Nhật ký anh chàng yêu vợ - Chương 02 part 1
Bảo bối thân yêu, anh thực sự có thể đối với em như
vậy chứ? Thực sự có thể chứ?
Anh chưa có tới.
Đã suốt một tuần, nói không nên lời là thất vọng hay
là vui vẻ, Hướng Phù Nhã nhìn nơi anh đã từng đứng, lần đầu tiên cảm thấy vị ngọt
thanh thúy của quả táo mất đi tư vị.
Anh không đến, không phải như thế là tốt sao? Không
ai quấy rầy cô, cô có thể lẳng lặng hưởng thụ hoàng hôn xinh đẹp, nghe tiếng
sóng vỗ nhẹ vào bờ, hết thảy đều quen thuộc mà thân thiết, nhưng vì sao cô lại
có cảm giác mất mát đi thứ gì đó chứ?
Nhất định là tại chiếc vòng tay đã bị anh cầm đi, vật
đó là món quà của ba cô, cô vì luyến tiếc nó mới có thể đối với anh bận tâm, khẳng
định là như vậy.
Dùng sức cắn xuống quả táo ngọt ngào, thư thái hưởng
thụ cảm giác giòn giòn bị nhấm nuốt trong miệng, mùi thơm ngát thỏa mãn vị giác
của cô vô cùng. Cô ghé vào trên hàng rào, nhìn hào quang đỏ rực chói mắt ở phía
thái dương đang dần mất đi, những vòng tròn màu da cam lấp lánh trên mặt sông đẹp
đến rung động lòng người, từ xưa đến nay, bao nhiêu văn nhân mặc khách đã say
lòng cho cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này mà không thể tự thoát ra được.
Cái miệng nhỏ nhắn vội vàng cắn quả táo, mơ hồ không
rõ vang lên hai tiếng, “Ừm…… Crốp”
“Là ai chọc cho cô gái của anh không vui vậy?” Tiếng
nói trầm thấp nam tính vang lên phía sau cô, làm cô sợ tới mức quả táo trong
tay chuẩn bị cắn thiếu chút nữa rớt xuống sông, nhanh chóng xoay người, làn váy
màu xanh xám theo động tác xoay người vẽ nên một vòng cung xinh đẹp, cặp chân
trắng nộn lộ ra càng bóng loáng.
Cô nhìn người đàn ông đang lười nhác tựa vào cửa xe,
rất có tinh thần, khóe miệng lộ ra một chút cười thản nhiên làm cho bờ môi mỏng
có vẻ đặc biệt quyến rũ, rất có phong độ tao nhã và khí chất của một công tử
quyền quý.
Là anh! “Sao anh lại tới đây?” Suốt hai tuần không gặp
mặt, anh so với trong trí nhớ của cô tuấn mỹ hơn, phong thái bức người hơn rất
nhiều, nhưng ánh mắt vẫn nóng rực như trước.
Anh lạnh nhạt cười, nhấc chân hướng cô đi tới. Cô vội
vàng lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn anh, toàn thân buộc chặt, chú ý
nhất cử nhất động của người này, miễn cho anh lại đột nhiên làm ra cử chỉ gì đó
kinh người với mình.
Nhìn vào khuôn mặt dễ thương của cô giống như con thỏ
nhỏ đang sợ hãi, làm cho anh không khỏi mỉm cười, xem ra lần trước thật sự đã dọa
đến cô- tiểu cô nương hồn nhiên này rồi.
“Không muốn vòng tay nữa sao?” Đứng ở nơi cách cô ba
bước, anh nâng tay lên, một cái vòng bạc tinh tế từ lòng bàn tay rủ xuống.
“A, đó là cái vòng của tôi, trả lại cho tôi.” Cô liền
đưa ra đoạt lấy, lại bị anh dễ dàng tránh được. Đáng giận, ỷ mình cao ráo thì
giỏi lắm sao? Nhìn anh ít nhất cũng phải cao đến một mét tám, cô tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn lấy nó?”
Vô nghĩa! Cô tức giận trừng mắt nhìn anh lườm một
cái. Không biết vì sao, khi đối mặt anh, tính tình tốt cùng kiên nhẫn của cô đều
toàn bộ không thấy.
“Đi ăn cơm cùng anh, vòng tay liền trả em.”
Cùng anh ăn cơm? Anh nghĩ là gì của cô chứ? Vừa định
mở miệng mắng người này vô sỉ, đột nhiên ý niệm trong đầu vừa chuyển, cô liền
ngọt ngào cười: “Chú à, cháu cùng chú ăn cơm, chỉ sợ người ta sẽ nói chú đang
tàn phá mầm non của quốc gia mất.” Sắc lang, biến thái, mệt cô còn bởi vì không
thấy anh mà nho nhỏ mất mát một hồi, thật sự là không nên mà.
Trong mắt anh lóe lên một tia hứng thú, cô bé này quả
nhiên rất thú vị.
“Hơn nữa người ta còn có thật nhiều bài tập phải
làm.” Vừa nói, cô vừa vụng trộm tiếp cận, tay nhanh chóng muốn đoạt lại cái
vòng nhưng phản ứng của anh quá nhanh, lại một lần nữa tránh được.
“Bữa tối.” Anh đem cái vòng cất vào trong túi.
Đáng giận! “Không đi!” Rất có cốt khí cự tuyệt, mắt
cô mù rồi, không nghĩ tới anh dĩ nhiên là loại nam nhân xấu xa, hừ! Nếu không
trở lại nơi này cũng sẽ không bị dây dưa như thế, cô xoay người bước đi, âm thầm
quyết định từ nay về sau không bao giờ tới nơi này nữa.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ phía sau cô vang lên,
cô thật là một cô bé bướng bỉnh. “Một tuần nay em chưa từng tới đây.”
Bước chân cô ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi
về phía trước, không thèm để ý tới anh.
“Anh ở đây đợi em suốt một tuần.” Không nghe, không
thích nghe, nhưng là bước chân lại càng chạy càng chậm.
“Tiểu nha đầu, anh chỉ muốn hiểu thêm về em một
chút, không thể sao?” Ngữ khí của anh tràn ngập bất đắc dĩ, phảng phất giống
như không cách nào thuyết phục được cô vậy.
Cô ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Gạt người!”
Thanh âm mềm nhẹ từ miệng thốt ra: “Cả tuần nay anh đều không đến đây.”
“Anh vừa mới từ nước Anh trở về, vừa xuống máy bay
liền chạy tới đây ngay.”
Sự tức giận bởi những lời này mà biến mất, cô rốt cuộc
là làm sao vậy? Đôi vai nhỏ mảnh khảnh hơi hơi phát run, không rõ loại tâm tình
mừng như điên lại có chút buồn này là gì.
Dường như có những điều chưa biết đang chờ đợi cô
phía trước, mà những điều đó có lực sát thương rất lớn, thực đáng sợ ảnh hưởng
đến bản thân khiến cô do dự không dám tiếp cận.
Anh tiến đến gần, nắm nhẹ vai cô xoay người đối mặt
với anh, “Chúng ta đi ăn cơm, được không?” Ngữ điệu ôn nhu, còn có ánh mắt ấm
áp, bên môi lộ ra tươi cười thoạt nhìn đẹp trai mà vô hại.
“Tôi, tôi ngay đến cả tên anh cũng không biết.” Cô đối
với anh hoàn toàn không biết gì cả, trừ bỏ từng cùng anh đứng ở bờ sông làm các
việc khác nhau, cuộc sống của họ, căn bản là cho tới bây giờ đều không có điểm
giao nhau. Nhìn quần áo của anh cùng cả người khí chất, rõ ràng là người đàn
ông có sự nghiệp thành công, mà cô chỉ là một học sinh trung học cấp ba bình
thường, khoảng cách giữa hai người quá lớn, lớn đến ngay cả Thái Bình Dương đều
tự than thở, cô thậm chí còn……
Mặc dù, cô vì anh mà tâm rối loạn thời gian dài như
vậy, nhưng cô không biết loại cảm giác này là gì, loại cảm xúc mãnh liệt cực kỳ
nguy hiểm cực kỳ không ổn định, đây là sao chứ?
Anh nở nụ cười hết sức nho nhã: “Anh chưa nói với em
sao?” Bàn tay mở ra, cầm tay bé nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, nó ấm áp mà khô
ráo xoa dịu sự lo lắng của Hướng Phù Nhã.
“Tên của anh là Quan Thần Cực.”
Nguyên bản lái xe hướng đến nội thành nhưng bởi đề
nghị của cô nên hai người mới đi tới con đường nhỏ này, bọn họ không vào nhà
hàng cao cấp dùng cơm mà đi vào khu thương mại gần đó tìm một gian hàng nho nhỏ.
“Tôi muốn ăn mỳ thịt bò.” Cô ngọt ngào hướng anh cười
vô tư, đa sầu đa cảm tưởng đông tưởng tây vốn không phải cá tính của Hướng Phù
Nhã. Vì một tương lai căn bản còn chưa xác định, bây giờ lo lắng còn quá sớm,
cô sẽ hưởng thụ thời gian hai người ở chung, không để ý tương lai còn chưa xảy
ra kia làm gì.
Tâm tình nhất thời trầm tĩnh lại, nụ cười của cô thoải
mái hơn, khuôn mặt đơn thuần tươi cười sáng lạn làm bàn tay anh đang giữ tay
lái hơi hơi căng thẳng: “……Được.” Từng câu nói khô ráp theo bờ môi của anh thốt
ra.
“Qua bên kia, bên kia.” Cô chỉ vào ngõ nhỏ cách đó
không xa, nơi đây có tiếng là mỹ thực phố, có các loại đồ ăn giá rẻ mà ngon thường
hay hấp dẫn cô dừng chân. Trước kia thích nhất cùng Bối Bối và Thủy Tinh đến
đây, đặc biệt là ghé qua cửa hàng mỳ thịt bò, gia vị vừa đủ, ăn ngon làm cho
người ta ngay cả đầu lưỡi đều muốn nuốt vào.
Xe Bugatti màu đen lặng yên vô tức dừng lại, khóa xe
nhấn mở, Hướng Phù Nhã liền vội vàng mở cửa. “Nhanh chút nhanh chút, tôi đói rồi
nha.”
May mắn khi hai người đến đã qua bữa tối được một
lúc, mặt tiền nho nhỏ của cửa hàng thiết kế đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ.
Không để bọn họ chờ quá lâu, mỳ thịt bò thơm ngon
ngào ngạt thêm dưa cải liền bưng lên bàn gỗ, thịt bò mỏng dày vừa phải gọn gàng
nằm trêm lớp mỳ sợi cùng hành lá xanh biếc trang trí, mặc dù chỉ là cửa hàng
bình dân chưa có danh tiếng nhưng lại có phong vị riêng hết sức đặc biệt.
Quan Thần Cực từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng vào
quán bình dân như vậy để ăn. Mặc dù anh là người có tiền nhưng không phải khoa
trương đến mức mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, song thực sự ngay cả mỳ thịt bò
quen thuộc là thế cũng chưa từng được nếm qua.
“Oa, thơm quá.” Hướng Phù Nhã vội vã uống một ngụm
nước canh nóng hổi, canh xương hầm quả nhiên rất đậm đà, vị hương thơm nồng làm
cho cô thỏa mãn cong lên khóe môi. Sợi mỳ co dãn lại mềm dai hút vào miệng mang
theo hương vị phong phú làm cho cô cảm thán không thôi, hơn nữa thịt bò còn mặn
vừa tới, mĩ vị nhân gian có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Anh mau nếm thử xem.” Miệng đầy đồ ăn nhưng Hướng
Phù Nhã vẫn nhiệt tình như cũ chào mời anh ăn thử món yêu thích của mình. Cô hy
vọng anh có thể ăn mỳ thịt bò ở nơi đây, nó có lẽ sẽ hợp khẩu vị của anh lắm.
Quan Thần Cực cầm khăn tay trên bàn lau khóe môi cô
đang dính nước canh, “Em xem em ấy, giống như đứa nhỏ, tham ăn như vậy à.”
Thân thiết quá! Khuôn mặt bị nhiệt khí bốc lên càng
thêm hồng, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn bốn phía, ông chủ mập mạp còn có bà chủ
đangmỉm cười nhìn bọn họ, còn có một vài người khách ngồi rải rác xung quanh,
thực rõ ràng, hai người đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Cô bắt đầu hối hận mang theo anh đến quán ăn nhỏ
này, anh một thân phong độ cùng trang phục căn bản chính là trời sinh phải ngồi
ở khách sạn sang trọng cao quý, ăn đại tiệc do đầu bếp năm sao tỉ mỉ chuẩn bị
mà không phải cùng con nhóc non nớt như cô ngồi ở quán mỳ nhỏ rất đơn giản người
đến người đi như thế này.
Đồ ăn ưa thích trong miệng dường như đột nhiên mất
đi hương vị vốn có, cô trừng mắt ngây ngốc nhìn anh.
“Như thế nào không ăn?” Anh cầm lấy chiếc đũa, bưng
bát mỳ nóng đang bốc hơi đưa gần miệng, thản nhiên ăn ngon lành. “Ưm, quả nhiên
ăn rất ngon.”
Vẻ mặt lo lắng, trong nháy mắt liền tan thành mây
khói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một lần nữa tràn đầy vẻ thanh xuân, cô cũng vùi đầu
ăn, hôm nay mỳ thịt bò tựa hồ độc đáo hơn hắn, ăn đặc biệt ngon.
Quan Thần Cực nhìn khuôn mặt đơn thuần đáng yêu trước
mặt, ánh mắt thâm trầm chợt lóe, cô như vậy không có tâm cơ, như vậy thiên chân
vô tà, anh có chút đăm chiêu suy nghĩ ra mặt, mình thực sự có thể đối với cô
như thế sao?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng thỏa mãn, “Ăn nhanh một
chút a, để lạnh sẽ không ngon đâu.” Thừa dịp anh không chú ý, cô gắp nhanh một
miếng thịt bò to từ trong bát của anh, vẻ mặt giảo hoạt cùng nghịch ngợm. “Nếu
không ăn, tôi sẽ ăn sạch hết đó.”
Một góc bi thương trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm
mại vì hành động trẻ con của cô, đôi mắt anh không tự chủ mang theo ôn nhu cùng
sủng nịch, “Những gì em thích anh đều cho em.”
Được rồi, cứ thử xem, biết đâu thưc sự có thể.
*****
Cô ưm nhẹ, ôm cổ anh, ở dưới môi anh hoàn toàn thần
phục, ngây thơ vô lực mặc anh muốn làm gì thì làm. Gió đêm thổi qua khiến làn
váy bị xanh đậm bay bay, giống như chồi non cuối cùng của mùa xuân đang nảy mầm,
chân thật lại có chút làm say lòng người…
Buổi tối chín giờ, xe của anh đậu ở dưới khu chung
cư cũ nhà cô. Bây giờ đang là tháng tư, mùi hoa thản nhiên từ bồn hoa từng đợt
bay tới như xa như gần, đâu đó có tiếng côn trùng kêu rả rích, mọi thứ đều yên
bình giống như một bài thơ vậy.
Bọn họ lẳng lặng ngồi ở trong xe, Hướng Phù Nhã bỗng
nhiên cảm thấy thẹn thùng không biết làm sao hết, tay cô xoắn xoắn quai của túi
xách, cúi đầu không biết nên nói cái gì. Sau khi ăn xong cơm chiều, anh lái xe
mang cô đến bờ sông, hai người nắm tay nhau tản bộ dưới ánh sáng đèn đường ấm
áp, tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt an
tâm và thoải mái.
Bầu không khí bỗng nhiên đột ngột thay đổi, anh
không hề mở miệng nói chuyện chút nào mặc dù cô thân thiện thử bắt chuyện rất
nhiều lần, anh vẫn bảo trì trầm mặc.
Cô thừa nhận mình không có khả năng quan sát sắc mặt
người khác, nhưng dù sao cô cũng không phải là người mù nha, anh đang thiếu
kiên nhẫn thế nào cô đều hiểu được rõ ràng. Nếu không thích ở cùng một chỗ với
cô thì cần gì phải miễn cưỡng chứ? Cô biết mình chỉ là một cô gái trung học cái
gì cũng không biết, so sánh với anh thành thục cùng ổn trọng, cô quá mức ngây
thơ, nhưng cô cũng không có nói muốn quấn quít lấy anh không phải sao?
Như vậy giữa bọn họ là quan hệ gì đây?
Sau một lúc lâu, chịu không nổi không khí trầm mặc
này, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi xuống xe trước.”
“Ừ.” Giọng điệu thản nhiên, nghe không ra là vui hay
giận.
Anh trở nên rất lãnh đạm, có phải trải qua thời gian
ở chung, anh cảm thấy ở cùng một tiểu nha đầu không biết gì là chuyện rất nhàm
chán hay không? Cho nên mới lạnh lùng như thế, thậm chí một câu nói cũng không
muốn thốt lên với cô?
Bỗng nhiên Hướng Phù Nhã cảm thấy rất tức giận lại
vô cùng ủy khuất, xem ra cũng không cần nói tạm biệt, cô mở cửa xe rất nhanh
trèo xuống, đóng sầm cánh cửa lại để lộ sự tức giận của mình. Cô cũng không biết
vì sao ở cùng anh một chỗ lại khiến cảm xúc phập phồng của mình trở nên đặc biệt
lớn, rõ ràng chỉ là một chút việc nhỏ nhưng biến động tình cảm của cô lại mạnh
mẽ như thế.
Cước bộ không ngừng lại mà thẳng tắp đi về phía trước,
tốt nhất có thể nhanh trở lại căn phòng nhỏ quen thuộc, không cần suy nghĩ vì
sao giờ phút này trái tim mình thấy buồn như vậy.
Bước chân đang nhanh, lại đột nhiên bị ngừng vì anh
đã giữ tay cô lại.
“Tiểu Phù.” Anh thở dài một cách bất đắc dĩ, tiểu
nha đầu này kỳ thật tính tình rất trẻ con a.
“…… Làm sao?” Tên của cô từ trong miệng anh phát ra
làm cho trái tim bé nhỏ không ngừng run rẩy.
Anh đem thân mình bướng bỉnh của cô xoay trở lại,
cúi đầu nhìn “Em có muốn làm bạn gái của anh không?”
“Không muốn!” Hướng Phù Nhã chém đinh chặt sắt trả lời,
kẻ này lúc nóng lúc lạnh khiến cô không tài nào hiểu rõ được ý tứ, hơn nữa cô cũng
không phải là người tùy tiện dễ dãi khi kết giao.
Anh nâng gương mặt hồn nhiên của cô lên: “Trả lời lại
một lần nữa.”
“Không…… A……” Lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh
ngăn lại, bờ môi áp vào môi cô không hề nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh mẽ, đầu lưỡi
bá đạo trực tiếp thăm dò vào bên trong khoang miệng ngây ngô, điên cuồng cuốn lấy
cái lưỡi cứng ngắc trúc trắc mà từng chút một xâm chiếm nó.
Thật là khó chịu! Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng
khí lực nho nhỏ của cô với anh mà nói một chút tác dụng đều không có. Anh ở
trên môi cô nếm được hương vị táo ngọt, còn có hơi thở thanh xuân non nớt hồn
nhiên, cánh môi mềm ngây ngô run run, rõ ràng một chút kinh nghiệm đều không
có, anh đã làm cho cô hoảng sợ mất rồi.
Hướng Phù Nhã đâu chỉ đơn giản bị dọa đến sợ hãi? Căn
bản là tay chân đều muốn mềm nhũn ra, trong cuộc đời lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa
lại còn là một nụ hôn sâu đầy kích thích, cô hoàn toàn hoảng loạn, điên cuồng
đánh vào ngực anh, lại bị anh ôm vào lòng! Ngón tay dùng sức véo vào cánh tay rắn
chắc của anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm tiếp tục hôn cô, miệng mũi tất cả đều
tràn đầy hơi thở nam tính của anh, làm cho đầu cô bắt đầu choáng váng.
Ánh mắt cô dần trở nên mờ mịt, phổi từng trận đau,
bàn tay đánh anh cũng chầm chậm trở nên yếu dần, cô dường như sắp ngất xỉu……
Áp lực trên môi đột nhiên biến mất, không khí mới mẻ
ngọt ngọt ngào tràn vào lồng ngực đang thiếu dưỡng khí, Hướng Phù Nhã nặng nề
mà thở phì phò, mặc dù vẫn suy yếu như cũ nhưng ánh mắt to sáng ngời cũng không
hề yếu thế mà hung hăng trừng mắt với anh! Thật sự quá đáng, thật sự là làm cho
người ta tức giận mà.
Hô hấp của anh thoáng hỗn độn, nguy hiểm đến gần môi
cô, “Muốn hay không?”
Cô gắt gao cắn cắn đôi môi nhỏ sưng đỏ, bướng bỉnh
hơn nữa trả lời rõ ràng: “Không muốn, không muốn, chính là không muốn!” Xoay
người bước đi, người đàn ông đáng giận, cô về sau không bao giờ muốn để ý đến
anh nữa!
Thật sự là bướng a! Anh nghiền ngẫm nở nụ cười, cô
còn chưa đi được vài bước đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo trở lại, vừa ngẩng đầu,
nụ hôn lại đổ ập xuống mãnh liệt một lần nữa. Đầu càng ngày càng choáng váng, sức
lực để giãy dụa tựa hồ cũng theo thân thể từng giọt từng giọt bốc hơi đi mất,
anh quá mạnh mẽ, nguyên lai ban đầu quen biết với anh thật sự là sai lầm.
Đôi chân nhỏ mất đi sức lực chống đỡ mềm nhũn ra,
anh nửa ôm cô, kéo gọn vào lòng tận tình hôn. Cảm giác trên thân thể cô bất ngờ
đến vô cùng tốt, tốt đến nỗi làm cho anh cảm thấy được rõ ràng hạ phúc dâng lên
đau đớn tăng vọt.
Một cảm giác xúc động đã rất nhiều năm không có, cô
bé thật đơn thuần, căn bản là quên hô hấp, anh nới lỏng đôi môi mình một lần nữa,
để cho cô có thể tự do hít thở.
“Rốt cuộc muốn hay không, Tiểu Phù?” Cúi đầu nói một
câu đe dọa biểu thị, nếu cô không cho anh đáp án, anh thực sự không ngại cả đêm
cùng cô như vậy mà hôn nhau.
Đáng giận, đáng giận! Cô thở gấp, nồng đậm ủy khuất
nổi lên trong lòng, ánh mắt không hiểu sao trở nên có chút chua chát, “Anh……
Anh……” Nhìn con ngươi đen thâm thúy của anh, cô liền oa một tiếng khóc lớn lên,
nước mắt từng chuỗi rơi xuống, tay nhỏ đấm nhẹ lên bờ vai rắn chắc của anh,
“Anh bắt nạt tôi, chán ghét!”
Tim của Quan Thần Cực bỗng nhiên nặng nề mà nhói
lên! Nước mắt của cô làm cho ngực anh giống như bị bóp nghẹn, hô hấp dường như
đang dừng lại. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn trên gương mặt phấn nộn, từng chút hôn
lên nước mắt cô, “Ngoan, đừng khóc.” Bàn tay ở trên tấm lưng mảnh khảnh từng
chút từng chút vỗ về, an ủi người nào đó đang khóc rất thương tâm.
“Không thích anh sao?”
Cô vùi mặt vào lòng anh, khóc nghẹn ngào, không biết
vì sao bị anh ôm vào trong ngực lại có cảm giác an toàn cùng an tâm, làm cho cô
không khống chế được cảm xúc của chính mình, thầm nghĩ chỉ muốn khóc to một
lúc. Tựa hồ ở trong tiềm thức, cô biết anh nhất định sẽ thương tiếc cô, nhất định
sẽ an ủi cô. Cô có thể ở trước mặt anh tận tình phóng thích cảm xúc, không cần
kiên cường, không cần độc lập, chỉ cần làm chính mình, được anh yêu mến là tốt
rồi.
“Thực sự không nghĩ kết giao với anh sao?” Anh cúi đầu
thở dài, vật nhỏ trong lòng, đã nhu lại nhược, thân thể ôm lên cũng nhẹ nhàng tựa
hồ không có sức nặng, cô yếu đuối như vậy, đơn thuần như vậy làm cho tim anh ẩn
ẩn phiếm đau. Dường như anh không nên kéo cô vào thế giới của mình, cô nên đơn
thuần sống ở không gian nhỏ đó, tươi cười vô tư, ngọt ngào làm nũng, anh hẳn
nên để cô đi, nếu anh có thể buông tay.
Đem cô ôm càng ngày càng chặt, cằm ở đỉnh đầu cô vuốt
ve, nghe cô khóc đến nỗi chỉ cần phát ra từng thanh âm “hức hức”, cô thật sự là
đứa ngốc, ngay cả khóc cũng có thể nghiêm túc như vậy.
“Thực sự không nghĩ đến sao.” Anh làm bộ muốn buông
cánh tay ra, ai ngờ tiểu nha đầu cố chết cố sống ôm lấy cổ anh, khuôn mặt cọ cọ
vào cần cổ, chất lỏng lẽo lạnh thấm vào trên da thịt, thậm chí rơi vào trong
lòng anh.
Cô gái này, như thế nào không cho lòng người chết chứ?
Anh nâng khuôn mặt do khóc mà hồng lên, nhìn những giọt nước mắt đọng ở trên
mi, “Anh hỏi lại em một lần cuối, Hướng Phù Nhã, em có nguyện ý làm bạn gái của
Quan Thần Cực hay không?”
Cô cắn môi, yên lặng nhìn anh, ánh mắt ủy khuất lại
vô tội, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Sau một lúc lâu, cô mở miệng, thanh âm
nghẹn ngào, mang theo giọng mũi do khóc: “Anh có thể đối tốt với em không?”
“Có.”
“Sẽ không làm tổn thương em, yêu em, thương em?”
“…… Anh sẽ.”
“Không cần thờ ơ với em, không cần không để ý tới
em.”
“Được.”
“Mỗi ngày đều cùng em xem hoàng hôn.”
“Được.”
“Không được lại bắt nạt em, cũng không cần thô lỗ
như vậy, anh vừa mới hôn làm môi em đau quá.” Cô chu môi phấn nộn, ngọt ngào mà
oán giận, vô cùng thiên chân vô tà.
Quan Thần Cực không nói gì mà chỉ nhìn tiểu cô nương
cười đến vẻ mặt sáng lạn, trong mắt còn chưa khô hơi nước, nhưng nụ cười cũng
đã tươi sáng chói mắt, ngọt ngào ngây thơ trong lòng mình.
“Cái này, anh cũng không dám cam đoan.”
“Chán ghét!” Cô nhìn anh trừng trừng, trong đôi mắt
trẻ đẹp, lần đầu lưu chuyển ánh sáng kiều mị.
“Đáp án.” Mắt đen nhìn cô, không cho phép trốn
tránh.
Trên khuôn mặt phấn hồng hiện lên hai đám mây đỏ ửng,
lông mi giống cây quạt nhỏ e lệ cúi xuống, gần như vô hình nhẹ nhàng gật đầu một
cái, “…… Được.”
Niềm vui sướng hơn cả tưởng tượng từ từ tràn vào
tim, giống như dòng suối mát giữa trưa hè nóng bức mà khô ráo, chữa lành mọi nỗi
đau và nỗi buồn lâu nay của anh.
“Phù nhi, Phù nhi của anh.” Anh thủ thỉ, hôn lên đôi
môi thơm của cô, nụ hôn nhu tình như nước, thật cẩn thận, giống như đang hôn bảo
bối yêu quí nhất của mình vậy.
Cô ưm nhẹ, ôm cổ anh, ở dưới môi anh hoàn toàn thần
phục, ngây thơ vô lực mặc anh muốn làm gì thì làm. Gió đêm thổi qua khiến làn
váy bị xanh đậm bay bay, giống như chồi non cuối cùng của mùa xuân đang nảy mầm,
chân thật lại có chút làm say lòng người…
Đêm khuya ở đô thị phồn hoa, rút đi lo lắng và vội
vã của ban ngày, ánh sáng ban đêm tạo nên nét duyên dáng độc đáo của thành phố
đã về khuya, từng chút từng chút, lóng lánh chỉ có bóng tối cùng ma lực.
Lúc nửa đêm, thái dương đã muốn hạ xuống từ lâu, thật
nhiều ngôi sao rớt ra ở trên bầu trời, cho dù nhìn chỉ là chấm nhỏ nhấp nháy,
nhưng phần lớn ánh đèn cũng có thể được coi là tráng lệ, phong cảnh nơi này
cùng cố hương của anh hoàn toàn bất đồng.
Suy nghĩ trở lại vùng đất cao kia, núi xanh, rừng rậm,
gió thổi qua mạng đến hơi thở hoang dã, là nơi anh yêu thích nhất……
Tiếng chuông thanh thúy đánh vỡ không gian yên tĩnh,
người có thể vào lúc này gọi điện, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, Quan Thần
Cực cũng biết được là ai. Tim đập nhanh, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, tựa hồ như
nửa muốn nghe, nửa lại không muốn tiếp điện vậy.
Người ở bên kia phảng phất vô cùng thấu hiểu anh, vẫn
không ngắt máy, âm nhạc ngắn gọn thanh thoát từ di động không ngừng lặp đi lặp
lại, bọn họ như là đang so kiên nhẫn, cho đến khi thanh âm kết nối vang lên.
“Anh cho tới bây giờ cũng sẽ không làm cho em thất vọng.”
Tiếng cười từ phía bên kia lục địa đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng Quan
Thần Cực.
“Có chuyện gì?”
“Ngủ trưa dậy, bỗng nhiên rất nhớ anh, liền gọi điện
thoại, anh mở video call được không?” Giọng nói mang theo vài phần làm nũng, mặc
dù là thỉnh cầu, cũng nói được đúng lý hợp tình, mang theo mấy phần chắc chắn.
“Đã khuya.” Thản nhiên cự tuyệt, nghe không ra hỉ giận.
“Được rồi được rồi.” Thanh âm ủy khuất, không miễn
cưỡng anh mở ra chat webcam trên di động nữa.
Trong quá khứ, nếu nghe thanh âm như vậy, Quan Thần
Cực đều nhận thua, nhưng là hôm nay anh không muốn, thực sự không muốn.
“Mark đâu?”
“Anh ấy hả, thực sự quá đáng, thừa dịp người ta
ngủ trưa thế là vụng
trộm chạy đến nhà máy rượu để chơi, anh lần sau nhất
định phải giúp em nói anh ấy, khó có được đi ra ngoài chơi, thế nhưng lại một
mình đi ra ngoài. Anh biết không, chúng em ở nước Pháp chơi rất vui vẻ, anh ấy
đối với em thực sự tốt lắm, em chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hạnh phúc như vậy……”
Giọng điệu oán giận xen lẫn ngọt ngào, mang theo chút vô tình tàn khốc, một lần
nữa xé rách miệng vết thương, tựa hồ đau tới cực điểm, thực sự chết lặng.