Người tình kỳ ảo - Chương 16-P2 (Hết)
“Quay lại đây với em Julian xứ Macedon, Julian xứ
Macedon, Julian xứ Macedon!”. Cô cứ nhắc đi nhắc lại câu thần chú cầu mong anh
hiện ra.
Không thấy gì cả. Chẳng có gì hết.
“Đừng, xin đừng mà!”.
Trái tim tan nát, Grace quay vào trong nhà. “Vì sao?
Vì sao?” – Cô khụy chân xuống , nức nở, vật vã.
“Ôi, Julian!” – Cô thì thầm đứt quảng khi kỷ niệm cứ
bủa vây lấy cô. Julian cười với cô, ôm cô, hay chỉ ngồi im lặng suy nghĩ. Cảm
giác những nhịp đập rộn ràng của anh đập ngay cạnh lồng ngực cô.
Cô muốn anh quay lại.
Cô cần anh quay lại.
“Em không muốn sống mà không có anh”. Cô thì thầm với
quyển sách. “Anh có hiểu không, Julian? Em không thể sống thiếu anh”.
Bỗng dưng có một luồng sáng lóe lên trong phòng.
Grace kinh ngạc nhìn thấy, hy vọng đó là Julian quay
lại với mình.
Nhưng không phải là Julian. Đó là Aphrodite.
“Đưa quyển sách cho ta” . – Aphrodite nói và đưa tay
định lấy quyển sách.
Grace giật lại. “Tại sao bà lại làm điều đó với anh ấy?”
– Cô căn vặn. “Chẳng phải anh ấy đã chịu đựng đủ vì bà rồi sao?” Tôi sẽ không
giữ anh ấy lại. Tôi thà để anh ấy ở với bà còn hơn bị giam cầm thế này”.
Grace gạt nước mắt. “Anh ấy chỉ có một mình trong
đó. Một mình trong bóng tối” – Cô thì thầm. “Xin đừng để anh ấy như vậy nữa.
Xin hãy cho tôi vào trong cuốn sách với anh ấy. Tôi xin bà!”.
Aphrodite buông tay xuống. “Cô sẽ làm việc đó vì nó
à?”.
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì anh ấy”.
Aphrodite nheo mắt lại. “Đưa cuốn sách cho ta”.
Mắt nhòa đi trong nước mắt, Grace đưa cuốn sách cầu
mong sao Aphrodite có thể cho cô vào cùng với anh.
Aphrodite hít một hơi thở sâu và mở cuốn sách ra.
“Ta sẽ gặp rắc rối lớn vì chuyện này đây”.
Bỗng một luồng sáng chói khác lóe lên khiến Grace
lóa mắt. Đầu óc cô mông lung, quay cuồng khiến cô có cảm giác hơi buồn nôn. Mọi
vật xung quan cô chao đảo.
Đây có phải là thứ Julian vẫn phải trải qua mỗi khi
có người triệu gọi anh lên không? Cô cũng không biết nữa, nhưng tình trạng này
thật khủng khiếp và đáng sợ.
Rồi bỗng nhiên, mọi thứ trở nên tối đen.
Grace rơi vào một hố sâu nơi bóng tối đè lên cô,
thít chặt phổi cô, khiến mắt cô bỏng rát như lửa.
Cô đưa tay ra hòng túm được cái gì giữ mình lại khỏi
rơi tiếp và cảm thấy phía dưới có cái gì đó mềm mại một cách đặc biệt.
Ánh sáng trở lại và cô thấy mình đang nằm trên giường
của chính mình với Julian nằm ở trên.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh kinh ngạc. “Làm thế
nào…”.
“Tốt hơn là hai người lần sau đừng có để chuyện này
xảy ra nữa” – Aphrodite đứng ở cửa nói vào. “Nếu ta thử cố làm chuyện này một lần
nữa, không thể nói trước được những sức mạnh đó có thể làm gì với ta đâu”.
Rồi bà ta biến mất.
Julian hết nhìn ra cửa lại nhìn đến cô. “Grace,
anh…”.
“Đừng nói gì nữa, Julian”, - cô nói luôn không muốn
anh lãng phí thêm một giây nào nữa – “bây giờ hãy cho em thấy các vị thần muốn
một người đàn bà biết đến một người đàng ông như thế nào”.
Nói rồi cô kéo sát đầu anh xuống và trao anh một nụ
hôn nồng nàn, nóng bỏng.
Anh hôn cô ngấu nghiến và với một nhát đâm mạnh mẽ đầy
uy lực, anh đi sâu vào trong cô.
Julian ngửa đầu ra sau, gừ gừ trong họng trước hơi
nóng mượt mà, ấm áp của thân thể cô đang chào đón anh. Cảm giác đó lay động tận
tâm can anh khiến môi dưới của anh run lên. Thánh thần ơi, cô còn tuyệt hơn anh
đã tưởng tượng.
Và anh nhớ lại những lời cô nói với anh.
“Em không muốn sống mà không có anh. Anh có hiểu
không, Julian? Em không thể sống thiếu anh”.
Hơi thở của anh trở nên đứt quảng, anh nhìn xuống
khuôn mặt cô trong lúc cảm nhận về thân thể cô thật ấm áp đang ôm chặt lấy anh.
Anh đưa tay dọc theo cánh tay để tìm bàn tay cô, nắm chặt trong tay mình. “Anh
có làm em đau không?”.
“Không đâu.” – Cô trả lời, ánh mắt ấm áp, chân thành
khi cô đưa bàn tay lên môi và đặt lên đó một nụ hôn – “Anh không bao giờ làm em
đau khi ở cùng với em”.
“Nếu em đau thì nói ngay với anh để anh dừng lại
nhé”.
Cô quàng cả tay và chân quanh người anh. “Nếu anh bỏ
em đi trước bình minh, em sẽ săn tìm anh đến tận chân trời để đánh cho anh một
trận”.
Julian cười, không hề mảy may nghi ngờ điều đó.
Grace đưa lưỡi liếm dọc cổ họng anh, sung sướng khi
thấy anh rùng mình trong tay cô.
Anh đi thật sâu vào trong cô đến nỗi cô cảm thấy
rung động đến tận ngón chân.
Cô nín thở trước cảm giác khó tin khi anh lấp đầy
trong cô, trước sức mạnh dẻo dai, nhanh nhẹn của cơ thể anh.
Cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác cơ bắp anh cọ xát khắp
thân thể cô. Cô quắp chân quanh người anh, cảm thấy khoan khoái hi những sợi
lông chân của anh cù cù vào chân cô.
Cô chưa bao giờ dám nghĩ mình lại có cơ thể được trải
qua những cảm giác như thế này. Cô chỉ có thể thở khi cảm thấy tình yêu cô dành
cho anh đang chảy khắp huyết mạch. Anh là của cô. Ngay cả sau này anh có bỏ cô,
cô cũng vẫn sẽ tận hưởng giấy phút của niềm hạnh phúc thánh thiện này bên anh.
Say sưa trong cảm giác mạnh mẽ đối với anh, cô đưa
tay dọc sống lưng anh thúc giục anh nhanh hơn.
Julian cắn môi khi cô cắm chặt móng tay vào lưng
anh. Làm thế nào mà đôi tay nhỏ bé này lại có sức mạnh hạ gục anh như vậy?
Anh sẽ không bao giờ có thể hiểu nổi và càng không
thể hiểu được vì sao cô lại yêu anh.
Anh chỉ thấy biết ơn về điều đó.
“Nhìn anh này, grace.” – Anh nói. “Anh muốn em nhìn
vào mắt anh”.
Grace nhìn anh say đắm. Đôi mắt anh khép hờ và cô có
thể thấy cô đang khiến anh sung sướng qua cách anh thở và vẻ mặt anh.
Đến khi cô không thể cầm cự thêm được nữa, cơ thể cơ
nổ tung trong hàng ngàn rung động mãnh liệt.
“Ôi, Julian!” – Cô kêu lên, càng rướn người lên sát
vào người anh. “Ôi, đúng rồi!”.
Anh đẩy mình ngập trong cô và đông cứng lại khi thân
thể cô rung lên quanh thân thể anh.
Khi Grace mở mắt, cô bắt gặp nụ cời ranh mãnh của
anh. “Làm vậy phải không em?” – Anh hỏi.
Cô lấy hết sức bình sinh để khỏi rên lên trước cảm
giác đó mà trả lời anh: “Cũng tạm được”.
“Tạm được à?” – Anh cười nói. “Thế thì anh đoán là
anh sẽ còn phải cố gắng nhiều”.
Anh lăn tròn cùng cô, cố gắng lăn chậm để không bị
tuột ra khỏi cô.
Grace rên lên khi thấy mình nằm trên người anh. Anh
nhỏm dậy kéo chiếc nơ giữa ngực áo cô. Chiếc áo ngủ mong manh mở ra.
Vẻ ngây ngất hiện ra trên mặt anh khiến cô hài lòng
hơn cả cảm giác anh đang ở sâu trong cô. Cô mỉm cười rồi nhấn xuống để anh vào
sâu hơn nữa trong cô.
Cô cảm thấy anh rùng mình quanh cô. “Làm vậy đúng
không anh?”.
“Cũng tạm được”. Nhưng giọng nói đứt quãng của anh
đã phản bội lại việc cố tỏ ra dửng dưng của anh.
Cô bật cười.
Julian khi đó nâng người lên để anh vào trong cô sâu
hơn nữa.
Cô hít vào đầy sung sướng khi anh lấp đầy cô. Sự mạnh
mẽ ngọt ngào, cảm giác cứng rắn của anh. Và cô muốn nhiều hơn thế. Cô muốn nhìn
thấy gương mặt mãn nguyện của anh. Cô muốn được chứng minh rằng nhwgnx gì cô
mang lại cho anh là thứ mà anh đã từ lâu rồi không được trải qua.
“Em biết không, đến khi nào trời sáng chắc chúng ta
sẽ kiệt sức mất nếu chúng ta không giảm nhịp độ lại” – Anh nói.
“Em không quan tâm”.
“Em sẽ mệt đấy”.
Cô dung thân thể mình tấn công anh. “Thế thì sao?”.
“Nếu thế thì…”.
Grace cắn môi khi những ngón tay anh tiếp tục chơi
đùa trong một nhịp điệu hoàn hảo, anh đi mỗi lúc nhanh hơn và mạnh hơn.
Khi nào trời sáng…
Anh mỉm cười trước viễn cảnh đó. Khi nào trời sáng,
anh định sẽ cho cô thấy một công dụng hoàn toàn mới của kem Reddi-wip.
Grace hoàn toàn mất khái niệm về thời gian khi thân
thể họ tiếp tục hòa quyện vào nhau, sung sướng khi bên nhau. Cô cảm thấy như
căn phòng đang chao đảo khi cô hoàn toàn đầu hàng trước những vuốt ve điệu nghệ
của anh. Đầu hàng trước cảm giác tuyệt vời về tình yêu của cô dành cho anh.
Thân thể cả hai người ướt đẫm mồ hôi, nhưng họ vẫn
say sưa tận hưởng nhau, vui sướng trong niềm đam mê mà cuối cùng họ cũng được
chia sẻ với nhau.
“Anh có thể nằm như thế này mãi mãi.” – Anh thì thầm.
“Em cũng thế”.
Anh choàng tay quanh người cô, ôm cô lại sát với
mình hơn. Anh có thể cảm thấy những cử động của cô chậm dần, hơi thở của cô trở
nên nhẹ nhàng và đều đặn hơn.
Vài phút sau, có vẻ như cô đã ngủ hẳn.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, mỉm cười khi nghĩ đến việc
phải giữ làm sao cho anh luôn ở trong cô. “Ngủ đi, Grace yêu quý!” – Anh thầm
thì. “Còn lâu trời mới sáng”.
Grace tỉnh dậy khi cảm thấy có cái gì đó âm ấm đầy
trong cô. Và khi cô định cử động, cô cmar tháy có cánh tay cứng như thép giữ cô
lại.
“Cẩn thận.” – Julian nói. “Đừng để anh bị rời ra khỏi
em”.
“Em ngủ quên à?” – Cô hốt hoảng hỏi, kinh ngạc vì
mình có thể làm một chuyện như vậy.
“Không sao đâu. Em chưa bỏ lỡ gì cả”.
“Chưa ư?” – Cô hỏi lại.
Anh cười lớn. “Ờ, thôi được rồi, em có bỏ lỡ một vài
chuyện”.
Grace nhỏm dậy nhìn xuống mặt anh. Cô đưa ngón tay dọc
theo những hàng ria mọc lởm chởm trên má anh.
Khi cô sờ dọc những đường viền môi, anh dùng răng cắn
nhẹ vào ngón tay cô.
Bất thần, anh ngồi thẳng dậy giữ cô ngồi trên đùi.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ ngực cô. Grace ôm chặt đầu anh
vào ngực, sung sướng trong sự mơn trớn của anh. Cho đến khi cô nhìn thấy bầu trời
đang sáng dần lên.
“Julian!” – Cô thì thầm. “Trời gần sáng rồi”.
“Anh biết rồi”. – Anh nói và ngả cô nằm xuống giường.
Bỗng dưng anh muốn có cô hơn nữa. Thèm muốn cô đến
tuyệt vọng. Anh phải có cô hơn nữa.
Grace choàng tay ôm quanh người anh, chúi mặt vào
vai anh trong khi nhịp điệu của anh mỗi lúc một nhanh hơn và nhan hơn đến khi cô
ngộp thở trong vũ điệu điên cuồng.
Và khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa
sổ, cô nghe thấy Julian gầm gừ khe khẽ trong cổ và nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy anh run lên khi anh giải phóng toàn bộ
vào trong cô.
Julian không thể thở được khi đầu anh ngập chìm
trong niềm hạnh phúc thánh thiện và thuần khiết. Anh rùng mình trước sức mạnh cảu
sự giải phóng bản thân. Toàn thân anh đau nhức, mặc dù vậy anh chưa từng biết tới
cảm giác thỏa mãn đến mức này. Anh yếu đi vì những gì đã trải qua trong cả đêm
qua, vì sự đụng chạm của cô.
Và lời nguyền đã được gỡ bỏ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Grace đang mỉm cười với anh.
“Điều đó đã có hiệu quả phải không anh?” – Cô hỏi/
Trước khi anh kịp trả lời, anh cảm thấy một vết bỏng
dữ dội trên cánh tay. Anh hít hà, rời cô ra va đưa cánh tay còn lại lên xoa vết
bỏng.
“Cái gì vậy?” – Grace hỏi khi thấy anh rời khỏi cô.
Cô nhìn và sững sờ khi thấy một vệt sáng màu da cam
bao quanh cánh tay anh. Khi vệt sáng màu mất đi thì những dòng chữ Hy Lạp cổ
cũng biến mất.
“Hết rồi.” – Cô nói trong hơi thở. “Chúng ta đã làm
được rồi”.
Một nụ cười yếu ớt lướt qua khuôn mặt anh. “Không.”
– Anh nói và đưa tay vuốt dọc má cô. “Em đã làm được”.
Cô cười sung sướng lao vào vòng tay anh. Julian ôm
ghì lấy cô trong khi cả hai hôn như mưa lên mặt nhau.
Mọi chuyện đã qua rồi!
Anh đã tự do. Cuối cùng, sau mọi chuyện, anh đã trở
lại là một người đàn ông bình thường.
Và chính là Grace, người đã giúp anh làm được việc
đó. Niềm tin và sức mạnh của cô đã luôn dõi theo anh.
Cô đã cứu anh.
Grace lại cười khi ôm anh lăn tròn trên giường.
Nhưng nhiềm vui của cô chẳng được tày gang khi một
luống sáng khác còn chói mắt hơn bao trùm căn phòng.
Nụ cười của cô lập tức tắt lịm, Grace cảm thấy một sự
hiện diện đầy dã tâm trước cả khi Julian cứng người lại trong tay cô.
Julian ngồi dậy, đẩy cô ra sau để che chắn cho cô khỏi
người đàn ông đẹp trai đang đứng dưới đuôi giường.
Grace rúm người lại khi cô thấy người đàn ông cao lớn,
tóc đen đang nhìn chằm chằm như muốn giết họ chết tươi ngay tại chỗ. “Mi là đồ
con hoang đắc chí!’” – Người đàn ông kia gầm lên. “Sao mi dám nghĩ là mi được tự
do chứ”.
Ngay lập tức, cô biết anh ta chính là Priapus.
“Thôi, bỏ qua đi, Priapus.” – Julian nói với giọng
đe dọa. “Mọi chuyện đã qua rồi và xong rồi”.
Priapus khịt mũi. “Mi đinh ra lệnh cho ta đấy à? Mi
nghĩ mi là ai mà dám ra lệnh cho ta?”.
Julian mỉm cười vẻ khinh bỉ. “Ta là Julian xứ
Macedon, con trai của Diokles xứ Sparta và Nữ thần Aphrodite. Ta là nhà vô địch
của Hy Lạp, Macedon, Punjab và Conjara. Được biết đến như là Augustus Julius Người
trừng phạt, người khiến cho kẻ thù phải run lên vì khiếp sợ trước sự xuất hiện
của ta. Và ngươi, anh trai của ta, là một vị thần ít được biết đến hơn, một người
chắng có ý nghĩa gì đối với người Hy Lạp mà chỉ họa chăng hơi được biết đến một
chút ở La Mã”.
Cơn cuộng nộ của địa ngục cháy rực trên khuôn mặt
Priapus. “Đã đến lúc mi phải biết chỗ của mình ở đâu, em trai nhỏ ạ. Mi lấy đi
của ta người đàn bà sẽ sinh cho ta những đứa con trai khiến tên tuổi ta sống
mãi. Bây giờ ta lấy đi người đàn bà của ngươi”.
Julian lao vào Priapus, nhưng đã quá muộn. Anh ta đã
biến mất cùng Grace.