Y nhân hạo nguyệt - chương 22 - 23

Chương 22 :Rời đi như thế nào không tổn thương?

Phía dưới nhấp nhoáng một cái tán gẫu.

<Chat riêng> : Băng Phong Vạn Lý: Thất Tần, có
rảnh không?

<Chat riêng>: Mặc Thất Tần: có, làm sao vậy?

<Chat riêng> : Băng Phong Vạn Lý: đến thác nước
Vũ Sơn 1 lát được không?

<Chat riêng> : Mặc Thất Tần: Ok, tới đây

Mạch Dao cảm thấy trong lòng là lạ , cảm giác cảm thấy
Vạn Lý hôm nay nói chuyện giống như dè dặt .

Nhưng là bởi vì tất cả mọi người vội vàng luyện tập
pk, lúc này trên bản đồ một người chém không có, yên lặng rất hiếm thấy.

Thác nước Vũ Sơn cao từ nhìn không thấy tới chỗ đỉnh
thác, bọt nước trắng xoá không ngừng tung ra phảng phất như muốn đem xung quanh
nó thấm ướt. Người kia là một bộ áo vải mộc mạc, cổ kiếm buông rủ xuống ở sau
người, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng lặng, phảng phất như trầm tư.

Tình cảnh này làm cho Mạch Dao ở trước màn ảnh tự
dưng cảm thấy một loại bi thương không tên.

Chứng kiến hoàng y xuất hiện, Băng Phong Vạn Lý xoay
người đi tới.

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
Mạch Dao.

Mạch Dao nhíu mày, hắn chưa bao giờ ở trong trò chơi
hô qua tên thật của mình, hôm nay tột cùng là làm sao vậy?

<T 】: Có lẽ mình…. muốn đi.

Mạch Dao phảng phất nghe thấy trong lòng 1 vật gì đó
“Phanh” nổ tung. Rốt cục hiểu hắn lần này dè dặt là vì cái gì, rốt cục hiểu vì
cái gì kêu nàng qua nơi này, đây là nơi trước kia bọn họ hay chem. quái.

Nhìn thác nước tuôn trước mắt chảy bay thẳng xuống,
trong thoáng chốc giống như là trở lại thời gian trước kia cùng nhau xoát quái.
Khi đó max level cách bọn họ còn rất xa xôi, thao tác trang bị giống như đều là
mây bay, hai người cùng một chỗ chỉ biết là luyện cấp cứ như vậy vui vẻ. Vốn
cho là bọn họ sẽ liên tục cùng nhau xoát quái, cùng nhau đánh boss, cùng nhau
max level, cũng cho rằng có thể liên tục như vậy vui vẻ…

Ai có thể nghĩ tới vốn tưởng rằng sẽ rất dài dòng buồn
chán thì ra là …chỉ giống như thoáng qua.

Hai tay dừng ở trên bàn phím không biết nên nói cái
gì cho phải.

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
Mạch Dao, bạn ở đó không

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
Ừ.

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
Mình ngày hôm qua đã theo đuổi được cô gái mình liên tục thích. Cho nên… Mình
nghĩ mình khả năng không có thời gian lại tiếp tục chơi.rước mặt> 【
Mặc Thất Tần 】:
chúc mừng.

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
Mạch Dao, cậu có nghĩ tới hay không, cậu liên tục ở lại trong trò chơi là vì
cái gì?

Mạch Dao tròng mắt trầm tư. Liên tục ở lại vì cái gì
đây? Trò chơi này đối với lực hấp dẫn người chơi dù sao cũng có hạn, mặc dù ban
đầu thật sự là vì chơi trò chơi mà chơi, nhưng qua đoạn thời gian thích nhất …
còn vì cái gì lưu lại? (Liên : đại thần bạn vứt đi đâu? )

Mạch Dao lúc này mới phát hiện có lẽ mỗi người tiến
vào trò chơi nguyên nhân cũng không cùng nhưng liên tục không cùng nguyên nhân
rời đi tuy nhiên rời đi khó… là vì không bỏ được những bằng hữu kia.

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
bây giờ suy nghĩ một chút, kỳ thật chơi lâu như vậy thu hoạch lớn nhất chính là
biết cậu. Nếu như nói phải ly khai trò chơi còn có cái gì mà mình không bỏ được,
chính là tình cảm bạn bè của chúng ta. Mặc dù mình chưa từng gặp qua cậu, nhưng
là cho dù là ở trong hiện thực…cậu cũng đã trở thành 1 người bạn, 1 người bạn
vô cùng quan trọng.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
Ừ, mình biết rõ…

Mạch Dao cảm giác được hốc mắt khẽ nóng lên. Ngay cả
chính nàng đều cảm thấy loại cảm tình này rất kỳ lạ, hai người chưa từng gặp mặt,
lại có thể trở thành bạn tốt. Có chút chuyện không thể để cho người khác biết
nhưng lại đối với Vạn Lý cũng có thể rất dễ dàng nói ra. Mặc kệ khi nào thì
luôn có thể cảm giác được có một người như vậy, bạn ấy bên cạnh

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
kỳ thật rời đi trò chơi chuyện này mình đã suy nghĩ thật lâu. Mình vốn cho là
có hai bên có phương thức liên lạc, chơi hay không cũng không có gì khác nhau.
Nhưng mà Mạch Dao, chúng ta ở trong trò chơi biết, ở trong trò chơi quen biết đột
nhiên cảm giác được giống như bỏ trò chơi có khi ngay cả phần tình cảm này cũng
cùng nhau bỏ qua sao. Mạch Dao, chúng ta về sau vẫn là bạn bè, phải không?

Mạch Dao hít sâu một hơi, cưỡng chế bực bội trong
lòng.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
Ừ, ừ… nào có nhiều ngổn ngang thế! Chúng ta đương nhiên vẫn là bạn bè! Cậu nam
nhân lại dài dòng nhu nhược thế!

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
ha ha, giống như hơi ki

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
yên tâm, tớ cũng không phải là người không phóng khoáng nhưu vậy, hoan nghênh cậu
về sau tùy thời quấy rầy ~

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
như vậy mình an tâm.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
ừ. Có gì cứ gọi mình, mình out đây ~

<Trước mặt> 【 Băng Phong Vạn Lý 】:
đi đ

Mạch Dao ỉu xìu nằm lỳ ở trên giường, cảm giác giống
như là bị nhốt vào một cái hầm kín không kẽ hở, trong lòng buồn buồn khó chịu.
Mặc dù biểu hiện rất rộng rãi, nhưng làm sao có thể thật sự không thèm để ý?
“Chúng ta vẫn là bạn bè “, nhưng trò chơi chính là cái duy nhất mà bọn họ có
liên quan, Vạn Lý rời đi tựa như đem hai người ngăn đến hai thế giới, bọn họ về
sau còn sẽ có chuyện gì để nói sao?

Vạn Lý nói từng lần một trong đầu cất đi: “Cậu có
nghĩ tới hay không, cậu liên tục ở lại trong trò chơi là vì cái gì?”

Đúng vậy, liên tục ở lại trong trò chơi là vì cái gì
đây?

Ban đầu là đi theo Bùi Lạc chơi thuần túy cảm giác
có phần mới mẻ, khi đó nàng cũng chỉ biết hoàn toàn là 1 tiểu Bạch. Sở dĩ chơi
tiếp tục là vì gặp được một sư phụ tốt, lại về sau là vì có người bạn Vạn Lý
này. Đoạn thời gian trước bị Cơ Uyển Anh chọc nàng liền quyết định muốn làm cho
mình trở nên mạnh mẽ. Mà bây giờ sư phụ sớm đã rời đi, Vạn Lý cũng muốn đi, Cơ
Uyển Anh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Mặc Thất Tần cũng đã luyện
tới max level… Như vậy, nàng lưu lại còn vì cái gì?

Chợt phát hiện thế giới ảo này rất đáng sợ, bởi vì tất
cả mọi người có lại không nói 1 tiếng nào đột nhiên biến mất. Nhìn xem các hảo
hữu nối nhau rời đi – - đầu tiên là sư phụ, giờ là Vạn Lý, kế tiếp là ai… Một
cái thân ảnh bạch y cầm trong tay ngọc tiêu hiện lên trong đầu dần dần rõ ràng,
Mạch Dao đột nhiên cảm giác được một hồi khủng hoảng không hiểu, nàng bỗng dưng
từ trên giường ngồi d

Vì vậy, Mạch Dao lại một lần nữa ngồi ở trước máy vi
tính. Cơ hồ là mới vừa online trong chớp mắt, quẹt một cái bóng trắng quen thuộc
liền xuất hiện tại trước mặt Mạch Dao, cứ vậy mà mời tổ đội. Mạch Dao không khỏi
có chút áy náy, vừa rồi chuyện kia làm mình cứ thế out, lại đem chuyện hái thuốc
quên sạch sẽ, không nghĩ tới hắn còn liên tục chờ.

Cho đến đi ở phía trước Trường Phong Hạo Nguyệt dừng
bước lại, Mạch Dao mới phát hiện mình đang đặt mình trên biển mây giữa biển.
Hai thân ảnh bị tầng tầng đám sương vờn quanh, ánh nắng sáng rực rỡ xuyên thấu
trên tầng mây toát ra vầng sáng mờ ảo làm cho khắp biển mây có vẻ cực kì mộng ảo.
Một cái gió thoảng mát lạnh rót vào nội tâm của nàng, những thứ phiền loạn kia
lại dần dần nhạt đi.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
Oa, Cửu Châu khi nào thì ra có cái bản đồ này rồi?

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
đây là bản đồ mới chưa mở của người max level “Vong ưu biển mây “, bất quá bug
nên có thể tiến đến

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
thì ra là như vậy…

Mạch Dao ngắm nhìn bốn phía, cái bản đồ mới này cái
gì cũng không có. Nàng trong lúc nhất không rõ ràng lắm chẳng lẽ đại thần mang
nàng nơi này đơn thuần chỉ là cho nàng mở mang kiến thức hay sao?

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
mới vừa mới nhìn thấy Băng Phong Vạn Lý tại trên kênh thế giới cùng mọi người
nói.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
ừ, em biết.

Đề cập đến Vạn Lý, Mạch Dao trong lòng lại nhịn
không được khẽ mất mát. Nhìn trước mắt người mấy ngày nay như hình với bóng
này, nàng đột nhiên rất muốn biết hắn“vấn đề kia” đáp án ra sao.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
đại thần, anh có từng nghĩ tới hay không, anh liên tục lưu ở trong trò chơi là
vì cái gì?

Đại thần cũng không trực tiếp trả lời, mà là vứt cho
nàng một cái vấn đề.

<T 】: em muốn rời đi?

Mạch Dao ngẩn ra, muốn rời đi ư?

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
em không biết… Chỉ là đột nhiên cảm thấy thì ra là gặp nhau cũng không phải
trong tưởng tượng tốt đẹp như vậy, bởi vì mỗi một lần gặp nhau liền chắc chắn
mang tới một lần biệt l

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
cho nên?

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
người ta cũng không thể bởi vì sợ chết mà cự tuyệt sinh ra sao? Huống chi cũng
không phải là tất cả gặp nhau đều mang ý nghĩa biệt ly, bởi vì sẽ có lúc em cuối
cùng sẽ gặp phải một người, cùng người ta làm bạn cả đời. (Liên : nói quả xa
xôi Sở Hạo : là nói cho ng` ta hiểu, mà sợ có ng` ko hiểu…)

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
anh sở dĩ liên tục lưu lại… Là vì có quá nhiều thứ để cho anh không cách nào bỏ
qua.

Nếu như rời đi, nếu như rời đi… Đúng vậy, làm sao lại
nghĩ phải rời đi chứ? Vạn Lý đi… nàng mất đi chỉ là một bạn chơi mà tình hữu
nghị vẫn còn ở đây. Nếu phải ly khai nàng sẽ mất đi toàn bộ thế giới này. Sẽ
không còn nữa âm thanh gió thổi xào xạc của cây khô chốn cổ trấn, không có cổ mộ
thần bí khó lường U Minh, không có nơi tiên cảnh vong ưu biển mây… Nh thứ lẻ tẻ
rồi có chút động lại, nó cũng không thể dần dần tiêu tan sao?

Nhớ tới “Tình Thiên Oa Oa” nhanh mồm nhanh miệng, “
hạt dưa trong vỏ” đáng yêu, tính tình cùng bên ngoài khác khá xa là bang chủ đại
nhân, còn có người giờ phút này đang không nói một lời lẳng lặng đứng ở bên
nàng Trường Phong Hạo Nguyệt… Mạch Dao lúc này mới phát hiện, thì ra là ở nơi
thế giới ảo này có nhiều cái là tôn tại chân thật như thế…

Lời đại thần nói tựa như trận trận gió mát, đem sươn
mù quấn quanh nàng thổi tan. Nhìn qua khu vực dưới chân chưa mở ra này, Mạch
Dao đột nhiên có cảm giác thoải mái.

Cho dù gặp nhau sẽ mang đến sự chia lìa nhưng vậy ít
nhất có thể làm cho mỗi một đoạn đường đều không đến mức cô đơn mà qua, ít nhất
sẽ lưu cho mình 1 đoạn kí ức nhớ lại, mà những chia lìa kia có lẽ cũng ý nghĩa
như mới gặp nhau… Người ta cũng không thể vì những thứ chia li không thể tránh
khỏi kia mà cự tuyệt gặp mặt, mà bỏ lỡ cơ hộiLàm bạn cả đời” kia thì? Đã có nhiều
thứ không cách nào bỏ qua… sao còn phải lăn tăn gì đây?

Bỗng nhiên lại nghĩ đến một cái vấn đề.

<Trước mặt>

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
ở đây.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:
anh từ 8 giờ liên tục chờ em hả?

<Trước mặt> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
Ừ. Sợ em một mình hái thuốc đem mình hái mất.

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:

Mạch Dao trên mặt rốt cục hiện nụ cười thản nhiên.

Chương 23 :Tiêu tan

Mạch Dao đang ôm máy tính xem phim, QQ một cái thanh
nháy hai tiếng chớp động.

Vạn Lý: ~~o ( _ )o ~~ cầu xin an ủi!

Tần: ?

Vạn Lý: hôm nay toi rồi!

Tần: Sao thế?

Vạn Lý: Mình hôm nay đi tìm bạn gái, đang trông thấy
cô ấy cùng một cô gái khác đang nói chuyện phiếm, sau đó mình đi qua.

Tẫn: sau đó… ?

Vạn Lý: Khi mình đi qua cô gái kia đang đặc biệt tức
giận nói: “Bọn họ nam nhân không có một đồ tốt!”

Tần: A…ha! ?

Vạn Lý: sau đó mình liền không vui ! Nam người làm
sao sẽ không là thứ đồ tốt . Vì vậy mình bật thốt ra: “Ta đây chính là đồ tốt!”

Tần: ách… thứ đ tốt…

Vạn Lý: nói xong mình đã cảm thấy không đúng, mình
làm sao lại thành đồ rồi… Sau đó mình liền bỏ thêm một câu: “Sai rồi sai rồi…
ta đây không phải là một món đồ!”

Tần: phốc! ! ! Ha ha ha! ! ! Anh à đừng có high như
vậy được không?

Mạch Dao nằm sấp ở trên bàn cười đến đỏ bừng cả
khuôn mặt.

Vạn Lý: hơ…Mình là tới cầu xin an ủi … Cậu cho mình
một chút mặt mũiđược sao?

Tần: mặt mũi đều cho chính bạn ném ~ ha ha… Tớ thật
lòng tìm không ra lời nào để an ủi cậu, ha ha…

Vạn Lý: được rồi… mình ngồi chồm trong góc tường
thành cây nấm là xong!

Vạn Lý: à đúng rồi… có một vấn đề thỉnh giáo cậu 1
chút.

Tần: cậu nhanh như vậy thành nấm dài rồi sao?

Vạn Lý: …

Tần: khụ khụ… nói đi nói đi, mình nhất định sẽ vận dụng
chỉ số thông minh trong phạm vi của mình giải đáp cho cậu !

Vạn Lý: tớ làm sao lại quen biết 1 người bạn xấu như
vậy! Này…cậu nói xem mua vật gì đó đưa cho con gái thì được, mình chưa có tặng
qua nên…

Tần: a, cái này phải xem cô ấy thích gì như vậy mới
có thành ý, cậu nói xem cô ấy thích gì?

Cứ như vậy câu có câu không tán gẫu, Mạch Dao tâm
tình dần dần phiêu lãng.

Cùng là sinh viên lại ở vào hoàn cảnh tương tự, vốn
là cách sống khác nhau thì sao, Vạn Lý vẫn có đề tài để nói đây? Thì ra là
trong lúc vô tình, phần tình bạn này đã vững chắc như vậy. Đóng kín khung chít,
Mạch Dao đứng dậy rót chén nước uống.

Lúc này Bùi Lạc vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa vào, vừa vào
cửa liền nặng nề đem túi sách bỏ ở trên bàn, đặt mông ngồi trên ghế la hét:

“Mệt chết đi được…. mệt chết đi được! Tuyến tính đại
số thật là ác, làm cho người ta chóng mặt, còn phải giặt quần áo nữa! Đáng ghét!”

Mạch Dao nhàn nhã dựa vào cái bàn, nhấp một ngụm nước:

“Chậc, mình cũng có một chồng y phục chưa giật đây
giờ ngại nhiều, tưởng ít mà soạn ra 1đống.”

nh mắt sáng lên: “Mạch Dao, chúng ta cùng dùng một
cái tủ lạnh giặt chung đi!”

Mạch Dao sững sờ nước còn chưa có nuốt xuống chặn ở
cổ họng, sặc đến ho khan, Bùi Lạc chạy nhanh qua giúp bạn vỗ lưng.

Ho khan nửa ngày rốt cục tạm hồi, Mạch Dao ngồi thẳng
lên hơi ai oán nhìn Bùi Lạc, vẻ mặt có chút vặn vẹo, giọng nói vẫn còn là bình
đạm :

“Này bạn thân, mình giặt quần áo chưa bao giờ dùng tủ
lạnh … Cho nên cậu hay là tự mình giặt đi.”

“Phốc ha ha ha! ! !” Ngồi ở trên giường Kiều Á kìm
nén nửa ngày rốt cục nhịn không được cười ha hả.

Bùi Lạc vẫn vẻ mặt mờ mịt: ” Tủ lạnh gì cơ?”

Mạch Dao kéo kéo khóe môi: “Đem câu cậu vừa nói lặp
lại lần nữa…”

Bùi Lạc gãi gãi đầu: “Mình nói, chúng ta cùng dùng
chung một cái… Ách”

Kiều Á cười đến run rẩy hết cả người: “Lạc Lạc, tủ lạnh
nhà cao thật là chất lượng cao, tủ lạnh nhà mình đến bây giờ đều không được giặt
được y phục đây! Khi nào thì đem cái tủ lạnh nhiều chức năng của nhà em mang tới
đây ~ để cho chúng ta xem một chút về sau học tập…”

Bùi Lạc hung hăng liếc nàng một cái: “Không phải là
nói sai sao…2 người còn vặn!”

“Đem hai chữ nói sai thành ba chữ… Em cũng quá nhiều
khả năng … Thực bị tuyến tính đại số làm ngốc đến đáng thương rồi~” Kiều Á theo
thói quen lấy ngón tay xoay xoay tóc dài.

Bùi Lạc vừa nghiêng đầu: “Hừ, thật là quá đáng!”

“Thôi nào, thôi nào… không cười cậu nữa~” Mạch Dao
vuốt vuốt mặt.

“Thi đấu pk sắp bắt đầu, mau on đi ~

“Ừ!”

Cách trận đấu bắt đầu còn có chừng mười phút đồng hồ,
Vô Huyết thành đã chen chúc dông đến mức ngay cả con ruồi cũng không thể tiến
vào, trong ngoài thành vùng ngoại thành đều đầy ấp người.

Tám giờ vừa đến, ngay chính giữa Vô Huyết thành liền
xuất hiện một cái truyền tống môn lớn mà vàng kim mọi người một loạt mà vào.

Mặc Thất Tần theo dòng người hướng giữa thành đi đến
mới vừa đi đến trước đã bị một đoàn kim quang nuốt hết. Trên màn hình hình ảnh
chuyển một cái, hoàng y đã ở vào một cái phòng không lớn không nhỏ. Gian phòng
bốn bề đều là tường màu vàng nhạt trên mặt đất có một đồ đằng cổ quái. Ngoại trừ
Mặc Thất Tần trong phòng chỉ có một người.

Lúc này, hệ thống phát ra một cái nhắc nhở:

[ Hệ thống ] : Chúc bạn 1 ngày tốt lành, chào mừng bạn
tiến vào đấu trường pk! Vòng thứ nhất trận đấu chính thức bắt đầu, hệ thống sẽ
ngẫu nhiên lựa chọn đối thủ cho bạn, thất bại 3 lần người chơi sẽ bị truyền tống
ra khỏi đấu trường. Thời gian thi đấu kéo dài trong 1 tiếng, một giờ sau tất cả
người chơi đều sẽ bị truyền tống ra khỏi đấu trường. Các trận đấu sẽ vào khoảng
8 giờ tối liên tục tiến hành trong vòng 1 tháng. Chúc bạn may mắn!

Bên phải phía trên bắt đầu đếm ngược 10 giây tiến
hành trận đấu, Mạch Dao hai tay đang ở trên bàn phím chờ giờ đến, đã thấy trên
màn hình nhảy ra một hàng chữ.

<Trước mặt> 【 tiểu tiểu Mộng 】:
đừng đánh tôi, tôi bỏ cuộc!

Trên màn hình 1 người mới vừa vừa biến mất, Mạch Dao
đã thu đến nhắc nhở: Đối thủ của bạn “tiểu tiểu Mộng” nhận thua, “Mặc Thất Tần”
giành thắng lợi, xin đợi hệ thống tìm đối thủ kế tiếp cho bạn.

Kế tiếp, Mạch Dao chờ tới là…

Đối thủ của bạn “nha nha” nhận thua, “Mặc Thất Tần”
giành thắng lợi…

Đối thủ của bạn “đẹp muội

Đối thủ của bạn “I LOVE ngày tháng năm” nhận thua,
“Mặc Thất Tần” giành thắng lợi…

Đối thủ của bạn “phong tao rối” nhận thua, “ Mặc Thất
Tần” giành được thắng lợi…

Mạch Dao rất buồn bực. Vốn là cảm thấy ngược đãi lâu
như vậy, thật vất vả có cơ hội ngược trở lại, nàng còn rất mong đợi nhưng bây
giờ… Mạch Dao nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra, tại sao thấy nàng là bỏ chạy,
nàng bộ dạng rất giống sói hay hổ báo sao…

Lúc này trong phòng lại tiến đến một người.

<Trước mặt> 【 tuyệt thế người tốt 】:
oa! Đây không phải là Mặc Thất Tần sao! Em lại thế nhưng gặp được Mặc Thất Tần!
! ! Chị thật sự là Mặc Thất Tần

<Trước mặt> 【 Mặc Thất Tần 】:

<Trước mặt> 【 tuyệt thế người tốt 】:
a a a a! Thật sự là Mặc Thất Tần!

<Trước mặt> 【 tuyệt thế người tốt 】:
đại thần… chụp cái ảnh lưu niệm nào ~

Mạch Dao sững sờ. Đại thần sao? Khi nào thì nàng
cũng thành đại thần rồi?

<Trước mặt> 【 】:
vì cái gì thấy chị đều muốn chạy đây?

<Trước mặt> 【 tuyệt thế người tốt 】:
hả? ! Thấy chị không chạy là muốn chết sao? Ngay cả Minh Trạch biến thái Ma
Cung Thủ đều có thể bị chị giải quyết, ai dám đánh với chị đây?

Mạch Dao xem như đã hiểu, thì ra là ngày đó tại giác
đấu tràng đánh bại Minh Trạch đã truyền ra, không trách được nguyên một đám thấy
nàng chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn.

Đại thần… Đại thần ư?

Nói như vậy…. nàng đã có thể cùng người kia, đứng ở
cùng một cái độ cao sao…

Một giờ sau, tại kênh bang phái của Phạm cốc Lâu
Lan.

< bang phái> 【 】:
quá hãm hại cha ! Ta như thế nào đụng với người một nhà chứ! ! !

< bang phái> 【 cá chép 】:
Anh à, anh ra tay thật ác độc.

< bang phái> 【 Đường Kỷ Khỏa Đắc 】:
đối với địch nhân từ chính là đối với mình tàn nhẫn!

< bang phái> 【 vai phụ 】:
chống lại Đường Đường ca hay là một chiêu bị xong T.T

< bang phái> 【 Đường Kỷ Khỏa Đắc 】:
không được kêu Đường Đường

< bang phái> 【 vai phụ 】:
Vậy Đường Đường tỷ?

< bang phái> 【 Đường Kỷ Khỏa Đắc 】:

< bang phái> 【 hạt dưa trong vỏ 】:
Ha… Toàn thắng ~

< bang phái> 【 Tình Thiên Oa Oa 】:
Chậc, vận khí không tốt đụng phải Bạc Giang Hàn Tuyết … thua một hồi,

< 【 say không chợp mắt 】:
chớ đả kích em, em đụng phải đều là trâ bò, đã game over !

< bang phái> 【 Mặc Thất Tần 】:
không ghiền, đều không có động thủ liền kết thúc,

< bang phái> 【 Trường Phong Hạo Nguyệt】:
đến pk.

< bang phái> 【 Mặc Thất Tần 】:
ách… em mới vừa nói cái gì nhỉ? Em cái gì cũng không nói …Đúng rồi em cái gì
cũng không nói.

Mọi người: …

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3