Thiên thần hai mặt - Chương 21 - Phần 01

CHƯƠNG 21: TRẢ GIÁ

 

" Sinh ra trong một gia đình tội lỗi, cả người
nhuốm đầy mùi tanh của máu, tôi như chết đi sống lại trong tình yêu không hoàn
hảo. Dù không có được, tôi vẫn cố chấp muốn có, đến mức sẵn sàng đánh đổi bất cứ
điều gì trên đời. Chỉ là ...

 

Vốn dĩ không thể nào ngờ, cái giá mà tôi phải trả
cho những điều này lại quá đắt!

 

Quốc Thịnh! Em sẽ luôn yêu anh, ngay cả khi em chết!"

 

- Trương Cẩm Tú -

 

Trời đêm, không một ánh sao.

 

Trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng chuông điện thoại
réo rắt được vài tiếng, tên Thái Vũ đứng bên cạnh đã nhanh chóng bắt máy, đôi mắt
u ám hệt như đêm đen:

 

" Biết rồi!"

 

Cúp máy, hắn lại kề sát tai Một Mắt nói nhỏ điều gì
đó. Một lát sau, khóe môi Một Mắt co giật, đôi mắt thâm hiểm lóe sáng, không
tránh khỏi nụ cười hài lòng trên gương mặt:

 

" Làm tốt lắm!"

---- 

Tại một bệnh viện ở Sài Gòn ...

 

0h sáng ...

 

" Tránh ra, tránh ra! Làm ơn tránh ra!!!"

 

Chiếc băng ca màu trắng như tuyết được khiêng ra.
Anh nằm trên đó, mặt mũi đầy máu, đôi mắt mập mờ cố hết sức mở ra nhưng cũng chỉ
có thể nhận thức được vài chiếc bóng trắng lập lòe trước mắt, tiếng hét tiếng
la vang vọng bên tai ngày càng yếu ớt, nhỏ dần ... rồi đến khi không còn nghe
được gì nữa.

 

Miệng anh chụp bình dưỡng khí, máu từ trán liên tục
chảy ra không ngừng ...

 

Một cánh tay buông thõng, sắc mặt anh trắng bệch như
tờ giấy chìm trong vô thức hoàn toàn ...

 

Khi đó, một ngôi sao lập lòe trên bầu trời thoáng chốc
vụt tắt.

 

----

 

Mười mấy phút sau khi anh còn đang trong phòng cấp cứu,
thấp thoáng từ xa bóng dáng Cẩm Tú hốt hoảng chạy đến, sắc mặt tái mét không
còn giọt máu.

 

" Quốc Thịnh!!!!"

 

Cẩm Tú gào lên như điên loạn nhào về phía phòng cấp
cứu, đèn phòng đỏ rực vẫn sáng, cánh cửa im lìm không một tiếng động, chỉ có một
cô y tá đi ngang qua trông thấy vẻ kích động của cô thì nhanh chóng cản lại:

 

" Cô ơi, không vào được đâu!"

 

Mái tóc dính bệt trên trán vì thấm đẫm mồ hôi, Cẩm
Tú nhịn không được liền bật khóc, hai tay run rẩy níu chặt tay áo cô y tá hét
lên:

 

" Cô y tá, cô nói cho tôi biết đi! Anh ấy sẽ
không sao đâu, có phải không? Có phải không????"

 

Cô khóc nức nở, liên tục lắc đầu như người điên rất
đáng thương. Tình cảnh này, những người đi ngang qua nhìn thấy cũng phải động
lòng thương cảm. Nhưng vẫn là không có tiếng đáp trả, hoàn toàn không có ai trả
lời thay cho cô câu hỏi đó.

 

Đèn đỏ phòng cấp cứu còn sáng rực, cô ngồi bệch xuống
đất, không ngừng cầu nguyện anh được bình an, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ
chuyện gì. Nếu không, nếu không cô sẽ không sống nổi.

 

Nửa tiếng sau, cánh cửa cấp cứu cũng mở, một vị bác
sĩ bước ra nhìn cô và nói:

 

" Cô là người thân bệnh nhân???"

 

" Bác sĩ, anh ấy không sao đâu phải không? Chồng
tôi vẫn khỏe mạnh, tại sao lại ra nông nỗi này chứ?"

 

Gió lạnh run người, Cẩm Tú đôi môi không chút sắc
máu thều thào với vị bác sĩ, đôi mắt đỏ hoe như người bị sốt, thể trạng vô cùng
bị kích động. Nếu anh có bề gì, nếu như ... nếu như ...

 

" Xin lỗi, vụ tai nạn khiến chồng cô bị xuất
huyết não gây tử vong lập tức. Chúng tôi rất tiếc!"

 

Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng như một thước
phim quay chậm, rồi dừng lại giữa không gian.

 

Như sợi dây kéo căng bị đứt!

 

Mạch máu sự sống trong người cô cũng ngừng chảy!

 

" Không!!!" - Cô lắc đầu nguầy nguậy, lập
tức lao vào chiếc giường anh đang nằm, cắn môi đến bật cả máu - " Quốc Thịnh,
anh mau tỉnh dậy đi! Đừng dọa em nữa, làm ơn!!!!"

 

Sắc mặt anh trắng nhợt,hàng mi khép chặt lại yên
trong giấc ngủ vĩnh hằng nhưng một tay vẫn co chặt không buông lỏng ... hệt như
trong tiềm thức hoàn toàn không muốn buông tay, không muốn từ bỏ thứ gì đó!

 

Cô rơi nước mắt, nắm lấy hai tay anh chà lên má
mình, cứ mãi lắc đầu như người điên, toàn thân lạnh ngắt hệt như đã chết:

 

" Quốc Thịnh, coi như hãy vì bé Hạo! Xin anh đừng
chết, đừng rời xa em và con! Đừng đối xử với em như vậy! Em xin anh!!!
Huhu!"

 

Làn hơi từ ngực dâng lên bỗng chốc tắc lại, khiến cô
không cách nào thở được nữa. Một tay ôm lấy ngực trái, tay còn lại ôm chầm lấy
anh nằm bất động trên giường, vừa cười vừa khóc:

 

" Anh tỉnh dậy đi, đừng lười biếng nữa. Trời sắp
sáng rồi, anh không tỉnh dậy mau là sẽ trễ giờ đi làm đó, có biết không??? Về
nhà đi anh, về nhà với em, đi anh!!!" - Cô ráng sức lôi anh dậy, đầu tóc rối
bù, tóc tai dính bết lại vào nhau - " Được, được!!! Anh muốn cô ta, em sẽ
cho cô ta ở cùng với anh! Không bắt hai người xa nhau nữa đâu. Chỉ cần, chỉ cần
anh tỉnh dậy. Em chỉ cần anh tỉnh dậy mà thôi, như vậy cũng không được hay
sao???"

 

" Chỉ cần anh tỉnh dậy, em hứa sẽ không bao giờ
bắt anh phải rời xa cô ta nữa, sẽ không bao giờ!!!! Không bao giờ!!!"

 

Trăng sáng, bầu trời đêm nay vẫn không một ngôi sao.

 

2h sáng, Vũ Quốc Thịnh lìa khỏi cõi đời!!!

 

Cũng cùng một bầu trời, cùng một không khí hít thở,
và cùng một mặt đất để sống... Phương Nhã lúc này đang ngủ yên giấc trong lòng
Kevin, hoàn toàn không hề hay biết gì về sự ra đi của anh - mối tình đầu muôn
thuở của mình!

--------

Ba ngày sau kể từ khi làm lễ tan cho Quốc Thịnh hoàn
tất, Cẩm Tú suốt ngày chỉ như hình với bóng bên chiếc bàn thờ và bức ảnh duy nhất
của anh, tươi cười rạng rỡ không ưu phiền, không đau khổ, hệt như thời gian từng
bước trở về khoảnh khắc khi anh bắt đầu nảy sinh mối tình với Phương Nhã, khi
cuộc sống của họ vẫn chưa bị cô làm đảo lộn.

 

Cô vì quá đau lòng, nên toàn bộ những vật dụng của
anh, những nơi anh đã đi qua, ngay cả căn phòng anh đã ở cũng không có một tí
xê dịch nào. Tất cả đều được cô cẩn thận lau chùi, dọn dẹp, mọi thứ đều hoàn
toàn sạch sẽ.

 

Mỗi nơi anh đã đi qua, mỗi vật dụng anh từng động đến
hay thậm chí chiếc giường anh hay nằm còn vương vấn hơi ấm sót lại cũng không
còn khiến cô rơi nước mắt nữa. Đứng trong phòng làm việc, cô đờ đẫn nhìn một lượt
khắp phòng, sau đó bắt đầu làm công việc dọn dẹp mọi thứ xung quanh như một
thói quen khó xóa bỏ.

 

Ánh đèn neon bừng sáng, ở phía cuối phòng, dường như
chiếc ra giường màu trắng nơi đầu anh nằm đã bắt đầu ngả vàng.

 

Cô xoay người lại, mỉm cười nhìn hình ảnh trước mắt.
Chỉ mới mấy ngày trước đây thôi, cô đã từng trông thấy anh vui vẻ cười đùa cùng
bé Hạo trên chiếc giường đó, cũng chỉ cách đây vài ngày thôi!

 

Nhìn từ xa, đáy mắt Cẩm Tú sáng bừng, hệt như chỉ cần
chạm nhẹ là sẽ rơi nước mắt.

 

Bước đến bên giường, cô run rẩy cầm lên chiếc gối nằm,
phủi phủi vài cái. Cô thật đáng trách quá, bấy lâu nay dường như đã lãng quên
thay ra giường cho anh thường xuyên, chỉ vì mỗi khi anh thức dậy, khi anh còn ở
nơi này thì mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như mới, sạch sẽ không tí bụi. Thế mà chỉ
có mấy ngày thôi, chiếc giường này đã bám đầy bụi bẩn rồi!!!

 

Quét sạch những hạt bụi bám đầu thành giường, cô mới
phát hiện ra có một vật gì đó nhô ra bên tấm vải ra dưới chân giường bèn khom
người cúi đầu xuống. Mắt mở to khi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đã phai màu,
được cất kỹ rất cẩn thận.

 

Bên trong là một quyển sổ nhỏ, Cẩm Tú mở ra từng
trang giấy với những nét chữ quen thuộc. Giữa ánh sáng của mặt trời xuyên suốt
qua tấm kính cửa sổ, cô tựa người vào thành giường, mắt đờ đẫn những vào những
dòng chữ nhật ký của Quốc Thịnh. Đây hoàn toàn là những gì anh muốn nói, những
gì anh đã trải qua trong suốt hai năm nay. Ngay cả ...

 

" Tách!"

 

Giọt nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe những dòng chữ
viết vội của anh. Đầu óc cô quay cuồng,quyển sổ tuột khỏi tay rơi xuống giường,
những trang giấy liên tục tung bay trong gió, rồi dừng lại ngay trang nhật ký
anh chỉ viết cách đây bốn ngày. Nghĩa là trước đêm anh xảy ra tai nạn.

 

" Ngày ...tháng ...năm ...

 

Hôm nay là đêm thứ hai, có lẽ sau này tôi không còn
dịp để viết những dòng chữ như thế này nữa. Nếu như thật sự không có ngày mai,
vậy thì tôi sẽ không còn được nghe thấy tiếng khóc trẻ thơ của bé Hạo, không
còn cảm thấy tức giận mổi khi Cẩm Tú làm điều gì ác.

 

Cũng ... không còn nhìn thấy được nụ cười của cô ấy
nữa!

 

Thời gian trôi quá nhanh đến mức có thể khiến cho cuộc
sống của một người thay đổi. Cách đây mấy ngày, tôi vẫn là Quốc Thịnh của ngày
nào nhưng ... từ khi bước chân vào địa bàn của Một Mắt, tôi như bị chính sự ích
kỷ của mình giày vò, đến mức không còn nhận ra được bản thân nữa!

 

Tôi không ngờ rằng, Kevin đã đến trước tôi một bước
và cứu Nhã khỏi tay ông ta. Ngay lúc đó, tôi dường như thấy rằng khoảng cách giữa
hai chúng tôi thật sự quá xa vời còn hơn cả một vòng trái đất!

 

Tôi hận bản thân mình đã quá vô dụng, hận vì không
thể bảo vệ được cô ấy thoát khỏi những nguy hiểm đang rình rập, không thể chịu
thay cô ấy những đớn đau và càng không thể ở bên cạnh khi người con gái tôi yêu
cần nhất một bàn tay che chở.

 

Không gì đau đớn bằng việc đứng yên một chỗ và nhìn
một người đàn ông khác kéo cô ấy rời xa khỏi cuộc đời mình!

 

Tôi đọc được nỗi căm hận trong mắt mình, rằng bản
thân là một người đàn ông thất bại.

 

Cũng vì thế, nên tôi đã bị ông ta dễ dàng nắm được
điểm yếu.

 

Một Mắt biết được công ty của tôi và Kevin là nơi đối
tác làm ăn quan trọng, muốn lợi dụng tôi để biết thêm tư liệu về khách sạn Red.
Nhưng chấp nhận làm chuyện đó nghĩa là tôi đã bán đứng đi lương tâm của mình,
tiết lộ thông tin làm ăn của khách hàng cho bên ngoài là đã tiết lộ cơ mật của
công ty. Hành động đó là phạm pháp!

 

Ông ta đơn thuần chỉ muốn dùng công ty tôi làm bàn đạp
để lật đổ sự nghiệp của Kevin. Một khi loại bỏ được một đối thủ khá mạnh như
khách sạn Red, thì tiền đồ của ông ta sẽ càng vượt bật. Đến khi đó sẽ không còn
ai dám đối chọi với người đàn ông đó nữa.

 

Vào thời khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên rất muốn
chấp nhận!

 

Toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ lương tâm của tôi thật sự
đã bị nuốt chửng!

 

Ngày trước, tôi không ngừng khó chịu ghê tởm về những
điều ác mà Cẩm Tú đã làm. Nhưng hôm nay, tôi lại có những suy nghĩ hèn hạ, rằng
nếu tiếp tay cho Một Mắt để lật đổ Kevin thì tôi sẽ loại bỏ được nỗi bất an to
lớn của mình. Mọi thứ, rồi sẽ trở lại như thuở ban đầu không có Kevin!

 

Thế nhưng, tôi khi đó vẫn cần thời gian để thông suốt,
để tự hỏi bản thân rằng có phải không hề hối hận???

 

Ba ngày thời hạn, tôi âm thầm đến nhà Kevin theo nguồn
tin của Một Mắt đã đưa. Thật ra, tôi chỉ muốn xác nhận một điều rằng: có phải
cô ấy đang sống hạnh phúc hay không?

 

Có phải, cô ấy đã quên tôi rồi hay không?

 

...

 

Ngày thứ nhất: tôi thấy cô ấy lấp ló đằng sau cánh cửa
chính, hệt như muốn trốn ra ngoài nhưng sau đó lại bị Kevin bắt lại. Đứng cách
xa một con đường, tôi có thể nghe được tiếng cười giòn tan đầy hạnh phúc đó
hoàn toàn không mang một chút u sầu nào khác. Đến khi trời đã xế chiều, tôi mới
có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa ... khi họ cùng nhau đứng giữa bãi đồi thả
diều dưới làn gió lồng lộng.

 

Ngày thứ hai: Lần đầu tiên trong đời, tôi phát hiện
ra rằng nụ cười của Phương Nhã lại đẹp đến như vậy. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy
cùng Kevin chạy bộ quanh khách sạn nơi tôi ở, sự hạnh phúc hiện rõ nơi đáy mắt,
sáng rực không chút tì vết. Nhìn thấy người con gái đó vui vẻ như vậy, bỗng tôi
thấy bản thân mình quá thất bại.

 

Tôi yêu Nhã năm năm, nhưng chưa lần nào tôi đem lại
nụ cười trong sáng đầy hạnh phúc cho cô ấy như Kevin đã làm lúc này. Cái mà tôi
đem lại cho cô ấy, chỉ toàn đau khổ mà thôi.

 

Năm năm của chúng tôi, thật sự không bằng khoảng thời
gian hai năm của Kevin bên Hàn Quốc. Không phải cô ấy thay đổi, mà vì những đau
đớn mà cô ấy phải chịu đã khiến cho tình yêu giữa chúng tôi không còn nữa.

 

Có lẽ, Phương Nhã cũng như Jessica ... sẽ hạnh phúc
hơn khi có Kevin bên cạnh!

 

Tối ngày hôm nay, cũng tức là cách đây vài tiếng đồng
hồ, tôi mở nguồn điện thoại và nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ của cô ấy, trong đó
có một tin nhắn đính kèm:

 

" Em có chuyện muốn nói với anh. Quốc Thịnh, nếu
như anh nhận được tin nhắn thì hãy gọi cho em nhé!"

 

Ngay lúc cô ấy nhắn cho tôi tin này, chắc rằng vẫn
không hề hay biết tôi chỉ ở cách xa cô ấy một con đường. Cũng hoàn toàn không
biết ngày mai tôi sẽ phải đối mặt với điều gì!?

 

Tôi biết được đáp án, biết được câu trả lời của bản
thân là như thế nào. Chính vì vậy, rất có thể tôi sẽ không còn toàn mạng để trở
về ngôi nhà của mình nữa.

 

Nếu như trời cao có mắt, cho dù tôi không còn sống
trên đời thì thiên lý bất dung cũng sẽ khiến cho Một Mắt gặp quả báo!"

 

Những dòng chữ cuối cùng kết thúc. Cẩm Tú đờ đẫn
nhìn vào khoảng không, miệng há hốc thở không thể ra hơi. Cuối cùng, những giọt
nước mắt nóng hổi lăn xuống, tí tách lăn xuống.

 

Cô há hốc mồm, khuôn ngực phập phồng cơn kích động
nhưng mãi cũng không thể thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.

 

Đêm tối yên lặng, những ngón tay của Cẩm Tú dần cử động
...

 

Thì ra là như vậy, cái chết của anh thì ra là dính
dáng đến Một Mắt!

 

Cố gắng giữ lấy một người không yêu mình, cũng giống
như hai tay ôm lấy cây xương rồng. Càng ôm chặt thì càng khiến bản thân mang
nhiều thương tích. Rồi rốt cuộc khi buông tay, điều bản thân cảm nhận được ...
là máu!

 

Cô yêu anh, yêu đến mức bất chấp tất cả. Chỉ cần là
thứ gây cản trở đến tình yêu của mình, thì tất cả đều phải loại bỏ! Cô vì anh
đã có thể giết chết một mạng người vô tội, kéo theo một nạn nhân hiện đang
trong lao tù, ngay cả cô bé yếu ớt đang hôn mê trong bệnh viện cô cũng có thể lợi
dụng được thì mọi thứ có đáng là gì. Cho dù có độc ác gấp trăm lần, chỉ cần giữ
được chân anh thì Cẩm Tú này bằng lòng chấp nhận!

 

Cô biết, mình sẽ phải trả giá cho mọi tội lỗi đã gây
ra nhưng ... không ngờ, cái giá mà cô phải trả chính là gậy ông đập lưng ông.
Chính vì sự độc ác của bản thân đã bóp chết sự sống của Quốc Thịnh - người đàn
ông cô yêu đến si dại.

 

Nếu như ngày đó cô không hãm hại Phương Nhã, đưa cô ta
cho ba mình xử lý thì sẽ không có chuyện anh đến địa bàn Một Mắt và xảy ra chuyện
này. Nếu như không phải vìbản tính độc ác của cô thì anh nhất định sẽ không chết!!!

 

Nếu như không đến nơi đó thì ba của cô nhất định sẽ
không dùng anh để làm bàn đạp, càng sẽ không giết người diệt khẩu!

 

" Hahaha! Hahah!"

 

Cẩm Tú chợt bật cười như điên dại, tiếng cười như
mũi dao nhọn cắm thật sâu vào con tim đang rỉ máu ...

 

Bàn tay cô nhuốm đầy mùi tanh của máu, làm biết bao
điều ác trái với lương tâm. Rốt cuộc, quả báo phải trả là phải trơ mắt nhìn ba
ruột giết chết người đàn ông mà mình cố hết sức để giành lấy.

 

Cái giá phải trả thật quá đau đớn!!!

 

Bóng tối tĩnh lặng, u buồn.

 

Trong thời khắc đó, mọi đau khổ như nhấn chìm khoảng
không tĩnh lặng, nhấn chìm vạn vật xuống tận cùng của thế giới.

 

Trước mắt Cẩm Tú, hoàn toàn là một màu đen của chết
chóc.

 

Một ngày mới, nắng ấm tràn về. Đôi mắt Cẩm Tú trống
rỗng, tay ôm chặt quyển nhật ký của anh trước ngực, lặng lẽ bước xuống giường.

 

" Cẩm Tú, con đi đâu vậy???"

 

Đình Phong và Triệu Ánh hoảng hồn giữ tay con gái của
mình lại khi thấy cô đờ đẫn như người mất hồn tính bước ra khỏi nhà. Không khí
xung quanh tràn ngập ảm đạm đau đớn, ánh sáng của căn phòng như xuyên suốt mọi
thứ, cô chớp chớp mắt:

 

" Anh ấy đang gặp nguy hiểm. Con phải đi cứu
anh ấy!!!"

 

Lúc này, giữa ánh đèn lắc lư, tất cả mọi người trong
ngôi nhà của Quốc Thịnh ngỡ như thời gian đang trôi chậm lại. Đáy mắt của họ
tràn đầy thống khổ, bi thương, hệt như đang chìm trong sự tuyệt vọng đến cùng cực:

 

" Cẩm Tú, đừng làm mẹ sợ! Con đang nói cái gì
thế hả???" – Triệu Ánh sắc mặt tái mét, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy đứa
con gái yêu quý nhất của mình, nói như sắp khóc.

 

" Ba, là ba cố tình giết anh ấy! Ba muốn giết
anh ấy, con phải ngăn chặn chuyện này lại. Không được, con phải đi, phải cứu
anh ấy!!!"

 

Nói đến đây, Cẩm Tú như phát điên liên tục lấy hai
tay mình ra sức đập vào đầu thật mạnh, bản thân như trở nên điên cuồng suy sụp,
đôi mắt ứ đầy nước tí tách rơi xuống. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi sự kềm chặt của
Triệu Ánh và Đình Phong, bất chấp tất cả lao như bay ra đường.

 

--------

 

Cẩm Tú bước đi xiêu vẹo trên đường, vô thức nhìn mọi
thứ xung quanh bằng đôi mắt ngây dại. Mãi cho đến khi đứng trước ngôi nhà của Một
Mắt, nơi đã từng gắn bó với cô biết bao nhiêu tội lỗi đầy máu.

 

" Này, này!!! Làm gì thế hả???"

 

Ngay lúc cô nhấc chân bước vào nhà, thì hai tên côn
đồ to con đứng canh cửa đã nhanh chóng cản lại, mặt mũi bặm trợn gằm gè lên tiếng:

 

" Cô là ai???"

 

" Tránh ra, tôi phải gặp ba! Tôi phải gặp
ba!!!!"

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3