Đại thần nhà ta quá lừa bịp - Chương 04 - End

Chương 4

Thì ra, các người đều là kẻ xấu!

.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày hôm đó, Phạm Hiểu Giai về
nhà sớm hơn mọi khi, mở máy tính lên rồi chạy ngay đi tắm, bởi vì hôm nay là,
khụ.

Kỷ niệm một trăm ngày kết hôn của [Muội muội Tiểu Lượng Gia]
và [Tiêu Diêu Trảm].

Tối hôm qua trước khi log out Tiêu Diêu Trảm có nói: Sẽ cho
muội một niềm vui bất ngờ, hy vọng trước sáu giờ muội có thể online.

Phạm Hiểu Giai nghĩ ngợi một hồi, hoa tươi, pháo hoa, nắm
tay đi ngắm cảnh, dùng hoành phi tỏ tình, giúp cô luyện cấp, để mặc cô đánh chửi,
thậm chí ngay cả hành hội cũng đã chuyển giao dưới tên cô trên danh nghĩa, mấy
chuyện này đưa vào trong hiện thực xã hội có thể so được với mấy trai đẹp bề
ngoài ** tặng xe tặng nhà cao cấp rồi còn gì, những cái có thể anh đều đã làm hết,
còn có điều gì vui mừng hơn nữa đây?

Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cô vẫn cứ vô cùng mong đợi.

. . . . . .

Tắm xong, cô vội vàng đăng nhập vào trò chơi, đã từng ghét bỏ
phỉ nhổ nó, đến bây giờ lại tạo thành thói quen lên mạng, khi nhìn đến thông
báo từ hệ thống “Phu quân của bạn Tiêu Diêu Trảm hiện đang ở nơi nào”, liền tự
nhiên di chuyển tới chỗ đó.

Nhưng mà, hôm nay không biết anh vừa vặn bị mất NET hay là
không log in, không ngờ lại vắng mặt.

Phạm Hiểu Giai chép miệng đầy mất mát, hỏa tốc vọt đi úp mỳ
ăn liền rồi trở về trước máy tính, rất sợ sẽ bỏ qua điều gì.

Vậy mà, cho đến khi cô làm xong toàn bộ bài tập, cái tên
Tiêu Diêu Trảm kia vẫn không đăng nhập như cũ.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ý niệm này ở trong đầu Phạm
Hiểu Giai không tài nào xua đi được.

Càng lo lắng càng dễ dàng suy nghĩ lung tung, cô bắt đầu đứng
ngồi không yên, rất hối hận lúc ban đầu đã cự tuyệt đề nghị chia sẻ số điện thoại
cho nhau.

Tích, tích, tích…….Đồng hồ treo tường vừa vặn điểm tám giờ,
Phạm Hiểu Giai vỗ bàn, đằng đẵng hai tiếng liền cứ thế mà trôi qua!

[Thế giới] [Muội muội Tiểu Lượng Gia]: Xin hỏi người nào có
phương thức liên lạc với Tiêu Diêu Trảm không? Xin hãy gửi thư mật đến chỗ ta.

[Thế giới] [Muội muội Tiểu Lượng Gia]: Tiêu Diêu Trảm là chồng
trong game của ta, xin những người nhìn thấy giúp ta một chút.

[Thế giới] [Heo trà sữa đích thực]: Có phải ID lại bị trộm nữa
rồi không?! Lại nói, hai người ân ái như vậy không có khả năng không tìm được
phương thức liên lạc với đại ca. Kẻ trộm nick mau mau lăn ra khỏi ID của chị
dâu ta ngay!

[Thế giới] [Lão nạp pháp danh Kình Thiên Trụ]: Trộm nick là
một em gái à!

[Thế giới] [Tiểu Kiều thẹn thùng]: Ai da, việc trộm nick này
còn rất là kén người đó nhé, mau mau tranh thủ ly hôn đi, rống rống.

Phạm Hiểu Giai một lần rồi lại một lần gửi tin lên, nhưng
không có người nào tin tưởng cô là người thật, không khỏi gấp gáp đến độ đỏ hồng
vành mắt.

Đúng lúc cô đang tâm phiền ý loạn thì ngoài phòng ngủ truyền
đến tiếng gõ cửa.

“Mẹ, con không đói bụng!”

“Mở cửa, là anh trai em đây.”

“Em đang bận học……! Cấm đến quấy rầy.”

Phạm Hiểu Giai cho là anh trai sẽ tự động biến đi, nhưng tiếng
gõ cửa vẫn cứ liên tục kéo dài càng lúc càng nhiều.

Cô không nhịn được mở cửa ra, đương địnhbão thì chợt chú ý tới
người con trai đang đứng ngay cạnh anh của mình.

Nhìn chăm chú người con trai có bề ngoài lịch sự nho nhã
cùng với nụ cười có chút tà khí ấy, cô trố mắt một phút, rồi “Rầm” một tiếng, cửa
phòng sập lại!

“Cái con bé chết tiệt kia thật không biết lễ phép là gì!” Phạm
Hiểu Lượng quát.

“Ai cho phép anh mang vua phá hoại đó về nhà, bảo hắn đi
đi!”

Người con trai đứng ở ngoài cửa tên là Thiệu Chấn, là bạn của
anh, nhưng mà bởi vì bốn năm trước đã xảy ra một chuyện, Phạm Hiểu Giai vì thế
mà hận chết Thiệu Chấn —— Hắn hắn hắn! Không thể ngờ hắn lại dám hủy hoại món đồ
cô coi như bảo vật! Poster do Kaka đích thân ký tặng!

Khi cô nhìn thấy cảnh tượng tấm poster tràn đầy dấu chân,
chia năm xẻ bảy rách nát nằm dưới đất, từng dây thần kinh trong nháy mắt liền đứt
sạch!

Mọi người nói lời công bằng cho cô với, chữ ký của cầu thủ
siêu sao người Brazil Kaka đó, Thiệu Chấn có phải rất đáng chết hay không?!

Đó là lí do mà lần đầu tiên trong đời, cô trở mặt với anh
trai của mình: nếu như anh không chịu ngừng làm bạn với Thiệu Chấn thì sẽ không
có đứa em chịu mệt chịu khổ làm trâu làm ngựa này cho anh đâu!

Phạm Hiểu Lượng vì bữa ăn khuya cùng công giặt quần áo,
không không không nhầm, là vì tình thân máu mủ ruột rà, lập tức bỏ rơi Thiệu Chấn.

Ai mà ngờ được, đúng vào lúc Phạm Hiểu Giai đang tâm phiền ý
loạn vô cùng, anh trai lại đi tìm tên hỗn cầu này tới va vào họng súng!

Cô nhìn qua thời gian, đã sắp chín giờ rồi, Tiêu Diêu Trảm rốt
cục đã đi đâu, sẽ không xảy ra chuyện thật chứ? Ôi.

“Hiểu Giai, anh có món quà muốn đưa cho em.”

Những lời nói dịu dàng truyền vào tai Hiểu Giai lúc này đều
là tạp âm, tạp âm hết!

“Đừng cóm phiền tôi, anh mau biến đi!”

Cô phẫn nộ đập bàn, trong lòng chỉ luôn nghĩ tới Tiêu Diêu
Trảm.

Con người chính là như vậy, thứ ngày ngày vây quanh mình thì
không hề cảm thấy quan trọng chút nào, nhưng một khi đã mất đi liên lạc mới
phát hiện đã sớm nảy sinh tình cảm mê say mất rồi.

Lúc này, một tấm poster được nhét qua khe cửa rơi vào trong
tầm mắt, cô tức giận nhìn qua, không khỏi kinh ngạc, ba bước cũng thành hai bước
chạy tới xác nhận, đây, đây chính là poster có chữ ký của Kaka mà.

“Lúc đi du học anh vẫn nhớ rõ chuyện này, thật lòng muốn nhận
lỗi với em, đừng tức giận nữa được không?”

“Hiện giờ tôi không rảnh ngồi nghe anh nói nhảm! Bởi vì tôi
đang đợi một người vô cùng quan trọng với tôi online!”

Phạm Hiểu Giai nhìn thấy tờ poster có chữ ký, đáng lẽ cô phải
cẩn thận từng li từng tí nâng niu trong lòng bàn tay, rồi kích động xoay mấy
vòng mới đúng, nhưng cô làm không được, chỉ biết hướng về phía cánh cửa giơ
chân xua đuổi mà thôi.

Bất chợt, máy tính để đằng kia phát ra tiếng tích tích khi
nhận được tin tức, thế là cô không chút nghĩ ngợi chạy về bên cạnh bàn, vừa
nhìn thấy avatar hình chim cánh cụt của Tiêu Diêu Trảm lóe lên, tim của cô suýt
chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Nước mắt lặng lẽ từng giọt chảy xuống, cô vui mừng quá độ mà
bật khóc, cái người đáng chết này rốt cuộc cũng chịu login, bình an là tốt rồi,
cảm tạ ông trời.

Phạm Hiểu Giai hít sâu một hơi, vui vẻ mở hộp thoại ra, một
tin nhắn được gửi tới từ điện thoại di động, nội dung vô cùng ngắn, lại đủ để
khiến cô phát điên lên mất ——

Tiêu Diêu Trảm: Hiểu Giai, mở cửa được không?

Trong nháy mắt cô ngây người như phỗng…….Vì thế cho nên anh
ta mới dùng ** để cùng cô trao đổi, vì thế nên anh ta mới rõ như lòng bàn tay
tính khí của mình?

Quả nhiên là. . . . . . Đồ trứng thối

Phạm Hiểu Giai ba chân bốn cẳng, đột ngột tung cửa ra, chỉ
thấy một bó hoa hồng đỏ như lửa che đi gương mặt anh, mà anh trai cô thì đã sớm
lui khỏi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng này.

Rất dễ nhận ra, từ giây phút anh trai chủ động đưa cho cô
cái tài khoản đó, cô đã bị anh cùng Thiệu Chấn bắt tay nhau tính kế rồi!

Cầm thú a a a ~~~~(>_<)~~~~

Soạt một tiếng, bó hoa được kéo xuống, gương mặt tươi cười
anh tuấn nhưng không kém phần đáng ghét liền hiện ra trước mặt.

“Kỷ niệm một trăm ngày kết hôn vui vẻ!”

Vẻ mặt của cô nàng nào đó liền xanh như tàu lá.

“Ấy! Em giẫm lên tấm poster rồi kìa…”

Cô nàng nào đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt thối hoắc của mình.

“...” Thiệu Chấn nhấp môi dưới, rõ ràng mình lớn hơn cô tận
ba tuổi liền, nhưng khi đối mặt với một Phạm Hiểu Giai “sống sờ sờ” trước mắt vẫn
có chút hoảng hốt bối rối, giống như bốn năm về trước, khi cô vừa khóc vừa kêu
anh cút đi, anh liền không biết nên dùng cách gì để có thể bước vào cửa chính
nhà họ Phạm thêm một lần nữa.

Bằng không anh đã chẳng tốn công phí sức thông qua Internet
để tiếp cận gần gũi với cô rồi, cũng phải cảm ơn người bạn tốt Phạm Hiểu Lượng
đã toàn lực hỗ trợ, mời cậu ta ăn mười bữa cơm cũng không có gì đáng kể hết.

Cùng lúc đó, anh trai cô bên kia ——

[Thế giới] [Tiểu Lượng Gia]: Gia đã trở về! Mấy kẻ lẫn lộn đằng
kia mau mau cút về hành hội cho ông! <vung kiếm chém giết>

Kêu gào ầm ĩ thật là đáng xấu hổ quá! Phạm Hiểu Giai hít sâu
một hơi, tận lố gắng giữ tỉnh táo cho mình.

“Còn đứng đực ở cửa như thế làm gì, mau vào diệt chết Phạm
Hiểu Lượng cho em!”

Thiệu Chấn cảm thấy trong tay không còn gì, chỉ thấy Phạm Hiểu
Giai nhận lấy bó hoa hồng đi tới bên cửa sổ.

Nhìn chăm chú bóng lưng của cô, anh ngơ ngẩn một chút rồi dứt
khoát đáp ứng, khẽ nở nụ cười.

Trong phòng ngủ rất an tĩnh.

Những tiếng thao tác trên bàn phím truyền vào trong tai, xen
lẫn tiếng gào rú của Phạm Hiểu Lượng từ đằng xa truyền tới, chửi rủa Thiệu Chấn
thấy sắc quên bạn.

. . . . . .

Phạm Hiểu Giai ngẩng đầu lên, nhìn vào vầng trăng cong cong
treo lơ lửng trên bầu trời đêm tối, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng diệu kỳ, nở
nụ cười đầy e thẹn.

Thiệu Chấn, kỷ niệm một trăm ngày kết hôn vui vẻ.

.

HẾT

Chú thích:

[1] PK: Viết tắt của cụm từ Personal Killing (hoặc Player
Killing), ám chỉ hà động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với một người
chơi khác trong game online. Từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.

[2] Thế giới: Nguyên văn là ‘Toàn server lên tiếng kêu gọi’,
nhưng tớ đọc võng du bao lâu nay, chơi thử vài game rồi, cũng không thấy game
nào có cái kênh gì tên vừa dài vừa khó đọc như thế, nên đã đổi thành kênh [Thế
giới], là kênh mà ai nói gì thì người ở trong server đều thấy.

[3] Tiểu Túng Lượng: Túng tức là kinh sợ, sợ hãi, đây là cái
tên cải biên từ tên Tiểu Lượng Gia, ý chế giễu Tiểu Lượng Gia vì sợ hãi mà
không dám xuất hiện.

[4] Hành hội chiến: Có thể hiểu là bang chiến hay Guild chiến
cũng được.

[5] Print Sreen: Nút chụp màn hình trên bàn phím.

[6] Tiền lão đại: Lão đại trước, lão đại cũ.

[7] Avatar: Hình đại diện

[8] NPC: Non-player character, nhân vật không chịu sự điều
khiển của người chơi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3