Nhật ký anh chàng yêu vợ - Chương 04
Chương 4
Bảo bối thân yêu, thì ra một khi đã sa vào lưới
tình, cũng không khó khăn như anh đã từng tưởng tượng.
Cấm kỵ một khi đã đánh vỡ sẽ không còn gì ngăn cản,
hai người trẻ tuổi, hai người tận tình, hai người phóng túng tận hưởng tư vị ngọt
ngào mà ái tình mang đến. Tuy rằng Quan Thần Cực bị công việc cuốn lấy thân,
thường xuyên phải đi công tác ở nước ngoài, còn việc học của Hướng Phù Nhã vẫn
cứ bề bộn, học chính lẫn học thêm, ngay cả đến thời gian hẹn hò còn thiếu thốn
nữa.
Thế nhưng, bọn họ vẫn là một cặp tình nhân yêu nhau
say đắm. Hướng Phù Nhã ngày càng ngọt ngào, ngày càng thích làm nũng, ngẫu
nhiên lộ ra một chút trẻ con để anh bao dung, che chở.
Đôi lông mày của Quan Thần Cực hơi dãn ra, thần sắc
trời sinh luôn lạnh lùng, nhưng khi đứng trước mặt cô đều trở nên ôn nhu, dịu
dàng.
Anh yêu cô, chiều cô, toàn tâm toàn ý, dùng hết mọi
cách để làm cô vui vẻ. Cô yêu anh, thương anh, sâu tận đáy lòng, chỉ cần được ở
cùng một chỗ với anh, thứ gì cô cũng nguyện ý trả giá. Những niềm vui mà ái
tình đem lại, đối với hai người, lúc nào cũng tràn ngập.
Quãng thời gian ngọt ngào cứ thế trôi nhanh, Hướng
Phù Nhã thuận lợi hoàn thành học kỳ cuối cùng của trung học, rồi tham gia cuộc
thi đại học, sau đó, nghênh đón cô chính là một kỳ nghỉ hè tuyệt vời.
Nguyện vọng của cô cũng không quá xa vời, chỉ mong đỗ
vào hệ truyền thông ở đại học T thôi.
Cuối tháng bảy, đầu tháng tám, tiết trời có chút oi
bức, Hướng Phù Nhã thoải mái nằm trong một ngôi nhà xa hoa ở ngoại thành của
Quan Thần Cực. Sô pha làm bằng da trâu cao cấp được nhập khẩu từ Italia, mềm mại
lại mát lạnh, so với cái nóng ba mươi độ ở bên ngoài thì quả thực là một trời một
vực.
Cô với tay lấy ly kem dâu tây màu phấn hồng ở bàn,
trên đầu gối đặt một quyển tạp chí mới, âm nhạc nhẹ nhàng tao nhã quanh quẩn
trong căn phòng, tạo nên khung cảnh thanh nhàn êm dịu như một bức tranh nên thơ
vậy.
Khi Quan Thần Cực đẩy cửa thư phòng ra liền nhìn thấy
cô nàng ngốc nghếch của anh đang cắn thìa, chăm chú nhìn vào quyển tạp chí sặc
sỡ đến nỗi chẳng để ý đến xung quanh gì hết. Áo T-shirt màu xanh cùng với chiếc
quần soóc nhỏ trắng, phụ trợ với nhau làm cho cô đã nhẹ nhàng khoan khoái thêm
vài phần kiều thuần. Cặp đùi tuyết trắng thẳng tắp gác lên trên tay vịn sô pha
mềm mại như muốn dụ người vươn tay đặt lên nơi trắng mịn ấy, cảm thụ từng chút
xúc cảm nơi ngón tay, mà anh, không chống cự nổi loại mê hoặc này.
Đi qua rút chiếc muỗng nhỏ vẫn bị cô ngậm ở miệng
ra, anh khẽ hôn lên đôi môi nhỏ lạnh lẽo, nhấm nháp hơi thở ngọt vị dâu tây của
cô, nụ hôn càng thêm sâu, bàn tay to lớn bắt đầu vuốt ve trên cặp đùi trắng mịn.
“Đang nhìn gì vậy, bảo bối?”
Cô cười thật ngọt ngào, để mặc anh hôn cho thoả mãn,
sau đó giơ cuốn tạp chí lên cho anh nhìn, mặt biển xanh thẳm, cánh chim trắng
bay cao, đó là những hình ảnh mê người của Địa Trung Hải.
Quan Thần Cực thản nhiên liếc mắt một cái: “Hy Lạp?”
Đối với người xuất ngoại như cơm bữa giống anh mà nói, những bức ảnh này chỉ cần
xem qua cũng biết đó là nơi nào.
“Đúng vậy.” Cô hưng phấn buông tạp chí ra, ở trong
lòng anh đánh nhẹ một cái.
“Em với bọn Bối Bối đã cùng hứa với nhau, chờ khi cả
ba tốt nghiệp đại học, ra trường thì sẽ đi Hy Lạp chơi. Anh thử nghĩ xem, có thể
dạo chơi trên bờ biển Aegean xinh đẹp, lắng nghe tiếng chim hải âu, rồi tiếng
sóng biển lớp sau xô lớp trước là một chuyện vui vẻ cỡ nào!”
Nhìn vẻ mặt vui mừng hoan hỉ của cô, anh bỗng dưng cảm
thấy có chút phật ý. “Chỉ cùng bọn họ, thế anh ở đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng,
Quan Thần Cực không khỏi ngây người ra một lúc, anh đường đường là tổng giám đốc
Quan thị thế nhưng lại cùng vài cô gái mười mấy tuổi tức giận, thật sự là…
Hướng Phù Nhã cũng ngây ngẩn cả người, bộ dáng của
anh…… thật giống như đang ghen vậy, xem ra chuyện ghen tuông vốn dĩ không phải
sở trường của anh rồi. Nhìn gương mặt buồn bực trước mắt, tâm của cô cảm thấy
thật ngọt ngào. Hướng Phù Nhã rất thích bộ dáng lúc ghen của anh như thế, không
khỏi nảy sinh ý xấu muốn trêu đùa một chút.
“Chờ em tốt nghiệp đại học, không khéo chúng ta đã
chia tay rồi, a…” Nói sai thì phải bị trừng phạt, điều đó rất nhanh đã xảy ra.
Anh mạnh mẽ hôn cô, không nhẹ nhàng chút nào, thậm
chí còn cố ý cắn đầu lưỡi đỏ hồng khiến cô oai oái kêu đau. “Em vừa mới nói cái
gì, nói lại lần nữa xem nào?”
“Bá đạo!” Giọng của cô ngọt ngào xen lẫn chút oán giận:
“Anh cắn người ta đau quá.”
“Thật vậy chăng? Để anh xem xem.” Anh vội vàng sốt
ruột nhìn cái lưỡi hồng nhạt của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên vẻ tự
trách.
Thấy sự nóng vội của anh, cô ngọt ngào nở nụ cười,
cô yêu cực kỳ bộ dáng anh khẩn trương vì mình như thế.
“Lại nghịch ngợm rồi.” Anh tà ác nhướn mày, ôm chặt
cô vào lòng, vươn tay chạm đến eo, nhanh chóng đụng vào nhược điểm trí mạng của
Hướng Phù Nhã.
“Ha ha, đừng, rất ngứa.” Cô giãy dụa, chịu không nổi
“khổ hình” mà tay anh mang đến.
“Ai bảo em không ngoan.” Không để ý đến lời cầu xin
tha thứ của cô, anh tiếp tục chọc cho cô ngứa, bàn tay to dao động không ngừng,
vừa là trừng phạt vừa là tưởng thưởng của anh.
Cô thở hổn hển, nước mắt cũng chảy ra, bàn tay nhỏ
ra sức nắm lấy cái tay đang có ý xấu của anh, hai chân đá lung tung nhưng vẫn
tránh không được, khuôn mặt liền đỏ bừng, đáng thương hề hề.
“Như thế nào?” Anh cúi đầu nói, thanh âm mang theo
chút cảnh cáo, gương mặt tuấn tú và đôi mày dần dịu xuống, thả lỏng thân mình.
“Em chỉ với anh cùng một chỗ, chỉ nghe theo lời của
anh.” Cô ôn nhu xin tha, nói hết những lời mà anh muốn nghe bằng giọng điệu vô
cùng kiều mị.
Anh vừa lòng thu tay lại, ôm cô vào lòng, cẩn thận
giúp cô lau nước mắt trên khóe mi, rồi cầm lấy ly kem tiếp tục đút cho cô ăn.
“Muốn đi Hy Lạp?”
“Đúng vậy a, nguyện vọng lớn nhất của em chính là
trong tương lai có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới, dùng hai chân của
chính mình đạp khắp từng góc trên Trái Đất.” Cô hưởng thụ từng muỗng kem ngọt
ngào, thoải mái nằm trong lòng anh và kể ra giấc mơ của bản thân, giờ phút này,
Hướng Phù Nhã đang đắm chìm trong hạnh phúc vô tận.
“Ước mơ thật nhỏ bé.” Anh cười nhẹ.
“Này…!” Cô khó chịu thúc anh một cái. “Anh không cần
xem thường giấc mơ của người khác được không?”
“Không phải là coi khinh.” Anh khẽ vuốt cái trán
đang nhăn lại của cô. “Em muốn đến nơi nào, anh sẽ nhất định mang em đến đó.”
Cô ngây ngốc nhìn anh.
“Hy Lạp mà thôi, có gì khó đâu? Làm gì phải đợi tốt
nghiệp đại học, vài ngày nữa, anh có thể mang em đến đấy chơi cũng được.” Bằng
tài lực của anh, cho dù cô muốn đi du lịch vũ trụ, anh đều có thể thoải mái
giúp cô hoàn thành, huống chi đây chỉ là một đất nước Hy Lạp nhỏ bé.
Anh nói muốn dẫn cô đi Hy Lạp chơi? Hướng Phù Nhã
ngây ngốc nhìn anh, không biết nên nói cái gì cho tốt, kỳ thật anh bận rộn như
thế nào, cô đều biết rất rõ.
Giống như hôm nay, đối với những người làm công ăn
lương bình thường mà nói, cuối tuần là có thể nghỉ ngơi, nhưng anh thì không thể,
cả buổi sáng anh đều ở trong thư phòng làm việc, trợ lý Jason vừa mới đi xong,
lúc đến đem theo rất nhiều văn kiện, giấy tờ, chỉ nhìn qua thôi đã thấy sợ lắm
rồi.
Mỗi ngày anh đều làm việc đến khuya, có đôi khi cô
giật mình tỉnh giấc vẫn thấy anh bận rộn trong thư phòng. Mỗi ngày anh đều ở
bên cạnh cô, những lúc cô nghỉ ngơi thì anh đi xử lí công việc, vất vả như thế,
một ngày hai mươi tư giờ chỉ sợ anh cũng không đủ dùng, vậy mà chỉ vì giấc mơ
nho nhỏ của cô muốn đi tới Hy Lạp, anh liền không ngại ngần mà đáp ứng.
Trước đó cô còn nghe được Jason oán giận nói, công
việc nhiều đến mức làm mãi không xong, đơn đặt hàng thậm chí đã dài đến năm
sau, anh bận đến tối mắt tối mũi mà vẫn còn nguyện ý đi cùng một cô nữ sinh nhỏ
bé như cô.
Cô có thể không cảm động sao? Đều là vì cô, từ lúc mọi
chuyện bắt đầu, anh đều đối xử với cô tốt như thế, lúc nào cũng cũng vì cô suy
nghĩ, tâm ý của anh cô hoàn toàn thấu hiểu.
“Anh như vậy sẽ làm hư em mất.” Cô cắn môi, vài phần
oán giận, vài phần ngây thơ nói.
“Vậy để anh xem xem, em có bao nhiêu hư hỏng đi
nào?.” Anh cười, vẻ mặt nhu tình cùng sủng nịch.
Trên đời này sao vẫn còn người đàn ông tốt đến như
thế, mà Hướng Phù Nhã cô, sao lại có thể may mắn được anh yêu thương như vậy?
Khóe mắt có chút cay cay, cô nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Cực, anh đừng rời
xa em, được không? Vĩnh viễn không được rời xa em, bằng không, em sẽ không biết
nên làm gì mất!” Anh thương cô, yêu cô như vậy, cô về sau làm thế nào để rời xa
anh được.
Ánh mắt của anh ôn nhu như nước lại hiện lên một tia
quang mang phức tạp, nửa u buồn nửa giãy dụa không thôi, cuối cùng tất cả đều
hòa thành sự thâm tình vô hạn.
“Được rồi, bảo bối, anh vĩnh viễn sẽ không rời xa
em.” Thanh âm của anh trầm thấp mà kiên định.
Cô nở nụ cười, vừa kiều diễm vừa ngọt ngào, từ trong
lòng anh ngẩng đầu lên chạm vào đôi môi đẹp của anh, cho anh một nụ hôn thật
kêu. “Quan Thần Cực, em yêu anh, em yêu anh chết mất!” Anh ngây ngẩn cả người,
đối với tuyên bố của cô quả thực có chút bất ngờ.
Nhưng Hướng Phù Nhã không có kinh ngạc cùng do dự mà
từng chút từng chút hôn anh, nếu đã yêu thì sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, tính
cách của cô đặc biệt chấp nhất, một khi đã chấp nhận thì chính là sẽ giao phó
toàn bộ thể xác và tinh thần của mình.
Thân thể anh vẫn không thả lỏng, cô liền cười ngọt
ngào, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh không thích em yêu anh sao? Em đây liền thu
hồi lại lời nói.”
“Không cho phép, tuyệt đối không cho phép, có nghe
hay không?” Nghe được chính miệng cô nói yêu thương anh, Quan Thần Cực thật sự
không biết nên đáp lại như thế nào. Anh biết cô thương anh, bằng không cô nhất
định sẽ không đem sự thuần khiết của mình hiến dâng cho anh, nhưng biết là một
chuyện, nghe cô nói ra lại là một chuyện khác. Anh không ngờ, nghe được lời yêu
thương của cô, tim anh lại nổi lên sự đau nhức rất xa lạ, kỳ quái.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng có, anh không biết
chính mình đến tột cùng có thích hay không cô nói thương anh, nhưng khi cô nói
muốn thu hồi lại, mặc dù biết cô đang nói giỡn, không hiểu sao anh vẫn cảm thấy
hoảng hốt vô cùng, anh không cần, không cần cô thu hồi lời yêu thương, anh muốn
có được tình yêu trọn vẹn của người con gái này.
“Đương nhiên không dám.” Cô cười ngọt ngào, nhẹ
nhàng vỗ về gương mặt tuấn tú của anh, thật không dám tin rằng người đàn ông có
hơi thở và phong thái quý tộc, nhấc tay nhấc chân đều mang theo khí chất vương
giả như thế này lại là bạn trai của cô, còn đối với cô tốt như vậy. Nếu có ai
đó nói với cô rằng đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng cô cũng sẽ tin tưởng luôn
mất.
“Em yêu anh, thật sự thật sự rất yêu anh.” Mỗi lần
nghe cô nói vậy, trong lòng anh sẽ dâng lên một làn sóng dữ dội, tình cảm kịch
liệt ở trong lồng ngực va chạm vào nhau khiến hô hấp của anh thêm trầm trọng, lại
nhìn xuống đôi môi cô, bờ môi căng mọng vừa thốt ra lời yêu thương, bỗng chốc
anh cảm thấy mình như bốc cháy.
Anh hôn cô, kịch liệt, xúc động thậm chí mang theo
vài phần tuyệt vọng hôn cô, giống như đây là lần cuối cùng được hôn vậy, nụ hôn
thật sâu, ôn nhu lại điên cuồng, đem hết thảy trong miệng cô đều tham lam cuốn
lấy, nước bọt của cô không kịp nuốt, liền bị anh hút hết, mà cô cũng nuốt vào một
phần thuộc về anh, loại thân mật này là thân mật tới cực điểm, tương cứu trong
lúc hoạn nạn, là phương thức mà hai người yêu thích nhất.
Anh gấp gáp cởi khóa kéo chiếc quần soóc nhỏ, kì thực
không quá khó để mở ra nhưng anh đã kích động lắm rồi, đầu ngón tay không nghe
theo sai bảo, tháo thế nào cũng không ra, anh tức đến nỗi muốn xé vụn nó ngay lập
tức.
Hướng Phù Nhã vội lắc mông, né tránh bàn tay to của
anh, người đàn ông này lúc nào cũng ôn nhu nho nhã thế mà lúc trên giường lại cực
kì thiếu kiên nhẫn, quần áo của cô đều theo tay anh mà trở thành những mảnh vải
vụn. Sức lực từ đôi tay của đàn ông rốt cuộc lớn đến thế nào? Quần áo trong tay
bọn họ vì sao trở nên yếu ớt như vậy? Cô rõ ràng từng thử xé qua quần áo của
mình, chúng nó thật sự rất dẻo dai, kiên cường, thế mà qua tay anh đều không chịu
nổi một chút.
Mặc dù anh đã vì cô mua thêm rất nhiều quần áo,
nhưng quần soóc này không được, đây là chiếc quần mà cô rất thích nha. Cô cùng
Bối Bối còn có Thủy Tinh, mỗi người đều mua một cái, giống nhau như đúc, ba người
thường xuyên đồng thời mặc đi dạo phố, đây chính là trang phục chị em, không thể
bị hủy dưới tay anh được.
“Em làm gì vậy?” Anh bất mãn nhíu mày, cực kì khó chịu
khi cô gái bé nhỏ luôn nghe lời anh trên giường giờ đang phản kháng.
“Người ta rất thích bộ này, anh không được lại làm hỏng
nó nữa.”
“Anh sẽ mua cho em một trăm bộ.” Đàn ông một khi
tinh trùng đã lên não thì không có nhiều tính nhẫn nại đến vậy.
“Không được.” Mua một ngàn bộ cũng không phải là cái
này.
“Hướng Phù Nhã!” Anh chán nản, cô nhất định phải ở
thời khắc anh đang xúc động thảo luận tầm quan trọng của quần áo hay sao? Nhìn
bộ vị nào đó đang xúc động của mình, anh cắn răng nhẫn nhịn.
Anh rất kích động nha, cô cũng thấy được thứ bên
trong quần anh đang dâng lên cao ngất, trải qua hơn ba tháng ngày đêm được anh
dạy dỗ, cô khó có thể không biết nó đại biểu cho cái gì.
Biết rằng người đàn ông này mong muốn rất mạnh mẽ,
xúc động cực nhanh, đủ để hù chết nhiều người, mà cô đã muốn đối phó đến sắp ăn
không tiêu, nhưng về phương diện này, anh thật sự rất độc đoán, làm nũng hay xấu
hổ, đều không dùng đến được.
Cô bất mãn chu chu cái miệng, thật chẳng biết lí do
làm sao, rõ ràng cô đang ngoan ngoãn nằm trên ghế, xem tạp chí, ăn kem của
mình, anh cũng đang im lặng xử lí công việc trong thư phòng, như thế nào đột
nhiên lại biến thành cô bị ăn thế này chứ?!
Bàn tay nhỏ nhắn cởi từng chiếc cúc áo bằng đồng, cô
cố gắng đem quần áo mà mình thích nhất cởi ra thật nhanh, miễn cho nó lại biến
thành miếng giẻ rách.
Người đàn ông bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn liền chộp
lấy cô, cái quần nhỏ bằng ren cởi không kịp liền không thoát khỏi số phận bị
xé, ngón tay anh liền đi vào, nơi đó đã ẩm ướt, anh dường như không kiên trì nổi
nữa.
“Bảo bối, lần này trước ủy khuất em một chút, một
lát nữa anh sẽ bồi thường.” Thoáng dùng sức, hai chân của cô liền bị tách mở
ra, anh kéo khóa quần xuống, sau đó đưa ngón tay vào miệng cô. “Đau thì cắn
anh.” Bên hông liền dùng sức, cứ thế đâm thẳng mà vào.
Thân mình cô buộc chặt, nhịn không được cắn chặt
ngón trỏ của anh, thực sự đau quá, cô căn bản chưa chuẩn bị tốt mà.
“Thả lỏng.” Cảm giác thật sự thoải mái, mặc dù biết
rõ cô đau, anh cũng nhịn không được. Quan Thần Cực lúc này đã bị dục vọng quấn
thân, không có cách nào bận tâm đến cô được nữa.
“Chậm một chút.” Cô cau mày, bám chặt cánh tay anh,
nơi đó toàn bộ đều là cơ bắp, dáng người của anh thật là vô cùng tốt, toàn thân
săn chắc như vậy, hoàn toàn không giống người cả ngày ngồi ở văn phòng chút
nào.
Dần dần, cảm giác đau đớn kịch liệt giảm đi, khoái cảm
quen thuộc liền dâng lên từng chút. Mồ hôi theo làn da của cô chậm rãi chảy ra,
giống như có người đang ở trên thân cô mà thả lửa, nhiệt khí gia tăng, khoái cảm
làm cho tiếng thở dốc của anh càng thêm nặng nề.
Cô vặn vẹo, không chịu nổi sự cuồng dã của anh, rất
nhanh muốn đạt đỉnh.
“Chờ ta cùng nhau, ngoan.” Động tác của anh có phần
nhanh hơn, ở giữa hai chân cô lên xuống không ngừng.
Cô liên tục gọi tên anh, nâng nửa người trên lên ôm
cổ anh, bờ môi ở trên mặt anh điên cuồng mà vuốt ve, đòi lấy nụ hôn sâu mà cô
yêu thích.
Anh không làm cho cô thất vọng, cũng không muốn làm
cô thất vọng, anh hôn cô, đầu lưỡi ngăn lại tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô.
Cô khóc, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, mái tóc
dài ở trên sô pha mềm mại hỗn độn rối tung, toàn bộ khuôn mặt đỏ hồng đáng
thương hề hề lắc qua lắc lại, dục vọng từng cơn như thủy triều kéo tới bao phủ
lấy mọi thứ. Ngón tay cô gắt gao nắm chặt tay vịn của sô pha vì dùng sức mà trở
nên trắng bệch, trước mắt nổi lên từng mảng sương hồng mờ mịt.
Tay anh chống hai bên má cô, hít một hơi thật sâu, định
trụ bất động, chờ cô bình thường trở lại.
Đợi hô hấp của cô không còn kịch liệt nữa, anh tiếp
tục chậm rãi di chuyển, theo đuổi đỉnh cao mĩ lệ của chính mình.
“Cực, chậm một chút.” Cô cắn môi, yêu kiều kêu lên,
khoái cảm trộn lẫn một tia xa lạ quái dị đau đớn, làm cho cô nhịn không được bắt
đầu xin tha.
Quan Thần Cực hiện tại làm sao còn có thể nghe thấy?
Anh không quan tâm, tiếp tục ở trong cơ thể cô điên cuồng luật động, khoái cảm
quá mức mãnh liệt làm cho cô phát sinh một cảm giác sợ hãi, đầu bắt đầu choáng
váng, đạt đỉnh được vài phần, trước mắt liền một mảng đen tối, cứ như vậy mà ngất
đi.
Khi tỉnh lại, cô đã được ôm lên trên chiếc giường mềm
mại, mặc vào chiếc váy ngủ mà mình yêu thích, mà trong phòng ngủ to lớn, chỉ có
một mình cô.
Cô ngồi dậy, giữa hai chân truyền đến từng cơn đau
nhức nhắc nhở đến sự nhiệt tình trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ hồng.
Người đàn ông đó, mặc kệ thường ngày sủng cô bao nhiêu, mỗi khi lên giường đều
sẽ trở thành kẻ duy ngã độc tôn (ý chỉ biết đến bản thân của mình, cực kỳ độc
đoán), lúc nào cũng phải tận hứng mới có thể buông tha cô được.
Đi chiếc giày có đóa hoa Phù Tang (hoa dâm bụt) xinh
đẹp vào, Hướng Phù Nhã muốn đi tìm cái người giống như dã thú kia để tính sổ,
không cần nghĩ cũng biết, anh khẳng định là ở trong thư phòng xử lý một đống
công việc chưa xong.
Gõ cửa mấy tiếng không thấy đáp lại, cô tự đẩy cánh
cửa nặng trịch ra, đúng là anh ở thư phòng nhưng không phải ngồi ở bàn xử lý
công sự mà là đứng trầm tư trước cửa sổ lớn, trên miệng còn có điếu thuốc lá
đương cháy dở, sương khói nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh khiến hình bóng anh trở
nên u buồn hơn lúc trước.
Hướng Phù Nhã không nghĩ anh biết hút thuốc, thấy bộ
dáng anh lúc này, cô bỗng nhiên không còn tâm tình hờn giận nữa. Cô đi qua lấy
đi điếu thuốc lá cháy dở, dụi tắt trong chiếc gạt tàn thủy tinh ở bên, lúc trước
cứ nghĩ nó chỉ để làm đẹp, giờ hóa ra cũng có thể dùng.
“Em không thích anh hút thuốc, về sau đừng hút nữa
được không?” Cô vòng tay từ sau lưng ôm anh, vùi mặt vào tấm lưng dày rộng.
Cô cảm giác được thân thể anh bỗng nhiên cứng ngắc,
sau đó trầm tĩnh lại. “Được.” Thanh âm đáp lại theo lưng anh truyền đến tai cô.
Cô cười, đôi mắt liền nheo lại.
“Sao lại ngủ ít như vậy?” Anh phủ lên bàn tay nhỏ bé
trắng như tuyết của cô.
“Còn dám nói, đều là lỗi tại anh cả.” Cô đánh nhẹ
anh một cái, ngữ khí làm nũng nhiều hơn trách cứ.
“Làm sao vậy?”
“Em…… em bây giờ vẫn còn chưa được thoải mái.” Khuôn
mặt hồng hào, ngượng ngùng nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Anh làm đau em?” Anh khẩn trương xoay người, nâng
khuôn mặt cô lên, cẩn thận đánh giá.
Đầu bỗng nhiên có cảm giác hơi choáng, cô lắc lắc,
có thể là do quá mệt mỏi rồi, ngoại trừ sắc mặt có phần hơi tái nhợt, còn lại đều
hoàn hảo.
“Bảo bối, không thoải mái chỗ nào thì nói với anh,
biết chưa?” Anh ôm lấy cô, giữ chặt trong ngực mình.
Cô nở nụ cười, anh thật là khờ, đâu cần phải lo lắng
cho cô quá như thế, cô lúc nào chẳng là em bé khỏe mạnh, cho dù đối với tinh lực
vô cùng vô tận của anh có phần ăn không tiêu cũng không cảm thấy không thoải
mái, hiện tại cô nói như vậy, đa phần là muốn làm nũng thôi mà.
“Dạ.” Cô ngọt ngào đáp lời, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
tuấn dật của anh, đưa tay vuốt thẳng những nếp nhăn trên trán, anh có vẻ không
được vui, là vì sao vậy? Công việc không thuận lợi chăng?
Đôi bàn tay đang giơ lên cao bỗng dưng mất dần khí lực,
gương mặt quen thuộc trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
“Bảo bối, bảo bối!”
Ấn tượng cuối cùng trong cô là đôi mắt đen tràn ngập
hoảng sợ của anh, rồi sau đó cảm giác chóng mặt, nhanh chóng đánh úp đến, bao
phủ lấy cô hoàn toàn.
Không gian mờ ảo, mênh mông vô định, một đôi bàn tay
to ấm áp hết sức quen thuộc vẫn luôn cầm chặt lấy tay cô, còn có tiếng nói chuyện
ồn ào của mọi người, không phải rất rõ, nhưng nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu.
Hình như đã có không ít người lui đến, còn có tiếng di động, tiếng máy móc chạy
xung quanh, không biết vì sao, cô có thể nghe thấy hết sức rõ ràng.
Rốt cục Hướng Phù Nhã cũng nặng nề nâng được mí mắt
lên, đập vào mắt cô là trần nhà xinh đẹp đầy những hoa văn phức tạp, sạch sẽ
nhưng xa lạ.
“Phù nhi, em rốt cục tỉnh.” Cô vừa chuyển động nhẹ
các ngón tay, Quan Thần Cực lập tức cảm thấy được, anh bước tới gần, vẻ mặt khẩn
trương. “Em hiện tại cảm thấy như thế nào?” Anh lấy tay ấn vào chuông báo ngay
bên cạnh.
“Em…… làm sao vậy?” Thanh âm khàn khàn thốt ra làm
cho cô hoảng sợ, toàn thân bây giờ mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào.
Trong mắt anh hiện lên một chút áy náy. “Em đã ngất
đi, có nhớ không?” Cô cau mày nghĩ lại, ngày đó cô ở thư phòng của anh, hình
như đã cảm thấy không được thoải mái thì phải.
“Em sinh bệnh sao?” Thân thể cô luôn luôn tốt mà,
làm sao có thể nói bệnh liền bệnh a?
Nữ bác sĩ mặc áo blu trắng dẫn theo ba người y tá đi
vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, sau khi kiểm tra cẩn thận liền cung
kính nói với Quan Thần Cực: “Quan tiên sinh, anh yên tâm, Hướng tiểu thư ngoài
trừ cơ thể có phần suy yếu, còn lại đều bình thường.”
Nói rồi bà quan sát dịch truyền nhỏ giọt một chút.
“Sau khi truyền dịch xong, nghỉ ngơi một chút, ngày mai là có thể xuất viện.”
Quan Thần Cực lạnh lùng gật đầu, bác sĩ cùng y tá liền lui ra ngoài.
“Em rốt cuộc bị làm sao vậy?” Cô nhìn căn phòng rộng
rãi xa hoa xung quanh, nơi này không giống phòng bệnh chút nào. Cô đã xảy ra
chuyện gì? Làm sao lại phải vào viện, có phải hay không cô bị bệnh nghiêm trọng
mà chính mình cũng không biết?
Anh yên lặng nhìn cô, đem tay cô nâng tới bên môi nhẹ
nhàng hôn một chút, mở miệng nói: “Phù nhi, chúng ta có khả năng không thể lập
tức đi Hy Lạp chơi được.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ là sự thật? Cô sinh bệnh, ngay cả
đi du lịch cũng không chịu nổi?
“Bởi vì……” Một bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên bụng
cô, dịu dàng nói. “Nơi này, có con của chúng ta.”
Đường số mệnh của anh thật dài thật dài, như vậy chứng
tỏ anh có thể sống rất lâu, lời thề mãi mãi cũng sẽ không vì thế mà ngắn ngủi,
còn đường trí tuệ gần như vắt ngang qua lòng bàn tay, một người đàn ông thông
minh như vậy, vì sao lại chọn một người con gái cái gì cũng không xuất sắc như
cô làm bạn đời chứ?