Nếu ốc sên có tình yêu - chương 13
Chương 13
Sáng ngày hôm sau vừa đến cơ quan, Hứa Hủ lập tức có
cảm giác bị sét đánh trúng đầu.
Bởi vì chỉ đi nhà vệ sinh một lúc, trên bàn làm việc
của cô đã xuất hiện một bó hoa hồng trắng đỏ xen kẽ rất lớn. Bó hoa được bọc bằng
giấy gói kẻ sọc vàng nhạt, trông rất đẹp, rất bắt mắt.
Trong bó hoa kẹp một tấm card nhỏ, chữ viết như rồng
bay phượng múa:
“Em nói đúng, ý thức rất khó khống chế.
Chào em, Hứa Hủ.”
Hứa Hủ trầm mặc vài giây rồi bê bó hoa một cách khó
nhọc, cô định tìm chỗ vứt bó hoa đi. Diêu Mông ở phía đối diện ngó qua bên này,
chống tay lên cằm: “Bạn mau thật thà khai báo đi, bạn có người yêu rồi phải
không?”
Diêu Mông vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Hứa
Hủ, ánh mắt ẩn hiện ý cười.
Hứa Hủ lắc đầu: “Không có.”
Nhưng mọi người đều không tin, nhao nhao đòi thẩm
tra con rể của đội hình cảnh. Hứa Hủ đành khai thật: “Tuần trước em đi coi mắt
nhưng không thành công. Có điều, đối phương hơi cố chấp.”
Mọi người đều ngẩn người. Bởi vì Hứa Hủ bình thường
luôn tạo cảm giác hướng nội và thanh cao. Hóa ra cô cũng muốn tìm bạn trai.
Cục Cảnh sát là nơi nam nhiều nữ ít, đối với một cô
gái độc thân có diện mạo không đến nỗi nào như Hứa Hủ, đương nhiên cô giành được
sự quan tâm của mọi người. Vì vậy đến buổi trưa, cả Cục Cảnh sát lan truyền tin
đồn, có một công tử nhà giàu theo đuổi Hứa Hủ ở đội hình cảnh rất ác chiến.
Ngay cả Cục trưởng sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng còn hỏi Quý Bạch: “Nghe
nói cô bé Hứa Hủ ở đội của cậu sắp gả cho nhà giàu? Cậu hãy thẩm tra tử tế cho
tôi, chúng ta là nhà gái của cô bé đấy.”
Quý Bạch cười cười: “Tôi biết rồi.”
***
Hứa Hủ bận rộn suốt buổi sáng. Buổi trưa, cô không
có tâm trạng ăn cơm, cầm điện thoại di động tìm đến một góc vắng vẻ bấm số của
Diệp Tử Kiêu. Gọi năm lần cũng không có người nghe máy, Hứa Hủ hơi tức giận. Cô
lại chạy xuống phòng bảo vệ của Cục Cảnh sát, nói với ông bảo vệ, sau này nếu
có hoa của cô, ông nhất định phải từ chối không nhận.
Nhưng ông bảo vệ đã nhận được ích lợi nào đó, hơn nữa
ông cho rằng đây không phải chuyện xấu xa, nên giả bộ ngốc nghếch: “Hả? Bác
không biết đâu, bác không có quyền từ chối...”
Cũng vào lúc này, Diệp Tử Kiêu cầm điện thoại, xem mấy
cuộc gọi nhỡ, đồng thời tưởng tượng gương mặt sa sầm của Hứa Hủ. Anh ta biết cô
sẽ tức giận, cũng biết làm như vậy chưa chắc đã giành được cảm tình của cô.
Nhưng trong lòng anh ta vì vụ từ chối hôm trước ít nhiều không thoải mái. Tặng
hoa ầm ĩ, chính là muốn gây sự chú ý của cô. Anh ta mặc kệ tốt xấu, cứ gây sự
chú ý trước rồi tính sau.
***
Hứa Hủ không đi căn tin ăn trưa. Do đó, cô không biết
cô đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người trong đội hình cảnh. Có
người nói, không ngờ cô gái nhỏ cũng có sức hút lớn. Có người nói, đội hình cảnh
của chúng ta còn đầy đàn ông chưa vợ, ‘nước phù sa không nên để chảy sang ruộng
người khác’, đúng không Quý đội?
Quý Bạch châm một điếu thuốc lá, tựa người vào thành
ghế phía sau, cười nói: “Các cậu không được đâu.”
Mạch não của cô bé đó khác người thường, chỉ e đàn
ông bình thường không thể bắt được tín hiệu.
Từ trước đến nay, Quý Bạch luôn dự đoán sự việc như
thần, anh là ‘vua tiên đoán’ của Cục Cảnh sát. Nghe anh nói vậy, mọi người đều
hiếu kỳ. Nhưng hỏi Quý Bạch nguyên nhân, anh không trả lời mà đứng dậy đi thanh
toán.
***
Lúc tan sở, Diệp Tử Tịch gọi điện thoại, hẹn Hứa Hủ
thứ bảy cùng ăn cơm.
Sau vụ án lưỡi dao, Diệp Tử Tịch và Hứa Hủ vẫn giữ
liên lạc, thỉnh thoảng gọi điện thoại, còn từng cùng nhau uống trà một lần. Nói
một cách công bằng, Hứa Hủ rất có cảm tình với Diệp Tử Tịch. Chị vừa phóng
khoáng vừa trí tuệ, lại dịu dàng và có chủ kiến, luôn khiến người đối diện cảm
thấy rất dễ chịu.
Hứa Hủ nhận lời. Diệp Tử Tịch vừa định cúp điện thoại,
Hứa Hủ chợt nghĩ đến một vấn đề, lên tiếng hỏi: “Diệp Tử Kiêu có đến không ạ?”
Diệp Tử Tịch cười: “Cậu ấy đã làm gì mà em tránh như
tránh rắn rết thế?”
Hứa Hủ trả lời: “Anh ta mạo danh kỹ sư IT, cùng em
coi mắt. Sau đó, anh ta còn gây phiền phức cho em.”
Diệp Tử Tịch cười ha hả, cuối cùng chị cam kết: “Được,
em yên tâm đi, phụ nữ hẹn hò, sẽ không cho cậu ấy tham gia.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tử Tịch lập tức gọi cho
Diệp Tử Kiêu: “Không được hả cậu, bị ‘Waterloo’ (*) ở chỗ Hứa Hủ rồi phải
không?”
(*) Waterloo: Có nghĩa thất bại. Đây là một trong những
trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon.
Quân đội Đế chế Pháp (La Grande Armée) dưới sự chỉ huy của Napoléon Bonaparte
đã bị đánh bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy, bao gồm quân Anh và đồng
minh do Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington chỉ huy và quân Phổ
do Thống chế Gebhard von Blücher chỉ huy. Đây là trận đánh kết thúc chiến dịch
Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này
đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và vương triều một
trăm ngày của ông.
Diệp Tử Kiêu đáp: “Vẫn còn sớm, em mới theo đuổi có
vài ngày.”
Diệp Tử Tịch cười cười: “Đến chuyện đóng giả làm kỹ
sư IT cậu cũng có thể làm ra, cậu còn chiêu gì nữa?”
“Em đã tìm hiểu rồi, cô ấy ngày nào cũng chạy bộ ở
sân tập của Cục Cảnh sát. Cuối tuần này em sẽ đến đó.”
“Hả? Cậu định đi khoe cơ bắp à?”
“Tất nhiên rồi. Chị cho rằng hàng ngày em tập thể
hình, là tập chơi hay sao? Em sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy với hình tượng mới.”
Diệp Tử Tịch mỉm cười, cất giọng từ tốn: “Thật ra
càng tiếp xúc với Hứa Hủ, chị càng cảm thấy cô bé đó thú vị. Có lẽ cậu và cô ấy
thực sự thích hợp, có thể bổ sung cho nhau.”
Diệp Tử Kiêu thở dài: “Chị, câu này chị nên nói với
cô ấy, nói với em có tác dụng gì? Em đương nhiên biết, em là người đàn ông
thích hợp với cô ấy.”
***
Tuần này, Hứa Hủ nhận hoa đến mỏi tay. Nhưng Diệp Tử
Kiêu từ đầu đến cuối không lộ diện, cũng không nhận điện thoại của cô. Cuối
cùng, cô chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta.
Ngày cuối tuần bầu trời quang đãng. Bây giờ đã là cuối
xuân nên trời hửng sáng sớm hơn mọi khi. Lúc Hứa Hủ đến sân tập, đường chân trời
đã xuất hiện vệt trắng bạc.
Vừa chạy vào sân tập, cô liền nhìn thấy Quý Bạch
đang ngồi trên dụng cụ tập luyện, tay cầm chai nước đưa lên miệng. Diêu Mông mặc
bộ đồ thể thao màu lam nhạt, tóc dài xõa ngang vai, đứng trước mặt Quý Bạch.
Không rõ cô nói câu gì, khóe miệng Quý Bạch nở nụ cười nhàn nhạt.
Hứa Hủ chạy đến chỗ hai người: “Chào buổi sáng.”
Diêu Mông nở nụ cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng.”
Quý Bạch nhìn đồng hồ: “Sớm thật đấy (*), em đã đến
muộn ba phút.”
(*) Hứa Hủ và Diêu Mông dùng từ “早”,
có nghĩa là “chào buổi sáng” (nói tắt) cũng có nghĩa là “sớm”.
Hứa Hủ im lặng thừa nhận. Sáng nay khi ra cửa cô
quên không mang ví tiền, phải quay về nhà lấy.
Cô lại bị chạy thêm một vòng.
Hứa Hủ chẳng nói chẳng rằng quay người vào đường chạy
bộ.
Mặc dù có mặt Diêu Mông hoạt bát nhưng cả quá trình
chạy bộ vẫn rất yên lặng. Thành tích thể lực của Diêu Mông ở trường cảnh sát là
xuất sắc, vì vậy ba người hình thành thứ bậc trên đường chạy như sau: Quý Bạch
dẫn đầu, tiếp đến là Diêu Mông, cuối cùng tất nhiên là Hứa Hủ.
Hứa Hủ phát hiện, trong quá trình chạy, Diêu Mông
thích phân cao thấp với Quý Bạch. Bởi vì Quý Bạch bỏ xa Hứa Hủ và Diêu Mông mấy
vòng, vì vậy anh thường chạy lướt qua hai người. Những lúc như vậy, Diêu Mông sẽ
tăng tốc, tựa hồ muốn kề vai sát cánh với Quý Bạch. Nhưng Diêu Mông cũng chỉ có
thể miễn cưỡng duy trì một đoạn đường, tốc độ từ từ chậm lại. Lúc đó, cô hơi ủ
rũ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ hưng phấn, quay đầu cười cười với Hứa Hủ, gương
mặt cô đỏ bừng bừng.
Còn Quý Bạch vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục giữ
tốc độ của anh.
Mặc dù sợi thần kinh của Hứa Hủ thô đến mấy, khi dõi
theo bóng hình của hai người ở phía xa xa, cô cũng cảm thấy hơi cô quạnh.
Bởi vì Diêu Mông có vẻ rất phấn chấn, Quý Bạch tràn
đầy sức mạnh.
Còn cô thật sự giống con ốc sên, bò chậm chạp...
Đến khi Quý Bạch lại một lần nữa chạy vượt qua người
Hứa Hủ, cô vô thức học theo Diêu Mông, thử tăng tốc độ. Ai ngờ mới chạy nhanh một
bước, Quý Bạch liền quay đầu nhìn cô, ánh mắt có phần khinh thường: “Em nhiều sức
lực lắm à?”
Hứa Hủ bất giác chạy chậm lại.
Sau khi chạy xong, Diêu Mông đề nghị đến quán Quảng
Đông ăn sáng: “Chẳng phải sếp thích đồ điểm tâm của Quảng Đông như sủi cảo nhân
tôm, cháo đậu đỏ, bánh củ cải hay sao? Em nghe nói quán đó không tồi, hôm nay để
em mời.”
Quý Bạch gật đầu: “Đúng là không tồi, tôi thường đến
quán đó.”
Hứa Hủ nghĩ thầm, mấy món này mình cũng thích ăn.
***
Quán ăn đúng là không tồi, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Không khí lan tỏa mùi thơm dìu dịu của thức ăn. Bởi vì thời gian còn sớm nên
quán tương đối vắng vẻ. Ba người tìm một cái bàn ngồi xuống.
Lúc đợi đồ ăn, ba người trò chuyện khá rôm rả. Nhưng
chủ yếu là Diêu Mông và Quý Bạch nói chuyện, Hứa Hủ im lặng lắng nghe.
Đối với Diêu Mông, Quý Bạch luôn giữ bộ dạng thoải
mái, khóe mắt từ đầu đến cuối ẩn hiện ý cười, ngữ khí không nghiêm khắc như
bình thường. Thỉnh thoảng anh còn nói đùa một hai câu, khiến Diêu Mông ôm miệng
cười vui vẻ.
Nhưng khi nói với Hứa Hủ, ngữ khí của Quý Bạch nếu
không lạnh lùng cũng là giọng điệu ra lệnh.
“Ngồi ngây ra đó làm gì?”
“Đưa thực đơn cho tôi.”
Hứa Hủ phát hiện ra điều này, cô hơi ỉu xìu nhưng
không nghĩ ngợi nhiều bởi cô đã quen.
Thật ra, từ ngày đầu tiên tiếp xúc, Quý Bạch cố ý
nghiêm khắc với Hứa Hủ, nhằm mục đích rèn giũa ngạo khí của cô. Sau này, cách
nói chuyện của anh trở thành thói quen tự nhiên. Nhìn bộ dạng ngơ ngơ thật thà
của cô, anh có cảm giác rất tốt.
Ăn một lúc, Diêu Mông đứng dậy: “Em đi quán bên cạnh
mua trà sữa. Quán đó tự nấu nên rất ngon.”
Bàn ăn chỉ còn lại Hứa Hủ và Quý Bạch. Hai người cầm
tờ báo của quán ăn, không ai nói chuyện với ai.
Đọc một lúc, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy điều bất thường.
Cô ngẩng đầu, Quý Bạch đã buông tờ báo, dõi mắt về sau lưng cô, thần sắc của
anh lãnh đạm.
Hứa Hủ quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Tử Kiêu mặc bộ
đồ thể thao màu trắng, hai tay bỏ vào túi quần, sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay, Diệp Tử Kiêu đặc biệt dậy sớm, chưa đến tám
giờ đã tới sân tập. Nhưng trên sân tập không hề xuất hiện bóng dáng của Hứa Hủ.
Không đạt được mục đích, anh ta hơi thất vọng nên lái xe đi vòng vòng ở khu vực
phụ cận. Ai ngờ anh ta vô tình bắt gặp Hứa Hủ và một người đàn ông đang ăn
sáng.
Tiến lại gần mới thấy, đồ ăn sáng của Hứa Hủ và người
đàn ông y hệt, đến tờ báo trên tay hai người cũng như nhau. Người đàn ông ăn hết
đồ trên bàn, Hứa Hủ chủ động đứng dậy đi lấy thêm giúp anh ta. Người đàn ông
không hề nhìn cô, thản nhiên ăn tiếp.
Vào thời khắc này, khi quay đầu nhìn thấy Diệp Tử
Kiêu, Hứa Hủ lập tức chau mày, ánh mắt bộc lộ rõ tia không vui.
Diệp Tử Kiêu cười cười, tiến lại gần kéo ghế ngồi xuống.
Anh ta không để ý đến Quý Bạch mà chỉ nhìn Hứa Hủ chằm chằm, khóe miệng nhếch lên:
“Em đã có bạn trai thì nên nói thẳng. Tuy tôi cứ lăn xả vào em nhưng cũng không
đến nỗi làm kẻ thứ ba.”
Hứa Hủ nhíu mày: “Bạn trai?”
Diệp Tử Kiêu liếc Quý Bạch, Quý Bạch cũng nhìn anh
ta bằng ánh mắt lãnh đạm. Nhưng trong con mắt của Diệp Tử Kiêu, người đàn ông
này thể hiện thái độ kiêu ngạo, thậm chí có ý thách thức.
Thật ra, nếu Hứa Hủ ngồi cùng một người đàn ông vừa
lùn vừa xấu, Diệp Tử Kiêu không đến nỗi tức giận như vậy, cũng chưa chắc đã suy
đoán theo hướng quan hệ nam nữ.
Anh ta luôn xác định, trong số những người theo đuổi
Hứa Hủ, chắc chắn không ai xuất sắc hơn anh ta. Vì vậy, khi bị Hứa Hủ từ chối,
tuy tức giận nhưng anh ta vẫn tràn đầy lòng tin.
Bây giờ gặp Quý Bạch, lòng tin của Diệp Tử Kiêu bị
lung lay. Người đàn ông trước mặt vừa cao lớn vừa tuấn tú, khí chất không tầm
thường, bộ dạng trầm ổn lão luyện. Hơn nữa, bầu không khí giữa Hứa Hủ và anh ta
có một sự ăn ý khó diễn tả. Ngoài ra, nếu không phải là quan hệ thân thiết, liệu
Hứa Hủ có tự tay rót nước bưng trà cho người khác?
Suy nghĩ này khiến anh ta đau nhói trong lòng. Hứa Hủ
luôn đối xử lạnh nhạt với anh ta, trong khi cô lại dịu dàng ngoan ngoãn trước
người đàn ông khác.
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ biết anh ta
đã hiểu lầm: “Anh ấy là cấp trên của tôi.”
Diệp Tử Kiêu cất giọng chế giễu: “Vì vậy anh ta là Cục
trưởng Cục Cảnh sát?” Diệp Tử Kiêu không tin người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai
này là cấp trên của Hứa Hủ.
Hứa Hủ cau mày.
Diệp Tử Kiêu khoanh tay tựa người vào thành ghế phía
sau, nhìn chằm chằm Hứa Hủ mà không lên tiếng. Quý Bạch cũng thản nhiên quan
sát hai người.
Có lẽ tổ hợp ba người và bầu không khí giữa bọn họ rất
kỳ lạ, hai người khách mới vào và nhân viên trong quán đều dõi mắt về phía bọn
họ.
Hứa Hủ không thích nhất là cảm giác bị người khác
nhòm ngó và phỏng đoán như bây giờ. Cô cũng không muốn tranh cãi với Diệp Tử
Kiêu trước mặt đám đông. Trong lòng cô rất sốt ruột, thế là cô nói: “Quả thực
anh đã hiểu lầm, anh ấy không phải là bạn trai của tôi. Tôi và anh không thích
hợp, tôi và anh ấy cũng không thích hợp. Sự trách móc của anh bây giờ không có
một chút ý nghĩa nào.”
Hứa Hủ vừa dứt lời, Diệp Tử Kiêu ngây người, Quý Bạch
nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm trầm.