Mãi Mãi Bên Em - Chương 07

Chương 7:

Được rồi, đáng lẽ là từ sáng nay cô định tha cho anh rồi cơ
nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy bản mặt anh cô lại không kìm được mà đổ
ra muôn lời chế giễu. Thích cô giận thật à! Chuyện đó đơn giản thôi, bằng chứng
là trong lúc này đây, anh và cô ngồi đối diện nhau trên ghế sofa. Thông thường,
ở hoàn cảnh như vầy nhân vật chính chỉ có thể thủ thỉ đôi lời rồi XXOO gì gì đó
(Tác giả: thứ lỗi, muội đây còn trẻ không có đầu óc liên tưởng :D), nhưng còn với
hai người này. Vâng, chính xác là họ đang đấu “võ mắt”, ai biết công dụng của
võ này không? E hèm, nó làm cho mắt ta có khả năng lé sớm hơn độ tuổi và điều
quan trọng mà mọi người ai cũng muốn đó là mắt ta sẽ sắc hơn. Hè hè, thích
không? Nhưng đừng có dại mà làm nhé, rõ khổ, anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút
nhưng trời sinh ra anh đã có những lời nói đó thì làm sao anh có thể không nghe
theo. Hóa ra lại làm cô giận đến thế. Yên tĩnh, căn phòng im lặng đến tột đỉnh,
anh ghét cái bầu không khí này à, khẽ hắng giọng một cái anh ấp ớ nói:

- Nếu như anh có làm chuyện gì cho em không vừa lòng, em có
thể trách mắng anh chứ đừng ngồi đó mà nhìn anh với ánh mắt như muốn giết người
đó_anh nói là đúng sự thật nha

Ô! Anh còn biết là cô đang giận cơ đấy, lâu lâu mới có một lần
anh chịu xuống nước, cô dại gì mà đồng ý tha cho anh. Khịt khịt cái mũi, cô
ngáp một cái, phẩy tay:

- Muội muội đây sao dám trách huynh, tính cách còn trẻ con,
bồng bột thiếu hiểu biết…

- Em nói rất đúng, quả thật rất trẻ con, rất bồng bột và rất
phiền phức_chưa nghe cô nói xong anh đã phản ứng gật gù đồng ý chui vô họng cô
ngồi

Uất ức? Nhục nhã? Khổ sở? Bi hài? Bị người ta chê đó, buồn
chưa? (Tác giả: Tỷ à! Tỷ buồn chứ muội không buồn nha *nháy mắt*). Cầm cái gối
bông bên người cô ném thẳng vô người anh, được cái, trúng nhưng không đau lắm:

- Đồ đáng ghét, anh chiều em thêm một tý cũng không được à?
Anh không biết nói ngọt cho em hết giận sao? Anh cũng không biết mua hoa, mua kẹo
khi em giận sao? Anh không biết gallant, chỉ là người độc mồm độc miệng thôi_ai
nha! Vừa nói cô vừa ném hết cả gối vào ai đó a

Nếu là bạn? Khi một người con gái nói như vậy với bạn, bạn sẽ
làm gì? Cá chắc là có người sẽ chạy đi mua sôcôla liền à nhưng cũng có thể là
ngồi dụ dỗ chẳng hạn. Đáng tiếc, một Nguyên Tổng như anh đây làm gì rảnh rỗi đến
độ đó, chỉ lẳng lặng đặt gối sau lưng mình dựa lên tỏ vẻ sung sướng, vắt tay
qua đầu, anh giễu cợt hỏi cô:

- Em học đâu ra những lời nói đó thế?_anh gật gật_Hay đó

Cô bĩu môi nằm dài ra ghế sofa, không nhìn anh trả lời:

- Hôm qua em mới coi một bộ phim Hàn nên học lỏm được thôi,
bộ phim đó rất chán, em xem là muốn buồn ngủ. Nhưng tại thấy trên tivi nam
chính đoạt giải Oscar rất đẹp trai lại có nhiều Fan đến như thế nên em mới lục
lọi xem thôi, không ngờ nhà anh cũng có_cô đương nhiên là nói sự thật cho anh
nghe hết nha

Đó? Thấy chưa? Xem vì người ta đẹp chứ đâu phải vì phim, bởi
vậy, nữ nhân chỉ thích ngắm mấy anh đang hot, rồi lập bè phái ủng hộ, la ó điên
cuồng. Như cô đây, một chút cũng không có nha! Các bạn biết đó, cô là ai mà đâu
có thời gian rảnh mà ngồi xem phim vô bổ ấy.

- Còn giận anh à?_hừ. Cô nãy giờ nằm như một bức tượng trong
cổ kính rồi đó

- Em đâu giám

Anh mà cũng biết tôi giận anh sao? Cái đồ Tổng tài hắc ám,
ngu xi, ngu xuẩn, ta đây không thèm so đo với mi.

Một câu xin lỗi mi cũng không thèm nói ta một tiếng, được lắm,
được lắm, được lắm Nguyên Thần Võ.

- Thế à? Thay đồ ra đi_anh bỡn cợt đi tới trước mặt cô

Oh my god! Anh đang nói gì vậy? Thay…thay đồ…đồ ra là có…có
ý gì chứ? Mà sao anh lại càng ngày càng đến gần cô hơn vậy nè, dí sát rồi nha.
A! Giờ cô mới được chiêm ngưỡng nhan sắc anh “gần” đến như thế, da mịn, sao mịn
bằng mình. Mắt to, không, mình chuốt mascara đương nhiên sẽ to hơn, môi mỏng và
đỏ, oh no, môi mình cũng hồng lắm cơ mà. Không lẽ, anh ta là…

Ngắm nghía khuôn mặt khổ sở của cô trước mặt anh, anh cũng thừa
biết nha đầu này đang nghĩ linh tinh cái quái gì trong đầu. Định sẽ hù cho cô một
lần nhớ đời để từ sau này còn khôn ra đừng có dại mà giận lẫy với anh nữa, vậy
mà tâm cơ không thành lại biến mình thành kẻ biến thái. Nhếch nhếch cái môi,
anh nhướn mày hỏi:

- Anh đẹp đến mức độ đó cơ à?

Không? Cô công nhận anh đẹp thiệt nhưng vẻ đẹp ấy không phải
của một quý ông lịch lãm, nhích ra xa anh, cô ôm cái gối trên tay bập bẹ nói:

- Em, em nghĩ anh nên đi kiểm tra giới tính của mình để còn
biết cách khắc phục, nếu lỡ vẫn thế này e rằng con cháu nhà họ Nguyên các anh sẽ
bị tuyệt chủng_A! Cô nói ra tâm tư trong lòng, còn giúp anh đi khám bệnh, một
công đôi việc à.

Nhưng cô đâu biết lời nói “chan chứa” tình thâm đó lại làm
anh trở nên không vui.

Kiểm tra? Giới tính? Khắc phục? Tuyệt chủng? Há chẳng phải
là căn bệnh của giới tính thứ ba sao. Hóa ra cô nhìn anh chăm chú, say sưa như
vậy ý nói anh là less. Là less? Less ư? Thật không thể tưởng tượng nổi mà, giựt
phắt cái gối cô ôm anh quát lớn:

- Tôi là nam nhân 100%, em đừng đứng ở đó suy diễn bậy bạ rồi
đi đúc kết tôi như thế. Đi lên lầu thay một bộ đồ khác nhanh lên, còn lề mề nữa
thì đừng có trách tôi tại sao không biết chuộc lỗi với em. Liền ngay và lập tức

Anh nói gì cô nghe chẳng hiểu à, cái gì mà thế này thế nọ thế
kia kìa chứ. A! Đúng là cô nghe không lọt đấy nhưng ít ra cô vẫn tư duy được à.
Anh nói chuộc lỗi đó? Tức là sẽ dẫn cô ra ngoài, a ha, nghĩ đến đây là cô cười
tươi roi rói chạy bắn lên lầu thay đồ, không còn biết trời trăng mây gió mưa nắng
gì cả. Vứt cái gối xuống ghế sofa, anh hừ lạnh rồi ngồi bệt xuống chờ cô. Khoảng
10 phút sau, cô bước ra với bộ đầm ren xinh xúng xính, ở giữa còn có thắt lưng
hồng nhạt, mái tóc dài xoăn lọn được bập bùng thả ra màu đỏ đỏ hòa quyện với
làn da trắng hồng của cô. A! Trông cô rất rất xanh xắn nha, thỉnh thoảng cười
còn để lộ ra hai lúm đồng tiền khá sâu. Giờ anh mới được thấy vẻ đẹp huyền bí
đó, quả thật là rất……trễ, vì bộ đầm này anh mua cho cô khá lâu mà lại không có
dịp mặc nên cô quyết tận dụng hôm nay để hưởng thụ a.

- Đi được chưa?_cô tới đứng trước mặt anh lâu rồi nha, khoác
tay anh lắc lắc hỏi

- Cũng biết anh dẫn đi chơi à? Hèn gì sửa soạn đẹp như thế_câu
đầu tiên anh hỏi cô, còn câu sau anh nói cho đủ mình anh nghe thôi (Tác giả:
huynh này gian lắm nha, mê Đình tỷ ời)

- Anh nói cái gì vậy? Em nghe không được rõ cho lắm_câu cuối
á, cô không nghe được à

- Không có gì, ta đi thôi

Anh đâu có dại gì nói cho cô nghe à, lấy chìa khóa xe để
trên đầu tivi anh khóa cửa nhà cẩn thận rồi nhấn ga chạy đi. Trên đường đi cô
luôn tò mò cái bịch to đùng bên người anh nha, cô vừa đụng vào đã bị anh đánh
cho đỏ cả tay lên. Tức, đá chân anh một cái cô quẹo hướng vô-lăng:

- Em đừng có ồn ào nữa, sẽ gây ra án mạng đó_anh cố lái theo
chiều an toàn nhất à

Nhưng cô thì làm gì có chuyện dừng lại, còn tiếp tục lái lệch
phía đường a. “Két” Chiếc xe của anh đột nhiên thắng gấp lại, nhìn cô bên cạnh
anh rất tức giận quát lớn:

- Cô làm ơn làm phước ngồi yên giùm tôi một lát được không?
Nếu không thích sống thì đừng có lôi tôi theo, tôi còn chưa lấy vợ, không muốn
theo cô đâu.

A! Đây là lần đầu tiên anh nổi khùng lên với cô nha, cũng buồn
lắm đó chứ nhưng ngẫm nghĩ lại một phần cũng là do cô nên đành nuốt trôi cơn tức
này mà. Vốn định hù anh một lát để “cướp đồ” (Tác giả: sao cứ thích hù nhau vậy
cà), không nghĩ tới sự việc này nha. Và cũng từ đoạn đường đó trở đi, hai người
im lặng không nói nhau câu nào.

Gật…gật…cốp

- Á! Ui da, đau quá à_vâng, cô ngủ gục và kết quả là mặt đập
vô thành xe à

Thấy cô xoa xoa cái trán, mặt mũi nhăn nhó, anh cười khẩy:

- Sao? Đau lắm à?

Aishhh cái tên điên này, thấy mình bị đau hắn còn cười tươi
được nữa chứ, đúng là cái đồ khó ưa mà. Dụi dụi mắt, cô hất mũi:

- Haiz, em không ngờ tài lái xe của anh lại kém đến như vậy,
chúng ta đi nãy giờ cũng đã 6 tiếng rồi nha. Bộ tính đi xuất ngoại hả? Vậy sao
không nói trước để em sửa soạn kỹ hơn, ăn mặc như thế này thật là mất mặt, quay
xe về đi, ghé vào cái Shop nào mua bộ khác cho em đi. Nhanh nhanh_vừa nói cô vừa
xua xua tay nhất quyết đòi quay về

Một tay anh giữ im cánh tay đang làm loạn trên người mình,
còn một tay vẫn đang lái xe. Khẽ liếc qua cô, anh cười:

- Quả là để em thất vọng rồi, chúng ta chỉ là đi dã ngoại
thôi, thực chất không có buổi xuất ngoại nào cả.

Không có ư? Vậy là nãy giờ cô nói phong long rồi tự mình suy
đoán à? Làm tốn mất hơi nhiều calo của cô rồi nha, phụng phịu khuôn mặt xinh xắn
của mình xuống, lấy tay đan đan kẽ vào nhau. A! Giờ cô mới được “ngắm kĩ” bàn
tay ngọc ngà của mình à. Lúc trước cô sài súng khá nhiều, hầu như là ngày nào
cũng dùng 4 5 khẩu, nên ở đầu mấy ngón tay thường có vết chai. Vậy mà giờ nó sắp
hết rồi nha.

- Tới nơi rồi, xuống thôi

Tiếng nói anh làm ngắt trạng thái xúc cảm của cô à, thấy anh
ra xe cô cũng lẽo đẽo đi theo, thấy anh lôi theo cái túi “trời đánh” lúc nãy xuống
cô cũng lò tò chạy lại giựt lấy:

- Để em xách cho

À há! Lấy được túi rồi nha, hí ha hí hửng cô đặt xuống đất mở
bao ra. Nhìn thấy những thứ trong đó, nụ cười cô tắt ngủm. Gì đây?

Bếp gas? Vỉ nướng? Than? Xiên que? Bếp nướng? Bia? Nước ngọt?
Thịt? Đây là đồ ăn à? Ngước mắt khó hiểu lên nhìn anh, anh không nói gì, chỉ hất
mặt ra phía xa xa. Cô nhìn theo. A! Đây là cánh đồng nha, đẹp tuyệt vời luôn á.
Vội buông đống đồ ăn trên tay ra, cô chạy ùa về phía trước. Tung tăng nhảy múa,
la hét, cười nói, anh mỉm cười nhìn theo cô. Anh không nghĩ cô lại thích nơi
này đến thế, chỉ là lâu rồi anh chưa đến, nay được dịp đưa cô đến đây luôn. Cô
ngoái đầu lại tìm anh, thấy anh cười, cô cũng bất giác cười theo. Anh ngẩn người,
há chẳng phải là Thiên Tinh sao? Thiên Tinh mà anh ngày đêm mong nhớ, không
đúng, anh đang ở bên Đình Đình cơ mà. Lắc lắc đầu để xua tan đi hình ảnh kỳ lạ
đó, ngước mặt lên anh nhìn lại. Cười, đúng rồi, đây mới là hình ảnh anh cần,
cô, Lạc Đình.

Đi lại về phía cô, anh cúi xuống ngắt một bông hoa dúi vào
tay cô:

- Chơi đùa cẩn thận, coi chừng té_anh cẩn thận dặn dò cô a

Cô gật đầu lắc bông hoa trong tay nói:

- Em sẽ chú ý, mà ở đây đẹp thật nha. Sao anh biết em chưa từng
đến nơi này mà dẫn em đến thế?

- Tất nhiên là anh biết em sẽ thích, mà ở đây gần thành phố
C, em chưa từng đặt chân đến đây sao?_nghe cô nói thế anh buộc miệng hỏi

Cô cười, nhét bông hoa vào một bên tai trả lời:

- Chưa từng, vì công việc của em không thích hợp để đến những
nơi yên bình và lãng mạng như thế này. Nếu không, nhìn thấy nơi đây bị phá hoại,
em sẽ rất đau lòng_cô cười buồn

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô anh lại cảm thấy nhói nhói,
ở cùng cô lâu như vậy, anh lại không biết một chút gì về quá khứ của cô. Anh quả
là chỉ biết cô tên gì, bao nhiêu tuổi, tính cách, tính tình ra sao. Bây giờ anh
lại nghĩ tới việc liệu cô có sống với anh cả đời như thế này không? Hay chỉ tới
bất chợt, rồi đi như gió giống Thiên Tinh, tình cảm trai gái suốt 5 năm trời,
giờ cô lại đi không chút manh mối, làm anh ngày đêm mong nhớ. Một bên là Lạc
Đình, một cô gái bí ẩn mang chiếc mặt nạ của một thiên sứ (Ý chỉ là tỷ Tinh đấy
ạ), một bên là nữ nhân tài sắc vẹn toàn làm anh đau đớn, bứt rứt. Vậy rốt cục,
ai mới là người làm anh tổn thương?

Còn cô? Nhìn thấy anh đổi sắc mặt liên tục làm cô khó hiểu
à! Chẳng lẽ cô nói gì sai sao? Hươ hươ tay trước mắt anh, cô liếm môi hỏi:

- Thần Võ, anh làm gì mà thất thần ra vậy?

- Ớ! À không, không có gì, ra kia đi, nướng thịt nhé. Trời
cũng sắp xế chiều rồi, em có đói không?_anh giật mình, tháo bông hoa trên tai
cô ra

Cô gật đầu, cười toe, khoác tay anh nũng:

- Em rất thích à, em chưa từng được đi picnic bao giờ hết,
chắc hẳn sẽ rất vui

- Vậy em vui chứ?_anh chỉ chỉ vào trán cô hỏi

- Đương nhiên rồi ạ, em rất vui, cảm ơn anh nhé. Hứa sau này
khi nào em giận anh anh phải dẫn em tới đây đấy_cô chìa ngón út ra trước anh

Anh cười, cô trẻ con, anh biết nhưng lại không nghĩ tới cô
trẻ con tới mức đó. Hứa thì hứa, anh sợ gì, anh muốn còn không được nữa là. Anh
cũng chìa ngón út ra rồi nghéo vào tay cô, nhấn hai ngón cái vào nhau như lời
thề. Có ánh mặt trời làm chứng, có cánh đồng làm nơi lý tưởng, có hoa màu làm cảnh,
có chim hót làm nền. Oa! Một khung cảnh sống động nha!

Đến gần túp lều, anh bắt đầu bỏ bếp nướng ra, rồi lần lượt
than và vỉ nướng (Tác giả: tha thứ cho muội, muội không biết tả làm sao hết). Đặt
từng xiên que lên bếp rồi lật qua lật lại, đối với cô thật vui nha. Anh với cô
cùng nhau nướng thịt, đôi lúc đùa giỡn, cười nói, cô thấy rằng bản thân mình là
khác xa một trời một vực với lúc trước a, ở bên anh, cô thấy thoải mái, không
gò bó, cô là chính mình không còn phải tạo ra một vẻ lạnh lùng nữa. Cô biết cười,
cô biết quan tâm, cô biết nhớ, cô biết chia sẻ và nhất là tâm trạng gần đây của
cô, cô biết đau. Khung cảnh thật quá đỗi hạnh phúc đối với cô, cô chưa dám chấp
nhận, dừng tay không lật nữa cô đứng thẳng dậy trêu anh:

- Thần Võ! Bệnh tình của anh, em sẽ giữ kín miệng_cô làm động
tác kéo khóa miệng

Đang vui tự dưng nghe cô móc mỉa mình làm anh nhíu mày tỏ ra
không thích, cô lại còn dám khơi ra cái suy nghĩ ngu xuẩn đó sao. Đường đường
là một Chủ tịch Nguyên Thiên, đứng đầu cả nước, nam nhi đại trượng phu 100% lại
bị cô cho rằng anh là less. Anh bỏ đồ gắp, giựt lấy miếng thịt trên tay cô nhét
vào miệng, nhai và nuốt ngon ơ, cốc một cái vào đầu cô mắng:

- Anh là nam nhân chính thực, sao em cứ nghĩ bậy bạ vậy nhỉ?

- Đúng là như vậy mà, anh yên tâm, chuyện này chỉ duy nhất
hai ta biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba tung tin. Nếu như có thì chắc
chắn là em không ai khác

Cô nhún vai tự tin nói, nghe thấy chưa? Cô còn dám đe dọa cả
anh cơ đấy, nha đầu này thật đáng chết mà. Anh xắn tay áo, rắc rắc tay bảo:

- Em chưa từng bị ăn đòn của anh phải không? Nên muốn nếm thử
à?_anh nói đểu lắm nha

Đương nhiên cô là người có phản ứng à, trong  trường hợp này, nếu bạn bị một ai đó hăm dọa
đánh thì bạn sẽ làm như thế nào? Nhanh, 36 kế chuồn là thượng sách, cô quăng hết
đồ lên hét:

- Á! Thần Võ tha cho em, em nói đúng nhưng đừng vì quá đau
buồn mà đánh em chứ

Và tiếp theo đó là người nào đó bỏ chạy và tất nhiên sẽ có
người nào đó đuổi theo. Trên cánh đồng hoang sơ mà lại có vẻ đẹp của tự nhiên,
có hai người nào đó rượt đuổi nhau khắp đường. Và tất nhiên, phận nữ nhi làm
sao địch lại nam nhi, họ mệt mỏi nhưng vui vẻ, bắt tay nhau làm hòa rồi cùng
vào lều ngủ.

Đêm nay, sẽ là một đêm thật đẹp!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3