Thần tượng - Nguyên Hạnh - chương 03
CHƯƠNG 3
Muôn mặt. Đó là cảm nhận hiện tại của tôi về
Den. Một Den thánh thiện trên màn ảnh, một Den nghiêm túc trong công việc, một
Den hay trêu đùa đồng nghiệp ở phim trường, một Den hơi lạnh lùng với những trợ
lý xung quanh, một Den lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời Lý Văn, một Den ấm áp
và láu lỉnh khi chat với tôi nửa năm trước và một Den vô cảm với tôi bây
giờ.
Tôi luôn có cảm giác anh vô cảm với tôi, anh
hạn chế nói chuyện, ngoài những yêu cầu anh muốn tôi thực hiện. Đôi lúc ánh mắt
anh nhìn tôi có gì đó khác lạ, như thể muốn nói chuyện với tôi, nhưng cái
khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh và tôi tin rằng mình mang ảo tưởng. Tôi không
thể nào lý giải được điều đó cho đến một ngày tôi gặp phải một tình huống kỳ
lạ.
Tôi đã làm việc cho Den được nửa năm, nửa năm
gian khổ lắm chuyện vui buồn. Tôi dần thích nghi với công việc, tuy phải trải
qua một số lần phạm phải sai lầm như chuyện cuốn sổ tay trước đây. Bao giờ trợ
lý Hà cũng nói đó sẽ là lần sai phạm cuối cùng của tôi, nhưng rồi mọi người đều
bỏ qua cho tôi (chắc tại vì họ khắc phục được hậu quả, hoặc là họ thích tôi?
Xin đừng đánh thức tôi lúc này). Tôi bắt đầu có cảm tình hơn với anh chàng trợ
lý thích dùng chữ ok ấy, có thể nói là một người tốt.
Lý tiên sinh cũng tốt, tuy mỗi lần đối diện
với ông ấy tôi như một bị cáo đứng trước quan tòa và không thể làm gì khác
ngoài việc tuân thủ mọi yêu cầu của ông ấy. Đúng là một người đàn ông quyền
lực, cũng là người có tài và có khả năng thu hút người khác. Chỉ có thư ký Kim
là người đem lại cho tôi cảm giác hoàn toàn thân thiện, có lẽ vì cô ấy cũng là
phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ vô cùng dịu dàng.
Để đáp lại những tình cảm tôi được hưởng (dù
ít khi tôi nghĩ về nó, bởi vì công việc của tôi quá bận rộn và những lời tôi
được nghe không bao giờ, hay nói đúng hơn thì hiếm khi là những lời khen), tôi
ra sức làm việc, làm mọi thứ để Den thoải mái trong công việc, làm mọi thứ tôi từng
hy vọng có thể làm được cho anh.
Hôm nay Den về thăm nhà nên tôi được free.
Thật là sung sướng làm sao. Tuy tôi muốn được ở bên anh nhưng áp lực công việc,
cộng với sự lạnh lùng của Den nhiều lúc làm tôi nản lòng.
Đôi khi tôi nghi ngờ không biết có phải sự
lựa chọn của tôi là sai lầm nhưng tôi không dám nghĩ tới. Công việc dù sao cũng
có điểm thú vị khi tôi được tiếp xúc với bộ máy giải trí khổng lồ, được gặp
những người tôi từng hâm mộ. Ngày xưa tôi ngồi xem một bộ phim truyền hình thấy
rất đơn giản, còn bây giờ tôi biết được nó phức tạp đến mức nào. Hàng trăm công
đoạn, hàng trăm con người làm việc không mệt mỏi và ăn khớp với nhau như những
bánh răng cửa. Ở đó không có mệt mỏi, không có sự nghỉ ngơi, chỉ có công việc,
chỉ có thành phẩm. Ở đó có cả ganh ghét, có cả xung đột nhưng tất cả đều chìm
xuống khi ống kính bắt đầu bắt lấy hình ảnh những khuôn mặt thiên thần (mặc dù
có khi vài phút trước đó trông họ chẳng khác ác quỷ).
Tôi cũng chưa có đủ lý do để hết yêu anh. Tôi
đã yêu anh quá lâu và quá nhiều. Tôi chỉ thấy anh khó hiểu. Tôi rơi vào tâm
trạng mâu thuẫn, tôi vừa muốn tiếp cận hơn để hiểu anh, vừa muốn tránh xa anh
vì sợ những gì tôi biết về anh sẽ làm sụp đổ hình ảnh anh trong lòng tôi hơn ba
năm nay.
Nói đến đây mới nhớ, tôi đã bước sang năm thứ
tư được mấy tháng và vẫn chưa đạt được mục tiêu trở thành người bạn đáng tin
cậy của anh.
Tôi đang lang thang trên phố thì bất chợt hai
người đàn ông lạ mặt tiếp cận tôi. Trông họ tử tế nên tôi bình tĩnh tiếp chuyện
(ở đây khá đông người, với lại từ ngày làm trợ lý cho anh tôi trở thành vận
động viên điền kinh siêu hạng, tôi tự tin với khả năng chạy nước rút của
mình).
- Cô Trần, rất vui được gặp cô. Tôi xin tự
giới thiệu tôi là Kim Minh và đây là Trần Thiên, chúng tôi là phóng viên tờ
Nhân vật. Tôi nghĩ chúng ta có thể cộng tác với nhau.
- Cộng tác? Tôi không nghĩ chúng ta có gì để
cộng tác. Nếu các anh muốn biết thông tin gì về Den thì nên gặp Lý tiên
sinh.
Lý tiên sinh từng nhắc nhở tôi cảnh giác với
giới báo chí nên tôi biết mình phải làm gì trong những tình huống như thế
này.
- Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi phù hợp để
nói chuyện.
Và rồi họ không để cho tôi kịp từ chối đã kéo
tôi vào một quán cà phê bên đường. Tôi không phản ứng quá dữ dội, dù gì họ cũng
là nhà báo, những người có quyền lực thực sự ở thế giới giải trí này.
Kim Minh và Trần Thiên ngồi đối diện với tôi,
họ giữ tác phong lịch sự của cánh nhà báo chuyên nghiệp. Đặt tách cà phê xuống,
người đàn ông có tên Kim Minh nở nụ cười thân thiện với tôi, mở đầu câu chuyện
một cách mềm mỏng.
- Tôi biết cô là trợ lý đắc lực của Den, tôi
không bảo cô làm gì có hại cho anh ấy. Tôi chỉ muốn biết thêm một số thông tin
về Den, những thông tin nhỏ nhặt cũng được. Nó sẽ không ảnh hưởng xấu đến tiền
đồ của Den, ngược lại còn có lợi cho anh ấy. Cô đừng đánh đồng chúng tôi với
cánh nhà báo lá cải, đi săn những thông tin nóng hổi và đưa lên mặt báo một
cách vô trách nhiệm, không quan tâm đến hậu quả.
- Tôi xin lỗi, nhưng...
- Cô đừng vội từ chối. Trước hết cô nên xem
cái này.
Kim Minh đẩy về phía tôi một gói giấy mà tôi
không cần mở ra cũng biết nó là gì.
- Tôi nghĩ mình không cần phải xem, tôi biết
việc mình nên làm.
Tôi đẩy gói giấy trở về chỗ cũ.
Kim Minh vẫn giữ nụ cười nhẫn nại, anh ta
không hề tỏ vẻ lúng túng như thể anh ta từng trải qua những tình huống như thế
này và biết cách làm chủ tình thế.
- Xin cô hãy xem một lần, có thể cô biết nó
là gì nhưng làm sao cô biết con số của nó.
Người đàn ông tên Trần Thiên dường như khá
sốt ruột, không có được vẻ bình tĩnh của Kim Minh. Tôi bất đắc dĩ mở gói giấy
ra. Toàn là tiền mặt và đó là một số tiền rất, rất, rất lớn với tôi.
- Cô không cần phải lo, đây là tiền mặt nên
không có dấu vết. Chúng tôi sẽ giữ kín danh tính của cô, không ai có thể phát
hiện chuyện này, bởi tài khoản của cô không có gì khác thường. Hơn nữa đây chỉ
là mở đầu, là lời chào hỏi của chúng tôi. Cô sẽ còn kiếm được nhiều hơn thế. Cô
đừng xem đây là một việc quá to tát, chỉ là chia sẻ những thông tin thường
ngày.
Tôi nghĩ họ nên chuyển sang làm tiếp thị, lời
lẽ của họ đầy thuyết phục. Nhưng họ đã nhầm người. Nếu tôi yêu tiền như vậy thì
tôi tội tình gì lặn lội từ Việt Nam
qua đây và theo đuổi một giấc mộng xa vời. Bảo tôi bán đứng Den ư? Tôi có thể
làm tất cả mọi chuyện trừ chuyện này. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng
vào mắt Kim Minh.
- Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ anh nhầm người.
Tôi chỉ là người phụ việc cho mọi người. Tôi không nắm được nhiều thông tin như
anh tưởng đâu. Hơn nữa tôi yêu công việc của mình và đó cũng là một công việc
khá vất vả nên tôi nghĩ tôi sẽ không có đủ thời gian để làm việc ngoài giờ cho
các anh.
Thần sắc Kim Minh gợn chút thay đổi. Anh ta
khẽ nhíu mày.
- Tôi mong cô suy nghĩ kỹ trước khi từ chối.
Nếu không cô sẽ hối tiếc vì quyết định vội vàng của mình.
- Nếu tôi còn phải suy nghĩ thì có lẽ là suy
nghĩ làm sao để các anh có thể hỏi trực tiếp Lý tiên sinh. Không biết ông ấy có
hứng thú làm việc ngoài giờ không? - Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, nheo mắt tinh
ngịch nhìn hai người đàn ông đang bối rối và thất vọng .
- Cô vui tính quá. Dù sao tôi cũng mong cô
suy nghĩ lại việc này. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô đổi ý có thể liên lạc
với tôi bất cứ lúc nào.
Kim Minh đưa cho tôi tấm danh thiếp, tôi phải
công nhận anh ta rất kiên trì.
Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là một người bình
thường. Tôi sợ sẽ có lúc lòng tham của tôi nổi lên trong khi tôi không đủ sức
làm việc cho các anh. Vì vậy tốt nhất là tôi không nên giữ nó. Mong rằng sớm
gặp lại các anh trong các buổi phỏng vấn trực diện và công khai. Tôi xin phép
đi trước.
Tôi đâu có dại dột đến mức cầm danh thiếp của
họ, không phải là tôi sợ mình nổi lòng tham mà tôi sợ nếu một ai đó nhìn thấy
có thể nghi ngờ tôi làm việc cho cánh nhà báo. Môi trường làm việc của tôi đã
có quá nhiều thị phi rồi, ai cũng có thể là người bán tin và tôi không muốn có
ngày nào đó Den nghi ngờ tôi.
Tôi cầm túi xách đứng dậy, lịch sự chào hai
nhà báo rồi quay mặt đi ngay, không hề ngoái đầu nhìn lại. Tôi bước ra khỏi
quán cà phê, cảm thấy thanh thản lạ lùng. Tôi đã làm một việc nghĩa khí (thật
tiếc là chẳng có ai biết).
Ước gì Den biết được chuyện tôi có thể vì anh
ta mà bỏ qua một số tiền khổng lồ. Thật không hiểu tại sao anh ta lại không yêu
tôi nhỉ? Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Cảm giác này quá tuyệt. Tôi có
ích cho anh (tất nhiên từ khi làm trợ lý cho anh tôi đã là người có ích rồi).
Lặng lẽ làm một việc tốt hay thật.
Ngày nghỉ trôi qua nhanh đến mức tôi ngỡ
ngàng khi nhận điện thoại Lý Văn. Tạm biệt chiếc giường, tạm biệt chiếc ti vi
thân yêu, tạm biệt... tạm biệt... tôi lại ra chiến trường đây.
Vừa đến gần cửa phòng tôi đã nghe tiếng Den,
hình như Den đang to tiếng. Chưa bao giờ tôi thấy Den có thái độ phản kháng lại
Lý tiên sinh.
- Chẳng lẽ việc tôi lên giường với ai ông
cũng quản lý hay sao?
- Tất nhiên tôi sẽ không quản chuyện đó nếu
anh đủ khả năng để khong cho nó xuất hiện trên trang nhất các tờ báo.
- Tôi đã luôn giữ gìn, chẳng lẽ ông không
thấy cố gắng của tôi sao?
- Tôi thấy, nhưng nếu không có tôi, liệu có
được bình yên như vậy không?
- Phải, ông bao giờ chẳng đúng. Cuộc sống của
ông hoàn mỹ quá mà, cả hai người phụ nữ của ông đều biết giữ im lặng. Sao ông
không tin ở những người của tôi? Chẳng lẽ tôi kém cỏi đến mức đó ư?
- Tôi nghĩ anh đã đi quá đà rồi đấy. Anh ra
ngoài đi, khi nào bình tĩnh lại thì nói chuyện với tôi. Ok?
Tôi giật thót người khi cánh cửa bật mạnh,
anh bước ra đôi mắt như lửa đốt, anh khựng lại nhìn tôi một giây rồi lao vút
đi. Chưa bao giờ tôi thấy anh giận dữ như vậy. Tôi lờ mờ hiểu được câu chuyện
giữa hai người nhưng không thể hiểu được nguyên nhân trực diện của nó.
Tôi gõ cửa bước vào một cách rụt rè. Trên
khuôn mặt của Lý tiên sinh còn phảng phất dư vị trận cãi vã lúc nãy. Trông ông
thoáng buồn, đây cũng là điều lần đầu tiên tôi thấy. Nhưng ngay cả khi buồn ông
vẫn cuốn hút người khác, khiến tôi không thể giận người đã làm cho Den thân yêu
của tôi đau lòng.
- Cô ngồi xuống đi. Chúc mừng cô hôm nay vượt
qua được thử thách của tôi. Tôi đã không nhìn nhầm người.
- Thử thách? - Tôi hoàn toàn không hiểu ông
ta đang nói gì.
- Cô đã chứng tỏ mình là một người trợ lý
đáng tin cậy, không để đồng tiền làm mờ mắt. Chẳng lẽ cô quên hai anh chàng
phóng viên ngày hôm qua rồi sao?
Ông nháy mắt nhìn tôi. Khuôn mặt ông lấy lại
được vẻ tự tin và điềm tĩnh như mọi khi.
Chẳng lẽ chuyện hôm qua là do ông sắp đặt?
Hơi lạnh lướt qua sống lưng tôi, người đàn ông này luôn biết nắm người khác
trong tay. Nếu hôm qua tôi có biểu hiện nào đó không kiên định thì chắc giờ này
tôi không đủ can đảm để nhìn vào mắt ông. Nhưng dù sao tôi cũng thấy bị xúc
phạm vì tôi đã nỗ lực không ngừng trong nửa năm nay. Nếu tôi có ý định vụ lợi
thì đã bán đứng Den từ lâu rồi. Từ trước đến giờ ông Lý luôn khích lệ tôi, tỏ
vẻ quan tâm tôi hơn những trợ lý khác, không ngờ lại cảnh giác với tôi đến
vậy.
- Có thể cô thấy không cam tâm, nhưng đây là
làng giải trí, mảnh đất này không phải là miền đất hứa cho những con người
không có bản lĩnh, không có trí tuệ. Nếu ai cô cũng tin thì có nghĩa cô đang
đào mồ chôn chính mình.
Ông ngừng lại một chút rồi nhìn xoáy vào mắt
tôi. Tôi rất sợ những lúc như vậy, ông ấy cứ như nhìn thấu mọi nơ ron thần kinh
của tôi trong khi tôi co rúm lại như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.
- Hơn nữa, tôi rất coi trọng cô nên mới làm
như thế. Tôi muốn cô trở thành trợ lý đắc lực của tôi. Cũng đến giờ ăn trưa
rồi. Chúng ta đi ăn đi, hôm nay tôi muốn trò chuyện với cô một chút.
Tôi lặng lẽ đi theo ông. Từ lúc bước vào căn
phòng này đến giờ tôi chưa nói được một câu nào ra hồn cả. Tôi không biết cảm
xúc của mình bây giờ như thế nào nữa. Mọi việc diễn biến quá nhanh. Chuyện của
Den, chuyện thử thách rồi cả thái độ thân tình khác thường của Lý tiên sinh hôm
nay. Đầu tôi như cuộn len rối không tìm được đầu mối. Cảm giác nổi bật nhất có
lẽ là sự nhỏ bé của mình trước một người đàn ông như Lý Văn.
Rời khỏi nhà hàng Sơn Mã, Lý tiên sinh đưa
tôi đến một quán trà đặc biệt. Ngôi nhà nhỏ, hẹp và ấm cúng, nội thất bài trí
giản dị nhưng tạo được xúc cảm khó gọi tên. Một vài bức tranh, một vài chậu
cảnh, chỉ có thế. Thấy tôi chăm chú nhìn một bức tranh, Lý Văn hỏi:
- Cô thích bức tranh này à? Đó là bức
"Đạp tuyết tầm mai". Tôi thích nó lắm. Tôi hay đến đây cũng vì thích
bức tranh này. Mỗi lần nhìn nó tôi có cảm giác cuộc sống là hành trình tìm kiếm
điều có ý nghĩa nhất. Trong cuộc hành trình đó con người luôn cô độc, bởi điều
có ý nghĩa nhất của mỗi người không giống nhau. Mà nếu có giống nhau đi chăng
nữa thì cũng không có ai luôn đi cùng với cô cả.
Đúng rồi, đây chính là cảm giác tôi thấy khó
tả thành lời. Trà quán này như một trạm nghỉ chân của con người trên chặng
đường tìm kiếm niềm hạnh phúc. Nếu bạn ngồi ở đây, uống một tách trà nóng,
thoáng ngắm những bức tranh giản dị và nhận được sự phục vụ chu đáo nhưng không
quá vồn vã của chủ quán, bạn sẽ cảm nhận được những gì tôi đang trải
nghiệm.
Đó là cảm giác của một người đi tìm mai giữa
trời tuyết lạnh ghé vào một quán nhỏ ven đường, rũ bông tuyết trắng khỏi áo mũ,
uống một tách trà nóng rồi lại vội vã lên đường. Một cảm giác được tách khỏi
vòng xoáy của cuộc sống nhưng vẫn thôi thúc những ý nghĩ về chặng đường tiếp
theo. Bởi ra khỏi đây tôi sẽ lại tiếp tục hành trình làm người của mình.
- Cô Trần, mọi người ít khi nói chuyện với
tôi. Một phần vì guồng quay công việc, một phần vì họ hơi sợ tôi. Nhưng tôi
không khó gần như thế. Tôi là người hiểu lý lẽ, tôi chưa đến mức bị cái thế
giới thị phi này làm biến chất. Hôm nay cô hãy nói chuyện thoải mái. Cô thấy
Den là người thế nào?
Khong biết có phải vì không khí của trà quán
hôm nay hay tại vì Lý Văn có một ma lực không thể cưỡng lại mà tôi trả lời một
cách chân thành.
- Tôi luôn yêu quý Den vì tôi là fan hâm mộ
của anh ấy. Den là người thế nào ư? Tuy tôi là trợ lý thân cận với Den nhưng
càng ngày tôi càng cảm thấy anh ấy khó hiểu. Anh ấy cứ như một người muôn mặt,
ở mỗi hoàn cảnh lại có một thái độ khác.
Lý Văn khoát tay cười lớn. Ông ta khá hài
lòng với câu trả lời của tôi.
- Đúng là tôi không nhìn nhầm cô. Muôn mặt.
Rất đúng. Cô có tin không? Chính tôi là người đã nhào nặn nên muôn nghìn bộ mặt
cho Den. Cô làm việc cho tôi được nửa năm rồi, tôi tin cô hiểu công việc của
Den cũng như sự khắc nghiệt của môi trường này. Nếu tôi không trang bị cho Den
hàng ngàn mặt nạ, làm sao Den đứng vững ở đây từng ấy năm.
Những lời của Lý Văn cứ chậm rãi rót vào tai
tôi, lần lượt tháo gỡ những khúc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay.
- Den là người nhạy cảm và có phần ngây thơ
nữa. Tôi không thể quên được lần đầu tiên gặp Den. Vừa nhìn thấy Den, tôi biết
ngay cậu ấy sẽ là điểm sáng trên màn ảnh, nhưng cậu ta lúc ấy non nớt lắm.
Không biết cô có tin không nhưng lúc đó thực sự tôi có cảm giác muốn được che
chở cho con cừu non xinh đẹp ấy. Tôi tin chắc rằng không có tôi Den khó lòng
tồn tại được ở đây. Không có tôi có lẽ anh ta đã gục ngã sau một scandal ầm ĩ,
trầm uất hoặc trở thành ma men từ lâu rồi.
Ông ngừng lại, uống một ngụm trà rồi tiếp tục
câu chuyện của mình trong khi tôi đang say sưa lắng nghe như bị bỏ bùa mê.
- Den là cậu bé tốt. Nhưng cậu ta cần phải
học cách tồn tại ở đây. Cô có thấy Den lạnh lùng với những người trợ lý như cô
không? Đó là do tôi yêu cầu cậu ta. Một khi tôi chưa thể hoàn toàn tin cô thì
cậu ấy phải giữ khoảng cách với cô. Cô không trách tôi chứ?
Bây giờ thì tôi đã hiểu. Tôi thật không thể
tin Den phải chịu nhiều áp lực đến như vậy. Trong giây lát, tất cả hình ảnh quá
khứ lại hiện về trong tâm tưởng tôi, những dòng chữ anh chat với tôi, ánh mắt,
nụ cười, thái độ của anh, tất cả, tất cả... như một đoạn phim quay chậm.
Không chờ câu trả lời của tôi, Lý Văn tiếp
tục:
- Bây giờ là vấn đề quan trọng nhất. Tôi muốn
cô làm trợ lý đặc biệt cho tôi, nắm hết mọi hành tung của Den. Nhất nhất phải
báo lại cho tôi. Cô đừng nghĩ đây là việc xấu. Tôi phải nắm hết mọi chuyện mới
có thể giúp Den giải quyết những tình huống không mong đợi. Và đây là danh sách
và số điện thoại của những người bạn gái có thể tin tưởng được dành cho
Den.
"Những người bạn gái có thể tin
tưởng", tôi nhận lấy tờ giấy từ tay Lý Văn mà hoang mang đến cực độ. Ý của
ông ta là gì?
Khói trà bốc lên làm khuôn mặt Lý Văn như
biến dạng, trước mắt tôi không có hình dung nào cụ thể, chỉ có thanh âm là vẫn
rành rọt chảy vào tai tôi như dòng lũ không sao ngăn lại được.
- Cô cũng biết đó, Den là một chàng trai trẻ,
anh ta có những nhu cầu tình cảm rất bình thường, nhưng đây lại là điểm yếu của
những người nổi tiếng. Tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu những điều tôi muốn
nói. Nếu Den có yêu cầu thì cô hãy liên lạc với những người trong danh sách này.
Còn nếu Den có quan hệ nào khác thì cô nên nói với tôi, nếu nó có thể kiểm soát
được, chúng ta sẽ tạo điều kiện cho Den. Tôi giao danh sách này cho cô có nghĩa
là tôi đã tin tưởng cô hoàn toàn. Không ai được phép biết về nó. Tôi mong cô
không làm tôi thất vọng.
Không biết tôi có làm cho Lý Văn thất vọng
hay không, không biết tôi đã trả lời như thế nào, không biết tôi đã rời khỏi
trà quán đó ra sao, không biết tôi đã về nhà bằng cách nào? Tôi không biết. Tôi
chỉ biết khi tôi nằm trên chiếc giường thân thuộc của mình, đầu óc tôi như tê
liệt, mọi xúc cảm không còn rõ ràng.
Tôi đã hiểu hơn về Den, nhưng giờ thì tôi
không hiểu được mình. Tôi bây giờ phải trở thành tay chân thân tín của Lý Văn,
làm một mật thám đi theo Den. Là tôi đó sao? Là một cô bé đã quyết định vượt
qua tất cả để đến được với Den ư? Nhưng những gì Lý Văn nói không phải là hoàn
toàn vô lý, ông ta làm tất cả chỉ để bảo vệ Den, và cũng là bảo vệ ông
ấy.
Rồi còn cả cái danh sách đáng nguyền rủa ấy
nữa. "Những người bạn gái đáng tin cậy" ư? Liệu tôi có thể gọi nó một
cách trần trụi là gái gọi cao cấp không? Ngày xưa tôi cũng mơ hồ nghĩ đến
chuyện đó, nhưng tôi không dám tin. Tôi, một người yêu anh tha thiết, đang phải
cất giữ bản danh sách kinh tởm này như con người trong mắt mình.
Tôi không biết mình đang ghen, đang căm ghét
Den hay căm ghét cái thế giới nghệ thuật này. Lần đầu tiên tôi không còn đủ sức
để nghĩ về bản kế hoạch của tôi nữa, tôi đã lún chân vào mảnh đất đa đoan rồi;
lần đầu tiên tôi nghĩ những gì mình đang đeo đuổi thật quá ngây thơ; lần đầu
tiên tôi rơi vào giấc ngủ đầy mộng mị với hàng ngàn chiếc mặt nạ của Den, với
hàng ngàn bản danh sách lơ lửng trên đầu tôi.