Y nhân hạo nguyệt - chương 40 - 41
Chương 40: Đến thăm?
Cuối kỳ rất nhanh sẽ đến, vốn là việc học nặng
nề Mạch Dao cơ hồ ngày ngày không ở phòng học cũng là thư viện, vấn đề là kẻ vừa
vặn nhậm chức bạn trai đang rất oán niệm.
Xế chiều hôm nay, Mạch Dao tại thư viện học
tập kinh tế vi mô, đang bị một đống khái niệm biểu đồ làm cho đầu như muốn nổ
tung, mơ hồ phát giác được đối diện ngồi xuống có một người khi nào nàng cũng
không để ý.
Nhìn một chút đột nhiên cảm giác mình khát
nước, Mạch Dao đem tay hướng cốc nước, dư quang thoáng nhìn người đối diện,
nàng sững sờ, ngược lại thở nhẹ:
“Ách… Sao anh lại tới đây?”
Sở Hạo rất bình tĩnh giơ giơ trong tay quyển
văn hóa triết học : “Anh tới đọc sách.
“Anh tới đây đọc sách?” Mạch Dao rõ ràng
không tin.
Sở Hạo cười khẽ: “Em còn không biết anh tới
làm gì sao?”
Mạch Dao trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu
tiếp tục học, trên mặt lẳng lẳng cười một cái tràn ra.
Một buổi chiều thoáng một cái đã qua, đồng
hồ thư viện miễn cưỡng gõ 6 tiếng. Mạch Dao thu hồi sách vở trên bàn, đi ra
ngoài đi chưa được mấy bước, tay phải đã bị người kía từ phía sau giữ chặt.
Mạch Dao quay đầu lại, nụ cười tràn ra khóe
môi:
“Làm sao anh rảnh rỗi như vậy ?”
“Làm sao có thể nói nhàn rỗi chứ… cùng đi
cùng bạn gái chẳng lẽ không được sao?”
Mạch Dao mặt đỏ: “Làm sao anh biết em ở chỗ
này?
“Trên người của em bị anh gắn cái thiết bị
GPS em không biết sao?” Sở Hạo cố làm ra vẻ kinh ngạc.
Mạch Dao như có điều suy nghĩ gật đầu: “Như
vậy sao… Kỳ thật em tại trên người của có gắn 1 cái camera mini, anh cũng không
biết đi?”
Sở Hạo cười mà không nói.
Trầm mặc một lát, Mạch Dao bất mãn lầu bầu:
“Khẳng định lại là Tô Nhược bán đứng em .”
“Mạch Dao thật thông minh!”
“Dẹp, ngoại trừ cô ấy ra còn có thể là ai.
Nhưng… Cô ấy làm sao biết rõ em hôm nay ở chỗ này tự học ?”
“Em ấy thuận tiện hôm qua nói với anh một
chút.”
“Thuận tiện… anh xác định?”
“Ừ.” Sở Hạo rất thành thực – - ít nhất nhìn
qua rất thành thực đáp.
“Vậy… anh đã đến đây, em mời anh ăn cơm.”
“Ok.” Sở Hạo tự nhiên vui lòng,
“Đi chỗ nào?”
Mạch Dao thuận miệng nói: “Căng tin được
không?”
Vốn tưởng rằng đề nghị này sẽ bị lập tức bị
phủ quyết, không nghĩ tới Sở Hạo vui vẻ đáp ứng:
“Được.”
ău giờ cao điểm ăn cơm trong phòng ăn cũng
không chen chúc người nhưng vẫn là không ít. Từ cửa căn tin đến bán cửa bán cơm
ngắn ngủi vài bước đã đụng phải ba người quen, Mạch Dao rốt cuộc biết vì cái gì
người nào đó một chút cũng không chê căn tin trường .
Sau khi lấy cơm ngồi xuống, Mạch Dao lành lạnh
liếc ngang người nào đó một cái:
“Anh là hồ ly sao? Giảo hoạt như thế…”
“Hả?” Sở Hạo quyết đoán lựa chọn giả bộ vô
tội.
“Đừng giả bộ ngốc.”
“Căn tin thật tốt, vừa tiết kiệm tiền.”
Mạch Dao bĩu môi: “Này…ít nói đi.”
Sở Hạo cười khẽ: “Anh nhớ là em nói muốn đến
căn tin ăn?
Mạch Dao không phản bác được, cúi đầu yên lặng
nhai cơm. Nàng hối tiếc nghĩ quả nhiên là họa là từ ở miệng mà ra! Giáo huấn
như vậy bị qua ở trong trò chơi vài lần rồi, mình tại sao cứ như vậy không nhớ
đây?
Sở Hạo tinh tế nhai nhai đồ ăn, hài lòng
“Trường học bọn em thức ăn cũng được.”
“Đương nhiên.” Mạch Dao có chút ít đắc ý.
“Ừ, xem ra sau này phải thường xuyên đến
đây.”
Mạch Dao một miếng cơm nghẹn ở trong cổ họng,
không biết nên nuốt xuống hay nên phun ra: anh ấy làm sao lại nói đương nhiên
như vậy?
Sở Hạo nín cười khẽ vuốt lưng của nàng, Mạch
Dao tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Mạch Dao thật vất vả nuốtiếng cơm, liền
nghe đến đối diện truyền tới một giọng tinh tế: “Này bạn, nơi này có người ngồi
không?” Nàng vô ý thức đáp câu “Không có “, lại cảm thấy giọng vừa rồi nghe có
gì là lạ – - như thế nào quen như vậy?
Mạch Dao dè dặt ngẩng đầu lên, còn không
nhìn thấy mặt của đối phương, chỉ nghe thấy một tiếng “Kêu thảm thiết” . Lần
này không cần nhìn Mạch Dao cũng biết người đối diện là ai.
Lúc này Kiều Á trên mặt thay vì nói là
“Kinh ngạc “, không bằng nói là “Hoảng sợ” . Nàng đưa tay hung hăng véo khuôn mặt
của mình, đau đến hít vào một hơi.
Mạch Dao liếc mắt, cứng ngắc giật giật khóe
miệng: “Bạn à, vị trí này không có người, bạn có thể ngồi.”
“Em… em em em… anh ta…” Kiều Á một tay còn
cầm lấy đĩa ăn, một tay run rẩy chỉ vào Mạch Dao, bộ dáng kia cực kỳ giống bị
nàng dâu “bị chồng vứt bỏ ” . ( Kỳ Nhược: được rồi, ta cũng không biết là bị chồng
ruồng bỏ hay là vứt bỏ… )
Mạch Dao le lưỡi, đẩy Kiều Á tay đang phát
run : “Ngoan, em buổi tối sẽ giải thích với chị.”
Kiều Á ánh mắt nhìn hai người qua lại đánh
giá vài vòng, rốt cục bất đắc dĩ tiếp nhận thực tế, tay nâng đĩa cẩn thận mỗi
bước đi x
Mạch Dao thở phào một cái, đồng thời ở
trong lòng mặc niệm: lần này xong, phỏng đoán không đến hai giờ toàn bộ mọi người
trong trường đều biết Mạch Dao ta đang yêu.
Bước chậm bên bờ sông, hơi lạnh của gió đêm
thổi lên mái tóc dài mềm mại, sợi tóc quét nhẹ qua gò má. Bêm bờ sông trên ghế
dài ghế ngồi có vài đôi tình nhân, thỉnh thoảng có vợ chồng và đưa con đi qua,
phía trước có mấy người bán hàng rong cầm trong tay bó lớn bóng bay.
Không hoàn mỹ chính là…Mạch Dao vướng mắc nửa
ngày cũng không thể làm cho rõ “Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi” cùng “Chúng
ta đi ra ngoài đi bách bộ” có cái gì liên quan tới nhau.
Sở Hạo đưa tay vén lên tóc trên mặt của Mạch
Dao, đầu ngón tay tại trên mặt nàng lướt qua một tia hâm nóng. Hắn thấy nhiều hứng
thú hỏi:
“Em trước kia trải qua ngày quốc tế thiếu
nhi như thế nào ?”
“A…” Mạch Dao suy nghĩ một chút.
“Không nhớ rõ lắm… giống như chỉ có lúc còn
rất nhỏ. Em nhớ được có một năm ngày quốc tế thiếu nhi em đem bóng bay mới vừa
mua đưa cho 1 vài đứa bạn quen ở nhà đứa trẻ, mẹ quay đầu lại đưa thêm cho em một
cái, về sau liền quên ở đó.”
“Hả? Như vậy nhớ mãi không quên sao… Vậy nếu
anh mưa cho em một quả bóng nha.” Sở Hạo tuyệt đối là phái hành động nói xong
cũng lôi kéo Mạch Dao đi về hướng một cái 1 người bán hàng rong. Hắn chỉ vào
đám bóng bay đang lơ lửng giữa không trung tụ cùng một chỗ tại Mạch Dao bên tai
cười hỏi: “Sao em muốn cái nào?”
Phảng phất cảm nhận được ánh mắt người đi
đường khác thường, Mạch Dao dắt tay Sở Hạo làm như muốn đi: “Anh làm gì thế… Đi
thôi!”
Sở Hạo cười nói: “Đến ròi… không mua rất
đáng tiếc, mau chọn đi.”
Mạch Dao không lay chuyển được hắn, vừa thẹn
chỉ muốn đi nhanh đành nhỏ giọng nói 1 câu: “Tùy tiện.”
Nhìn xem nàng cúi đầu có điểm nhăn nhó, Sở
Hạo liền không nhịn được muốn lại trêu chọc nàng.
“Vậy làm sao có thể tùy tiện chứ? Thiếu nhiều
năm như vậy đương nhiên phải thận trọng! Một cái có đủ hay không? Nếu không
thêm hai cái? Ba cái?”
Mạch Dao quẫn bách lấy cùi chỏ đụng người hắn,
chọn lấy 1 trái tương đối bình thường rồi lôi Sở Hạo vội vã rời đi.
Không biết có phải hay không bởi vì tâm lý
tác dụng, Mạch Dao cảm giác, cảm thấy cầm lấy bóng này nàng đi ở trên đường,
chút nữa cao gần tám mươi phần trăm. Bất quá lúc này nàng cũng bình thường trở
lại.. mất mặt liền mất mặt đi, dù sao cũng không có ai biết mình.
Mạch Dao nghiêng đầu hỏi: “Này…anh khi còn
bé đã làm chuyện gì mất mặt không?”
“Anh suy nghĩ xem…”
Gặp nửa ngày không nói lời nào, Mạch Dao
càng hiếu kỳ: “Không phải chứ, lâu như vậy không nghĩ ra được? Chẳng lẽ anh từ
nhỏ không làm chuyện gì mất mặt?”
“Không phải…chuyện mất mặt làm thì nhiều lắm,
nhất thời không biết nên chọn cái nào để nói.”
“Đúng rồi ” Sở Hạo vỗ tay phát ra tiếng.
“Anh nhớ được khi lên tiểu học có một lần
trong cuộc thi có 1 câu hỏi đặc biệt khó, bản nháp tính toán viết rất dài. Anh
khi đó không viết chữ gì chỉ trên bài thi viết ‘ tquá trình ính toán ở bản
nháp’. Về sau bài thi đó lão sư tặng anh một cái gạch đỏ rất lớn.”
“Ha ha… anh rõ là… Kỳ tài.”
“Anh lúc ấy vẫn không rõ…. vậy làm sao lại
không được đây? Sách tham khảo không phải là còn viết cái này lấy ở đâu, ở đâu
sao?”
“Người bình thường cũng sẽ không nghĩ như vậy…”
“Còn có một lần anh bị phạt đứng…”
“Hả? Anh cũng bị phạt đứng?” Mạch Dao nhịn
không được cắt đứt hắn. Hắn sao có thể ch
Sở Hạo cười một
tiếng: “Thì ra là trong lòng Mạch Dao hình tượng của anh đã cao lớn nhiều năm
như vậy.”
“Cắt, dù sao anh bây giờ đã không có hình
tượng.”
Cảm giác được nắm
tay nàng lại thật chặt, Mạch Dao nghe đến bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ
nhàng chậm chạp: “Không cần gấp, hiện tại anh có em.” Mạch Dao đã không rảnh bận
tâm hắn “bị phạt đứng” là vì xảy ra chuyện gì, tim đập đột nhiên thoát ly tiết
tấu vốn có. Sở Hạo kéo vai của nàng qua đem khoảng cách 2 người gần hơn.
Trong không khí tựa
hồ nhiều hơn một tia hương vị trong veo, hai người cứ như vậy lẳng lặng đi tới,
hưởng thụ phần an bình này.
Sở Hạo khẽ
nghiêng mặt đi, đèn đường ánh sáng chiếu xuống ở trên mặt của cô gái là lông mi
xinh đẹp. Giờ khắc này hắn chợt phát hiện… thì ra là hạnh phúc đơn giản như vậy.
Rõ ràng tại mấy
năm trước biết được nhau nhưng lại chưa bao giờ chính thức gặp.
Nhưng ai có thể
nghĩ tới muộn mấy năm gặp được… lại đúng l
Kỳ lạ sao? Sở Hạo
không biết. Hắn chỉ là hiểu, vô tình gặp này là vĩnh viễn, thật vất vả gặp được
là hắn cái cuộc đời này hắn vĩnh viễn không thể bỏ qua.
Chương 41: Tra hộ
khẩu?
Đi dạo chính là cả
đêm, khi Mạch Dao trở lại ký túc xá cách thời gian tắt đèn chỉ còn lại nửa giờ.
“Mau lên đi, sớm nghỉ ngơi.” Sở Hạo cười
thúc giục.
Mạch Dao lại là
không động chần chờ một hồi lâu, mới mở miệng nói ra:
“Anh về sau… . Không cần phải đột nhiên chạy
tới.”
Sở Hạo thần sắc
hơi chậm lại, một loại cảm giác mãnh liệt như bị thất bại tự nhiên sinh ra. Hắn
dừng một chút, ôn nhu hỏi:
“Buổi chiều gây trở ngại đến em sao? Em lần
sau sẽ chú ý?”
Cứ việc che dấu rất
khá trong con ngươi kia chợt lóe lên ảm đạm vẫn không tránh được mắt của Mạch
Dao. Mạch Dao chột dạ nhìn hắn một cái, khẽ cắn môi dưới lắc lắc đầu:
“Anh ngồi ở đối diện… em xem sách sẽ không
vào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn
kia một phần ngượng ngùng, một phần co quắp, lại nghĩ tới mình thổi phồng cả một
buổi chiều ‘văn hóa triết học’ lại một chữ cũng không đi vào một người thì nhất
thời viên mãn. Bất quá viên mãn thuộc về viên mãn, phúc lợi này muốn tranh thủ:
“Anh lần sau ngồi xa một chút được chưa?”
“Không được.” Mạch Dao quyết đoán lắc đầu,
xa hay gần cũng có vấn đề.
“Tìm em ăn cơm được chưa?”
Mạch Dao còn muốn
nói không, nhưng nhìn lại đôi mắt đen nhánh kia, rõ ràng trầm tĩnh lại có thể
làm cho nàng thấy đáy mắt kia lộ rõ 1 phần mong đợi. Mạch Dao nhịn không được gật
đầu: “Được.”
Đèn một ngọn nhỏ
dập tắt, Mạch Dao méo mó đầu xoay người chạy vào. Sở Hạo thoải mái cười một tiếng,
hai tay bỏ vào túi quần tiêu sái xoay người.
Cửa phòng đóng lại,
không có người nói chuyện, mà ngay cả một tia ánh sáng
Mạch Dao cũng sẽ
không ngốc đến cho rằng các người kia đều ngủ – - Giai Kỳ ngủ trước lưng quay
vào trong, Kiều Á mỗi đêm cũng sẽ nửa ngày nhắn tin, Lạc Lạc lúc ngủ sẽ xoay
người…tình huống bây giờ liền chỉ có một khả năng – - có người ở giở trò quỷ!
Mạch Dao bĩu môi
móc ra cái chìa khóa. Cửa mở ra một khe nhỏ, bên trong liền truyền đến âm thanh
u ám:
Đồng… Mạch… Dao…
Đồng… Mạch… Dao…”
Mạch Dao bất đắc
dĩ liếc mắt, thản nhiên nói:
“Á Á.”
Một mảnh hắc ám
giọng Kiều Á lười biếng từ bên trong truyền đến: “Thật không có gan!”
Lưu Giai Kỳ mở ra
một cái đèn, hơi trách cứ thuyết: “Như thế nào về muộn như vậy, dù sao phải gọi
điện thoại để nói khi nào về chứ.”
Kiều Á trêu tức
nhếch môi vẫn không quên hướng Mạch Dao ném đi một cái mị nhãn: “Thật không dễ
dàng …em đã cam lòng trở lại.”
Bùi Lạc sớm liền
không nhịn được bật thốt ra: “Người đó thật sự là bạn trai cậu?” Nàng vốn cũng
không tin lời Kiều Á nói, chỉ xem như tin đồn thất thiệt hồ ngôn loạn ngữ,
nhưng Mạch Dao giờ về lại làm cho nàng dần dần dao động.
Mạch Dao cười gật
đầu, chính mình ngồi xuống bàn, rất phối hợp mói: “Có vấn đề gì… cứ việc hỏi
đi.”
“Hả? Nói như vậy chuyện là thật ?” Bùi Lạc
con mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn.
“Chuyện khi nào ?”
“Cũng liền một tuần đi.”
“Cái gì? Một tuần? ! Chuyện lớn như vậy nhà
ngươi không nói cho bản cô nương?” Bùi Lạc kinh hô.
Kiều Á vụng về phụ
họa nói: “Đúng thế…đúng thế… thật là quá đáng!”
Lưu Giai Kỳ cũng
rất nghiêm túc gật đầu.
Mạch Dao lập tức
cảm thấy 囧 囧: đã có nhân chứng, vật chứng rồi sao nào?
Bị các đồng chí này nói như vậy, Mạch Dao đột nhiên cảm giác được mình yêu
thương hình như là một tội không thể tha vậy
Lúc này, Bùi Lạc
tiềm chất bát quái hoàn toàn bị kích lên: “Là ai là ai? Cùng trường mình
Không đợi Mạch
Dao mở miệng, Kiều Á căng hỏi tiếp: “Rất đẹp trai … hắn bao nhiêu?”
“Mọi người khi nào thì được biết ?”
“Tốt với mọi người như thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy… hắn đuổi theo cậu, hay
là cậu đuổi theo hắn ?”
Cứ như vậy mỗi
người một câu. Lưu Giai Kỳ nhất thời không biết hỏi cái gì, dứt khoát lựa chọn
trầm mặc, bất quá một đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Mạch Dao, cùng xem như động
vật hiếm.
“Hắn là người ở đâu ?”
“Hắn cao bao nhiêu ?”
Kìm nén nửa ngày
một câu nói cũng không nói ra miệng Mạch Dao rốt cục không thể nhịn được nữa:
“Đủ rồi! Mọi người tra hộ khẩu hả…”
Bùi Lạc cùng Kiều
Á hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu Bùi Lạc yếu ớt nóit: “Là cậu cho mọi người cứ
việc hỏi …”
Mạch Dao tựa hồ
có thể chứng kiến chính mình vẻ mặt đầy hắc tuyến, nàng nhún nhún vai:
“Được rồi, em sai rồi. Các chị tiếp tục hỏi,
em tắm một cái rồi ngủ.” Nói xong nàng cầm lấy chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.
Nhưng lòng hiếu kỳ muốn bạo lên vì sao có
thể ở đó mà dừng lại? Vì vậy ba người nhất tề giả bộ đáng thương: “Mạch Dao…”
Mạch Dao vốn là chỉ là trêu chọc các nàng,
cười ngồi lại chỗ.
…
Mười phút sau. Dưới ánh đèn lờ mờ, ba nét mặt
biểu hiện khác nhau.
Kiều Á vẻ mặt bừng tỉnh: “A ~ chính là hắn,
lần trước khi tụ hội đưa em về cái người cao phú suất kia ? Xem đi chị đây nói
lần trước là có vấn đề, các em còn không phải không tin!”
Lưu Giai Kỳ nói: “Thật không nghĩ tới… hai
người lại là thành.Bùi Lạc níu lấy lông mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ ván
giường:
“A! Anh trai Tô Nhược… Không phải là lần
trước ở cửa trường chờ Tô Nhược người soái ca kia sao! Không trách được cậu lần
trước không để cho mình qua đó…”
Tin đồn mị lực quả
nhiên không thể lường, không ý thức qua mười hai giờ, ba cô gái vẫn là líu ríu
hỏi không ngừng không hề buồn ngủ.
Mạch Dao bất đắc
dĩ thở dài nói: “Em phát hiện buổi tối khuya căn phòng này thật đúng là… điểu
ngữ hoa h
“Là tên chim sao?” Lưu Giai Kỳ hỏi.
Bùi Lạc bật thốt
ra: “Á Á không phải sao?”
Kiều Á hừ nhẹ một
tiếng: “Đi chết đi!”
Lưu Giai Kỳ kiên
nhẫn: “Kia hoa nào?”
Mạch Dao nhìn
sang bệ cửa sổ: “Hoa không có… chỗ kia không phải là còn có vài bồn tú cầu
sao?”
“Phốc.”
Sở Hạo tiện tay
đem cặp công văn để trên kệ, vừa nói chuyện vừa vào trong: “Ba ba, dì Giản, xin
lỗi con vừa rồi có chút việc bận, để dì và cha đợi lâu rồi.”
Giản Ninh dịu
dàng cười một tiếng: “ Không cần gấp, mau
Vẫn như thường
ngày, người một nhà ăn cơm, nói chuyện phiếm, Sở hạo lại cảm thấy trong ngày
thường cha luôn rất tùy ý, hôm nay tựa hồ có điểm lạ. H8án không khỏi có chút
lo lắng: Không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Gần đây đều bận rộn gì vậy?”Sở Thụy hỏi rất
tùy ý, nhìn xem ánh mắt của ông lại mang theo một tia thăm dò.
Sở Hạo tình hình
thực tế trả lời: “Sắp tới công ty không có hạng mục hợp tác gì, áp lực không lớp.”
“Dật Dịch Hiên hai năm qua giống như rất tốt…”
“Đúng vậy, nhãn hiệu đã có hiệu quả, còn lại
chính là giấy phép kinh doanh đặc biệt để phát triển thêm.”
“Ừ… nếu đã thuận lợ, cũng đừng có tập trung
tinh thần vào công việc quá.”
Sở hạo trong lòng
lại càng khó hiểu, đây t
Sở Thụy dừng một
chút, vẻ mặt có điểm mất tự nhiên: “Khụ khụ, cha nghe nói…. Con đang yêu hả?”
Sở Hạo bừng tỉnh,
đồng thời âm thầ thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi. Hắn nghiêng mặt
hướng Tô Nhược một cái, Tô Nhược chột dạ cuối đầu. Sở Hạo cười cười rộng rãi gật
đầu: “Dạ, cũng là chuyện gần đây, con vốn là nghĩ qua một thời gian sau sẽ nói.”
Sở Thụy không cho
là đúng: “Chuyện sớm tốt thì sao?”
Chuyện kế tiếp
nói Sở Hạo rốt cuộc ý thức được mình bị bán đứng được bao nhiêu. Hắn không nhịn
được óan thầm: Tô Nhược này tuyệt đối là gián tế! Bất quá Sở Hạo không phải
không thừa nhậ, nếu như không phải Tô Nhược, hắn còn thật không biết như thế
nào tuyên bố chính mình đang yêu. Từ trong lời của cha Sở Hạo, có thể rõ rang cảm
giác được cha đối với Mạch Dao phi thường hài long, này sợ rằng cũng do công của
Tô Nhược.
Chỉ là, cha các lọai
“ám hiệu” làm cho Sở Hạo vô cùng buồn bực, thật sự chỉ là thiếu chút nữa là nói
“Con chừng nào thì đem con dâu mang về cho chúng ta xem một chút”.
Sở Hạo chỉ có thể
giả bộ không hiểu. Nói giỡn…. đây là muốn chơi chớp nhóang sao? H8án năm nay mới
23 tuổi được không? Mặc dù đó là cô gái hắn đã nhận định nhưng là lui tới không
đến nửa tháng mà gặp mặt gia trưởng sợ cũng quá oa trương đi?
Sở Thụy nói tâm
tình thỏai mái, trong long tảng đá treo đã lâu rốt cuộc rơi xuống đất. Con trai
bốc đồng đương nhiên là chuyện tố, đều hai mươi mấy tuổi còn không có bạn gái lại
làm cho ông không thể không lo lắng. Bà Nhiếp thì lựa chọn thủ đạon cưỡng chế
thì ông lúc ấy yên lặng theo dõi kỳ biến, nghĩ tới nếu như có hiệu quả có thể
tiến hành tham khảo.
KHông nghĩ tới biện
pháo này còn không những không thành còn sửng sốt đem Nhiếp vũ Trạch cùng con
trai nhà hắn cùng nhau đi! Điều này làm cho hắn càng không yên hơn
Cho nên, Sở Hạo
chính miệng thừa nhận nói yêu thương không thể không nghi ngờ cho một viên thuốc
an thần, ông có chút không thể chờ đợi được muốn biết con dâu tương lai rốt cuộc
là cô gái như thế nào?