Người tình kỳ ảo - Chương 06-P2

Grace trả tiền boa cho cô gái rồi ra quầy thanh toán
tiền.

Cô ngước mặt lên nhìn Julian mỉm cười. “Bây giờ
trông anh như thuộc về nơi này rồi.”

Anh quay đầu sang trái như thể cô vừa tát vào mặt
anh.

“Tôi xúc phạm anh à?” – Cô hỏi khi nhận thấy hình
như cô đã làm anh tổn thương. Có trời mới biết, đó chính là điều anh không
thích.

“Không.”

Nhưng cô cảm thấy là có. Có điều gì đó trong lời nhận
xét vô tư của cô khiến anh bị tổn thương. Một cách nặng nề.

“Vậy anh là con trai của Aphrodite?” – Selena chậm
rãi nói khi họ quay lại khu vực mua sắm đông đúc của Brewery.

Anh đi chéo sang nhìn thẳng vào mặt cô. “Tôi chẳng
là con của ai cả. Mẹ tôi bỏ rơi tôi, cha tôi không thừa nhận tôi và tôi lớn lên
trên thao trường Sparta dưới nắm đấm của tất cả những kẻ đứng xung quanh.”

Những lời nói của anh đâm thẳng vào tim Grace. Chả
trách anh quá cứng rắn. Quá mạnh mẽ.

Cô tự hỏi không biết đã từng có ai âu yếm ôm anh. Chỉ
một lần thôi, mà không đòi hỏi anh phải làm họ hài lòng trước.

Anh tiếp tục bước lên phía trước họ. Grace nhìn dáng
đi uyển chuyển của anh. Trông như một con thú săn mồi óng mượt đầy nguy hiểm.
Anh thọc ngón tay cái vào túi trước quần jean và có vẻ hoàn toàn dửng dưng trước
những người phụ nữ đang trố mắt nhìn và thở dài khi anh bước qua.

Trong tâm trí mình, cô chỉ có thể tượng tượng ra
hình ảnh của anh ngày xưa trong bộ áo giáp đánh trận.

Với sức mạnh và sự uyển chuyển của mình, chắc hẳn
anh phải là một chiến binh rất dũng mãnh.

“Selena,” – Grace nói nhỏ - “có phải hồi còn học đại
học tớ từng đọc trong sách là những chiến binh Sparta đánh con trai mình hàng
ngày chỉ để xem chúng có thể chịu đựng đau đớn đến đâu phải không?”

“Đúng thế. Và mỗi năm một lần, họ tổ chức một cuộc
thi xem đứa trẻ nào có thể chịu được những cú đánh đau nhất trước khi bật
khóc.” – Julian trả lời thay.

“Và có một số đứa trẻ chết vì cuộc thi,” – Selena
nói thêm – “hoặc chết trong khi bị đánh, hoặc sau đó chết vì các vết thương.”

Tất cả hiện lên trong đầu Grace. Những lời nói trước
của anh về việc được huấn luyện ở Sparta và sự căm ghét của anh đối với Hy Lạp.

Selena buồn rầu nhìn sang Grace trước khi nói với
Julian. “Là con trai một nữ thần, tôi nghĩ anh có khả năng chịu đòn khá tốt.”

“Đúng vậy.” – Anh trả lời một cách đơn giản, giọng
anh cố không biểu lộ cảm xúc.

Grace chưa từng muốn giang tay ra ôm lấy ai như ôm lấy
Julian vào lúc này.

Nhưng cô biết là anh sẽ không thích thú gì việc đó.

“À này mọi người,” – Selena nói, và qua ánh mắt cô,
Grace thấy rõ ràng là cô đang cố gắng ghìm nén cảm xúc – “tôi bắt đầu thấy đói
rồi. Sao chúng ta không qua Hard Rock làm một chiếc burger nhỉ?”

Julian nhíu mày. “Sao bỗng nhiên tôi cảm thấy như mọi
người đang nói ngoại ngữ vậy? “Qua Hard Rock làm một chiếc burger” nghĩa là thế
nào?”

Grace cười phá lên. “Hard Rock Café là một quán ăn.”

Trông mặt anh đầy kinh ngạc. “Mọi người ăn tại một cửa
hàng quảng cáo bán thức ăn cứng như đá sao?”

Cô cười dữ hơn. Sao trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến
điều này nhỉ? “Đồ ăn ở đó rất ngon. Đi nào, rồi anh sẽ thấy.”

Họ rời khu mua sắm Brewery đi qua bãi đậu xe sang
quán ăn Hard Rock Café.

Rất may họ không phải chờ lâu mới có chỗ ngồi.

“Này!” - một người đàn ông lên tiếng khi họ tiến tới
gần cô phục vụ - “Chúng tôi xếp hàng đầu tiên mà.”

Cô phục vụ liếc xéo người đàn ông. “Bàn của anh vẫn
chưa xong.” Nói rồi cô đưa đôi mắt long lanh nhìn Julian mỉm cười rạng rỡ. “Xin
vui lòng đi theo tôi…”

Người phụ nữ vừa đi vừa lắc mông không thèm để ý đến
ai.

Grace trợn mắt nhìn Selena khi cô kín đáo chỉ cho bạn
hành động của cô gái phụ vụ.

“Đừng có bực mình.” – Selena nói – “Cô ta đưa chúng
ta vào đây trước 10 người khác đấy.”

Cô phục vụ chỉ cho họ một bàn sát tường sau. “Bây giờ
anh cứ ngồi ở đây,” – cô ta nói, khẽ chạm vào tay Julian – “và anh sẽ được phục
vụ ngay lập tức.”

“Chúng ta là gì thế, tàng hình à?” – Grace lên tiếng
khi cô phục vụ đi khỏi.

“Mình cũng bắt đầu nghĩ là như vậy.” – Selena nói
khi cô ngồi vào chỗ đối diện bức tường.

Grace ngồi vào chiếc ghế đối diện. Như dự đoán,
Julian ngồi xuống cạnh cô.

Cô đưa thực đơn cho anh.

“Tôi không đọc được.” – Anh nói và đưa trả lại cô.

“Ồ,” – Grace nói, lòng xấu hổ vì không nghĩ đến điều
này – “tôi đoán là họ không dạy cho các chiến binh cổ đọc chứ.”

Anh chống tay lên cằm, vẻ hơi tự ái trước lời nhận
xét của cô. “Thực ra họ có dạy. Nhưng vấn đề là họ lại dạy tôi đọc và viết tiếng
Hy Lạp cổ, tiếng La tinh, tiếng Sanskrit, các ký tự Ai Cập cổ đại và những thứ
ngôn ngữ đã chết từ cách đây rất lâu rồi. Theo cách nói của cô thì cái thực đơn
đó là tiếng Hy Lạp đối với tôi.”

Grace co người lại. “Anh sẽ không bao giờ cho phép
tôi quên rằng anh nghe được mọi chuyện tôi nói về anh trước khi anh xuất hiện,
đúng không?”

“Không bao giờ.”

Anh đặt tay lên bàn.

Selena đang cúi nhìn thực đơn bỗng há hốc miệng. “Liệu
đây có đúng là cái tôi nghĩ không?” – Cô đưa tay ra nắm tay anh.

Trước sự kinh ngạc của Grace, Julian để cho Selena cầm
tay phải của anh lên và chăm chú nhìn chiếc nhẫn anh đeo trên ngón tay.

“Gracie, cậu đã bao giờ nhìn thấy thứ này chưa?”

Grace ngồi dịch lên để nhìn cho rõ. “Chưa. Mình hơi
mất tập trung.”

Hơi mất tập trung, đúng vậy. Nói điều đó chẳng khác
gì ví đỉnh Everest như một mô đất giữa đường.

Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, chiếc nhẫn vàng vẫn
ánh lên. Mặt nhẫn phẳng khắc một thanh gươm có vòng nguyệt quế bao quanh và được
nạm bằng những loại đá có lẽ là đá ru bi và ngọc bích.

“Đẹp quá!” – Grace nói.

“Đây chính là chiếc nhẫn biểu tượng của một tướng
quân phải không?” – Selena hỏi. “Anh không phải là một lính quèn. Anh là một vị
tướng quân.”

Julian gật đầu một cách dứt khoát. “Cô dùng đúng từ
rồi đấy.”

Selena thở mạnh một tiếng. “Gracie, cậu không có ý
kiến gì sao! Để có được một chiếc nhẫn như thế này, Julian hẳn phải là một nhân
vật quan trọng trong thời đại của anh ấy. Không phải ai cũng được trao chiếc nhẫn
này đâu.” – Selena lắc đầu. “Mình thật sự bị ấn tượng.”

“Đừng như vậy.” – Julian nói.

Đây là lần đầu tiên Grace cảm thấy ghen tị với tấm bằng
tiến sĩ về lịch sử cổ đại của Selena. Lanie biết quá nhiều điều về Julian và thế
giới của anh, những điều mà cô nằm mơ cũng không biết được.

Nhưng cô chẳng cần phải có bằng tiến sĩ mới hiểu được
sự khủng khiếp mà Julian đã phải trải qua khi đang từ một thống lĩnh chỉ huy những
người đàn ông lại trở thành một nô lệ phục vụ đàn bà.

“Tôi cá là, anh là một vị tướng vĩ đại.” – Grace
nói.

Julian hướng sự chú ý sang Grace và sự chân thành
trong giọng nói của cô. Vì một lý do khó hiểu nào đó mà lời ca ngợi của cô khiến
anh trở nên cảnh giác.

“Tôi đã chiến đấu khá dũng cảm.”

“Tôi cá là, anh đã đá đít được khá nhiều quân địch.”
– Cô nói.

Julian mỉm cười. Đã từ nhiều thế kỷ nay, anh không
còn nghĩ về những chiến thắng của mình nữa. “Tôi đã cho quân La Mã một trận khá
đau.”

Grace cười thích thú khi thấy anh bắt chước cô dùng
tiếng lóng. “Anh là một học sinh sáng dạ đấy.”

“Này,” Selena nói chen vào. “Cho tôi xem cây cung của
Cupid được không?”

“Ồ, đúng rồi.” – Grace nói. “Cho chúng tôi xem được
không?”

Julian lôi cây cung ra khỏi túi và đặt lên bàn. “Cẩn
thận đấy!” – anh nhắc Selena khi cô thò tay ra định lấy cây cung – “Mũi tên
vàng đã được lắp sẵn. Chỉ cần phựt một cái, cô sẽ phải lòng ngay người tiếp
theo mà cô gặp.”

Cô vội rụt tay lại.

Grace nhặt chiếc dĩa của mình lên và dùng nó để khều
cây cung. “Nó nhỏ thế này thôi sao?”

Julian mỉm cười. “Em đã bao giờ nghe nói “kích thước
không quan trọng” chưa?”

Cô tròn mắt nhìn anh. “Tôi không muốn nghe câu đó từ
một người to lớn như anh đâu.”

“Gracie!” – Selena ngắt lời – “Trước đây, mình chưa
bao giờ nghe thấy cậu ăn nói kiểu đó.”

“Nói vậy còn quá nhẹ nhàng nếu so với những gì mà
hai người đã nói với tôi trong mấy ngày vừa qua.”

Julian lấy tay vuốt mái tóc của cô ra sau vai. Lần
này thì cô không còn bị nó khiến cho nao núng nữa.

Rõ ràng là anh đã đạt được những bước tiến nhất định.

“Thế Cupid dùng vật này thế nào?” – Grace hỏi.

Julian đưa ngón tay nhẹ nhàng luồn qua những sợi tóc
ánh bạc của cô. Ngay cả trong khung cảnh mờ tối thế này, nó vẫn sáng lung linh.
Anh ao ước được cảm nhận làn tóc đó phủ lên ngực. Được vùi mặt vào đó để những
sợi tóc vuốt ve má anh.

Nhắm mắt lại, anh tưởng tượng ra cảm giác thân thể
cô đang bao bọc lấy anh. Hơi thở cô phả vào tai anh.

“Julian?” – Cô gọi, lôi anh ra khỏi giấc mơ. “Thế
Cupid dùng cái này như thế nào?”

“Anh ta có thể thu nhỏ người lại hoặc hóa phép cho
cây cung to ra vừa tầm sử dụng.”

“Vậy sao?” – Selena hỏi. “Tôi không hề biết về điều
này.”

Cô phục vụ của họ chạy lại phía họ, tay lôi cuốn sổ
nhỏ ghi thực đơn ra còn mắt thì hau háu nhìn Julian như thể anh là món đặc biệt
trong ngày.

Julian nhẹ nhàng nhặt cây cung trên mặt bàn và nhét
lại vào túi.

“Tôi rất xin lỗi đã để quý khách chờ đợi. Nếu tôi mà
biết chưa có ai phục vụ quý khách ngay thì xin hãy tin rằng tôi đã đến ngay từ
lúc quý khách ngồi xuống.”

Grace cau mày nhìn người phụ nữ trẻ. Chết tiệt, chẳng
lẽ Julian không thể có nổi năm giây mà không có người đàn bà nào nhảy xổ vào
anh ta hay sao?

Trong đó có bao gồm cô ả này không?

Cô dừng lại trước ý nghĩ đó. Cô cũng giống như tất cả
những kẻ khác. Nhìn chằm chằm vào mông anh rồi đưa mắt quét khắp người anh. Thật
lạ là anh có thể chịu được việc đi khắp nơi cạnh cô.

Nhoài ra khỏi bàn ăn, Grace tự hứa với mình sẽ không
đối xử với anh như vậy nữa.

Anh không phải là một miếng thịt. Anh là một con người
và anh xứng đáng để người khác phải tôn trọng phẩm giá của mình.

Cô gọi đồ ăn cho ba người, và khi người phục vụ quay
lại mang theo đồ uống, cô ta còn mang theo luôn cả bánh snack vị cánh gà.

“Chúng tôi đâu có gọi món này.” – Selena nói.

“Ồ, vâng.” – Cô gái trả lời. Rồi mỉm cười với
Julian. “Mọi ngưòi đang chuẩn bị đồ ăn cho quý khách trong bếp, nên chắc cũng
phải mất ít phút nữa đồ ăn mới ra được. Tôi nghĩ mọi người có thể đói bụng nên
mang cái này ra đây. Nếu quý khách không thích, tôi sẽ đi lấy thứ khác. Nhưng đừng
lo, chúng cũng là đồ của nhà hàng mà. Thế quý khách có muốn đổi thứ gì khác
không?”

Ôi, cái cách thu hút chú ý quá lộ liễu của cô này
khiến Grace muốn vặn đám tóc màu vàng ánh đỏ kia đến tận chân tóc.

“Thế này được rồi, cảm ơn cô.” – Julian nói.

“Ôi, Chúa ơi, anh có thể nói thêm gì đó với tôi được
không?” – Cô gái hỏi, rõ ràng là đang run lên vì cảm động. “Ôi, hãy nói tên
tôi. Tên tôi là Mary.”

“Cảm ơn Mary.”

“Ô…,” – cô gái thốt lên sung sướng – “câu nói của
anh khiến tôi sởn gai ốc.” Trước khi bỏ đi, cô ta còn kịp ném một cái nhìn đầy
thèm khát về phía Julian.

“Thật không thể tin được.” – Grace nói. “Phụ nữ luôn
luôn làm vậy với anh à?”

“Đúng thế.” – Julian trả lời, giọng pha chút giễu cợt.
“Đó chính là lý do vì sao tôi lại ghét đến chỗ đông người.”

“Đừng bực mình.” – Selena nói tay với lấy một chiếc
bánh snack. “Rõ ràng là rất hiệu quả. Thật ra, tớ còn muốn chúng mình thường
xuyên đưa anh ấy ra ngoài hơn nữa.”

“Ừ, phải rồi, lát nữa nếu cái sinh vật bé nhỏ kia viết
tên và số điện thoại lên hóa đơn tính tiền trước khi đưa cho mình, có lẽ tớ sẽ
đánh cô ta mất.”

Selena cười phá lên.

Trước khi Grace kịp hỏi gì thêm, Cupid bất ngờ bước
vào nhà hàng và tiến lại chỗ họ ngồi.

Bên má trái anh ta vẫn còn vết thâm do cú đấm của
Julian để lại. Cupid cố tỏ ra thoải mái, nhưng cô biết rằng anh ta đang căng thẳng
và ở tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào khi cảm thấy mất an toàn. Anh ta
nhướn mày nhìn mái tóc cắt ngắn của Julian, nhưng không nói gì mà lẳng lặng ngồi
xuống cạnh Selena.

“Thế nào?” – Julian hỏi.

Cupid thở dài. “Cậu muốn nghe tin xấu trước hay tin
rất xấu trước?”

“Ồ, xem nào…, sao chúng ta không khiến cho ngày hôm
nay trở thành một ngày đặc biệt bằng cách nghe tin xấu nhất trước để xem thế
nào?”

Cupid gật đầu. “Thôi được. Tin xấu nhất đó là lời
nguyền này sẽ không bao giờ có thể hóa giải được.”

Julian tiếp nhận tin này bình thản hơn cô nghĩ. Anh
chỉ gật đầu chấp nhận.

Grace nheo mắt nhìn Cupid. “Tại sao gia đình anh có
thể làm vậy với anh ấy? Có Chúa chứng giám, cha mẹ tôi sẽ lên trời xuống biển để
giúp tôi, vậy mà anh chỉ biết ngồi đây, thậm chí còn chẳng thèm nói một lời xin
lỗi anh ấy. Các anh là anh em kiểu gì vậy?”

“Grace,” – Julian nói giọng bực tức – “đừng thách đố
anh ta. Việc đó sẽ đem đến hậu quả không thể lường trước được đâu.”

“Đúng đấy, tôi…”

“Anh mà đụng vào cô ấy,” – Julian nói cắt ngang lời
Cupid –“tôi sẽ lấy con dao anh đang giắt cạnh sườn kia moi tim anh ra đấy.”

Cupid ngồi lùi xa thêm khỏi Julian. “À nhân tiện, cậu
đã bỏ qua một số chi tiết rất quan trọng.”

“Ví dụ?” – Julian trừng mắt nhìn anh ta hỏi.

“Ví dụ như câu chuyện nhỏ về việc cậu ngủ với một cô
gái đồng trinh của Priapus. Trời ơi, lúc đó cậu nghĩ gì vậy? Cậu còn không thèm
cởi chiếc áo choàng của anh ta khỏi người cô gái. Cậu biết rất rõ những chuyện
này mà. Tại sao cậu lại có thể hành động như vậy?”

“Nếu anh đã nhắc lại thì tôi cũng nói luôn là lúc đó
tôi hơi tức giận với anh ta.” – Anh cay đắng trả lời.

“Khi đó lẽ ra cậu nên lấy một trong những người hầu
của mẹ. Họ ở đó để phục vụ chuyện đấy mà.”

“Bà ấy không phải là người đã giết chết vợ tôi, mà
chính Priapus mới là thủ phạm.”

Phổi Grace thắt lại trước những lời Julian nói. Anh ấy
có nói thật không vậy?

Cupid không thèm để ý đến thái độ tức giận của
Julian. “Đến giờ Priapus vẫn còn rất tức giận vì chuyện đó. Có vẻ như anh ta
coi đó là sự sỉ nhục cuối cùng của cậu.”

“Ồ, tôi biết.” – Julian gầm gừ. “Ông anh lớn tức
điên lên vì tôi dám ngủ với một trong những thiếu nữ đồng trinh mà ông ấy được
cúng tiến trong khi lẽ ra tôi phải đứng yên nhìn anh ta giết hại cả gia đình
mình một cách dễ dàng?” Sự giận giữ trong giọng nói của Julian khiến cô lạnh
xương sống. “Anh có thèm hỏi Priapus xem vì sao anh ta lại hại họ không?”

Cupid đưa một tay lên dụi mắt rồi thở dài nặng nhọc.
“Ấy, cậu còn nhớ khi cậu hành quân đi đánh bại quân của Livius bên ngoài thành
Conjara không? Livius đã kêu gọi trả thù cậu trước khi cậu chặt đầu hắn.”

“Đó là chiến tranh.”

“Và cậu cũng biết Priapus ghét cậu đến mức nào. Anh
ta luôn tìm cách làm sao để hại cậu mà không bị trừng phạt và cậu đã cho anh ta
cơ hội.”

Grace nhìn sang Julian, nhưng trên mặt anh không có
bất cứ biểu hiện gì cả.

“Thế anh có nói với Priapus là tôi muốn gặp anh ta
không?” – Julian hỏi.

“Cái gì, cậu điên à? Đương nhiên là không rồi. Tôi mới
chỉ nhắc đến tên cậu thôi mà anh ta đã chuẩn bị quăng thừng ra rồi. Anh ta nói
cậu nên chết rục ở Tartarus (dưới tầng địa ngục) vĩnh viễn. Tin tôi đi, cậu
không muốn lại gần anh ta đâu.”

“Ồ, thế thì làm ơn cứ tin tôi, tôi muốn đấy.”

Cupid gật đầu. “Được, nhưng nếu cậu giết anh ta, cậu
sẽ phải đối mặt với Thần Dớt, Nữ thần Tisiphone [14] và Nữ thần Nemesis [15] .”

“Anh nghĩ là tôi sợ họ à?”

“Tôi biết cậu không sợ, nhưng tôi thực sự không muốn
nhìn thấy cậu bị chết như vậy. Và nếu cậu suy nghĩ tỉnh táo trong vòng ba giây
thôi, tự cậu cũng sẽ nhận ra điều này. Thôi nào, cậu có thực sự muốn hứng lấy
cơn thịnh nộ của người khổng lồ không?”

Qua nét mặt Julian, Grace có thể nói rằng anh ta thật
sự không quan tâm đến những lời dọa nạt của Cupid.

“Nhưng,” – Cupid nói tiếp – “mẹ nói rằng vẫn có một
cách để phá bỏ lời nguyền.”

Grace nín thở, còn trên gương mặt Julian lóe lên một
tia hy vọng. Cả hai người đều chờ Cupid giải thích rõ điều này.

Nhưng thay vào đó, Cupid lại đưa mắt nhìn ra góc tối
của nhà hàng nói, “cậu có tin được là con người ở đây ăn thứ ki…”

Julian vung mấy ngón tay lên trước mặt Cupid. “Làm
cách nào có thể phá bỏ lời nguyền?”

Cupid ngả người ra dựa vào vách ngăn. “Cậu biết đấy,
vạn vật trong vũ trụ này đều tuần hoàn. Nếu đã có khởi đầu, ắt sẽ có kết thúc.
Bởi vì Alexandria là người đã gây ra lời nguyền, bởi vậy cậu phải được một người
phụ nữ khác cũng có tên Alexander triệu gọi. Cậu sẽ phải hy sinh cho cô ta và…”
– Cupid bật cười.

Julian nhoài người qua bàn và tóm lấy cổ áo anh ta hỏi:
“và gì?”

Cupid gạt tay Julian ra và ngưng cười. “À…” – Cupid
đưa mắt nhìn Grace và Selena. “Xin hai cô vui lòng ra ngoài trong ít phút được
không?”

“Tôi là một chuyên gia tâm lý tình dục.” – Grace nói
với Cupid. “Những điều anh nói sẽ không thể khiến tôi bị sốc được đâu.”

“Còn tôi thì sẽ không rời cái bàn này cho đến khi tôi
nghe được thông tin thú vị kia.” – Selena nói.

“Thôi được.” Anh ta quay lại phía Julian. “Khi người
phụ nữ có tên Alexander triệu gọi cậu, cậu không được phép “quan hệ” với cô ta
cho đến ngày cuối cùng của thời gian triệu gọi. Khi đó, hai người phải hòa hợp
làm một trước lúc nửa đêm và cậu sẽ phải giữ cho người cậu gắn với cô ta cho tới
lúc mặt trời mọc. Nếu vì bất cứ lý do gì cậu tách rời khỏi cô ta trước khi mặt
trời mọc, cậu sẽ lập tức phải quay trở lại cuốn sách và lời nguyền lại tiếp tục.”

Julian chửi thề và quay mặt đi.

Cupid nói tiếp: “Cậu biết rõ là lời nguyền của
Priapus mạnh đến mức nào rồi đấy. Cậu sẽ không thể nào giữ mình nổi trong vòng
30 ngày đâu.”

“Đó không phải là vấn đề.” – Julian nói, hai hàm
răng nghiến chặt. “Vấn đề là ở chỗ tìm đâu ra người phụ nữ có tên Alexander để
triệu gọi tôi bây giờ.”

Tim Grace đập loạn xạ, cô ngồi dịch lên phía trước
nói: “Thế có nghĩa là gì? Một người phụ nữ mang tên Alexander?”

Cupid nhún vai. “Đúng, người phụ nữ ấy phải có chữ
Alexander trong tên của mình.”

“Ví dụ là họ Alexander?” – cô hỏi.

“Đúng.”

Grace ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt đầy đau khổ của
Julian. “Julian, tên tôi là Grace Alexander.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3