Thần tượng - Nguyên Hạnh - chương 01 phần 1

 

CHƯƠNG 1

 

Tôi ghét những ngày nghỉ ở Đài Loan. Tôi ghét
những lúc nhìn dòng người hối hả trở về nhà. Tôi ghét người ta tay trong tay
nói cười vui vẻ. Bởi vì chỉ có một mình tôi nơi đây, trên đất khách quê người,
gặm nhấm nỗi cô đơn và buồn chán. 

Lại thêm một ngày nghỉ, ngồi một mình trong
căn phòng nhỏ bé mà chẳng ấm cúng chút nào, nhâm nhi một tách trà nóng, tôi bắt
đầu hối hận vì đã xin ông chủ nghỉ hôm nay. Mi thật là đua đòi, ngày nghỉ là
cái gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là những giây phút nhàn rỗi đáng ghét! Nhìn qua ô
cửa sổ ngắm tia nắng cuối ngày đang bất lực chống chọi với bước đi của thời
gian, tôi thấy mình cũng như tia nắng kia, cứ tin rằng bình minh là mãi mãi
trong khi thực tế thì như buổi hoàng hôn hôm nay, đang đưa lối cho đêm dài bất
tận. Tôi tự hỏi tại sao mình lại ngồi đây, cô đơn trong cái lạnh của ngày đông
này. 

Làn khói tỏa ra từ tách trà như một màn sương
mỏng manh mờ ảo đưa tôi về với tôi của ba năm trước, tôi của những ngày thật
ngốc, thật ngốc... 

Ba năm trước. 

- Anh xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục.
Mình chia tay đi. Anh không thể sống thiếu cô ấy. 

- Anh sẽ hối hận. 

- Anh không muốn làm em đau khổ nhưng anh
không hối hận. 

- Anh sẽ phải hối hận. - Tôi gào lên. 

Anh vẫn quay mặt đi như không nghe thấy gì.
Tôi giơ tay ra kéo anh lại nhưng anh cứ lùi dần, lùi dần, càng lúc càng xa cách
tôi. Tôi cố chạy theo, vừa chạy vừa nói lớn: "Anh sẽ phải hối hận, sẽ hối
hận". 

- Dậy, dậy... 

Tiếng gọi của Trang kéo tôi ra khỏi cuộc chạy
đuổi. Dụi mắt một lúc tôi mới nhìn thấy nó. Tôi đã nằm mơ ư? Cũng đúng thôi. Ba
năm rồi, kể từ ngày anh nói lời chia tay, tôi thường rơi vào nhưng cơn mộng mị
như vậy. Anh thường không tha cho tôi cả trong giấc ngủ. 

- Dậy đi cô nương. - Trang kéo tôi ngồi dậy
(công nhận nó khỏe thật) - Đừng có ủ rũ thế này nữa. Quên hắn đi. Hạng người
bội bạc nhớ làm gì. 

Thấy tôi im lặng không nói, Trang tiếp
tục: 

- Tao đã nói từ sớm rồi mà mày không nghe.
Minh là đứa bắt cá hai tay chứ có tốt đẹp gì đâu? 

- Không phải. Chỉ tại... 

- Chỉ tại cái gì? - Trang bắt đầu nổi cáu. -
Chẳng biết mày tìm đâu được ưu điểm của hắn. 

Ưu điểm ư? Tôi đã từng nhìn thấy hàng ngày ưu
điểm ở anh bởi anh là mối tình đầu ngọt ngào, lãng mạn của tôi. Nhưng mà Trang
nói có sai đâu, anh đã phụ bạc tấm chân tình của tôi để đến với một người con
gái khác, một người mà tôi cũng biết. Anh đã làm những gì sau lưng tôi? Trang
từng cảnh báo tôi nhiều lần nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng ở anh. Để rồi tôi như
rơi từ chín tầng mây xuống khi anh lạnh lùng nói lời chia tay.

Tôi gục đầu xuống gối, những giọt nước mắt
chảy dài. Anh đã mang theo niềm tin của tôi vào tình yêu. 

- Đừng có ủy mị nữa. Đứng dậy, thay đồ nhanh.
Qua nhà tao đi, bữa nay tao thuê mấy bộ phim hay lắm. 

Tôi gạt nước mắt cười gượng. Trang là một con
mọt phim nên đã nghĩ ra biện pháp này để giúp tôi khuây khỏa. 

Tôi miễn cưỡng theo Trang về nhà nó, lòng vẫn
còn mang nặng nỗi buồn. Bầu trời trước mắt tôi nào còn gợn chút sắc hồng. 

Để chiều lòng Trang, tôi giả vờ dán mắt vào
màn hình nhảy nhót những hình ảnh xanh đỏ. Thường thì tôi không thích lắm thể
loại phim tâm lý tình cảm, phim thần tượng nên những hình ảnh, thanh âm cứ lướt
qua, lướt qua giác quan vô cảm của tôi. 

Bỗng nhiên (cái bỗng nhiên này giống như lúc
Niutơn nhìn quả táo rơi xuống đất), tôi nhìn thấy trên màn hình một gương mặt
đáng yêu hơn bất kỳ người nào mà tôi từng gặp hoặc từng xem trên tivi. Khuôn
mặt của anh thật cân đối, đôi mắt ấm áp, ngây thơ, sống mũi thanh tú, đôi môi
hơi trề xuống như một quả táo chín mọng đang mời gọi người hành khất đói khát.
Anh như có một ma lực làm tôi không cưỡng lại được. Càng xem tôi càng bị cuốn
hút. 

- Thích rồi phải không? - Trang huých khuỷu
tay vào người tôi cười khúc khích. - Phim này hay cực. Tình cảm lắm đó. 

Trang nói không sai. Tôi hoàn toàn bị thuyết
phục. Mấy ngày liền tôi ở nhà Trang xem phim để sống với cảm xúc nồng nàn trên
màn ảnh. 

Đây là một câu chuyện tình cảm không sướt
mướt nhưng rất cảm động. Nhân vật nam chính tên Khiết Trụ, anh ta là người có
tài năng và gia cảnh giàu có. Anh đem lòng yêu một cô gái nghèo khổ nhưng có
phẩm cách tốt tên Thiên Tâm. Tình yêu của họ là sự đồng điệu của tâm hồn, không
gợn chút toan tính thiệt hơn. Từ đầu đến cuối họ kiên định với tình cảm của
mình, nhưng cuộc sống không cho họ hanh phúc được ở cạnh nhau. Sự khác biệt
đẳng cấp xã hội, thái độ khinh miệt và những thủ đoạn tàn nhẫn của gia đình
Khiết Trụ làm tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của Thiên Tâm. Họ buộc phải chia
xa, phải tiếp tục sống và tìm đến tình yêu mới dù trong lòng luôn hướng về
nhau. Những giằng xé nội tâm làm hao gầy thể xác Thiên Tâm, sức sống từng ngày
từng ngày rời xa cô ấy. Để rồi đến một ngày Khiết Trụ như điên dại chạy vào
bệnh viện nghe lời trăn trối cuối cùng của cô. Cô mong anh sẽ sống thật tốt và
trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ấm áp của anh. Kết thúc bộ phim là hình
ảnh Khiết Trụ hôn lên bia mộ của Thiên Tâm, sau đó anh lau nước mắt và nhìn lên
trời nói: "Anh sẽ sống tốt nhưng anh mãi mãi không quên em. Mỗi người chỉ
có thể yêu một người trong đời. Em trên thiên đàng xin đừng hết yêu
anh". 

Nội dung phim không có gì mới nhưng những
tình tiết chân thật, cách xử lý tài tình của đạo diễn và diễn xuất xuất thần
của các diễn viên khiến tôi nhập tâm với tác phẩm. Tôi như cảm nhận được tình
yêu lớn lao cùng đau khổ tột bậc của từng nhân vật. Phim kết thúc rồi mà tôi
không dứt ra được. Cả tháng trời trong đầu tôi chỉ tràn ngập hình ảnh của bộ
phim. Từng ánh mắt, nụ cười, từng lời nói của Khiết Trụ như hiện hữu trong căn
phòng nhỏ bé của tôi. Anh vẽ nên trong lòng tôi bức tranh hoàn mỹ về một người
đàn ông biết yêu, biết sống. 

Càng ngày tôi càng nhận ra rằng tôi đang dùng
tình cảm của Thiên Tâm để nghĩ về Khiết Trụ và thầm nói với anh tôi sẽ không
bao giờ hết yêu anh. Lúc đầu Trang rất vui khi thấy tôi thoát ra được tình cảnh
thất tình, nhưng rồi nó càng lo lắng khi thấy tôi quá mê muội với mấy bộ phim.

Tôi biết mình đang làm việc rất nhảm nhí. Tôi
đâu phải là đứa lần đầu tiên xem phim, lần đầu tiên hâm mộ các diễn viên nổi
tiếng. Tôi từng say sưa với nhiều bộ phim và thích Minh Đạo, Ngô Tôn, Huỳnh
Hiểu Minh... Nhưng chưa có lần nào như thế này, chưa lần nào xao xuyến tận tâm
can. Có lẽ cả đời tôi sẽ không thể nào quên được cách anh sống và yêu. 

Nhiều ngày sau đó tôi cố tìm cách xua đi hình
ảnh anh nhưng nó cứ như đang trêu chọc tôi, cứ nhảy nhót, nhảy nhót trong trái
tim tôi. Tôi không biết mình đang yêu nhân vật hay yêu thích diễn viên. Người
diễn viên này và nhân vật Khiết Trụ đã hòa thành một. Hay là tôi bị điên, bị
điên sau khi quá chuyên chú xem một bộ phim hay? 

Phải đối xử với người điên như thế nào? Tôi
uống một cốc nước mát, vốc nước lạnh vào mặt và dùng mọi tế bào (kể cả tế bào
thần kinh và vô số những tế bào khác đến tên tôi còn không biết) để trói chặt
trái tim đang điên cuồng của mình. Tôi đắc thắng nghĩ rằng mình thành công cho
đến khi tôi nhận ra mình đang ngồi trước màn hình máy tính, vào Google tìm
thông tin có liên quan đến bộ phim, và tìm ra anh, Hà Tử Kiệt, hay thường gọi
là Den, một ngôi sao mới nổi trong làng giải trí Đài Loan. Bó tay. Tôi vội vào
những trang khác, xem hình những ngôi sao khác, nhưng trong đầu tôi vẫn chỉ có
mỗi hình ảnh của Khiết Trụ, hình ảnh của anh. Bất lực với chính mình, tôi đành
để đôi mắt tiếp tục đọc những dòng thông tin cập nhật về anh. 

Anh có nhiều cá tính giống Khiết Trụ. Anh bắt
đầu ca hát và đóng phim từ hai năm trước, được phát hiện bởi những tay săn sao
chuyên nghiệp, được lăng xê và gần đây bắt đầu nổi tiếng, lúc trước ca hát là
chính nhưng bây giờ anh có duyên với màn ảnh hơn và đang tạo nên cơn sốt sau
một số bộ phim thành công. Anh có một gia đình hạnh phúc, một đứa em trai đang
học trung học và đặc biệt anh là người rất yêu gia đình (đúng mẫu người đàn ông
tôi thích). Anh đã học quản trị kinh doanh và đang làm chủ hai cửa hàng lớn
chuyên bán dụng cụ thể thao. Quá hoàn hảo! Và còn một thông tin quan trọng,
quan trọng đối với tất cả các fan nữ (tất nhiên là tôi tính cả mình trong số
đó): Anh chưa có người yêu (mà đúng hơn là báo chí cho rằng anh chưa có người
yêu). Anh nói muốn giành thời gian cho sự nghiệp, sau sáu năm nữa mới nghĩ đến
chuyện kết hôn, nguyên văn là "nếu lúc đó có cô gái nào chịu lấy tôi"
(trời ơi, có cả ngàn cô gái sẵn sàng giết nhau để trở thành người yêu của anh).
Tôi vào blog của anh, tràn ngập những hình ảnh đáng yêu, hu hu... tôi biết làm
sao bây giờ?

Thế là cả tuần tôi vùi đầu trên Internet tìm
xem những bộ phim anh đã đóng. Tôi xem ngấu nghiến như người lữ hành trên sa
mạc tìm thấy ốc đảo sau nhiều ngày đói khát. Nụ cười, ánh mắt anh từng giây
từng phút rót vào tim tôi những giọt mật ngọt ngào. Hạt mầm tình yêu dường như
đang cựa quậy, lớn dần, lớn dần. Đến bây giờ thì tôi khẳng định tôi đã yêu Den
thật rồi, yêu như khi tôi yêu Khiết Trụ. 

Và trong một giây phút lịch sử, tôi đã đi đến
một quyết định độc nhất vô nhị, đó là trở thành người yêu của anh. Tôi tìm cuốn
nhật ký rồi viết vào đó dòng suy nghĩ có sức nặng ngàn cân đã dịch chuyển hành
lang định mệnh cuộc đời. 

Ngày... 

Lần đầu tiên trong đời mình đã yêu một người
như thế. Thật không thể hiểu nổi, cái cảm xúc này sâu sắc khó tả. Mọi người sẽ
nghĩ mình giống như cô gái mới lớn phát điên lên vì một thần tượng đẹp trai.
Không, mình không còn là cô gái xốc nổi nữa. Từ trước đến giờ mình chưa có một
mơ ước rõ ràng nào cả, mình học đại học ngoại ngữ chỉ vì mình không biết mình
muốn làm gì nhất. Nhưng bây giờ thì mình biết rồi, mình yêu anh ấy và mình sẽ
tìm mọi cách để đến với anh ấy.

Anh
là sao trên trời còn mình là ngọn cỏ dưới mặt đất. Nhưng mình tin rằng sẽ có
ngày ngôi sao ấy rơi xuống bãi cỏ hoặc là mình sẽ lên trời hái sao. Anh ấy nhất
định phải là của mình. 

Thụy ơi phải cố lên! Mình cho bản thân khoảng
thời gian sáu năm để theo đuổi ước mơ này. Hãy làm một việc có ý nghĩa trong
đời, rồi sau đó không hối hận, không chán nản trở về với cuộc sống của người
bình thường. Ok? 

Trên đời này không có gì là không thể. Hãy
tin ở bản thân mình. Hãy làm những điều có ý nghĩa hơn là ngồi xem anh trên
tivi. 

Từ xưa đến nay tôi là người muốn gì thì làm
cho bằng được, nhưng cũng vì những gì tôi muốn đều nằm trong tầm tay của tôi,
còn bây giờ là hái sao trên trời, tỷ lệ thành công một phần tỷ. Dù vậy, tôi đã
quyết định rồi, tôi đang trải qua tuổi thanh xuân một cách phí hoài, tôi phải
sống hết mình một lần cho những cảm xúc chân chính. Tôi đã đủ lớn để không mù
quáng. 

Tôi bắt đầu lên một kế hoạch cụ thể cho sáu
năm tiếp theo, tôi không muốn mình bị hòa tan trong vô số fan hâm mộ cuồng
nhiệt của anh, chìm lẫn trong những comment vô tận trên blog. Tôi phải nổi bật,
nổi bật theo một cách nào đó. Các bạn có muốn đọc bản kế hoạch của tôi không?
Tất nhiên là sau khi viết ra tôi đã đốt nó đi và khắc ghi nó trong những nếp
nhăn trên não bộ của mình. Nhưng tôi sẽ chia sẻ với các bạn, những người cũng
hâm mộ thần tượng như tôi. 

Năm thứ nhất: Tìm học bổng ở Đài Loan. 

Năm thứ hai: Đến Đài Loan học + Kiếm việc làm
thêm + Tìm hiểu về làng giải trí. 

Năm thứ ba: Tiếp cận anh qua blog + Tiếp cận
anh ở những nơi anh đến mà mình cũng có thể đến. 

Năm thứ tư: Tìm hiểu anh, trở thành người bạn
đáng tin cậy của anh. 

Năm thứ năm: Trở thành người yêu của
anh. 

Năm thứ sáu: Trở thành bà xã của anh hoặc
quay về nhà, trở lại làm người bình thường. 

Nếu lúc đó có ai đọc bản kế hoạch này thì sẽ
cho rằng tôi hoang tưởng nhưng tôi có những lợi thế riêng. Từ xưa đến nay tôi
rất yêu văn hóa Trung Hoa và đang học năm thứ nhất chuyên ngành tiếng Trung,
tôi hiểu biết kha khá về phim ảnh (từ nhỏ tôi đã là fan của phim chưởng Đài
Loan) và quan trọng nhất, tôi là một cô gái thông minh. Tôi nghĩ thế đã đủ điều
kiện để thực hiện kế hoạch hái sao của mình. 

Tôi đứng trước gương ngắm mình thật kĩ. Tôi
cao 1m63, nặng 48 kg, là đứa con gái có nhan sắc trung bình. Những gì khiến tôi
tự tin là mái tóc ngang vai, vầng trán cao, khuôn mặt hơi tròn nhưng hợp với
đôi mắt to đen láy. Tôi biết mình không có gì nổi bật nhưng tôi tin tình yêu
chân thành sẽ làm tôi đẹp hơn bất kỳ cô gái nào. Thế là tôi hít một hơi thật
sâu, lấy dũng khí thực hiện kế hoạch gian nan sắp tới. 

- Mày điên thật rồi! Sao lại đi du học ở Đài
Loan? Ở đó có gì hay đâu? 

Trang phản ứng khi tôi bảo tôi đã tìm được
học bổng một trường đại học ở Đài Loan (tôi đã hoàn thành kế hoạch của năm thứ
nhất). 

- Hay chứ. Tao sẽ có cơ hội đi du lịch, còn
học đúng ngành PR tao thích. Và còn một lý do thú vị nữa, mày sẽ đồng ý hai tay
thôi. - Tôi nháy mắt với nó. - Tao sẽ tha hồ gặp gỡ các diễn viên nổi tiếng. Có
ganh tỵ không? 

Tôi đã đánh ngay vào điểm yếu của Trang. Hà
hà... Có tác dụng ngay. 

Trang ngập ngừng: 

- Ừ thì vậy... Nhưng mà không phải chuyện đùa
đâu. Nếu mày muốn du học thì nên tìm ở những nước có nền giáo dục phát triển.
Tao chưa từng nghe ai qua Đài Loan du học hết. Tao cũng mê phim nhưng không
liều như mày đâu. Tao lo thiệt đó.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Trang tôi thương
nó ghê, nhưng tôi đã quyết định rồi, không thể dừng lại. 

- Không sao đâu, tao lớn rồi, tự lo liệu
được. Học xong tao sẽ về, có công việc đàng hoàng, và đem cả một đống chữ ký
thần tượng cho mày nữa. Hi hi... 

Môi Trang điểm một nụ cười còn vương nhiều lo
lắng. 

- Ừ... mà mày đã nói với gia đình chưa? 

Gia đình. Đây mới chính là cửa ải lớn nhất
của tôi. Tôi phải thuyết phục được ba mẹ tôi. Những trận quát mắng, những giọt
nước mắt, chuỗi ngày đó cứ đi qua, hết đêm lại ngày, hết ngày lại đêm. Tất cả
rồi cũng thay đổi, chỉ có lòng tôi là kiên định. Ba mẹ tôi cuối cùng phải đồng
ý vì tôi nói có lý. Tôi đi du học, tôi muốn tuổi trẻ bay nhảy, tôi muốn sống hết
mình và đương nhiên tôi không hề đả động đến tình yêu thần tượng của tôi (sau
này nếu bạn có con gái thì nên cảnh giác với những gì nó nói nhé, hầu như quyết
định nào của đứa con gái cũng có liên quan đến một đứa con trai nào đó). 

Tôi chuẩn bị hành lý và lên máy bay vào một
ngày bình thường như mọi ngày. Tôi thấy phấn khởi vì đã hoàn thành mục tiêu
ngắn hạn trước dự kiến, tôi đến Đài Loan trước khi ông thần thời gian bước qua
ngưỡng cửa của năm thứ hai. 

Đài Loan. Hix. Lần đầu tiên đặt chân trên
mảnh đất này, tôi như Alice
lạc vào xứ thần tiên. Bao nhiêu cảm xúc không thể nói thành lời. Vui mừng, ngạc
nhiên, lo lắng... nhưng trên tất cả là cảm giác được gần anh hơn. 

Tử Kiệt, anh có biết không, giờ ta đã cùng
sống dưới một bầu trời. 

Sau khi nhập trường, tôi dành nhiều thời gian
cho việc học (đây là cách chuộc lỗi với bản thân mình khi đã quyết định theo
đuổi một mục tiêu viễn vông) và đi làm thêm cho một quán bán há cảo ở gần khu
chợ đêm nơi tôi ở trọ. Tôi ít khi về thăm nhà vì tôi không muốn tốn tiền, tôi cũng
sợ khi về rồi sẽ không còn dũng khí để tiếp tục theo đuổi ước mơ nữa. 

Cuộc sống không dễ dàng như khi người ta ngồi
viết ra bản kế hoạch. Tôi phải kiếm tiền, phải đánh vật với mớ kiến thức bằng
tiếng Hoa, phải trải qua những cú sốc văn hóa đáng sợ, phải nếm mùi vị của
trống vắng, đơn côi. Do đó tôi không có nhiều thời gian tìm hiểu về làng giải
trí như tôi tưởng. 

Tôi không có đủ thời gian hay tiền bạc để
theo đuổi tất cả các hoạt động của Den's Fan Club. Tôi không đủ tiền để trở
thành người mua nhiều đĩa hát nhất, không đủ tiền để bay đến thành phố khác
tham dự tiệc sinh nhật Fan tổ chức cho anh hay hầu như tháng nào cũng mua cho
anh một món quà như những crazy fan hay làm. 

Và bây giờ đang là năm thứ ba. Năm thứ ba,
năm của những kế hoạch thực sự khó khăn và ngoài tầm với của tôi. Từ đầu năm
đến nay, đầu óc tôi hoạt động hơn mức bình thường, tôi vừa phải đảm bảo việc
học (tôi là một người không mù quáng mà, đây là điểm tôi thích nhất ở bản thân
mình) vừa tìm mọi cách tiếp cận anh. Đôi lúc tôi thấy chán nản và mệt mỏi, anh
giống như ngôi sao trên trời tỏa sáng lấp lánh, xa xôi. Tôi có thể ngước mắt
nhìn sao nhưng không thể với tới được. 

Đôi lúc tôi nghĩ mình thật ngốc mới tin rằng
có thể làm được như vậy. Và đôi lúc tôi không biết sự cố gắng không mệt mỏi của
mình có xứng đáng hay không. Liệu anh của đời thực có đẹp như anh trên màn ảnh
không? Liệu anh có giống như một số người sống cuộc sống thác loạn do quá dư
thừa tiền bạc và danh tiếng? Liệu anh có phải là con người rỗng tuếch, chẳng có
gì ngoài vẻ bề ngoài cuốn hút và chút khả năng diễn xuất được đẩy lên cao nhờ
bộ máy khổng lồ của làng giải trí? Tôi chưa bao giờ dám trả lời những hoài nghi
như thế. Tôi không muốn tự đánh lừa mình, cũng không muốn dập tắt hy vọng bấy
lâu nay giúp tôi kiên cường sống với ước mơ.

Bao giờ cũng vậy, khi lý trí bắt đầu hoài
nghi, trái tim tôi lại lên tiếng: "Hãy để tôi được yên trong sáu năm, sau
sáu năm tất cả mọi thứ lại trở về trật tự cũ, đừng làm những chuyện ngu ngốc
như thế này nữa." (Bạn thấy trái tim tôi thông minh không, nó còn sáng
suốt hơn cả lý trí). 

Nhưng cũng phải thừa nhận là tôi đang đứng ở
giữa năm thứ ba mà chưa làm được việc gì ra hồn cả. Thời gian như thoi đưa còn
anh thì như thứ ánh sáng xa vời. 

Cũng vì vậy mà tôi ghét những ngày nghỉ như
thế này, không thể làm gì ngoài việc ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn và xót xa cho sự
bất lực của mình. Cái gì là "muốn thì được", cái gì là "nhân
định thắng thiên", cái gì là "có công mài sắt có ngày nên kim"?
Tôi không trả lời được nên chỉ biết ngồi uống trà và ngắm nỗi thất vọng của
mình nhỏ lệ trên khung cửa sổ trong một chiều đông lạnh giá. 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3