mà cười lạnh đầy quái dị. Tần Thiên hồ nghi nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Chào hỏi xong, người nhà Tư Mã cũng không dây dưa nhiều, lại rời khỏi khu lều trại Tạ gia. Ánh mắt Tần Thiên vẫn nhìn theo bọn họ, thấy bọn họ đi đến khu lều trại cách đó không xa. Nhìn qua thì lều trại bọn họ còn nhiều hơn Tạ gia nhiều

-   Sáng mai là Ha Y Lạt Ma tự mình chủ trì lễ hiến tế, sau đó là yến hội của các thủ lĩnh. Tần đương gia tốt nhất nên đem đại lễ dâng tặng trước yến hội. Tần đương gia quyết định thời gian cho ta biết là được, ta sẽ tự mình dẫn đường. Chúng ta cũng đã chuẩn bị lễ vật chu đáo, hai nhà đồng lòng hợp lực nhất định sẽ không thua Trường Hưng Hành.

Tạ Văn Tuyển nói rất thành khẩn nhưng trong các quý tộc, ai là người quan trọng nhất thì chỉ có bọn người quen thuộc Mạc Bắc như họ mới biết. Thịnh Thế không thông ngôn ngữ, nếu bọn họ muốn giở trò quỷ thì quá dễ, hơn nữa chắc chắn Thịnh Thế cũng sẽ không hề hay biết gì

Đang lúc Tạ Văn Tuyển đoán đại lễ của Tần Thiên rốt cuộc là thứ gì thì cũng không ngờ Tần Thiên lại đáp lại:

-   Ý Tạ lão bản là yến hội ngày mai tổ chức giữa trưa, các đại hãn cũng có tham gia sao?

Tạ Văn Tuyển giật mình đáp đúng

Tần Thiên mỉm cười, nói:

-   Vậy không dám phiền Tạ lão bản, ngày mai chúng ta tự đi tìm bọn họ!

-   Cái gì? Tạ Văn Tuyển trợn mắt há hốc mồm.

Chú cháu Tạ Văn Tuyển quay về lều trại thương nghị việc này.

-   Ta gặp nhiều người nhưng chưa từng thấy tiểu cô nương nào gan lớn như vậy

Tạ Văn Tuyển liên tục lắc đầu:

-   Nàng thực sự nói chắc chắn, cũng dám tự mình đi tìm Đại hãn. Đại hãn bình thường chúng ta muốn gặp một người còn khó, nàng lại muốn tự mình đi gặp tất cả bọn họ. Không hiểu nàng to gan hay lỗ mãng nữa

-   Không, Nhị thúc, nàng không hề lỗ mãng đâu

Tạ Đình Quân chậm rãi nói:

-   Nhị thúc có còn nhớ ta đã từng nói với ngươi chuyện nàng dễ dàng phá giải thế cục ngũ đại Trà Hành liên minh mà ta tỉ mỉ sắp đặt? Người như vậy sao có thể là kẻ lỗ mãng được? Ta thấy nàng hắn đã có kế hoạch chu đáo. Mà kế hoạch lần này, rõ ràng là nàng không muốn hoàn toàn dựa vào chúng ta

-   Ý của ngươi là…

Tạ Đình Quân nói:

-   Nhị thúc, theo ý chất nhi, có một số việc không nên quyết định quá sớm, chờ thêm ngày mai thế nào rồi nói.

Hắn cười cười:

-   Dù là chia đôi thiên hạ thì cũng là chúng ta và Thịnh Thế chia đôi nhau. Tư Mã gia là voi lớn nhưng Thịnh Thế cũng là sói mạnh. Sói thoạt nhìn tuy không to bằng voi nhưng khi đến lúc thì cũng có thể đuổi cho voi trối chết!

Tạ Văn Tuyển trầm tư một hồi, gật đầu:

-   Ngươi nói có lý, chuyện này chúng ta không ngại ngồi chờ xem kết cục, dù thế nào thì Tạ gia chúng ta cũng là người thắng

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, đến tối, thảo nguyên nơi nơi đều đốt lửa trại, bên lửa trại mọi người đang nướng thịt trâu, bò, mỡ chảy xuống lửa phát ra những tiếng xèo xèo không ngớt. Trong không khí tràn ngập mùi thịt

Người Khương tụ tập một chỗ, chén rượu lớn, miếng thịt to, lớn tiếng đùa giỡn. Khí thế dũng cảm của nam tử thảo nguyên bộc lộ

Bên này, Tần Thiên cùng người Tạ gia ăn cơm xong, Trang Tín Ngạn kéo Tần Thiên ra phía sau vắng người. Viết lên giấy: “Không phải nàng muốn cưỡi ngựa sao? Chờ nghỉ ngơi một hồi, chúng ta lén chuồn đi, ta mang nàng ra ngoài cưỡi ngựa ngắm sao”

Chương 184: Ta chỉ muốn nàng

Bầu trời đại mạc mênh mông, cao rộng. Những ánh sao nhỏ tựa như những viên kim cương được khảm trên tấm màn nhung đen, tỏa ra ánh sáng thản nhiên, xinh đẹp một cách thần bí

Dưới màn đêm, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên mặt đối mặt ngồi trên lưng ngựa, để mặc con ngựa chậm rãi đi trên thảo nguyên mênh mông

Bởi vì Trang Tín Ngạn không nghe được, ngồi mặt đối mặt như vậy thì tiện hơn. Chính là ngựa xóc nảy khiến Tần Thiên ngồi không được thoải mái. Sau thì lại đơn giản mà dựa vào vòng ôm ấm áp của Trang Tín Ngạn, hai tay ôm lưng hắn, thoải mái dựa lên người hắn mà lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn

Hành động thân mật này khiến cho lòng Trang Tín Ngạn vô cùng ngọt ngào

Một trận gió lạnh thổi qua, mỹ nhân trong lòng khẽ run rẩy, hắn vội thu áo choàng lại, hơi cúi người, kéo dây cương lại, như vậy có thể ôm nàng hoàn toàn trong lồng ngực mình, tạo cho nàng một thế giới nhỏ ấm áp.

Cảm giác được sự chăm sóc của hắn, Tần Thiên cảm thấy cảm động, nàng ngẩng đầu hôn lên cằm hơi lún phún râu của hắn. Cảm giác ngứa ngứa bên môi truyền đến đáy lòng khiến cả người trở nên mềm yếu .

-   Tín Ngạn, chờ chuyện ngày mai làm xong, chúng ta quay về đi. Tần Thiên nói.

Trang Tín Ngạn khép chặt vòng ôm, hắn cúi đầu, hôn lên miệng nàng, hơi cười cười rồi gật gật đầu.

-   Tín Ngạn, cùng ta nói chuyện đi, đã lâu rồi cũng chưa nghe ngươi nói gì. Tần Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dịu dàng nói.

Không biết vì sao, lúc cùng hắn một chỗ, cả người như mềm đi, tim cũng mềm như bông. Nhìn ánh mắt hắn, nụ cười của hắn, động tác của hắn khiến nàng không thể khống chế mà kinh hãi, nhưng sự ngọt ngào cũng khiến tim nàng đập loạn

-   Trở về… đứa nhỏ…

Giọng nói khàn khàn của Trang Tín Ngạn vang lên giữa thảo nguyên yên tĩnh, phát âm, ghép câu chưa chuẩn nhưng lại như một câu thần chú, nghe vào có một ý tứ đặc biệt

-   Đứa nhỏ? Đứa nhỏ gì?

-   Đứa nhỏ… Chúng ta…

Mỗi chữ hắn nói đều phải nghĩ một hồi, như là phải dùng rất nhiều sức nhưng nói rất chân thật

Tần Thiên hiểu ý hắn, mặt nóng lên. Người này nghĩ quá xa… Nhưng mà, nhớ lại thời gian dài này hắn luôn phải khắc chế, cũng khó cho hắn.

Ngoài miệng lại không nhịn được mà đùa:

-   Ta không sinh con cho ngươi đâu…

Hắn như nóng vội, lập tức ôm chặt nàng:

-   Ta chỉ…… muốn nàng.

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại chứa đựng tình cảm chân thành, tha thiết của hắn. Tần Thiên chỉ cảm thấy lòng nóng lên, nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Nhìn đôi mắt còn sáng hơn sao trời mà khẽ nói:

-   Được, về nhà ta sẽ sinh con cho ngươi

Hắn cười, cúi đầu dịu dàng hôn nàng

Tần Thiên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nhỏ ngọt ngào này. Trời đêm thâm trầm, thảo nguyên mênh mông, gió lạnh thét gào và những đốm lửa trại, tiếng cười cách đó không xa như làm nền cho hạnh phúc của bọn họ

Mãi đến khi tiếng ồn ào dần biến mất thì hai người mới cưỡi ngựa thong thả trở về.

Trang Tín Ngạn đưa Tần Thiên đến bên ngoài lều trại, lúc này mọi người đều đã ngủ, bên ngoài không có ai

Được bên nhau như vậy không nhiều, lúc chia ly hai người đều lưu luyến. Nhân lúc không có người, Trang Tín Ngạn ôm Tần Thiên không chịu buông tay, cúi đầu khẽ hôn lên trán, hôn lên tóc nàng, rất triền miên

Đến lúc này, bỗng nhiên Tạ Uyển Quân lại xốc rèm đi ra, nhìn cảnh hai người thân thiết mà ngây người

Tần Thiên phát hiện, quẫn bách vội đẩy Trang Tín Ngạn ra, Trang Tín Ngạn cũng ngại, mặt đỏ lên. Hắn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, mà thi lễ với Tạ Uyển Quân, thái độ đạm mạc khác xa khi đối mặt với Tần Thiên. Nhìn ánh mắt lãnh đạm của hắn, Tạ Uyển Quân chỉ cảm thấy tim như bị bóp thắt lại

-   Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi. Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn thấy vậy quay đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên như hòa tan, dịu dàng vô cùng. Hắn nhìn nàng cười cười, xoay người dắt ngựa rời đi

Nhìn bóng dáng hắn dần biến mất thì Tần Thiên mới đi vào trong. Thấy phía sau không chút động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, lại thấy Tạ Uyển Quân vẫn đứng đó si ngốc nhìn hướng Trang Tín Ngạn rời đi.

-   Tạ tiểu thư? Tần Thiên khẽ gọi

Tạ Uyển Quân như giật mình tỉnh mộng, hoảng hốt đi vào trong.

Tần Thiên đương nhiên hiểu vì sao nàng như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tuy rằng Tạ Uyển Quân không có hành động thực tế gì nhưng bất luận là ai nhìn thấy có nữ tử khác dùng ánh mắt như vậy nhìn phu quân mình cũng không thể cao hứng được

Vốn định nói mấy câu nhắc nhở nàng nhưng lại thấy vẻ mặt nàng thê lương thì những lời định nói lại nuốt lại

Thôi, qua ngày mai, bọn họ cũng sẽ không còn khả năng gặp lại, Tín Ngạn cũng sẽ không tiếp nhận nàng

Nghĩ vậy, Tần Thiên xoay người nằm xuống chỗ mình, không định để ý đến nàng. Đang chuẩn bị ngủ thì lại nghe Tạ Uyển Quân nhẹ nhàng nói:

-   Tỷ tỷ, ngươi thật có phúc

Trong giọng nói vô cùng chua xót. Tần Thiên nhịn không được nói:

-   Tạ tiểu thư không cần hâm mộ người khác, sau này ngươi cũng sẽ có phúc của ngươi

Tạ Uyển Quân xoay người, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng như tiên của Trang Tín Ngạn, dần dần, gương mặt hắn tiêu tán như sương mù, vẻ mặt dâm tà của Tư Mã Xương lại trở nên rõ ràng. Nước mắt lập tức trào ra, Tạ Uyển Quân lấy khăn che miệng, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.

Hôm sau là một ngày nắng. Ánh mặt trời màu vàng rải lên thảo nguyên khiến cảnh vật trở nên ấm áp, vui vẻ.

Sáng sớm, người Khương mặc đồ mới, tụ tập ở trước thần miếu Đan Chu

Những người khác tụ tập bên ngoài, cũng đều quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thành kính. Ở trên thảo nguyên này, nếu biểu hiện bất kính với tôn giáo của bọn họ thì chết chắc cũng không biết tại sao.

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đứng ở ngoài cùng, nhìn đám người đông đúc phía trước, cũng chẳng biết có bao người

Nhưng dù đông người như vậy nhưng lại yên lặng thần kì. Yên lặng đến có thể nghe được tiếng vó ngựa cách đó không xa và tiếng diều hâu kêu lớn trên trời

Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống. Bên này, bọn Tần Thiên được Tạ Đình Quân ra dấu cũng quỳ xuống, Tần Thiên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trước thần miếu có một Lạt ma mặc áo đỏ chậm rãi đi tới đàn tế. Bởi vì khoảng cách quá xa mà không nhìn rõ hắn như thế nào. Nhưng nhìn vẻ tôn kính của mọi người thì không khó để đoán ra thân phận hắn. Hẳn đó là Ha Y Lạt Ma, người như thần linh chốn thảo nguyên này

Ha A Lạt Ma đi lên đài, được hai người giúp đỡ mà dâng hương đốt đèn, tụng kinh niệm Phật, cầu nguyện với trời cao, liên tiếp nói những gì mà nàng không thể hiểu, tựa như phù chú. Những người Khương xung quanh cũng đều quỳ lạy, lẩm bẩm khấn theo. Mấy vạn người cùng khấn, tiếng vang như sấm rền, thanh thế kinh người.

Lễ hiến tế mất hơn một canh giờ. Kết thúc, Ha Y Lạt Ma rời đi, những người còn lại cũng tản ra. Tần Thiên chú ý thấy một đám binh sĩ người Khương vây quanh một đám người quần áo hoa lệ đi về phía lều trại đỏ rộng lớn không treo cờ xí mà nàng từng thấy

Tần Thiên biết, thịnh yến của các thủ lĩnh đã bắt đầu.

Cũng là lúc nàng dâng lễ vật lên rồi

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3