Thiên thần hai mặt - Chương 13 - Phần 01

Chương 13

Bước Ngoặt

Đối với sự trở lại của một người đã đi biệt hai năm
trời mà nói, đó chính là bước ngoặt!

Trên chuyến bay trở về ViệtNam, tại khoang hạng nhất
...

Nhìn bốn bề xung quanh tại nơi mình ngồi, cuối cùng
Phương Nhã quyết định quay sang bên cạnh cất tiếng nói đầu tiên khi cô và Quốc
Thịnh đã ngồi ở đây suốt một tiếng đồng hồ trong im lặng:

"Khi về nhà, tôi sẽ trả tiền lại cho anh bằng
mọi cách!"

Thoáng trông thấy ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô chỉ
biết quay mặt về phía cửa kính mà lòng rối bời:

" Tôi không muốn mắc nợ ai cả!"

" Nhã!" - Giọng anh nghẹn lại, rõ ràng
trong lời nói chứa đựng sự đau khổ dằn vặt, phải mất một lúc sau anh mới có thể
lên tiếng - " Thôi được, có thể em vẫn chưa tin chuyện này. Nhưng chỉ là
tiền vé máy bay thôi, cứ coi như là nể tình bạn bè cũng không được sao?"

" Không!"

Cô đáp mà lòng nhói đau. Không phải cô không tin, mà
là không thể chấp nhận. Ngày đó khi cô đau đớn nhất, không nơi nương tựa, anh
đã ở đâu? Khi cô cần nhất một lần gặp mặt, anh đã đi biệt với Cẩm Tú mà không
thèm nhìn mặt cô chỉ một lần. Chỉ vì lối suy nghĩ nhu nhược của bản thân mà rời
xa cô, sẵn sàng dùng bản thân mình để làm vật đánh đổi. Anh luôn miệng nói làm
điều này là vì cô, tất cả chỉ là hiểu lầm ... nhưng thật ra toàn bộ đều là lối
suy nghĩ ích kỷ của anh. Đã bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của cô hay không? Chẳng
lẽ mọi đau khổ mà một mình cô gánh chịu hai năm qua có thể vì một lời nói hiểu
lầm của anh mà biến mất ngay tức khắc được sao!?

Phương Nhã của khi xưa, dù cho có trở thành cô gái xấu
xí như Chung Vô Diệm cũng không hề gì, chỉ cần bên cạnh cô có anh.

Nhưng anh đã không làm vậy!

Anh từng nói yêu cô, không phản bội cô ... nhưng điều
căn bản nhất, anh vẫn không hề tin cô.

Cô không ngờ trong quãng thời gian hai năm qua, anh
vẫn giữ nguyên lối suy nghĩ chính cô đã hại mất đời con gái của Cẩm Tú!

Anh luôn miệng oán trách cô, cho rằng cô chính vì hận
thù mà thay đổi, ngay cả lương tâm con người cũng mất đi ... sẵn sàng vì thù hận
mà bất chấp hai chữ trinh tiết của một đời người.

Đúng vậy, cô chính là vì hận thù mà như thế, đến mức
dùng cả cái quý giá nhất đời mình làm vật đổi chác!

Chỉ có điều, anh không hề hay biết chuyện đó!

Mối quan hệ giữa cô và anh năm xưa, vốn đã được quyết
định sẵn cho cả hiện tại và tương lai sau này. Để có thể quay trở lại được như
thời còn học trung học, chỉ có thể là mơ hão!

Ngày xưa, cô vì một người mà làm cho bản thân bị tổn
thương, ngày hôm nay ... lại chính vì cô mà làm cho một người không liên quan bị
tổn thương - Kevin!

Mọi chuyện đã đến nước này, sẽ không bao giờ quay trở
lại được. Sự thật vốn dĩ luôn là sự thật! Kevin nhất định sẽ không bao giờ tha
thứ cho cô ...

" Tạm biệt, Kevin!"

--------

Rầm!

Ngoài hành lang bệnh viện, những người đi đứng xung
quanh như đều sững lại, giật mình hoảng hốt với tiếng đập vỡ đồ đạc phát ra từ
phòng 503.

" Ba nói đi, rốt cuộc ba đã làm gì cô ấy?
Jessica ở đâu???"

Dưới bầu không khí nghẹt thở bủa vây, đôi mắt Kevin
hoang dại rực lửa, ánh nhìn như muốn thiêu đốt người đàn ông đối diện, giọng
anh mỗi lúc khàn đặc hơn, sắc mặt trở nên tím bầm vì giận dữ. Tuy nhiên chủ tịch
Nguyễn khí chất vẫn vững vàng như tượng, không biểu hiện một tí biểu cảm nào,
đôi chân mày ông nheo lại, như trút hết toàn bộ sự phẫn nộ của ông lên đôi mắt ấy,
sắc nhọn như dao:

" Xem ra, nó đã biết điều rút lui. Không cứng đầu
như tao tưởng!"

Phía bên kia gần cửa ra vào, Thảo Nhi đứng co ro một
góc, khóc thút thít đầy sợ hãi, không ngừng lên tiếng xin lỗi. Thế nhưng trong
mắt anh lúc này không còn tâm trí để mắng nhiếc lấy ai nữa.

" Xin lỗi, giám đốc! Là tại em, đáng lý ra em
nên đi theo chị Jessica mới phải. Chị ấy bảo là đi toilet nên em mới không đi
theo, không ngờ ...huhu!!"

Anh phẫn nộ nheo mắt hướng về phía Thảo Nhi một hồi
lâu, sau đó nghiến răng trợn mắt nhìn ba mình, giọng khàn đặc như đêm tối:

" Ba nói đi, ba muốn con làm gì mới trả cô ấy lại
cho con???"

" Giám đốc, bên biệt thự báo rằng cô Jessica đã
lấy đi tất cả hộ chiếu về Việt Nam rồi ạ!"

Một tên bảo vệ của Kevin sau khi nghe xong cuộc điện
thoại thì liền gấp gáp chạy vào phòng bệnh báo lại với anh tình hình tại căn biệt
thự. Như đánh trúng điểm huyệt, sắc mặt anh từ tím bầm chuyển sang trắng nhợt,
cảm nhận lỗ tai hai bên ù đi, đầu óc quay cuồng:

" Cái gì?"

Anh nổi giận thật sự, đôi mắt đỏ ngầu đầy rực lửa
nhìn thẳng vào tên vừa phát ra tiếng nói, quay sang trừng mắt với người ba của
mình, kích động hỏi:

" Ba đã làm gì?"

" Đó là ý nguyện của nó. Tao không hề hay biết!"

" Ba ..."

Không thể kìm nén được cơn phẫn nộ đang bùng phát,
anh đấm thật mạnh vào bức tường đằng trước, những khớp tay trở nên tím bầm vì
đau đến mức vỡ tung. Chưa bao giờ anh nhìn thấy ba của mình như vậy. Người ba
mà anh vẫn hằng tôn kính, quý trọng đâu mất rồi. Vì cái gọi là tự tôn cao quý
mà sẵn sàng đánh đổi cả hạnh phúc của con trai mình. Như thế mới gọi là đúng đắn
hay sao???

Anh lùi một bước, đôi mắt lạnh lùng lướt qua người
ông, khoác vội cái áo khoác và lao thẳng ra ngoài, giọng khàn đặc như người lên
cơn sốt vang lên, thanh âm đanh thép đến đáng sợ:

" Mau đưa tôi đến sân bay!"

Dưới ánh nhìn sửng sốt lẫn tò mò của những người
xung quanh, Kevin lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể, tim anh nhói lên từng
hồi, suy nghĩ vô số điều khiến anh sợ hãi và hoang mang. Tại sao cô lại bỏ anh
không từ mà biệt, lại còn tự ý lấy hộ chiếu rời khỏi Hàn Quốc. Có phải cô muốn
anh tức điên lên hay không?

Bất chợt, đôi chân anh vô thức đứng lại phòng bệnh của
Quốc Thịnh. Không nói không rằng, anh mở cửa xông thẳng vào bên trong, bất chấp
những đôi mắt đầy ngạc nhiên của những tên người làm phía sau lưng.

Anh khựng lại, đồng tử màu nâu sẫm như phình trướng
mỗi lúc một to hơn, một cảm giác sợ hãi kỳ lạ khiến anh không cách nào khống chế
được. Chiếc giường bệnh mà Quốc Thịnh đáng lý ra nằm đó, nay lại được cô y tá sắp
xếp gọn gàng, hệt như cảnh báo rằng bệnh nhân nằm ở đây đã đi rồi.

Đôi mắt anh như phủ sương mù, mơ hồ nghe thấy cô y
tá trước mặt cất tiếng bằng giọng Hàn Quốc, và tên bảo vệ đứng cạnh anh liền
trao đổi lại cô ta hai ba câu, sau đó lập tức kề sát tai anh nói nhỏ.

" Giám đốc, người nằm phòng này đã đi khỏi từ
sáng sớm rồi!"

Quả nhiên sự thật không làm anh thất vọng!

Linh tính mách bảo anh rằng, có điều gì đó bất thường
đang xảy ra. Jessica của anh đi khỏi cũng lúc trời hừng sáng, người con trai Việt
này cũng rời khỏi lúc sáng sớm. Cảm giác bất an này xâm chiếm càng lúc càng mạnh,
khiến tim anh như sắp nổ tung vì lo lắng, cả người lạnh toát dần. Anh xoay người
chạy đi thật nhanh, chỉ muốn nhìn thấy được cô lúc này...

Trên đường về phía sân bay, anh liên tục gọi điện
vào máy cô cả trăm cuộc nhưng không lần nào được toại nguyện, suốt buổi chỉ
nghe thấy tiếng tút tút dài vang lên phía đầu dây bên kia. Chưa bao giờ anh thấy
sợ hãi như vậy, nỗi bất an mơ hồ cuồn cuộn trong người anh, khiến anh nghẹt thở.

Anh vừa giận vừa đau, lại vừa lo lắng. Jessica mà
anh quen biết vốn dĩ không bao giờ hành động tùy tiện như thế. Những cử chỉ
tình cảm thông qua thái độ của cô, anh chắc chắn rằng cô cũng yêu anh thật
lòng. Nếu như không phải có điều gì trở ngại tác động, thì cô làm sao có thể tự
ý rời khỏi anh. Hơn thế nữa mà không từ mà biệt!!!

" Jessica, tôi đã nói em không được tự ý rời khỏi
tầm mắt tôi cơ mà!!!"

Anh siết chặt điện thoại trên tay đến mức cả bàn tay
nổi hằn những dấu gân xanh gân guốc đầy rẫy, làn da trắng bệch trên gương mặt
càng lúc càng rõ ràng hơn. Cảm giác hệt như cơn ác mộng! Lần đầu tiên trong đời
anh cảm nhận được nỗi sợ hãi cào xé tim gan ... sợ mất cô, sợ Jessica của anh sẽ
xảy ra bất trắc gì!!!

Ngồi ở hàng ghế phía sau lưng, nhìn dòng người lần
lượt vút qua khiến lòng anh như lửa đốt. Vốn dĩ không có khả năng để tự lái xe
một mình, bèn bắt ép tài xế của ba anh chở ra sân bay, bên cạnh còn có một người
bảo vệ đi cùng. Quả thật, tâm trí anh lúc này đã không thể giữ nổi được bình
tĩnh, lý trí dường như đã bị một đám mây mù mờ nuốt mất sạch sẽ!

Chiếc xe hơi màu đen lao vút thật nhanh trên đường,
trong phút chốc đã dừng hẳn tại sân bay quốc tế Incheon...

Kevin toàn thân như ngồi trên đống lửa, lập tức mở cửa
xe và lao thẳng vào bên trong. Tên bảo vệ trung thành đi phía sau cũng nhanh
chóng đuổi theo bóng dáng của vị giám đốc trẻ sốt ruột đến phát điên trước mặt
mà không tránh khỏi kinh ngạc.

Bao nhiêu năm làm việc dưới trướng cho Kevin Nguyễn,
anh vốn không thể tưởng tượng được một người đàn ông cả người toát lên khí chất
mạnh mẽ luôn có sức hút với mọi cô gái, nay lại vì một cô gái tầm thường khác
mà có vẻ mặt kinh hãi tột cùng như sợ đánh mất thứ gì đó quý báu như thế!

Bầu trời thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, sắc mặt
Kevin liên tục biến đổi, hít một hơi thật sâu, anh rảo bước thật nhanh tiến bên
quầy ngân hàng đặt vé máy bay trực tuyến.

 

Đôi chân anh khựng lại, mắt chăm chăm nhìn vào bảng
hệ thống trên cao, chiếc máy bay VN 947 đáp từ Seoul sang TP.HCM đã cất cánh từ
một tiếng đồng hồ trước đây...

Tim như thắt lại, môi trắng nhợt run rẩy nhìn xung
quanh. Anh bắt đầu hoảng loạng, mắt nhìn tứ phía như tìm kiếm bóng hình quen
thuộc, kích động gào lên giữa biển người qua lại, giọng như vỡ ra:

" JESSICA!!!!!"

Từng giây từng phút trôi qua nặng nề, như rạch một
lưỡi dao sắc nhọn vào tim anh, một trận đau âm ỉ bùng phát trong lồng ngực, biến
nỗi tuyệt vọng của anh càng lên tới đỉnh điểm. Lướt qua từng người, từng người
một ... anh mong rằng có thể nhìn thấy được cô. Thấy cô đang ở trước mặt anh và
cười thật tươi rằng: " Em chỉ là đang đùa với anh thôi!"

" Jessica!!! Em mau xuất hiện cho tôi, đừng đùa
nữa!!!"

Anh vẫn gào lên trong nỗi tuyệt vọng, loan lổ vết ố
hằn trong tim. Đôi mắt anh đỏ rực như máu, căng mắt nhìn cho thật kỹ những con
người trước mặt mình, chỉ sợ rằng nếu như vô tình bỏ sót một con người nào, vô
tình không nhìn thấy cô thì có lẽ anh sẽ thật sự mất đi hạnh phúc của mình, mất
đi người con gái anh yêu!

Đến khi trước mắt chỉ còn là một màu trắng tang
thương chết chóc, tưởng rằng mọi thứ đã chìm trong tuyệt vọng, anh vô tình quẹt
tay, chạm vào chiếc túi của áo khoác lồi lên một vật đang cộm lên. Theo vô thức,
anh đờ đẫn lôi ra, thấy trước mặt là một lá thư được xếp gấp ngay ngắn, hệt như
chủ nhân của nó hoàn toàn không có khái niệm nóng vội, từ tốn viết ra tờ giấy
này và ... từ tốn xếp lại thật gọn gàng.

Đồng tử anh giãn ra, nhìn chằm chằm vào những dòng
chữ uyển chuyển đang múa lượn trên trang giấy, dòng chữ quen thuộc của cô.

" Kevin! Đừng trách em không từ mà biệt, cũng đừng
đau buồn vì một người không đáng như em!

Cám ơn anh đã tặng cho em hai năm hạnh phúc nhất của
đời người, an nhàn tự tại sống một cuộc sống không lo âu, suy nghĩ. Khuôn mặt,
danh phận và cuộc sống của Jessica đều một tay Kevin ban tặng. Em thật sự rất
cám ơn anh vì những điều này!

Cũng chính vì thế, em đã lầm tưởng tình nghĩa dành
cho ân nhân của mình thành tình yêu!

Xin lỗi, anh cũng hiểu rồi đó. Em thật sự không hề
yêu anh!

Em vốn dĩ sẽ không nhận ra điều này cho đến khi em gặp
lại người yêu của mình, ngày hôm qua!

Kevin! Chúng ta nên kết thúc thôi, em và anh vốn dĩ
không thể nào tồn tại hai chữ tình yêu. Vì sau khi anh đọc được lá thư này, em
đã đáp máy bay sang Việt Nam rồi. Cùng với anh ấy, sống một cuộc sống hạnh
phúc!

Em không dám đối mặt với anh, càng không dám thú thật
với anh rằng em vẫn còn yêu anh ấy, và em đã nhớ lại tất cả.

Chúng em còn rất yêu nhau, em sẽ trở lại với một
thân phận thuộc về chính mình, trở lại với cuộc sống trước đây, và sống bên anh
ấy.

Còn anh, cũng hãy tìm hạnh phúc riêng cho mình, đừng
tìm em, cũng đừng nhớ đến một người như em nữa.

Xin lỗi. Và tạm biệt anh, Kevin!"

Vo tròn, nhàu nát lá thư mỏng dính trên tay mình,
Kevin nhất thời kích động,quăng thật mạnh xuống đất. Cố kiềm chế cơn đau sôi sục
khiến lục phủ ngủ tạng anh như nát ra, anh đau đớn ôm lấy ngực. Thì ra, tất cả
đều đã định sẵn từ trước. Vốn dĩ cô đã muốn rời xa anh rồi ...

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt anh tái nhợt nhớ lại những
cử chỉ thất thường của cô ngày hôm qua. Khi cô khóc, thái độ thờ ơ lãnh đạm khi
đứng trước mặt anh và còn ... vẻ sửng sốt đầy kỳ lạ của cô khi đối mặt với người
con trai tên Quốc Thịnh đó ...

Tất cả như tái hiện lại trước mắt ...

Hai bàn tay anh siết chặt, người yêu cũ mà cô nhắc đến
có phải chính là Quốc Thịnh???

Hóa ra cô và anh ta đã biết trước được sẽ có ngày
này ... nhẫn tâm rời xa anh, khiến anh ngu ngốc đi tin vào tình yêu của cô, hệt
như thằng hề ...

Đau khổ nhắm chặt mắt lại, trong đầu vô thức hiện ra
nụ cười của cô, giọng điệu hồ hởi của cô, những giọt nước mắt tuyệt vọng khi cô
tưởng rằng anh đã chết ... hệt như một đoạn phim trắng đen sống động. Mọi hình ảnh,
mọi âm thanh như tái hiện trước mắt, làm lòng anh tan nát.

Bất chợt, trong đầu lại lướt qua giọng nói và hành động
của ba anh, khi ông nói ra những lời cay độc với cô, lạnh lùng, sắc bén hệt như
mũi dao cắm lên ngực anh, gây tắc nghẽn hơi thở.

Anh mở bừng mắt, đôi mắt sáng bừng như tìm thấy chút
hy vọng còn sót lại. Hai bàn tay siết chặt, cảm giác đờ đẫn từ cơn đau trong
tim phút chốc biến thật nhanh. Ngay tức khắc nội tâm anh vững vàng như ngọn lửa
sôi bừng nhiệt huyết.

Đôi mắt to đen lay láy, sáng long lanh nhìn anh của
cô, hoàn toàn xuất phát từ tình yêu chân thật. Nhất định không chỉ là lòng biết
ơn dành cho ân nhân của mình!

Anh tin điều đó, tin tình yêu của mình và cũng như cố
vớt vát chút hy vọng mong manh đó. Để tìm lại cho mình một lối đi vững vàng và
giữ vững lòng tin nơi bản thân anh.

Nếu như cô thật sự rời khỏi anh, vậy thì anh sẽ lại
chạy theo, tìm kiếm cô cho bằng được. Để chính miệng cô giải thích với anh rõ tất
cả.

Phải! Cái anh cần là lời nói thật tâm của cô, chứ
không phải chỉ đơn giản là một tờ giấy với vỏn vẹn vài ba câu chữ huyền ảo
không có thật!

Gió lồng lộng khẽ thổi, dường như mọi thứ xung quanh
chìm vào lắng đọng ... Kevin một mực tin rằng quyết định ngày hôm nay mà
Jessica lựa chọn rời khỏi anh, nhất định là có uẩn khúc!

Trong từ điển sống của anh không bao giờ chấp nhận
được dấu chấm hết cuộc tình này mơ hồ như thế. Chỉ cần anh biết được rằng cô vẫn
yêu anh, thì cái gọi là quá khứ đó chẳng đáng để bận tâm nữa.

Bảo anh buông xuôi, chi bằng để anh tìm cho mình một
câu trả lời thích đáng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3