Nhật ký anh chàng yêu vợ - Chương 09 part 2

 

Phỉ Khiết Nhi nở nụ cười mị hoặc làm cho người ta
không mở mắt ra được. “Xem chị ngốc chưa kìa, Tiểu Nhã, em không cần để ý. Kỳ
thật đây là việc riêng giữa hai vợ chồng, chị đáng lẽ không nên hỏi đến, chẳng
qua Delos là một người…bạn rất tốt của chị nên nhịn không được muốn quan tâm
sâu hơn một chút thôi.” Hướng Phù Nhã lắc lắc đầu, tỏ vẻ không ngại.

Lúc này Ruth bưng tới một ly cà phê mùi nồng đậm đến,
đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, một chiếc ly xinh đẹp, sạch sẽ được từ
từ cẩn thận đặt lên bàn. “Khiết nhi tiểu thư, cà phê Mocha của cô.” Đề tài này
cứ như vậy mà gián đoạn.

Buổi tối lúc chín giờ Hướng Phù Nhã đều phải uống một
ly sữa tươi, thói quen tốt này tạo thành đều là vì sự đốc thúc chăm chỉ của
Quan Thần Cực. Trước giờ đều thế, đối với chuyện của cô anh đều không qua loa,
quán triệt mọi thứ thật cẩn thận.

Nghĩ đến chuyện mới nói hôm nay cùng Khiết Nhi, Hướng
Phù Nhã định xuống lầu tự uống sữa, thuận tiện vận động gân cốt, nhất cử lưỡng
tiện. Cô cảm thấy rất có lý nên đã phân phó Ruth không cần đi xuống lầu lấy sữa
mà tự mình chậm rãi đi.

Chống thắt lưng, dưới sự nâng đỡ của Ruth, cô chậm
rãi đi xuống lầu dưới, phòng ngủ của bọn họ ở lầu hai, đi qua một thang lầu rồi
đi tiếp mấy chục mét nữa, vòng theo một đường hình cung, bước qua mười mấy cái
phòng. Khi cô một lượt đi qua hết xong, bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất
hiện dưới cầu thang, lóe lên rồi biến mất ngay, định thần nhìn kỹ lại, cô không
biết mình liệu có nhìn lầm hay không.

“Ruth, người mới vừa rồi……”

“Phu nhân, cô vẫn đừng nên xuống lầu, đi từ trên xuống
dưới như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng mệt hơn.” Vẻ mặt Ruth bình thản giống như
không hề nghe thấy cô vừa mới nói gì.

Không thích hợp, phi thường không thích hợp, Hướng
Phù Nhã nhìn cô hầu một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, lớp thảm
xốp dày khiến bước chân của cả hai trở nên nhẹ nhàng, càng đến gần, hành lang
càng im lặng tĩnh mịch hơn, tiếng nói chuyện trong phòng càng trở nên rõ ràng,
nhất là khi cửa phòng căn bản không hề đóng lại.

Đó là thư phòng của Quan Thần Cực. Sắp tới cuối năm,
chuyện tình ở công ty anh hết sức bộn bề, chiều nào về nhà, Jason cũng cầm theo
một đống văn kiện cho anh phê duyệt, trước kia anh không hay mang tài liệu về
nhà nhưng dạo này thật sự bận quá, nếu không phải anh muốn ăn tối cùng cô thì sẽ
không làm như thế.

Cho nên, bình thường cùng cô ăn cơm, ăn hoa quả
xong, anh sẽ ở lại thư phòng lầu hai làm việc còn cô thì trở về phòng xem tivi.

Nếu vừa rồi không phải cô hoa mắt thì thân ảnh màu
đen ban nãy đã vào trong thư phòng của Quan Thần Cực, thư phòng của anh ngay gần
cầu thang, mà bóng lưng ấy…

“Em rất nhớ anh, Delos.” Thanh âm nỉ non như tiếng
thở dài, tiếng Anh chính gốc của người Luân Đôn nghe qua quen thuộc đến mức khiến
người khác đều phải động lòng.

“Phu……” Một ánh mắt nghiêm khắc khiến Ruth vội vàng
ngậm miệng lại.

“Anh có nhớ em không?”

Sau một lúc lâu, thư phòng không có tiếng động nào nữa.
Ngọn đèn sáng ngời chói mắt từ bên trong chiếu qua cánh cửa, Hướng Phù Nhà lẳng
lặng đứng một bên, sắc mặt trắng bệch, tim đập như sấm.

“Em thật không ngờ, anh sẽ làm như vậy để trả thù
em.” Giọng nói nữ tính nhuốm vẻ đau thương, mặc dù có chút cao nhưng vẫn khiến
người ta thương xót. “Tính tình của anh vẫn luôn cường ngạnh như vậy, cho dù là
em, cho dù là em, anh cũng không chịu nhận thua.” Ngữ khí rất bi thương, thực sự
rất bi thương.

“Nhưng mà lần này, anh đã làm em tổn thương. Em chịu
không nổi, em nhận thua, được chứ? Em thực sự nhận thua rồi.”

“Em chịu không nổi, anh rõ ràng là của em, của một
mình em, vì sao lại trở thành như vậy? Người anh yêu không phải là em sao? Tại
sao lại như thế chứ?”

“Khiết Nhi.” Rốt cục có tiếng nói khác vang lên, trầm
thấp khàn khàn giống như mở miệng là một chuyện hết sức khó khăn.

Thanh âm như thế, Hướng Phù Nhã đã từng nghe qua,
chính là ngày đó, cái ngày đầu tiên cô nhìn thấy Phỉ Khiết Nhi. Tay cô nắm chặt
thành quyền, nghĩ đến mâm sushi mình tỉ mỉ làm nên cuối cùng rơi vào quên lãng,
trong lòng đau đớn vô cùng, cô cảm giác có chuyện sắp xảy ra, một cảm giác hết
sức đáng sợ.

Cô hẳn là nên đi thôi, bước thêm vài bước nữa là có
thể xuống lầu, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ trở về bộ dáng ban đầu của nó. Cô
vẫn là vợ của Quan Thần Cực, anh vẫn là người chồng ôn nhu bá đạo như xưa, tất
cả đều như chưa từng thay đổi, nhưng chân của cô không nghe lời, không hề động
đậy.

“Delos, anh mau nói cho em biết, vì sao anh lại muốn
kết hôn?” Tiếng khóc nức nở nghe qua đã tan nát cõi lòng. “Anh có biết không,
khi em nghe được tin tức này thương tâm biết bao nhau? Thậm chí ngay cả dũng
khí sống sót cũng không còn nữa.”

“Nửa năm, suốt nửa năm, em vẫn sống ở nước Pháp,
không dám trở về, em cố gắng lâu như vậy, vất vả lâu như vậy mới dám tới gặp
anh. Bởi vì em đã đáp ứng anh, ngày đầu năm mới đều sẽ cùng anh trải qua. Cho
dù năm nay, anh đã chẳng còn là anh như ngày trước, em vẫn sẽ tuân thủ ước định
của hai người mà trở về.”

“Em luôn nói với mình, nếu anh sống rất tốt, em sẽ
chấp nhận chỉ đứng một bên làm bạn bè của anh, yên lặng nhìn anh, chúc phúc cho
anh là được rồi, nhưng không được, em không thể làm được.”

“Đừng nói nữa, Khiết Nhi.” Thanh âm của anh có chút
ưu thương, sự ưu thương cô chưa từng được nghe lấy một lần.

“Nếu anh có thể nhìn thẳng vào mắt em đây, có thể
bình tĩnh một chút, em nhất định sẽ làm được. Nhưng mà Delos, anh làm không được,
cho nên em cũng không thể làm được. Đêm nay em đến đây chỉ muốn hỏi anh, em còn
có thể ở bên anh được sao? Delos của em.”

“……”

“Anh còn yêu em không?”

“……”

“Anh chẳng lẽ là sợ sẽ làm tổn thương cô gái đó? Nếu…”

“Khiết Nhi, nếu em dám lôi cô ấy vào chuyện này, anh
thề, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.” Thanh âm kiên định biểu lộ ý chí quyết
tâm của bản thân.

“Được, sẽ không liên lụy đến cô ta, vậy anh hãy nói
cho em biết, anh có yêu cô ta hay không, nếu anh yêu cô ấy, em sẽ chết tâm, sẽ
không quấy rầy anh thêm nữa.”

“……”

“Được rồi, anh chỉ cần nói cho em biết, khi trước vì
sao kết hôn cùng cô ta cũng được!”

“…… Cô ấy có đứa nhỏ.”

“Nguyên lai là bởi vì cô ta có đứa nhỏ, như vậy yêu
thì sao? Delos, anh không yêu cô ta, đúng không?”

“……”

“Delos, anh không muốn trả lời, hay là…nói không
thành lời?”

“Vấn đề này, tôi cũng muốn biết.” Tiếng nói lẳng lặng
nữ tính vang lên, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra hoàn toàn. Hướng Phù Nhã đứng ở cạnh
cửa, ánh mắt mở thật to, môi mím chặt lại, trừ bỏ hơi thở có chút nhanh hơn
bình thường, biểu tình của cô vẫn bình tĩnh, câu hỏi thốt ra cũng cực kì lý
trí.

Hai người ở trong phòng đối với sự xuất hiện của cô,
phản ứng không hề giống nhau.

Sắc mặt Quan Thần Cực trong nháy mắt liền thay đổi,
gương mặt tuấn tú giờ phút này tái nhợt hẳn đi, mà vẻ đẹp tuyệt mỹ của Phỉ Khiết
Nhi giờ đong đầy nước mắt, hoa lê đái vũ*, đẹp đến muốn đòi mạng mọi người. Thật
sự kỳ quái, giờ này khắc này, trong đầu Hướng Phù Nhã thế nhưng hiện lên bốn chữ
như thế này.

(*hoa lê đái vũ: tức là hoa lê tắm mình trong mưa.
Xuất phát từ việc miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi khóc, sau được dùng để
miêu tả gương mặt của một người con gái đẹp khi rơi lệ)

“Cực, anh mau nói cho em biết, anh yêu hay không yêu
em?” Cô phi thường bình tĩnh, phi thường tinh tường hỏi, trên thực tế, sau khi
nghe được cuộc nói chuyện trên, cô hẳn là nên khóc như điên mà chạy đi mới
đúng, như thế mới phù hợp với mấy tình tiết máu chó trên phim truyền hình cùng
những cuốn tiểu thuyết tình yêu kinh điển. Chỉ tiếc, tình trạng thân thể của cô
lúc này, động tác đòi hỏi độ khó cao nhằm thỏa mãn ánh mắt của người xem đấy
không thể thực hiện được, mà cô căn bản không muốn đi, cũng không muốn nghe lại
chuyện này thêm lần nữa, có nghi vấn thắc mắc gì, có điều gì muốn nói ra, cô
tình nguyện hỏi một lần để hiểu được toàn bộ.

“Phù Nhi.” Quan Thần Cực đứng ở bên bàn làm việc,
trong tay gắt gao nắm chặt tờ tài liệu gần như muốn xé nát nó. Đây là lần đầu
tiên từ lúc hai người quen nhau, cô nhìn thấy anh biểu lộ ra vẻ khẩn trương như
vậy, thật châm chọc, hôm nay rốt cuộc Hướng Phù Nhã cô đã nhìn được, nghe được
bao nhiêu Quan Thần Cực mà mình không quen đây?

“Anh chỉ cần trả lời em là tốt rồi, cái gì khác cũng
không cần nói.”

“……” Anh vẫn trầm mặc như cũ giống như lúc nói chuyện
Phỉ Khiết Nhi, trầm mặc chiếm đa số.

Giống như đã qua thật lâu thật lâu, ba người đang giằng
co trong thư phòng đều không hề mở miệng.

Rốt cục, Hướng Phù Nhã dùng sức nuốt một chút nước
miếng, có vài phần tối nghĩa nói: “Tốt lắm, như vậy mời anh nói rõ cho em biết,
lúc trước anh cầu hôn có phải hay không bởi vì em đã có đứa nhỏ?”

“…… Phải.”

“Tốt lắm, em hiểu rồi.” Lòng đau đến mức không còn cảm
giác, cô cố gắng mỉm cười lui về phía sau vài bước. “Để em xác thực thêm một lần
nữa, Quan Thần Cực, anh không có nỗi khổ tâm nào, cũng không hề bất đắc dĩ, những
lời vừa nói đều là thật tâm, thật lòng đúng không?”

“…… Đúng.”

Tốt lắm, cực kì tốt! Người đàn ông này, người đàn
ông cô yêu, cô gả, chồng của cô, đến hôm nay cô mới phát hiện mình căn bản
không hề hiểu biết về anh, chỉ coi như quen thân trên một phương diện nào đó mà
thôi. Anh sẽ không nói dối, người như anh khinh thường việc đấy. Sinh ra trong
gia đình giàu sang, gia thế kinh người, vẻ ngoài vĩ đại, suy nghĩ thông minh,
anh căn bản không cần phải nói dối.

Cho nên anh không thương cô, cưới cô cũng chỉ bởi vì
đứa nhỏ trong bụng, không có gì hiểu lầm, không có gì cần giải thích, cực kì rõ
ràng, cũng cực kì đơn giản.

“Em nghĩ, em đã hiểu rồi.” Cô chậm rãi xoay người đi
ra bên ngoài.

Ngoài cửa, vẻ mặt Ruth cũng trở nên đau thương.

Sau đó, Hướng Phù Nhã cười cười, đi tiếp xuống dưới
lầu, cầm sữa nóng lên uống cạn sạch, sau đó trở về phòng, làm mọi việc mình vẫn
hay làm giống như chưa từng phát sinh chuyện gì hết.

Mặc dù thư phòng truyền đến những tiếng vang thật lớn,
cãi cọ đổ vỡ, tựa như có một quả bom đang bổ tung ở đấy, người hầu đều từ nhà
sau chạy vội vàng đến, cô vẫn im lặng ở trên giường, không bị ảnh hưởng, không
bao giờ bị ảnh hưởng nữa.

Cuộc sống ngọt ngào của vợ chồng Quan thị trở nên
rùng rợn, xác thực mà nói, ngay cả rùng rợn cũng không đủ để mô tả hết chuyện
này. Rùng rợn bình thường, cả hai người sẽ không nói với nhau một câu, trong
lòng đều đang tức giận, làm thành chiến tranh lạnh.

Nhưng hai người này không phải, Hướng Phù Nhã vẫn thực
bình tĩnh, đi tới đi lui như chưa có gì xảy ra, ăn cơm, đi dạo, ngủ, còn đi kiểm
tra thai nhi thêm một lần cuối nữa.

Quan Thần Cực cũng thực bình tĩnh, đi làm, tan tầm,
cùng vợ ăn cơm, tản bộ, ngủ, đi kiểm tra thai nhi cùng vợ, thoạt nhìn, mọi thứ
đều giống như trước kia, nhưng kỳ thật cái gì cũng không giống.

Má Điền cùng Ruth chen chúc tại cửa nhà ăn, vươn dài
cái cổ nhìn vào phòng khách. Chủ nhân của bọn họ đang cùng nhau ngồi trên sô
pha mềm mại xem tivi, cuộc sống trông ngọt ngào hệt như dĩ vãng. Nhưng không
còn thanh âm nữ chủ nhân ngọt ngào làm nũng, bốc đồng xấu tính, cũng không còn
tiếng nói ôn nhu dỗ dành cùng thỏa hiệp đầy bất đắc dĩ của nam chủ nhân, chỉ có
hai chữ “cám ơn” mà thôi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3