Nếu ốc sên có tình yêu - chương 65

Chương 65

Càng đến gần khu vực rừng núi, nhiệt độ không khí
càng xuống thấp, trong sắc trời chạng vạng âm u, màn tuyết mỏng manh bao trùm tất
cả các đỉnh núi, mà tuyết đọng trong rừng lại càng sâu, trời đất giá rét nhìn
không thấy bờ bến.

Quý Bạch vội vã đạp phanh, dừng xe ở trước một ngã
ba đường, Đại Hồ lập tức nhảy xuống xe, sau khi vội vàng kiểm tra xem xét những
dấu vết lưu lại trên mặt đất, liền trầm mặc không nói gì.

Đây là con đường chính để đi vào khu rừng núi này,
lượng xe qua lại nhiều, dấu vết bánh xe để lại trên mặt tuyết cũng rất lộn xộn,
căn bản là không thể nào phân biệt rõ, mà tiếp tục đi về phía trước, bọn họ sẽ
đi sâu vào khu rừng rộng lớn kéo dài đến mấy ngàn kilômét vuông. Đường núi
ngang dọc khắp nơi, phần lớn là không theo dõi được, Lâm Thanh Nham có thể bắt
Hứa Hủ đến bất kỳ chỗ nào.

Hơn nữa, cho dù có điều thêm ba trăm cảnh sát cho
Quý Bạch, tra xét khắp cả ngọn núi này giống như lần trước lùng bắt Đàm Lương
thì cũng phải mất đến mấy ngày. Huống chi viện binh lúc này còn đang trên đường
đến.

Đại Hồ trở về ngồi lại trong xe, nhìn thấy đôi mắt
Quý Bạch đã bắt đầu thấp thoáng hồng lên. Cho dù là tình hình giờ phút này khiến
anh ta cũng cảm thấy tàn nhẫn và tuyệt vọng, nhưng anh ta không thể không nói,
đem vấn đề vô cùng khó khăn này đặt trước mặt Quý Bạch: “Sếp, bây giờ chúng ta
phải đi hướng nào?”

Quý Bạch nhìn ngọn núi tối đen âm u, đôi tay nắm chặt
vô lăng như hai gọng sắt, không nhúc nhích.

Theo thời gian chầm chậm từng chút trôi qua, nơi sâu
thẳm nhất trong trái tim anh dường như sụp đổ càng lúc càng nhanh, càng lúc
càng đau, sụp đổ đến một nơi sâu không thấy đáy. Hơn nữa còn thấp thoáng như có
một dự liệu, từ nay về sau, trái tim này sẽ rơi mãi vào trong đó, chẳng còn
ngày có thể cùng nắm tay ở bên cạnh nhau nữa.

Nhưng mà nỗi đau này lại bị anh xem nhẹ, không thèm
để ý đến nó, cứ để mặc nó im lặng giày vò, để nó tự sinh tự diệt. Anh chỉ có một
ý niệm trong đầu, là phải tìm được cô.

Chỉ là không có dấu vết gì để lần theo, cũng không
có logic gì để dựa vào. Quý Bạch anh có thể từ một dấu chân mà suy đoán ra đặc
điểm của hung thủ, giờ phút này lại phải làm thế nào để dịch chuyển càn khôn,
mò kim đáy bể đây?

Lúc này Đại Hồ dò hỏi thử: “Đi đến biệt thự vùng núi
của Lâm Thanh Nham? Đó là điểm dừng chân của hắn, có lẽ sẽ ở đó...”

Quý Bạch không lên tiếng.

Bởi vì anh đột nhiên nhớ đến một đoạn nói chuyện mà
Hứa Hủ từng nói.

Lúc đó, không lâu sau khi vụ án Đàm Lương kết thúc,
Hứa Hủ nghỉ phép ở nhà để điều dưỡng thân thể. Sau khi anh tan ca về nhà, liền
thấy cô ngồi trên ghế sô pha, đối diện với bức tường dán đầy ảnh chụp chung của
Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Hủ có chút ngơ ngẩn quay đầu:
“Lâm Thanh Nham này, rốt cuộc đối với Diêu Mông có cảm tình như thế nào?”

Có cảm tình như thế nào?

Yêu hận đan xen? Bởi vì vị hôn thê của Lâm Thanh
Nham bị Phùng Diệp giết hại, mà Diêu Mông lại là người yêu ngày xưa của Phùng
Diệp. Cho nên mới chậm chạp chưa ra tay?

Hoặc là căn bản không có bất cứ tình cảm gì, chỉ vì
quan hệ giữa Diêu Mông và Phùng Diệp, mới bị hắn chọn trúng, trở thành mục tiêu
cuối cùng.

Hứa Hủ lại lắc đầu: “Không phải như vậy đâu anh ba.”
Cô lấy một bức ảnh từ trên tường xuống đưa cho anh. Hình ảnh hai người nam nữ
ôm nhau trong bóng đêm, thoạt nhìn có sự thân thiết, xứng đôi vừa lứa.

“Anh không thể lấy logic của người bình thường đi lý
giải suy nghĩ của người có tâm lý biến thái.” Cô vô cùng nghiêm túc nói, “Những
yêu hận tình thù mà người bình thường cảm thấy quan trọng, có lẽ bọn họ căn bản
chẳng hề cảm thấy giống vậy. Loại sát thủ biến thái giống như hắn, chẳng có mấy
người đi giết người bởi vì ‘thù hận’. Thế giới nội tâm của hắn, rất xa vời so với
những gì người bình thường tưởng tượng, phải yên tĩnh, rõ ràng và kiên định, chỉ
là nguyên tắc tiêu chuẩn của cái thế giới đó, không giống với chúng ta. Hắn phạm
tội, chỉ là bởi vì hắn cần.”

“Hắn cần?”

“Đúng. Giống như Lâm Thanh Nham đối với Diêu Mông vậy,
hắn có vô số cơ hội có thể giết cô ấy. Cho dù muốn cô ấy là người bị giết cuối
cùng, hắn cũng không cần thiết phải lúc nào cũng để một ‘cựu cảnh sát’ ở bên cạnh
mình. Nhưng mà hắn lại thiết lập một mối quan hệ chân chính thân mật với Diêu
Mông.

Cho nên, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, ở
trong lòng hắn, nhất định đã giao cho Diêu Mông một phần tình cảm chân thành, một
ý nghĩa đặc thù nào đó. Trước đây em đã từng nói, muốn suy nghĩ giống như một
người có tâm lý biến thái, chính là ý này.”

Đúng rồi, chính là phải suy nghĩ giống một người có
tâm lý biến thái.

Mặc kệ là Lâm Thanh Nham bởi vì lý do gì mà bắt cóc
Hứa Hủ, nếu như dựa theo quy tắc và logic vặn vẹo của một tên biến thái, hắn sẽ
mang cô đi đến đâu để sát hại?

Quý Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Đại
Hồ.

“Không đi biệt thự của Lâm Thanh Nham.” Anh lẳng lặng
nói. “Đi một nơi khác.”

Trong vô số khả năng, anh chỉ có thể lựa chọn một
cái. Chọn sai rồi, có lẽ sẽ cách Hứa Hủ càng lúc càng xa, trở thành hai thế giới
cách biệt.

***

Lúc Hứa Hủ tỉnh lại, trước mắt một màu tối tăm mờ mịt.
Cô lập tức cảm nhận được, đó là một tầng bao bố dày cộm đang trùm lên thân thể,
cho nên mới không có chút tia sáng nào.

Từng luồng khí rét lạnh xông lên từ đáy lòng, cô
không nhúc nhích duy trì tư thế nằm ban đầu.

Cô có thể cảm thấy, cổ tay cổ chân đều bị dây thừng
buộc chặt. Quần áo vẫn còn mặc trên người, chẳng có cảm giác không thích hợp
nào khác. Điều này làm cô cảm thấy hơi may mắn. Miếng vải mềm mại lót dưới cơ
thể có chút ẩm ướt, có chút khí lạnh thấm qua vải dệt, ngấm vào trong da. Cô
còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc, thỉnh thoảng còn có tiếng
chim hót.

Lâm Thanh Nham quả nhiên là đưa cô đến khu rừng tuyết.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng một cô gái thở dốc
nhè nhẹ, sau đó chuyển thành tiếng ngâm đứt quãng, tiếng hít thở dồn dập của
nam và nữ đan vào nhau, dây dưa thân mật.

Hứa Hủ nghe xong tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng cả
lên.

Qua một hồi, tiếng động dần dần nhỏ lại, giọng nam dịu
dàng hỏi: “Lạnh không?”

Giọng nữ nhỏ bé yếu ớt: “Không... không lạnh.”

Cho dù đã dự đoán được, nhưng trái tim Hứa Hủ vẫn chấn
động một chút — là Lâm Thanh Nham và Diêu Mông.

Lúc này Lâm Thanh Nham nhẹ giọng nói: “Bà xã, em xem
tuyết đẹp biết bao nhiêu. Nhưng mà sau khi anh chết rồi, sẽ không thể ôm em như
thế này nữa.”

Diêu Mông trả lời: “Em không muốn anh chết... Em
không nỡ...”

Lâm Thanh Nham cười một tiếng: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi. Anh là người quan trọng nhất
của em, điều này vĩnh viễn... vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”

Lâm Thanh Nham yên lặng một lát, Hứa Hủ chỉ có thể
nghe thấy tiếng hít thở ngắn ngủi nhẹ nhàng của Diêu Mông. Đột nhiên, Lâm Thanh
Nham lại thấp giọng cười một tiếng, thanh âm rất vui vẻ: “Vậy chúng ta liền chứng
minh điều này, được không?”

“... Được. Anh muốn chứng minh như thế nào?”

Hứa Hủ nghe xong mà lòng chùng xuống, quả nhiên nghe
thấy tiếng Lâm Thanh Nham đứng dậy và tiếng bước chân đang tiến lại gần. Miếng
vải trùm trên người cô, bị người ta vạch mạnh ra.

Điều đầu tiên Hứa Hủ nhìn thấy là bầu trời yên tĩnh,
rừng cây tối đen âm u. Sau đó là Diêu Mông và Lâm Thanh Nham, bọn họ đang ngồi
cách cô mấy bước chân. Dưới sàn lót một miếng thảm nhung trắng tinh thật lớn.
Mà cô vốn đang cuộn tròn trong một góc, bị thảm trùm lên.

Địa hình xung quanh có chút quen mắt, cô đã từng đến
đây rồi.

Lâm Thanh Nham lại có thể đưa cô đến nơi này.

Lâm Thanh Nham nắm chặt cánh tay của Hứa Hủ, động
tác có thể gọi là dịu dàng kéo cô dậy: “Có thể đứng dậy không?”

Hứa Hủ không dám làm trái ý hắn, chống tay trên đất
ngồi dậy, vừa đúng lúc bốn mắt chạm nhau với Diêu Mông, hai người đều giật
mình.

Hai tay hai chân của Diêu Mông cũng bị dây thừng
trói chặt. Mặc một cái áo sơ mi sọc ca rô rộng thùng thình, dưới thân là một
cái váy dài màu xanh da trời. Thoạt nhìn thật hỗn loạn, nút áo bị mở mấy cái,
váy cũng bị vén lên tới đầu gối, đúng là dấu vết vừa mới thân mật với Lâm Thanh
Nham xong. Mà cô ấy lộ rõ tinh thần không tốt, thần sắc tiều tụy, không biết đã
bị Lâm Thanh Nham cho uống thuốc gì, hay là bị ép buộc bằng thủ đoạn gì khác.

Lâm Thanh Nham nhìn thấy hai người trầm mặc nhìn
nhau, trong mắt lướt qua ý cười, ôm Diêu Mông vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em xem,
ngày đó bởi vì cô ta gọi điện cho em, nên em mới quay trở lại, bị cái tên ngu
xuẩn Đàm Lương làm nhục. Em không phải vẫn luôn oán hận cô ta sao?”

Sắc mặt Diêu Mông càng lúc càng trắng, Hứa Hủ trầm mặc
bất động.

Lâm Thanh Nham tiếp tục nói: “Bà xã, em vẫn luôn căm
ghét cô ta. Thật sự là, có một người như vậy tồn tại, anh cũng cảm thấy chướng
mắt thay em.” Hắn lấy một khẩu súng đen kịt từ trong túi bên cạnh ra, đưa đến
trước mặt Diêu Mông: “Anh cũng sắp chết rồi, em giết cô ta, đương nhiên sẽ tính
trên người anh, em sẽ không gặp rắc rối gì hết.”

Diêu Mông yên lặng một lát, không cầm lấy súng, cũng
không nhìn Hứa Hủ, mà lại ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Nham: “Em ghét cô ta, nhưng
mà chuyện này không liên quan gì đến chuyện em yêu anh. Thanh Nham, em không cần
phải giết cô ta... để chứng minh tình cảm của em đối với anh. Em cũng không muốn
giết người.”

Lâm Thanh Nham giơ tay nắm cằm: “Bà xã, đừng nói dối.
Em biết rõ là có liên quan mà.”

Cơ thể Diêu Mông cứng đờ.

Lâm Thanh Nham dịu dàng nhìn cô chăm chú: “Em giết
cô ta rồi, anh cũng có thể ra đi không tiếc nuối gì. Tài sản của anh đều để lại
cho em, để cho người mà em ghét cũng chết luôn, sau này em sẽ sống thật hạnh
phúc. Bà xã, không cần do dự. Em chỉ cách hạnh phúc một bước chân thôi.” Hắn
nhét khẩu súng vào tay Diêu Mông, kề sát tai cô nhỏ giọng nói: “Bà xã, đừng làm
anh khó xử, em biết hôm nay nhất định phải có một người chết. Nếu em không muốn
giết cô ta, vậy anh phải làm sao mới được đây?”

Nói xong hắn đẩy cô về phía trước, để cô cầm súng nhắm
thẳng trước mắt Hứa Hủ. Mà hắn lấy một khẩu súng khác từ trong túi ra, nhẹ
nhàng để sau gáy Diêu Mông: “Quá trình này rất nhanh, không cần sợ, nổ súng rồi,
em và anh đều được giải thoát.”

Toàn thân Diêu Mông bắt đầu run nhè nhẹ, cứng ngắc bất
động. Nhưng súng của Lâm Thanh Nham lại đẩy về phía trước, làm cơ thể cô loạng
choạng.

“Nổ súng!” Thanh âm của hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ
tàn nhẫn.

Diêu Mông nhìn Hứa Hủ, mặt xám như tro, run rẩy nâng
súng lên, nhắm ngay đầu Hứa Hủ.

Bóng đêm lạnh lẽo bức người, nơi hoang dã yên tĩnh
không một tiếng động, toàn thân Hứa Hủ phát lạnh lên, đứa nhỏ trong bụng dường
như cũng cảm nhận được sự sợ hãi không tiếng động của cô, nhẹ nhàng đạp cô một
cái. Hứa Hủ cố gắng tự ổn định hơi thở, không nhìn Diêu Mông, mà lại nhìn chằm
chằm Lâm Thanh Nham: “Đợi chút. Lâm Thanh Nham, cho dù là chết, cũng phải để
cho tôi chết được cam tâm.”

Súng trong tay Diêu Mông lập tức buông xuống, hô hấp
càng lúc càng dồn dập. Lâm Thanh Nham nhìn Hứa Hủ, trong mắt lóe lên ý cười:
“Cô muốn biết cái gì?”

Tim Hứa Hủ đập càng lúc càng nhanh, giọng nói lại
nhàn nhạt: “Hai vụ án trước, là anh làm; vụ thứ ba là Đàm Lương gây ra. Nhưng
tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, các anh đã liên hệ lúc nào?”

Lâm Thanh Nham mỉm cười: “Biết rõ còn cố hỏi, kéo
dài thời gian, là chuyện rất không tốt. Nhưng mà không sao, tôi vẫn sẽ trả lời
cô. Thi thể thứ hai bị Đàm Lương phát hiện, hắn đã làm gì với thi thể đó, chúng
ta đều biết. Nhưng mà lúc đó, hắn vốn không biết tôi. Sau khi vụ thứ ba vừa xảy
ra, tôi liền biết là hắn. Nếu không tìm hắn gánh tội thay, thì thật chẳng còn
gì đáng nói nữa.”

Lòng Hứa Hủ run sợ, sau khi vụ án thứ ba xảy ra, Lâm
Thanh Nham liền được thả. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ vụ án bị tỉnh tiếp
quản, những người vốn được Quý Bạch sắp xếp theo dõi Lâm Thanh Nham bị điều về,
tất cả mọi người đều lên núi tìm kiếm. Thì ra Lâm Thanh Nham lợi dụng khoảng thời
gian này, tìm được Đàm Lương.

“Cái giá anh ra để thuyết phục hắn, chính là sau sự
việc này, sẽ lợi dụng dư luận để làm sụp đổ vị lãnh đạo trước kia của hắn?” Hứa
Hủ tiếp tục hỏi, “Hay là còn có điều kiện gì khác?” Lúc đó tin tức trên mạng
nói vị lãnh đạo lúc trước của Đàm Lương bị kỷ luật điều tra, Hứa Hủ liền đoán
ra được.

Lâm Thanh Nham gật đầu: “Cô rất nhạy bén. Tôi còn ẩn
danh gửi cho mẹ hắn một số tiền, hắn là một tên có hiếu, chỉ là cách làm rất
thô thiển. Hắn cũng biết mình phải chết là điều hiển nhiên, thay tôi gánh tội,
cũng coi như là cái chết có ý nghĩa.”

Trong lúc hai người một hỏi một đáp, Diêu Mông quay
lưng về phía Lâm Thanh Nham bất động, nước mắt không ngừng chảy xuống trên
gương mặt tái nhợt của cô.

Lúc này Hứa Hủ lại chuyển chủ đề: “Vụ án của Hồng
Kông, cũng là anh làm phải không? Phùng Diệp lại là một người gánh tội thay
khác?”

Thân mình Diêu Mông cứng đờ, Lâm Thanh Nham liếc
nhìn cô, trong mắt lại lóe lên ý cười: “Phải.”

Hứa Hủ còn muốn hỏi tiếp, Lâm Thanh Nham lại giơ tay
ôm lấy bờ vai Diêu Mông cất tiếng nói: “Dừng ở đây thôi, cô dọa cô ấy sợ rồi
kìa.”

Lòng Hứa Hủ lại trầm xuống.

Hắn nói đến đây là dừng.

Cục diện lại lâm vào bế tắc. Lâm Thanh Nham nâng
súng nhắm vào Diêu Mông, Diêu Mông giống như một cái xác không hồn, từ từ nâng
súng chĩa vào mặt Hứa Hủ.

Vô vàn ý nghĩ xẹt qua trong lòng Hứa Hủ. Cô cố gắng
áp chế cơn sóng sợ hãi và hoảng loạn, hai tay nắm chặt lại, nhìn thẳng vào ánh
mắt tuyệt vọng của Diêu Mông.

“Nổ súng đi Diêu Mông.” Cô nhẹ giọng nói, “Anh ta
nói rất đúng, đây là lựa chọn duy nhất của bạn. Mình sẽ không trách bạn đâu.”

Gương mặt xinh đẹp của Diêu Mông nhăn nhó đến nỗi sắp
đông cứng lại, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Bạn không trách mình?”

Hứa Hủ thở sâu: “Mình không trách bạn. Nổ súng đi.”

Đêm khuya vắng người, gió lạnh thổi qua khiến tuyết
rơi phát ra tiếng vang xào xạc. Hứa Hủ rùng mình một cái trong gió lạnh, nước mắt
của Diêu Mông đã chảy khô, đầu tóc rối bù như một người điên; Lâm Thanh Nham một
tay giơ súng, một tay che miệng liên tục ho khan.

Hứa Hủ và Diêu Mông yên lặng nhìn nhau.

Hứa Hủ nhìn đôi mắt khổ sở giãy giụa của Diêu Mông,
Lâm Thanh Nham đang ở sau lưng cô cúi đầu ho khan không nhìn thấy được.

Hứa Hủ nhẹ nhàng không một tiếng động lắc đầu với
Diêu Mông.

‘Không thể, Diêu Mông, không thể hành động thiếu suy
nghĩ. Bạn cần phải nổ súng.

Không sao đâu, nổ súng đi.’

Trong mắt Diêu Mông dứt khoát lóe ra thần sắc quyết
tuyệt, mạnh mẽ xoay người, bắn về phía Lâm Thanh Nham: “Mày là tên biến thái chết
tiệt!”

“Cạch cạch cạch.” Mấy tiếng cò súng vang lên, trong
súng lại không hề có đạn.

Lòng Hứa Hủ thít chặt lại, thân mình Diêu Mông cứng
đờ, Lâm Thanh Nham chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Diêu Mông.

Thời gian dường như yên lặng trong khoảnh khắc này.

Hai tay Diêu Mông bị trói, giơ súng lên, đánh về
phía đầu của Lâm Thanh Nham! Nhưng cô vốn đã bị cho uống thuốc, động tác mềm yếu
vô lực. Lâm Thanh Nham lại nở nụ cười, nụ cười vô cùng khổ sở. Hắn bắt lấy cổ
tay cô, xoay ngược tay lại, liền đoạt được khẩu súng của cô. Hứa Hủ cách bọn họ
mấy bước chân, lại bị trói chặt, căn bản là không cứu kịp.

Lâm Thanh Nham thở gấp ôm chặt lấy Diêu Mông, cầm
súng chĩa vào đầu cô: “Đây chính là tình yêu của em sao? Đây chính là thứ mà em
cho anh sao, tên biến thái chết tiệt? Thì ra mấy bữa nay em đều đang lừa gạt
anh, ha ha... Em thật sự tưởng rằng anh không nỡ giết em sao, không nỡ sao?”

Diêu Mông khóc nức nở, người yếu ớt mềm nhũn trong
lòng hắn, giọng nói cuồng loạn: “Tình yêu? Mắt tao bị mù rồi mới yêu mày! Mày
giết tao đi, giết tao đi! Sao mày không chết đi hả? Cái thứ không bằng cầm
thú!”

Hứa Hủ chỉ thấy lòng mình đau đớn, nhìn chằm chằm
hai người không chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách.

Cô đã lường trước được Lâm Thanh Nham bắt cô mang đến
chỗ này, thì sẽ không dùng súng để giết cô, nghe thấy đoạn đối thoại ban đầu của
hắn với Diêu Mông, cô liền đoán ra được, đây chính là khảo nghiệm trong lòng hắn
với Diêu Mông – kiểm tra xem Diêu Mông có thật lòng tiếp nhận một tên tội phạm
như hắn hay không, đồng thời cũng là ép Diêu Mông phải đứng cùng trận tuyến với
hắn.

Cho nên cô mới bảo Diêu Mông nổ súng.

Tinh thần Diêu Mông vốn đang hoảng hốt, yếu đuối vô
cùng, Hứa Hủ không ngờ cô ấy lại ở giờ phút này quyết đánh đến cùng, bộc lộ ra
sự chính trực. Nhưng mà điều này chắc chắn sẽ đẩy cô vào con đường chết, mà
Diêu Mông cũng không thể sống được nữa!

Sắc mặt Lâm Thanh Nham lúc này đã từ từ khôi phục lại
sự bình tĩnh, chỉ là trong mắt không còn ý cười, mà là một mảnh lạnh băng. Hắn
quăng súng qua một bên, lại ôm lấy eo Diêu Mông, cúi đầu hôn cô giống như bên cạnh
không có ai. Diêu Mông nghiêng đầu muốn tránh, lại bị hắn tóm chặt đầu, không
thể động đậy.

“Được, nếu đã như vậy rồi, chúng ta cũng không còn sự
lựa chọn nào khác.” Giọng nói của Lâm Thanh Nham vô cùng dịu dàng, hốc mắt lại
thấp thoáng ánh lệ, “Anh giết cô ta trước, rồi lại mang em đi cùng.” Nói xong
liền thả Diêu Mông ra, đứng dậy lấy cái bình đen nhỏ trong túi bên cạnh đi về
phía Hứa Hủ.

“Đừng giết bạn ấy!” Diêu Mông hô to một tiếng, trên
mặt Lâm Thanh Nham lại hiện lên ý cười.

Hứa Hủ nhìn hắn càng tới càng gần, lòng vẫn luôn
chìm xuống, chìm xuống đến đáy cốc tuyệt vọng.

***

Quý Bạch lái xe phóng nhanh như chớp trên đường,
trong bóng đêm chỉ thấy bọn họ điên cuồng lao đi.

Mắt thấy mục tiêu mỗi lúc một gần, Đại Hồ nhịn không
được mở miệng: “Bọn họ thật sự ở đây sao?”

Gương mặt Quý Bạch trầm mặc không chút biểu cảm.

Đã sắp đến chân núi, bóng cây âm u bao phủ cả khu rừng
rậm rạp, trên núi hình như thấp thoáng có ánh sáng, lại dường như không có gì cả.

Quý Bạch vững vàng dừng xe lại, cùng Đại Hồ cầm súng
nhảy xuống xe.

“Ở trong này.” Anh giống như là đang nói với Đại Hồ,
lại giống như là đang thầm nói với bản thân mình.

Nhất định là ở trong này, là nơi quăng xác của vụ án
thứ ba.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3