Người tình trọn gói - Chương 06 part 3

Anh đã sốt suột biết mấy chờ đợi buổi tiệc kết thúc.
Mariel luôn sát cạnh anh, khi anh chuyện trò về chuyến đi lên phương bắc với những
người quan tâm hay trao đổi vài lời với những người anh hầu như không quen biết.

Bề ngoài anh hoàn toàn nắm giữ vẻ tự chủ của mình, một
lớp vỏ bọc chuyên nghiệp, nhưng trong lòng anh chăm chắm mong cho dạ tiệc đi đến
hồi kết. Anh chẳng thể đợi thêm để bế bổng Mariel lên tầng.

Rốt cuộc tay anh cũng đã nắm chặt tay cô khi chỉ còn
vài vị khách thơ thẩn bên ngoài phòng tiệc chính. Hai người cứ đứng nguyên một
chỗ khi các nhóm phục vụ hối hả ra vào dọn dẹp, tiếng thủy tinh và kim loại va
vào nhau lanh canh khi họ lau bàn, xếp ghế.

Anh nhìn cô. Cô lại nhìn anh. Tia lấp lánh trong mắt
cô, khao khát làm mềm làn môi cô. Cô hít sâu, ngay tức khắc khiến anh chú ý nét
đẹp phô bày của cô. Nhưng không chỉ riêng thân thể cô và những xúc cảm bất chợt
anh từng biết chờ đợi anh khám phá cuốn anh lại gần cô, giữ anh bên cạnh cô.
Chính toàn bộ con người cô mới có sức mạnh đó.

Chẳng từ ngữ nào có thể mô tả thích hợp. Toàn bộ tối
hôm nay chỉ để vun vén cho giây phút này. Trạng thái căng thẳng vây bọc lấy anh
khi đôi bàn tay nắm chặt của anh và cô vô tình quét ngang quần anh. Nụ hôn của
anh, khi anh nghiêng ngườ, hết sức chừng mực và dè dặt. Anh bước về phía cửa,
tay vẫn nắm chặt tay cô. “Chúng ta vào nhé?”

“Được đấy anh.”

Tay vẫn nắm chặt tay, anh và cô cùng tiến qua của dẫn
vào phòng mình. Anh xoay khóa rồi kéo cô vào trong. Những ánh đèn thành phố len
lỏi qua cửa sổ, trải ánh sáng vàng màu hổ phách lên khắp phòng. Thậm chí khi cửa
phòng chưa kịp khép hẳn, môi anh đã xâm lấn làn môi cô, đôi bờ môi anh lấn tới
khi anh cuốn cô quanh phòng rồi ghì cô tựa vào tường. Anh không biết nên đặt
tay vào đâu trước nên đánh bạo chọn đôi vai cô làm điểm đến. Làn da mịn màng và
những chiếc xương thanh mảnh. Anh chỉ mấp máy môi thì thào, “Anh không thể cứ lịch
lãm được, không phải đêm nay.”

“Em đã bao giờ nói em muốn người lịch lãm đâu. Những
lời đó của anh mà, không phải của em.” Cô cười, âm thanh có phần hơi kích động.
“Anh khiến nghĩ đến một chiếc ô tô.”

Cô không phải là một thứ đồ vật nào cả. đó là toàn bộ
những gì anh cần biết.

Đêm nay cô là của anh, niềm sướng vui và khoái cảm.
Ý nghĩ này lảo đảo xuyên qua tâm trí anh, qua bàn tay bàn chân anh khi anh ngấu
nghiến tận hưởng mùi hương và vẻ ngọt ngào như mật ong của cô. Giống như một
chú ong sướng rơn giữa một rừng cỏ ba lá, anh rời môi cô để thám thính từng
vùng da trần của cô, cuối cùng ngừng lại mơn man hõm da giữa cổ và vai cô.

Những ngón tay cô sờ soạng lên áo anh, lần tìm hàng
cúc. Giật mạnh gấu áo ra khỏi quần anh, cô mở tung áo anh để thỏa thuê khám phá
ngực anh. Hơi nóng từ lòng bàn tay cô vừa mãnh liệt vừa đầy quyến rũ, khả năng
kiên nhẫn của anh và cô hồi hộp chờ đợi và nhử nhau.

Chẳng có âm thanh nào trong căn phòng tường dày này
ngoài những thanh âm mà anh và cô tự tạo nên. Những luồng hơi thở mạnh mẽ của
anh điểm dấu nhấn, tiếng khe khẽ gấp gáp của cô, tiếng vải cọ vào vải, da chạm
vào da. Những âm thanh dồn dập làm bùng lên trong anh tiếng nổ bất chợt, rồi dội
lại như đại bác trên chân tay anh. Dự định ban đầu nhằm đánh lạc hướng cánh nhà
báo đã biến chuyển hoàn toàn khác hẳn.

Hay cả anh và cô đều đã biết đây là điều tất yếu phải
đến?

Mất kiên nhẫn vì nỗi khao khát bị kìm nén quá lâu,
đôi bàn tay anh ngượng nghịu khi đẩy dây vai váy cô, để lộ đôi gò bồng đảo tuyệt
hảo, đẹp đến ngừng thở. Làn da trắng nuột nà. Đôi nhũ hoa tối màu đứng kiêu
hãnh.

Đầy thèm khát, anh ham muốn nhiều hơn. Anh muốn tất
cả. Anh thoáng nhìn mắt cô, đôi mắt sẫm màu lờ đờ. “Bộ váy này cởi thế nào được
em?”

“Bắt đầu từ đây.” Cô chỉ dẫn anh đếnchỗ khóa kéo.
“Chặt lắm.” Anh dò dẫm đầy nôn nóng một hồi rồi thỏa mãn ngắm nghía khi chiếc
khóa chạy xuống dưới. Cô giúp anh kéo xuống ngang hông. Quần chip của cô – nếu
như cô mặc nó – sẽ được kéo xuống cùng váy. Giờ toàn bộ trang phục nên người cô
chỉ còn lại đôi giày cao gót lấp lánh.

Thiên đường dịu ngọt.

Cô với tay, bấm nhẹ mở khóa thắt lưng anh, giật khóa
quần anh… Trong thoáng chốc, thân thể anh trần trụi như cô.

Anh cựa quậy chân thoát khỏi đôi giày của mình. Mạch
anh đập thình thình, tim anh lúc căng lên lúc co lại, anh nghĩ có lẽ tim mình sắp
lên cơn đau. Nếu thế liệu anh có chết không?

Anh luồng những ngón tay mình và tóc cô, kéo ra từng
món nhỏ để chúng rủ dần xuống. Nâng cánh tay lên. Thân thể cô mảnh mai và dẻo
dai, nếu tim anh không kiệt sức thì chắc hẳn anh cũng sẽ mệt lử.

Anh không bao giờ muốn như thế này, không bao giờ đốt
cháy mình theo cách này. Ngày mai, có lẽ anh sẽ cân nhắc thiệt hơn đủ đường, nhưng
giữa khoảnh khắc này, thứ duy nhất hiển hiện trong tâm trí anh là đích đến của
họ. Tất cả những năm vừa qua, tất cả những người đàn bà anh chung đụng cùng anh
chỉ như màn diễn tập cho màn gần gũi đêm nay.

Dường như anh đã phải đợi chờ đến nửa cuộc đời.

Còn cô thì đã chờ đợi cả đời. Dane Huntington, niềm
ao ước tuổi thiếu niên, ngay ở đây. Cùng cô. Mariel cọ môi mình trên làn môi
anh, cô khe khẽ hé miệng, dỗ dành mình bằng mùi vị anh. Nóng ấm, cuồng nhiệt, bồn
chồn. Tất cả cuốn cô vào lãng quên. Cô chẳng thể nghĩ ngợi gì, đầu óc cô giờ chỉ
tràn trề mùi cơ thể anh. Cô chỉ có thể nhận biết bằng cảm giác. Khoái cảm, những
khoái cảm dịu dàng ve vuốt trên làn da cô, xuyên qua thân thể cô như luồng ánh
sáng vàng chói.

Cơn đau vùng bụng dưới âm ỉ rồi làn rộng dần, cho đến
khi trong cô rạo rực niềm ham muốn. “Đến lúc rồi,” cô nói như ra lệnh, rướn
cong người tựa vào anh.

Những lời thầm thì của anh bên tai khiến cô rung
mình. “Còn biện pháp ngừa?”

“Em vẫn uống thuốc đều.”

Anh nhấc cô lên cao, đùi cô quấn quanh hông anh. Anh
ôm cô, mọi nỗi căng thẳng bỗng tan biến, mắt anh lơ mơ màu khói giữa ánh đèn
vàng, thân người rắn chắc của anh vững vàng dưới đôi bàn tay cô. Không cần những
màn dạo đầu – lần này cô không cần, thực sự không cần chúng.

Mắt vẫn nhìn cô, anh kéo cô sát vào gần mình. Cả hai
đắm đuối nhìn nhau qua những giây tưởng như kéo dài vô tận, khi cả ham muốn lẫn
ước vọng xuyên thấu thịt da, làm dịu lại bầu không khí xung quanh. Anh hơi đẩy
người ra, nhưng chỉ để tiến lại gần cô hơn, mạnh hơn. Thêm một lần nữa. Họ cùng
chuyển động chung một nhịp. Anh xâm lấn cô, chiếm hữu cô, cô ngấu nghiến anh với
nỗi khát thèm và cuồng nhiệt.

Giữa cao trào, cô như thấy mình chòng chành giữa địa
hạt lạc thú của bóng đêm và cõi hỗn mang sáng rực rỡ. Cô bám chặt lấy anh khi
anh khuấy động những làn sóng và cùng cô hưởng trọn niềm khoái cảm dịu nhẹ.

_____________________________________

Chú Thích:

1. Dale Chihuly (sinh năm 1941 ở Tacoma, Washington)
là nhà buôn tài danh, nhà điêu khắc thủy tinh nổi tiếng ở Mỹ.

 

v��
��O �P ��ng nguyên thế này, giữ cô trong vòng tay, sao cho căn phòng này vợi hẳn
người đi, chỉ còn lại anh và cô.

 

Nhưng anh là chủ xị, nếu anh không tách ra thì cả
anh và cô sẽ đều ngượng ngịu lúng túng.

Anh ngửa người lui và nhìn cô. Đôi mắt sẫm, rất sẫm.
Đôi môi gợi cảm như mời gọi nụ hôn. Đường mạch trên cổ cô đập điên cuồng, cũng
giống như anh. “Anh nghĩ chừng đó là đủ thuyết phục bọn họ rồi,” anh lẩm bẩm, một
nụ cười tiếc nuối nở trên môi anh. “Nó cũng thuyết phục anh nữa.”

Nụ cười thoáng của nàng đáp lại anh. “Em cũng thế.”

Anh dẫn cô trở lại bàn của mình, dành ra vài giây hạ
nhiệt rồi thằng hướng phòng vệ sinh nam. Trên đường anh thấy bố mình ngồi một
mình trên chiếc sofa bên ngoài phòng tiệc chính.

Ông từ từ ngẩng lên khi Dane tiến lại gần, trông ông
già sọm đi so với lần cuối anh gặp ông ở văn phòng luật sư cách đây mấy tháng.

Khi Dane quyết định mua ngôi nhà của dòng họ, để bố
anh có thể tiếp tục sống ở đó.

“Bố con mình trò chuyện một lúc được không?” bố anh
hỏi.

“Bố muốn nói gì?”

“Bố chỉ muốn nói rằng đêm nay con đã tổ chức bữa tiệc
rất tuyệt vời. Cảm ơn con đã mời bố và Barb đến dự.”

“Không có gì mà bố.” Giọng Dane nghe như vỡ vụn
trong tai anh. Khi thấy bố mình không nói gì thêm, anh hỏi ông, “Còn gì khác
không bố?”

“Có, còn nữa.” Ông chậm rãi nói. “Đã rất lâu rồi mới
gặp con. Bố không còn nhiều thời gian sống nữa. Dạo rồi bố cũng đã nhìn nhận lại
mình hoàn toàn.” Ông nhìn xuống chân mình, rồi ngước về phía Dane.

“Sẽ dễ dàng hơn nếu bố từ chối lời mời của con. Con
trai.” Ông ngừng lại. “Liệu chúng ta có thể để những gì thuộc về quá khứ trôi
qua và tiếp tục sống không?”

Con trai. Dane vật lộn với lẫn lộn cảm xúc trong
anh. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nghe bố anh gọi anh như thế. Những năm
tháng xa xôi anh đã từng ao ước bố buông ra chỉ một dấu hiệu nhỏ của lòng yêu
thương. Dane chưa từng ao ước mình nhiều tiền bạc, đặc quyền đặc lợi hay công
danh địa vị, tất cả những gì anh ao ước là gia đình.

“Tại sao lại bây giờ hả bố? Có phải vì con đã giữ lại
chỗ trú thân cho bố? Và vì bố biết con là đứa duy nhất lo phần hương hỏa? Cả bố
và con đều biết Barbara sẽ chẳng thèm vướng bận lâu. Con đã kể cho cô ta nghe về
vụ bán chác rồi bố ạ. Đã đến lúc cô ta phải biết chuyện rồi.”

Bố anh không trả lời. Mà chỉ nhìn anh bằng đôi mắt mệt
mỏi.

Mặc kệ tất thảy những chuyện đã xảy ra, những nỗi thất
vọng khi chỉ có anh với bố mình, Dane thèm khát được nối lại yêu thương. Nhưng
những nỗi đau cũ và nỗi sợ hãi – phải, nỗi sợ hãi, quỷ tha ma bắt nó đi – bị tổn
thương lần nữa là một bức tường thành không thể xuyên thủng. Vì thế, anh phong
tỏa mọi xúc cảm của mình và nói, “Bố và con chưa bao giờ là một gia đình đúng
nghĩa; bố chỉ ủy mị đi vì tuổi già của mình thôi.” Anh hất cằm về phía người phụ
nữ đang đứng như một bức tượng đá ở ngay chân cầu thang cẩm thạch. “Barbara
đang đợi bố đấy.”

Bố anh lần tìm chiếc khăn tay trong túi lau vội mặt
mình. “Vậy thì bố sẽ đi. Chúc con ngủ ngon.” Ông quay người bước về phía
Barbara.

Rũ đi cơn nhẫn tâm của chính mình, Dan đuổi theo, chạm
vào vai ông. Anh sốc nặng khi chạm vào lớp xương mỏng manh bên dưới áo bố mình.
“Nếu có bố cần điều gì…”

Bố anh gật đầu mà không ngoái lại. “Bố biết.”

Đứng nhìn ông lê bước về phía cầu thang, cậu bé con
cô độc trong anh nhức nhối nỗi đau.

Anh đã sốt suột biết mấy chờ đợi buổi tiệc kết thúc.
Mariel luôn sát cạnh anh, khi anh chuyện trò về chuyến đi lên phương bắc với những
người quan tâm hay trao đổi vài lời với những người anh hầu như không quen biết.

Bề ngoài anh hoàn toàn nắm giữ vẻ tự chủ của mình, một
lớp vỏ bọc chuyên nghiệp, nhưng trong lòng anh chăm chắm mong cho dạ tiệc đi đến
hồi kết. Anh chẳng thể đợi thêm để bế bổng Mariel lên tầng.

Rốt cuộc tay anh cũng đã nắm chặt tay cô khi chỉ còn
vài vị khách thơ thẩn bên ngoài phòng tiệc chính. Hai người cứ đứng nguyên một
chỗ khi các nhóm phục vụ hối hả ra vào dọn dẹp, tiếng thủy tinh và kim loại va
vào nhau lanh canh khi họ lau bàn, xếp ghế.

Anh nhìn cô. Cô lại nhìn anh. Tia lấp lánh trong mắt
cô, khao khát làm mềm làn môi cô. Cô hít sâu, ngay tức khắc khiến anh chú ý nét
đẹp phô bày của cô. Nhưng không chỉ riêng thân thể cô và những xúc cảm bất chợt
anh từng biết chờ đợi anh khám phá cuốn anh lại gần cô, giữ anh bên cạnh cô.
Chính toàn bộ con người cô mới có sức mạnh đó.

Chẳng từ ngữ nào có thể mô tả thích hợp. Toàn bộ tối
hôm nay chỉ để vun vén cho giây phút này. Trạng thái căng thẳng vây bọc lấy anh
khi đôi bàn tay nắm chặt của anh và cô vô tình quét ngang quần anh. Nụ hôn của
anh, khi anh nghiêng ngườ, hết sức chừng mực và dè dặt. Anh bước về phía cửa,
tay vẫn nắm chặt tay cô. “Chúng ta vào nhé?”

“Được đấy anh.”

Tay vẫn nắm chặt tay, anh và cô cùng tiến qua của dẫn
vào phòng mình. Anh xoay khóa rồi kéo cô vào trong. Những ánh đèn thành phố len
lỏi qua cửa sổ, trải ánh sáng vàng màu hổ phách lên khắp phòng. Thậm chí khi cửa
phòng chưa kịp khép hẳn, môi anh đã xâm lấn làn môi cô, đôi bờ môi anh lấn tới
khi anh cuốn cô quanh phòng rồi ghì cô tựa vào tường. Anh không biết nên đặt
tay vào đâu trước nên đánh bạo chọn đôi vai cô làm điểm đến. Làn da mịn màng và
những chiếc xương thanh mảnh. Anh chỉ mấp máy môi thì thào, “Anh không thể cứ lịch
lãm được, không phải đêm nay.”

“Em đã bao giờ nói em muốn người lịch lãm đâu. Những
lời đó của anh mà, không phải của em.” Cô cười, âm thanh có phần hơi kích động.
“Anh khiến nghĩ đến một chiếc ô tô.”

Cô không phải là một thứ đồ vật nào cả. đó là toàn bộ
những gì anh cần biết.

Đêm nay cô là của anh, niềm sướng vui và khoái cảm.
Ý nghĩ này lảo đảo xuyên qua tâm trí anh, qua bàn tay bàn chân anh khi anh ngấu
nghiến tận hưởng mùi hương và vẻ ngọt ngào như mật ong của cô. Giống như một
chú ong sướng rơn giữa một rừng cỏ ba lá, anh rời môi cô để thám thính từng
vùng da trần của cô, cuối cùng ngừng lại mơn man hõm da giữa cổ và vai cô.

Những ngón tay cô sờ soạng lên áo anh, lần tìm hàng
cúc. Giật mạnh gấu áo ra khỏi quần anh, cô mở tung áo anh để thỏa thuê khám phá
ngực anh. Hơi nóng từ lòng bàn tay cô vừa mãnh liệt vừa đầy quyến rũ, khả năng
kiên nhẫn của anh và cô hồi hộp chờ đợi và nhử nhau.

Chẳng có âm thanh nào trong căn phòng tường dày này
ngoài những thanh âm mà anh và cô tự tạo nên. Những luồng hơi thở mạnh mẽ của
anh điểm dấu nhấn, tiếng khe khẽ gấp gáp của cô, tiếng vải cọ vào vải, da chạm
vào da. Những âm thanh dồn dập làm bùng lên trong anh tiếng nổ bất chợt, rồi dội
lại như đại bác trên chân tay anh. Dự định ban đầu nhằm đánh lạc hướng cánh nhà
báo đã biến chuyển hoàn toàn khác hẳn.

Hay cả anh và cô đều đã biết đây là điều tất yếu phải
đến?

Mất kiên nhẫn vì nỗi khao khát bị kìm nén quá lâu,
đôi bàn tay anh ngượng nghịu khi đẩy dây vai váy cô, để lộ đôi gò bồng đảo tuyệt
hảo, đẹp đến ngừng thở. Làn da trắng nuột nà. Đôi nhũ hoa tối màu đứng kiêu
hãnh.

Đầy thèm khát, anh ham muốn nhiều hơn. Anh muốn tất
cả. Anh thoáng nhìn mắt cô, đôi mắt sẫm màu lờ đờ. “Bộ váy này cởi thế nào được
em?”

“Bắt đầu từ đây.” Cô chỉ dẫn anh đếnchỗ khóa kéo.
“Chặt lắm.” Anh dò dẫm đầy nôn nóng một hồi rồi thỏa mãn ngắm nghía khi chiếc
khóa chạy xuống dưới. Cô giúp anh kéo xuống ngang hông. Quần chip của cô – nếu
như cô mặc nó – sẽ được kéo xuống cùng váy. Giờ toàn bộ trang phục nên người cô
chỉ còn lại đôi giày cao gót lấp lánh.

Thiên đường dịu ngọt.

Cô với tay, bấm nhẹ mở khóa thắt lưng anh, giật khóa
quần anh… Trong thoáng chốc, thân thể anh trần trụi như cô.

Anh cựa quậy chân thoát khỏi đôi giày của mình. Mạch
anh đập thình thình, tim anh lúc căng lên lúc co lại, anh nghĩ có lẽ tim mình sắp
lên cơn đau. Nếu thế liệu anh có chết không?

Anh luồng những ngón tay mình và tóc cô, kéo ra từng
món nhỏ để chúng rủ dần xuống. Nâng cánh tay lên. Thân thể cô mảnh mai và dẻo
dai, nếu tim anh không kiệt sức thì chắc hẳn anh cũng sẽ mệt lử.

Anh không bao giờ muốn như thế này, không bao giờ đốt
cháy mình theo cách này. Ngày mai, có lẽ anh sẽ cân nhắc thiệt hơn đủ đường, nhưng
giữa khoảnh khắc này, thứ duy nhất hiển hiện trong tâm trí anh là đích đến của
họ. Tất cả những năm vừa qua, tất cả những người đàn bà anh chung đụng cùng anh
chỉ như màn diễn tập cho màn gần gũi đêm nay.

Dường như anh đã phải đợi chờ đến nửa cuộc đời.

Còn cô thì đã chờ đợi cả đời. Dane Huntington, niềm
ao ước tuổi thiếu niên, ngay ở đây. Cùng cô. Mariel cọ môi mình trên làn môi
anh, cô khe khẽ hé miệng, dỗ dành mình bằng mùi vị anh. Nóng ấm, cuồng nhiệt, bồn
chồn. Tất cả cuốn cô vào lãng quên. Cô chẳng thể nghĩ ngợi gì, đầu óc cô giờ chỉ
tràn trề mùi cơ thể anh. Cô chỉ có thể nhận biết bằng cảm giác. Khoái cảm, những
khoái cảm dịu dàng ve vuốt trên làn da cô, xuyên qua thân thể cô như luồng ánh
sáng vàng chói.

Cơn đau vùng bụng dưới âm ỉ rồi làn rộng dần, cho đến
khi trong cô rạo rực niềm ham muốn. “Đến lúc rồi,” cô nói như ra lệnh, rướn
cong người tựa vào anh.

Những lời thầm thì của anh bên tai khiến cô rung
mình. “Còn biện pháp ngừa?”

“Em vẫn uống thuốc đều.”

Anh nhấc cô lên cao, đùi cô quấn quanh hông anh. Anh
ôm cô, mọi nỗi căng thẳng bỗng tan biến, mắt anh lơ mơ màu khói giữa ánh đèn
vàng, thân người rắn chắc của anh vững vàng dưới đôi bàn tay cô. Không cần những
màn dạo đầu – lần này cô không cần, thực sự không cần chúng.

Mắt vẫn nhìn cô, anh kéo cô sát vào gần mình. Cả hai
đắm đuối nhìn nhau qua những giây tưởng như kéo dài vô tận, khi cả ham muốn lẫn
ước vọng xuyên thấu thịt da, làm dịu lại bầu không khí xung quanh. Anh hơi đẩy
người ra, nhưng chỉ để tiến lại gần cô hơn, mạnh hơn. Thêm một lần nữa. Họ cùng
chuyển động chung một nhịp. Anh xâm lấn cô, chiếm hữu cô, cô ngấu nghiến anh với
nỗi khát thèm và cuồng nhiệt.

Giữa cao trào, cô như thấy mình chòng chành giữa địa
hạt lạc thú của bóng đêm và cõi hỗn mang sáng rực rỡ. Cô bám chặt lấy anh khi
anh khuấy động những làn sóng và cùng cô hưởng trọn niềm khoái cảm dịu nhẹ.

_____________________________________

Chú Thích:

1. Dale Chihuly (sinh năm 1941 ở Tacoma, Washington)
là nhà buôn tài danh, nhà điêu khắc thủy tinh nổi tiếng ở Mỹ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3