Đại thần nhà ta quá lừa bịp - Chương 01

Chương 1

Thì ra đánh nhau chính là như vậy

.

“Anh, anh nói xem vì sao danh hiệu của các nhân vật trong
trò chơi này lại thiếu đầu óc như thế chứ?” Phạm Hiểu Giai nhìn vào danh hiệu mới
sáng long lanh rồi biểu lộ sự đau thương của mình.

“Anh lại cảm thấy nó vừa vặn tôn lên phong thái ‘độc nhất vô
nhị’ của em đấy. Còn nữa, nếu như không phải anh đưa tài khoản này cho em chơi
thì tới tận lúc game ngừng hoạt động em cũng không có được danh hiệu cao như vậy
đâu.”

Phạm Hiểu Giai liếc mắt nhìn anh trai một cái, xoay người lại
che miệng cười trộm, người chơi đứng thứ hai trong toàn bộ server, trang bị thuộc
hàng cao cấp nhất, bước đi ào ạt như gió thổi, mặc dù tên có điểm không được
hoàn mỹ cho lắm nhưng cũng khiến cô được nếm thử cảm giác ưu việt khi đứng nhất
lần đầu, bỏ lại đằng sau một đám bụi. Chẳng qua kĩ thuật PK[1] của cô thật sự
không dám khen tặng, cho nên mặc dù bình thường cô hay ở trong thành khoe
khoang một thân trang bị hoa lệ, song nếu có người chơi nào đó la hét cầu “Đại
thần” cứu viện, cô liền lập tức treo máy giả chết.

“Anh, kẻ đứng phía trên anh lợi hại lắm sao?” Cô mở bảng xếp
hạng ra, nhìn về phía đại danh màu vàng của người đứng đầu – Thiên Cực.

“Chuyện là thế này, nếu như không phải anh chán trò này rồi
thì bây giờ tên đó nhất định sẽ là ‘Bất Nhị’.”

“Bất Nhị” chính là danh hiệu đang ở trên đầu nhân vật của cô
lúc này, vốn dĩ ban đầu là do anh trai đột nhiên nổi lòng tốt đưa cho cô tài
khoản đó, cô cũng đã suy nghĩ đến việc hẹn đám bạn tốt ba năm nay của mình cùng
chơi game để khoe khoang một phen, nhưng bây giờ làm thế nào để xuất hiện linh
đình trước mặt các bạn, nói nhìn tớ lợi hại không được đây? Đứng thứ hai trong
toàn bộ server, danh hiệu, Bất Nhị! Phạm Hiểu Giai suy sụp rụt vai xuống, hai
chuyện đó quả thực là…Không được, cô muốn làm người đứng đầu toàn bộ server
này, nhất định.

Lúc này, bỗng thấy một bạch y thắng tuyết, tóc trắng bồng bềnh,
“Thiên Cực” Tiêu Diêu Trảm xẹt qua trước mắt Phạm Hiểu Giai. Thế là, trong lòng
xen lẫn giữa vui mừng và chấn động, cô lập tức vung vũ khí trong tay lên ngăn
trở đường đi của đối phương.

Tiểu Lượng Gia. (Đây là tên nhân vật của Phạm đại ca, tên thật
là Phạm Hiểu Lượng. Quá tục đúng không?)

Mà Tiêu Diêu Trảm lại không tránh đi cũng chẳng thấy nói gì,
rõ ràng chẳng lộ ra biểu tình nào hết khiến Phạm Hiểu Giai mơ hồ có chút khinh
bỉ.

[Tiểu Lượng Gia]: Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua trai đẹp
sao? (Này, là cô ngăn trở đường đi của người ta đấy chứ.)

Phạm Hiểu Giai cho rằng lúc này mình giống như một chướng ngại
vật khí phách mười phần, thế nhưng lời đối phương vừa thốt ra lại khiến cô suýt
chút nữa đập đầu xuống đất.

[Tiêu Diêu Trảm]: <le lưỡi><thắng lợi rồi>

Phạm Hiểu Giai ho khan hai tiếng, vốn đang định hỏi anh trai
xem có phải người bên kia cũng bị kẻ khác điều khiển hay không, nhưng anh trai
lại cầm di động đi về phía ban công, nhìn anh cười đến phơi phới rạo rực như vậy,
không cần đoán cũng biết là bạn gái gọi tới, thế là cô đành thao tác để nhân vật
đưa ra “Hai ngón tay”, tiếp tục giả bộ làm đại hiệp!

[Tiểu Lượng Gia]: Ngươi ít cười đùa cợt nhả cùng ta đi, có
gan thì đừng có mà luyện cấp! (Này…phải bảo người ta ra đấu một trận với mình
chứ?)

[Tiêu Diêu Trảm]: <cong đôi mắt hẹp dài màu vàng của mình
lên> Ngươi muốn Thiên Cực? (Thiên Cực là danh hiệu của người đứng đầu)

[Tiểu Lượng Gia]: Cái gì gọi là muốn? Một tuần liền ta không
đăng nhập, danh hiệu đó vốn nên thuộc về ta mới đúng!

[Tiêu Diêu Trảm]: Ta cũng không đăng nhập một tuần liền giống
ngươi, ngươi còn có thể tiếp tục đổ thừa nữa không?

Phạm Hiểu Giai trừng mắt liếc cái màn hình, thì ra anh ta
cũng không đăng nhập, tính lừa dối ai vậy hả?

[Tiểu Lượng Gia]: Ai có thể chứng minh?! (╰_╯)#

[Tiêu Diêu Trảm]: Người xx đi qua ngươi lúc nãy? Không phục
thì ra ngoài PK.

PK, nói trắng ra thì chính là một cuộc ẩu đả anh chết tôi mất
mạng, một tuyển thủ kỹ thuật vụn vặt nhỏ bé như cô đây nào dám tiếp nhận lời
khiêu chiến này, nhưng đối mặt với một đối thủ liều lĩnh như thế bảo cô làm sao
can tâm lùi bước chứ?!

[Tiểu Lượng Gia]: Tối mai 8 giờ, ta và ngươi ở bờ sông nhỏ
ngoài thành quyết một trận tử chiến! <biểu cảm đỏ mặt>

Nói thật, cô mới tiếp xúc với cái game online này còn chưa tới
nửa tháng, tài khoản nữ đang luyện được có cấp 30 (max level là 180), nơi xa nhất
từng đến là bờ sông nhỏ để luyện cấp hoặc tìm một ít nguyên liệu, đi xa thêm
chút nữa thì sẽ lạc đường, hơn thế cự ly càng xa thành thì càng lợi hại! Cô
cũng không dám chạy linh tinh đâu.

Khi còn khổ sở luyện cấp, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải đại
ca hiên ngang mạnh mẽ của mình, nhưng mà cái người anh máu lạnh vô tình này,
không những không thèm cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, còn một đao chém chết
cô “em gái” yếu đuối, sau đó ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, phất áo rời
đi, đoàn người PK do anh dẫn đầu lại càng tàn khốc vô tình hơn nữa! Đạp lên thi
thể cô gái yếu ớt nhỏ bé tiến về phía trước.

Mỗi lần như thế, Phạm Hiểu Giai liền chỉ tay lên trời thề độc,
ông anh thối tha, còn tiếp tục coi thường em nữa thì đừng hòng em nấu ăn khuya
cho anh!

Thế mà, đúng lúc cô đang hạ quyết tâm chuẩn bị hành động thì
bạn học Phạm Hiểu Lượng lại nói: này, cho em cầm tài khoản đó chơi đấy.

Phạm Hiểu Giai biết tài khoản mà anh mình đang chơi cực kỳ
trâu bò trong server, thậm chí còn có người chơi ra giá một vạn nhân dân tệ để
mua nó nữa.

Nói cách khác, cô chiếm được tiện nghi lớn rồi, hoan hô!\(≧▽≦)/

Tiêu Diêu Trảm chỉ khẽ mỉm cười, lại đánh thêm một <biểu
cảm thắng lợi> nữa, sau đó rảo bước lên mây, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt
Phạm Hiểu Giai.

. . . . . .

“Anh! Em mặc kệ ngày mai anh phải đi hẹn hò hay là đi học,
tóm lại trước 8 giờ phải về tới nhà cho em, anh nhé!” Phạm Hiểu Giai ghé vào
cánh cửa khàn giọng lôi kéo, khẩn cầu, Phạm Hiểu Lượng đang nói chuyện hăng say
với bạn gái, thấy cô em mình cứ giống như con thằn lằn cứ bám lấy cửa sổ thủy
tinh giương nanh múa vuốt, mặc dù không nghe rõ cô đang nói cái gì nhưng cũng gật
đầu một cái qua loa cho xong.

Thấy thế, khóe mắt Phạm Hiểu Giai thoáng hiện lên những tia
sáng lấp lánh, kỹ thuật PK của anh trai cô được công nhận là số một đấy nhé, hừ
hừ, bạn Tiêu Diêu Trảm thân mến, chờ đó mà chịu chết đi ╭(╯^╰)╮

Hơn bảy rưỡi t một chuỗi những tiếng gào thét đầy giận dữ nổ
tung trong phòng ngủ ——

“Anh nói cái gì? Anh phải đi xem phim cùng bạn gái ngay lập
tức?! Anh nghe em nói trước đã…”

Tút tút tút, anh trai đã chấm dứt cuộc trò chuyện, đem Phạm
Hiểu Giai vẫn còn ngổn ngang trong gió ép đến đường cùng.

[Thế giới][2] [Tiêu Diêu Trảm]: Gọi Tiểu Lượng Lượng, bản
thiếu gia đã đến "Tịnh Thủy Khê" , nhanh tới nhận lấy cái chết.

Vừa dứt lời, những người chơi vốn đang mải mê hô hào buôn
bán liền không hẹn mà gặp cùng dừng lại mọi giao dịch, đánh chữ như bay, lập tức
xông vào hâm nóng bầu không khí, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

[Thế giới] [Ngươi không nhìn thấy ta]: Xem chiến dễ thương tật,
nhớ mua dược phòng thân!

[Thế giới] [Tiểu Kiều thẹn thùng]: Tiêu Dao ca ca cố lên
nhé! <rắc tim, hôn gió>

[Thế giới] [Heo trà sữa đích thực]: Ủng hộ lão đại Lượng
Gia, kẻ đứng đầu luôn là người cô đơn nhất! <ôm quyền>

[Thế giới] [Túi đậu nành]: Đã mua xong dược, nếu không có đến
Tịnh Thủy Khê cũng phải treo máy.

[Thế giới] [Lão nạp pháp danh Kình Thiên Trụ]: Mọi người mau
ra Tịnh Thủy Khê mà xem đi! Trảm thiếu cùng Lượng gia tối nay nhất định đại chiến
300 hiệp!

. . . . . .

Phạm Hiểu Giai nhìn chằm chú vào những lời bình luận đang xuất
hiện ồ ạt, trong nháy mắt đần cả người ra, cô không biết Tịnh Thủy Khê ở nơi
nào hết.

Chỉ trong chốc lát, một đám lớn người chơi đã bay vọt ra khỏi
thành, nhìn qua có vẻ như đang chạy tới Tịnh Thủy Khê. Phạm Hiểu Giai rướn cổ
lên nhìn theo những bóng lưng cng lúc càng mờ dần kia, nếu đi theo họ đến chỗ Tịnh
Thủy Khê, liệu có bị bắt nạt hay không nhỉ?

Aizz, vẫn nên log out thì hơn !

Cô vừa muốn chạy trốn, một tiểu đệ trong hành hội đã tiến
lên đón đầu.

[Heo trà sữa đích thực]: Lão đại, sao huynh còn chưa lên đường?

[Tiểu Lượng Gia]: Khụ khụ, ta đang đổi trang bị, đệ cứ đi
trước đi.

[Heo trà sữa đích thực]: Được, đệ dẫn đội đi trước, anh em
giúp huynh mở một đường máu! <thấy chết không sờn>

Không đợi Phạm Hiểu Giai nói NO, người anh em này đã sử dụng
Truyền Tống Phù rời khỏi thành, vẻ mặt Phạm Hiểu Giai méo xẹo, giờ nếu cô bỏ chạy
liệu có phải quá không phúc hậu hay không? Hơn nữa căn bản cô không nghĩ tới
chuyện hai lão đại trong server hẹn chiến với nhau lại trở thành cuộc chiến quy
mô giữa hai hành hội lớn thế này, đến lúc đó người chơi hai phía đánh nhau, một
khi xong chuyện sẽ bị rớt trang bị, rớt đạo cụ rất nhiều.

Lại tự chuốc họa vào thân rồi! /(ㄒoㄒ)/~~

[Thế giới] [Tiêu Diêu Trảm]: Tiểu Túng Lượng [3], các huynh
đệ trong hội của ngươi đã đến rồi, sao ngươi còn chưa tới? <nháy mắt>

Những lời khiêu khích và kêu gào tràn ngập cả màn ảnh, Phạm
Hiểu Giai vùng vẫy không tới ba giây đồng hồ, đành mở bảng xếp hạng ra, con chuột
di đến chỗ tên của Tiêu Diêu Trảm, do dự trong chốc lát, mở hộp thoại nói thầm.

[Tiểu Lượng Gia] nói thầm với [Tiêu Diêu Trảm]: Chào
huynh…Muội là em gái của Tiểu Lượng Gia, vì sao huynh cứ một mực gọi muội chứ?
<đầu đầy dấu chấm h

[Tiêu Diêu Trảm] trả lời [Tiểu Lượng Gia]: <nhíu mày>
Muội muội? Vậy ca ca của muội đâu?

Phạm Hiểu Giai thấy anh ta có vẻ dễ nói chuyện liền như trút
được gánh nặng, cười hì hì tiếp tục nói dối.

[Tiểu Lượng Gia] trả lời [Tiêu Diêu Trảm]: Huynh ấy uống nhiều
quá nên đã ngủ say, bảo muội giúp huynh ấy online treo máy, huynh tìm ca ca
sao?

[Tiêu Diêu Trảm] chợt biến sắc mặt: Ai có thể chứng minh ngươi
là muội muội của hắn ta chứ (╰_╯)#

[Tiểu Lượng Gia]: Nếu như huynh không tin lời muội nói … thì
có thể nghe giọng mà.

[Tiêu Diêu Trảm]: Số QQ <nhe răng>

". . . . . ." Phạm Hiểu Giai mím môi, không tình
nguyện đánh mã số lên, biểu tượng cái loa hình chim cánh cụt lập tức nhấp nháy.

Cô vừa mới nhận lời, đối phương đã trực tiếp kết nối bằng hệ
thống giọng nói, cứ như sợ cô giở trò lừa bịp vậy.

Tiêu Diêu Trảm: "Lên tiếng."

Trong tai nghe truyền đến những âm điệu quỷ dị u ám, mẹ ơi,
anh ta lại còn dùng tổng hợp ** để tiến hành trao đổi bằng giọng nói nữa?!
(Momo: Anh ấy dùng máy biến đổi để che giấu giọng nói thật =_=”)

Phạm Hiểu Giai không tự chủ được rụt vai lại: “Chào…”

Tiêu Diêu Trảm: “Nói nhiều thêm mấy câu nữa, không nghe ra
được là nam hay nữ

Thật ra, tôi cũng không nghe ra anh là người hay quỷ đâu.

Phạm Hiểu Giai vốn định nói rằng “Tôi là muội muội của huynh
ấy…”, nhưng mà bởi vì khẩn trưởng quá độ đã nói nhầm thành: “Tôi là muội muội của
anh…”

Tiêu Diêu Trảm ho nhẹ một tiếng: "Tiểu muội muội không
cần khẩn trương, ca không phải người xấu."

“……” Phạm Hiểu Giai không hề phát hiện lúc này cô đã ngồi co
ro trên ghế, xung quanh tuy có ánh sáng tràn ngập bốn phía nhưng trong lòng lại
hóa thành nơi xó xỉnh tối tăm, ba mẹ đi du lịch, anh trai không ở nhà, không có
chỗ nương tựa thật là bi ai quá.

Tiêu Diêu Trảm: "Chuyện là như vầy, anh muội hẹn ta tối
nay hành hội chiến[4], cho nên. . . . . ."

Phạm Hiểu Giai: "Anh nói bậy! Rõ ràng là hẹn tám giờ tối
nay một mình chiến đấu cơ mà.”

A, xong đời rồi, kích động quá, bại lộ!

Đang trong lúc cô lúng túng không biết nên làm gì, Tiêu Diêu
Trảm lại giống như chẳng phát hiện ra manh mối nào hết, khẽ cười một tiếng: “Được,
coi như là một người PK, vậy ca ca của muội đã lỡ hẹn rồi, không sai chứ?”

Phạm Hiểu Giai phát hiện âm điệu của người này hơi lộ ra một
chút nhu hòa, tâm tình liền dần dần bình ổn lại, huống chi cho dù anh ta có nổi
điên lên thật sự thì cũng không thể thoát ra khỏi màn hình mà cắn cô được cơ
mà, đúng không đúng không?

“Thực ra thì…Cũng không phải là thắng phòng ốc, thắng đất
gì, không đến liền…Hẹn lần khác có sao đâu.”

Tiêu Diêu Trảm: "Nói không giữ lời sẽ bị người chơi
khác nhạo báng, được rồi, coi như nể mặt muội nói chuyện thành thật dễ nghe, ta
phá lệ cho đối thủ một mất một còn của mình một lần, muội tới Tịnh Thủy Khê đi,
muội đến ta liền giả bộ bị mất NET.”

“Hừ, ngươi nghĩ gạt ta đi chị chết, mượn chuyện này hủy đi
danh dự của anh ta có đúng không?”

Tiêu Diêu Trảm tức tối thở ra: “Không tin thì thôi, ta trực
tiếp tuyên bố Tiểu Túng Lượng lâm trận bỏ chạy cũng được.”

Nói xong, trong tai nghe liền truyền đến tiếng gõ bàn phím,
bạn Phạm Hiểu Giai mới lên làm đại thần thật không nguyện ý bôi nhọ thanh danh
của anh mình, thế là đành vội lên tiếng can ngăn.

Tiêu Diêu Trảm: "Thế nào?"

Phạm Hiểu Giai: "Muội tin tưởng huynh, người đứng đầu
toàn server tuyệt đối không phải là kẻ ngụy quân tử, vô sỉ hạ lưu đê tiện bỉ ổi,
muội đi tìm huynh, chờ nhé.”

Mà cái chữ chờ này, lại khiến Tiêu Diêu Trảm phải đợi hơn mười
phút.

Tiêu Diêu Trảm: "Muội đang làm gì đấy?”

Phạm Hiểu Giai vừa liếc nhìn bản đồ ở góc trên bên phải màn
hình trò chơi, vừa lau mồ hôi hột: “Muội lập tức đến ngay, muội đang chạy.”

Tiêu Diêu Trảm: "Chạy? Người chơi vượt qua cấp 170 đều
có kỹ năng di chuyển tức thời, muội không biết sao?”

Phạm Hiểu Giai ngốc nghếch trợn mắt, nhanh chóng mở thanh kỹ
năng ra, nó nó nó…quả nhiên có một mục gọi là --- danh sách các địa điểm di
chuyển tức thời gì đó, mà địa phương có cái tên “Tịnh Thủy Khê” kia đang nhấp
nháy sáng bóng ở ngay trang đầu!

Thần chết ôi, dẫn con đi đi mà! /(ㄒoㄒ)/~~

Phạm Hiểu Giai: "Huynh, không được cười!"

Tiêu Diêu Trảm tận lực kiềm chế, thâm trầm đáp một tiếng.

Trong lòng Phạm Hiểu Giai vẫn còn bất mãn, liền chất vấn:
“Thật ra thì ngày hôm qua trong lúc vô tình muội có liếc qua, hình như điểm hẹn
của ca ca muội với huynh là ở bờ sông nhỏ chỗ ngoại thành cơ mà, huynh đã đổi địa
điểm sao?”

Tiêu Diêu Trảm: "Bờ sông nhỏ? Tịnh Thủy Khê chính là bờ
sông còn gì, Tiểu Lượng Gia đứng thứ hai toàn server sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn
khai chiến ở chỗ bờ sông ngoại thành đó đâu, huống chi đó còn là nơi mấy tay mới
nhặt ve chai nữa.”

Lòng tự ái của Phạm Hiểu Giai vỡ nát rơi đầy đất, chịu nhục
đi đến Tịnh Thủy Khê, Tiêu Diêu Trảm quả nhiên nói là làm, đúng lúc cô vừa xuất
hiện liền thoát khỏi giao diện. Một đống người chơi trong hành hội thấy người
tâm phúc bị mất NET, lập tức tạo thành một đống hỗn loạn lớn.

Tiêu Diêu Trảm: "Ta đi ngủ đây."

Phạm Hiểu Giai: "Đợi chút. Huynh đi rồi, vậy muội có thể
đi về không?”

Tiêu Diêu Trảm: "Tùy muội, kêu gào mấy câu, hoặc đợi một
lúc rồi rời đi cũng được, ngày mai ta còn có lớp, ngủ ngon.”

Dứt lời, anh ta gõ một biểu cảm hẹn gặp lại, sau đó cắt đứt
giọng nói.

Thấy người đã logout, Phạm Hiểu Giai liền lập tức lộ ra vẻ mặt
tiểu nhân đắc chí, đây chính là tự anh ta bảo mắng đó nhé, đã có print
screen[5] làm chứng rồi, khà khà.

[Thế giới] [Tiểu Lượng Gia]: Tiêu Diêu Trảm ngươi là đồ hèn
nhát! Mau lăn ra đây ứng chiến cho ông!

[Thế giới] [Tiểu Lượng Gia]: Ta vừa tới ngươi liền mất NET?
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Người nào muốn tin thì tin, dù
sao ta cũng không tin, ngươi là tiểu quỷ nhát gan, đồ con rệp! <coi thường>

Quân uy đại chấn, những người chơi trong hành hội của Lượng
gia có nhiều người ủng hộ, tất cả liền đồng loạt mở miệng nói xấu. Thế là, bởi
vì sai lầm nghiêm trọng này, người chơi của hai hành hội lớn thóa mạ và ẩu đả lẫn
nhau suốt cả đêm, cuối cùng đưa đến thương vong trầm trọng cho cả hai phía.

Chẳng qua, đó là tình cảnh mà Phạm Hiểu Giai đã sớm tiến
vàng đẹp không cách nào tưởng tượng được, càng không biết kết quả của cuộc bạo
loạn lớn này sẽ khiến cho Tiêu Diêu Trảm mà mình đang khiêu chiến trên bảng xếp
hạng kia cắm xuống thập diện đại kỳ (cờ có mười mặt).

Quy tắc cắm cờ như sau: Tiêu Diêu Trảm giết chết Tiểu Lượng
Gia, nếu Tiểu Lượng Gia bị anh ta tiêu diệt một lần, chiến kỳ sẽ biến mất một mặt,
“Tin chết” của Tiểu Lượng Gia sẽ xuất hiện tại nơi nhiều người có thể nhìn thấy
nhất, còn lấp lánh phát sáng nữa. Ngược lại, nếu như Tiêu Diêu Trảm bị Tiểu Lượng
Gia đánh ngã trên mặt đất, như vậy anh ta cũng sẽ bị tổn thất không ít kinh
nghiệm.

—— Tiểu Lượng Gia, là đàn ông liền để ngựa lại tới đây ứng
chiến!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3