Người tình kỳ ảo - Chương 03-P1

Phản ứng như bất kỳ người đàn bà nào trên đời này
khi thấy một người đàn ông khỏa thân trong phòng khách nhà mình, Grace hét lên.

Rồi lao ra phía cửa.

Nhưng cô quên mất đống nệm mà lúc nãy họ chất lên vẫn
còn đang nằm trên sàn nhà. Trượt trên hai cái nệm, cô ngã xõng soài ra.

“Không!” Cô thầm kêu lên khi cô bị va xuống sàn nhà
đau điếng một bên hông. Cô phải làm gì đó để tự vệ.

Khiếp sợ và run rẩy, cô bò qua đống nệm ghế tìm kiếm
một vũ khí gì đó. Cảm thấy có cái gì đó, cô đưa tay ra với, cái cô tìm được là
đôi dép tai thỏ màu hồng đi trong nhà.

“Chết tiệt!” Qua khóe mắt, cô thấy cái chai rượu
vang. Grace bò về phía đó và tóm lấy chai rượu rồi giơ về phía kẻ đột nhập.

Nhanh hơn cô có thể phản ứng, anh ta choàng tay ôm
ngang eo cô và nhẹ nhàng giữ chặt nó. “Cô có đau không?” – Anh ta hỏi.

Rất duyên dáng nhưng cũng đầy nam tính, giọng nói của
anh ta ấm áp với một ngữ điệu chỉ có thể tả là du dương. Gợi tình. Và nói một
cách thẳng thắn là quyến rũ.

Grace gần như tê liệt, cô ngước mắt lên và…

Chà…

Thành thật mà nói là cô chỉ nhìn thấy một thứ và cái
đó làm cho cô nóng hơn cả món canh mướp Cajun. Làm sao cô có thể bỏ qua được nó
khi mà nó ở ngay trong tầm tay của cô. Và nó thật sự là một cái mới to làm sao.

Ngay sau đó, anh ta quỳ xuống bên cạnh cô và nhẹ
nhàng vuốt những sợi tóc đang xòa vào mắt cô. Anh ta sờ khắp đầu cô như thể
đang tìm một vết thương.

Cô say sưa ngắm bộ ngực anh ta. Không thể di chuyển
hay nhìn chỗ nào khác ngoài làn da đẹp đến khó tin ấy, Grace cố gắng không rên
lên vì những cảm giác sâu kín khó tả mà bàn tay anh ta gây ra khi vuốt tóc cô.
Cả cơ thể cô nóng bừng lên.

“Cô có bị đau ở đâu không?” – Anh ta hỏi.

Một lần nữa, giọng nói kỳ là và bay bổng đó dội vào
cô như cái vuốt ve âu yếm.

Cô nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng óng, làn da rám nắng
đang gọi mời tay cô chạm vào.

Anh ta trông thật rực rỡ.

Cô nóng lòng muốn nhìn mặt anh ta để xem có phải
toàn bộ con người anh ta chỗ nào cũng hoàn hảo không.

Khi cô nhìn lên, lướt qua những cơ bắp như được tạc
trên vai anh ta, cô há hốc mồm. Chai rượu rơi khỏi tay.

Đó chính là anh ta !

Không, không thể thế được.

Điều này không thể xảy ra với cô và anh ta không thể
đứng khỏa thân trong phòng khách của cô, tay đang đan vào tóc cô được. Những
chuyện như thế này không thể xảy ra ở đời thực được. Mà đặc biệt là không thể xảy
ra với một người hết sức bình thường như cô.

Song…

“Anh là Julian?” – Cô hỏi gần như hụt hơi.

Anh ta có cơ thể mượt mà, mạnh mẽ của một vận động
viên thể dục dụng cụ nhà nghề. Cơ bắp của anh ta rắn rỏi, thon thả và tuyệt đẹp,
chúng được sắp xếp ở những nơi mà cô không hề biết là người đàn ông lại có thể
có cơ bắp ở đó. Ở trên vai anh ta, ở bắp tay và cánh tay. Ngực và lưng anh ta.
Từ cổ cho đến chân anh ta.

Bạn hãy tưởng tượng đi, nó căng lên đầy sức mạnh và
nam tính.

Mái tóc vàng óng của anh ta rủ thành từng lọn sóng
lòa xòa quanh gương mặt được cạo râu sạch sẽ trông như được tạc bằng đá. Gương
mặt anh ta đẹp trai và quyến rũ đến mức khó tin, nhưng không hề có nét gì nữ
tính hay ủy mị. Nó đẹp hút hồn người ta.

Đôi môi đầy đặn hơi tủm tỉm cười để lộ hai lúm đồng
tiền hằn sâu trên đôi má rám nắng.

Và đôi mắt.

Đẹp làm sao!

Đôi mắt có màu xanh trong vắt của một bầu trời không
gợn mây thỉnh thoảng ánh lên những tia sáng màu xanh nước biển sẫm. Ánh mắt ẩn
chứa sự dữ dội và ánh sáng trí tuệ. Cô có cảm giác như cái nhìn của anh ta có
thể giết chết người.

Hay ít nhất cũng sẽ tàn phá.

Và rõ ràng là cô đang bị nó tàn phá. Bị mê hoặc bởi
một người đàn ông quá hoàn hảo để có thật trên đời.

Cô lưỡng lự đưa tay ra chạm vào cánh tay anh ta. Cô
thực sự kinh ngạc khi cánh tay anh ta không biến mất để chứng tỏ rằng toàn bộ
chuyện này chỉ là ảo giác do cô bị say rượu.

Không, cánh tay đó là thật. Thật và rắn chắc và ấm
áp. Làn da dưới tay cô gập lại thành những cơ bắp mạnh mẽ làm tim cô đập loạn xạ.

Grace thực sự choáng váng không thể làm gì ngoài việc
cứ đứng nhìn chằm chằm.

Julian nhíu mày ngạc nhiên. Chưa bao giờ có một người
phụ nữ nào lại chạy khỏi anh hay đuổi anh đi sau khi đã đọc thần chú gọi anh đến.

Tất cả những người khác đều mong chờ anh hiện lên, rồi
ngay lập tức ngã vào vòng tay anh, đòi hỏi anh phải làm họ thỏa mãn.

Nhưng người phụ nữ này thì không thế…

Cô ấy khác với họ.

Anh hơi mỉm cười khi nhìn lướt khắp người cô.

Mái tóc đen tuyền dày dặn thả ngang lưng và đôi mắt
cô màu tro như màu biển trước khi trời bão. Đôi mắt màu tro ánh lên những ánh bạc
và xanh thể hiện sự thông minh, tinh tế.

Làn da cô trắng xanh, mềm mại lấm chấm những nốt tàn
nhang nhạt li ti. Toàn bộ cơ thể cô ấy cũng đáng ngưỡng mộ như giọng nói mượt
mà nhấn mạnh vào các trọng âm của cô vậy.

Nhưng cái đó cũng không quan trọng.

Bất kể trông cô thế nào, anh có mặt ở đây chỉ để phục
vụ cô ở trên giường. Dùng thân mình để làm ô vui sướng và anh làm việc đó có chủ
đích.

“Nào!” – Anh nói và nắm lấy vai cô. “Hãy để tôi bế
cô lên”.

“Anh đang trần truồng.” – Cô nói khẽ rồi nhìn anh từ
đầu đến chân và kinh ngạc nhận ra rằng anh hoàn toàn không mặc gì trên người cả.
“Anh hoàn toàn trần truồng”.

Anh vén mái tóc đen của cô ra sau tai: “Tôi biết”.

“Anh đang trần truồng!”

“Chúng ta đã khẳng định điều đó rồi.”

“Anh vui sướng và khỏa thân.”

Julian bối rối chau mày: “Gì cơ?”

Cô nhìn xuống cái đó của anh đang cương lên. “Anh
vui sướng ,” – cô nhắc lại và liếc nhìn để chỉ cho anh thấy – “và anh khỏa
thân”.

À, hóa ra đó là cách họ gọi nó trong thế kỷ này. Anh
phải nhớ điều này mới được.

“Và điều đó làm cô cảm thấy khó chịu à?” – Anh hỏi,
ngạc nhiên khi thấy có một người phụ nữ lại quan tâm đến việc anh ở trần khi mà
xưa nay chưa hề có ai để ý đến nó cả.

“Bingo!”

“Được, tôi có một cách.” – Julian nói, giọng anh
chùng xuống khi anh nhìn chăm chăm vào áo cô, ngực cô đang căng lên và chọc lên
khỏi lần áo trắng mỏng. Đó là nơi mà anh không thể chờ thêm để được chiêm ngưỡng,
để được nếm thử.

Anh tiến lại và chạm vào cô.

Grace lùi lại. Tim cô đập thình thịch. Điều này
không có thật. Không thể là thật. Cô chỉ say rượu và bị ảo giác thôi. Hay cũng
có thể cô bị ngã đập đầu vào thành bàn và đang nằm bất tỉnh, chảy máu đến chết.

Đúng thế rồi! Thế nghe còn có lý.

Ít nhất thì điều đó còn có lý hơn trái tim đang đập
thình thịch dồn máu hâm nóng khắp cơ thể cô. Trái tim đang van vỉ cô hãy lao
vào người đàn ông này.

Và thân hình anh ta mới đẹp làm sao.

Khi cô gặp ảo giác, cô gái, chắc chắn do cô đã quá mệt
mỏi. Thời gian gần đây chắc hẳn cô đã làm việc quá vất vả. Cô đang bắt đầu mang
những giấc mơ của bệnh nhân về nhà.

Anh đưa tay về phía cô và ôm đôi má cô trong đôi tay
mạnh mẽ của mình. Grace không thể nhúc nhích. Tất cả những gì cô có thể làm là
để mặc anh từ từ nâng khuôn mặt cô lên đến khi cô có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy,
đôi mắt mà cô chắc chắn đang xuyên thấu tâm hồn cô. Chúng thôi miên cô như thể
một con thú săn mồi nguy hiểm đang thôi miên con mồi.

Cô run rẩy trong vòng tay anh.

Rồi đôi môi nóng bỏng đầy ham muốn áp vào môi cô.
Grace rên lên đáp lại. Cô đã nghe nói rất nhiều về những nụ hôn khiến người phụ
nữ xúc động đến bủn rủn, nhưng đây là lần đàu tiên cô trải nghiệm điều đó.

Ôi, nhưng cô cảm thấy mùi vị của nó thật ngọt ngào,
và mùi vị của anh còn tuyệt hơn…

Rồi tay cô vòng ra ôm lấy vai anh, đôi vai rộng, rắn
chắc. Hơi nóng của ngực anh thấm vào người cô, mời mọc cô với sự hứa hẹn đầy
quyến rũ của những gì sắp diễn ra. Và cùng lúc đó, anh “khám phá” khắp miệng cô
như một kẻ cướp Viking đang tung hoành.

Từng centimet trên cơ thể tuyệt vời của anh đang áp
chặt vào cơ thể cô, sự cọ xát khiến phần nữ tính trong cô có thể cảm nhận một
cách rõ ràng nhất về anh. Và hỡi ôi, cái cô đang cảm nhận ở anh cô chưa từng thấy
ở bất kỳ một người đàn ông nào khác. Cô đưa tay vuốt dọc theo những bắp thịt
trên tấm lưng trần của nah và thở dài khi chúng co lại dưới tay cô.

Ngay lúc đó, Grace quyết định rằng nếu đây chỉ là một
giấc mơ, cô quyết sẽ không để bị chuồn đồng hồ đánh thức.

Hay tiếng chuông điện thoại.

Hoặc…

Tay anh xoa khắp lưng cô rồi ôm riết lấy cô, ép chặt
cô vào sát người anh hơn nữa, còn lưỡi anh vẫn đang tiếp tục nhảy múa cùng lưỡi
cô. Mùi gỗ oải hương bao trùm lấy cô.

Cơ thể cô tan chảy ra, bàn tay cô khám phá những thớ
thịt thẳng căng trên tấm lưng trần của anh khi mái tóc dài của anh mơn trớn mu
bàn tay cô đầy khiêu khích.

Đầu Julian choáng váng trước sự đụng chạm ấm áp của
cơ thể cô, trước cảm giác dễ chịu mà vòng tay ôm chặt của cô mang lại, trong
khi đó tay anh vẫn tiếp tục lướt khắp những phần hở ra của làn da mềm mại lấm
chấm tàn nhang của cô.

Anh yêu làm sao những tiếng kêu khe khẽ của cô khi
cô đáp lại anh đầy khích lệ. Mmm, anh không thể chờ đến lúc nghe cô hét lên
sung sướng. Để thấy đầu cô ngửa về phía sau trong khi cơ thể cô bọc lấy anh.

Đã lâu, lâu lắm rồi anh chưa được cảm thấy sự đụng
chạm của một phụ nữ. Đã quá lâu kể từ khi anh tiếp xúc với con người lần cuối
cùng.

Cơ thể anh hừng hực ham muốn và nếu đây không phải
là lần đầu tiên của họ, anh sẽ thưởng thức cô như thưởng thức một miếng sô cô
la. Đặt cô nằm xuống và ngấu nghiến cô như một kẻ chết đói ăn tiệc.

Nhưng phải chờ đến lúc cô quen với anh đã.

Kinh nghiệm của anh cách đây nhiều thế kỷ cho thấy
phụ nữ luôn luôn bị xỉu trong lần đầu tiên cảu họ với anh. Và chắc chắn là anh
không muốn cô gái này bị ngất xỉu.

Dù sao thì cũng phải từ từ.

Nhưng anh vẫn không thể chờ thêm một phút nào nữa để
có cô.

Bế cô lên, anh tiến thẳng về phía cầu thang.

Thoạt tiên, Grace không thể nghĩ ngợi gì trong cái cảm
giác khó tin là mình đang nằm trong một đôi tay mạnh mẽ và bao bọc bởi hơi nóng
của một người đàn ông đang bế bổng cô lên mà không hề tỏ ra phải gắng sức.
Nhưng khi họ đi qua quả dứa lớn bằng gỗ đặt dưới hàng lan can, cô mới giật mình
tỉnh ra.

“Oái, đồ quỷ!” – Cô giật giọng, túm vội lấy quả dứa
màu gỗ gụ khắc dưới lan can cầu thang như một cứu cánh: “Anh đang định đưa tôi
đi đâu đấy hả?”

Anh dừng lại và nhìn xuống cô vẻ tò mò. Và trong
giây phút đó, cô nhận ra rằng một người cao lớn và mạnh mẽ như anh có thể làm bất
cứ điều gì trên đời mà anh muốn với cô và cô hoàn toàn không thể chống cự được.

Nỗi sợ hãi lan ra khắp người cô.

Mặc dù nguy hiểm như vậy, nhưng có một phần nào đó
trong cô không hề sợ hãi. Có cái gì đó sâu thẳm trong cô nói với cô rằng anh ấy
không hề có ý định làm hại cô.

“Tôi đang đưa cô lên phòng ngủ để làm nốt cái việc
chúng ta mới bắt đầu.” – Anh nói một cách giản dị, như thể đang nói chuyện về
thời tiết vậy.

“Tôi không nghĩ thế.”

Anh nhún đôi vai rộng đẹp tuyệt. “Thế cô thích ở cầu
thang hơn à? Hay là trên tràng kỷ?” – Anh dừng lời và nhìn quanh nhà cô như thể
đang xem xét về những lựa chọn của mình. “Thật ra đó cũng là một ý kiến không tồi.
Cách đây đã rất lâu rồi, tôi cũng đã từng cùng với một phụ nữ trên…”

“Không, không, không! Nơi duy nhất mà anh có thể
cùng với tôi là trong mơ. Bây giờ thì đặt tôi xuống, trước khi tôi nổi điên
lên.”

Cô kinh ngạc khi anh làm đúng như vậy.

Cảm giác khá hơn đôi chút khi đã đặt chân an toàn
lên mặt đất, cô tiến thêm hai bước.

Bây giờ thì họ đã mặt đối mặt và ở một tư thế bình đẳng
hơn một chút. Đấy là trường hợp có ai đó có thể đứng ở tư thế bình đẳng với một
người đàn ông mang trong mình một sức mạnh và uy lực đến vậy.

Bỗng nhiên ý thức một cách đầy đủ về sự hiện diện của
anh tác động mạnh đến cô.

Anh ấy có thật!

Thánh thần ơi, hóa ra cô và Selena đã gọi được anh ấy
hiện lên thật.

Đôi mắt anh nhìn chòng chọc vào mắt cô, khuôn mắt
trông khắc kỷ và hoàn toàn chẳng có gì vui vẻ. “Tôi không hiểu vì sao tôi lại ở
đây. Nếu cô không muốn tôi, vì sao cô lại gọi tôi?”

Cô suýt nữa thì kêu lên khi nghe anh nói. Tệ hơn là
trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh cơ thể mạnh mẽ, rắn chắc ánh vàng của anh áp
vào da thịt cô.

Không biết cảm giác được làm tình suốt đêm với một
người đàn ông tuyệt vời đến mức khó tin thế kia sẽ như thế nào nhỉ?

Và anh sẽ vô cùng ngọt ngào ở trên giường. Hẳn không
còn gì nghi ngờ về việc đó cả. Với những cử chỉ anh vừa thể hiện với cô, chẳng
cần phải nói sẽ còn tuyệt đến thế nào…

Chỉ riêng ý nghĩ đó đã làm cô căng lên. Có gì đặc biệt
ở người đàn ông này?

Trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy “ham muốn” như
lúc này. Chưa bao giờ! Cô có thể, nói đúng theo nghĩa của nó, ấn anh xuống sàn
nhà và thưởng thức anh.

Chuyện này thật vô lý.

Nhiều năm qua, cô đã quá quen với những vấn đề liên
quan đến tình dục được mô tả bằng những từ ngữ sinh động nhất – một số bệnh
nhân của cô thậm chí còn cố tình gây sốc hoặc kích thích cô.

Nhưng chưa bao giờ có ai khơi được ngọn lửa hùng hực
này trong cô.

Nhưng với anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ là ôm
anh trong tay và ấn anh nằm xuống đất.

Ý nghĩ hoàn toàn xa lạ đó làm cô thức tỉnh.

Grace định mở mồm để trả lời câu hỏi của anh nhưng lại
thôi. Cô sẽ phải làm gì với người đàn ông này?

Ngoài chuyện kia .

Cô lắc đầu nghi hoặc: “Thế tôi phải làm gì với anh?”

Mắt anh mờ đi vì ham muốn khi anh tiến lại phía cô.

Ôi, vâng , cơ thể cô van vỉ, xin hãy chạm khắp thân
thể tôi.

“Dừng lại” – Cô quát anh và cả chính bản thân cô, để
lấy lại tự chủ. Lý trí vẫn đang chiếm ưu thế chứ không phải hoóc môn của cô. Cô
đã phạm phải sai lầm đó và cô không muốn lặp lại.

Cô nhảy lên thêm một bậc và nhìn chằm chằm vào anh.
Trời đất quỷ thần ơi, anh ta quá đẹp trai. Mái tóc vàng bồng bềnh của anh thả
xuống ngang lưng và ở lưng chừng được buộc bằng một sợi dây da màu nâu sẫm. Trừ
ba cái tua nhỏ không có hạt đính, còn lại tất cả các tua của sợi dây da đó đều
gắn hạt và túm tua rua lúc lắc theo từng cử động của anh.

Hàng mi màu nâu sẫm che rợp đôi mắt vừa lôi cuốn vừa
như đe dọa. Đôi mắt đang nhìn cô đầy khao khát.

Và giây phút đó, cô thực sự muốn giết chết Selena.

Nhưng cũng chưa bằng ước muốn được lên giường cùng với
người đàn ông này và cắn ngập hàm răng cô vào làn da rám nắng kia.

Dừng lại ngay!

“Tôi không hiểu cái gì đang diễn ra ở đây.” – Cuối
cùng, cô cất tiếng. Cô phải suy nghĩ một cách thấu đáo chuyện này để tìm ra một
giải pháp. “Tôi cần phải ngồi xuống một phút và anh…” Cô đưa mắt nhìn khắp cơ
thể hoàn hảo của anh. “Anh cần phải mặc quần ao vào.”

Khóe miệng Julian hơi giật giật. Trong suốt cuộc đời
anh, cô là người đầu tiên từng yêu cầu anh điều đó.

Thật ra, từ trước khi anh phải chịu lời nguyền, tất
cả những người đàn bà mà anh gặp đều chẳng mong gì hơn ngoài việc lột hết quần
áo anh ra. Càng nhanh càng tốt. Và sau khi bị lời nguyền, những người triệu gọi
anh dành nhiều ngày chỉ để nhìn ngắm cơ thể trần truồng của anh, đưa tay rờ rẫm
khắp người anh, thưởng thức vẻ đẹp của anh.

“Anh đứng chờ đây một phút!” – Cô nói rồi chạy lên
gác.

Anh nhìn theo mông cô lắc theo nhịp bước chân, cơ thể
anh lập tức nóng và căng lên. Cắn chặt răng cố gắng phớt lờ sự thôi thúc trong
từng thớ thịt, anh buộc mình nhìn ngắm xung quanh. Phân tán tư tưởng rõ ràng là
cách tốt nhất, ít nhất là cho tới khi cô đầu hàng anh.

Điều đó sẽ không lâu đâu. Không một người phụ nữ nào
có thể giữ mình với anh được lâu.

Mỉm cười cay đắng trước ý nghĩ đó, anh liếc nhìn căn
nhà.

Anh đang ở đâu và bây giờ là thời đại nào đây?

Anh không còn biết là anh đã bị giam cầm bao lâu rồi
nữa. Tất cả những gì anh còn nhớ là âm thanh của giọng nói qua các thời kỳ, là
sự biến đổi và phát triển dần của ngôn ngữ và ngữ âm theo thời gian.

Ngước mắt nhìn ánh sáng trên đầu, anh chau mày.
Không có lửa. Thế cái kia là cái gì nhỉ? Nước mắt anh giàn giụa vì nhìn lâu nên
anh đưa mắt nhìn ra xa.

Đó chắc hẳn là bóng đèn, anh quyết định.

Này, tôi cần thay cái bóng đèn. Làm ơn tắt hộ tôi
cái công tắc cạnh cửa được không Kay?

Nhớ lại lời người bán hàng, anh nhìn ra cửa và nhìn
thấy một cái mà anh đoán là cái công tắc. Julian rời cầu thang và kéo cái công
tắc xuống, lập tức đèn tắt phụt. Anh lại bật lại công tắc lên.

Anh mỉm cười. Không biết thời đại này còn có điều gì
kỳ diệu nữa không?

“Này.”

Julian nhìn thấy Grace đang đứng ở dưới chân cầu
thang. Cô ném cho anh một miếng vải xanh sẫm hình chữ nhật. Anh đỡ lấy nó ôm
vào ngực trong khi vẫn không thể tin nổi ý định của cô.

Người phụ nữ này thực sự có ý định anh phải mặc quần
áo sao?

Thật khác thường. Anh nhíu mày và cuốn tấm vải quanh
hông.

Grace chờ cho anh đi khỏi cửa mới nhìn anh. Ơn Chúa,
cuối cùng thì anh ta cũng đã được che lại. Chả trách vì sao thời Victoria người
ta nhất định phải có lá vả. Thật quá tệ là vườn nhà cô lại không có thứ đó. Loại
cây duy nhất mọc ở đó là những bụi cây nhựa ruồi và cô ngờ rằng anh ta sẽ không
thích thứ đó.

Grace tiến về phía phòng khách và ngồi xuống tràng kỉ.
“Giúp tớ với, Lanie!” – Cô thì thầm một mình. “Tớ sẽ bắt cậu phải trả giá cho
chuyện này.”

Và anh ở đó, ngồi xuống cạnh cô, đốt lên ngọn lửa
đam mê trong cơ thể cô bằng sự có mặt của anh.

Ngồi dịch về phía kia của chiếc tràng kỷ, Grace nhìn
anh đầy dò xét. “Thế anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?”

Ồ, câu hỏi hay lắm, Grace. Sao không hỏi anh ta về
thời tiết hay về dấu hiệu của anh ta, những cái mà mày quan tâm? Vớ vẩn!

“Đến ngày trăng tròn tháng sau.” Đôi mắt băng giá của
anh hơi tan ra một chút. Và khi anh đưa mắt nhìn khắp cơ thể cô thì ánh mắt của
anh nhanh chóng chuyển từ lạnh giá sang rực cháy chỉ trong hai nhịp tim đập.

Anh nhoài người về phía cô, đưa tay định chạm vào
khuôn mặt cô.

Grace đứng bật dậy và đi lại phía đầu kia của bàn uống
cà phê. “Có phải anh định nói là tôi sẽ mắc kẹt với anh trong một tháng nữa
không?

“Đúng rồi.”

Grace choáng váng đưa tay dụi mắt. Cô không thể phục
vụ anh ta trong vòng một tháng được. Cả một tháng trời! Cô phải có trách nhiệm,
nghĩa vụ.

Cô có một thói quen mới cần phải học.

“Nghe này!” – Cô nói. “Dù anh có tin hay không thì
tôi cũng có một cuộc sống riêng. Một cuộc sống không hề có anh trong đó.”

Từ nét mặt anh ta cô có thể nói rằng anh ta chẳng hề
để tâm đến những gì cô vừa nói. Không hề. “Nếu cô nghĩ rằng tôi sung sướng lắm
khi ở đây với cô thì cô đã nhầm lẫn một cách đáng buồn. Tôi đảm bảo với cô rằng
tôi ở đây không phải do tôi lựa chọn.”

Những lời nói của anh làm cô đau nhói.

“Ồ vâng, nhưng không phải tất cả con người anh đều cảm
thấy thế đâu.” Cô đưa mất nhìn phần dưới của anh vẫn đang dựng đứng.

Nhìn xuống dưới đùi và cái túm lùm lùm phồng lên dưới
chiếc khăn tắm, anh thở dài. “Thật không may, tôi cũng chẳng thể điều khiển được
cái đó khá hơn gì việc tôi có mặt ở đây.”

“À, thế thì cửa kia.” – Cô nói và chỉ về phía cửa ra
vào. “Cẩn thận không nó đập vào mông khi anh đi ra.”

“Tin tôi đi, giá mà tôi có thể đi được.”

Grace lưỡng lự trước những lời nói của anh, nghe có
vẻ nghiêm trọng. “Anh có định nói với tôi là tôi không thể đọc thần chú khiến
anh biến mất hay đưa anh trở lại cuốn sách không?”

“Tôi tin rằng câu thần chú của cô là bingo ”.

Cô lặng im.

Chậm rãi đứng lên, Julian nhìn chằm chằm vào cô.
Trong tất cả những thế kỷ mà anh chịu đựng lời nguyền, đây là lần đầu tiên có
chuyện này xảy ra. Tất cả những người phụ nữ khác gọi anh đến đều biết anh là
ai và họ vô cùng sung sướng được dành trọn một tháng trong vòng tay anh, sung
sướng sử dụng cơ thể anh để làm họ mãn nguyện.

 

Báo cáo nội dung xấu