Y nhân hạo nguyệt - phiên ngọai về Bùi Lạc 1

Bùi Lạc nhanh gọn ấn nút “Đăng nhập”, khóe
miệng không tự giác giương cao. Cuối cùng từ kì thi không có thiên lý giải
thoát! Trước đi giết boss giải sầu thôi!

Một thân lửa đỏ một đường tới Đông Hành
không đầy một lát liền đến Ngọc Ngăn các, tầm mắt trên màn hình qua loa quét một
vòng, quả nhiên tại một góc màn hình phát hiện thân hình khổng lồ màu xanh biếc
của quái vật. Ta tìm đúng là mi! Hồng y giơ pháp trượng lên sau lưng hai con
anh linh nhanh chóng hiện lên.

Bùi Lạc tay thuần thục ở trên bàn phím
đánh, hai con anh linh hướng hai bên tản ra dọc theo thành hai đường cong từ
hai bên trái phải hướng quái khổng lồ tới g

Nhớ năm đó Lạclõng không âm thanh chống
quái một ít trận đánh cực kỳ cố hết sức cuối cùng còn thành lưỡng bại câu
thương. Nhưng dù sao lúc này không giống ngày xưa năm đó cô ấy phong vân một
cõi nếu là như bây giờ người chơi max level bay đầy trời sợ cũng chỉ có thể là
một vô danh tiểu tốt. Làm một người maevel quang hệ hôm nay Thiên Lạc đối phó
chính là một con quái hiển nhiên là dư dả. Quái bị hai con anh linh giáp công
thành luống cuống tay chân, không hề có lực hoàn thủ, trên đỉnh đầu máu giảm
liên tục bay ra.

Trước màn ảnh Bùi Lạc khẽ cười tự nhủ: “Hì
hì, ngược mi!” Lúc này nàng sợ là đem boss trước mắt trở thành cái đề thi chết
bằm hành hạ nàng. Mắt thấy tên quái kia chỉ còn lại một tầng máu Bùi Lạc đem
thân thể khẽ lui về phía sau nhích lại gần, ở trên ghế ngồi một tư thế thoải
mái.

Chợt bản đồ góc trên bên trái thoát ra một
bóng người, cực nhanh hướng lướt qua hồng y đi tới. Không đợi Bùi Lạc thấy rõ,
tên kia dĩ nhiên lấn người tiến lên giơ tay chém xuống boss ầm ầm ngã xuống đất.

“shit!” Bùi Lạc khẽ nguyền rủa. Mặc dù nàng
hôm nay tới giết quái chỉ là đơn thuần tìm không khí mới mẻ, nhưng giành boss
cũng quá hiển nhiên đi? Thấy rõ ID tên kia Bùi Lạc hiểu rõ – - thì ra là người
này không là hướng về phía boss tới! Bởi vì người đến là cái người quen cũ …
Con cọp chạy trốn mau.

Tên kia đắc thủ tựa hồ rất là lên mặt, rõ
rang làm chuyện không vội mà đi, tựa hồ một chút cũng không đem Bùi Lạc để vào
mắt

Bùi Lạc cười lạnh: Hừ, con cọp giấy… thật
đúng là cho rằng lão nương dễ bị bắt nạt sao? Hôm nay cơn tức này dù thế nào
cũng phải xử lí!

Hồng y thân người sát khí hiện rõ chỉ thấy
pháp trượng giương lên 2 con anh linh bên cạnh thi thể boss quay đầu nhìn về
kia con cọp giấy kia nhào tới. Nghĩ là không có ngờ tới nàng sẽ đột nhiên phát
động công kích nên Con cọp chạy trốn mau tung người vội vàng lui lại vẫn bị hai
con anh linh tạt vào. Tên kia tựa hồ bị làm sợ vội vàng lui về phía sau thật xa
mới đứng lại. Chỉ chốc lát sau, kênh trước mặt xuất hiện một dòng chữ nhỏ.

< Trước mặt >【 con cọp chạy trốn mau 】: nữ nhân
điên, đừng trách ta không có nhắc nhở cô, giết người sẽ hồng danh !

【 Thiên Lạc 】: ha ha! Thì ra là sợ giết người hồng danh nên mi mới không dám trực
tiếp giết ta, muốn đoạt boss loại này chẳng có kết quả tốt gì! Thật đúng là
không nhìn ra…mi càng loại nói mà nói không ra.

Lại nói tới hồng danh là cái gì Bùi Lạc thật
đúng là một chút không để ý! Sau lưng xa xa chỗ ngồi này có núi dựa còn ai dám
khi dễ nàng! Chỉ cần Mạch Dao ra uy cả phạm cốc Lâu Lan đều là hậu thuẫn kiên
cường cho nàng!

【 con cọp chạy trốn mau 】: tiện nhân, cô muốn chết!

【 Thiên Lạc 】: a, mi thử cho ta chết một chút xem!

【 lợi hại chạy trốn mau 】: ta phi, chỉ bằng cô mà muốn thắng ta?

Bùi Lạc trêu tức cười một tiếng, không hề
cùng người cặn bã nói nhảm, ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng nhảy. Hai con
anh linh lại một lần nữa hướng thân ảnh màu vàng kia tiến tới gần, con mắt xanh
biếc chớp động thị huyết quang mang, Con cọp chạy trốn mau rút kiếm nghênh đón.
Trên màn hình thân ảnh di động càng lúc càng nhanh ba bóng dáng hoàn toàn quấn
một chỗ đánh đến vô cùng giằng co.

Đang lúc hai người chiến đấu đến không thể
tách rời, 1 góc màn hình một người màu bạc yểu điệu từ xa đến gần chậm rãi hiện
lên.

Lãnh mỹ nhân? Bùi Lạc phân tâm bên trái anh
linh không cẩn thận bị kiếm của hoàng y gây thương tích. Bùi Lạc cúi đầu “Nha”
một tiếng lại không có chút bối rối nào. Lãnh mỹ nhân đều đến đây con cọp giấy
này còn không phải là cái gì rồi….

Mỹ nhân ngân y bước nhanh đến gần, lóe ánh
huỳnh quang trường kiếm giơ lên. Nhưng là…

Kiếm kia lại cũng không như trong tưởng tượng
của Bùi Lạc đâm về con cọp giấy lại ngược lại hướng phía một thân hồng y Thiên
Lạc đánh tới. Bùi Lạc vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Bạc Giang Hàn Tuyết
lại sẽ hướng nàng phát động công kích! Nàng không khỏi la thất thanh: “Lãnh mỹ
nhân cô đánh ở đâu!” Cái chếch phía phải này cũng quá ngoại mục đi!

Bùi Lạc còn đắm chìm vào kinh ngạc cô gái
ngân y kiếm lại lại một lần nữa hướng nàng vung đến. Bùi Lạc kinh ngạc nhìn chằm
chằm màn hình, hai tay cương ở trên bàn phím nhúc nhích không được. Bạc Giang
Hàn Tuyết… Quen biết ba tháng qua, nàng cùng người kia cùng một chỗ xoát quái
thậm chí so với thời gian nàng tổ đội cùng Mạch Dao còn nhiều hơn. Không nghĩ
qua có một ngày sẽ cùng người kia bị chém thế.

Bị trộm số sao? Đây là ý nghĩ trong đầu Bùi
Lạc nhưng…. không thể nào! Còn nhớ rõ có một lần Lãnh mỹ nhân chính miệng nói
cho nàng biết tài khoản của mình là cùng máy tính trói định dù cho mật mã bị trộm
lấy, người khác cũng không có cách nào sử dụng tài khoản đó. Giang Bách Hàn,
anh rốt cuộc là đang là

Bùi Lạc liền yên lặng như thế, kiếm màu trắng
bạc không ngừng tại người hồng y xuất ra đạo đạo vết máu. Phản kích ư? Cho dù
là biết người biết thì sao nàng sao chống lại Lãnh mỹ nhân, nàng như thế nào
cũng không có phần thắng. Trong thoáng chốc trông thấy trên màn hình hồng y tại
chỗ ngã xuống, Bùi Lạc dời đi chỗ khác lông mày nhíu chặt. Có một giọng nói ở
dưới đáy lòng lạnh lùng vang lên: Bùi Lạc, mi đang sợ cái gì? Vội vàng lên tiếng
hỏi đi! Vì cái gì! Nên có lời giải thích đi!

Bùi Lạc cắn răng một cái, hai tay lại một lần
nữa ở trên bàn phím đánh lên, nàng thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay
khẽ run. Đây chỉ là 1 trò đùa dai đi? Hắn khi nào thì chơi tâm nặng như vậy ?
Hoặc là… Hắn quay người lại sẽ thình lình chọc Con cọp giấy một đao? Chúng ta
là bằng hữu! Không phải sao?

Hai tay đang ở kênh nói chuyện gõ ra một
hàng chữ, sau đó không tự giác xóa bỏ, lại gõ chữ, sau đó lại xóa bỏ. Đột nhiên
cảm giác được người này xa lạ… A! Bằng hữu! Nàng còn nhớ rõ đã từng có người
cùng nàng chơi mấy tháng boss rơi một món trang bị màu lam mà cùng nàng quyết
liệt. Bằng hữu… Rốt cuộc như thế nào… mới tính bằng hữu? Khó trách có người
nói, ở thế giwois ảo này vĩnh viễn không biết ai mới là bằng hữu. Bởi vì mỗi
người, đều mang vẻ mặt; mỗi người đều dễ thay đổi. Hỏi thì thế nào đây? Cần gì
tự rước lấy nhục chứ?

Trên bản đồ thân ảnh kia sớm đã biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Bùi Lạc đã không tiếp tục chiếu cố Con cọp
kia đi nơi nào. Trong đầu dáng người ngân y mỹ nhân kia giết quái tiêu sái từng
màn hiện lên, Bùi Lạc than nhẹ dù cho bị phản bội hoàn toàn như thế nàng nhưng
vẫn là từ trong đáy lòng không muốn cùng người đó thành đ

Giang Bách Hàn… Bùi Lạc ta về sau coi như
không biết người như anh là được rồi.

2.

Hai tháng nghỉ hè đảo mắt qua tháng chín
khí trời như xưa nóng bức. Trở về tới trường Bùi Lạc cơ hồ trước tiên ôm lấy
Laptop đi thư viện ngồi điều hòa.

“A. Lạc Lạc!” Giọng có chút quen thuộc làm
cho Bùi Lạc dưới chân dừng lại. Đang muốn quay đầu nàng giống như chợt nhớ tới
cái gì cước bộ tiếp tục đi phía trước.

“Lạc Lạc!” Nhìn xem bóng lưng cô gái kia rời
đi, Giang Bách Hàn trên mặt thoáng hiện lên một tia nghi ngờ. Cứ như vậy vài bước
không xa làm sao lại không nghe thấy? Vừa rồi rõ ràng thấy em ấy ngừng một chút
chẳng lẽ là nhìn lầm rồi?

“Hàn ca làm sao vậy?ên Thái Ích hỏi.

Không có việc gì… chúng ta đi thôi.”

Có lẽ vì khí trời quá nóng buổi trưa tại
căn tin người ăn cơm so với trước ít hơn rất nhiều. Trời rất nóng, căn tin
không trang bị điều hòa thực làm cho người ta có chút không chịu nổi.

Bùi Lạc tại cửa lấy xong cơm chuẩn bị xách
trở về ký túc xá ăn. Nhưng còn chưa đi ra căn tin đã nhìn thấy Giang Bách Hàn mặc
quần áo thể thao chạm mặt. Bùi Lạc tâm kêu xúi quẩy thật đúng là sợ điều gì sẽ
gặp điều đó. Nàng châm chọc nghĩ: “Oan gia ngõ hẹp” từ này quả nhiên là cực kỳ
thực tế.

Giả bộ không nhìn thấy trực tiếp đi! Bùi Lạc
ánh mắt lảng tránh vừa tăng nhanh cước bộ vừa ở trong lòng mặc niệm: hắn không
nhìn thấy mình, hắn không nhìn thấy mình… Ai, thật sự là quá kinh sợ, rõ ràng
là lỗi của hắn lòng mình sao nhiệt tình gì thế?

Mắt thấy sẽ phải cùng người nọ gặp thoáng
qua Bùi Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây sau thủ đoạn liền bị người
giữ chặt, bên tai một thanh âm giễu giễu nói:

“Lạc Lạc, em đi đường cũng không nhìn đường
sao?”

Bùi Lạc cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên

“Bạn học à, cậu nhận lầm người.”

“Ách?” Giang Bách Hàn sững sờ, tiện đà cười
nói:

“Lạc Lạc, em true anh à !”

“Tránh ra!” Bùi Lạc bực mình muốn hất tay của
hắn ra nhưng cũng không được như ý nguyện.

Giang Bách Hàn rốt cục ý thức được tựa hồ
có chỗ nào không đúng:

“Làm sao vậy, Lạc Lạc?”

Bùi Lạc oán hận cắn răng: Giang Bách Hàn,
tôi không chọc vào anh, anh ngược lại đến trêu chọc tôi đây coi như là đạo lý
gì! Lúc giết người con mắt cũng không nháy một chút bây giờ lại giả bộ giống
như không việc gì! Thật đúng là cho rằng trò chơi cùng thực tế thì hai việc
khác nhau sao? Thực xin lỗi Bùi Lạc tôi không có độ lượng như vậy!

“Anh đang muốn hỏi em như thế nào một kỳ
nghỉ hè cũng không lên trò chơi bận rộn cái gì vậy?” Giang Bách Hàn hỏi.

Bùi Lạc trào phúng ngoéo một cái khóe môi:
“Lên trò chơi? Sao phải lên? Cho anh tụt

Giang Bách Hàn vẻ mặt mờ mịt: “Tụt cấp? Em
nói cái gì vậy?”

“A, dám làm còn không dám nhận? Thực không
nhìn ra anh cùng kia con cọp giấy cùng 1 loại người, trước tôi làm sao không
nghĩ tới đây?”

“Lạc Lạc, giữa chúng ta có phải hay không
có cái gì hiểu lầm?”

“Tránh ra!” Bùi Lạc đột nhiên trở nên rất bực
bội.

“Tôi với anh không có gì có thể nói !”

Cảnh tượng tương tự cỡ nào! Trước đó cũng bất
quá là một năm. Lời giống nhau như đúc đã từng… b người khác nói ra khỏi miệng.

“Lạc Lạc, giữa chúng ta có phải hay không
có cái gì hiểu lầm ?”

“Hiểu lầm gì! Anh dám nói anh không có bỏ
rơi tôi cùng người khác lui tới?”

“Lạc Lạc anh thật không có!” Hắn nắm thật
chặt tay của nàng, Tô Ba thanh âm vội vàng.

“Nói bậy! Tôi đều nhìn thấy!”

“Lạc Lạc, em tin anh! Anh cùng nàng cô ấy
có gì ! Chuyện của em, anh cho tới bây giờ đều đặt ở vị trí thứ nhất, em lúc cần
anh mặc kệ đang làm cái gì cũng sẽ trước tiên xuất hiện không phải sao? Anh làm
sao có thể thích người khác?”

“Thật sự… Là em nhìn lầm rồi?” Bùi Lạc nho nhỏ nói thầm.

“A… đương nhiên!”

Lời thề son sắt
như vậy bảo đảm thế sao có thể nào không để cho người ta động tâm? Vì vậy, quay
lại.

Nhưng thực tế máu
chảy đầm đìa ba phen mấy bận bày ngay trước mắt còn muốn như thế nào tiếp tục lừa
gạt mình tin tưởng? Một câu “Chia tay “, bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu chua
xót chỉ có nàng tự mình biết.

Luôn nói qua đều
đã qua lại kỳ thật cho tới bây giờ không có thể quên.

“Em đừng như vậy, nói cho anh biết rốt cuộc
phát sinh chuyện gì, anh nhất định cho em 1 câu giải thích.” Giang Bách Hàn âm
thanh chưa phát giác ra có chút vội vàng.

Bùi Lạc bực bội lắc
lắc đầu, trong thanh âm mang theo tràn đầy mệt mỏi:

“Chuyện chính anh còn muốn tới hỏi tôi sao?
Thật khôi hài? Van anh, người anh đều giết bây giờ phủ nhận có ích lợi gì?”

Giang Bách Hàn trầm
giọng nói: “Chúng ta đứng ở trước mặt nhau, em còn không muốn tin anh sao?”

Bùi Lạc nhàn nhạt
nhìn hắn, trong mắt không có một tia gợn sóng:

“Tôi đói bụng, tôi muốn đi ăn cơm.”

“Bùi Lạc, em…” Giang Bách Hàn cuối cùng
không có nói cái gì nữa, chậm rãi buông tay.

Không biết vì cái
gì chạm được ánh mắt của hắn, Bùi Lạc trong lòng lại có khó chịu không nói ra
được chỉ muốn muốn né ra…

Cửa ký túc xá bị
mạnh mẽ phá trên mặt tường đụng ra một tiếng vang thật lớn. Ngồi trước máy vi
tính Thái Ích sợ hết hồn, còn không có định thần đã bị một bàn tay mạnh mẽ từ
trên ghế lôi dậy.

“Thái Ích! Cậu cầm nick mình đi làm cái
gì!” Giang Bách Hàn sít sao níu lấy cổ áo của hắn, cắn răng hận nói.

“Ai nha… Hàn ca, có… chuyện gì từ từ nói!”
Thái Ích nơm nớp lo sợ .

“Ít nói nhảm, cậu rốt cuộc cầm nick tôi đã
làm gì!” Giang Bách Hàn hung hăng thở hổn hển mấy hơi. Hắn từ căn tin một đường
chạy tới ngay cả cơm cũng không kịp ăn chỉ muốn sớm biết rõ ràng rốt cuộc phát
sinh chuyện gì. ID hắn cùng máy tính trói định mật mã cũng chỉ nói cho Thái Ích
nếu là có cái gì làm cho người ta hiểu lầm trừ hắn ra cũng sẽ không có người
khác có thể làm .

“Em… Không có làm gì! Cũng liền mở ra giết
giết boss thôi.”

“Chỉ là giết boss?”

“Đúng vậy…em sẽ không lộn xộn đồ của anh,
anh cũng biết!”

“Làm sao sẽ…” Giang Bách Hàn khẽ buông lỏng
cổ áo Thái Ích, lẩm bẩm lẩm bẩm: “Vậy rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?”

“Hàn ca, làm sao vậy? Thiếu cái gì?”

Giang Bách Hàn lắc lắc đầu, hỏi: “Ngoại trừ
giết boss, cậu còn mở ID tôi làm gì?”

“Không có a… a, mấy ngày hôm trước giúp một
người bạn đánh trường khung. Cái này… không quan trọng đi?”

“Ừ…” Giang Bách Hàn tựa hồ có chút yên
lòng. Qua mấy giây hắn lại đột nhiên ngẩng đầu đến

“Cái gì? Đánh nhau? Cậu đánh người nào?”

Bị ánh mắt kia vội vàng chằm chằm có chút hốt
hoảng, Thái Ích ngẩn người ấp úng nói: “Ách… Cụ thể tên gì ema cũng không nhớ
rõ ràng. Lúc ấy huynh đệ kêu gấp em liền mở nick anh. Người kia… Người kia dù
sao em cũng không biết.”

“1 cho gọi max level sao? Hồng y sao? ”
Hoàn toàn chưa cho đối phương thời gian phản ứng, Giang Bách Hàn vội vàng mong
đợi: mau nói không phải … nói mau không phải thế!

“Ách…” Nhìn xem vẻ mặt Giang Bách Hàn Thái
Ích biết mình sợ là đã gây họa, hắn có chút khó khăn mở miệng nói.

“Hình như là… Thiên Lạc.”

Giang Bách Hàn vẻ mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Thiên Lạc… Thiên Lạc… Tài khoản hắn, hắn của máy tính, hắn cầm không ra bất kỳ
chứng cớ nào để chứng minh hắn chưa từng làm qua. Lần này thật đúng là nhảy vào
Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Mới vừa rồi còn tại căn tin cùng Lạc Lạc
nói nhất định cho nàng một cái công đạo, nhưng hắn có thể cho nàng lời gì đây?
Giải thích… Cô ấytin tưởng sao? Chỉ sợ đến lúc đó càng chùi càng đen, càng chọc
cô ấy phản cảm đi!

Tay trái nắm càng chặt, gân xanh trên mu
bàn tay bạo khởi, đột nhiên có một loại cảm giác vô lực không thể nào phát tiết.
Tay hung hăng tại mặt bàn nện xuống truyền đến một hồi đau nhức.

“Hàn… Hàn ca.” Thái Ích lại một lần nữa nhận
lấy kinh hãi, dè dặt liếc lấy Giang Bách mặt lạnh lùng.

Mặt lạnh lùng phai đi chỉ là khẽ lắc đầu.
Không trách cứ Thái Ích, cũng không phải là bởi vì hắn bao dung chỉ là hiểu lầm
nguyên nhân căn bản kỳ thật không quan hệ người khác – - nàng vốn có thể lựa chọn
tin tưởng hắn.

Lạc Lạc… vì cái gì em không thể tin tưởng
anh? Em thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho tôi. Thì ra là tại
trong lòng em, anh lại là có cũng được mà không có cũng không sao, ngay cả bằng
hữu cũng không tính, chỉ là phất phất tay có thể bỏ qua sao?

Giang Bách Hàn biết rõ tính Bùi Lạc, nàng
là cô gái yêu ghét rõ ràng. Khả năng về sau nàng ngay cả liếc hắn một cái đều
khinh thường? Có lẽ sau gặp phải nàng liền thật sự vẻ mặt mờ mịt

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3