Thiên thần hai mặt - Chương 04

Chương 04: Tái sinh

" Rào! Rào!"

Dưới đêm tối, Phương Nhã ngồi bó gối co ro một góc,
hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận những cái đau rát từ những hạt mưa tạt vào mặt,
như để cố gắng xoa dịu những cơn đau trong lòng mình. Con đường giờ đã mịt mù,
không còn nhìn rõ được gì ở phía xa nữa, cũng như con tim cô đã rơi vào trạng
thái tuyệt vọng, phủ băng tuyết mãi mãi ...

Trên mi mắt, vẫn còn đọng lại những giọt lệ chưa kịp
khô, và trái tim còn những vết thương chưa lành khỏi, thấm dần vào da thịt, cho
đến khi nỗi đau trở thành một vết sẹo. Những điều đó, chỉ càng khiến thù hận
trong lòng cô gia tăng, làm sao có thể vứt bỏ?

Cô thật sự rất mệt mỏi, sống để làm gi, khi trái tim
không còn nguyên vẹn khi thể xác đã quá ô uế. Ngoài trả thù, cô còn có thể làm
gì được nữa đây?

Cơn mưa dai dẳng, trút nước như thác lũ, có vẻ làm dịu
đi những phần nào đau đớn trong lòng Phương Nhã. Bất giác, Phương Nhã cần một
người có thể trao cho mình sự ấm áp, cứu cô ra khỏi bến bờ của tuyệt vọng, sưởi
ấm khỏi địa ngục của giá băng. Thế nhưng, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, vốn dĩ xung
quanh cô, chẳng còn người nào tốt cả!

Phương Nhã vốn không thể nào hiểu được trái tim
mình, thật ra lòng cô giờ chỉ có hận, chứ không yêu. Nhưng cớ sao khi vùng chạy
khỏi anh, lại có thể mong rằng anh đuổi theo và ôm chặt lấy mình, níu giữ mình
dù mằng mọi cách.

Hy vọng, để rồi thất vọng!!! Chờ đợi, rốt cuộc cũng
không có kết cục tốt!

Cô khẽ cười đau khổ, cổ họng chợt trở nên đắng
nghét, mắt ươn ướt nhìn thẳng lên bầu trời, khi cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn.

Bất chợt, điện thoại Phương Nhã reo lên, tim cô giật
thót, ngỡ ngàng nhìn vào số lạ nhấp nháy trên màn hình, liền nhấc máy theo quán
tính:

" Alo!"

" Xin hỏi, cô có phải là Mai Phương Nhã
không?" - Một giọng trầm của người đàn ông vang lên, sắc âm lạnh lùng chợt
khiến tim cô ngưng một nhịp, lòng bỗng thấy bất an.

" Phải, anh là ..."

" ...."

Cạch!

Điện thoại Phương Nhã rơi xuống đất, lỗ tai ù đi,
không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa. Cô vụt chạy đi, phóng như bay ra đường,
mặc kệ những cơn mưa tát vào mặt đến đau rát, mặc kệ ngoài trời lúc này vẫn còn
những giọt mưa nặng hạt, rơi tí tách trên mặt đường.

Phương Nhã siết chặt quai hàm, cắn môi đến bật cả
máu. Đầu óc cô trống rỗng, cảnh vật xung quanh như phủ sương mù, mờ ảo, đến mức
cô không còn nhìn thấy nổi con đường trước mắt.

Cô uất nghẹn, vừa chạy đi vừa khóc trong đau đớn, chỉ
muốn chạy đến đó thật nhanh, thật nhanh, chỉ cần được gặp họ ... ngay lúc này!

Giữa cơn mưa phùn tầm tã, mọi xe cộ lưu thông trên
đường giờ đã dừng hẳn, trú tại một nơi nào đó, nên đường trở nên vô cùng vắng vẻ.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc cô lao ra đường, một chiếc lamborghini màu trắng từ
xa phóng tới, đâm thẳng vào người con gái trước mặt. Bằng một lực thật mạnh,
Phương Nhã bị tông liền văng ra xa, nằm bệt xuống mặt đất, cả người bê bết máu
...

Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bánh xe của chiếc xe hơi màu trắng như chà sát vào mặt
đường, thắng lại đột ngột. Ngay lập tức, người cầm lái hốt hoảng lao ra khỏi
xe, đến gần Phương Nhã toàn thân đầy máu, nằm bất động dưới mặt đường. Lập tức,
anh ta liền gọi xe cứu thương, khi kinh hoàng biết rằng trước mắt đang chứng kiến
một vụ tai nạn nghiêm trọng vừa mới xảy ra trong tức khắc. 

.....

Trong vô thức, tay Phương Nhã cứ nắm chặt lấy cổ tay
của người con trai đứng trước mặt mãi không buông ra, bàn tay lạnh ngắt của cô
như thấm qua làn áo mỏng manh, thấm vào da thịt người con trai đó. Bất giác,
trong lòng anh đã quyết định, bằng mọi giá cũng phải cứu lấy người con gái này.

" Bác sĩ! Cô ấy có làm sao không?"

Cửa phòng cấp cứu vừa được mở, người con trai kia đã
nhào đến bên vị bác sĩ, tay run run hỏi ông với giọng kích động, sắc mặt trở
nên vô cùng nhợt nhạt.

" Anh là gì của bệnh nhân? Tôi muốn gặp người
nhà của cô ấy!"

" Tôi không biết người nhà cô ấy ở đâu, tôi
cũng không biết cô ấy là ai. Tôi đang chạy xe thì đột nhiên cô ấy lao ra đường,
tôi nhất thời không thắng kịp ... nên... nhưng cô ấy ra sao rồi? Không nguy hiểm
đến tính mạng chứ?" - Người con trai lạ mặt kích động nói.

" Tình hình cô ấy hiện giờ vô cùng nghiêm trọng,
tôi nghĩ anh nên chi một số tiền để giúp cô ấy phẫu thuật lại khuôn mặt. Vụ tai
nạn đã làm khuôn mặt cô ấy biến dạng nặng nề! Tôi nghĩ, cô ấy cần phải được phẫu
thuật càng sớm càng tốt."

Vị bác sĩ trầm tư nói, mắt liếc nhìn chàng trai tuấn
tú trước mặt rồi nói tiếp:

" Vụ tai nạn khiến bệnh nhân tổn thương một phần
não, rất có thể sẽ để lại di chứng nghiêm trọng về sau. Nhẹ là mất trí nhớ, nặng
là trở thành một người thiểu năng! Thân thể cô ấy cũng bị tổn thương nhưng
không gây nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy xương và cần bó bột ở cánh tay và chân
thôi. Không gây nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều, khuôn mặt cô ấy bị biến dạng
như thế này, nếu như không phẫu thuật, nhất định sẽ không có người nào chịu đựng
nổi cú sốc này, huống hồ gì đó là một cô gái!"!"

Chàng trai lập tức sa sầm mặt mày, đôi mắt trợn trừng
nhìn vị bác sĩ như không thể tin nổi. Chuyện này là anh làm! là anh đã đụng phải
người con gái đó, nên phải có trách nhiệm phải cứu lấy cô ta. Cố gắng hít một
luồng khí lạnh vào lồng ngực, anh nghiêm giọng đáp lời:

" Tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều này. Tôi sẽ
đưa cô ấy đi phẫu thuật!"!"

Vị bác sĩ trẻ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chàng trai
mà không nén nổi thở dài:

" Bệnh nhân đã bị vết phỏng khá nặng ngay trên
mặt, ngoài ra còn ở một số chỗ như dưới cổ, ngay bả vai và phần cánh tay bên phải.
Tôi nghĩ cách tốt nhất, cô ấy chỉ có thể phẫu thuật ở nước ngoài mới đảm bảo được
thành công."

Trong đêm tối ấy, số phận của ba con người, ba trái
tim cũng bắt đầu có chuyến biển. Bánh xe của định mệnh, đã vô tình lăn bánh.
Mãi mãi cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu! 

......

2 năm sau ...

" Ông chủ, đứa bé cứ khóc mãi, không biết là tại
sao?"

Cô Liên - người giúp việc của nhà Quốc Thịnh, hớt ha
hớt hải chạy đến bên anh, trên tay còn ẵm một đứa bé trai kháu khỉnh, khoảng chừng
2 tuổi, đang khóc ngon lành.

" Đưa đây tôi xem!"

Quốc Thịnh vừa bồng đứa bé trên tay, thì ngay lập tức
nín khóc ngay, đôi mắt trong veo như mặt hồ nước long lanh nhìn anh, cười khoái
chí, tay chỉ vào anh mà bập bẹ nói: : p.a pa!

" Thật là, hễ có ba bồng trên tay là nín khóc
ngay. Đứa nhỏ thật đáng yêu, tương lai sau này chắc sẽ rất giỏi!"

Cô Liên tấm tắc khen đứa trẻ cười ngộ nghĩnh trên
tay Quốc Thịnh, không khỏi tặc lưỡi. Từ khi được chào đời đến nay, ngoài anh ra
không bất cứ ai ẵm đứa bé này được lâu mà không khóc. Suy nghĩ một hồi, cô giúp
việc như sực nhớ ra điều gì, bèn nói:

" Chết rồi, đã 7h rồi!Bà chủ đã dặn đúng 6h phải
cho ông chủ uống thuốc, tôi mãi lo đút đồ ăn cho bé Hạo mà quên khuấy mất. Bà
chủ nhất định sẽ mắng tôi cho xem! Không được, không được, ông chủ nhớ đừng
mách bà chủ nhé, không tôi chết mất! Không được, phải đi lấy thuốc ngay!"

Thấy dáng vẻ sợ sệt lúng túng của cô Liên, Quốc Thịnh
nhìn theo sau mà không khỏi thở dài. Đã một năm trôi qua rồi, tính tình của Cẩm
Tú, đã có phần dịu dàng đi một chút, tính cay độc có lẽ cũng không còn. Bằng chứng
là trong 2 năm qua, cô đã cư xử với anh và mọi người xung quanh bằng thái độ rất
hòa nhã và thân thiện, chỉ mỗi khi có chuyện gì liên quan đến anh, cô mới trở
nên dữ dằn và cay nghiệt như xưa. Không biết đã bao nhiêu lần, cô Liên giúp việc
đã bị Cẩm Tú quát nạt đến xanh cả mặt, sợ hãi như nhìn thấy sư tử.

Hai năm rồi, thời gian trôi qua thật chóng vánh và đầy
ắp những biến cố của dòng đời. Kỷ niệm vẫn còn đây, nhưng người nay đâu còn nữa
...

Hít một luồng khí lạnh vào trong phổi, tim Quốc Thịnh
se thắt lại. Hôm nay, anh lại nhớ đến Phương Nhã nữa rồi!

Hai năm trước, anh khó xử vô cùng, khi trong lúc anh
muốn quay trở lại bên Phương Nhã, thì lại hay tin sét đánh, rằng Cẩm Tú đã mang
thai.

Mang thai một đứa con, nhưng lại không biết là con của
ai. Bốn tên bợm nhậu, cùng lúc h.ã.m một người con gái, có phải chăng ... quả
báo Cẩm Tú đã trả, là quá đủ rồi không?

Suốt mấy tháng trời, cô đã lâm vào tình trạng bấn loạn
tinh thần, chỉ biết ru rú trong nhà mà cười như người điên, gào thét điên loạn,
chẳng ai có thể can ngan được ngoại trừ Quốc Thịnh.

Nhìn thấy một thiên kim tiểu thư thường ngày coi trời
bằng vung, miệng mồm độc địa giờ đây không khác gì một người điên, cứ mãi gào
thét điên loạn, tóc tai rối bù, đôi mắt đảo lia lịa, suốt ngày chỉ ôm đầu, núp
vào một góc tường, hết la hét rồi lại khóc. Trông Cẩm Tú như thế, Quốc Thịnh thật
không nỡ bỏ đi!

Suốt một thời gian sau đó, Quốc Thịnh quyết tâm dùng
hết khả năng của mình để tạo dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhưng nếu
nói biến động trong những năm qua, thì không thể không nói đến sự nghiệp của
Đình Phong và Triệu Ánh.

Từ khi chuyện tình của Triệu Ánh và tình nhân bị bại
lộ, sự nghiệp của Đình Phong đang trên đà phát triển bỗng xuống dốc trầm trọng.
Những đường làm ăn, các mối hợp tác đều từ từ mất hết. Cuối cùng, sự nghiệp
Đình Phong sụp đổ, cuộc sống của hai mẹ con Cẩm Tú đã thê thảm, nay càng thê thảm
hơn!

Ngày đó, Triệu Ánh đã đưa số tiền mười triệu chìa
trước mặt Quốc Thịnh, nói với anh rằng chỉ cần anh cố gắng tạo dựng sự nghiệp bằng
số tiền như thế này, sẽ có thể nhanh chóng tìm được Phương Nhã, đồng thời, cho
đến khi anh thật sự tìm được Phương Nhã, thì ít ra trong lúc ấy, hãy chăm sóc Cẩm
Tú thật tốt, và làm cha nuôi của đứa trẻ tội nghiệp ấy!

Tim Quốc Thịnh se thắt lại, khi lời nói của Triệu
Ánh, cũng chính là điều mà Quốc Thịnh đang nghĩ đến.

Quyết tâm kiên trì muốn tìm lại người con gái anh
yêu, lúc nào cũng sôi sục, như máu chảy cuồn cuộn trong tim anh. Từ cái ngày
anh gặp Phương Nhã trước nhà cô, thì đó cũng là lần cuối cùng anh nhìn thấy người
con gái đó.

Từ ngày đó đến giờ, không lúc nào là anh không đi khắp
nơi, tìm kiếm cô như người điên dại, cứ hy vọng mãi rồi lại thất vọng, nỗi nhớ
da diết cứ làm lòng anh cồn cào, đau đớn. Cô như không còn hiện diện trên cõi đời
này, biến mất khỏi tầm mắt của anh, thật sự rời xa anh một lần nữa!!!!

Cầm xấp tiền trên tay mà Quốc Thịnh cảm thấy như cổ
họng bị mắc nghẹn. Chỉ cần mười triệu, chỉ cần cố gắng tạo dựng sự nghiệp, chỉ
cần trong một thời gian ngắn, anh sẽ tìm lại được Phương Nhã, nhất định sẽ tìm
lại được cô, mang cô quay về bên anh. Đến lúc đó, hai người sẽ mãi ở bên nhau,
không ai có thể chia cắt!

Giữ vững lòng kiên định như thế trong suốt 2 năm
qua, cuối cùng anh đã làm nên sự nghiệp, leo trèo từ chức vụ một nhân viên quèn
nghèo kiết xác, vượt lên những đồng nghiệp xung quanh, và trở thành giám đốc điều
hành kinh doanh môi giới nhà đất.

Số phận thật sự không bạc đãi anh, khi anh may mắn
được tổng giám đốc khen ngợi là nhân tài, luôn đề cử và nâng đỡ anh. Nếu không
phải như thế, làm sao anh có trong tay sự nghiệp vững chắc và giàu có như ngày
hôm nay.

Có trong tay sự nghiệp vững vàng, Quốc Thịnh càng
điên cuồng tìm kiếm Phương Nhã khắp nơi, anh huy động lực lượng điều tra cô khắp
ngõ ngách của mọi nẻo đường, liên tục tung ảnh của cô khắp các bìa mặt báo, thế
nhưng trong suốt thời gian qua, tung tích của cô không hề có cải tiến, thậm
chí, chỉ một nguồn tin nhỏ nhoi về Phương Nhã, cũng hoàn toàn không phát hiện.

Chán nản, nhưng không tuyệt vọng. Cho đến tận bây giờ,
Quốc Thịnh vẫn không ngừng tìm kiếm Phương Nhã, dù rằng hoàn cảnh hiện giờ thì
khó có thể tự ý giải quyết mọi việc.

Đình Phong và Triệu Ánh, dù không gầy dựng được sự
nghiệp năm xưa, nhưng vẫn có thể sống sót qua ngày, có cái ăn cái mặc, và hằng
tháng anh cũng cấp cho Triệu Ánh một số tiền, coi như là vốn liếng bà đã bỏ vốn
dành dụm 10 triệu để anh gầy dựng nên sự nghiệp.

Trong thời gian anh tìm kiếm Phương Nhã, thì cũng là
lúc Quốc Thịnh nhìn thấy được một phần nào tính cách Cẩm Tú được biến đổi.

Có lẽ trải qua những cú sốc liên tiếp đó, cô đã thức
tỉnh được bản thân, không còn hống hách, chảnh chọe, cũng không còn miệng mồm độc
địa,mà trở thành một người vợ hiền, một người mẹ tốt, chăm sóc anh thật chu
đáo, yêu thương anh hết mực. Thế là trong suốt 2 năm qua, anh vô tình đã trở
thành một người chồng, một người cha trước mặt tất cả mọi người.

Có đôi lúc, anh cảm thấy mình thật thất bại. Ngày
trước, anh chia tay Phương Nhã vì đặt điều kiện với Cẩm Tú, nếu như anh không
bên cô, thì nhất định Phương Nhã sẽ không được điều trị tại bệnh viện. Và ngày
hôm nay, thì lại một lần nữa, được Triệu Ánh góp số tiền 10 triệu để anh tạo
nên sự nghiệp. Đối với cả hai điều này, nguyên do chủ yếu cũng là vì Phương
Nhã!

Anh là một thanh niên nghèo, trong khi thế lực của Một
Mắt vô cùng lớn. Bản thân anh trong tay không có tiền, làm sao có thể giúp
Phương Nhã kiếm tiền trong thời gian ngắn để điều trị tại bệnh viện được chứ.
Ngoài cách giao kèo thỏa thuận ở bên Cẩm Tú, anh mới có thể thế thân thành một
" người tốt bụng", đưa số tiền 20 triệu để cô dưỡng bệnh.

Cô thậm chí không biết rằng, khi nói câu chia tay
đó, tim anh đau đến mức nào!

Thế nhưng giờ đây, khi đối với sự thật không có cô
bên cạnh, không được nhin thấy, và cảm nhận được cô đang tồn tại, thì nỗi đau
này còn kinh khủng hơn.

Cố dằn cơn ho, anh khẽ thì thào, như đang nói với
chính bản thân mình

" Phương Nhã! Em rốt cuộc đang ở đâu? Xin em
hãy quay về, nhanh chóng về bên cạnh anh!!! Anh sắp không thể chịu đựng nổi rồi!"

.....

Tại Seoul,Hàn Quốc ...

Trong một ngôi nhà sang trọng với gam màu trắng
thanh nhã, kết hợp với khu vườn đầy rẫy hoa các loại, tạo nên một lâu đài tráng
lệ như cổ tích. Có một cô gái đứng trước ban công sân thương, làn tóc xoăn khẽ
thổi bay trước gió, để lộ một phần vết sẹo do bị phỏng từ phía dưới cổ xuống tận
vai. Đôi mắt cô mông lung nhìn lên bầu trời, hai tay chống cằm đầy mơ mộng,thi
thoảng lại không nén được tiếng thở dài.

Bất chợt cảm thấy như có vật gì đó ấm áp phủ lên
vai, cô khẽ xoay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt vừa ấm áp vừa đầy trách móc của
Kevin.

" Jessica, em lại không nghe lời anh! Lần nào
anh từ Mỹ trở qua đây, em cũng đều trái lời anh, bệnh tình chưa khỏe hẳn, đi đứng
còn không vững thế kia lại đòi ra ban công, ngay cả áo khoác cũng không chịu mặc.
Có biết trời đang rất lạnh không hả?"

Jessica nhìn lời nói của Kevin nhả ra khói,tuy là tức
giận mắng, nhưng lại ân cần khoác áo lên người cô, sợ rằng sẽ trở bệnh lần nữa,
điều này khiến cô bật cười:

" Kevin, anh cần gì phải lo lắng như thế, em
không sao. Xem đi, em có thể tự đi lại được mà. Anh không cần lo cho em, suốt
ngày cứ từ Mỹ chạy qua đây, rồi lại từ đây chạy qua Mỹ, thật cực khổ cho
anh!"

Kevin nghiêm mặt, nheo mắt nhìn cô, tỏ ý không bằng
lòng:

" Không được đánh trống lảng!"

Nhìn thấy hành động nheo mắt của anh, cô biết mình
không thể đùa được nữa. Mỗi khi nheo mắt, nghĩa là anh bắt đầu thấy bực mình,
nghĩ thế, cô không còn cách nào khác ngoại trừ xuống nước:

" Được rồi, được rồi! Là em sai, sau này nhất định
sẽ mặc áo khoác!"

" Còn gì nữa?"

" Em sẽ không tùy tiện đi lại. Tất cả đều nghe
lời anh hết, thế được chưa?"

Cô nói nhanh, giọng điệu có chút giận dỗi, môi bậm lại
xoay mặt sang chỗ khác, không quên " hứ" một tiếng.

" Được rồi cô bé, vào nhà đi. Ngoan nào!"

Thấy hành động trẻ con của cô, anh khó tránh khỏi bật
cười. Ngay lập tức giọng điệu đã trở nên dịu dàng, ân cần dìu cô vào trong
phòng.

" Thật ra, anh không cần phải lo cho em như vậy.
Vụ tai nạn đó, hoàn toàn không phải do anh mà!!!"

Đến khi anh bắt cô nằm lên giường, nhìn anh ân cần đắp
chăn che phủ đến tận cổ mình, cô mới thốt lên một câu, ánh mắt tò mò nhìn Kevin
như thăm dò.

" Con bé này, nếu như không phải em mất đi kí ức,
hoàn toàn không nhớ gì về trước đây, thì anh có cần phải cực khổ chăm sóc em vậy
không?" – Anh trừng mắt, lên giọng nhìn cô đầy trách móc, nhưng ẩn chứa
trong lời nói ấy, là cả một mối quan tâm đặc biệt dành cho cô.

" Cũng phải, nhưng anh đã tốn công đưa em sang
Hàn Quốc phẫu thuật, như vậy là đã cạn tình cạn nghĩa lăm rồi, không cần phải đối
xử tốt với em vậy đâu!"

" Ngủ đi, nói nhiều quá!" - Kevin ấn trán
cô xuống giường, hành động thô bạo khiến cô tức tối lên, bật người dậy gầm gừ:

" Ui da! Anh là đồ bạo lực!"

" Muốn ngủ hay muốn bị đánh đòn?"

Kevin khẽ gầm giọng, liếc mắt nhìn cô. Ngay lập tức,
cô chui mình trong chăn, co ro người lại, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Anh nhìn người con gái bên cạnh mình mà lòng cảm thấy
ấm áp đến lạ. Chuyện đời thật khó ngờ, một Kevin Nguyễn lạnh lùng như anh, lại
có một ngày biết yêu, mà lại vô tình yêu một cô gái ngay cả thân phận mình như
thế nào cũng không hề biết!

Từ hôm tai nạn, khuôn mặt của cô đã biến dạng nghiêm
trọng, nếu như không có người con trai này tức tốc cho cô làm một cuộc phẫu thuật
thẫm mĩ, Phương Nhã sẽ không có được khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn như ngày hôm
nay.

Trong lúc đó, Kevin cũng tình cờ phát hiện được,
khuôn mặt và một phần bả vai đến cánh tay trái của Phương Nhã mang một vết sẹo
lồi lõm do bị phỏng nặng, chỉ bấy nhiêu đó thôi, anh đã có thể hình dung ra được
phần nào, quá khứ của cô mang một nỗi đau khó có thể phai nhòa.

Sau cuộc phẫu thuật thành công, cứ tưởng anh sẽ
thoát khỏi nhiệm vụ của mình, ai ngờ đâu cô lại hoàn toàn mất đi kí ức như lời
bác sĩ kia nói. Vào lúc đó, Kevin thật sự cảm thấy rất khó chịu, vì cho rằng cô
chính là gánh nặng của mình.

Thế nhưng với thân phận của Kevin Nguyễn, một việt
kiều Mỹ như anh, thậm chí không cho phép bản thân mình có lối suy nghĩ vứt bỏ
cô một cách thiếu trách nhiệm như vậy, huống hồ gì anh còn là giám đốc của một
nhà hàng có tiếng ở Việt Nam.

Ban đầu, anh ở bên cạnh chăm sóc cô chỉ vì miễn cưỡng,
nhưng dần một thời gian dài sau đó, anh như bị bùa mê thuốc lú, mang trong lòng
một mối thiện cảm với cô, thậm chí còn vượt cả mức tình anh em, tình bạn bè ...

Mãi cho đến một thời gian gần đây, anh mới biết được
tình cảm lạ lùng đó, chính là tình yêu mà anh dành cho cô!

Tất nhiên, cô hoàn toàn không biết điều này!

Jessica, chính là tên mà Kevin tự đặt cho cô. Vì
Phương Nhã đã hoàn toàn mất trí nhớ, mọi sự việc của quá khứ đều quên hết, kể cả
tên của chính mình, cô cũng không thể nhớ nổi.

Nhưng dường như, Kevin nhận ra được, tận sâu trong
lòng cô hẳn sẽ mang rất nhiều đau đớn lẫn buồn tủi. Tất cả, có lẽ đều bắt nguồn
từ quá khứ của cô.

Nếu như có một ngày cô nhớ toàn bộ quá khứ của mình,
liệu anh và cô, có còn được ở bên nhau, vui vẻ như bây giờ không???

2 năm qua, anh vốn dĩ đã quá quen với sự hiện diện của
cô, cảm nhận được tình cảm ngày càng lớn lên trong trái tim, liệu anh sẽ đành
lòng, để cô ra đi chứ?

" Jessica! Cuộc sống trước đây của em, có tốt
không? Em có muốn nhớ lại quá khứ trước đây của mình không?"

Kevin hỏi cô, hay đúng hơn là đang hỏi chính mình???
Nếu cuộc sống trước đây của cô thật sự tốt đẹp, anh nhất định sẽ buông tay.
Nhưng nếu anh biết quá khứ của cô mang đầy nỗi đau khó xóa bỏ, vậy thì tốt nhất,
là đừng bao giờ để cô nhớ lại!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3