Thiên thần hai mặt - Chương 17 - Phần 02
Đồng tư anh bất giác co lại, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh dần, lồng ngực đau nhói, cổ họng như khản đặc lại:
" Không được nói Jessica như vậy!"
" Jessica!" - Một Mắt sắc mặt không thay đổi, chỉ cười khẽ - " Tên mới của cô ta đấy sao? Anh không biết tên thật cô ta là Mai Phương Nhã à?"
Quả nhiên lời nói của hắn ta như đánh trúng điểm yếu của Kevin, sắc mặt anh vẻ như biến đổi hoàn toàn, sự căng thẳng hiện lên nơi đáy mắt. Không hiểu sao anh lại cảm giác được rằng có điều gì đó không bình thường, cẩn thận lặp lại cái tên lần nữa:
" Mai Phương Nhã?"
" Kevin Nguyễn! Anh quen cô ta bao lâu, một người con gái ngay cả cái tên anh cũng không biết mà có thể sẵn sàng trả nợ giúp cô ta vô điều kiện như thế này sao? - Hắn kéo dài giọng, như đặt nặng tâm lý lên người anh - " Anh thật sự không thắc mắc về quá khứ của cô ta?"
.
.
.
.
.
Trong khi đó, Phương Nhã và Nhã Trúc đang trên đường rời khỏi địa bàn của Một Mắt bằng xe đưa đón của Kevin. Suốt dọc đường đi, Nhã Trúc đã dần lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn còn bị ám ảnh bởi sự tra tấn tinh thần ban nãy. Đến mức một câu cũng không chịu nói, tránh xa Phương Nhã như tránh thứ gì đó đáng ghê tởm vậy.
Thời gian họ gặp được Kevin quá ngắn ngủi, đến mức Nhã Trúc muốn nói đôi lời với anh cũng không được. Vốn dĩ từ lúc nhìn thấy hai người, trong mắt anh chỉ có một mình Phương Nhã, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô. Mặc dù vẫn không biết được sự tình thật sự bên trong thế nào, dù không biết được Phương Nhã là ai thì anh vẫn quan tâm đến sự an toàn của cô ấy như thế. Đến mức phải một mực căn dặn chú Minh tài xế của công ty lập tức chở hai người rời khỏi nơi quái ác kia càng sớm càng tốt.
Không khí trong xe bắt đầu lạnh dần, Nhã Trúc không kìm được rùng mình lo lắng. Một mình giám đốc với cả bọn xã hội đen đầu gấu liệu có ổn không? Nếu như anh thật sự biết được Phương Nhã hoàn toàn không phải là cô gái yếu đuối ngây thơ như ở Hàn Quốc, thì anh vẫn có thể yêu cô ấy như bây giờ chứ?
Lại một lần nữa, Nhã Trúc không nhịn được liền liếc mắt nhìn Phương Nhã.
Nhưng Phương Nhã hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Nhã Trúc, trong đầu cô chỉ chứa duy nhất hình ảnh của Kevin, sắc mặt và thái độ lo lắng của anh ban nãy ...
" Jessica!"
" Jessica!"
Giọng nói đầy kích động của anh khi gọi tên cô luôn không ngừng văng vẳng bên tai, hệt như một đoạn băng bị đứt quãng, liên tục quay lại không ngừng nghỉ. Cuối cùng, cô thẫn thờ nhìn vào đôi bàn tay của mình toát đầy mồ hôi mới chợt phát hiện ra rằng bản thân... đang rất sợ!
Không biết bao lâu sau, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống chiếc áo trắng đã lem luốc vì bụi bẩn, cho đến giây phút này... cô vẫn không làm gì được cho anh!
Mưa rơi tí tách xuống mặt đường, bắn những giọt nước mưa lên cửa kính và tan thành những hạt bụi, cô lặng người nhìn hình ảnh của chính mình qua ô cửa kính. Hai tay nhất thời buông thõng, rồi lại nắm chặt như để khắc chế thứ tình cảm mãnh liệt đang dâng trào, thiêu đốt con người của chính mình.
Chiếc xe phóng trên mặt đường ướt đẫm nước mưa, mọi thứ bên ngoài dường như trắng xóa ...
Không khí trong xe dường như có một luồng khí lạnh khiến cô bất giác rùng mình, mắt vô thức nheo lại khi chợt trông thấy một đôi nam nữ cầm dù cố gắng vật lộn với mưa gió. Không hiểu sao, cảm giác bất an trong cô ngày càng lớn dần, không cách nào khắc chế được.
Hai tay cô siết chặt lại, đôi môi run rẩy cuối cùng cũng cất thành câu, rõ ràng từng chữ:
" Dừng xe!"
" Hả?" - Tài xế nhà Kevin bỗng dưng lạc tay lái, run run quay đầu lại hỏi.
" Tôi bảo dừng xe!!!" - Cô nhoài cả người về phía trước, kích động hét lên - " Mau dừng xe cho tôi!!"
Người đàn ông tóc đã lấm tấm những sợi màu bạc, kinh ngạc ngoái đầu lại, mắt mở to hệt như nhìn thấy sinh vật lạ:
" Nhưng cô à, bên ngoài trời đang mưa mà?"
Lời nói vừa thốt ra, người đàn ông kia cũng lập tức sững sờ vì nhận ra được đôi mắt cô hoe đỏ, long lanh nhìn ông như cầu xin, bờ vai bé gầy liên tục run rẩy như sắp khóc. Trong vài phút sau đó, chiếc xe hơi dừng hẳn bên lề đường, cánh cửa xe bật mở, và cô lập tức lao đi giữa trời mưa tầm tã ...
Mưa trút như thác lũ, những giọt nước như tát vào mặt, đau rát mà vẫn không cách nào xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng cô. Đôi chân cứ thế mà lao thật nhanh trên đường. Không hiểu là vì chạy quá nhanh hay do sự sợ hãi đè nén mà tim cô càng đập mạnh, mỗi lúc một nhanh.
Không biết mất bao nhiêu lâu, đôi chân cô mới dừng lại ngay trước ngôi nhà cũ kĩ thô sơ, nơi mà mình vừa mới bị giam cầm cách đây nửa tiếng trước đó. Đứng một hồi, cuối cùng cô mới nhân ra được sự bức bối khó chịu trong lòng, ngực, bụng quặn lên hệt như bi ai đó cào xé.
Hệt như, ngày anh gặp tai nạn bên Hàn Quốc. Lúc đó, trái tim cô cũng đau như vậy!
" Hự! Bốp!"
Phương Nhã nheo mắt, tim giật thót khi nghe được âm thanh đánh đập vọng ra từ bên trong ngôi nhà. Tiếng ngày một rõ ràng hơn, cú đấm chan chát như búa tạ liên tục vang ra, khiến tim cô như ngừng đập, cả người như có ngọn lửa nóng đang cháy hừng hực theo từng mạch huyết quản.
Hai mắt cô tối dần ...
Sâu hút ...
" Kevin!"
Giọng cô như vỡ ra, không nghĩ ngợi gì mà bật tung cánh cửa, kích động lao thẳng vào bên trong, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ đến hình ảnh anh cả người đầy máu, chịu trận bởi những tên côn đồ xã hội đen hành hạ đánh đập. Vừa mở cánh cừa, cô đã dáo dác nhìn bốn bề trong căn phòng rộng, và đập vào mắt cô lúc này là đôi mắt qúa đỗi ngạc nhiên và giận dữ của anh:
" Kevin!!!!"
Phương Nhã thốt lên đầy bất ngờ, mắt mở to nhìn anh trước mặt mình, nhưng thân thể anh còn nguyên vẹn và đang ngồi yên trên ghế sofa, cả người không hề có dấu hiệu nào chứng minh rằng đã có cuộc xô xát đánh nhau gì cả. Cô chết trân nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh một lượt, liền phát hiện ra rằng bên kia vách tường, một người đàn ông cả người đầy máu me bị bọn chúng đánh đến mặt mũi sưng vù không còn nhận được dạng nữa. Vừa trông thấy cô, bọn côn đồ cũng dừng hẳn việc làm, giương mắt đầy kinh ngạc nhìn cô như thể nhìn thấy một sinh vật lạ.
Cô chấn kinh đến mức không nói được lời nào, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ vội lập tức thu lại ánh mắt. Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm nhận được rằng không khí u ám trong ngôi nhà này ngày một tăng lên, đầy mùi vị của chết chóc ...
" Cô quay lại đây làm gì?"
Kevin gầm lên như con sư tử bị chọc giận, lao đến gần và thô bạo chộp lấy tay cô gặng hỏi, cái siết chặt tay đau điếng khiến cô phải nhăn mặt sực tỉnh, mắt trân trân nhìn anh đầy ngạc nhiên. Từ ngày cô quen biết Kevin, chưa bao giờ nhìn thấy anh giận dữ như thế, đôi mắt đục ngầu hệt như muốn sẵn sàng giết chết cô ngay lúc này vậy.
" Ra khỏi đây ngay!"
Anh tức giận nghiến răng rít lên, âm thanh đầy lạnh lùng khô khốc phảng phất sự kích động quyết liệt:
" Lập tức ra ngoài!!!"
Môi Phương Nhã trắng nhợt, cánh tay bị siết chặt đau đến mức cô muốn rơi nước mắt, yếu ớt nói:
" Kevin! Em ..."
" Tôi bảo ra ngoài, có nghe chưa hả?" - Giọng anh khàn khàn, đôi mắt u uất hệt như bóng đêm đen, bàn tay đã bắt đầu run rẩy.
Khi cô còn chết trân nhìn anh, mặt đã bắt đầu biến sắc thì tiếng cười đầy giễu cợt của Một Mắt vang lên:
" Thật là cảnh tượng cảm động, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại tưởng rằng mỹ nhân cứu anh hùng à? Phương Nhã, không phải cô nghĩ tôi sẽ làm hại gì đến anh ta nên mới chạy đến đây chứ?"
Cô cắn môi nhìn anh, rồi lại quắc mắt nhìn Một Mắt đầy căm phẫn tột độ. Dường như anh cũng bị lời nói của hắn ta tác động, nên bàn tay đang nắm chặt lấy cô cũng bắt đầu nới lỏng, nhưng vẫn không hề buông tay.
" Yên tâm đi. Giám đốc Kevin Nguyễn đã thay cô trả món nợ đó rồi. Tôi không làm gì anh ta đâu!" - Một Mắt mặt không biến sắc, hệt như không hề bị bất cứ thứ gì gây tác động - " Kevin Nguyễn, nuốt lời với tôi sẽ gây hậu quả gì. Anh chắc biết rồi chứ?"
Ngoài đường mưa bắt đầu tạnh dần, cơn bão đã qua đi, khóe môi Kevin dường như mới hé mở:
" Ba ngày sau đến công ty tôi. Chúng ta sẽ ký hợp đồng!"
Một Mắt nhếch mép, đôi mắt nheo lại như cười, đứng phắt dậy ra vẻ trịnh trọng:
" Tốt, ba ngày sau gặp lại! Phi Vũ, tiễn khách quý của chúng ta ra về!"
Lời vừa dứt, Kevin không nói không rằng nắm tay Phương Nhã bước thật nhanh ra ngoài, tay kia đẩy cánh cửa một cách thô bạo, sắc mặt lạnh lùng không liếc nhìn cô lấy một lần, môi mím chặt lại như cố kiềm chế cảm xúc, nhiệt độ bàn tay anh đột nhiên nóng dần, truyền hết vào bàn tay cô.
Trong vài giây sắp rời khỏi cánh cửa ngột ngạt khó thở kia, ánh mắt của cô vô tình lướt qua tay của Phi Vũ, trông thấy một bàn tay đã bị mất bốn ngón, chỉ còn lại một ngón cái to bè duy nhất!
Khi cánh cửa màu nâu sẫm từ từ khép chặt lại, trong đầu cô mới lóe lên một suy nghĩ, liệu vết sẹo sâu hút trên trán cùng với bàn tay bị mất bốn ngón của Phi Vũ, liệu có liên quan gì đến việc làm đàn em của Một Mắt không?
" Lên xe!"
Sau khi ra khỏi địa bàn Một Mắt, Kevin lập tức mở cánh cửa xe hơi của mình, cộc cằn đẩy cô vào bên trong, giọng hằn học đầy giận dữ. Lúc này, Phương Nhã mới hoàn toàn bừng tỉnh, trong lòng có chút run sợ nhìn người con trai trước mặt mình. Cử chỉ và thái độ quyết liệt của anh lúc này, từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy.
Những mối nghi hoặc trong lòng về Phi Vũ lập tức bay biến, thay vào đó là phải đối diện với không khí ảm đạm trong xe. Vì trên suốt quãng đường đi, anh thậm chí một câu cũng không nói, ngay cả liếc mắt nhìn cô lấy một lần cũng không. Sắc mặt kia vẫn không đổi, chuyên tâm vào lái xe, hệt như ban nãy chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Không biết qua bao nhiêu lâu, xe lamborghini của anh dừng bánh tại một ngôi biệt thự rộng lớn đầy trang hoàng, xung quanh là cả một bãi cỏ rộng lớn mênh mông. Giữa đêm tối, cô hoàn toàn có thể nghe được tiếng kêu của lũ dế ẩn núp trong những bụi cỏ xanh thẫm.
Cạch!
Cánh cửa xe bật mở, Kevin thô bạo kéo tay cô ra ngoài, vẫn lạnh lùng không nói lời nào, từng bước đi thật nhanh tiến về ngôi biệt thự trước mặt.
" Buông ra!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngôi biệt thự xinh đẹp kia chính là nhà của anh đang sống ở nước Việt. Đến lúc này cô không thể mặt dày được như anh xem như không có chuyện gì, ghì hết sức lực giằng tay thoát khỏi anh, hậm hực nói:
" Xin anh, đừng bắt em phải chịu ơn của anh thêm lần nữa. Em có nhà, không cần phải ở nhà của anh!"
Kevin cả người như bị cơn địa chấn, mặt biến sắc, quay đầu liếc cô một cái đầy giận dữ, sau cùng vẫn lì lợm lôi cô bước tiếp về phía ngôi nhà.
" Tiền em nợ anh nhất định em sẽ trả! Cho dù có bán mạng, em cũng trả hết cho anh!"
Bước chân của anh liền khựng lại, mất một lúc sau mới khàn khàn nói, không hề quay đầu lại:
" Muốn dứt khoát tránh xa tôi đến thế sao?"
Bàn tay nắm chặt lấy cô bỗng buông ra, khiến tay cô rơi vào trạng thái mất trọng lực, tay buông thõng, nhất thời không kìm nén nỗi hụt hẫng.
Anh xoay lưng về phía cô, nên cô không thể nhìn rõ được sắc mặt của anh lúc này. Cả người cứng đờ không nhúc nhích, hệt như một bức tượng gỗ.
" Chị Jessica!"
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai, khiến Phương Nhã kinh ngạc ngoái đầu nhìn. Cách hai người mấy bước, ngay trước cửa ra vào ngôi biệt thự, Thảo Nhi đứng đó, mắt mở to nhìn cô đầy mừng rỡ. Ngay lập tức liền lao đến ôm chầm lấy cô, quên mất cả việc mang dép vào chân.
" Huhu, chị Jessica! Tìm được chị thiệt là may quá!!! Huhuhu, sao chị lại bỏ đi như thế. Em lo cho chị lắm!!!"
Bị Thảo Nhi ôm chặt, cô không kiềm chế nổi sự ngạc nhiên trong đôi mắt, sắc mặt thẫn thờ:
" Thảo Nhi!"
" Chị thật xấu xa, báo hại mọi người lo cho chi đến thế. Giám đốc rất lo lắng cho chị, em về đây cũng là vì chị đó!!! Huhuhu!"
Nhìn nước mắt lưng tròng của cô bé, trái tim lạnh băng của cô như được sưởi ấm, nhất thời cũng không kìm được nước mắt. Môi mím chặt lại không biết nói gì hơn, chỉ đành giang tay ôm lấy Thảo Nhi vào lòng mà nức nở khóc.
" Cô thật sự không có gì để nói với tôi sao?"
Kevin lúc này mới lên tiếng, vẫn không hề quay đầu lại, giọng nói thốt ra lạnh lùng khô khốc đến mức Phương Nhã phải rùng mình. Trong vài giây kế tiếp, anh không đợi cô trả lời mà cứ thế đi thật nhanh vào nhà, gằng giọng như ra lệnh:
" Đưa cô ấy vào nhà, không cho rời khỏi nơi này một bước!"
Vầng trăng sáng trên bầu trời bị màn đêm che khuất đi một nửa, sự tĩnh lặng trong bóng tối lan tỏa, có một chút thảng thốt, một chút đau thương và một chút tình cảm bị bỏ sót. Không biết mất bao nhiêu lâu, cô mới ngẫm được một thứ.
Đúng vậy! Chuyện của quá khứ, chẳng phải cô cũng có ý định nói với anh rõ ràng về quá khứ của mình hay sao? Để anh có thể hoàn toàn gạt bỏ đi tình cảm dành cho cô, không yêu cô nữa ...
Rồi sau đó, cả hai người sẽ không ai nợ ai. Mỗi người đi về một con đường riêng của mình!!!
Không thuộc về nhau, không thuộc một thế giới!