Người tình kỳ ảo - Chương 05-P2

Trong khi các ngón tay bắt đầu gỡ bím tóc đầu tiên,
anh nhìn xuống những chiếc quần để dưới sàn nhà.

Vì sao Grace lại làm những việc này? Vì sao cô ấy lại
phải đối xử với anh như một con người chứ?

Anh đã trở nên quá quen với việc bị đối xử như một đồ
vật đến nỗi lòng tốt của cô khiến anh không thể chịu nổi. Sự lạnh lùng, xa cách
của những người triệu gọi trước giúp anh có thể chịu đựng được bản án của mình,
không nhớ đến việc mình đã từng là ai và đã làm những gì.

Đã mất những gì.

Nó khiến anh chỉ tập trung vào hiện tại thôi và chỉ
khoảnh khắc hiện tại với những sự thoải mái chuẩn bị có.

Nhưng con người thì không sống như vậy. Họ có gia
đình, bạn bè, tương lai, những giấc mơ.

Và hy vọng.

Những thứ đó anh đã mất cách đây nhiều thế kỷ rồi.
Những thứ mà không bao giờ anh có lại được nữa.

“Priapus khốn kiếp”. – Anh thở mạnh khi tức giận
tháo nốt bím tóc cuối cùng. “Và cả mình cũng khốn kiếp.”

Grace giả vờ kinh ngạc khi cuối cùng thì Julian cũng
bước ra từ phòng thử đồ mặc chiếc quân jean vừa in như may riêng cho anh vậy.

Chiếc áo chật bó sát người mà Selena cho mượn dài vừa
đến phần dưới cái eo nhỏ, săn chắc, còn chiếc quần thì ôm lấy bộ mông thon gọn,
hở ra một chút cái bụng phẳng lì và mấy sợi lông màu cà phê chạy từ rốn xuống
và mất hút dưới cạp quần.

Nuốt vào trong mong muốn được bước lại gần anh, cô
phải công nhận rằng anh mặc quần jean rất đẹp. Trông còn đẹp hơn là mặc quần soóc
– nếu được mặc thứ đó.

Mấy cô gái bán hàng và những phụ nữ đang chọn đồ cạnh
cô ngừng nói chuyện và há hộc mồm.

“Trông có được không?” – Julian hỏi Grace.

“Ồ, đẹp lắm, cưng à.” – Grace buột miệng nói một
hơi.

Julian nhìn cô cười ngạc nhiên, nụ cười hầu như
không lên tới đôi mắt.

Grace đi vòng quanh anh để tìm cỡ quần.

Ôi, đúng là đẹp, mông đẹp thật!

Quá để ý đến cái mông anh nên cô vô tình cọ mấy ngón
tay vào lưng anh khi lấy cái mác quần ra để xem cỡ. Cô có thể cảm thấy người
Julian căng lên.

“Em biết không,” – Julian quay đầu lại nhìn cô qua
vai nói – “sẽ tốt hơn gấp vạn lần nếu cả hai ta cùng không mặc gì. Trên giường
của em.”

Cô có thể nghe những người bán hàng và khách hàng
hít một hơi dài.

Mặt cô nóng bừng lên, Grace đứng thẳng dậy và nhìn
thẳng vào mặt anh. “Chúng ta thật sự cần phải nói chuyện về những câu nhận xét
nào là thích hợp ở nơi công cộng.”

“Nếu em đưa tôi về nhà, em sẽ chẳng phải lo lắng gì
nữa.”

Người đàn ông vẫn tiếp tục.

Grace lắc đầu, tiếp tục tìm thêm hai chiếc quần, mấy
chiếc áo sơ mi, một cái thắt lưng, một cặp kính râm, giày, tất và mấy đôi quần
đùi rộng xấu xí. Không người đàn ông nào mặc quần đùi rộng mà hấp dẫn được, cô
quyết định. Cô không muốn Julian gây chú ý thêm nữa.

Cô để anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ lính thủy, quần
jean, đi giày tập chạy rồi mới rời cửa hàng.

“Bây giờ trông anh gần giống người rồi đấy.” – Cô
nói châm chọc khi anh bước ra từ phòng thay đồ.

Anh nhìn cô cái nhìn lạnh lẽo, chết chóc. “Chỉ có vẻ
bề ngoài thôi.” – Anh nói nhỏ đến mức cô nghe không rõ nữa.

“Anh nói gì cơ?” – Cô hỏi lại.

“Tôi chỉ là con người ở vẻ bề ngoài thôi.” – Anh nói
to hơn.

Bắt gặp ánh mắt đau đớn của anh, trái tim cô se lại.

“Julian,” – cô nói giọng trách móc – “anh là con người.”

Anh mím môi lại, ánh mắt anh bây giờ u uẩn và đầy cảnh
giác. “Vậy sao? Con người có sống được hai nghìn năm không? Chỉ để mỗi lần được
xuất hiện trên trái đất vài tuần?”

Anh nhìn xung quanh, nhìn những người phụ nữ đang cố
lén nhìn khắp cơ thể anh và nhìn khắp các giá bày quần áo. Những người phụ nữ
được anh liếc nhìn đều dừng hẳn lại.

Anh giơ tay chỉ những ánh mắt xung quanh họ. “Em đã
bao giờ thấy họ làm vậy với bất kỳ ai khác chưa?”

Nét mặt anh đanh lại, trông đầy nguy hiểm, ánh mắt
anh nhìn xoáy vào cô. “Không đâu, Grace, tôi chưa bao giờ là con người cả.”

Cảm thấy cần phải an ủi anh, cô bước lại và nhẹ
nhàng đưa tay lên má anh. “Anh là con người, Julian ạ”.

Sự nghi ngờ trong mắt anh bóp nghẹt trái tim cô.

Không biết phải nói gì hay làm gì để có thể an ủi được
anh, cô bỏ lửng câu chuyện và bước lại phía cửa. Cô đi gần tới cửa thì nhận ra
là Julian không hề đi theo cô.

Quay đầu lại, Grace dễ dàng nhìn thấy anh. Anh đang
đứng ở ở dãy bán đồ lót phụ nữ và đang dừng lại bên giá treo những chiếc váy ngủ
màu đen cực kỳ tiết kiệm vải. Grace đỏ bừng mặt. Cô thề là cô có thể đọc được
những suy nghĩ phóng đãng trong đầu anh.

Tệ hơn là cô cần phải đến chỗ anh ngay, trước khi có
một phụ nữ nào trong số kia tự nguyện mặc thử nó cho anh xem.

Cô nhanh chóng đi lại chỗ anh đứng và hắng giọng:
“Đi được chưa anh?”

Anh chậm rãi nhìn cô từ đầu đến chân và cô biết chắc
rằng trong đầu anh đang hình dung một cách sinh động cảnh cô mặc thứ mỏng tang
này. “Em mặc chiếc váy ngủ này trông sẽ đẹp nín thở đấy.”

Grace nhìn chiếc váy ngủ đầy nghi hoặc. Thứ này mỏng
đến nỗi gần như trong suốt. Không như Julian, cô không sở hữu một cơ thể khiến
ai cũng phải ngoái nhìn, trừ phi họ đang cực kỳ tuyệt vọng hay vừa mới ở tù mấy
chục năm ra. “Tôi không biết liệu có đẹp nín thở không, nhưng chắc chắn tôi sẽ
chết cóng.”

“Không phải mặc lâu đâu, em sẽ không lạnh đâu.”

Cô nín thở trước câu nói này của anh, việc này không
có gì phải nghi ngờ cả. “Anh thật tệ quá.”

“Nhưng trên giường thì anh không hề tệ đâu.” Anh cúi
đầu xuống cô. “Anh thật sự rất…”

“À, hai người đây rồi!”

Nghe tiếng Selena, Grace giật mình nhảy lùi lại.

Julian nói gì đó với Selena bằng một tứ ngôn ngữ kỳ
lạ mà Grace không hiểu nổi.

“Nào, nào” – Selena nói giọng trách móc. “Gracie
không hiểu tiếng Hy Lạp cổ đâu. Hồi học môn này, cậu ấy ngủ suốt.”

Selena nhìn Grace chặc lưỡi: “Cậu thấy chưa, mình đã
nói rồi, sẽ có ngày nó có ích mà.”

“À, ừ”. – Grace vừa cười vừa trả lời – “Cũng giống
như hồi tớ đã bảo cậu là rồi sẽ có ngày cậu dùng phép gọi hồn gọi lên một nô lệ
tình yêu Hy L…”. Grace chợt ngừng lại khi nhận ra suýt nữa thì cô đã buột miệng
nhắc đến từ đó trước mặt Julian rồi.

Cô xấu hổ cắn môi.

“Không sao đâu, Grace.” – Julian lặng lẽ nói.

Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy điều đó làm anh khó chịu.
Chắc chắn là thế rồi.

“Tôi biết mình là cái gì. Em không làm tôi cảm thấy
bị xúc phạm vì sự thật đó đâu. Thực ra thì chính từ Hy Lạp còn khiến tôi bị xúc
phạm hơn là nô lệ tình yêu. Tôi được huấn luyện ở Sparta và chiến đấu cho người
Macedon. Từ trước khi bị lời nguyền, tôi đã luyện thói quen tránh từ Hy Lạp bất
cứ khi nào có thể.”

Grace gật đầu trước điều anh vừa nói, hay đúng hơn
là những gì mà trước đó anh chưa hề kể. Cô không biết gì về thời thơ ấu của anh
cả.

“Thế anh sinh ra ở đâu?” – Cô hỏi.

Hàm anh giật giật, đôi mắt tối sầm lại báo trước
chuyện chẳng lành. Cho dù anh sinh ra ở đâu anh cũng không quan tâm. “À, tôi có
một nửa dòng máu là người Hy Lạp, nhưng tôi không muốn nhận một nửa gia sản
đó.”

Được thôi, vấn đề nhạy cảm đây. Từ giờ trở đi cô sẽ
xóa Hy Lạp ra khỏi vốn từ vựng của mình.

“Trở lại chuyện váy ngủ màu đen.” – Selena nói. “Có
một cái màu đỏ ở đằng kia, em nghĩ cái đó sẽ hợp với cậu ấy hơn nhiều.”

“Selena!” – Grace gắt.

Selena lờ đi và dẫn Julian tới chỗ treo chiếc váy ngủ
màu đỏ. Selena chọn một chiếc váy ngủ kiểu búp bê đỏ rực, thân trước xẻ đôi và
chỉ gắn với nhau bằng hai cái nơ ở vai và một cái ở giữa. Ngoài ra còn có một
chiếc quần lót màu đỏ không đũng và một chiếc thắt lưng bằng ren nữa là đủ bộ.

“Anh thấy thế nào?” – Selena hỏi khi giơ chiếc váy
ngủ trước mặt Julian.

Anh đưa mắt nhìn Grace dò hỏi.

Nếu họ mà mang cái này ra thanh toán, chắc cô sẽ chết
vì xấu hổ mất. “Hai người có thôi đi không?” – Grace hỏi. “Tôi sẽ không mặc thứ
đó đâu.”

“Nhưng dù sao thì tớ vẫn cứ mua cho cậu.” – Selena
quả quyết. “Tớ khá chắc chắn rằng Julian sẽ có thể khiến cậu chui vào nó.”

Julian trợn mắt nhìn cô. “Tôi thích lôi cô ấy ra khỏi
nó hơn.”

Grace lấy hai tay che mặt và rên lên.

“Rồi cô ấy sẽ nguôi giận thôi.” – Selena nói một
cách bí ẩn.

“Không đâu.” – Tiếng Grace cất lên từ sau bàn tay.

“Có, em sẽ.” – Julian nói khi Selena đi ra thanh
toán tiền cho chiếc váy ngủ màu đỏ.

Lời nói của anh thể hiện sự mạnh mẽ và quả quyết. Cô
có thể nói rằng người đàn ông này không quen bị người khác từ chối.

“Anh đã bao giờ thất bại chưa?” – Cô hỏi.

Ánh mắt trêu chọc của anh biến mất và cô nhìn thấy tấm
mạng che phủ gương mặt anh. Cô biết rằng anh đang cố che giấu điều gì đó trong
vẻ mặt đó. Điều gì đó rất đau đớn, điều đó thể hiện qua sự lên gân đột ngột của
cơ thể anh.

Anh không nói một lời nào cho đến tận khi Selena
quay lại đưa cho anh cái túi. “Bây giờ,” – cô nói – “tôi đang nghĩ đến ánh nến,
âm nhạc du dương và…”

“Selena,” – Grace cắt ngang – “tớ sẽ đánh giá cao những
gì cậu đang cố làm, nhưng thay vì cứ tập trung vào tớ, chúng ta có thể dành một
phút để nói chuyện về Julian được không?”

Selena liếc nhìn anh. “Tất nhiên rồi. Thế anh ấy làm
sao?”

“Cậu có biết làm cách nào để đưa anh ấy ra khỏi cuốn
sách mãi mãi không?”

“Hoàn toàn không có manh mối nào.” Selena chuyển sự
chú ý sang Julian. “Thế anh có biết không?”

“Tôi đã nói với cô ấy rồi, không có cách nào cả.”

Selena gật đầu. “Cô ấy rất ương bướng. Không bao giờ
chịu nghe người khác nói, trừ phi đó là những gì cô ấy muốn nghe.”

“Ương bướng hay không,” – Grace khẳng định và nhìn
thẳng vào Julian – “thì tôi cũng không thể tưởng tượng nổi vì sao anh lại muốn
bị lời nguyền giam giữ trong cuốn sách đó như vậy.”

Anh nhìn đi chỗ khác.

“Grace, để anh ấy yên một lát.”

“Đó chính là điều mình đang cố làm đây.”

“Thôi được” – Selena cuối cùng cũng chịu thua nói:
“OK, Julian, anh đã phạm phải tội lỗi kinh khủng nào mà phải chịu bị giam giữ
trong cuốn sách đó vậy?”

“ Tội xúc phạm thần linh .”

“Ồ,” – Selena nói giọng trầm ngâm – “thế thì không
hay rồi, Grace, có thể anh ấy nói đúng đấy. Trước đây họ còn phanh thây những
người phạm phải tội đó đấy. Lẽ ra trước đây cậu nên đểy ý đến môn văn hóa cổ đại
một chút. Các vị thần Hy Lạp thực sự rất độc ác khi ra tay trừng phạt.”

Grace nheo mắt nhìn cả hai người. “Tớ không tin là
không có cách gì để giải thoát anh ấy. Thế chúng ta có thể hủy cuốn sách đó đi
hay gọi hồn người nào đó hay làm điều gì đó đươc không?”

“À, thế ra bây giờ cậu lại tin vào mấy trò ma thuật
của tớ rồi sao?”

“Cũng không hẳn, nhưng cậu đã gọi được anh ấy đến
đây. Cậu có thể nghĩ cách giúp anh ấy được không?”

Selena cắn móng tay suy nghĩ. “Julian, vị thần nào
ưu ái anh nhất?”

Anh hít thở một hơi dài như thể những câu hỏi của họ
làm anh phát chán. “Thật ra thì không có vị thần nào quá yêu quý tôi cả. Là một
người lính, tôi hy sinh phần lớn cho Athen, nhưng tôi lại có nhiều liên hệ trực
tiếp với Eros [7] hơn”.

Selena nhìn anh mỉm cười tinh quái. “Vị thần của đam
mê và tình yêu, thảo nào.”

“Không phải những lý do như cô nghĩ đâu.” – Anh nói
giọng khô khốc.

Selena vờ như không để ý, nói tiếp: “Thế anh đã bao
giờ thử cầu xin Eros giúp chưa?”

“Chúng tôi không nói chuyện với nhau.”

Grace trợn mắt trước câu nói châm biếm phạm thượng của
anh.

“Sao anh không thử gọi ông ấy lên xem?” – Selena gợi
ý.

Grace trừng mắt nhìn cô. “Selena, cậu biết đấy, cậu
nên nghiêm túc hơn một chút. Mình biết là lâu nay mình vẫn châm chọc niềm tin của
cậu, nhưng đây là chúng ta đang nói đến tính mạng Julian.”

“Mình đang vô cùng nghiêm túc.” – Cô nhấn mạnh.
“Cách tốt nhất có thể làm lúc này là Julian gọi ông ta lên và hỏi xem ông ta có
thể giúp được không.”

Cái quái quỷ gì thế này? Grace nghĩ thầm. Mới đêm
hôm qua, cô còn không bao giờ tin sẽ có ai có thể triệu gọi được Julian. Cũng
có thể Selena nói đúng.

“Anh sẽ thử chứ?” – Grace hỏi anh.

Julian thở dài ngao ngán như thể anh đã sẵn sàng rũ
khỏi cả hai cô.

Với vẻ mặt vô cùng bực bội, anh ngửa cổ ra sau và khẽ
nói lên trần nhà: “Cupid [8] , đồ chết tiệt vô dụng, ta yêu cầu ngươi hiện
nguyên hình người.”

Grace giơ cả hai tay lên trời. “Ôi Trời, tôi sẽ
không thể hiểu tại sao ông ta lại không trả lời câu thần chú của anh.”

Selena cười ngất.

“Thôi được,” – Grace nói – “dù sao tớ cũng không tin
vào trò thần chú vớ vẩn này. Bây giờ chúng ta mang cất hết đống đồ này vào xe của
tớ, kiếm cái gì ăn trưa và cố gắng nghĩ ra một cái gì đó hiệu quả hơn là câu thần
chú. “Cupid, đồ chết tiệt vô dụng” được không?”

“Được”. – Selena nói.

Grace đưa cho Selena cái túi đựng những quần áo mà
Selena mang đến lúc sáng. “Trả cậu đồ của Bill này.”

Selena nhìn vào cái túi cau mày. “Thế còn cái áo
may-ô màu trắng đâu?”

“Tớ sẽ trả lại sau.”

Selena lại cười như nắc nẻ.

Julian đi theo sau họ, nghe họ nói đùa với nhau trên
đường đi khỏi cửa hàng.

May thay, Grace tìm thấy một chỗ đậu xe hiếm hoi
ngay bên cạnh phố Brewery.

Julian nhìn hai người phụ nữ cất túi vào xe ô tô. Nếu
anh dám công nhận sự thật thì anh thực sự thích việc Grace rất muốn giúp anh.

Trước đây chưa từng có ai quan tâm đến anh như vậy.

Anh đã độc hành suốt cả cuộc đời chỉ với sức mạnh và
sự khôn ngoan giúp sức. Ngay cả trước khi bị lời nguyền, anh cũng đã quá mệt mỏi.
Mệt mỏi vì cô đơn, mệt mỏi vì không có ai bên cạnh trên trái đất này hay nói rộng
hơn là không có ai thèm quan tâm đến anh.

Thật đáng tiếc anh đã không gặp được Grace trước khi
bị lời nguyền. Chắc hẳn cô sẽ là bàn tay êm ái xoa dịu sự mệt mỏi của anh.
Nhưng hồi đó, những người phụ nữ ở thời đại của anh rất khác.

Grace nhìn anh với cái nhìn bình đẳng, còn phụ nữ thời
đại của anh coi anh như một huyền thoại để mà sợ hãi và cung phụng.

Điều gì đã khiến Grace trở nên đặc biệt như vậy? Ở
cô có cái gì khiến cô có thể đưa tay ra cho anh trong khi anh bị gia đình của
chính mình quay lưng lại?

Anh cũng không rõ nữa. Chỉ biết cô là người đặc biệt.
Một trái tim tinh khiết trong một thế giới đầy những con người ích kỷ. Anh
không mơ đến việc gặp được bất kỳ ai giống như cô.

Cảm thấy khó chịu với chiều hướng suy nghĩ của mình,
anh liếc nhìn quanh đám đông dường như không hề để ý đến cái nóng ngột ngạt của
thành phố xa lạ này.

Một cuộc tranh cãi của một cặp vợ chồng đứng cách đó
mấy bước chân đập vào tai anh, người vợ tỏ vẻ giận dữ trước cái gì đó mà người
đàn ông bỏ lại phía sau. Họ đi trên vỉa hè ngay trưóc anh, đi giữa hai người là
một cậu bé chừng ba bốn tuổi.

Julian nhìn họ mỉm cười. Anh không nhớ nổi lần cuối
cùng anh nhìn thấy hình ảnh một gia đình đoàn tụ là khi nào. Nó chạm đến một phần
sâu kín trong anh mà anh gần như không còn nhớ đến sự tồn tại của nó nữa. Trái
tim. Và anh tự hỏi không hiểu họ có biết món quà mà họ đang có ở những thành
viên còn lại trong gia đình không.

Trong khi hai vợ chồng nọ tiếp tục đôi co thì đứa bé
dừng lại, nó để ý nhìn cái gì đó bên kia đường.

Julian nín thở khi bản năng mách bảo anh chú bé này
chuẩn bị làm gì.

Grace cất đồ vào cốp xe.

Qua khoé mắt cô nhìn thấy một cái bóng màu xanh lao
ra đường. Phải mất một giây cô mới nhận ra đó là Julian đang lao ra khỏi bãi đậu
xe. Cô nhíu mày trước hành động của anh, cho đến khi cô nhìn thấy cậu bé đang
bước từ vỉa hè xuống lòng đường.

“Ôi, Chúa ơi!” – Grace há hộc miệng khi nghe tiếng ô
tô phanh gấp.

“Steven!” - Tiếng một người phụ nữ hét lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3