Người tình trọn gói - Chương 03 part 2 + 04 part 1

Mariel tỉnh giấc giữa tiếng hót liên hồi của đám
chim ác là bên ngoài cửa sổ phòng cô. Gạt mấy lọn tóc đang che phủ mặt, cô ngồi
dậy, vươn người lấy áo ngủ. Trang phục đêm qua của cô nằm vương vãi cạnh giường.
Không phải cách nên đối xử với chiếc váy thời thượng nhất của cô, món đồ ngốn của
cô cả một gia tài mà có lẽ một số người tất bật cả năm cũng chẳng kiếm được ngần
ấy.

Nghĩ rằng đó có thể là món hàng xa xỉ cuối cùng
trong đời mình, cô nhặt bộ váy lên cất vào tủ áo trước khi nhón bước đến bên cửa
sổ nhìn ra những bụi cây lúp xúp trải dài khu đất.

Mặt trời đã tòa ánh vàng của ngày, hơi nóng lấn át
những dấu vết còn sót lại của độ ẩm ban đêm. Nóng và chói sáng. Cô dang rộng
đôi tay lấy lại sức sống sau thời kỳ náu mình trong những món quần áo bó buộc,
nặng nề của mùa đông u châu.

Cô lục lọi cái va ly chưa hoàn toàn dỡ hết đồ ra.
Vài ba chục lượt ngụp lặn trong hồ bơi chính là thứ cô đang cần. Vì không tìm
được bộ đồ bơi của mình, cô lôi ra bộ quần áo lót đầu tiên hợp tông nhau: chiếc
quần màu ngọc bích điểm thêm những quả sơ ri cùng chiếc áo lụa satanh màu đỏ.

Cô dừng lại bên mép hồ bơi, rồi trong phút chốc nổi
hứng điên rồ, cô quyết định sẽ ngâm mình dưới nước trong bộ áo da trần.

Cô đắm mình vào làn nước mát trong và chúi hẳn xuống
đáy bể trước khi ngoi lên. Khỏa chân tay trên mặt nước tĩnh như gương, cô chỉ
chú trọng ngửi mùi clo, màu nước xanh ngọc cùng từng thớ cơ căng lên khi cô nhắm
đích ở cuối bể bằng những sải bơi dài và chậm rãi.

Lần cuối cô bơi là đợt chụp hình ở khu Riviera dạo
tháng Tám, nhưng lúc đó cô đang làm việc, hứng thú của cô đã bay biến trước
hàng đống người đi chơi biển và cả đám phó nháy. Sáng hôm nay bể bơi này là của
riêng cô. Nét xa xỉ sáng trong.

Ngay trước khi ngoi lên đến mặt nước, cô biết mình
quá hấp tấp vội vàng. Cảm giác chờn chợn như thể ai đó tống quả tạ vào sống
lưng hiện hữu rõ rệt và thường trực.

Dane ngồi bên rìa bể bơi, một tờ báo gập dưới tay
anh. Không phục trang u ám như tối qua, hôm nay anh mặc nguyên một câ trắng. Quần
soóc thường màu trắng. Chiếc áo thun trắng ôm sát người. Cũ. Sờn. Mềm mại. Cô
hình dung lần vải áo bên dưới những ngón tay. Hay chạm vào má cô. Mạch cô đập rộn
lạ lẫm. Không giống áo, quần soóc của anh rộng lung thùng. Cô có thể nhìn thấy
cẳng châm rám nắng, nhiều lông và bắp cơ săn chắc bên dưới ống soóc rộng đó. Và
vị trí ngâm mình dưới nước còn cho phép cô do thám đùi anh…

Cô đánh mắt nhìn lên mắt anh. Anh đầy chiếc kính râm
lên đỉnh đầu, đứng như chôn chân trước cảnh…

Và bất chợt cô nhớ ra… Chết rồi, cô đang trần như nhộng.

Cô hít vào một hơi, nuốt phải một miệng đầy thứ nước
chứa đầy clo, và cố lắp ba lắp bắp vừa đủ nghe, “Anh đến đây làm gì?” Cô nhìn
sang đống áo quần và khăn tắm của mình.

Hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Má cô nóng bừng lên, mạch
trong cô chảy rần rần.

Bước lại gần hơn, ngay sát mép nước, anh quan sát cô
với đôi mắt xám sâu thẳm. “Ngắm em thôi. Cần anh cứu bồ không?”

“Không!” Ôi, Chúa ơi. Ôi, không. Cô hạ thấp người
trong làn nước đến mức tối đa có thể, nâng hai tay lên che ngực và cố giữ mình
không chìm xuống trong khi từng tế bào trên da rung động liên hồi như thể anh
đang bạo lực đánh cô. Làn nước trong suốt như gương; chẳng có phần nào trên cơ
thể cô có thể lẩn trốn khỏi đôi mắt đầy sức mạnh của anh. “Anh đã ở đây bao lâu
rồi? Mà thôi, đừng để ý nữa. Chuyển cho em áo quần đi.”

“Cần gì phát hoảng lên thế; anh cũng đã từng nhìn em
ở trần rồi còn gì.” Môi anh giễu cợt và đôi mắt đảo quanh bốn góc bể. May mắn
cho cô – hay cho anh – tùy nhận định của từng người, lúc này cả hai mắt đều tập
trung quan sát mặt cô. Nhưng sẽ được bao lâu chứ?

Hơi nóng từ hai má cô lan tỏa nhanh chóng xuống đến
cả từng góc nhỏ râm ran trên người cô. “Hồi bảy tuổi thì nói làm gì. Lúc đó em
vẫn còn là chip hôi.”

Anh nhặt đồ lót của cô, vươn ra trên mặt nước để đưa
cô món đồ. Khoảng cách quá là xa, cô biết thế - anh cũng biết thế. Cô giữ
nguyên tư thế cũ.

“Chuyện em lờ đi khăn tắm và có nguy cơ trần như nhộng
trên lối vào nhà đâu phải lỗi của anh.”

“Anh muốn nói gì cũng được. Nhanh đưa em nào.”

“Nhưng cũng phải công nhận, đồ chip của em đẹp thật
đấy.”

Cô biết rõ rành rành lúc này anh không nhìn đám đồ
chip của cô. Cảm giác run rẩy xuyên ngang thân thể cô. Đột nhiên làn nước trở
nên lạnh cóng, trái ngược với thể xác, cô tỏa nhiệt bừng bừng.

Đúng ngay lúc cô nghĩ anh định làm khó cô thì anh thả
đồ cô xuống nước. Bộ đồ lót rơi tõm xuống, nổi lập lờ trên mặt nước cách cô một
quãng đủ khiến cô phải buông đôi tay bắt chéo trước ngực để nhoài người sang
bên. Cô lẩm bẩm trong khi kéo bộ đồ lót về phía mình, “Cảm ơn anh. Giờ nếu là
quý ông lịch lãm, xin anh vui lòng quay lưng lại…”

“Mariel, vấn đề ở chỗ anh không phải là quý ông lịch
lãm.” () đểu thật)

Bầu không khí giữa họ đặc quánh mất vài giây. Trạng
thái căng thẳng giữa hai người vặn mình răng rắc. Cô không tìm được lời phản
pháo, chỉ có thể thầm nung nấu rằng, giả dụ trong tầm với của cô, cô sẽ nhoài
người lần dò những ngón tay của mình trên làn da gã đáng ghét kia, cảm nhận từng
múi cơ rắn chắc. Và rồi cô sẽ kéo anh lại gần cô hơn, cắm ngập răng vào xác thịt
anh. Biện pháp trừng phạt thích đáng.

Anh lùi lại một bước, như thể anh đoán được ý nghĩ của
cô nên mới lùi lại, cuối cùng anh quay đi. “Em có biết có một tay săn ảnh đang
đứng cách đây chỉ vài trăm mét ở cuối đường không?” Lời nói thản nhiên của anh
đi kèm với động tác hờ hững không kém, “Đám người ấy lúc nào cũng lăm le ống
kính tầm xa, vì mục đích gì thì em biết rồi đấy.”

Ôi, bố khỉ. Những ngón tay run rẩy của cô lấn cấn
kéo món đồ hơi khiêm tốn vải lên – một việc chẳng hề dễ làm dưới nước. “Cũng có
thể họ chỉ đi quan sát lũ chim thôi,” cô nói đầy hy vọng. Cuối cùng khi mặc đồ
xong xuôi, cô nhào người lên khỏi mặt nước.

Nghe tiếng nước vỗ, anh trở người về phía cô. “Lúc
nào ở một mình em phải chú ý đến sự an toàn của bản thân hơn chứ. Lỡ không phải
anh mà là người khác thì sao.” Cô tóm lấy khăn tắm lau hết nước trên mặt, than
thầm vì da cô nhợt nhạt màu huệ trắng khi không trang điểm.

“Nhưng đúng là anh mà. Chắc hẳn anh nhớ được mã vào
cổng nhà em – siêu thật đấy.”

“Em đọc báo sáng nay chưa?” Anh buông tờ báo trên
chiếc bàn nước nhỏ bằng thủy tinh nằm giữa hai chiếc ghế tựa.

“Em chưa.” Với động tác nhanh lẹ, cô chà nhẹ chiếc
khăn bông xù lên một tay, rồi lau nốt tay kia, “Có tin gì xấu sao?”

“Cái đó tùy em quyết định sau khi đọc.”

Cô cảm thấy ánh mắt anh trên người cô và bất chợt nhận
ra mình đang giữ chặt chiếc khăn tắm trước người, như thể cô hoàn toàn không
hài lòng với làn da mộc của mình. Như thể cô không quen để cho đàn ông soi mói
thân thể mình.

Cô không quen để người đàn ông này nhìn săm soi cơ
thể cô.

Mắt anh uể oải hạ dần xuống đôi bồng đảo gần như được
ôm khít trong chiếc áo ngực màu xanh điểm những chấm đỏ anh đào của cô, ánh
nhìn di chuyển thấp hơn, chỗ chiếc quần chip tí hon của cô. “Nếu không cẩn thận,
em sẽ gây thương tổn cho làn da nhạy cảm lâu nay vốn quen với khí hậy ở châu u
đấy.”

Gây thương tổn? Da cô đã bắt đầu ngứa râm ran, nhói
buốt và tấy lên. Đôi nhũ hoa của cô bị tách khỏi làn nước mát cũng nhói lên đau
đớn.

Cô quấn khăn lau vội người thêm lần cuối rồi choàng
nó quanh cổ, giữ chặt tay và ngẩng cao cằm. Mắt họ giao nhau ở mép đá bể bơi.
“Bài đăng trên trang đời sống hay mấy mục lá cải anh?”

“Em tự đọc đi thì hơn. Trang hai mươi ba.”

Báo đăng bức hình anh và cô rời tiệc cưới đêm qua,
thêm một bức nhỏ hơn có hình chiếc xe của Dane đỗ trên lối dẫn vào ngôi nhà của
bố mẹ cô.

Người phụ nữ bí ẩn tay trong tay cùng Dane
Huntington đêm qua hóa ra không phải ai khác mà chính là Mariel Davenport, con
gái cưng của ngài chủ đất cự phú Randolph Davenport, đồng thời là người mẫu
sáng giá nhất ở châu u. Kiều nữ nhà Davenport vừa đáp chuyến bay từ Paris về nước;
có vẻ như cô đã nhắm thẳng vào vòng tay của người tình cũ. Liệu tín hiệu tái hợp
ấm cúng này có là điểm kết cho thời kỳ huy hoàng của chàng trai được mến mộ nhất
vùng Adelaide chúng ta?

Tệ. Tồi tệ. Qúa tệ. Cô chẳng buồn đọc tên tác giả in
bên dưới. Cô cất tiếng cười, nhưng âm thanh phát ra khô không khốc. “Mớ lá cải
tỉnh lẻ. Chắc chắn anh không thèm để tâm đến mớ rác rưởi này phải không?”

Vẻ bí ẩn trên gương mặt anh vẫn không đổi. “Đọc xong
rồi em cảm thấy sao?”

Cô nhún vai, thẳng hướng tiến vào nhà, nền bê tông
rát bỏng thiêu đốt gan bàn chân cô. “Một hai ngày rồi nó cũng lắng xuống thôi.”
Khi mà Dane tiếp tục cuộc sống ăn chơi buông thả như thường lệ. “Em đi tắm đây.
Anh ăn sáng chưa?”

“Trên đường đến đây anh đã ghé mua ít bánh mỳ sừng
bò, chắc chắn em sẽ thích. Bánh đang nằm trong bếp, anh sẽ đợi em tắm xong.”

Cô suy nghĩ về bài báo trong khi xả nước vòi sen. Bị
cánh báo chí bắt gặp đi cùng Dane trong khi cô hoàn toàn chẳng thiết. Người ta
sẽ chẳng mất mấy công sức để tìm ra những vết ố đời cô gắn với Paris và Luc, rồi
họ sẽ thi nhau công kích cô. Cô sẽ chẳng bao giờ gây dựng thành công sự nghiệp
của mình ở đây khi mà công luận nghĩ xấu về cô. Chỉ còn nước hy vọng mối quan
tâm của họ sẽ nhạt dần đi khi nhận ra giữa cô và anh chẳng có quan hệ tình cảm
gì cả.

Chương 4

Dane tìm ra cà phê, máy pha cà phê và mấy cái tách,
anh cắm nước nóng và ngồi đọc qua trang kinh doanh trên báo trong lúc đợi
Mariel tắm xong. Anh có thể nghe tiếng nước chảy và phải cố kìm để tâm trí khỏi
nghĩ đến làn da nhẵn mịn của cô cùng những làn bọt xà bông ấm nóng.

Sẽ an toàn hơn, an toàn hơn nhiều nếu quyết định hẹn
hò với cô nàng tóc vàng không được mướt mát cho lắm anh gặp ở quán bar hồi tuần
trước. Viễn cảnh không bị dai dẳng đeo bám không bù đắp được cho quyết định
này.

Anh nhìn lên khi Mariel xuất hiện, ánh mắt anh liếc
sơ qua lối phục trang thanh nhã của cô. Cô mặc bộ đầm mùa hè màu xanh hải quân
điểm những bông hoa sáng màu cùng chuỗi vòng màu trắng. Bộ đầm ôm khít lấy thân
người cô, để lộ hàng sải chân trần khiêu khích. Anh thấy bị cuốn hút ghê gớm.

“Như thế này tốt hơn,” cô nói rồi kéo một chiếc ghế
đối diện anh, mùi hương phảng phất đầy hấp dẫn của cô tỏa lan sang phía bên kia
chiếc bàn.

Anh không nghĩ thế. Phớt lờ phản ứng bướng bỉnh đầy
hiển nhiên của cơ thể mình, anh rót cà phê cho cả anh và cô, trong lúc nhớ ra,
anh lôi từ trong túi ra một cái hộp nhựa nhỏ. “Hôm trước dọn rửa xe, anh tìm thấy
chiếc khuyên tai kim cương của Phoebe.”

“Con bé để mất khuyên tai? Ở trong xe anh sao?”

Anh để ý thấy làn da Mariel nhợt nhạt hẳn đi, đôi mắt
xanh của cô đang nhuốm dần sắc xanh lờ mờ phủ sương của những đám cỏ ngựa mùa
đông. Thực thú vị biết mấy.

“Ừ, cách đây vài ba tuần gì đó.”

Cô chăm chú nhìn anh. “Anh và Phoebe…?”

“Nói đúng hơn thì anh và bốn cô gái. Say túy lúy, chửi
rủa anh và tự khúc kha khúc khích như một đám ngố tàu.”

“À, ừ.” Cô nhấc tách cà phê của mình, dưới vẻ khinh
bạc hiện ra đôi nét lưỡng lự không chắc chắn.

“Em đã bao giờ thử đưa một đám phụ nữ về nhà sau bữa
tiệc tiễn cô dâu chưa?”

“Tiệc tiễn cô dâu?”

“Tiệc do Amy tổ chức. Uống đến bét nhè rượu Mai Tai,
hưởng khoái lạc hét hò và màn trình diễn thoát y ngoạn mục của một anh chàng.
Cái của ấy cũng to vật… Trích lời các cô nàng đó nhé, không phải lời anh. Cô
dâu mới nhờ anh làm tài xế cho đêm tiệc đó.”

Vẻ mặt Mariel chẳng nhúc nhích lấy một phân, nhưng
anh thấy tia lấp lánh trong mắt cô. Cô với tay lấy chiếc bánh mỳ sừng bò, bẻ
đôi nó. “Em cá là sự kiện này đánh dấu son cho các hoạt động xã hội dày đặc của
anh.”

“Cũng không hẳn.” Anh cũng lấy cho mình một ít bánh.
“Anh sẽ hết lòng phục vụ em nếu em yêu cầu.”

“Ý anh là sẽ lột bỏ quần áo và cho em thưởng thức những
khoái lạc hét hò sao? Thôi khỏi, em chưa cần đến.” Cô nâng tách của mình lên,
nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt nó xuống đánh cạch trên bàn. Lối đối đáp sắc lẻm của
cô khiến anh cười thầm. Nhưng chỉ trong chốc lát, bởi vì hình ảnh cô gợi nên từ
câu trả miếng sắc sảo khiến máu nóng dồn về giữa hai đùi anh.

Anh nâng tách của mình lên vì vòm họng bất chợt khô
rang và chậm rãi uống một hơi dài. “Ý anh là nhiệm vụ làm tài xế cho em ấy. Em
không có xe ở đây, phải không nào?”

“Thực tế là em có xe. Một chiếc xế xinh đẹp màu vàng
có cửa sau. Hôm nay em sẽ đi nhận xe về.”

Anh lặng lẽ ngắm cô nhấm nháp bánh một lúc, sắp xếp
lại lời lẽ trước khi lên tiếng. Nhưng anh cần phải biết chắc một điều. “Mối
quan hệ với đối tác của em thì sao?” Anh xoay xoay chiếc tách trong lòng bàn
tay.

“Chắc hẳn anh ta không chỉ là bè bạn trong công việc
chứ?”

“Không. Anh ta –“ Cô lắc đầu, dán chặt đôi môi lại với
nhau như thể lo lắng rằng mình sẽ để lộ quá nhiều. “Nói đúng thì phải có từ từng
là. Anh ta là quá khứ rồi. Anh chỉ nên biết thế thôi.”

Cô hớp vội chỗ cà phê của mình rồi thanh toán nốt phần
bánh mỳ còn lại chỉ với ba lượt cắn nhanh gọn và lơ đễnh. “Cũng may có anh ở
đây; giờ anh có thể trổ tài lái xe điệu nghệ của anh chở em đến đại lý ô tô. Nếu
như anh không bận… ờ thì… không có hẹn, ý em là thế.” Không nhìn anh, cô đứng dậy,
mang đám bát chén đến bên bồn rửa.

“Hôm nay anh rảnh cả ngày.” Như thế có đúng điều may
mắn cô cần không nhỉ? “Em định lúc nào đi?”

Cô rửa sạch đám bát chén rồi cất gọn vào tủ. “Em sẽ
xong ngay trong vài phút nữa.”

“Cô nàng nào cũng dùng đúng câu này.”

Trong khi chờ đợi, anh đọc nốt hết mục kinh doanh của
tờ báo. Hai mươi phút sau, anh gập báo lại rồi thơ thẩn đến bên cửa sổ. Chuyện
gì đã xảy ra giữa Mariel và người tình của cô? Anh tự nhủ thầm đó không phải việc
của mình. Anh vẫn đang vơ vẩn băn khoăn khi nghe tiếng bước chân cô sải trên
sàn lát đá.

Cô tô điểm thêm cho bộ váy hè của mình bằng đôi
sandal hồng rực rỡ gắn đá hết sức ăn rơ.

Trông cô đầy mới mẻ. Tươi tắn. Và lộng lẫy.

Nắm tay anh siết chặt trong túi quần soóc. Trước anh
đã từng khen cô như thế, nhưng giờ đây, với trạng thái như có luồng điện dao động
giữa hai người, sẽ tốt hơn khi kìm nén những lời tán dương ngọt ngào đó, còn hơn
là để cô hiểu sai ý anh.

Cô nhìn anh một lúc, cái nhíu mày làm xấu vầng trán
cô, dường như cô thất vọng vì anh không lên tiếng ca tụng cô như dạo trước.

Cô nhìn chùm chìa khóa xe anh trên bàn bếp. Mắt anh
và mắt cô giao nhau, bắt đầu cuôc đọ mắt quen thuộc mà anh chẳng thể nào quên
trong đời. “Ừ ờ, anh sẽ cầm lái.” Cô chộp được khóa trước, nhặt chúng lên với
điệu cười lảnh lót và rung leng keng trên đầu. “Trên chiếc Porsche của anh. Em
sẽ lái trên đường xuống phố.”

“Em nghĩ thế sao?” Ngay lập tức anh đã ở sau cô, những
ngón tay anh tranh chấp với tay cô, cố giành lại chùm chìa khóa.

Điệu cười của Mariel vướng lại trong lồng ngực khi
giọng nói trầm trầm thân thuộc của anh vang lên ngay sau tai cô, giữa đôi xương
bả vai cô. Mùi mồ hôi từ cơ thể đàn ông tráng kiện cùng mùi nước hoa đặc biệt của
Dane như quấn lấy cô. Cô tựa người lui… hay tại anh hơi ngửa người ra trước?...
thân thể anh chạm vào thân thể cô, đôi bàn tay cô nắm giữ chùm chìa khóa bỗng mất
hết nhuệ khí.

Mọi cử động đều ngừng lại. Thậm chí con tim cô dường
như cũng lỡ mất một nhịp đập tương ứng với một hơi thở dài. Vải áo thun của anh
chạm nhẹ vào tấm lưng trần của cô, cô có thể cảm nhận rõ vùng cơ bụng rắn chắc
bên dưới đó. Giữa luồng âm thanh điều hòa phả ra cùng hơi lạnh, cô nghe chuông
đồng hồ điểm quả lắc điểm ngoài phòng khách. Dường như đôi tay của Dane đã khóa
quanh người cô. Móng tay anh cứng cáp. Hơi thở anh ngừng lại trên mái tóc cô. Sức
mạnh anh lấn át cô, cả thể xác lẫn tinh thần… Nếu cô bật đèn xanh cho anh…

Cô lưỡng lự hồi lâu. Cô hít một hơi dài không khí
nhưng lập tức thở ra ngay khi anh xoay người cô lại. Cô thoáng thấy ánh mắt
thép trong mắt anh tan chảy ra trước khi anh môi anh chạm vào môi cô. Mạnh mẽ,
nóng nảy. Nếu có thể, cô đã dùng tay xô anh ra, nhưng đôi tay cô đang mắc kẹt
giữa thân thể anh và cô. Tim anh đập rộn liên hồi dưới lòng bàn tay cô; chùm
chìa khóa xe anh rúc sâu vào ngực cô.

Cô chẳng có lấy một giây phút nào nghĩ đến những cảm
giác liên hồi xâm chiếm cô. Hơi ấm bàn tay anh ngưng lại trên tấm lưng trần cô,
bầu ngực cô bị ép vào khuôn ngực rắn như thép nguội của anh, tiếng đập mạch cô
lung bùng trong tai.

Như thể tuân theo ý muốn của anh, làn môi cô mở ra
trước đôi môi, mềm đi trước khi lưỡi anh khám phá, đối kháng với lưỡi cô trên
chiến trường gợi cảm của ước muốn cơ thể. Hơi thở anh cuộn xoáy trong miệng cô,
dư âm của vị cà phê, mùi ngọt ngào hơn, bí ẩn hơn, ấm áp hơn.

Không có vị dịu dàng trong đó; cuộc tấn công đột ngột
lên các giác quan cô không có chút nào giống nụ hôn tái hợp và thăm dò như đêm
qua.

Nụ hôn làm cô nghẹt thở. Nụ hôn khiến cô hoảng sợ.
Nó mang lại cho cô sức mạnh cần thiết để đẩy anh ra trước khi nụ hôn thứ hai bắt
đầu. Cô ngước nhìn anh, nhìn những góc cạnh sắc nét trên khuôn mặt anh, lòng cố
cay độc trước ý nghĩ chẳng cớ gì mà phải nhẹ nhàng với anh cả. Sắc đỏ lấm chiếm
má anh, đôi môi anh. Cô hít dài một hơi, nhận ra không khí chất đầy mùi riêng của
anh.

Đôi mắt anh… Cô không thể đọc được chúng dưới lớp
màn bão tố. “Anh nghĩ anh là ai mà chiếm đoạt em theo cách đó chứ?” cô chất vấn
anh, chính cô cũng phát hoảng trước chất giọng rỗng tuếch lộ rõ cả tiếng thở của
mình.

“Em đã cặp với hắn ta và em từ chối để anh hôn em.
Không phải đêm qua. Không phải bây giờ. Và hoàn toàn không phải như thế.”

Có vẻ anh thực sự định nói thế.

Ngứa râm ran, cô có cảm giác đôi môi mình sưng phồng
lên và tê liệt hoàn toàn. Cô giơ một ngón tay lên dò dẫm xem môi mình có còn
yên vị ở đó không. Đêm qua anh bảo rằng anh tìm được cảm giác khi hôn cô, và cô
cũng thế.

“Tại sao em quay trở về hả Mariel?”

“Em đã nói với anh rồi, em –“

“Bỏ qua lý do đoàn tụ với gia đình đi.”

Cô buộc mình chậm rãi hít một hơi dài tĩnh trí. Để
xua đuổi khỏi tâm trí những gì vừa diễn ra và tập trung vào vấn đề quan trọng
hơn nhiều là câu hỏi của Dane. “Em muốn tạo lập thương hiệu thời trang của
riêng em, đặt nền móng cho chuỗi cửa hàng của riêng em.”

“Việc đó em vẫn có thể làm ở nước ngoài được.” Giọng
của anh đã bớt đi vài âm điệu cứng cỏi. “Hay em cho rằng Paris không đủ rộng
cho cả em và anh ta?”

Đôi chân cô không đỡ nổi thân hình cô nữa, cô buông
người xuống chiếc ghế gần nhất.

“Chuyện không như anh nghĩ đâu.” Cô nhìn chằm chằm
đôi tay đặt trong lòng. Anh cứ nhất định truy vấn cho bằng được sao? Tốt nhất
nên để nó qua đi.

Anh kéo một chiếc ghế, xoay ngược nó lại rồi ngồi giạng
ra hai bên, cẳng tay tựa trên lưng ghế. “Kể cho anh nghe đi.”

“Luc là nhà nhiếp ảnh thời trang; dịu dàng và sâu sắc,
anh ấy đã cuốn hút cô gái ngây thơ là em lúc đó.”

Nói với âm điệu chậm rãi, đều đều, cô ngẩng lên thấy
xương quai hàm Dane giật giật. Anh sường sượng gật đầu. “Em kể tiếp đi.”

“Luc thích các mẫu thiết kế của em, nhưng anh ta còn
thích khuôn mặt em hơn, bởi thế em làm mẫu ảnh cho anh ta. Bọn em củng cộng tác
với nhau. Khi tiền bạc đều đều rót về em, em và anh ta thành một cặp, em chuyển
đến căn hộ của anh ta. Em chưa bao giờ có ý nghĩ không tin tưởng anh ta. Nhưng
hóa ra Luc là một tay trùm ma túy và lại còn ăn chơi đàng điếm. Em chỉ như một
món đồ trang điểm hữu ích cho vòng quay tiền mặt của anh ta. Anh ta bị bắt ngay
dịp Giáng Sinh. Em cũng bị bắt để thẩm tra và bị lưu dấu vân tay trước khi được
thả.”

“Thằng khốn nạn.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3