Hoàng tử yêu nói giỡn - Chương 03

Chương 3

 

So với Nhị hoàng tử tùy lúc có thể sôi trào nổ tung trong
Xuân Khánh cung kia, tâm trạng của Thiên Thiên có thể nói là vui vẻ vô cùng.

Dĩ nhiên, trừ bỏ thỉnh thoảng khi nhớ tới trách nhiệm nặng nề
của mình, tâm tình sẽ có một chút xíu buồn bực.

“Công
chúa Thiên Thiên, hai ngày nay ở đây không biết đã quen chưa?” Hoàng hậu vẫn
xinh đẹp như xưa hiền lành nhìn về phía nàng cười hỏi.

“Quen,
Thiên Thiên ở chỗ nào cũng quen.” Nàng thản nhiên cười một tiếng, tự mình đánh
trống lảng. “A cha của ta nói ta là lạc đà sa mạc chuyển thế, đi đâu cũng có thể
lăn ra ngủ. Huống chi hoàng cung thoải mái như vậy, so với Vương Cung A Lý còn
lớn hơn đẹp hơn gấp mấy lần, mấy hôm trời mưa ta chỉ đi dạo thôi mà cũng đi
không hết, thật sự là chơi thật vui vẻ.”

“A a a ,
nhìn coi tiểu nha đầu ngươi thật thú vị.” Hoàng hậu không nhịn được xích lại gần
nàng một chút, “Kia…Ngươi không bằng vĩnh viễn ở lại trong hoàng cung, không đi
nữa, có được không?”

“Hoàng hậu
nương nương, người không phải đang ám chỉ muốn Thiên Thiên ở lại làm con dâu
người chứ?” Nàng đang ăn một miếng điểm tâm, nghe vậy cười như không cười nhìn
về phía hoàng hậu.

Đầu óc nàng linh hoạt, hoàng hậu cũng chẳng phải thông minh
tuyệt thế, lập tức tiếp lời.

“Đúng
nha, nhưng mà ai gia không phải là ám chỉ, ai gia là công khai. Nếu ngươi cũng
nghĩ như vậy, vậy chúng ta không bằng thuận nước đẩy thuyền đi.”

Ai nha nha, quả nhiên gừng càng già càng cay.

“Hoàng hậu
nương nương, ý của ta không phải vậy.” Nàng có chút gấp gáp.

“Đừng khẩn
trương, trong thư A Lý quốc vương viết cho Hoàng thượng cũng nói rõ, muốn Hoàng
thượng cùng ai gia giúp một tay chọn ra một vị phò mã văn võ song toàn, phẩm đức
tốt đẹp, lại anh tuấn tiêu sái, chuyện này Hoàng thượng cùng ai gia cũng đã đồng
ý, cũng cảm thấy đây là cơ hội để gia tăng tình nghĩa bang giao giữa hai nước,
cho nên ngươi ngàn vạn đừng khách khí, nhìn một chút coi trong cung có ai thuận
mắt thì đính ước đi.” Hoàng hậu cười hi hi nói.

“Nhưng ý
của a cha ta là…” Thiên Thiên muốn nói lại thôi, nhìn đôi mắt phượng sáng ngời
đầy ý cười của hoàng hậu, lời muốn nói thế nào cũng không ra khỏi miệng được,
“Ách, tóm lại, chuyện này cũng không vội.”

Nguyên tắc của nàng khi tới Trung Nguyên chính là trước dạo
chơi sau đó mới làm việc.

“Không vội?
Ngươi không vội, ai gia lại vội muốn chết đây.” Hoàng hậu kéo bàn tay nhro bé của
nàng vỗ vỗ, phấn chấn bừng bừng nói: “Không biết tại sao, ai gia vừa nhìn thấy
người đã cảm thấy ăn ý, nói chuyện sạch sẽ gọn gàng một chút cũng không quanh
co, hơn nữa tự nhiên hào phóng, dáng vẻ anh tư sáng sủa, khác hẳn với mấy cô
nương mảnh mai ở Trung Nguyên chúng ta, ai gia rất thích.”

“Tạ
hoàng hậu nương nương đã thích, chẳng qua là ta…” Nàng khó xử suy nghĩ, không
biết nên nói sao cho rõ ràng, giải thích minh bạch.

“Đúng rồi,
ai gia nghe nói ngươi với Phượng Thi qua lại cũng gần gữi?” Hoàng hậu thử dò
xét hỏi.

“Ai ạ?”
Nàng sửng sốt một chút.

“Phương
Thi ấy, chính là Nhị hoàng tử.” Hoàng hậu mập mờ nhè nhẹ đụng vào khuỷu tay
nàng: “Có đúng không? Chính là cái người lúc cười lên có chút xấu xa, nhưng mà
dáng dấp tuấn mỹ vô trù, làm việc có chút quỷ dị kỳ quái, nói chuyện có chút âm
dương quái khí ấy?”

“Hoàng hậu
nương nương. người xác định nhị hoàng tử là con ruột của người sao?” Nàng kinh
ngạc nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Chính
là ruột thịt ta mới khó giải quyết.” Hoàng hậu thở dài một tiếng, khuôn mặt
xinh đẹp buồn bực vô hạn.” Tiểu Thi hắn….Aiz, hết lần này tới lần khác khiến
cho ai gia hao tổn tâm tư nhất.”

“Làm sao
lại như vậy?” Thiên Thiên không tự chủ được mạnh mẽ bảo vệ cho hắn: “Nhị hoàng
tử khí chất tốt, dung mạo đẹp, thoạt nhìn tài hoa cũng không tồi, mặc dù há miệng
ra có hơi tiện một chút, nhưng mà ta cảm thấy tâm địa hắn rất thiện lương, là
người tốt, cũng đâu có kinh khủng như hoàng hậu nói.”

Vị tiểu cô nương này, ai gia cũng đâu có nói hắn kinh khủng
nha.

Hoàng hậu âm thần cười một tiếng, trên mặt vẫn buồn thảm như
cũ: ” Cũng đúng, ngươi vừa mới quen hắn, không biết hắn là loại người gì.”

“Vậy hắn
là loại người gì?” Nàng nhíu mày hỏi, trong ngực không biết tại sao dâng lên một
trận bất bình mãnh liệt.

Nàng lúc này có thể ít nhiều hiểu rõ vì sao cái miệng hắn lại
tiện như vậy, thái độ khó giái thích như vậy, thì ra là người thân của hắn đều
không hiểu rõ hắn, cho nên hắn mới biến thành kẻ quái dị như vậy.

Dù sao tuổi trẻ, còn chưa biết che dấu suy nghĩ trong lòng,
trên mặt Thiên Thiên không khỏi hiện lên một mảnh đồng tình.

“Aiz,
cái này nói ra rất dài dòng, hắn ấy…” Hoàng hậu mắt không chuyển lấy một cái
nhìn nàng, trong lòng càng thêm vui sướng, ngoài miệng vẫn đàng hoàng không
khách khí đùa bỡn con trai như cũ.

Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm hoàng hậu, chờ đợi bà công bố
đáp án.

“Hắn
thích nam nhân.” Hoàng hậu len lén dò xét sắc mặt của nàng.

“….Sao?”
Thiên Thiên vẻ mặt mông lung.

“Cũng
không biết là từ lúc nào thì bắt đầu, hắn đối với nữ nhân một chút hứng thú
cũng không có, kết giao đều là nam nhân, ngay cả một chút cũng không che dấu sự
yêu thích đối với nam nhân.”

Thành thật mà nói, hoàng hậu đối với chuyện này vẫn còn nhức
đầu.

Bà cùng Hoàng thượng nghĩ cách hy vọng có thể thay đổi tính
hướng của con trai, tuy rằng nói từ cổ chí kim không phải là không có đoạn tụ
chi phích, long dương là người tốt, nhưng là làm cha làm mẹ cứ như vậy nhận mệnh,
tiếp nhận chuyện con dâu tương lai sẽ là một nam nhân cao lớn vĩ ngạn, này này
này…. cũng quá làm khó bọn họ.

Lúc này A Lý Bất Đạt quốc vương hy vọng có thể cùng bọn họ kết
làm Tần Tấn chi hảo, bà cùng Hoàng thượng cũng cảm thấy anh khí hiên ngang A Lý
Thiên Thiên nhìn kiểu gì cũng thật thú vị, trong lòng cũng muốn ghép nàng cùng
con trai thành một đôi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Tiểu Thi nhà bà từ nhỏ không sợ
trời, không sợ đất, đầu óc thông minh, vẻ ngoài lại đẹp đẽ, cơ hồ không ai trị
được hắn, nhưng mà kể từ khi Thiên Thiên tới xong, hắn liền liên tiếp cam chịu,
chuyện này làm cho bọn họ mừng rỡ không ngớt, hoàn toàn không cần bỏ phiếu liền
quyết định chắc chắn Thiên Thiên chính là khắc tinh của hắn không thể nghi ngờ.

“Hắn
thích nam nhân, không thích nữ nhân?!” Thiên Thiên kinh ngạc khẽ kêu.

Chẳng lẽ là thật?

Nhưng mà lại nói lại, hôm đó ở trên đường cái, nàng không phải
chính mắt thấy hắn nhìn về phía nam nhân huýt sáo triệt để làm quen sao?

Thì ra hắn là một “con thỏ”*. Trên mặt nàng không tự chủ được
bỗng chốc chán nản.

*con thỏ =thụ ạ =))

Khí lực tráng kiện, da thịt đầy đặn, lồng ngực dày dặn của hắn,
thì ra đều là để lại cho nam nhân đụng vào, đây thật quá lãng phí của giời a!

“Còn
không phải sao.” Hoàng hậu giả bộ thở dài: “Thật là đáng tiếc.”

“Đúng vậy
a, thật là đáng tiếc…. A? Người làm sao mà biết ta đang suy nghĩ cái gì?” Thiên
Thiên rụt đầu lại phía sau, hoảng sợ thở hắt ra một hơi.

“Cái đó
không phải trọng điểm, đứa nhỏ, ta đem hắn giao cho ngươi, ngươi ngàn vạn chớ
cô phụ kỳ vọng của ta và Hoàng thượng nha.” Hoàng hậu lời nói sâu xa vỗ vỗ tay
nàng.

“Cái gì?
Nhưng mà ta….” Nàng còn chưa kịp phản đối, hoàng hậu đã nháy mắt với nàng mấy
cái, một bộ ta và ngươi biết rõ trong lòng là được.

“Vậy cứ
như thế, ai gia cuối cũng cũng có thể yên tâm.” Hoàng hậu đoan trang đứng dậy,
vừa xoay lưng về phía mặt của nàng mặt đã nhăn đến lợi hại sảng khoái ngất trời.

Moah ha ha!

“Hoàng hậu
nương nương, người hiểu lầm, ta không phải là….” Thiên Thiên lo lẵng muốn giữ lại
hoàng hậu, giải thích rõ ràng tử tế.

Mau, nhanh lên! Hoàng hậu âm thầm nháy mắt với sáu tên thị vệ
cùng cung nữ.

Rất khó để mà tưởng tượng ra cảnh một hoàng hậu cả người mặc
tú bào điểm ngọc khảm vàng dài ba thước mà động tác chạy lại có thể nhanh như vậy,
thoắt một cái đã không thấy tăm hơi.

Thiên Thiên dở khóc dở cười, không nhịn được lắc đầu.

“Mẹ con
chính là mẹ con, cả hai đều đủ kỳ quái.” Nàng thở ra, lại lấy một khối điểm tâm
nhét vào trong miệng, hết sức ra vẻ trấn định vô sự.

“Công
chúa, uống trà.” Một bên cung nữ cười hì hì thay nàng rót trà, hiển nhiên là thấy
nhưng không thể trách.

“Cám
ơn.” Thiên Thiên vừa ăn điểm tâm ngon lành, trong lòng thế nào cũng không bình
tĩnh lại được.

Lý trí nói cho nàng biết, căn bản không cần đem lời hoàng hậu
nói cùng với chuyện của Nhị hoàng tử bỏ vào trong tai, vơ vào trên người, nhưng
mà tình cảm của nàng vẫn không ngừng sôi trào.

Tại sao hắn chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân?

“Chính
giữa hồng tâm!”

Cả một hàng cung nữ, thị vệ hết sức cổ vũ, tiếng hoan hô như
sấm động.

“Đẹp
trai quá a!” Cung nữ Tiểu Hoa tung hô.

“Đệ nhất
thiên hạ thần tiễn thủ.” Cung nữ Tiểu Lục cổ vũ.

“Hậu Nghệ
tái thế!” Thị vệ Minh Đao hưng phấn rống lên.

“Tôn
Thúc Ngao* cam bái hạ phong….Đau quá! Các ngươi đánh ta làm gì?” Thị vệ Minh
Thương bị mọi người bạo lực tập thể một trận: “Ô ô ô, cứu mạng a….”

*Tể tướng của nước Sở, nổi tiếng thanh liêm công chính, thiện
tâm ~ nói chung là chẳng liên quan gì đến chuyện bắn cung hết )

“Ngu ngốc.”
Hải công công trợn mắt.

“Đúng vậy.”
Khổng Ất Nhân cũng rất khó chịu, hắn đối với mũi tên vừa rồi của mình cảm thấy
rất tự tin vẻ vang.

“Tôn
Thúc Ngao đem quả dâu đen ngọt cho cha mẹ ăn, mình ăn quả dâu hồng chua, ngay cả
cường đạo cũng kính nể lòng hiếu đạo của ông ta, chuyện đó cả thiên hạ đều biết,
tên ngu ngốc này cư nhiên lung tung so sánh với chủ tử, thật là tự mình muốn ăn
đòn.” Hải công công khinh thường nói.

“Hải, Đại,
Truyện!” Khổng Ất Nhân nghiếng răng nghiến lợi, giữa trán gân xanh giật giật cuồng
loạn.

‘Chuyện
gì vậy? Chủ tử.” Nhất định là khen ngợi ông ta rồi. hải công công sung sướng tí
tởn quay đầu lại.

“Tôn
Thúc Ngao là người đã đánh chết con rắn hai đầu kia*!” Tay
hắn vung một chưởng, hung hăng vỗ lên trán Hải công công một cái.”Ngươi đúng là
cái đồ dân đen!”

*Search Google Truyện Tôn Thúc Ngao đập rắn để biết thêm chi
tiết.

“Tha mạng
a! Chủ tử….”Hải công công đau đến mức kêu lên quang quác.

Thiên Thiên một bước đi vào hoa viên của Xuân Khánh cung, đập
vào mắt chính là một màn náo nhiệt này.

Làm sao lại loạn hết thành một đoàn thế này?

“Địa ngục
trần gian a!” Hải công công kêu thảm thiết.

Bóng người thon dài như hạc giữa bầy gà trong đám kia đang
đuổi theo đánh người kia, không phải là cái vị chỉ thích nam nhân mà không
thích nữ Nhị hoàng tử thì còn là ai?

Nàng thở dài một hơi, không nói hai lời lấy tốc độ gió lốc
xông lên, vươn tay xách cổ tên kia kéo ra ngoài.

“Ai dám
đánh lén…..Ặc!” Khổng Ất Nhân bị xách cổ lên vùng vằng liều chết vung tay đá
chân, nhìn qua lại đang giống hoa chân múa tay.

“Câm miệng,
ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

A Lý Thiên Thiên?!

*********

Chồ nào đẹp nhất kinh sư?

Không chỉ có hoàng cung đế vương gia sáng lạng hoàng kim
kia, không chỉ có những nhà quý tộc phú thương rường cột chạm trổ, còn có những
ngôi nhà mái cong bể dâu xưa cũ thanh nhã của dân chúng.

Trừ những chỗ đó ra, hàng liễu đung đưa bên bờ sông xanh biếc,
cả thành hoa thơm gió mát, say lòng người.

Thiên Thiên đem Khổng Ất Nhân “bắt cóc” đến một trong những
chiếc cầu cổ của kinh sư, khói sóng lá vàng óng ánh như tranh.

Nàng cũng không biết đây là một trong chính đại mỹ cảnh nổi
danh của kinh sư, chỉ là bởi vì nơi này rất yên tĩnh, rất thoải mái, du khách
cũng không nhiều, lại có mấy ngôi đình cổ kính, bên trong có băng ghế đá có thể
để cho bọn họ ngồi xuống tử tế “Nói chuyện chút.”

“Khụ khụ
khu….” Nàng vừa buông tay xong, gương mặt tuấn tú của Khổng Ất Nhân đỏ bừng sặc
sụa ho khan từng ngụm từng ngụm hít thở: “Mưu…khụ khụ…sát….”

“Ít nói
nhảm, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

“Là hỏi
ta sao? Khụ khụ….Phải là dùng hình bức cung mới đúng?” Hắn oán giận liếc nàng một
cái, “Ta làm chuyện gì?”

“Hoàng hậu
nương nương nói ngươi thích nam nhân.” Vẻ mặt nàng cực nghiêm túc nhìn chằm chằm
hắn,

Hắn nhất thời ngừng ho khan, vẻ mặt có chút lúng túng; “Làm
sao? Không được à?”

Đáng chết! Mẫu hậu làm gì mà lắm mồm như vậy?

“Cũng
không phải là không được.” Nàng ngước mắt nhìn hắn, không biết tại sao, lòng
tràn đầy thương tiếc cùng đồng tình.

“Vậy thì
không sao, ta còn muốn trở về thanh lý môn hộ. “Hắn nói xong cũng đã đứng dậy.

“Tại sao
thích nam nhân? “Nàng đột nhiên hỏi.

Động tác đứng dậy cúa hắn đột nhiên dừng lại, hoài nghi
nhìn, “Ngươi sao lại hỏi?”

“Ta muốn
hiểu rõ tâm tình của ngươi.”

Hắn lại ngồi xuống, nhướn mày, cao thâm khó lường nhìn nàng,
“Khẩu khí của ngươi giống như đem ta ra làm quái vật để nghiên cứu.”

“Ta
không có rảnh như vậy.” Nàng tức giận. “Ta có nguyên nhân của ta.”

“Nguyên
nhân gì?”

“Không
thể nói. “

“Thì ra
là như vậy.” Hắn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

“Vậy
ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi thích nam nhân sao?”Nàng nghiêng
người về phía trước chờ câu dưới của hắn.

Khổng Ất Nhân cũng thần thần bí bí đến gần nàng, gần đến mức
cơ hồ như chóp mũi sắp đụng vào chóp mũi, gần đến nỗi Thiên Thiên không khỏi hô
hấp dồn dập, tâm hoảng ý loạn, trái tim mạnh mẻ đập loạn không cách nào khống
chế.

Lông mi của hắn thật dài, thật dày a, cặp mắt đen nhánh mơ hồ
chớp lên những tia sáng huyền bí, sống mũi cao ngất so với Ô Hô Lạp sơn* còn muốn
đẹp đẽ mê người, còn có đôi môi dày vừa phải cong lên hoàn mỹ ….

* Dãy núi ngăn cách giữa Ukraina và Mông Cổ.

Nàng hoàn toàn không phát hiện ra bản thân không tự chủ được
mà ngừng thở, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào bờ môi của hắn, dựa vào đôi môi thật
gần.

Sẽ rất mềm mại sao? Có thể …chạm vào một chút không?

“….Không
được.”

“Không,
không được?!”

Thiên Thiên cơ hồ mất khống chế nhịp tim hồi hộp khẩn trương
trong phút chốc ngây người, hai gò má đỏ bừng nóng đến nỗi sắp bốc ra khỏi, chột
dạ cho rằng hắn có thể nghe thấy giọng nói từ đáy lòng mình.

“Đúng
nha.” Hắn xấu xa hạ thấp giọng, “Ta không thể nói cho ngươi biết tại sao ta
thích nam nhân được.”

Thì ra là đang nói cái này!

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại bị chọc cho cục
tức dâng lên: “Tại sao không được?”

“Ta cũng
có nguyên nhân của ta.” Hắn ngồi thẳng thắt lưng, đắc ý cười một tiếng.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc khẩn trương hốt hoảng của nàng đúng là
quá mức nghiện, khiến hắn có một loại khoái cảm hòa nhau một bàn, ha ha!

“Có tin
ta có thể lập tức đạp ngươi xuống sông hay không?” Sắc mặt nàng trầm xuống.

Khổng Ất Nhân đột nhiên ngậm miệng, ngay sau đó lại ảo não mở
miệng. “Làm cái gì, ta đường đường là nhị hoàng tử mà lại sợ ngươi uy hiếp
sao?”

“Nhị
hoàng tử thì làm sao? Có gì hơn người?” Nàng hất cằm, “Ta cũng là Nhị công
chúa, ngươi cũng đâu có lớn hơn ta.”

“Coi như
không lớn hơn ngươi, ít nhất ta cũng có một chỗ dài hơn ngươi, như thế nào?” Hắn
tranh cãi với nàng.

“Ngươi,
ngươi cái đồ biến thái cuồng!!” Hai má nàng đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay
do tức giận, dù sao cũng là trong nháy mắt hồng thành một đoàn.

“Là tư
tưởng của ngươi không thuần khiết, ta nói là nói chiều cao!”

Thiên Thiên mặt càng đỏ hơn, nhưng có thể khẳng định là do tức
giận, bởi vì nàng giây tiếp theo trong nháy mắt liền lật bàn….

Đó là bàn đá nha!

Đây là ý nghĩ kinh hãi cuối cùng thoáng qua trí óc của Khổng
Ất Nhân trước khi bắn lên không trung rớt xuống dòng nước lạnh thấu xương, sau
đó hắn liền chìm vào đáy nước lạnh như băng.

*********

“Ha ha
ha….Hắt xì!!!”

Cả người ướt như chó rơi xuống nước chật vật , Khổng Ất Nhân
cuốn chặt chiếc chăn, sắc mặt tím bầm liều mạng run rẩy.

“Đến đây
đi, uống chén sữa nóng cho ấm người.” Thiên Thiên lạnh lùng đem một chén sữa
nóng hổi đưa cho hắn, đáy mắt cùng khóe miệng đều liều chết nhịn cười.

“Đừng….khụ
khụ khụ…đừng có giả bộ hảo tâm…” Tận lực tránh khỏi run rẩy mặt tím môi xanh,
toàn thân xương cốt cũng sắp rã rời, hắn vẫn hung tợn nhìn nàng một cái, rất có
cốt khí cự tuyệt chén sữa nóng thơm lừng mê người.

Rõ ràng chính là nàng đem hắn ném xuống sông lạnh chết người,
bây giờ lại còn hư tình giả ý bưng cái gì mà sửa nóng tới, không biết bị nhiễm
lạnh thì phải uống canh gừng nóng sao?

Đến từ phiên bang đúng là đến từ phiên bang, một chút đạo lý
cũng không biết, một chút tình cảm cũng không nói, hắn cũng đâu có nói gì, nàng
cứ như vậy lòng dạ độc ác xuống tay với hắn….

Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, hắn dứt khoát giận dỗi đem
chăn mền trên người ném ra, thở phì phò, căm tức nhìn nàng.

“Đừng có
trợn mắt, con ngươi rớt ra thì hỏng.” Thiên Thiên không chút phật lòng, đem
chén sữa mạnh mẽ nhát vào trong tay hắn, nhặt chăn lên đắp lên trên người hắn.

Khổng Ất Nhân vốn là muốn đập chén để trả thù, nhưng mà sự ấm
áp từ chén sữa nóng kia làm cho cả người hắn cơ hồ muốn hòa tan, hơi căng thẳng
một chút sau, vẫn giữ chặt lấy chén sữa không buông.

Nhưng là để tỏ ra hắn vẫn còn đang tức giận, trước khi uống
hắn vẫn không quên hừ mạnh một tiếng.

Thiên Thiên nhìn hắn chật vật thêm thảm, lại vẫn tuấn tú mê
người như cũ, cắn môi buồn cười, rồi lại cảm thấy hắn có chút đáng thương, cũng
có chút đáng yêu.

Mấy ngày nay, nàng đã biết tỏng hắn căn bản chỉ có há miệng
ra là tiện, cũng chỉ là có khỏi mà không có lửa, trên thực tế hoàn toàn vô hại,
khó được chính là hắn sẽ không vì vậy mà bày ra bộ mặt hoàng tử, hung thần ác
sát ỷ thế hiếp người.

“Nếu như
không phải thái độ của ngươi như thiếu ăn đòn như vậy, thì thật ra ngươi cũng
thú vị.” Nàng ngồi chiếc ghế ngắn, tự móc trong ngực ra một nắm hạt dưa, vừa cắn
vừa cười.

Khóe mắt hắn giật giật, nhưng là vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi
cười ngây thơ của nàng, đầy bụng tức giận lại không phát tiết ra được.

Đáng ghét! Rõ ràng nữ nhân giống như vô tội này một canh giờ
trước còn máu lạnh quăng hắn xuống sông, hại hắn suýt nữa chết đuối, chết rét,
tại sao hắn lại chẳng có biện pháp làm gì được nàng?

…. là
ngươi không muốn làm gì người ta đi?

Hắn mạnh mẽ đem thanh âm trong lòng không biết từ đâu nhảy
ra đè ép trở về, mặt thối nói: “Cha mẹ ngươi biết bọn họ đã sinh ra một tiểu ác
ma sao?”

“Ngươi
nói như vậy quá thương tổn tình cảm rồi.” Thiên Thiên lách tách cắn hạt dưa ra
tiếng, rảnh rỗi lấp liếm nói: “Mới vừa nãy ta đã cảnh cáo ngươi rồi, nhưng
ngươi hết lần này đến lần khác đều ép ta động thủ, Thành thật mà nói, ta cũng cảm
thấy rất buồn bực, tại sao ta rõ ràng là một thiếu nữ tri thư đạt lễ, uyển chuyển
thùy mị, trong tuệ ngoài tú, nhưng vừa mới gặp ngươi liền trở nên tính khí thất
thường mất khống chế, lại còn có một loại ngứa tay không rõ tại sao, đây là xảy
ra chuyện gì?”

Khổng Ất Nhân thiếu chút nữa phun hết chén sữa nóng vừa uống
vào trong bụng ra.

“Ngươi?
Tri thư đạt lễ, uyển chuyển thùy mị, trong tuệ ngoài tú?” Hắn không thể tin được
nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi xác định biết mấy chữ này viết thế nào sao? Ngươi
không phải đem thô lỗ tục tằn, bạo lực khuynh hướng, tinh thần thất thường nhận
lầm đấy chứ?”

“Tùy
ngươi nói sao cũng được, nhưng mà đời này ta cho tới bây giờ chưa có đánh người,
đánh thú săn thì có.” Nàng không khỏi bắt đầu trầm ngâm suy tư.

Thật là kỳ quái, ở A Lý Bất Đạt nàng nổi danh là hiền hòa dễ
ở chung, mặc dù nàng thừa nhận có lúc hay lỡ miệng một chút, nhưng phần lớn thời
gian đều là được dân chúng kính yêu, a cha a nương thương yêu, cưng chiều, lần
này tới hoàng cung Trung nguyên, nàng cũng rất lễ phép, vô luận thấy ai cũng cười
hi hi, nói câu “Chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối”, có ai không
khen nàng là công chúa kiểu mẫu đâu cơ chứ?

“Ngươi
coi ta như Bí đao mà đánh?” Hắn tức giận đầy ngực.

“Đúng
nha, ta quên mất thiếu chút nữa nướng mất 『 Bí đao 』của ngươi.” Thiên Thiên
ngẩn ra, ngay sau đó nhịn không được cười như điên: “Chim bồ câu mà gọi là Bí
đao, mệt ngươi nghĩ ra được, ha ha ha….”

Khổng Ất Nhân nhìn chằm chằm nàng, đáng lẽ phải rất khó chịu
mới đúng, bời vì nàng đã nghiêm khắc vũ nhục hắn và Bí đao, nhưng mà không biết
tại sao, nhìn nàng cười đến vui vẻ rực rỡ như vậy, khóe môi hắn bất tri bất
giác cũng dương lên theo.

Thật ra thì….Nàng cũng không đáng ghét lắm!

Hắn nhìn nàng, bắt đầu cười ngây ngô.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3