Tôi là bảo bối của ai - Chương 29 part 2 End

Đinh Đang nhìn thấy tôi xanh cả mặt, đã nhịn không được cười ra tiếng.
“Nhưng Ngải Vân ra tay, giá chiếc nhẫn ngọc này chắc chắn sẽ bị giới đồ cổ đẩy lên thành bão!”
“Nhưng
Ngải Vân kỳ lạ lắm, không giống phong cách bình thường của anh ta,
nhẫn ngọc vừa ra giá 20 vạn, anh ta lập tức đưa giá 500 vạn, ngăn
giọng tất cả những người khác, không ai dám ra giá nữa! Chẳng lẽ
đó thật là bảo vật hiếm có?” Nhân viên bắt đầu bàn luận.
“Có thể cho tôi số của anh ta không?” Tôi không còn sức để nghĩ thêm nữa.
“Không
được!” Cô nhân viên gần như hét lên, “Bao nhiêu cô gái con nhà nổi
tiếng vừa gặp anh ta đã yêu, chết cũng không buông, anh ta phiền
càng thêm phiền, hai năm sau khi có sự nghiệp, vì bị mấy người
làm phiền, suýt chút nữa anh ta đã ẩn cư…”
Tôi không định tóm anh ta. . . . . Thật lòng. . . .
Tôi sắp khóc. . . . .
“Ngài
Ngải Vân đã kết hôn rồi, anh ta kết hôn đã hơn năm năm, chính miệng
anh ta nói, các người đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!” Người nhân
viên dường như lo lắng, còn nhắc đi nhắc lại! Chốc lát, anh này lại
thêm một câu, “Nói thực, ngay cả tôi cũng không tin anh ta đã kết hôn
năm năm, cũng chưa có ai nhìn thấy vợ anh ta!”
Cứu mạng. . . . . Tôi không có hứng thú với anh ta. . . .
“Đinh Đang! Giúp tôi thu phục. . . . .” Ôi. . . . .
Đinh Đang lập tức hăng hái phát huy kỹ năng đàm phán cao cường. . . . .
Trong
chốc lát, “Đây là số di động.” Cô nàng đắc ý cười, sau đó thần bí nói,
“Nghe nói Ngải Vân này còn có hương vị hơn so với mấy ngôi sao,
đẹp trai chết không đền mạng nha! Nếu có cơ hội gặp mặt anh ta,
nhớ dẫn tôi đi, để tôi chào một tiếng!”
Sắc nữ… .
Tôi gọi vào dãy số trên tờ giấy, sau vài tiếng reng, giọng nam trầm thấp giàu từ tính nghe máy, “Ai vậy? Có chuyện gì?”
Giọng nói lãnh đạm làm tôi hơi xấu hổ, người đàn ông này chắc khó đối phó…
“Ngải
tiên sinh phải không? ! Tôi muốn nói chuyện với ngài về món đồ
số 07850, xin hỏi, anh có thể nhượng lại cho tôi không? Về giá cả,
chúng ta có thể gặp nhau rồi nói.” Tôi tỏ vẻ thân thiết với bạn
hàng kia, lễ độ, nói mọi chuyện một cách đơn giản rõ ràng.
“Không muốn.” Bên kia lạnh lùng từ chối, tỏ vẻ sắp ngắt máy.
“Đợi
chút. . . . . Ngải tiên sinh, bao nhiêu món đồ cổ trong tay anh đổi
tới đổi lui, giá cao người được, về chuyện giá cả, chắc chắn
tôi sẽ cho anh một cái giá vừa lòng. . . . .”
“Chiếc nhẫn này tôi sẽ không bán.” Ông ta đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Giọng
nói cương quyết của ông ta làm tôi hơi ngạc nhiên, tôi cố nói
thật tình cảm, “Ngải tiên sinh, nhẫn này rất quan trọng đối với
tôi, nó của bạn trai trước đây… .”
Tôi chưa nói hết, ông ta đã
muốn lạnh nhạt ngắt lời, “Tôi không muốn nghe chuyện xưa, tôi mặc kệ
ba trăm năm qua phát sinh những chuyện kinh thiên động địa gì, nó là
của tôi, tới bây giờ là của tôi, tôi không muốn nghe bất cứ chuyện vô
nghĩa gì!”
Cạch một tiếng, cứ như vậy ngắt. . . . .
Tôi trợn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào điện thoại, quả thực không thể tin được! Người đàn ông bất lịch sự!
Cơn tức giận hôi hổi tăng lên, từng chút tăng lên…
“Oa, Ngải Vân ra kìa!” Vài người nhân viên chỉ vào bóng một người mặc đồ đen, ồn ào.
Bóng người áo đen không thèm nhìn bất cứ ai, đi thẳng đến một chiếc Bengley đen.
Chặn anh ta! Chặn anh ta lại! Trong lòng tôi có một giọng nói phẫn nộ điên cuồng gào lên.
Tôi muốn tự mình làm, kéo đôi giày tám cm đuổi theo.
Chiếc Bengley đen rất nhanh dời chỗ, xoay tay lái, sau đó đi tới. . . . .
“Khốn nạn! Anh dừng lại cho tôi!” Tôi thở dốc, đuổi theo phía sau, Đinh Đang cũng hổn hển chạy theo …
Chiếc Bengley đen càng đi càng nhanh, bỏ xa chúng tôi…
Tôi tức giận, lập tức tháo một chiếc giày cao gót đỏ, phẫn nộ ném về phía chiếc Bengley.
Từ nhỏ, lựa tay tôi đã hơi yếu. . . . . Từ nhỏ, tôi ném đồ vẫn luôn không chuẩn xác…
Lần này, lại…
Chiếc giày cao gót màu đỏ xinh đẹp đập vào cửa sổ, bắn ra, trơn tru rơi xuống đất.
“Rẹt ——” Tiếng phanh xe sắc nhọn, hiển nhiên chủ nhân chiếc xe bị vật ở bên ngoài làm cho hoảng sợ.
Cửa xe mở ra, bóng dáng tuyền một màu đen đi ra.
Tôi
phấn khởi, tấp tểnh chạy tới, thật tốt quá, tôi nhất định làm anh ta
phiền chết, phiền đến mức không thể không đem bán nhẫn ngọc lại cho tôi!

Anh ta chậm rãi nhặt món vũ khí công kích xe mình, anh ta phì cười
cầm trong tay thưởng thức… Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn chủ nhân của
giày cao gót… Anh ta nắm chiếc giày màu đỏ, tay hơi siết chặt…
Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen dài, mái tóc rất ngắn, chải gọn… Anh ta có vẻ ngoài khiến vạn vật phải ảm đạm… Anh ta…
“A! Trời ——” Đinh Đang đã không khống chế được tiếng hét, “Ứng Bối Nhi! Cuối cùng cậu có thể xin ngày nghỉ rồi!”
Bước
chân tôi chựng lại… Một ngàn cân, một vạn cân xi măng đã khiến nó đóng
cứng… Nửa bước cũng khó đi… Chỉ có thể ngơ ngác . . . . . Nhìn khuôn mặt
kia…
Anh nhếch môi một chút, khoé miệng hơi giơ lên. . . . . Anh
chậm rãi . . . . . Chậm rãi . . . . . Đến gần tôi… Mặt anh kề sát mặt
tôi, ý cười trong mắt anh khiến tôi khó cả hô hấp… Nụ cười của anh càng
sáng lạn… Chậm rãi . . . . Anh lui về sau một bước nhỏ. . . . .
Tay
tôi chậm rãi nắm chặt, tôi cố kìm, tôi không dám nhìn tay mình, sợ rằng
tất cả chỉ là bọt biển. . . . . Tôi chỉ có thể lựa chọn ngừng thở. . . .
. Để ảo ảnh trong giấc mơ biến mất…
Anh tao nhã lui ra phía sau một
bước nhỏ, chậm rãi . . . . Chậm rãi . . . . . Anh như một vương tử cao
quý chậm rãi ngồi xổm xuống, anh tao nhã cười… Nắm bàn chân trần. . . . .
Đi giày cao gót vào chân tôi… Anh ngẩng đầu lên, dừng trên mặt tôi, nụ
cười hoàn mỹ không chê vào đâu được…
Cảm giác chân thật. . . . .
. . . . . Đã lâu không thấy. . .
♥♥♥HOÀN ♥♥♥
Vài suy nghĩ của người chuyển ngữ
Vậy
là truyện kết thúc toàn hoàn rồi nhé. Làm xong phiên ngoại thì những «
oán hận » của Phạm với nhân vật Ứng Bối Nhi cũng mất đi ít nhiều. Dù sao
Vân Sở tìm được hạnh phúc là bạn vui rồi. Mà hạnh phúc lại gắn liền với
cái cô nàng kia nên Phạm đành mỉm cười >_<
Chia sẻ chút ít cảm
xúc về bộ truyện này nhé. Có lẽ ai cũng từng nhớ quả bom « Trời sáng
rồi, nói tạm biệt » mà ss Thảo My và Đản Đản ném xuống đầu chúng ta cách
đây hơn một năm. Phạm khá kén chọn khi đọc truyện nên với các tác giả
Trung Quốc, Phạm chỉ có hứng thú với Tân Di Ổ và Cố Mạn, còn lại chỉ
lướt sơ sơ. Vậy mà sau khi đọc truyện đó, Phạm đã thích Đản Đản ngay,
cũng mong ước sẽ được chuyển ngữ cho một truyện nào đó của Đản Đản. Vậy
nên lúc nhà Mimi tuyển cộng sự, Phạm là người đầu tiên bay đến hỏi
=))))))))))
Mimi chuyển cho Phạm 2 bộ : Không còn đường yêu và tôi là
bảo bối của ai. Sau khi mở convert, không đọc hết, Phạm lập tức chọn
tôi là bảo bối của ai. Lý do rất đơn giản : Bộ không còn đường yêu gần
ngàn trang (mẹ ôi >_<). Lúc đó Phạm đang bận rộn với kỳ thi giữa
kỳ, và hạnh phúc quả táo chín cũng đang giật Phạm tơi tả nên… Dù Mimi có
báo trước là bộ kia dài hơn nên hay hơn ^_^
Văn phong tôi là bảo bối
của ai khá đơn giản, so với những cuốn hiện đại Phạm làm thì không làm
Phạm khó khăn lắm. Có điều, cốt truyện làm Phạm hơi lúng túng. Với sự mở
đầu « hoành tráng » như phần tiết tử, Phạm mong chờ bố cục của truyện
cũng phải hoành tráng như Trời sáng rồi, nói tạm biệt. Điều này làm Phạm
thất vọng. Ứng Bối Nhi xuất hiện dưới bối cảnh khá đặc biệt – bị anh họ
bỏ rơi và là một cô gái có thể làm mọi thứ để giành lại tình cảm của
anh ta. Do đó, Phạm mong chờ sự « thể hiện » của cô và rất hào hứng
chuyển ngữ cho những chương tiếp theo. Thế nhưng càng làm, Phạm càng
thất vọng. Không phải thất vọng vì giọng văn, Đản Đản vẫn là Đản Đản,
trừ một vài đoạn hơi chuối thì văn phong là cái đầu tiên mà Phạm không
phải phàn nàn về tác giả này mà nguyên nhân chính là đầu voi, đuôi
chuột. Tình cảm của nhân vật nam chính Vân Sở đến quá nhanh, vì một vài
nguyên nhân có thể thấy nhan nhản trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không
khác (buồn 6s). Sau này, lý giải cho điều này, tác giả lại thọc thêm
vào truyền thuyết về linh tinh hoa chi và Bách Thảo tiên tử (buồn 6.5s).
Không chỉ có thế, tình cảm của Hiên Viên Vũ cũng đến quá nhanh.
Thất
vọng thứ hai bắt đầu từ cách hành xử của nhân vật Tiết Bảo Bảo do Ứng
Bối Nhi sắm vai. Không còn nhận ra hình ảnh Ứng Bối Nhi si tình sẵn sàng
làm mọi thứ để có được tình yêu như trước nữa mà chỉ còn lại là một cô
công chúa Ứng Bối Nhi tuỳ hứng, thích thể hiện, cao thượng không đúng
chỗ và chỉ biết làm khổ người ta : Xúi giục Tình Nhi tỏ tình với Vân Sở,
bênh vực Hiên Viên Vũ, bỏ đi cùng anh ta rồi sau đó lại vật vã đau khổ,
dây dưa không dứt khoát giữa hai người đàn ông … Tất cả làm mọi cảm
tình của Phạm với nhân vật này mất sạch. Động lực cho Phạm tiếp tục làm
truyện này là anh Vân Sở. Phải nói là anh quá tuyệt vời, không phải là
dạng nam chính lãnh khốc vô tình lúc nào cũng coi mình là cái rốn của
thế giới, não tàn nhan nhản trong các cuốn tiểu thuyết ngốc nghếch của
mấy bác tác giả có sở thích hành hạ nữ chính. Anh Vân Sở làm Phạm nhớ
tới Diệp Chính Thần trong động phòng hoa chúc, hai nhân vật này giống
nhau, si tình, chung thuỷ nhưng Vân Sở sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để đi theo
Ứng Bối Nhi. Tình cảm của anh làm Phạm cảm thấy rung động (I love him).
Ban
đầu, khi bắt tay vào chuyển ngữ cho một cuốn truyện, Phạm có thói quen
sẽ tập trung cho cuốn truyện đó đến khi kết thúc mới thôi. Như Hoa bị
ngừng một lần khoảng 2 tuần. Vương gia phúc hắc thì đỡ hơn, làm một mạch
không bị ngừng. Riêng cuốn này, Phạm ngừng 3 lần, 2 lần bởi Phạm cần
tập trung cho thi cử và một lần vì bức xúc bởi nhân vật chính mà bỏ
ngang mấy ngày. Bây giờ xong rồi, Phạm đang tự hỏi : Tôi là bảo bối của
ai có đáng đọc không sau những bức xúc của mình, nhìn đi nhìn lại thì
câu trả lời vẫn là có : Trừ vài tình tiết ngu ngơ của nữ chính thì tình
cảm của nhân vật nam chính là cái làm Phạm rất cảm động. Giọng văn của
Đản Đản cũng tuyệt – cái mà Phạm ưng ý nhất khi theo truyện này (trừ một
(chỉ có một thôi nha) tình tiết hơi sến *lau mồ hôi*). Cho nên, dù thế
nào, các bạn cũng đừng nên bỏ qua cuốn này, khá uổng *cười*.
Nói xong rồi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha.
Hoài Phạm
* * *
[1]
Ngày xưa ở một số thanh lâu thường có trò này: Một vài kỹ nữ có nhan
sắc sẽ được giữ lại, cho học cầm kỳ thi hoạ, chờ đến ngày trưởng thành
thì đưa ra chào giá, ai trả tiền nhiều nhất sẽ được hưởng đêm đầu tiên
của cô gái ấy.

[2] Xuân hoa thu nguyệt = hoa xuân trăng thu: Tách
riêng ra thì đây là những cái tên “hoa lá” theo quan niệm của giới trẻ
Trung Quốc hiện nay (như những tên lót Thị hay Văn bây giờ hiếm người
đặt vì cho là quê mùa)

[3] Bài hát tên là Bored (ca sĩ Vương Phi), nghe ở đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Bored-Vuong-Phi/IWZDZ8ZC.html
[4] Tứ gia: Tên vua Càn Long hay sử dụng khi ra ngoài du ngoạn, có thể thấy trong nhiều phim Trung Quốc về ông.
[5] Bài hát Nhân gian của Vương Phi, nghe tại đây : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhan-Gian-Vuong-Phi/ZWZCO878.html
[6] Tên gốc : 交错时光的爱恋 –席絹 – giao thác thì quang đích ái luyến- tác giả Xijuan.
[7] cây cầu chia lìa.
[8] Bản tiếng Trung水洙 – sông Chu Thuỷ một con sông ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
[9] Một vị thuốc Đông y
[10] Trừ khước vu sơn bất thị vân – Ngoại trừ trên núi không thể thấy mây
[11] Bài hát Woman are Tiger do ca sĩ Li trình bày, nghe ở đây: http://www.tudou.com/programs/view/zQqqxR_V-M8/
[12] đồng tính luyến ái
[13] BL = Boy Love
[14]
Một danh hoạ thời Lục Chu, Trung Quốc, Lạc thần phú đồ của ông là một
trong hai bức tranh nổi tiếng nhất của ông, bức kia là nữ sử châm đồ,
xem thêm dẫn giải phía dưới.

Bức tranh lạc thần phú đồ
[15] Vài nét về đại danh họa Cố Khải Chi
Trong
pho Tấn thư có chép tiểu sử Cố Khải Chi, một tài năng trác việt, một
nhân cách cao đẹp. Còn trong cuộc sống nhiều đời sau này, người ta coi
Cố Khải Chi, Lục Thánh Vi và Trương Đăng Giao là ba đại danh họa thời
Lục triều, Trung Quốc. Trương Đăng Giao có thể vẽ được cái sống động của
thịt, Lục Thánh Vi thì vẽ được cái sinh động của cốt, còn Cố Khải Chi
thì tả được sâu sắc của thần.

Cố Khải Chi tự là Trường Khang, sinh
năm 345, hồi nhỏ theo học Vệ Hiệp, một họa gia kiêm văn nhân. Vệ Hiệp
lại là học trò của danh họa người nước Ngô là Tào Bất Hưng. Cố Khải Chi
đã sớm tu luyện được những tuyệt kỹ của cả Vệ Hiệp và Tào Bất Hưng.
Nhưng ông cũng nhanh chóng ý được rằng, phải vẽ không giống ai trên đời,
vẽ để người đời sau phải công nhận rằng ông đứng riêng một cõi. Hơn 500
năm sau, danh sỹ Lý Tự Chân, đời Đường, đã viết trong sách Hậu họa
phẩm: “Cố thiên tài kiệt xuất, đứng riêng một mình một cõi, không ai
sánh bằng. Ông suy nghĩ ngang với tạo hóa, hiểu được diệu lý của sự
vật…”.

Tài năng và nhân cách Cố Khải Chi kiệt xuất về vẽ chân dung,
trong đó bao giờ ông cũng dồn hết tâm lực vào đôi tròng mắt. Có những
bức chân dung, vẽ xong vài ba năm ông mới vẽ hoàn tất đôi mắt. Ông cho
rằng: “Các bộ phận khác của con người, nếu vẽ đẹp hoặc xấu đi một chút
cũng không quan trọng lắm. Duy có đôi mắt là nói lên tâm tư, bản ngã
người ta, tôi phải chờ nắm bắt được thần sắc của nó, chứ đâu dám vẽ
bừa”. Có thời gian Cố Khải Chi giúp việc cho đại danh gia của một vọng
tộc lớn thời Lục triều là ân Trọng Kham. Cố Khải Chi nhiều lần ngỏ ý
muốn vẽ chân dung ân Trọng Kham, nhưng đều bị từ chối. Đó là do họ ân
biết Cố Khải Chi rất chú trọng vẽ đôi mắt, mà ân Trọng Kham thì biết đôi
mắt mình có khuyết tật, vẽ vào tranh sẽ phơi bày điểm yếu đó. Cố Khải
Chi thuyết phục mãi họ ân mới đồng ý. Cố Khải Chi vẽ bức chân dung rất
giống và đẹp, sau đó ông dùng ngọn bút khỏa nhẹ lên đôi tròng mắt, tựa
như một lớp sương khói mỏng. Do vậy, đôi mắt ân Trọng Kham giống như
thật, mà lại đẹp và chất chứa nhiều xúc cảm cuộc đời, một vẻ đẹp hơn hẳn
cả khi đôi mắt chưa bị khuyết tật.

Năm 24 tuổi, Cố Khải Chi, đã là
một họa gia danh tiếng, đến kinh thành. Dịp đó chùa Ngoãn Quan vừa trùng
tu xong, các vị hòa thượng lên kế hoạch lạc quyên. Khá nhiều người hảo
tâm đã đến làm công đức, hầu hết là quan chức và các bậc phú hào, nhưng
chưa có người nào cúng dâng tới 10 vạn tiền. Cố Khải Chi tới chùa, lướt
nhìn danh sách những người đã lạc quyên, rồi cầm bút ghi vào danh sách
đó 100 vạn tiền. Việc này lập tức lan truyền khắp kinh thành. Người đời
ai chả biết Cố Khải Chi là một danh họa thanh hàn. Một số hòa thượng đến
hỏi xem Cố Khải Chi có thể cho tiền không, Cố liền bảo: “Xin hãy quét
vôi lại bức tường phía Đông trong Hậu cung. Chỉ trong vòng 30 ngày là có
đủ 100 vạn tiền”. Vốn trọng tài năng và nhân cách của Cố Khải Chi, các
vị hòa thượng làm theo lời ông. Cố Khải Chi lền đóng cửa Hậu điện, vẽ
một bức bích họa mô tả cuộc biện thuyết của Bồ tát Văn Thù với Bồ tát
Duy Ma Cật. Theo Phật điển, Duy Ma Cật là đệ tử đắc pháp hàng đầu của
Thích Ca, nhưng không xuất gia là hòa thượng mà vẫn sống ở nhà như một
trưởng giả. Thích Ca nhiều lần cho các đệ tử đến thuyết phục Duy Ma Cật,
nhưng chưa hiệu quả. Lần này, Bồ tát Văn Thù tình nguyện đến thuyết
phục. Duy Ma Cật thác bệnh trong khi tiếp Văn Thù. Trong bức bích họa,
Cố Khải Chi phải dừng lại nhiều buổi mới vẽ xong đôi tròng mắt Duy Ma
Cật. Hoàn tất, bức tranh mô tả sinh động toàn cảnh cuộc biện thuyết, có
cả chư tiên trên trời rải hoa xuống trong nghi thức cúng dường… Rồi Cố
Khải Chi bảo các vị hòa thượng mở cửa Hậu điện cho khách thập phương vào
xem và thu tiền lạc quyên. Các thí chủ kéo đến, không tiếc tiền của
trước chùa Ngoãn Quan cũng như trước bức bích họa của Cố Khải Chi. Quả
nhiên, chỉ vài ngày, số tiền thu được đã lên tới hơn 100 vạn!

2 “bảo vật quốc gia”
Theo
các thư tịch cổ, Cố Khải Chi có hơn 60 bức họa nổi tiếng, nhưng đáng
tiếc, qua 16 thế kỷ chúng bị thất lạc và hư hại nhiều. Do sự hủy hoại
của thời gian và nhiều cơn binh lửa, chùa Ngoãn Quan cùng bức bích họa
kỳ vĩ của Cố Khải Chi cũng không còn dấu vết. Trong số những kiệt tác
của Cố Khải Chi có hai tác phẩm được thiên hạ từ cổ chí kim tán thưởng,
đó là Nữ sử châm đồ và Lạc thần phú đồ. Khoảng 50 năm trước khi Cố Khải
Chi ra đời, ở Tây Tấn có Hoàng hậu họ Giả thanh thế rất lớn và cũng rất
tàn ngược, vô đạo. Bấy giờ có Trương Hoa, một chính khách và cũng là một
thi nhân nổi tiếng, lấy làm lo sợ về mối họa do Giả Hoàng hậu gây nên.
Bởi vậy, Trương Hoa đã viết một bài văn nhan đềNữ sử châm. Đến thời Cố
Khải Chi, họa sỹ dựa vào bài văn để vẽ một bức tranh. Bài văn có 12 tiết
thì bức tranh gồm 12 đoạn, mô tả tấm gương các liệt nữ. Văn của Trương
Hoa nêu tích cũ với những câu cách ngôn đậm tính giáo điều, còn hội họa
của Cố Khải Chi đã mô tả được tính cách nhân vật và thể hiện được không
khí cuộc sống của giới nữ lưu cung đình đương thời một cách đậm nét.
Trong sách Mặc duyên vựng quan (quyển 3) của Tùng Tuyền lão nhân An Ly
Thôn đời Thanh soạn, có viết: “Cuộn tranh Nữ sử châm của Cố Khải Chi cao
7 tấc, dài hơn 1 trượng, nhân vật cao không qua 4 tấc, màu sắc tươi
đẹp, thần khí sung mãn. Từ bút pháp đến bố cục của tranh cao diệu, các
họa gia đời Đường không thể sánh nổi…”.

Cố Khải Chi vẽ tác phẩm Lạc
thần phú đồ cũng với một bút pháp tinh diệu, dựa theo bài phú Lạc thần
nổi tiếng của Tào Thực viết về mối tình không tưởng và đầy huyền hoặc
đối với Lạc thần Mật Phi. Tào Thực, trong tranh của Cố Khải Chi cô đơn
giữa đám người hầu như say, như tỉnh, ngây ngất nhìn về phía Mật Phi.
Còn hình dáng Mật Phi thì huyền hoặc như một ảo ảnh giữa khói mây, sông,
núi. Ngắm nhìn tranh của Cố Khải Chi, thấy phong cách, bút pháp của ông
chất chứa tinh hoa tranh khắc đá đời Hán, nhưng đường nét hội họa thanh
thoát, cứng cáp và phiêu hốt. Bởi vậy, tranh của ông tràn đầy vẻ đẹp cổ
phác. Trong sách Lịch đại danh họa ký của Trương Ngạn Viễn, đời Đường,
viết: “Nét bút của Cố Khải Chi mạnh mà bay bổng, liên miên, quanh quất
xa vời, cách điệu siêu thoát mà giản dị, như gió thổi, chớp giật; ý có
trước khi hạ bút, vẽ xong mà ý vẫn còn, bởi vậy tranh tràn trề thần
khí…”.

Hai tác phẩm Nữ sử châm đồ và Lạc thần phú đồ, qua các triều
đại đều được coi là bảo vật quốc gia. Đến đời Tống, Vua Tống Huy Tông
cho đưa về bảo quản tại cung đình, được bảo tồn qua đời Nguyễn, đời Minh
đến cuối đời Thanh. Cho tới cuộc tấn công của Liên quân 8 nước vào Bắc
Kinh, họ đã lấy đi nhiều bảo vật cổ, trong đó có hai kiệt tác của Cố
Khải Chi. Hiện nay, cả hai bức tranh đang được lưu giữ tại Bảo tàng Anh.
Còn ở Trung Quốc, người ta chỉ được biết đến Nữ sử châm đồ và Lạc thần
phú đồ qua các bản sao chép của họa sỹ đời Minh.

[16] tên trên bức vẽ
[17] đám người buôn muối
[18] Nghe ở đây : http://www.youtube.com/watch?v=4CMz3BZ2BDE
[19] đao kiếm không chém đứt
[20]
Thiên Địa hội, (tiếng Hoa:天地會 ) còn gọi là Hồng Hoa Hội là một hội kín
bắt nguồn từ Trung Hoa vào thời Khang Hy với mục đích phản Thanh phục
Minh, khôi phục lại giang sơn của nhà Đại Minh, đánh đuổi quân Mãn Thanh
ngoại tộc. Xem thêm ở đây:
http://edu.ocac.gov.tw/culture/chinese/cul_kungfu/c/5-3-2-3.htm

[21] đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.
[22] chung chồng
[23] áo dài
[24]
Nến long phượng: Loại nến dùng trong đám cưới của người ngày xưa, bên
ngoài được dát một lớp vật liệu màu vàng dễ cháy hình rồng và chim
phượng.

[25] chưa cưới
[26] bà lão này
[27] Bài hát này tên là Yêu anh yêu anh nhiều của Tôn Yến Tư, nghe ở đây : http://www.youtube.com/watch?v=wmRrGoFEcKQ
[28] dụng cụ tra tấn
[29] từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh
[30] chồng chưa cưới của Ứng Bối Nhi – người mà cô này dùng để chọc giận Lăng Lỵ khi còn yêu Lăng Lỵ
[31] Điểm mù: ở phía sau nhãn cầu
[32]
Bài hát nhập nhằng của Vương Phi, tên gốc được mp3.zing dịch là mập mờ
nhưng bạn nghĩ là chữ nhập nhằng đúng nghĩa hơn nên bạn để nghĩa này,
các bạn có thể nghe ở đây.

[33] hai bên cùng chết
[34] hình như Phạm nhớ Tỷ Can là vì bà bán rau cải mới chết, sao bản raw lại để là rau muống ta ???

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3