Nhật ký anh chàng yêu vợ - Chương 10 part 1

Bảo bối thân ái, trên đời này có thứ tình yêu như ngọn
lửa, đốt cháy hết tất cả mọi thứ, mà tình yêu của em lại như những dòng nước, từng
giọt từng giọt, ngay cả đá tảng cũng vì thế mà xiêu lòng.

“Em biết, cục cưng mình không thể mang đi được, nó ở
Quan gia có thể được chăm sóc tốt hơn nhiều, nên em sẽ không yêu cầu quyền nuôi
nấn con, nhưng mà quyền thăm hỏi vẫn phải được giữ lại, đây là yêu cầu duy nhất
của em, nếu anh đồng ý thì chờ em sinh xong, chúng ta sẽ ly hôn, ít nhất, con
trai của em nhất định phải được ra đời trong một gia đình hoàn chỉnh.”

“Anh còn nhớ em đã từng nói gì với anh không? Người
em yêu nhất định cũng phải yêu em mới được, nhưng anh không yêu em, vì thế em
đã không thể ở lại bên cạnh anh được nữa, mỗi ngày nhìn thấy anh em đều cảm thấy
rất thống khổ, buông tha em đi, coi như thế đối với anh cũng tốt, anh có thể ở
cùng một chỗ với người mình yêu yêu, mà em cũng có thể quay trở về Đài Loan bắt
đầu cuộc sống mới.”

“Không được, anh không đồng ý, anh không chấp nhận
cách giải quyết như thế! Em là của anh, đời này kiếp này đều là người của anh!”
Quan Thần Cực từ trong giấc mộng thống khổ và chân thật tỉnh lại, bóng dáng anh
dưới ánh trăng sáng ngời, rèm cửa tung bay mang theo ánh sáng thản nhiên, đẹp đến
không thể nào tin được.

Anh khó khăn hô hấp dồn dập, bàn tay nắm chặt lại
thành quyền, vội vàng quay sang bên cạnh liền nhìn thấy gương mặt cô đang ngủ
im lặng và bình thản, nhịp tim của anh mới trở lại bình thường, nhưng mà vẫn
đang nhảy múa vô cùng trầm trọng.

Cô ấy còn ở đây, cô ấy không rời bỏ mình, suy nghĩ
hiện lên trong đầu này làm hô hấp của anh dần dần trở lại như cũ, thân mình buộc
chặt căng cứng cũng dần trầm tĩnh lại. Gương mặt cô lúc ngủ vẫn ngọt ngào như vậy
nhưng hoàn toàn xa cách với anh.

Ngày đó khi cô nói muốn li hôn, anh tựa như kẻ điên,
lửa giận bốc cháy, không có chỗ phát tiết, đem mọi thứ có ở trong phòng đập phá
tanh bành, điên cuồng hét lên với cô. “Anh sẽ không ly hôn! Quan Thần Cực này
vĩnh viễn sẽ không ly hôn với em, em là của anh, vĩnh viễn đều là như thế.” Anh
không nên tức giận với cô, lúc đó có lẽ là do không kiềm chế được, dù sao cô vẫn
đang mang thai, không thể chịu được kích động quá lớn, nhưng mà một khắc lúc ấy,
anh gần như không thể điều khiển được chính mình.

Hai chữ ly hôn vừa phun ra từ trong miệng cô tựa như
một lưỡi dao vừa dài vừa sắc, đâm sâu vào lòng anh khiến máu tươi văng tung
tóe, mà anh thì phẫn nộ và sợ hãi vô cùng.

“Hướng Phù Nhã, em có thể tức giận, có thể đánh anh,
mắng anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, em muốn thế nào đều tùy
em, nhưng anh sẽ không ly hôn, cuộc hôn nhân của chúng ta nhất định còn tồn tại.”

Từ ngày ấy, anh không làm theo những suy nghĩ của cô
nữa, nếu anh đã cho cô thời gian để cẩn thận bình tĩnh lại mà đáp án cô cho anh
lại như thế này, vậy thì anh không cần phải làm theo cô, quyền chủ động bây giờ
phải thuộc về anh.

Không lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, mỗi khi ăn cơm, anh
cứ từng muỗng từng muỗng bón cho cô, mặc kệ cô mắng anh biến thái, mắng anh
nhàm y chán, anh cũng muốn tự tay bón cơm, phải ngồi vài tiếng đồng hồ với anh
không là cái gì hết.

Cô không muốn cùng anh ngồi trên sô pha xem tivi,
anh liền đơn giản cường thế mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một ngụm một ngụm bón cô
ăn, nếu cô không chịu ăn táo, không vấn đề gì, anh không ngại dùng miệng đến
bón cho cô, cho dù có bị cô cắn nát môi anh cũng nhất định đưa hết tất cả vào
miệng Tiểu Nhã. Thịt quả ngọt ngào còn có hương vị máu tươi mằn mặn, cô bắt buộc
phải nuốt sạch. Cô nói anh điên rồi, đúng vậy, anh điên rồi, từ lúc nghe được
hai chữ ly hôn kia từ cô, anh đã phát điên lên rồi.

So sánh nghị lực cùng quyết tâm, Hướng Phù Nhã căn bản
là không phải đối thủ của Quan Thần Cực.

Mỗi khi đi dạo hoặc kiểm tra thai nhi, anh nhất định
phải ôm thắt lưng của cô, nắm tay cô, cô giãy dụa không chịu cũng chẳng ăn thua
gì, ngay cả đến khi ngủ buổi tối, anh đều ôm cô thật chặt, vỗ về mỗi giây mỗi
phút.

Nửa tháng trồi qua, phản kháng của cô vẫn như cũ, mà
hành vi cường thế của anh cũng không vì thế mà dừng lại.

Trên người anh chỗ nào cũng là vết thương do cô cào,
cắn, cấu, vết thương này lành lại thêm vết thương khác hiện ra, tính tình của
cô cũng càng ngày càng tệ, chiến tranh nóng chiến tranh lạnh, đối với Quan Thần
Cực mà nói đều là chó má, anh kiên trì dùng phương thức của mình đến đối phó với
bà xã thân yêu, cho dù là Hướng Phù Nhã cũng không thể ngăn cản.

Nhưng cho dù anh bá đạo, cường thế như vậy, những
lúc đêm dài yên tĩnh, lời nói yêu cầu chia tay của cô vẫn cứ không ngừng lặp lại
trong những giấc mơ khiến anh sợ hãi mà tỉnh lại. Ác mộng không thể khống chế
làm anh sợ hãi, đau đớn đến tê tâm liệt phế, hô hấp dường như chỉ muốn dừng lại
ngay lúc ấy, cô muốn rời đi chính là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của
Quan Thần Cực.

Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, ngày đêm bị cảm giác sợ
hãi bao vây, những cảm giác khó hiểu ngày trước anh không lý giải được ngày
càng trở nên rõ ràng.

Anh vươn tay, cẩn thận đem người bên cạnh ôm vào
trong lòng, động tác ôn nhu không muốn đánh thức giấc mộng đẹp của cô, bảo bối
này tính tình quật cường, kiêu ngạo thế nào, anh sao lại không rõ cơ chứ? Mỗi
đêm anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, những lúc chợt tỉnh cô lại cách anh rất xa,
kháng cự lại không ngừng.

Mãi cho đến lúc anh bừng tỉnh vì ác mộng mới lại đem
cô ôm vào lòng, sáng sớm thức giấc nhìn thấy cô tỉnh giấc trong lòng mình là một
chuyện vô cùng hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn, nghe hô hấp
nhợt nhạt của cô, bảo bối của anh đang ở trong ngực anh ngọt ngào say giấc, tâm
tư dần dần cũng trở nên ổn định.

Cách ngày sinh càng gần, trừ bỏ việc thân thể nặng
hơn, Hướng Phù Nhã còn cảm thấy xương sống đau nhức không ngừng, ngẫu nhiên bên
hông cũng mỏi dừ không dứt. Nhưng mà hô hấp của cô đã trở nên dễ dàng hơn, thèm
ăn hơn, báo sĩ nói cục cưng đã đi xuống vùng xương chậu, chờ đến lúc hoàn toàn
lâm bồn thì thời gian sinh nở đã không còn xa nữa.

Cô vất vả như thế, anh lại càng thương hơn, nghĩ đến
gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn cố giả vẻ bình tĩnh, tâm lại quặn đau như bị ai
nắm lấy.

Ngày ấy, cô chắc phải cần thật nhiều dũng khí, thật
nhiều nghị lực mới có thể nghe xong câu chuyện đả thương người đó mà không chạy
trốn, người vợ bé nhỏ của anh lựa chọn việc trực diện đối đầu, cô gằn từng tiếng
nhất quyết hỏi rõ mọi lý do, tuổi cô tuy còn nhỏ nhưng tình yêu có lẽ so với
anh còn thành thục hơn rất nhiều.

Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt cô dưới ánh trăng sáng ngời,
đem tất cả biểu tình tinh tế thu vào lòng, chậm rãi thưởng thức.

Bỗng nhiên, chân mày của cô cau lại, khuôn mặt vặn vẹo,
biểu tình thống khổ. “Bảo bối, bảo bối.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, bàn tay khẽ
khàng vỗ nhẹ trên lưng.

“A, đau.” Cỏ thì thào hô nhỏ, thân mình trở nến cứng
ngắc, đôi mắt bất chợt mở to, chân của cô có lẽ lại rút gân rồi.

Quan Thần Cực bật sáng đèn đầu giường, cầm lấy điều
khiển từ xa tăng cao độ ấm của máy sưởi, sau đó xốc chăn lên, vuốt ve mắt cá
chân của cô. Hướng Phù Nhã theo bản năng muốn cự tuyệt, muốn tránh khỏi sự đụng
chạm của anh nhưng khó mà làm được.

Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, nâng bàn chân
trái bị rút gân lên, đặt ở trên đầu gối mình, từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa
bóp cơ bắp căng cứng và những mạch gân co lại thành từng đoàn.

Cô rên lên, cắn chặt môi không muốn kêu ra tiếng
nhưng cảm giác bị rút gân quả thực rất đau đớn, rất khó chịu, mồ hôi xuất hiện
trên trán càng nhiều, mũi thở phì phò, không còn khí lực mà từ chối nữa.

Bàn tay của đàn ông rõ ràng mạnh mẽ, cường tráng như
thế, vậy mà cũng có lúc ôn nhu vừa phải đến vậy.

Bàn tay anh ấm áp, một chút một chút đem những gân mạch
bị co lại của cô giãn ra, cơn đau đớn cũng chậm rãi tiêu tán.

“Bác sĩ nói, tháng này nếu có hiện tượng rút gân là
bình thường.” Anh nói nhỏ như đang an ủi cô nhưng lại càng giống như đang thuyết
phục chính mình hơn. Chết tiệt, anh đáng lẽ không nên bắt cô phải chịu đựng sự
đau đớn này, cho dù có bồi bổ cho cô nhiều đến mấy, muốn giảm bớt tình trạng
rút gân này hiệu quả lại cực kì nhỏ.

Mỗi đêm cô đều phải đau đến vài lần, mỗi lần đau đều
sắc mặt trắng bệch cả ra, tâm của anh cũng theo đó mà khổ sở vô cùng.

Đại khái nửa giờ sau, chân mày của cô cũng giãn ra,
hô hấp trở lại thông thuận, lực từ bàn tay anh thật sự rất tốt. Đó là anh đã cố
gắng học tập, khoa trương đến mức mời cả bác sĩ về nhà dạy cho cô, còn anh đứng
ở một bên chăm chú lắng nghe nữa. Đột nhiên, Hướng Phù Nhã cảm thấy không nói
nên lời.

Anh rất thông minh, lão quản gia Colt đã từng kiêu
ngạo nói, thiếu gia nhà ông là một thiên tài, từ nhỏ thành tích đã rất cao, từ
lúc đi học đã lấy việc nhảy lớp làm vận động lấy cúp làm món đồ chơi, học cái
gì cũng nhanh, là niềm vinh quang của gia tộc.

Cô thật không ngờ thiên tài như anh thế nhưng vẫn cần
học ở phương diện này. Mời người đến dạy cô, kỳ thật ra đều là do anh học. Tỷ
như phụ nữ có thai thì hàng tháng thân thể biến hóa như thế nào, nhu cầu dinh
dưỡng thay đổi ra sao, anh nghe qua một lần là hoàn toàn nhớ kỹ, sau đó nhất nhất
thực thi tất cả. Ví dụ như việc một tháng trước khi sinh người ta nói cô dễ bị
rút gân, cần phải mát xa để giảm bớt, anh liền lập tức học cẩn thận, sau đó mỗi
buổi tối

đều làm cho cô, cho dù tình huống của hai người bây
giờ đang gay gắt như thế, anh vẫn sẽ kiên trì thực hiện.

Tâm nổi lên sự đau đớn quen thuộc, anh làm sao có thể
như vậy? Không thương cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô như thế, đàn ông đều đáng
giận, đáng ghét như vậy hay sao? Cho dù không yêu người ta nhưng vẫn có thể chiều
chuộng giống như yêu say đắm thế sao?

Chờ anh mát xa cho hai chân của cô xong, xác định
cơn đau đã qua đi, anh liền đi vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn mặt ấm, chườm
nóng cho cô.

Khi khăn mặt nóng chạm vào làn da, cái loại cảm giác
nong nóng mà thoải mái ấy khiến cô thiếu chút nữa than nhẹ ra tiếng, nhắm mắt lại,
không muốn nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu kia của anh nữa, nếu không lòng của cô sẽ lại
chua xót thêm.

“Khiết nhi, là người lớn lên từ nhỏ cùng với anh.”
Anh cầm khăn mặt vò lại trong nước ấm thêm lần nữa. “Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi,
cực kì thông minh, cũng cực kì xinh đẹp, hai nhà bọn anh là bạn lâu năm, cho
nên từ lúc nhỏ, hai người đã mỗi ngày ở cùng một chỗ.”

Anh nói với cô chuyện này để làm gì? Hướng Phù Nhã
trừng mắt nhìn nhưng anh không chú ý đến cô, chỉ chuyên tâm với động tác tay
trên chân, cô cắn răng muốn rút chân về nhưng lại bị người đàn ông này kiên định
cầm lấy, khăn mặt ấm gắt gao bao trọn vòng quanh vùng mắt cá chân của cô.

“Từ lúc còn rất nhỏ, cô ấy vẫn luôn nói về sau lớn
lên phải gả cho anh, mà anh đã từ rất lâu trước kia yêu thương cô ấy. Tình yêu
này càng lúc càng sâu theo bước thời gian bọn anh trưởng thành. Nhưng mà, khi
hai người lớn lên mới phát hiện, tính cách của bọn anh quá mức giống nhau, những
lúc ở cùng một chỗ, tra tấn lẫn cùng với ngọt ngào thường xuyên xuất hiện.”

Cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe lịch
sử tình yêu của bọn họ, nhưng Hướng Phù Nhã vẫn cắn môi, nghe anh thản nhiên kể
lại.

“Cô ấy luôn như gần như xa, không ngừng kết giao bạn
trai, lại luôn miệng nói yêu anh, mà anh xuất phát từ việc giận dữ đối với cô ấy,
cũng quen không biết bao nhiêu bạn gái, hai người cứ như lâm vào một trận đấu
điên cuồng, ai cũng không chịu yếu thế nhận thua. Lâu dần, đối với đoạn cảm
tình ấy anh cảm thấy rất mệt mỏi, rất vất vả. Khiết Nhi rất giỏi cách thao túng
kẻ khác, mỗi lần anh quyết định buông tha cho cô ấy, cô ấy sẽ lại quay đầu, cho
anh hy vọng mới, rồi vòng đi vòng lại, sự tra tấn mang theo chút ngọt ngào.”

“Rốt cục có một ngày, anh cảm thấy mệt chết đi, mệt
chết đi được, tình yêu của cô ấy thật điên cuồng, thật kích thích, nhưng nó
cũng làm cho người ta thật mỏi mệt, anh quyết định buông tha, anh chỉ muốn có một
tình yêu đơn giản, pha chút ngọt ngào, không có tâm tư đùa giỡn, không cần tra
tấn, chỉ cần đơn giản, thuần túy mà thôi. Vì thế, anh quen với em.” Cô thực
bình tĩnh, thực bình tĩnh, không nói được một lời.

“Em là một cô gái hoàn toàn khác với Khiết Nhi, anh
thừa nhận, lúc bắt đầu quen em, anh đã muốn lợi dụng em để quên đi những thống
khổ mà Khiết Nhi đã mang lại, cho dù ở cùng với em một đoạn thời gian, anh vẫn
còn yêu cô ấy. Nhưng mà, anh thực sự muốn buông tha Khiết Nhi, vì thế anh nghĩ
đem tất cả mọi thứ giao cho ông trời, anh cố ý không tránh thai, một tháng qua
đi, nếu em mang thai, như vậy chính là ông trời đã định đoạt cho anh phải chặt
đứt đoạn cảm tình ngày ấy.” Ngón tay xiết chặt vào tấm ga giường.

“Kết quả em đã mang thai, từ lúc anh hướng em cầu
hôn khi ấy, anh đã thề, anh sẽ đem hết khả năng của mình đối xử thật tốt với
em, yêu em, bảo vệ em, không cho em thương tâm, đau khổ.” Anh làm được, không
ai có thể làm được tốt hơn anh, cho dù là không có tâm khi thực hiện.

“Ở cùng một chỗ với em, anh có thể cảm nhận sự thoải
mái trước nay chưa từng có, ngày trôi qua đơn giản mà vui vẻ, mỗi ngày nhìn em,
cùng em, đều cảm thấy rất thoải mái, rất thư thái, càng ngày anh càng nghĩ đến
Khiết Nhi ít hơn, mỗi ngày trong đầu đều là em.”

“Nhưng mà, anh không biết cảm giác của anh đối với
em đến tột cùng là như thế nào, cảm giác em cho anh hoàn toàn khác với thứ mà
Khiết Nhi mang lại, anh nhận thức không được, mà anh vẫn cứ nghĩ, việc gì phải
hiểu cho rõ ràng? Cứ như vậy, cùng em đi cả đời, anh cũng rất vui.”

“Nhưng rồi, Khiết Nhi đã trở lại, cô ấy nói mình nhận
thua, muốn cùng anh ở chung một chỗ.” Rốt cục đã đến ngày đó rồi sao?

“Anh đã cho rằng mình sẽ thật ngạc nhiên, thật vui vẻ,
nhưng mà anh không có, ngược lại khi em nói em phải rời khỏi anh, anh lại sợ
hãi, cực kì sợ hãi, vì sao, đến tột cùng là vì sao?” Nước trong bồn dần dần lạnh
đi, anh cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau khô phần đùi ướt át của cô, động tác vừa
nhẹ nhàng lại cẩn thận.

“Nếu anh yêu Khiết Nhi, như vậv em ở đâu? Đối với em
anh có cảm tình như thế nào? Vì muốn biết rõ ràng, anh mới đi tìm Khiết Nhi, mới
hôn cô ấy.” Cô hô hấp ngưng một chút, sau đó, lại bình tĩnh như cũ.

“Hôn môi, âu yếm, mặc kệ cô ấy khiêu khích như thế nào,
anh đều không có cảm giác, một chút cảm giác cũng không có, trong đầu tràn đầy
vẻ mặt của em, sự ngọt ngào của em, tiếng nói làm nũng của em, vẻ vô lại, đáng
yêu của em, thì ra bất tri bất giác, em đã lưu lại ấn ký sâu như vậy ở trong
lòng anh rồi.” Bàn tay anh kéo chiếc váy ngủ thật dày của cô xuống, vuốt phẳng.

“Vừa nghe em nói muốn ly hôn, anh cảm thấy lý trí
như biến mất, chỉ muốn bùng nổ, nghĩ đến khi bên người không có em, lòng anh
đau như bị ai xé rách. Anh phát hiện mình không thể chịu đựng được, không thể mất
đi em, từ từ, anh hiểu ra một vài chuyện.” Rốt cục, anh ngẩng đầu, còn chăm chú
nhìn cô, “Anh yêu em, Hướng Phù Nhã.” Gằn từngt, từng chữ phát ra rõ ràng, rành
mạch. Cô trừng lớn mắt nhìn anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3