Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy- Chương 10 part 1

[10] Enma

- Hiện đang là hai mươi ba giờ bốn mươi phút. Thời lượng
chương trình ngày hôm nay không còn nhiều nữa. Phần tiếp theo, chúng tôi xin
được kết nối cuộc gọi đầu tiên với một vị thính giá, bảy năm liền anh luôn tham
dự cuộc thi “Cuốn sách yêu thích nhất của tôi”, và năm nay anh đã giành được
giải xuất sắc của chương trình.

Vừa nói, Thư Lộ vừa ra hiệu cho đạo diễn điều chỉnh nhạc nền
nhẹ nhàng hơn.

- Kể từ khi “Đường sách thênh thang” bắt đầu lên sóng, hôm
nay là lần đầu tiên chương trình thực hiện giao lưu trực tiếp với thính giả.
Thư Lộ này, bạn có thấy hồi hộp không?

- Có đôi chút. – Cô nói: - Nhưng mình nghĩ, đây cũng là một
thử nghiệm hay, một MC radio chưa từng thực hiện bất kì một tiết mục phát thanh
trực tiếp nào trong suốt bảy năm làm việc, hơi bất hợp lệ thì phải.

- Haha, “Đường sách thênh thang” đã đi được một chặng đường
bảy năm rồi, đồng thời event “Quyển sách tôi yêu thích nhất” cũng trải qua bảy
lần tổ chức. Trong bảy năm đó, điều gì đã để lại cho bạn ấn tượng sâu sắc nhất?
– Lạc Lạc nhìn Thư Lộ.

Khoảnh khắc đó, những bức tranh muôn màu muôn vẻ lướt qua
đầu cô, dường như chỉ trong mấy giây vỏn vẹn, cô đã ôn lại bảy năm với biết bao
câu chuyện … Thế rồi giây kế tiếp, cô vẫn là người dẫn chương trình phát thanh
ngồi trước micro, cô cần quên đi mọi ký ức dù đau buồn hay vui vẻ, để nói năng
cho thật đĩnh đạc.

- Thực ra, rất nhiều thính giả ủng hộ event này, giống như
bạn thính giả đạt giải xuất sắc năm nay, và nhiều bạn khác hằng năm vẫn gửi bài
đều đặn cho chúng tôi. Nhân đây tôi cũng thay mặt tổ chương trình “Đường sách
thênh thang” gửi lời cảm ơn tới mọi người. Nếu nói, ấn tượng sâu sắc nhất, tôi
nghĩ… hẳn là người thắng cuộc của kỳ thứ ba, tên cô ấy là Viên Thế Phân, hồi đó
cô ấy hẵng là sinh viên năm nhất, tác phẩm dự thi có tên gọi: Jane Austen cùng
“Kiêu hãnh và định kiến”.

Thư Lộ hơi ngưng ngang, gắng dằn nỗi đau trong lòng, đoạn
tiếp lời:

- Chuyện là, khi chương trình quyết định trao giải xuất sắc
nhất cho cô ấy, chúng tôi mới hay tin từ phía gia đình Viên Thế Phân, cô ấy đã
qua đời ít lâu sau khi gửi bài dự thi.

Không khí tĩnh mịch bao phủ trước micro trong vòng mấy giây.

- Tuy không có cơ hội trao giải thưởng này đến tận tay cô
bé, nhưng mong rằng gia đình cô ấy có thể kiên cường và hạnh phúc trên con
đường đời vẫn phải tiếp diễn này. Tôi nghĩ đây có lẽ cũng là tâm nguyện của
Viên Thế Phân.

- …

- Tiếp theo đây, chúng tôi muốn giới thiệu tới mọi người một
tác phẩm khác của Jane Austen, có tên gọi “Enma” – Thư Lộ hích cùi chỏ vào
người Lạc Lạc đang mải ngây ngẩn, cốt nhắc cô ấy tiếp lời. Sau đó, cô rút một
tờ giấy lụa, lặng lẽ thấm giọt nước ứa nơi khoé mắt.

oOo

Tháng Ba năm 2001, nhà họ Tào tíu tít bận rộn. Sau một tuần,
Thư Linh được phép xuất viện, nhưng do đứa trẻ sinh non cần nằm viện quan sát
mấy ngày, thế là bà chị Thư Linh bèn chiếm cứ giường bệnh thêm một thời gian.

Thư Lộ cũng như ba mẹ mình, thường xuyên tới bệnh viện thăm
chị và cháu. Cô thích Thượng Hải giữa tiết trời tháng Ba, nắng choàng lên người
ấm áp, ngẩng đầu nhìn ta lại thấy trời bát ngát trong xanh với bầu không khí
lẩn quất hương vị mùa xuân.

Tâm trạng uể oải xuất phát từ mùa đông, vốn bao trùm toà nhà
phát thanh và những người làm việc trong đó đã dần tan biến, hành lang lại bắt
đầu nhộn nhịp người qua.

Dạo gần đây Tiểu Man trở nên xuất quỷ nhập thần, bữa cơm
chẳng bao giờ thấy bóng dáng.

- Bạn biết không? – Lạc Lạc ngồi xuống chỗ đối diện với với
Thư Lộ, giọng thì thào nói: - Hôm qua mình bắt gặp Tiểu Man lên xe một anh Tây.

Thư Lộ trợn tròn mắt:

- Tây á…

- Tiểu Man đúng là không đơn giản chút nào… - Lạc Lạc cảm
khái nói, giọng điệu ra chiều phức tạp.

Thư Lộ sực nhớ đến người tặng hoa bách hợp vàng, nói gì thì
nói, cô vẫn thấy cảm thông cho anh ta, muốn yêu Tiểu Man là phải có tấm lòng
bao dung.

Sau bữa trưa, Gia Tu gọi điện, hẹn tối đón cô đi ăn cơm. Thư
Lộ chợt có cảm giác, ngoại trừ việc “sống chung dưới một mái nhà” ra, thì cuộc
sống của họ chẳng khác cái thời yêu nhau là mấy. Cô có phần nghi ngờ, chẳng nhẽ
hôn nhân không còn ý nghĩa nào khác, ngoài chứng minh tình yêu và duy trì giống
nòi? Hơn nữa, ngày tháng thoi đưa, cái sự minh chứng ấy cũng dần lung lay…

Thư Lộ thường có cảm giác, hình như nội tâm mình còn đang
mải mê tìm kiếm thứ chi đó. Cô luôn mong mỏi sẽ tìm được lời giải thông qua
cuộc sống này, dù có khả năng cô không thấy thoả mãn với đáp án, hoặc có khi sẽ
chẳng bao giờ tìm ra. Thi thoảng, cô thấy mình bị anh già hấp dẫn, nguyên do là
bởi anh có thể cho cô câu trả lời, nhưng anh quá thông minh, không bao giờ anh
đưa cô lời giải ăn sẵn, mà anh sẽ chỉ ra một con đường, sau đó bảo cô tự mình
bước.

Thời con gái, cô rất thích các đọc tác phẩm của Jane Austen,
nhất là Enma. Cô thích nhân vật nữ chính, bởi cô luôn “vỗ ngực” tự nhận mình
thông minh, thẳng thắn, có chủ kiến giống Enma, song sở dĩ cô luôn bất mãn với
Austen là vì bà ấy cho nữ chính lấy Mr. Knightley vốn hơn nữ chính rất nhiều
tuổi. Không phải cô gái trẻ trung, cá tính nào cũng phải lòng những chàng trai
bằng tuổi, có hoài bão lớn chăng?

Có điều, nhiều năm sau đó, cô đã hiểu ra, cuộc đời không
phải câu chuyện cổ tích tình yêu, không phải câu chuyện cổ tích nào cũng có hồi
kết; dẫu có, vậy không phải kết thúc nào cũng vui vẻ.

Cô nghĩ, có lẽ một mai kia, cô sẽ điềm đạm, lạnh nhạt khi
đối mặt với mọi chuyện như Gia Tu; hoặc có lẽ, cô cũng sẽ cố chấp, song không
hề bảo thủ như Gia Tu. Nhiều người rỉ tai nhau, vợ chồng chung sống về lâu về
dài, vầng trán sẽ dần trở nên giống nhau; cô thấy mình bắt đầu giống anh rồi
đó…

- Ngon không? – Gia Tu cầm dao chia miếng “thịt bò” trong
đĩa, chậm rãi đưa lên miệng.

- … - Thư Lộ bấm bụng nhại lại câu nói trước đó của anh: -
Rất được.

Thì ra, cái nhà hàng “rất được” mà anh nói là một quán cơm
chay Thượng Hải mới khai trương. Mấy món “thịt” của quán đều được gia công từ
thực phẩm chay, theo lời bồi bàn thì “rất giống vị thịt”.

Quả thực Thư Lộ không dám tâng bốc cái vị chay này, song Gia
Tu đã có thịnh tình thì cô cũng đành giả bộ tuyên dương nó.

- Dạo này công việc trục trặc à? – Bỗng anh hỏi.

- Dạ, vẫn ổn ạ. – Thư Lộ gồng mình nuốt “miếng thịt bò”, sao
đó uống liền ngụm nước.

- Có định đọc ít sách không?

- Sách gì ạ?

- Tiếng Anh, hoặc bất kì thứ gì em muốn học.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Tự nhiên Thư Lộ có cảm tưởng, đôi khi những cuộc trò chuyện
trao đổi giữa hai người cứ na ná cha đang dạy con gái, mà còn là một ông bố
truyền thống và một cô con gái ngỗ nghịch nữa chứ . Chốc chốc anh lại đôn đốc
cô làm rất nhiều việc, những việc anh từng làm, đồng thời có ích với cô.

- Muốn học thì nhiều lắm, nhưng chưa chắc đã có nơi dạy. –
Thư Lộ vẫn đang đánh vật với miếng “thịt bò”.

- Ví dụ?

- Ví dụ… - Cô ngẩng phắt đầu nhìn anh, dường như khoảnh khắc
trước đó, cô vốn chỉ ậm ừ bâng quơ lấy lệ: - Ví dụ… làm sao để anh đừng quản
thúc em nữa.

Mặt mũi Gia Tu méo xệch, anh lau khoé miệng:

- Ngốc ạ, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.

- Ba mẹ em cũng hay nói thế. – Cô lườm anh.

- Thôi được rồi… - Anh ngừng một lúc, đoạn nói: - Nói chuyện
chính nhé, em thích công việc hiện nay chứ?

- Thích mà, em rất hài lòng. – Cô nhét miếng “thịt bò” vào
miệng. – Nhưng mà… làm MC radio không phải ước mơ của em.

Anh tủm tỉm nhìn cô:

- Vậy em muốn làm gì?

- Ờm… - Thư Lộ bẽn lẽn cúi đầu, dùng dao đâm chọc đống thức
ăn thừa trong đĩa: - Thực ra, hồi đại học, em muốn làm… làm phóng viên mặt
trận.

Chưa bao giờ cô tâm sự với người khác về ước mơ của mình,
thậm chí, đến chính cô cũng quên khuấy cái ước mơ này.

- …

- Dở hơi lắm à? – Cô ngẩng đầu nhìn anh.

- Không. – Anh làm điệu bộ ngạc nhiên kiểu Mỹ: - Chỉ là… có
hơi kinh ngạc.

- Vậy khó thực hiện lắm phải không?

- Không phải. – Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng kiên định. –
Chẳng qua, chúng ta thường khó hạ quyết tâm để biến ước mơ thành hiện thực.

Thư Lộ đắn đo lời anh nói, hồi lâu mới hỏi:

- Anh có ước mơ không?

Gia Tu hấp háy mắt, ranh mãnh nói:

- Không nói với em.

- …

Xong bữa cơm, hai người tay trong tay về nhà, Thư Lộ ngả đầu
vào cánh tay anh, cố ý chân nam đá chân chiêu. Gia Tu đẩy cô ra mấy lần mà
không được việc, đành mặc cô làm vậy.

Một người co ro đứng đợi taxi dưới cột đèn đầu đường bỗng
cất tiếng gọi khi họ đi tới gần:

- Harry…

Gia Tu hơi khựng lại, liền đó anh mỉm cười chào hỏi, đồng
thời giới thiệu đây là Jessica, đồng nghiệp làm cùng ngân hàng.

Thư Lộ theo sau anh già, phải tiến lên một bước mới nhìn rõ
khuôn mặt cô gái kia, khá xinh, mũi cao, ánh mắt nhìn cô có vẻ kiêu kỳ.

- Đây là vợ tôi. – Gia Tu nói.

Thư Lộ liền vui vẻ chào hỏi.

- Anh kết hôn thật rồi? – Phớt lờ sự có mặt của Thư Lộ,
Jessica tròn mắt nhìn Gia Tu.

Anh gật đầu, đi kèm một nụ cười.

- Haiz… - Dù Thư Lộ ngạc nhiên ra mặt, song bất chấp tất cả,
cô nàng Jessica kia vẫn thở dài thườn thượt: - Giá biết anh thích thể loại trẻ
trung thế này, đám con gái trong ngân hàng đã chẳng ngày ngày bôi trát cho già
thêm chục tuổi.

- … - Nụ cười trên mặt Gia Tu tắt ngấm, anh không đáp lại
Jessica.

- Em thấy taxi kia rồi, tạm biệt anh. – Cô nàng lao vọt về
đằng trước, chẳng buồn ngoái đầu vẫy tay một cái gọi là tạm biệt.

Thư Lộ và Gia Tu toan nhìn cho rõ thì cô nàng đã chui tọt
vào một chiếc taxi đỗ cách đó hơn năm mươi mét.

- Đồng nghiệp của anh… ai cũng thú vị như thế à? – Thư Lộ
hỏi.

Gia Tu cười gượng:

- Thực ra cô ấy chẳng có ý gì đâu, chỉ bị cái tính thẳng
thắn mà thôi.

- …

- …

Cô quay sang nhìn anh:

- Ở ngân hàng anh được nhiều em ái mộ lắm à?

- Em nào. – Mặt Gia Tu ra vẻ vô tội: - Mới rồi cô ấy nói tới
em nào à?

Thư Lộ trừng mắt lườm anh, coi như chưa hỏi gì vậy. Sao cô
lại quên béng đi mất nhỉ, sở trường của anh là “giả ngu” cơ mà.

Về đến nhà đã là chín giờ, điện thoại bàn mà Gia Tu mới sắm
– hiển thị có một tin nhắn lưu trong hộp thoại, là Gia Thần gọi tới, nói cuối
tuần phải tăng ca, muốn nhờ Gia Tu và Thư Lộ chăm sóc hai đứa nhỏ.

- Làm bác sĩ bận thế cơ à? – Thư Lộ cầm khăn lông lau tóc
cho Gia Tu.

- Phòng cấp cứu thường khá bận, nhưng anh nghĩ, có khi ông
anh mình là người bận nhất cái phòng cấp cứu ấy.

Thư Lộ ra sức vò tóc anh, khiến Gia Tu phải thốt lên oán
thán, thế mà cô vẫn cười hí hửng, tiếp tục trò đùa dai của mình.

- Em lau thế này, chắc đến bốn mươi tuổi là đầu anh bắt đầu
trọc mất.

- Em giúp anh lau sạch tóc bạc đó chứ.

- Nhiều lắm à… - Lưng anh thoáng cứng đờ.

- Nhiều đâu, còn thua ba em. – Thư Lộ cười nói: - Mấy năm
nữa thì anh bốn mươi?

- Ba, bốn năm nữa.

- Thì ra, đã già thế rồi cơ à. – Cô ngừng động tác lau, ló
đầu nhìn anh.

Mặt anh thoắt cái đã nghệt ra, anh ngập ngừng hỏi:

- Già lắm à?

- So với em thì rất già. – Vốn chỉ nói bông đùa, thế mà ánh
mắt tối sầm của anh khiến cô hối hận ngay tức thì.

Chưa bao giờ hai người đả động tới vấn đề cách biệt tuổi
tác, song trong lòng mỗi người đều hiểu, không phải nó không tồn tại, mà chẳng
qua, tạm thời nó chưa ảnh hưởng tới cuộc sống của họ mà thôi. Có lẽ, một ngày
nào đó, tuổi tác sẽ tạo ra khoảng cách giữa họ, nhưng Thư Lộ luôn tin rằng,
chắc chắn anh già sẽ có cách rút ngắn khoảng cách đó.

Thế mà, ánh mắt mới rồi của anh đã nói với cô rằng, thực ra
anh cũng để ý nhiều lắm, lẽ đó mà anh cũng tổn thương rất nhiều.

- Em xin lỗi. – Thư Lộ ôm lấy anh từ đằng sau: - Em chỉ đùa
thôi, anh không già đâu.

- … - Anh vẫn im như thóc.

Thư Lộ lay nhẹ vai anh, tưởng như an ủi mà lại giống nũng
nịu.

Người luôn bình tĩnh, điềm đạm như anh già, hoạ hoằn lắm Thư
Lộ mới bắt gặp dáng vẻ ảo não của anh. Lần duy nhất anh hồn bay phách lạc cũng
do cô giày vò. Cô từng gật gù đắc ý vì điều đó, bởi lẽ Gia Tu là người thông
minh, lại vô cùng tự tin, nhưng trong chuyện tình cảm, cô là người được yêu
trước, đương nhiên cũng là người chiếm lợi thế hơn.

Thế mà, khoảnh khắc ánh mắt anh tối dần đi, Thư Lộ mới vỡ
lẽ, nếu anh hạnh phúc, vậy “ai yêu ai trước”, “ai lợi thế hơn ai” – có là gì
với cô đâu. .

Cô hẩy bờ vai chắc nịch của anh, anh vẫn im lìm như một tảng
đá. Cô sợ hãi ôm chặt anh, toan nói gì đó, mà chỉ sợ lỡ mồm nói linh tinh.

- Ngốc. – Ngón tay anh quệt nhẽ chóp mũi cô: - Ở với em, anh
trẻ hơn nhiều rồi.

Chẳng rõ vì ngón tay của anh hay vì những lời anh nói, mà tự
nhiên Thư Lộ thấy mũi mình cay cay, cô hít mạnh mấy lần, nước mắt đua nhau trào
ra.

- Sao… em lại… - Gia Tu sửng sốt nhìn cô, anh cầm khăn quệt
dòng nước mắt lăn dài trên má cô.

- Sau này có khi nào anh chết trước em… - Thư Lộ buồn bã hỏi
trong cơn sụt sùi.

- Ờm… - Anh già ra bộ “để anh nghĩ cái đã”.

- Có phải anh già hơn rồi sẽ chết trước không, anh chết rồi,
em phải làm sao… - Nói rồi cô càng khóc tợn hơn.

- Không, anh không chết trước em đâu. – Anh chỉ có thể an ủi
cô. Trước giờ anh chưa từng hứa những việc nằm ngoài khả năng của mình, nhưng
giờ đây anh đã có ngoại lệ.

- Anh chắc không… - Thư Lộ chăm chú nhìn anh, tuồng như quên
cả khóc.

- … - Anh cũng nhìn cô, rồi bất chợt cười nói: - Anh hứa.

Rất ít khi anh cười, nhưng lần nào thấy vẻ mặt rạng ngời của
anh, Thư Lộ cũng nghe lòng bình yên đến lạ. Cô ôm cổ anh thật chặt, tự mình kéo
khăn lau nước mắt, dường như chỉ cần một câu hứa của anh, là cô đã yên tâm lắm
rồi. Cô nghĩ thầm, người đàn ông này chẳng đời nào lừa cô.

Gia Tu cười khổ, vòng tay siết chặt, nhẹ nhàng ghi nụ hôn lên
trán cô. Nếu trong hai người, bắt buộc có một người phải đau khổ, vậy anh tình
nguyện chịu phần khổ ấy.

Nhờ Gia Tu thu xếp mà Thư Lộ đăng ký một khoá luyện khẩu ngữ
tiếng Anh. Thứ Ba và thứ Năm hằng tuần, sau giờ tan làm, cô lại hớt hải chạy
tới lớp học, thậm chí cô chẳng có thời gian để mà ăn tối. Mỗi lớp có khoảng
bốn, năm học sinh, phần nhiều là dân văn phòng, lúc Thư Lộ giới thiệu mình làm
ở đài phát thanh, không một ai nhận ra giọng cô. Cô cười gượng gạo, bụng bảo
dạ, thôi thế cũng tốt, đỡ áp lực.

Giờ tan học, Gia Tu tới đón cô, anh nói:

- Vừa nãy anh đi thăm Thư Linh.

- Chị ấy khoẻ không?

- Khoẻ, nhưng tình hình đứa bé không ổn lắm.

- Sao lại… - Thư Lộ trợn tròn mắt.

- Bác sĩ nói có khả năng thằng bé bị hen suyễn bẩm sinh.

- … - Mày cô nhíu lại, chẳng nhẽ số trời đã định sinh mệnh
bé nhỏ này phải chịu khổ từ đây?

- Đừng lo. – Gia Tu cầm tay cô: - Ở hiền ắt gặp lành.

- Không biết bây giờ chị thế nào, hẳn phải buồn lắm…

- Ngược lại đấy. – Anh dắt cô tiến về phía trước: - Chị ấy
nói, không thấy buồn cho lắm, ai mà chẳng từng đau khổ, bình an vô sự hạ sinh
thằng bé đã đủ để chị ấy mãn nguyện lắm rồi.

- … - Thư Lộ bần thần nghĩ, nếu đổi là mình, chắc chẳng thể
nào nghĩ được như Thư Linh.

Họ cứ lặng im như thế suốt đường về, dường như cả hai đều
đang bận lòng với những suy nghĩ riêng tư. Gần về đến cổng nhà, Gia Tu bỗng
khựng bước chân:

- Hay…

- ?

- Chúng mình cũng sinh một đứa…

- …

- Không muốn à? – Anh nhìn cô, chẳng nói gì thêm.

- Không… chỉ là… - Cô ấp úng: - Hơi đột ngột.

- …

- Em chưa sẵn sàng.

- Không sao, anh chỉ hỏi vậy thôi… - Lần đầu tiên, anh ngần
ngại nhả chữ, chẳng rõ đang an ủi cô hay tự vỗ về chính mình.

Khóe môi Thư Lộ mấp máy đôi lời toan nói, nhưng bụng bảo dạ,
nói gì cũng bằng thừa. Cô sợ nếu họ tiếp tục đào sâu thảo luận, cô không thuyết
phục nổi anh, cũng không thuyết phục nổi mình, nên đành chọn cách im lặng.

Nếu lúc đó hai người thật sự có một đứa trẻ, có lẽ giờ đây
cô đã là bà mẹ hạnh phúc, ngặt nỗi những chuyện chưa xảy ra, không một ai có
thể biết trước kết quả. Cô vẫn ì ạch học cách trưởng thành, có lúc cô ước mình
không phải lớn lên, để anh già mãi mãi chăm bẵm, cưng nựng cô.

- Cậu biết không?

Thư Lộ rời mắt khỏi quyển sách tiếng Anh, nhìn Tiểu Man đang
nằm bò trên bàn. Dạo gần đây cô nàng ngấm máu văn thơ, hở ra là chêm câu “Cậu
biết không?”.

- Vì sao con người ta lại thay đổi nhỉ. – Tiểu Man hướng tầm
mắt ra ngoài cửa sổ, thay vì nhìn cô.

- …

- Rõ ràng một người vốn ghét bánh hành từ nhỏ, tại sao ăn
xong một miếng, lại thích cái vị đó nhỉ…

- …

- Rõ ràng một người vốn ghét mặc váy từ nhỏ, tại sao thử
xong một lần, lại thích cái cảm giác tà váy đung đưa nhỉ…

- …

- Rõ ràng một người vốn dị ứng nước hoa từ nhỏ, tại sao ngửi
xong một mùi hương lại…

- … Lại yêu cái người dùng mùi hương nước hoa đó? – Thư Lộ
ngắt lời cô nàng.

- Sao cậu biết… - Tiểu Man mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.

Bỗng dưng, Thư Lộ có cảm giác mình không quen cô Tiểu Man
này, cô nàng Tiểu Man quả cảm thông minh, mà đành hanh đanh đá kia chết dấp ở
đâu rồi?

- Lí trí của người phụ nữ đang yêu, quả nhiên lùn tịt. – Thư
Lộ ngáp dài, tiếp tục xem quyển sách khẩu ngữ nhạt nhẽo.

- Rõ rệt thế à… - Tiểu Man ló đầu qua, lào thào hỏi.

- ?

- Tớ nói chuyện “đang yêu”…

- … hơi hơi. – Thư Lộ đáp lại cô ấy cũng bằng giọng lào khào
y chang.

- Nhưng tớ không dám xác định, có phải yêu thật không nữa.

- Ờ, không sao, cậu có rất nhiều thời gian để xác định.

- Hiện tại, quả thực tớ đang nghi ngờ không biết cậu và anh
giáo sư từng yêu nhau thật chưa nữa. – Tiểu Man nói.

- Tại sao?

- Vì tớ chưa thấy cậu đau đầu với lão bao giờ.

- Chưa thấy bao giờ, không có nghĩa chưa từng. – Cô bắt
chước Gia Tu, lườm Tiểu Man qua kẽ hở lúc lật sách.

- Nhưng chí ít cũng chứng tỏ người khác không hề biết cậu
yêu anh ấy.

Thư Lộ á khẩu, Tiểu Man nói hình như cũng có lý, nhưng chẳng
nhẽ tình yêu lại cần một hình thức câu nệ nào đó chăng? Cô từng làm gì, cô chưa
làm gì, không đại diện cho việc cô yêu hay không yêu một người, bởi tình yêu
rất khó định nghĩa.

- Á, đến giờ rồi. – Đột nhiên, Tiểu Man giơ tay xem đồng hồ.

- Giờ gì… - Thư Lộ hoang mang nhìn cô nàng, cho tới khi tiếng
chuông êm ái ngoài hành lang vang lên, cô mới sực nhận ra, đã tới giờ tan làm.

Hôm nay là thứ Sáu, cô dọn dẹp đồ đạc, đi nhờ xe đồng nghiệp
tới ngân hàng đón Gia Tu. Rất hiếm khi cô phải đợi Gia Tu, thường thì Gia Tu sẽ
đợi cô. Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, dường như đã xác định sẵn vai trò của mỗi
người rồi, chuyện về sau, cứ yên tâm mà làm thôi.

Cô từng có cho rằng, để yêu được Tiểu Man, ắt phải có một
tấm lòng bao dung, nhưng sao bản thân cô lại không thế nhỉ? Hoặc mỗi cô gái đều
cần một vòng tay bao dung, như thế cô ấy mới sẵn sàng tháo bỏ lớp phòng ngự,
bằng lòng yêu thương.

Thư Lộ đứng đợi trong gió rét một lúc, bỗng có người lên
tiếng gọi cô.

- Hey! – Từ đằng xa, Jessica vẫy tay với cô.

- Chào bạn. – Thư Lộ không quen với kiểu “thân mật” của cô
ấy, bèn ngượng ngùng gật đầu.

- Đợi Harry hả? Lúc tôi ra ngoài, anh ấy vẫn đang họp. –
Cách cô nàng nói chuyện vẫn vênh váo như bữa nọ, mà có lẽ đây là kiểu thường
thấy của cô ta.

- À… không sao, anh ấy nói sẽ ra muộn một lát.

- Cô có thể qua quán cà phê bên kia ngồi đợi một lát, đứng
đây lạnh đấy. – Cô nàng chỉ cho Thư Lộ xem, rồi nói bằng vẻ bí mật: - Phục vụ ở
quán đó đẹp trai lắm, dù cô gọi một cốc nước ấm, cậu ta vẫn nhiệt tình như
thường.

- Ơ… - Quả thực Thư Lộ không biết phải trả lời ra sao.

- Thôi đi nào, ở đây lạnh lắm. – Cô nàng khoát tay, ý bảo
Thư Lộ qua quán cà phê mà cô nàng chỉ.

Thư Lộ lưỡng lự một lúc, sau đó bấm bụng nghe theo lời
khuyên kia.

Nói xong câu tạm biệt, Jessica liền chạy xuống bậc tam cấp,
chặn một chiếc taxi.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3