Thiên thần hai mặt - Chương 07 - Phần 01
Chương 07: Gặp gỡ
Dưới sắc trời màu tím, hoàng hôn cũng dần buông, tim
Kevin chợt thắt lại, bàn tay khẽ vuốt tóc cô chợt khựng lại, hóa đá:
" Em nói gì?"
Cô tư lự nhìn anh, đầy quả quyết. Ánh mắt biểu lộ rõ
một khát vọng cháy bùng mãnh liệt, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh, như
thiêu đốt chính con người anh vậy.
" Kevin! Em đã ở đây hai năm rồi. Thật ra em là
ai? Gia đình em như thế nào? Em thật sự không biết! Anh xem, ngay cả một câu hỏi
em sống ở miền Nam hay miền Bắc mà cũng không trả lời được. Có phải là quá tệ rồi
không?"
Anh cụp mắt, lòng bỗng thấy thương xót người con gái
trước mặt. Phải! Cô đã ở đây hai năm rồi, cũng đã đến lúc phải đưa cô về lại cuộc
sống của mình, không thể ở mãi bên cạnh anh mãi được!?
Đã từng biết sẽ có ngày này, thế nhưng không ngờ thời
gian trôi qua quá nhanh. Đến mức chỉ kịp để anh tận hưởng những giây phút ngọt
ngào ngắn ngủi bên cô, rồi lại khiến anh rơi vào lạc lõng, hụt hẫng chỉ bởi vì
sực tỉnh khỏi giấc mộng!
" Kevin! Kevin! Anh sao vậy?"
Phương Nhã trông thấy anh ngẩn người, mắt vô hồn
nhìn vào khoảng không, liền đưa tay hươ hươ trước mặt, ngơ ngác nhìn anh:
" Kevin! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì
không?"
Anh chợt giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên
man trong đầu, đôi mắt hơi nheo lại, anh lãnh đạm nói:
" Không gì! Anh đang suy nghĩ đến vấn đề của
em"
" Hả?"
" Em muốn về Việt Nam lắm phải không?"
" Ừm!" - Cô gật đầu, rồi lại nhăn trán -
" Anh sao thế? Sắc mặt hình như không được tốt!"
" Được! Hoàn tất thủ tục làm passport xuất ngoại
cũng phải mất một tuần. Anh sẽ giúp em! Tuần sau chúng ta sẽ trở về Việt
Nam!"
Dưới bầu trời rực tím, đôi mắt Kevin như phủ sương
mù, giọng lạnh toát, nhưng lại chứa đựng một sự thất vọng nặng nề.
" Chúng ta về!"
Trên đường về, Phương Nhã không còn cảm giác được sự
thích thú như hồi sáng mới bước chân lên tàu điện ngầm nữa, cũng chẳng hứng thú
nhìn ngắm những cảnh vật đẹp đẽ xung quanh. Lòng cảm thấy kỳ lạ với thái độ thất
thường của anh, mới ban nãy còn ân cần dịu dàng với cô, nhưng lúc này tại sao lại
lạnh lùng như vậy, ngay đến một ánh nhìn với cô cũng không có!?
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, cho đến khi lên xe
lambor của Kevin về nhà, cả hai vẫn không ai nói câu gì. Vẻ mặt anh lúc này vẫn
đăm chiêu, đôi mắt lạnh toát khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, khó
thở, cho đến khi tới nhà, cô vẫn không dám hó hé câu nào.
" Kevin! Anh đi đâu?"
Bước xuống xe, Phương Nhã liền ngạc nhiên khi thấy
anh đang chuẩn bị quay đầu xe, không có ý định vào nhà. Từ nãy đến giờ, cô đã
thấy kỳ lạ lắm rồi, Kevin lúc này trước mặt cô, quả thật không giống với Kevin
mà cô từng quen biết!?
" Anh phải gặp một khách hàng quan trọng! Tối
nay sẽ ở lại khách sạn luôn. Em cứ ăn cơm, không cần đợi anh!"
Nói rồi anh phóng xe đi thẳng, không để cô kịp thốt
nửa lời, chỉ đành trừng mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, lòng không tránh khỏi thắc
mắc:
" Kevin! Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
... Nhìn bóng dáng cô nhỏ dần trong gương chiếu hậu,
tim anh quặn thắt. Tay cầm vô lăng bất giác trở nên lạnh ngắt, khóe môi cong
lên tạo nên nụ cười chua chát. Trong khoảnh khắc cô nói muốn trở về Việt Nam,
anh tưởng chừng như có hàng ngàn mũi dao cắm lên ngực mình,nhói đau.
Hai năm trước, anh từng xem cô là tảng đá chắn ngang
cuộc đời anh, là gánh nặng của anh, luôn mong chờ từng ngày cô khỏe lại để khuất
xa khỏi tầm mắt anh. Thế nhưng hai năm sau, anh đã có lối suy nghĩ ích kỷ, rằng
chỉ muốn giữ cô ở cạnh bên mình, mãi mãi!
Từ khi gặp cô, nhìn những vết thương nặng nề trên
người cô, và một nửa gương mặt đã bị hủy hoại. Anh biết rằng, quá khứ của cô đã
mang rất nhiều nỗi đau kinh khủng lắm, nặng nề lắm. Nếu như tìm lại quá khứ của
mình, rồi đến khi cô thật sự nhớ lại, thì có phải sẽ rời xa anh không, và hẳn sẽ
quên đi một người con trai đã gần gũi, bên cạnh cô suốt hai năm trời chứ???
Trong khi anh không ngừng suy nghĩ thì bánh xe đã
lăn bánh đến cửa khách sạn Red từ lúc nào. Anh ngẩn người nhìn khách sạn to lớn,
tráng lệ trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Một con người xưa kia chỉ biết lạnh
lùng, trái tim sắt đá luôn dành trọn trái tim và linh hồn cho công việc, mà có
ngày lại trở nên u sầu não vì một người con gái sao?
Nhưng quan trọng hơn thế, anh thật sự cũng rất tò mò
với quá khứ của người con gái anh yêu. Một người mang trong mình những vết
thương lồi lõm kinh khủng như vậy, hẳn đã chịu rất nhiều đau khổ. Rốt cuộc,
thân phận thật sự của cô là ai? Và những người bên cạnh cô như thế nào?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Kevin như tái hiện lại
hình ảnh của hai năm về trước ...
Cái đêm đầu tiên anh hốt hoảng dẫn cô vào bệnh viện,
trong cơn miên man vô thức, cô đã nắm chặt lấy tay áo anh, mãi không buông ra.
Khi đó, đôi mắt của cô vẫn còn đọng lại vết tích của việc khóc quá nhiều ...
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn không sao mở lời được
với cô, hỏi rằng có phải ngày hôm đó cô nắm chặt lấy tay áo anh là vì tưởng rằng
anh chính là người mà cô không muốn rời xa hay không???
....
Ngày hôm sau, 9h sáng, tại ngôi biệt thự màu trắng,
trang hoàng của Kevin...
Phương Nhã đứng trước gương, vén những lọn tóc dài
lòa xòa qua một bên, tay mân mê nhìn ngắm những vết phỏng lồi lõm trên cổ và bả
vai trái. Khi xưa mới tỉnh dậy sau một tuần ngủ li bì trong bệnh viện, cô đã từng
rất bàng hoàng khi nhìn thấy những vết thương trên người mình, và ngay cả hình
dáng gương mặt của cô trước khi phẫu thuật. Rốt cuộc xưa kia cô đã gặp phải
chuyện gì? Và thật ra, cô là ai?
Bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, cô xoay người
về phía Thảo Nhi đang gấp chăn mền bên chiếc giường, đôi mắt lộ ý cười:
" Thảo Nhi! Em nói xem, nếu như người thân nhìn
thấy được những vết thương trên người chị, thì họ sẽ nhận ra chị chứ?"
Thảo Nhi dừng động tác gấp chăn, môi chúm chím gật đầu
đồng tình:
" Rất có thể! Chị Jessica, nếu như chị thật sự
về với người thân, vậy thì em sẽ không được ở bên cạnh chị nữa rồi!"
Nhìn thấy gương mặt thễu não của cô bé, Phương Nhã
phụt cười, ánh mắt trở nên thật dịu dàng. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Kevin
thì chỉ có một mình Thảo Nhi là thân thiết với cô nhất. Cô bé đã làm người giúp
việc của anh từ lúc cô còn 15 tuổi. Và bây giờ, cũng đã 18 tuổi rồi.
" Chị Jessica chị hứa với em đi. Dù cho chị có
nhớ lại, hay đã tìm được người thân. Thì cũng đừng vì vậy mà không đến thăm em
nhé!!! Chị không được quên em đâu nhé!"
Thảo Nhi kích động nói, tay đặt lên hai vai cô lay mạnh.
Rồi không để Phương Nhã có cơ hội lên tiếng, cô bé lại thốt lên:
" Đúng rồi! Còn giám đốc nữa, chị dù có quên
em, thì cũng không thể nào quên được một người đẹp trai tuấn tú tài tình như
giám đốc đâu có phải không?"
" Con bé này, tại sao lại lôi cả Kevin vào
đây???"
" Chị Jessica, chị ngây thơ hay là giả vờ không
hiểu? Tình ý của giám đốc thể hiện rõ ràng trước mắt ra rồi còn không nhận ra
sao? Em xưa kia dù chỉ bưng trà rót nước cho giám đốc ở công ty ba tháng thôi
cũng có thể biết được: một người chỉ biết đến công việc như giám đốc thì chẳng
bao giờ quan tâm từng li từng tí đến một cô gái nào khác như chị thế này
đâu!!!"
" Em nói lung tung gì thế? Có tin chị may cái
miệng em lại không?"
Phương Nhã nghe nói thế thì mặt mày đỏ bừng, mắt chớp
liên tục, tay giơ nấm đấm lên dọa. Thấy thế, cô bé cũng dừng ngay việc trêu chọc,
tiếp tục làm nốt việc còn dang dở của mình, nhưng vẫn cười khúc khích khiến cô
càng xấu hổ hơn.
Cô không phải là một đứa con gái ngốc nghếch, đến nỗi
không nhìn thấy rõ được thái độ ân cần quá đỗi của anh dành cho mình. Thế nhưng
cô vẫn không dám tin, một người con gái không có quá khứ như cô lại lọt vào tầm
mắt xanh của giám đốc tài ba trẻ tuổi như Kevin!
Nếu nói cô không thích anh, vậy thì là nói dối.
Nhưng nếu khẳng định cảm giác đó là yêu, thì cô thật không dám chắc!
Huống hồ gì, anh là một người tốt. Vì làm tròn trách
nhiệm của mình mà chăm sóc cô thế này đã là quá đủ. Cô thật không muốn phải vọng
tưởng gì hơn.
Cầm điện thoại trên tay, cô đột nhiên muốn bấm nút gọi
cho anh, nhưng không hiểu sao bàn tay lại trơ ra như khúc gỗ, không thể nhúc
nhích được.
......
Tại khách sạn Red
" Cạch!"
Quẳng điện thoại lên giường, Kevin ngả đầu lên ghế
sofa đầy mệt mỏi. Vừa mới nói chuyện xong với hãng hàng không đặt vé máy bay trở
về Việt Nam, thì ngay lập tức anh lại nhớ đến cô. Chắc giờ này cô cũng dậy rồi,
và đang háo hức chờ đến ngày trở về đây mà!
Mắt liếc nhìn điện thoại, không biết rằng động tác
này anh đã làm bao nhiêu lần. Cú điện thoại anh chờ thì đâu không thấy, chỉ
toàn số những khách hàng gọi đến vì công việc. Có lẽ, cô thật sự không để tâm đến
anh, dù một chút cũng không có!
Lặng người một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy,
hít một luồng khí lạnh vào phổi, anh điềm đạm thắt lại cà vạt rồi bước ra cửa,
đem bản thân trở lại là một người của công việc!
Vừa bước chân ra khỏi thang máy, anh đã nghe tiếng ồn
ào đầy trách móc của một vị khách nam, chân mày khẽ nhíu lại, mắt chăm chú nhìn
cho rõ người con trai đứng trước cửa quầy.
" Tôi đã nói rồi, cấp trên của tôi rõ ràng đã đặt
trước phòng tại đây. Tại sao bây giờ lại nói với tôi là không có???"
" Xin lỗi anh, thật sự chúng tôi không tìm thấy
tên người mà anh nói. Có khi nào anh đã nhầm khách sạn rồi không???" - Một
nhân viên nam đang hì hục đánh máy lên tiếng, mặt vẫn không ngẩng đầu lên.
" Khách sạn Red có tiếng như thế này mà tôi có
thể nhầm lẫn được sao? Tôi muốn gặp quản lý hay giám đốc của các anh!" -
Giọng nói của chàng trai lúc này đã có phần gay gắt, nhưng vẫn cố giữ cho nhịp
âm được bình thường.
" Xin chào! Tôi là giám đốc ở đây!"
Kevin đi thẳng tới quầy, khuôn mặt uy nghiêm nhưng vẫn
giữ một nụ cười tươi, đưa tay ra bắt lấy tay chàng trai, cất giọng nhẹ nhàng.
" Ơ, giám ... giám đốc!!!!" - Nhân viên phục
vụ quầy ban nãy còn lơ đãng đánh máy, nay trông thấy anh đột nhiên đứng trước mặt
liền không khỏi hoảng hồn, miệng bắt đầu ấp úng.
Về phía Kevin, anh ra chiều thản nhiên, không để tâm
đến nhân viên tấc trách của mình, đôi mắt cung kính hướng đến chàng trai trước
mặt, giọng êm ru:
" Chào anh! Tôi được phép mượn passport của anh
một lát chứ?"
Kevin mắt chăm chú nhìn chàng trai trước mặt đang
lôi từ trong ví ra cái passport, nhưng bên cạnh lại có một bức ảnh anh chụp
chung với một cô gái. Tấm ảnh trông rất rõ nét và vẻ như vẫn còn mới vì được cất
giữ cẩn thận. Nhưng trong một vài giây ngắn ngủi, anh không thể nhìn rõ được
khuôn mặt của cô gái trong tấm hình đó.
"Làm phiền anh!"
Vị khách điềm đạm nói, chìa thẻ ra trước mặt. Kevin
gật đầu, tay đón lấy passport, nhìn vào tấm thẻ và đi đến bên cửa quầy, đôi
chân mày khẽ nhíu lại khi nhìn vào màn hình vi tính.
Anh khẽ hừ một tiếng, quay sang nhìn chằm chằm vào
anh chàng nhân viên đứng bên cạnh, rít qua kẽ răng:
" Anh là người mới vào có phải không? Những
nhân viên khác đâu hết rồi? Họ không dạy anh cách nhập dữ liệu khách hàng hay
sao hả?"
" Tôi, tôi xin lỗi giám đốc! Tôi ... tôi
..."
Anh chàng nhân viên kia lúc này đã trở nên hốt hoảng,
sắc mặt tái xanh nhìn vào màn hình, lúc này đã lờ mờ đoán ra được cái sai của
mình, bèn cúi đầu xin lỗi ríu rít. Nhưng đáp lại sự sợ hãi của anh là một cái
nhìn đầy sắc bén của Kevin:
" Anh đi làm được mấy ngày?"
" Ơ , dạ .. dạ một tuần!" - Anh chàng ban
đầu còn ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Kevin khẽ hừ một tiếng, liền tái mét mặt mày,
ấp úng nói.
" Ra là thế! Tôi sẽ xử lý sau!" - Nói rồi
anh liền quay sang trao thẻ tận tay vị khách, mỉm cười đầy thân thiện - "
Xin lỗi anh! Lỗi là ở nhân viên chúng tôi! Anh có phiền không nếu tôi mời anh một
bữa ăn trưa?"
Thoáng thấy vẻ mặt của vị khách dường như định chối
từ, thì anh lại nói ngay, tay chỉ thẳng về phía thang máy:
" Vì sơ suất của chúng tôi mà gây phiền hà cho
anh thật không đáng. Bây giờ đã trưa, anh có thể để lại hành lý cho nhân viên
khách sạn đem đến phòng anh, sau đó vào phòng ăn trưa của chúng tôi, không tính
phí, xem như là lời xin lỗi của khách sạn Red được chứ?"
Anh chàng cười khẽ, rồi gật đầu với Kevin. Môi cũng
nở một nụ cười vừa lòng:
" Vậy thì tôi đồng ý!"
" Tôi là Kevin! Hân hạnh được gặp anh!" -
Anh vừa nói vừa chìa tay trước mặt vị khách.
" Tôi là Quốc Thịnh! Rất vui khi biết
anh!" - Nói đoạn, anh chìa tay ra bắt lấy tay của Kevin, khẽ mỉm cười
Thoắt chốc, hai đôi mắt họ gặp nhau, trao cho nhau một
cái bắt tay đầy lịch sự. Không ai nhận ra rằng, sau một lần giao lưu gặp mặt, định
mệnh của họ lại một lần nữa xoay vòng.
Trời đã xế chiều, dưới làn khói mờ ảo qua hơi thở,
Phương Nhã co rúm người lại, trùm chăn kín mít, phà những hơi thở nóng hổi lên
tay mình, xoa xoa. Rồi chưa đầy ba giây sau, cô liền bật người ngồi dậy, mắt đảo
liên tục quanh phòng:
" Hình như tối hôm qua Kevin không mặc áo phông
mà đến thẳng khách sạn luôn thì phải! Hôm nay trời lạnh như thế, anh ấy sẽ cảm
lạnh mất!"
Nghĩ đoạn, cô chạy vội vào phòng làm việc của anh, với
tay lấy chiếc áo khoác màu nâu sậm to bè trên móc treo quần áo, phủi phủi lên
thân áo rồi tư lự mỉm cười.
Bước xuống cửa lầu, cô ngó nghiêng một hồi rồi vọng
vào trong nhà nói với Thảo Nhi:
" Thảo Nhi! Chị ra ngoài hóng mát một chút, một
lát chị về nhé!"
Phương Nhã vừa nói xong liền chạy một mạch ra ngoài,
đứng trên giao lộ của ngã ba, cô bắt đầu đưa tay ra ngoắt xe, vẻ mặt hồ hởi hiếm
thấy:
" Taxi!"
Trong khi đó ...
" Chị Jessica! Không được, giám đốc sắp về
..."
Thảo Nhi trên người còn đeo tạp dề, tức tốc chạy ra
ngoài ngăn cản Phương Nhã, nhưng đến khi định thần lại thì trước mặt chỉ còn là
khoảng không vắng lặng, bóng dáng cô đã biến mất nhanh chóng.
............
" Cộp!"
Kevin đóng sập bản hồ sơ lại, đôi chân mày cau lại
tưởng chừng như sắp dính chặt lại vào nhau, mắt vô thức liếc nhìn đồng hồ trên
tay, anh ngã đầu dựa vào thành ghế.
Đã 5h chiều, thường thì giờ này anh sẽ về nhà cùng
ăn cơm với Phương Nhã. Nhưng hôm nay tâm tình anh không được tốt, lại thêm phần
công việc quá bận rộn, khiến anh quên mất cả thời gian. Suy nghĩ một hồi, không
hiểu sao anh lại bấm số gọi điện về nhà:
" Alo!"
Tiếng chuông vừa reo được một tiếng, thì đầu dây bên
kia đã nghe giọng Thảo Nhi bắt máy. Hàng lông mi khẽ động đậy, anh siết chặt điện
thoại, áp thật sát vào tai mình:
" Jessica đang làm gì?"
" Ơ, giám ... giám đốc!!! Ơ ... chị ... chị ...
Jessica vừa mới ra ngoài. Chị ấy bảo muốn ra ngoài hóng gió!"
Thảo Nhi giật thót mình bởi giọng đầy lãnh đạm của
anh, mồ hôi túa ra trên trán. Đúng thật cô không nghĩ đến tình huống anh gọi điện
về nhà nhanh như vậy, lại ngay sau lúc Phương Nhã rời khỏi nhà.
" Giám ... giám đốc! Em đã dặn chị ấy là giám đốc
sắp về rồi, mà ... mà ..."
Cô bé sợ rằng sẽ bị la mắng, nên hấp tấp giải thích,
giọng có phần rụt rè hơn. Sau một hồi lặng thinh, đến khi cô bé tưởng rằng đầu
dây bên kia đã cúp máy, thì lúc đó anh mới cất tiếng:
" Được rồi! Giờ tôi chưa về đâu! Cô ấy cũng chỉ
đi loanh quanh một tí rồi về, không có gì phải lo!"
Không đợi Thảo Nhi mở miệng, anh nhanh chóng cúp
máy, cảm nhận được rằng trong lòng khó chịu, chân mày không khỏi cau lại:
" Ngay cả cuộc gọi cho mình cũng không có, còn
vui vẻ đi hóng gió?"
Đôi mắt anh vụt tối sầm, khẽ cười gằng một tiếng, đầu
óc không còn muốn nghĩ gì tiếp nữa, khoác áo lên người rồi đi thật nhanh ra khỏi
khách sạn, leo lên xe phóng chạy đi, khuất nhanh sau con đường vắng bóng.
Trong khi đó, tại phòng 507 ...
Quốc Thịnh đang ngồi nghiền ngẫm bản kế hoạch bên đối
tác, một tay chống cằm, một tay nhìn vào màn hình laptop thăm dò những thông
tin trong việc kinh doanh, lòng trở nên vô cùng rối rắm.
" Phương Nhã!"
Tiếng gọi the thé của một người đàn bà thốt lên từ
xa khiến tim Quốc Thịnh như ngừng đập, toàn thân căng cứng, mọi cảm xúc dồn nén
bao lâu sắp trào ra thì bị anh cố dằn lòng lại, kìm nén trong hơi thở phập phồng,
môi bật cười chua chát:
" Chỉ là trùng tên. Cô ấy không thể nào đến được
đây ..."
Miệng thì nói nhưng trong lòng anh không tránh nổi
hoang mang, hai tay run rẩy, đôi chân dường như không còn muốn nghe lời anh nữa,
liền lao như bay xông ra ngoài, miệng không khỏi thốt lên đầy kích động:
" Phương Nhã!"
Vừa lao ra khỏi cửa, anh chợt đứng sững lại, mắt đờ
đẫn nhìn vào hình ảnh trước mắt. Một người đàn bà trông khoảng ba mươi, tóc ngắn
màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt của người châu Á, trên tay còn cầm tô cháo, khụy người
xuống nói với cô bé tóc xoăn, ra giọng yêu chiều xen lẫn trách móc:
" Phương Nhã! Không được chạy lung tung! Ngoan,
vào phòng ăn hết tô cháo rồi ba sẽ về!"
Quốc Thịnh ngẩn người nhìn bóng dáng hai mẹ con người
Châu Á khuất dần, một hồi sau mới có thể lấy lại được tinh thần, lòng cảm thấy
thất vọng nặng nề. Đúng là cái tên mà anh mong chờ từng ngày, nhưng rất tiếc
người mà anh thật sự cần thì lại không xuất hiện, chỉ là tên trùng tên mà thôi!
Anh lắc đầu, thầm trách mình sao quá ngu ngốc, một hồi
lâu sau trở về phòng, anh nhận ra rằng tâm trí mình không còn hơi sức đâu mà để
ý đến bản kế hoạch trước mắt nữa, bèn lôi ra từ trong vali một chiếc áo, khoác
đại lên người rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Thư giãn! Điều duy nhất anh cần, là phải tìm một nơi
nào đó, thư giãn đầu óc cho tỉnh táo, tránh việc ngày đêm thương nhớ đến một
người con gái mãi không xuất hiện...
Đi được một hồi, chân anh khẽ dừng bước tại quán Bar
Night, ngẩn người một lúc lâu... anh cất bước tiến thẳng vào bên trong, hai tay
thong thả đút vào túi quần.
Dưới tiếng nhạc xập xình, những người xung quanh ai
nấy đều như lắc lư theo điệu nhạc, uốn éo từng nhịp không ngừng nghỉ, trong ánh
đèn mập mờ xoay mòng, Quốc Thịnh cảm thấy như đầu óc mụ mẫm đi, chân từng bước
đi vào, tiến đến quầy nước uống, dõng dạc nói với tiếp viên quầy bar:
" Cho tôi một chai whisky!"
Trong tích tắc, chai rượu được đưa ra trước mặt, anh
rót một ít vào ly đá miệng rộng, rồi uống ực một hơi, như muốn giải tỏa đi những
buồn phiền trong lòng.
" Anh cũng ở đây nữa sao?"
Bất ngờ một giọng nói đặc quánh vang lên bên tai khiến
Quốc Thịnh xoay đầu lại, anh mở to mắt, không ngờ chàng trai giám đốc tuấn tú của
khách sạn Red lại xuất hiện tại nơi này, ngồi kế cạnh anh với bộ dạng say khướt...
Chưa kịp suy nghĩ, anh đã thấy Kevin nhìn anh cười
khổ, rồi lại nốc nguyên chai rượu cho đến hết, rồi lại kêu tiếp chai nữa. Đến
lúc này, anh mới để ý rằng khuôn mặt anh chàng giám đốc kia đã đỏ ngầu, cả người
say khướt cực độ, dường như đã có chuyện buồn nào đó...
Không kiềm chế được tò mò, anh lại cất giọng hỏi bằng
tiếng anh:
" Anh không sao chứ? Dường như anh có tâm sự?"
Kevin lúc này hơi nghiêng đầu không đáp, chỉ khẽ đưa
ly mình chạm nhẹ vào ly rượu của Quốc Thịnh, cười nói:
" Cụng ly chứ? Tôi và anh đều là người Việt,
không cần phải nói tiếng anh!"